Đối mặt với sự mạnh mẽ của Lâm Thiên, Tống Đình Uy không dám xem thường, “Cố phu nhân, tất cả đều là cô tự suy đoán, tôi không hề thừa nhận.”
Lâm Thiên nhìn anh ta chằm chằm, cố gắng tìm kiếm một ít đầu mối trong đôi mắt chột dạ của anh ta. Tống Đình Uy nói tiếp: “Có phu nhân, tôi là người cố chấp hiếm có, đến nỗi tôi còn sợ cả bản thân mình. Nói khó nghe một chút thì đó là để đạt được mục đích tôi thề sẽ không bỏ cuộc. Tôi chắc chắn phải có được Lâm Du.”
“Anh nằm mơ đi!” Tống Đình Uy sững sờ, giọng điệu và vẻ mặt của Lâm Thiển và Lâm Du khi nói câu này rất giống nhau. “Thế thì cứ xem như tôi nằm mơ vậy. Có điều, tôi tin rằng một ngày nào đó giấc mơ đẹp này sẽ trở thành sự thật.” Lúc này, cô y tá thông báo bình an lúc nãy lại đi ra, “Người nhà của Lâm Du?”
“Đến ngay đây.” Lâm Thiển lập tức vọt tới. “Lâm Du đã được đưa đến phòng bệnh thường, sẽ ở lại bệnh viện hai ngày. Đây là giấy thông báo nhập viện, cô đến khu nội trú làm thủ tục nhé.” “Vâng, cảm ơn.” “Đừng khách sáo.”
Trong phòng bệnh, lúc Lâm Du tỉnh lại thì sắc trời ngoài cửa sổ đã tối. Cô nhìn xung quanh, thấy trần nhà màu trắng, tường màu trắng, ga giường màu trắng, lúc này mới ngạc nhiên phát hiện mình đang ở bệnh viện.
Phản ứng đầu tiên của cô là vén chăn định xuống giường. “Ấy...” Lâm Thiển vội đè cô xuống, “Chị làm gì vậy? Đang truyền nước biển mà chị xuống giường làm gì?” Mặc dù đã tỉnh, nhưng Lâm Du vẫn còn sốt cao, cơ thể đã sớm rã rời. Cô yếu ớt nằm trên giường, nói: “Chị còn bản thảo phải giao. Chị phải về, ngày mai còn một buổi phỏng vấn quan trọng.”
“Thôi đi, bây giờ em có để chị đi thì chị cũng không đi được. Đã là lúc nào rồi mà chị còn muốn viết bản thảo phỏng vấn? Nếu hôm nay em không đến tìm chị thì chị đã chết trong ký túc xá rồi đấy.”
“Dù vậy thì chị cũng phải giao bản thảo, không giao sẽ xảy ra chuyện lớn.”
“Sẽ xảy ra chuyện lớn gì chứ?” “Tiểu Thiển, chị chỉ là một thực tập sinh thôi, không giao bản thảo đúng hạn sẽ bị đuổi.” “Đuổi thì đuổi, chẳng phải chỉ là một công việc thực tập thôi sao? Tiền lương bao nhiêu? Em cho chị!” Lâm Du cắn môi, cảm thấy nhục nhã và tủi thân. Nhưng cô biết rằng Lâm Thiển chỉ vì lo lắng cho cô. Cô nén nước mắt, khẽ nói: “Tiểu Thiển, chị và em không giống nhau. Chị đã không còn gì nữa, chị không thể lựa chọn điều gì, cũng không thể thay đổi điều gì. Công việc là điều duy nhất chỉ có thể lựa chọn và thực hiện, chị không thể mất nó.”
“Vậy chị cũng phải lựa chọn theo lý trí đúng không? Chờ sức khỏe của chị tốt hơn rồi đi làm không được sao?”
“Em chưa từng ra ngoài nên không biết nơi làm việc cạnh tranh rất kịch liệt. Hàng năm đài truyền hình nhận nhiều thực tập sinh như thế, cuối cùng có bao nhiêu người được vào làm việc? Lại thêm các trường hợp có bối cảnh, có hậu thuẫn nữa, chị không có gì cả, chỉ có thể cố gắng nhiều hơn bọn họ thôi.”
Vì nói nhiều nên Lâm Du thở hơi gấp, trên trán rịn ra những giọt mồ hôi to cỡ hạt đậu. Lâm Thiển không phản bác, mà cứ lẳng lặng nhìn cô, “Chị nhìn chị đi, mới nói mấy câu đã mệt vậy rồi. Bây giờ dù có để chị đi viết bản thảo thì chị có thể viết sao?”
Lâm Du cảm thấy mình cứ như đang nằm trong nước vậy, bèn hơi cựa quậy. Lúc này cô mới phát hiện cả người mình toàn là mồ hôi, quần áo đều ướt đẫm.
Cô sốt ruột, nhưng lại đành chịu, nước mắt rơi lã chã.
Lâm Thiển nhẹ giọng nói: “Vừa rồi y tá nói ra mồ hôi là chứng tỏ đã hạ sốt. Em thay quần áo cho chị nhé, được không?”
Đêm đó, Lâm Thiển ở lại bệnh viện với Lâm Du. Đã lâu rồi hai chị em không tâm sự thân mật với nhau thế này. Nhắc đến Cao Kỳ Khâm, Lâm Du cũng có chút ấn tượng với cậu ta, cao cao, gầy gò, mặc dù hơi đen nhưng không giảm đi vẻ đẹp trai, là một chàng trai hay xấu hổ. “Đáng tiếc thật.”
“Đúng vậy, Cố Thành Kiêu nói cậu ta bị nổ đến biến dạng, lúc trở về phải dùng quốc kỳ để che lại. Ba mẹ cậu ta muốn nhìn con trai lần cuối mà cũng bị ngăn cản, cuối cùng chẳng ai được nhìn cả.” “Đúng rồi, nhìn xong ai chịu nổi. Hiện giờ Phạn Phạn thế nào?” “Cậu ấy trốn trong nhà khóc cả ngày. Em gọi đi chơi cậu ấy cũng không chịu đi, giống như chị vậy, toàn trốn tránh em, ngay cả hôn lễ của em cũng không tới dự.” Lâm Du giải thích: “Chị phải đi làm mà.”
“Dẹp đi, trước mặt em còn cố tỏ ra mạnh mẽ hả?”
“Anh Cả cũng không đến, hai người hẹn nhau phải không?” Lâm Du sững người, cô không nghĩ tới chuyện này. Nhưng trước mắt cô phải làm một chuyện nan giải, “Tiểu Thiển, mẹ chị tham ô một trăm triệu công quỹ, thật ra bà ấy không cố ý tham ô đâu, bà ấy chỉ muốn đảm bảo cho cuộc sống của mình thôi.” Ban đầu chuyện này vốn chẳng có gì. Bản thân Chu Mạn Ngọc là cổ đông của Lâm thị, trước đó Lâm thị đứng trước cảnh khốn cùng, bà ta cũng đã lấy toàn bộ số tiền dành dụm của mình để bù vào. Nhìn thấy Lâm Bồi bao nuôi minh tinh nên bà ta đã tư lợi để tự bảo đảm cho mình. Thế nhưng, tiền này bỏ vào thì dễ nhưng lấy ra vô cùng khó khăn. Bà ta lấy đi, thế là thành tham ô công quỹ. Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ chẳng nhỏ, ai bảo tin tức Lâm thị rửa tiền bị lộ ra, để cho tất cả nguồn tài chính của Lâm thị đều bị phóng đại dưới kính hiển vi.
Thế nên bây giờ, chuyện Chu Mạn Ngọc lấy một trăm triệu của Lâm thị đã bị quy thành tham ô công quỹ.
Vả lại, Lâm Bồi phạm tội, không được rửa sạch hiểm nghi. Bản thân Chu Mạn Ngọc là vợ, đương nhiên có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội. Lâm Du dò xét hỏi thăm: “Tiểu Thiển, Thủ trưởng Cố có thể đảm bảo cho mẹ chị không? Nếu có anh ấy đảm bảo, có lẽ mẹ chị sẽ có thể được phép nộp tiền bảo lãnh lần nữa.” Từ đầu đến cuối Lâm Thiển đều nhớ đến lời dặn dò của bà nội. Vụ án này dính dáng đến rất nhiều người, sơ sẩy một chút sẽ có thể liên lụy đến Cố Thành Kiêu, cho nên cô không dám đồng ý với Lâm Du.
“Chuyện này có lẽ rất khó. Tiểu Cao Tử cũng vì vụ này mà hi sinh. Mấy ngày nay Cố Thành Kiêu đều không ở nhà, hơn nữa anh ấy phải lấy thân phận gì để làm người bảo đảm chứ?” Lâm Du gật đầu tỏ ý đã hiểu, cũng không nói gì thêm nữa. “Tiểu Thiển, chị cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi, ngày mai chị muốn xuất viện.”
“Chị lại đi phỏng vấn à?”
“Không, nhiệm vụ phỏng vấn đã giao cho người khác rồi. Chị về ký túc xá nghỉ ngơi cũng vậy thôi mà.”
“Vậy làm sao chị ngủ?” “Chí ít cũng có cái giường. Chờ chị kiếm được tiền sẽ thuê một căn nhà trọ tốt hơn.”
“Em có tiền, cứ xem như em cho chị mượn đi. Khi nào kiếm được tiền thì chị trả lại em, được không?” “Cái đó không giống, chị muốn dựa vào chính mình.” “...” Lâm Thiển bày tỏ sự bất mãn, “Vậy chị đến Thành Để ăn Tết đi, người trong đội Cố Thành Kiêu cũng tới. Mọi người cùng nhau ăn Tết náo nhiệt lắm.” Không đợi Lâm Du trả lời, Lâm Thiên đã vội nói: “Không được từ chối em, sắp sang năm mới rồi, em sẽ không để chỉ một mình đâu.” “Vậy cũng được, cảm ơn em.”
“Ngốc, cảm ơn gì mà cảm ơn. Quan hệ giữa chúng ta còn cần phải nói cảm ơn sao? Còn nữa, chị nhớ phải tránh xa tên Tổng Đình Uy kia nhé.”
“Ừ, không nhắc đến là quên anh ta luôn. Nếu không phải vì phí sinh hoạt của chị Lâm Tiêu, chị thật sự muốn đánh anh ta một trận. Cả ngày cứ lảng vảng trước mặt chị, chị thật sự thấy ghê tởm” “Hay là, chị nhờ anh đã giúp đỡ?” Lâm Du quả quyết từ chối, “Thôi đi, đừng làm phiền anh ấy.” “Lần trước em gửi chị ảnh chụp anh ấy uống say thất thổ ấy, chị có nhận được không?”
“Có.”
“Chị không đau lòng sao?”
“Chuyện gì cũng sẽ qua, một thời gian ngắn sau anh ấy sẽ quên chị. Chúng ta đừng nói về anh ấy nữa được không? Chị muốn ngủ.” Lâm Thiển yên lặng thở dài, “Được rồi được rồi, chị ngủ ngon.” “Ngủ ngon.”
Bình luận facebook