-
Chương 467
Cố Thành Kiêu vào phòng, cảnh vật vẫn y như lúc trước. Trên tủ đầu giường vẫn đặt sách vở của Lâm Thiển, trên bàn trang điểm vẫn còn rất nhiều đồ đạc của cô. Còn cả phòng chứa đồ, quần áo của cô, giày của cô, balo đi học của cô, tất cả đều vẫn còn ở2đây.
Những thứ này đều do anh cố ý dặn dò quản gia Niên nhất định phải giữ lại. Ở chỗ dễ thấy nhất trên bàn trang điểm vẫn còn đặt một phong thư. Vừa nhìn anh đã nhận ra, đó là bức di thư mà khi ra trận anh đã để lại cho cô.
Trong phong thư vẫn còn6đơn thỏa thuận ly hôn. Nhìn thấy chỗ ký tên ở cuối thư Lâm Thiển viết là “Cố Thành Kiêu khốn kiếp”, anh không hề đen mặt mà ngược lại còn bật cười. Bật cười đến chảy nước mắt. Anh vuốt ve từng nét chữ, là chữ viết của Lâm Thiển, vẫn mang hơi hướng tính cách của9cô.
Tán cây bạch quả trong sân lại to hơn không ít. Gió đêm thổi qua, lá cây cọ vào nhau kêu xào xạc. Anh không kìm lòng được lại nhớ tới hình ảnh cô chơi đùa dưới gốc cây năm nào.
Trong thời gian “hi sinh”, nhiệm vụ gian nan và nguy hiểm vẫn cứ tiếp diễn, cơ thể6đau đớn nhỏ nhặt không đáng nói tới, thứ khiến anh khó chịu nhất vẫn là nỗi nhớ da diết kia.
Nỗi nhớ vô hình nhưng lại đau tận xương tủy. Mỗi khi màn đêm tĩnh lặng buông xuống đều khiến anh trằn trọc khó ngủ, vừa nhắm mắt là thấy hình ảnh của cô.
Anh nhớ lúc trên đường8ngồi máy bay về nhà, Cao Kỳ Khâm nói với anh rằng cậu ta vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi, sao anh lại không có cảm giác đó chứ?
Ba mẹ và anh em vĩnh viễn sẽ không thay đổi, nhưng bạn đời sẽ không nhất định. Ai sẽ vì một người đã chết mà chờ đợi bốn, năm năm chứ?
Đó là sự chờ đợi vô ích. Huống chi anh còn gửi cho Lâm Thiển một lá đơn thỏa thuận ly hôn. Ý định ban đầu của anh là không muốn cô vì mình mà cô đơn cả đời. Anh hi vọng sau khi anh qua đời, cô sẽ có thể tìm được hạnh phúc mới.
Nhưng bây giờ xem ra, anh đã tự lấy đá đè chân mình rồi.
Chỉ một chữ!
Đau!
Cố Nam Hách nói cho anh biết, năm đó, sau khi gia đình nhận được tin anh chết, Lâm Thiển làm thế nào cũng không chấp nhận sự thật này, còn ngăn cản không cho mọi người tiến hành lễ truy điệu. Mẹ anh liền lấy lý do Lâm Thiển khắc chồng và không hiểu chuyện để đuổi cô ra khỏi Thành Để.
Đây là ép buộc ly hôn, nhưng tài sản lại không chia theo thỏa thuận. Lâm Thiển không mang đi bất cứ thứ gì, mẹ anh không cho mang đi, mà cô cũng không thèm mang đi.
Sau khi làm xong tang sự, mẹ anh liền đưa ba anh đến Hải Nam dưỡng bệnh, Lâm Thiển cũng ra nước ngoài không lâu sau đó, chẳng hề liên lạc với một ai.
Bây giờ anh nghĩ lại, lúc cô rời đi đã đau lòng và tuyệt vọng cỡ nào.
Anh mở ngăn kéo của bàn trang điểm ra, trong đó vẫn còn cặp nhẫn mà khi kết hôn bọn họ đặt làm. Ngay cả nhẫn cưới cũng không mang đi, nhất định cô rất hận nhà họ Cổ.
*****
Sau khi Lâm Thiển dỗ hai bánh bao nhỏ đi ngủ thì bắt đầu dọn dẹp đồ chơi và sách vở vứt lung tung đầy sàn nhà. Trong lúc dọn dẹp, cô đột nhiên nhìn thấy quyển nhật ký của ông nội. Cô rất vui vì cứ tưởng rằng mình đã làm mất rồi, hóa ra là bị hai đứa nhỏ cầm đi chơi. Đây là quyển nhật ký mà cô đã tìm thấy khi nhân viên vệ sinh dọn dẹp phòng của ông nội. Đây là tưởng niệm duy nhất của cô về ông. Dựa vào đầu giường, cô không ngủ được nên quyết định lấy quyển nhật ký của ông nội ra đọc. Trước kia ông nội thường hay viết nhật ký, chỉ có một năm gần đây, cơ thể không khỏe nên ông không kiên trì viết nữa. Lâm Thiển lật trang đầu tiên ra, nhìn ngày tháng thì thấy vẫn là thời điểm ông còn sống ở biệt thự Lê Viên. Cô nhớ hôm đó là đại thọ bảy mươi tuổi của ông.
Đọc lời văn của ông nội thì thấy ông nhắc đến Cố Thành Kiêu rất nhiều, hơn nữa mỗi lần nhắc đến ông đều dùng giọng điệu vô cùng tự hào.
Lâm Thiển đọc một lát liền bất giác nở nụ cười. Thời điểm đó sức khỏe của ông vẫn còn tốt, nhà họ Lâm cũng đang vinh quang, trong câu chữ đều là sự hài lòng và tự hào về con cháu. Lật tiếp những trang sau, Lâm Thiển thật sự không dám đọc. Cô chỉ đọc lướt qua mấy trang nhắc đến chị Lâm Tiêu phát điên, Lâm Du bị đuổi khỏi nhà họ Lâm, Lâm thị xảy ra chuyện, hai bác thì vào tù. Từng chuyện từng chuyện đều làm ông nội tan nát cõi lòng.
Thể là cô lật luôn đến trang cuối.
“Dung Tử Khâm muốn giết tôi.”
Đột nhiên cô ngồi thẳng dậy, hai tay nắm chặt quyển nhật ký, quay về phía đèn nhìn thật kỹ. Cô trừng mắt, sợ mình nhìn lầm mặt chữ. Trên mặt giấy là chữ viết liêu xiêu vẹo vẹo mờ nhạt của ông nội Trong lúc bối rối, có một vật nho nhỏ rơi xuống mặt chăn. Lâm Thiển cẩn thận cầm lên nhìn, đó là một viên thuốc hình tròn màu trắng.
Cô nhớ lại, lúc cầm lấy quyển nhật ký, cô cũng cầm luôn một túi zip trong suốt. Bên trong túi zip có đựng một lọ thuốc nhỏ, nó bị rơi ra ngoài khi cô giũ bỏ quần áo. Ông nội giấu nó rất kỹ. Cô lập tức xốc chăn ra, để chân trần bước xuống giường, lục tung mọi nơi để tìm cái túi zip kia. Cuối cùng cô cũng tìm được nó trong ngăn kéo dưới cùng của bàn đọc sách. Cô cầm lọ thuốc nhỏ, vặn nắp đổ ra một viên thuốc. Lọ thuốc rất nhỏ nhưng viên thuốc lại rất to. Hơn nữa Lâm Thiển thấy viên thuốc này rất giống viên vitamin.
Trên lọ thuốc không có dán nhãn, nhưng lọ thuốc nhỏ như thế, sao lại có viên thuốc to thế này? Ngược lại, viên thuốc nhỏ rơi từ quyển nhật ký ra và lọ thuốc nhỏ này trông cứng hơn.
Mặt mày Lâm Thiển tràn đầy vẻ khó tin, chẳng lẽ... thuốc của ông nội bị đánh tráo? Rạng sáng ngày hôm sau, cô cầm theo hai loại thuốc đến bệnh viện. Chỉ cần một cuộc xét nghiệm là mọi chuyện sẽ rõ ràng. “Xin lỗi cô, bệnh viện của chúng tôi không cung cấp dịch vụ xét nghiệm thành phần thuốc. Nếu cô muốn xét nghiệm thì phải đến cơ quan xét nghiệm chuyên nghiệp.” Dược sĩ phòng phát thuốc nói.
“Loại thuốc này là do bệnh viện của các anh bào chế mà, anh có thể xem thử giúp tôi không? Trong lọ nhỏ này có phải chứa viên thuốc nhỏ này không? Viên thuốc nhỏ này có phải là thuốc trị bệnh Alzheimer không? Còn nữa, viên lớn này có phải viên vitamin không?”
Chỉ bằng vào kích thước lớn nhỏ của viên thuốc, dược sĩ không thể nào trả lời câu hỏi của cô. Hơn nữa đằng sau còn có người đang xếp hàng, anh ta hơi mất kiên nhẫn nói: “Cô à, là thuốc gì thì nhất định phải đến cơ quan xét nghiệm chuyên nghiệp, tôi không phân biệt được bằng mắt thường. Xin lỗi, xin cho người phía sau lấy thuốc.”
“Này...”
“Người phía sau, đưa mã số thuốc cho tôi.” “...” Lâm Thiển đành phải tránh ra. Dược sĩ nói không sai, chẳng qua là cô quá nóng lòng.
Trong lúc cô đang mặt ủ mày chau định rời đi thì một giọng nói quen thuộc gọi cô lại, “Chị dâu.” Đã nhiều năm rồi không có ai gọi cô như thế. Cô ngẩn người ngoảnh đầu lại, thấy Ninh Trí Viễn mặc áo blouse trắng vừa từ phòng phát thuốc đi ra. “Chị dâu cần giúp gì sao?” Lâm Thiển lùi lại một bước, đính chính: “Quân y Ninh, anh nên gọi tên tôi thì hay hơn. Tôi đã không còn là chị dâu của các anh từ lâu rồi.” Ninh Trí Viễn cười nhẹ một tiếng, “Được.” Anh ta cúi đầu nhìn vật trong tay cô, “Của cô?”
Lâm Thiển nôn nóng trong lòng, không kịp nghĩ nhiều, “Quân y Ninh, gặp được anh thật là khéo! Ở chỗ tôi có hai loại thuốc, anh có thể xét nghiệm thành phần của chúng giúp tôi không?” “Được chứ, dễ như trở bàn tay.” Ninh Trí Viễn nhận lấy lọ thuốc và túi nilon, “Loại này chỉ có một viên thôi à?”
“Đúng, viên thuốc nhỏ chỉ có một viên thôi, còn trong lọ thì có rất nhiều viên lớn khác.”
Ninh Trí Viễn vặn nắp lọ thuốc ra, vẻn vẹn chỉ vừa nhìn vừa ngài đã kết luận, “Đây chẳng phải là vitamin sao?”
“Anh chắc chứ?”
“Không sai được.” Ánh mắt Lâm Thiển trở nên kinh hoàng, quả nhiên thuốc của ông nội đã bị đánh tráo. Cô trịnh trọng nhờ cậy: “Quân y Ninh, nhờ anh xét nghiệm thử thành phần của viên thuốc nhỏ này. Tôi muốn biết nó là thuốc gì, chữa bệnh gì, càng nhanh càng tốt.” “Không thành vấn đề, có kết quả tôi sẽ báo cho cô biết.” “Vâng, cảm ơn anh.”
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook