-
Chương 464
Ngay lập tức các nhóm phụ huynh trong vườn trường hốt hoảng, vội vàng bảo hộ con mình trong ngực.
“Kẻ bắt cóc là một nhóm người, trong công viên còn có bom nữa.” “Bảo vệ gác cổng đã bị giết, cửa cũng đóng luôn rồi. Chúng ta đều bị bọn bắt cóc khống chế.” Trong nhất thời, tất cả mọi người đều hoảng loạn, ôm con chạy ra ngoài.
Hiện trường có ít nhất một hoặc hai trăm người đang náo loạn, có đứa trẻ sợ hãi khóc thét lên. Lâm Thiển cũng sợ tới2mức chẳng biết làm sao. Hình ảnh bị bắt cóc khống chế suýt chết những lần trước chợt hiện lên trong đầu. Trước đây cô là nghé con không sợ hổ, không sợ trời không sợ đất, nhưng bây giờ cô đã có hai đứa con, bọn trẻ mà có chuyện gì cũng đủ lấy mạng cô rồi.
“Nam Nam, Bắc Bắc!” Cô hoảng hốt la lên.
Triệu Húc Nghiêu nhanh chóng tay bế một đứa, tay dắt một đứa: “Mau, mọi người tới sân thể dục đi.”
Lâm Thiển vô cùng biết ơn sự trượng nghĩa6của Triệu Húc Nghiêu. Cô đón Nam Nam từ tay anh, mỗi người ôm một đứa chạy tới sân thể dục.
Bảo vệ gác cổng vườn trường năng khiếu bị giết, toàn bộ trường học bị khống chế. Kẻ bắt cóc tuyên bố trong vườn trường có bom. Giữa ban ngày ban mặt, tại mảnh đất Thủ đô yên bình lại xảy ra chuyện này. Đúng là sự việc trước giờ chưa từng thấy. Nhưng rất nhanh bên ngoài đã truyền đến tiếng cảnh báo. Sau đó, Đội đặc nhiệm mặc áo chống đạn lập9tức bao vây vườn trường năng khiếu, phong tỏa toàn bộ lối đi. Sân thể dục và cửa lớn cách nhau một cái bồn hoa, mọi người không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Họ chỉ biết có rất nhiều chiến sĩ mặc quân trang treo tường vào bảo vệ mọi người.
Vừa thấy những người đó, trái tim thấp thỏm của mọi người cũng lập tức bình tĩnh lại. Lâm Thiển đứng giữa đám người, cô mở to mắt nhìn những gương mặt quen thuộc. Trịnh Tử Tuấn, Ngụy Nam, Tổng Cảnh6Du, còn có... còn có Cao Kỳ Khâm. Tất cả bọn họ đều ở đây. Tay súng bắn tỉa đã nhanh chóng hạ gục ba kẻ bịt mặt bắt cóc tại chỗ, đồng thời phái chó cảnh sát do thám khắp công viên. “Tạm thời mọi người đừng nôn nóng.” Một cảnh sát cấp cao cẩm loa phóng thanh hô lớn: “Mọi người hãy mang theo trẻ em xếp hàng. Người bị thương nặng đi ra cửa Nam, chỗ đó có xe cứu thương. Người bị thương nhẹ hoặc không bị thương thì đi8ra cửa sau. Mời mọi người kiểm tra con của mình, đi đứng trật tự.”
Ai nấy đều bị dọa hết hồn, có vài người vì chạy loạn mà va đập bị thương, nhưng chỉ là vết thương nhỏ. Khi vừa nghe được rời khỏi đây, ai cũng đều vui mừng.
Lâm Thiển và Triệu Húc Nghiêu mỗi người ôm một đứa, xếp vào cuối hàng. Ba mẹ và trẻ em càng ngày càng ít, binh sĩ chạy vào công viên thì càng ngày càng nhiều. Không biết tại sao, trái tim Lâm Thiển chợt đập thình thịch, cấp dưới của anh đều ở đây, vậy anh đang ở đâu?
Đội xếp hàng càng đi về phía trước. Mang theo tâm trạng mong đợi và oán giận, rốt cuộc cô cũng nhìn thấy anh đứng ở phía sau cánh cửa. Ở cổng sau, Cố Thành Kiêu mặc quân phục đứng dưới ánh nắng chiếu rọi. Cơ thể thẳng tắp, tay đặt ngay ngắn bên hai ống quần, khẽ nâng cằm nhìn vào bên trong, giống như đang mong chờ điều gì. Từ xa, anh đã thấy Lâm Thiển. Cô mặc một bộ jumpsuit màu xanh dương đậm. Tóc cắt ngắn, xõa trên vai, lại còn nhuộm màu, là màu mốt nhất hiện nay. Cô trang điểm nhạt, làn da vẫn trắng nõn, mịn màng như trước. Màu mắt và gò má hồng hồng càng tăng thêm hương vị đàn bà.
Phụ nữ vốn yếu đuối, nhưng vì con cái đều trở lên mạnh mẽ. Cô trước đây sức yêu nhưng hôm nay đã có thể dùng một tay ôm một đứa bé. Cố Thành Kiêu nhìn Lâm Thiển không dời mắt, đồng thời nhìn người đàn ông vẫn luôn ở phía sau che chở cẩn thận cho Lâm Thiển. Người đàn ông đó cũng một tay ôm một đứa bé, tay còn lại khoác lên vai cô thật tự nhiên.
“Anh là đồ không có lương tâm. Em hận anh, hận anh nhất! Em nói cho anh biết, em đã quên anh rồi. Em muốn bắt đầu cuộc sống mới. Ai bảo anh chết sớm như vậy chứ...”
“Anh là đồ không có lương tâm, đã chết rồi mà còn muốn ly hôn với em. Đồ nhẫn tâm, em không thèm đau khổ khóc lóc vì anh đâu. Em sẽ sống thật tốt. Em sẽ chứng minh cho những người đó thấy, Lâm Thiển em không có anh vẫn có thể sống tốt...” Anh nhớ lại lời cô nói khi say, có câu say rượu nói lời thật. Anh rất sợ cô sẽ quên anh sạch sẽ, bắt đầu lại cuộc sống mới. Đúng lúc hai người càng ngày càng gần, bỗng nhiên Trịnh Tử Kỳ từ ngoài đi tới cửa sau: “Thủ trưởng, đội cảnh sát đã loại bỏ khả năng có bom. Dây cảnh giới xung quanh khu vườn trường đã được dỡ bỏ.” Tầm mắt Cố Thành Kiêu không hề di chuyển. Khi nghe tin báo, anh chỉ lạnh nhạt “Ừ” một tiếng. Trịnh Tử Kỳ bỗng dưng nhìn thấy một mảnh lá khô trên mũ tác chiến của anh. Cô ta nâng tay lấy xuống.
Ở phía xa, một màn này lọt vào mắt Lâm Thiển. Cô thầm nghĩ: Người đã không chết, vậy mà trở về cũng không tới gặp cô. Kẻ phản quân phản quốc cũng đã trở lại mặc quân trang như cũ. Các người thật đúng là chiến hữu tốt, đồng sinh công tử, kề vai tác chiến. Lúc trước là cặp đôi quân đội tiêu biểu, bây giờ còn muốn trở thành cặp vợ chống quân đội tiêu biểu nữa sao? Tim Lâm Thiển nhói đau. Sau khi nhìn thấy tin tức cố đã chuẩn bị tinh thần. Hôm nay gặp được cảnh này, tuy không như cô tưởng tượng nhưng cũng không phải chưa từng nghĩ tới. Cố Thành Kiêu không chết, tất nhiên không có phần mộ. Có lẽ anh đã nói với ba mẹ và anh em từ trước, cho nên vẻ mặt Cổ Nguyên và Diệp Thiên Như không hề có dáng vẻ bị thương, cho nên Cố Nam Hách mới thay anh giả vờ cứu cô. Chỉ duy nhất một điều, đó là anh không đến tìm cô.
Tại sao?
Tại sao không đến tìm cô? Tại sao cứu cô mà còn tránh mặt cô? Chẳng lẽ sau khi giả vờ bị nổ chết, rời đi bốn năm, anh và Trịnh Tử Kỳ bên nhau lâu ngày, nảy sinh tình cảm? Vì nảy sinh tình cảm với Trịnh Tử Kỳ cho nên anh hổ thẹn, không dám gặp cô? Chẳng lẽ anh muốn sống hết quãng đời còn lại với Trịnh Tử Kỳ sao? Ha, thật không phụ lòng mấy năm qua Trịnh Tử Kỳ đã hết lòng vì anh!
Lâm Thiển càng nghĩ càng tức, càng tức càng thở dốc. Triệu Húc Nghiêu cho rằng cô ôm con nên mệt, lập tức đón lấy Nam Nam, mỗi tay ôm một đứa, miệng liên tục nhắc nhở Lâm Thiển: “Cẩn thận bậc thang dưới chân.”
Lâm Thiển không biết lúc đó mình đã nghĩ gì, trước mặt Cố Thành Kiêu và tất cả thuộc hạ của anh, cô nắm lấy khuỷu tay của Triệu Húc Nghiêu im lặng rời đi từ cửa sau.
Tống Cảnh Du nhắc nhở: “Lão Đại, anh còn thất thần làm gì, đuổi theo đi.” Cố Thành Kiêu bước một chân ra, nhưng do dự một lát rồi rút trở về, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Xong việc rồi tính sau.” Bây giờ Trịnh Tử Kỳ ở trong đội cảnh sát, không còn là thành viên của Đội đặc nhiệm Dã Lang nữa. Tuy rằng không cùng đơn vị nhưng công việc vẫn là trừ hại cho dân. “Thủ trưởng, anh nên đi xem đi. Tôi thấy ánh mắt Lâm Thiển không ổn lắm, có lẽ nhìn thấy tôi cô ấy sẽ hiểu lầm.”
Cố Thành Kiêu vẫn đứng yên không nhúc nhích, nghiêm trang nói: “Có chuyển lời cho Đội trưởng Lưu, tất cả mọi người đã an toàn rời khỏi vườn trường.”
Trịnh Tử Kỳ đành thở dài, đáp: “Rõ.”
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook