Cố Thành Kiêu nắm lấy tay cô dưới gầm bàn, liên tục vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay cô, bình tĩnh nói:
“Anh mong là cô ta sẽ tìm đến tận nhà, chỉ sợ cô ta không đến tìm anh mà thôi.” Vừa nghĩ tới cảnh ngộ của Cao Kỷ Khâm, Lâm Thiển thật sự không yên lòng, “Anh ở ngoài sáng, cô ta ở trong tối, sao anh đấu với cô ta được? Hơn nữa, anh đừng bao giờ đánh giá thấp lòng dạ ác độc của phụ nữ.”
“Anh sẽ cẩn thận, em hãy yên tâm.” Nói xong, anh dùng mắt ra hiệu cho cô đừng tiếp tục chủ đề này. Vì đang ngồi trong bàn rượu và ở ngay trước mặt cấp dưới của anh nên Lâm Thiên đành phải thôi. Tống Cảnh Du bưng ly rượu lên, dẫn đầu mời rượu, “Lão Đại, chị dâu, lúc ăn mừng đừng nói mấy lời xui xẻo. Chúng tôi mời hai người một ly, chúc hai người bạc đầu giai lão, sớm sinh quý tử.”
Những người khác cũng nhao nhao nâng ly lên, “Cạn!” Ngụy Nam nhanh chóng ngửa đầu uống hết rượu trong ly, sau đó lại rót thêm ly nữa, nói: “Ly này tôi thay Tiểu Cao Tử kính lão Đại và chị dâu, cạn, chúc lão Đại và chị dâu khỏe mạnh bình an, luôn luôn vui vẻ.”
Vừa nhắc đến Tiểu Cao Tử, tâm trạng của mọi người đều có chút kích động, Cố Thành Kiêu cũng thế.
“Được, cảm ơn mọi người. Tôi cũng mong sau này mọi người làm việc sẽ bình an ra ngoài và bình an trở về, cạn!”
“Can!”
***
Lễ truy điệu của Cao Kỷ Khâm diễn ra rất long trọng, cậu ta được truy phong là liệt sĩ và được an táng tại nghĩa trang liệt sĩ. Trong một thời gian dài, bầu trời ở thành phố B đều tối tăm mờ mịt, giống như tâm trạng của mọi người vậy. Sắp đến Tết, đại đa số những người phiêu bạt ở phương Bắc đều bắt đầu về quê ăn Tết. Đường quốc lộ đông đúc trước đây lập tức trở nên quạnh quẽ, có nhiều nơi thậm chí còn chẳng có ai. Thành phố B bỗng chốc giống như một thành phố không người. Không khí ngày lễ càng làm mọi người tưởng nhớ đến người chết nhiều hơn. Đám Ngụy Nam thường xuyên đi theo Cố Thành Kiêu đến Thành Để hét hò một trận, say mèm một cuộc rồi sau đó ngủ lại Thành Để luôn.
Bà nội nhìn đám thanh niên này mà đau lòng. Như đã hẹn, hôm giao thừa mọi người đều đến Thành Để ăn Tết vô cùng náo nhiệt.
***
Sau khi gương vỡ lại lành, tình cảm của Tổng Cảnh Du và Sở Dương phát triển thần tốc, đã đến giai đoạn nói chuyện cưới gả. Ban đầu người nhà họ Sở không đồng ý gả Sở Dương cho quân nhân, nhưng việc cô tự hành hạ mình sống độc thân trong mấy năm qua khiến bọn họ thật sự sợ hãi.
Hôm đó, Tống Cảnh Du vừa từ Thúy Trúc Hiên đi ra đã chạm mặt anh trai Sở Hà Châu của Sở Dương. Mấy năm trước, hai người đã từng gặp nhau một lần. Bây giờ gặp lại lần nữa, trừ xấu hổ ra, Tống Cảnh Du chỉ muốn độn thổ cho xong.
Dẫu sao năm đó chính miệng anh đã hứa với sở Hà Châu là sẽ rời xa Sở Dương, là anh nuốt lời.
Sở Hà Châu nhìn anh, rồi nhìn nhìn vào trong, hỏi: “Sở Dương có ở đây không?” “Có ạ, cô ấy đang ở bên trong.”
“Cậu có việc à?”
“Hả?”
“Cậu có thời gian nán lại một chút không?”
Tống Cảnh Du cực kì căng thẳng, ngây người gật đầu, “Có ạ.” “Vậy cậu ngồi thêm lát nữa đi.” Nói xong, Sở Hà Châu sải bước vào trong.
Sở Dương nhìn thấy anh Cả đến thì bước lại cùng Tống Cảnh Du, trong lòng cũng vô cùng căng thẳng, có cảm giác như bị anh cả vây bắt. Nhưng tâm ý cô kiên định, cho dù anh Cả nói gì hay làm gì thì cô và Tổng Cảnh Du cũng sẽ không xa nhau.
Mặc dù sở Hà Châu là anh trai của Sở Dương, nhưng lại lớn hơn Sở Dương hơn chục tuổi, cũng lớn hơn Tống Cảnh Du hơn chục tuổi nên càng trông giống ba của Sở Dương hơn. Anh cả như ba, nói ông ta là ba cũng không quá đáng. Ông ta ngồi nghiêm chỉnh, nhìn Tống Cảnh Du và Sở Dương, cuối cùng thở dài một hơi, nói: “Được rồi, anh sẽ không phản đối chuyện của hai đứa nữa.” Tống Cảnh Du và Sở Dương thở phào cùng một lúc. Sở Dương càng mở cờ trong bụng, nắm lấy tay anh mình, cảm động đến rơi nước mắt, “Cảm ơn anh cả.” “Nhưng anh có một điều kiện.” Sở Hà Châu đột nhiên chuyển đề tài, “Nhất định cậu phải đổi nghề.”
Tống Cảnh Du: “...” Vẻ tươi cười của Sở Dương lập tức cứng đờ, rụt tay về, tỏ vẻ không vui, “Anh Cả, anh không nên ép buộc người ta.”
Sở Hà Châu: “Tất cả động cơ của anh đều là vì em, nếu em cứ khăng khăng nói anh ép buộc, vậy cũng hết cách. Tiểu Tống, trong đội các cậu vừa mới có một sĩ quan trẻ hi sinh đúng không?”
Tống Cảnh Du: “...”
Sở Hà Châu: “Tôi rất kính nể tinh thần hi sinh của các cậu, nhưng xin cho phép tôi có chút lòng ích kỷ này. Tôi thật sự không nỡ để em gái tôi phải chịu nỗi lo lắng hãi hùng đó.” Sở Dương: “Anh cả, em hiểu ý của anh, nhưng ai biết được ngày mai sẽ có điều bất ngờ gì ập tới. Em không ngại công việc của anh ấy, trái lại, em còn cảm thấy rất tự hào.” Sở Hà Châu: “Vậy cậu ta có thể làm cả đời không? Cậu ta cũng phải nghĩ cho cuộc sống sau này chứ? Sở Dương, em đừng tùy hứng, nghe anh đi, anh sẽ không hại em.” Sở Dương muốn nói tiếp, nhưng bị Tống Cảnh Du ngăn lại, “Sở Dương, em đừng nói nữa, anh trai em nói rất có lý.”
“Nhưng mà...”
Tống Cảnh Du nhìn cô thật sâu rồi lắc đầu, ý bảo cô đừng gây xích mích với anh mình. Quả nhiên Sở Dương không tranh luận nữa, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh. Sở Hà Châu thở dài một hơi, quả nhiên là con gái lớn không xài được. Ông ta nói gì em gái cũng không nghe, thanh niên người ta chỉ cần một ánh mắt đã có thể khiến em gái ông im lặng. Sở Hà Châu: “Tiểu Tống, tôi hi vọng cậu sẽ suy nghĩ về đề nghị của tôi. Cậu làm lính đặc công cũng nhiều năm rồi, tuổi tác không còn nhỏ, các phương diện thể năng và tổ chất đang giảm xuống, một ngày nào đó sẽ phải xuất ngũ hoặc đổi nghề. Đây là vấn đề rất thực tế, không phải cậu có lòng nhiệt tình là làm được.”
Tống Cảnh Du lặng lẽ gật đầu, là một lính già, quả thật anh phải nghĩ đến lối thoát sau này. Sở Hà Châu: “Yêu cầu của tôi rất đơn giản, chỉ cần cậu từ bỏ công việc hiện tại thì tôi sẽ không phản đối hôn sự của hai người, bên ba mẹ cũng sẽ không phản đối.”
Tổng Cảnh Du: “Em sẽ cân nhắc ạ.”
Nói xong chuyện này, sở Hà Châu lại nhìn sang Sở Dương, nói rõ ý đồ đến đây hôm nay, “Lâu rồi em không về nhà, ba mẹ đều nhớ em. Em có về ăn bữa cơm đoàn viên trong đêm giao thừa không?”
Sở Dương: “À, em sẽ về.” Sở Hà Châu: “Em đã 30 tuổi đầu rồi mà sao chẳng hiểu chuyện chút nào vậy? Ba mẹ đã lớn tuổi, em đừng chuyện gì cũng để họ bận tâm lo nghĩ.” Sở Dương nghe mà nhức đầu, “Ôi, em biết rồi biết rồi, đêm 30 em chắc chắn sẽ về. Em vẫn chờ để nhận tiền lì xì mà.”
Sở Hà Châu trừng mắt, xụ mặt nói: “Em nói ra câu này mà không thấy ngại sao? Có biết xấu hổ không hả?” Sở Dương bỗng dưng bật cười, giống như trở về hồi bé đấu võ mồm với anh trai. Cô thích nhất là nhìn dáng vẻ tức giận mà không làm gì được mình của anh trai, “Anh Cả, em vẫn chưa lập gia đình mà, em vẫn còn là bé con, đương nhiên muốn nhận tiền lì xì rồi.”
Sở Hà Châu: “Hừ, Tiểu Phong đã không còn nhận tiền lì xì, em không biết ngượng sao?”
Sở Dương: “Nó ngại thì để em nhận giúp nó nhé, ha ha, nhớ cho em hai phần đấy.”
Sở Hà Châu “chậc”một tiếng rồi thở dài, sau đó cười rạng rỡ, “Đúng là bó tay với em!”
Sở Dương lại hỏi: “Khi nào Tiểu Phong về nước?”
Sở Hà Châu: “Về rồi, em tưởng nó giống em sao? Sống ngay thành phố B mà cũng chẳng chịu về nhà một chuyến?”. Sở Dương gãi đầu, cười ngượng: “Ôi ôi ôi, biết rồi, anh đừng càm ràm nữa! Anh có biết là phiền lắm không?” Sở Hà Châu: “...”
Tống Cảnh Du nhìn anh em bọn họ nói qua nói lại, mặc dù không chen lời vào nhưng anh vẫn cảm thấy vô cùng thân thiết. Đây mới là cuộc sống bình thường và quan hệ nhân tế của Sở Dương. Những thứ này không nên thay đổi vì anh.
Dường như anh có điều suy nghĩ về đề nghị của Sở Hà Châu.
Bình luận facebook