-
Chương 463
Nhớ lại tối hôm qua, cô chỉ biết mình đã ăn liên hoan với đồng nghiệp, xong thì gọi xe về nhà.
Nhưng tại sao bây giờ cô lại ở trong phòng khách sạn lạ hoắc vậy? Lâm Thiển ôm đầu, cổ nhớ lại ký ức2tối hôm qua.
Cô cẩn thận xem xét, ngoại trừ say rượu đau đầu thì trên người không có cảm giác bất thường nào.
“Thiển Thiển, Thiển Thiển, em tỉnh lại đi. Em không sao chứ, Thiển Thiển”
Lâm Thiển lắc đầu, chớp chớp mắt, là mơ sao?6Sao giọng nói lại rõ ràng như ở bên tai vậy?
Ngồi một lát, cô lảo đảo xuống giường, đi ra ngoài.
Ngoài cửa là một phòng khách. Ánh nắng sáng ngời ấm áp chiếu nghiêng qua cửa kính. Ánh sáng chói chang làm hai mắt Lâm9Thiển đau nhức, cô lập tức híp mắt lại. Cùng một lúc, cô nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên sofa.
Người đàn ông mặc tẩy trang, dáng ngồi ngay ngắn, cầm điện thoại, đầu hơi cúi, có vẻ như đang xem gì đó6rất nghiêm túc. Đầu tiên Lâm Thiển sửng sốt, sau đó nâng tay lên vuốt tóc, cáu kỉnh hỏi: “Sao lại là cậu?
Cố Nam Hách quay đầu, nở một nụ cười còn xán lạn hơn cả ánh mặt trời: “Chị tỉnh rồi, có nhớ hôm8qua xảy ra chuyện gì không?” Lâm Thiển lắc đầu khó hiểu.
“Tối qua chị gặp phải tên tài xế xấu xa. May mà em theo dõi suốt đường đi, nếu không suýt chút nữa đã xảy ra chuyện. Lúc sau thấy chị say rượu bất tỉnh nên em định gọi điện thoại cho nhà họ Lâm, nhưng nghĩ chị trở về với dáng vẻ này mà bị mấy đứa trẻ nhìn thấy thì không tốt lắm. Thế nên em mới đưa chị tới khách sạn.”
“Cậu? Sao lại là cậu được?”
“Sao lại không phải là em?” Cố Nam Hách nở nụ cười, “Ngoại trừ em thì còn ai vào đây nữa?” Trên mặt Lâm Thiển hiện lên bảy phần mất mát ba phần bực bội, chất vấn: “Sao cậu theo dõi tôi?” “Lúc ở cửa khách sạn, tình cờ thấy chị một mình say khướt lên xe, em không yên tâm nên mới chạy theo. Ai biết càng đi càng thấy không ổn, em nghi ngờ có chuyện xảy ra. Haizz, nếu không phải em đi theo chiếc xe đó, hậu quả đúng là khó lường.”
Cố Nam Hách trả lời trơn tru hợp lý, Lâm Thiển không tìm ra bất kỳ kẽ hở nào. Nhưng, cô vẫn còn nhớ rõ giọng nói bên tai cô là của Cố Thành Kiêu.
Cô cười gượng, lẩm bẩm: “Thì ra là mình nằm mơ thật.”
“Chị nói gì?”
“Không có gì, cảm ơn cậu, không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây.”
“Này khoan đã, Cục cảnh sát bảo khi nào chị tỉnh lại thì đến lấy khẩu cung. Không ngờ tên tài xế xấu xa hôm qua là một tên nghiện, lại còn là tội phạm cưỡng dâm. Sau này, dù thế nào chị cũng không được một mình say xỉn ngồi xe buổi tối, không an toàn đâu.”
Lâm Thiển nghe thấy mới rùng mình, lời cảm ơn cũng trở nên chân thành hơn: “Nếu vậy phải cảm ơn cậu nhiều, cảm ơn.” Cố Nam Hách cười cười: “Đừng khách sáo, chị nhớ đến Cục cảnh sát ghi khẩu cung là được rồi.”
“Ừ.” Lâm Thiển đáp lời xong thì rời khỏi.
Cô đi rồi, Cố Nam Hách mới quay đầu lại nói: “Chị ấy đi rồi, anh ra đi.”
***
Sáng hôm đó, thông qua Weibo, quân đội chính thức đăng tải một tin tức khiến cả nước bàng hoàng Tướng lĩnh quân đội cấp cao Lưu Mẫn Sướng câu kết với tập đoàn buôn bán ma túy Tam Giác Vàng, lợi dụng chức quyền giết người, mưu cầu danh lợi, đã bị bắt vào đêm qua. Vài dòng tin tức ngắn ngủn, không hề có nội dung chi tiết nhưng Lâm Thiển vẫn mơ hồ cảm thấy việc này có liên quan tới Cố Thành Kiêu.
Tối hôm đó, kênh Thời Sự đưa tin tức cặn kẽ về vụ việc: “Sau nhiều năm nằm vùng điều tra đã thu được một số lượng lớn chứng cứ, chứng minh hơn hai mươi năm qua, Lưu Mẫn Sướng cầu kết với tập đoàn buôn bán ma túy Tam Giác Vàng. Đồng thời ông ta còn nhiều lần lạm dụng chức quyền để giết người, mưu cầu danh lợi... Sự việc liên quan đến rất nhiều quan chức tướng lĩnh, phạm vi liên lụy rất lớn, vô cùng nghiêm trọng... Đáng biểu dương ở đây là trong hoàn cảnh vô cùng ác liệt, hai chiến sĩ nằm vùng ưu tú nhưng vẫn kiên trì hoàn thành sứ mệnh. Đó là tinh thần hi sinh quả cảm, không sợ gian khó, đáng được tuyên dương...”.
Lâm Thiển không dám chớp mắt, tròng mắt mở to nhìn chằm chằm màn hình. Đây là hình ảnh của hai quân nhân được trao thưởng. Tuy rằng khuôn mặt bị làm mờ, tuy rằng không để tên họ, tuy rằng trong ảnh còn có rất nhiều người, nhưng Lâm Thiển dám lấy tính mạng ra khẳng định, hai người đó chính là Cố Thành Kiêu và Cao Kỳ Khâm.
Cố Thành Kiêu và Cao Kỳ Khâm, họ không chết. Họ đã trở lại?
Họ đều không chết.
Họ đều đã trở lại. Trở lại... Hôm đó là thứ bảy, vườn trường năng khiếu Tiểu Thu Miêu tổ chức hoạt động dạo chơi công viên cho ba mẹ và con cái. Đúng dịp thứ bảy cho nên bọn trẻ đều vui vẻ theo ba mẹ đến tham gia hoạt động
Sáng sớm Triệu Húc Nghiêu đã đến đón ba mẹ con Lâm Thiển. Cả bốn người cùng tham gia hoạt động. Nam Nam rất vui, một tay kéo mẹ, một tay kéo Triệu Húc Nghiêu, giống như các bạn nhỏ khác đang nắm tay ba mẹ mình. Bắc Bắc cũng vui vẻ không kém. Vì trong vườn trường có rất nhiều người, cậu bé ngoan ngoãn nắm tay mẹ, không chạy loạn, cũng không nhìn lung tung.
Có thể thấy được, vì chuẩn bị hoạt động vui chơi cho ba mẹ và con cái mà vườn trường năng khiếu Tiểu Thu Miếu đã tốn rất nhiều tâm sức. Bình thường phụ huynh hay bận công việc nên ít vui chơi với con mình, mà trong mỗi một trò chơi ở đây đều được chuẩn bị nhằm gia tăng tình cảm giữa ba mẹ và con cái.
Có rất nhiều trò cần có ba ra trận, Triệu Húc Nghiêu chủ động gánh vác vai trò làm ba, mang theo Nam Nam và Bắc Bắc tiến thẳng một đường. Trong lúc nghỉ ngơi, hai bánh bao nhỏ ăn bánh cũng xem như được yên tĩnh, Triệu Húc Nghiêu nhìn thoáng qua Lâm Thiển, quan tâm hỏi: “Hình như tâm trạng của em không được tốt?”
“Hả? Làm gì có! Bọn trẻ vui thì em cũng vui.” Triệu Húc Nghiêu gật đầu, cô đã nói vậy thì anh không hỏi nữa. Anh lảng sang chuyện khác: “Tiểu Thụ Miêu thường tổ chức các hoạt động dành cho ba mẹ và con cái. Chị anh nói, bây giờ đa số phụ huynh đều bận rộn công việc, rất ít thời gian làm bạn với con mình. Đúng dịp thứ bảy phụ huynh được nghỉ ngơi, trường tổ chức nhiều hoạt động để gia tăng tình cảm giữa hai bên. Việc này rất tốt cho quá trình trưởng thành của trẻ con.” Lâm Thiển gật đầu, tỏ vẻ tán đồng. “Anh nghe Phạn Phạn nói hiện giờ công ty em rất bận, chắc em không có nhiều thời gian làm bạn với Bắc Bắc và Nam Nam như trước nữa?”
“Anh sai rồi, không phải em làm bạn với bọn trẻ, mà là bọn trẻ đã làm bạn với em. Trước đây suốt 24 tiếng đồng hồ, bọn trẻ đều ở bên em. Bây giờ vì chúng phải đi nhà trẻ, em thấy cô đơn nên mới tìm việc làm mà thôi.”
Triệu Húc Nghiêu ngẩn ra, lập tức cười khẽ: “Ừ, em nói đúng lắm. Chị anh cũng đã nói, năng lực thích ứng của trẻ em rất mạnh. Bọn trẻ đi nhà trẻ, có lẽ không phải bọn chúng không thích ứng mà là phụ huynh không thích ứng mới đúng. Em xem Bắc Bắc kia, không phải trước đây còn rất trầm lặng hay sao?”
Lâm Thiển đánh giá cao với câu trả lời của Triệu Húc Nghiêu. Bây giờ có rất nhiều người làm ba nhưng cũng không có kiên nhẫn chăm sóc con mình. Triệu Húc Nghiêu là người đàn ông độc thân trong giới tài chính, vậy mà lại có sự nhẫn nại lẫn phương cách đối với trẻ con như thế, quả là hiếm thấy.
“Đúng vậy, Bắc Bắc không giống Nam Nam. Từ nhỏ nó đã khá trầm lắng kiệm lời, nhưng gần đây cũng cười nhiều, nói nhiều hơn. Nó còn nói đã kết bạn với nhiều người.”
Triệu Húc Nghiêu vươn tay xoa cái đầu nhỏ của Bắc Bắc: “Bắc Bắc, chú cũng là bạn của cháu đúng không?”
“Đúng ạ, chú là bạn tốt nhất của cháu.” Ngay lúc này, trong công viên bỗng vang lên tiếng báo động, nhất thời phụ huynh và bọn trẻ đồng loạt nháo nhào chạy ra khỏi tòa nhà. Tiếng bàn tán ầm ĩ, hầu hết đều đang hỏi có chuyện gì xảy ra.
“Bên ngoài có người khống chế một đứa bé” Bỗng nhiên có ai đó hét lớn.
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook