-
Chương 468
Quả nhiên Ninh Trí Viễn nói lời giữ lời, lập tức đưa cô đến phòng xét nghiệm, bắt đầu quá trình xét nghiệm.
Không lâu sau, anh ta cầm bản báo cáo cuối cùng đi ra, “Cô tự xem đi.” Lâm Thiển2vội vàng nhận lấy giấy xét nghiệm. Kết quả cho thấy, viên thuốc lớn chính là vitamin, ngay cả nhãn hiệu cũng ghi rõ. Còn viên thuốc nhỏ là một loại thuốc điều trị bệnh Alzheimer. Kết quả này giống y6đúc suy nghĩ của cô. Cô cắn chặt răng, sắc mặt nghiêm túc, tiếng hít thở cũng càng lúc càng nặng nề. Ninh Trí Viễn không phải bác sĩ bình thường, anh ta là quân y của Đội đặc nhiệm Dã9Lang. Nhìn thấy phản ứng của Lâm Thiển, cộng với kết quả xét nghiệm, anh ta suy đoán: “Đây là thuốc mà ông nội cổ đã uống khi còn sống sao?”
“Vâng, tôi nghi ngờ thuốc của ông tôi đã bị đánh6tráo.” “Cô có muốn đi gặp bác sĩ chủ trị của ông cụ khi còn sống không?” “Có thể không? Tôi không biết ông ấy.”
“Tôi biết, đi theo tôi.”
“Được.”
Ninh Trí Viễn quay người cất bước, Lâm Thiển liền nối gót theo.8Nhưng không ngờ, trong giây phút xoay người lại, cô lại nhìn thấy Cố Thành Kiêu. Anh mặc thường phục quân đội đứng đó, gương mặt anh tuấn vô song và dáng người cao gầy khiến anh ở bất cứ nơi đâu cũng nổi bật, rất khó làm người ta không chú ý đến. Năm tháng đối xử thật tử tế với người đàn ông đã 36 tuổi này. Thân trên anh mặc áo thun ngắn tay màu xanh lính, thân dưới mặc quần rằn ri rộng thùng thình, lại thêm mái tóc đầu đinh, trông anh cứ như sinh viên năm nhất đang tham gia huấn luyện quân sự. Vẻn vẹn chỉ là gương mặt rám nắng, nhìn anh không quá 20 tuổi. Trọng điểm chính là, anh mặc áo ngắn tay, còn cô mặc áo len, ok? Gặp mặt bất ngờ thế này khiến Lâm Thiển đơ người. Nơi này là bệnh viện quân y, bọn họ đến đây thường xuyên, cho nên cô không dám tưởng bở cho rằng anh đặc biệt vì cô mà đến. Thế nhưng thật đáng chết, cho đến hôm nay cô vẫn bị vẻ ngoài của anh mê hoặc. Nếu không phải đã bị bầm dập lên bờ xuống ruộng trong quá khứ thì cô rất muốn nhào vào lòng anh kể hết bao nỗi cô đơn và khổ sở trong mấy năm qua. Trong mắt Cố Thành Kiêu tràn ngập tình cảm dịu dàng, anh không cầm lòng được mà bước về phía cô.
Lâm Thiển nhéo mạnh vào đùi mình một cái. Làm sao cô quên được nhà họ Cổ đã đối xử với cô thế nào? Làm sao cô quên được mấy năm ở nước ngoài trải qua một mình như thế nào?
Cô sẽ không vì vẻ ngoài của anh mà dễ dàng tha thứ tất cả.
Cô không phải là người nông cạn như thế.
“Quân y Ninh, có người tìm anh?” Lâm Thiển cố ý hỏi.
Ninh Trí Viễn ho khan hai tiếng, “Khụ khụ, chuyện này... Đúng vậy, chắc là lão Đại đến tìm tôi đấy.” Cố Thành Kiêu đi tới trước mặt bọn họ, “Kết quả xét nghiệm thế nào?” Lâm Thiển nhìn Ninh Trí Viễn bằng ánh mắt chất vấn, “Rốt cuộc là người ta đến tìm anh, hay là anh tìm người đến?” “Ha ha... À đúng rồi, suýt nữa quên mất chuyện chính. Lão Đại, kết quả xét nghiệm ở đây, tiếp đó tôi định đưa chị... Tôi định đưa Lâm Thiển đi hỏi bác sĩ chủ trị tình trạng của ông cụ khi còn sống. Nhưng phòng thí nghiệm của tôi còn một nghiên cứu quan trọng khác, tôi không đi được, hay là anh đưa cô ấy đến chỗ chủ nhiệm Mã nhé?” Lâm Thiển: “...” Sao vừa nãy anh không nói là anh không đi được?
Cố Thành Kiêu gật đầu, “Được.” Ninh Trí Viễn: “Tốt rồi, tốt rồi, vậy tôi đi đây.” Lâm Thiển: “...” Đi nhanh thế!
Cố Thành Kiêu đưa Lâm Thiển đến gặp chủ nhiệm Mã. Có anh dẫn đến, chủ nhiệm Mã không dám thờ ơ chút nào.
“Tôi cũng thấy thương tiếc cho tình huống của ông cụ. Từ khi ông ấy phát hiện bệnh cho đến khi ra đi chỉ ngắn ngủi năm năm. Thật ra bệnh này cũng không ảnh hưởng trực tiếp đến tuổi thọ con người, đại đa số người bệnh có thể sống đến tám, mười năm. Tôi có rất nhiều bệnh nhân sống lâu hơn mười năm, thậm chí còn có người sống đến mười lăm, hai chục năm. Tại thời điểm phát hiện bệnh, triệu chứng của ông cụ Lâm vẫn còn rất nhẹ, các vị lại tích cực trị liệu cho ông ấy, tôi cũng không ngờ tình trạng lại tiến triển nhanh như vậy.”
Lâm Thiển hỏi: “Vậy nếu như không uống thuốc thì sao?” “Không uống thuốc? Vậy thì rất khó nói. Trên thực tế, có rất nhiều gia đình vì lơ là cha mẹ già mà khi chẩn đoán thì người bệnh đã đến giai đoạn cuối. Bệnh này bắt đầu từ lúc nào thì khó có thể biết, nhưng ông cụ Lâm phát hiện bệnh rất sớm, các vị lại tích cực trị liệu cho ông ấy như thế, theo lý thuyết thì quá trình mắc bệnh sẽ không tiến triển nhanh như vậy.” “Hơn nữa, kết quả mỗi lần khám lại của ông ấy đều không khả quan, đầu còn bị thương. Tôi hỏi thử thì bọn họ chỉ nói là ông cụ Lâm không nghe lời, tự đi ra ngoài nên bị ngã. Thật ra đầu bị va đập cũng sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình.” Lâm Thiển càng nghĩ càng thấy không đúng. Kể từ khi ông nội đến biệt thự họ Lâm thì sức khỏe ngày càng tuột dốc. Khi đó mọi người đều cho rằng chuyện gia đình bác cả đả kích mạnh đến ông, nên ông mới ngã bệnh không dậy nổi.
Sau đó dù Dung đặc biệt thuê bác sĩ gia đình và điều dưỡng chuyên nghiệp từ Úc tới chăm sóc cho ông nội, nhưng cũng không thấy ông khỏe lại.
Lâm Thiển còn nhớ, bác sĩ gia đình mời từ Úc về hoàn toàn không để tâm trị liệu cho ông nội. Sau khi bị phát hiện, Dung Tử Khâm chỉ sa thải ông ta, chứ chẳng truy cứu trách nhiệm.
Bây giờ nghĩ lại, từ đầu đã có vấn đề rồi.
Lâm Thiển lấy lọ thuốc nhỏ ra, hỏi: “Chủ nhiệm Mã, thuốc của ông nội tôi có phải được đựng trong cái lọ này không?”
Chủ nhiệm Mã xem xét rồi lấy một lọ thuốc từ trong ngăn kéo ra, so sánh hai cái với nhau. Riêng về ngoại hình thì hai lọ giống nhau như đúc.
Chủ nhiệm Mã vặn nắp lọ ra, ngạc nhiên hỏi: “Sao trong này lại là vitamin?” Lâm Thiển cắn chặt răng, tức giận nói: “Thuốc của ông nội tôi đã bị người ta đổi thành vitamin.”
Sau khi rời khỏi văn phòng của chủ nhiệm Mã, Lâm Thiển càng nghĩ càng đau lòng. Nếu cô không đi thì có lẽ đã sớm phát hiện được hành động của Dung Tử Khâm, có lẽ ông nội sẽ không ra đi sớm vậy. Mặc dù ông nội bị mắc chứng Alzheimer, nhưng ông cũng không phải kẻ ngốc. Có rất nhiều chuyện lòng ông tựa như gương sáng, biết mình không thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của Dung Tử Khâm nên đã lén giấu lọ thuốc đi, còn kẹp viên thuốc thật vào quyển nhật ký và để lại dòng chữ “Dung Tử Khâm muốn giết tôi” trong sổ.
Trong năm năm qua, ông nội luôn bị Dung Tử Khâm khống chế và hành hạ. Khi thì ông biết rõ, khi thì hồ đồ, hoàn toàn không có khả năng phản kháng. Hai người cùng nhau đi thang máy xuống lầu. Trong thang máy hơi chật, Cố Thành Kiêu che chở cô trong góc, hai tay chống lên tường, giống như đang ôm cô vậy. Hai người đứng đối diện, anh có thể thấy được vẻ mặt rầu rĩ của cô, cũng biết trong lòng cô đang nghĩ gì. “Đừng vội, điều tra vụ án là sở trường của anh, anh sẽ điều tra giúp em.” Anh cúi đầu nói, giọng trầm thấp và dịu dàng quả thật làm người ta muốn phạm tội.
Lâm Thiển không ngẩng đầu lên, ác ôn dùng gót giày giẫm chính xác vào mũi chân anh.
“Ui...” Trong nháy mắt, mặt anh biến thành màu đất. Xuống đến tầng một, thang máy mở cửa, người bên trong ào ra, người bên ngoài tràn vào, Lâm Thiển cúi đầu luồn qua cánh tay anh chui ra ngoài. “Này...” Cố Thành Kiêu mặc kệ mũi chân đau đớn dữ dội giống như nứt xương, vội vàng đuổi theo.
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook