• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (6 Viewers)

  • Chương 9 - Chương 9KẺ TÌNH NGHI

Dưới lầu số tám Nhân Hòa, người dân ra ra vào vào, thoạt nhìn tất cả đều diễn ra như bình thường.



Trong con đường cách lầu số tám không xa, một chiếc xe thương vụ đậu ven đường, im lặng hạ thấp nhất sự tồn tại, không hề nổi bật.



Thẩm Diễn ngồi ở ghế phụ, cúi đầu lật xem tư liệu, hàng lông mi tinh tế hơi rủ xuống, được ánh nắng chiếu lên giấy tạo thành cái bóng nhỏ dài.



Cửa sau bị người kéo ra, Tiểu Lưu cầm mấy chai nước khoáng ướp lạnh vào ngồi, ném cho mọi người, thở hồng hộc nói: “Lão đại, vừa rồi lúc gọi điện em có hỏi Đại Lý, ở bến xe khách không có thu hoạch gì, họ đang tập trung ở nhà ga.”



Triển Phong nhận chai nước rồi nói vất vả rồi, cánh tay anh ta chống trên cửa sổ xe, hơi nghiêng người, vẻ mặt lười biếng.



Nhưng nếu có người nhìn kĩ thì sẽ thấy đôi mắt đen láy sắc bén của anh ta xuất hiện ánh lạnh lẽo âm trầm, giống như người thợ săn ẩn nấp trong bóng tối chờ đợi, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên, một phát bắt trúng con mồi.



“Chúng ta chờ ở đây có tác dụng sao?” Tiểu Lưu lẩm bẩm, từ nãy giờ cậu ta vẫn không hiểu rõ dụng ý của lão đại, nhưng điều càng làm cậu ta không hiểu là, đề nghị đến ký túc xá của Trần Chí Siêu ôm cây đợi thỏ là do Triển Phong và Thẩm Diễn đưa ra.



Hai vị tôn thần đều lên tiếng, đương nhiên bọn họ phải ngoan ngoãn nghe theo, nhưng ở nơi này theo dõi sát sao hơn hai tiếng mà chưa có tí thu hoạch.



Tiểu Lưu nghĩ thầm, nếu cậu ta là Trần Chí Siêu đã sớm cao chạy xa bay rồi, còn về ký túc xá chờ bị bắt sao?



“Có tác dụng, chỉ là phải kiên nhẫn.” Thẩm Diễn nghe thấy lời lẩm bẩm của cậu ta, quay người nhìn cậu ta rồi nói: “Chỉ cần xác định người chúng ta đợi là Trần Chí Siêu, nhất định hắn sẽ lộ diện.”



“Vì sao vậy thầy Thẩm?” Tiểu Lưu thuận tiện bắt đầu đặt câu hỏi: “Bây giờ chắc hắn phải chạy trốn mới đúng, quay về chính là tự chui đầu vào lưới đó?”



“Bởi vì tính cách của Trần Chí Siêu, hắn tự phụ kiêu ngạo, tính tình cẩn thận, lại có chút quái gở kỳ quặc, đồng thời trong hồ sơ năm đó, hắn trải qua ba lần lấy khẩu cung, nói rõ hắn cực kỳ thiếu tinh thần trách nhiệm, là nhân cách phản xã hội mãn tính điển hình. Nhưng hôm nay Tiểu Triệu đi đến công xưởng nơi hắn làm việc, nơi đó lại nói hắn xin nghỉ việc với đơn vị, điều này có hợp lý không?”



Tiểu Triệu cũng ngồi trong xe, ngẩn người không kịp phản ứng: “Nhưng mà… quả thật hắn đã xin nghỉ, trên đơn xin nghỉ còn có chữ ký.”



Thẩm Diễn gật đầu nói: “Đúng thế, chuyện hắn làm trái ngược với tính cách của hắn, mục đích chỉ có một, chính là để che giấu, tạo ra hiện tượng giả là hắn sốt ruột rời đi. Bởi vậy, lực lượng cảnh sát sẽ tập trung điều tra tại các nhà ga, mà hắn thì trốn trong ký túc xá, nơi nguy hiểm nhất lại biến thành nơi an toàn nhất.”



“Nhưng bây giờ hắn sẽ không ở trong nhà, hắn muốn núp trong bóng tối quan sát, đảm bảo cảnh sát thật sự đã bỏ qua không điều tra nơi này nữa, khi đó hắn mới chọn thời gian an toàn từ từ lẻn về nhà.”



Tiểu Lưu chợt hiểu ra: “Hóa ra là thế, vì vậy khi mới đến anh để em và Tiểu Triệu đi gặng hỏi hàng xóm của hắn một vòng, cũng là để hắn yên tâm, nếu cảnh sát không hề lộ mặt trái lại sẽ càng không thích hợp. Mẹ nó, anh Thẩm, anh quá trâu, suy nghĩ của Trần Chí Siêu đều bị anh nắm trong lòng bàn tay.”



Thẩm Diễn nhếch miệng, không nói tiếp mà liếc nhìn Triển Phong hỏi: “Anh nghĩ như thế nào?”



Anh thật sự hứng thú với suy nghĩ của Triển Phong, dù sao chỉ có Triển Phong đưa ra yêu cầu mai phục ở ký túc xá của Trần Chí Siêu giống mình, mà những người khác sau khi nghe thấy ý kiến này, trên mặt chỉ có một biểu cảm, đó là kinh ngạc mà thôi.



“Không có ý kiến gì, nói theo sự thật.” Ngón tay Triển Phong gõ lên vô lăng không theo quy luật, giọng nói trầm lạnh: “Mua vé xe lửa cần phải có thẻ căn cước, xác suất hắn dám mua vé xe không lớn, hơn nữa hắn vừa hết hạn tù thả ra được một tháng, tiền lương cũng chưa đến tay, chắc hẳn hắn cũng không mua nổi vé xe lửa; bến xe khách ở ngoại ô, không những xa mà còn chỉ bán vé ngày hôm sau. Nếu hôm qua hắn không xin nghỉ phép thì hôm nay cũng không có cách nào đi được, cho đám người Đại Lý đi thăm dò, chính là xem hắn có mua vé ngày mai hay không thôi.”



Anh ta dừng lại một chút, mắt sáng ngời nhìn về phía trước: “Điểm quan trọng nhất, Tiểu Triệu nói Trần Chí Siêu đến đơn vị xin nghỉ phép, người của đơn vị bọn họ cũng không nói gì khác, vậy nhất định hắn tay không đến đó, không mang theo hành lý.”



Tiểu Triệu và Tiểu Lưu đồng thanh khen ngợi: “Ôi… lão đại thật lợi hại!”



“Im miệng, chuyên tâm.” Triển Phong lạnh mặt, bỗng nghiêm túc hẳn lên, khiến mọi người đều nghiêm nghị: “Kẻ tình nghi xuất hiện, toàn thể chuẩn bị.”



Quả thật Trần Chí Siêu lén lút quay về ký túc xá.



Hắn đã ngồi xổm mấy tiếng dưới ánh nắng mặt trời, ngay trong bồn hoa cách đầu hành lang không xa, chỗ này có một ngọn núi giả, vừa khéo cửa hang động nghiêng xéo đối diện hành lang.



Hắn không dám tùy tiện ra ngoài, mặc dù cảnh sát đã đến đây, ở lại nửa giờ rồi đi, nhưng Trần Chí Siêu vẫn không yên lòng, hắn thà rằng chịu đựng bị ánh nắng mặt trời nướng thêm một lát nữa rồi ra.



Một khi rơi vào tay cảnh sát thì xong đời, hắn rất rõ ràng điều này.

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

Nhưng bây giờ trong túi hắn không có tiền, lại không dám liều lĩnh đến bến xe khách, chỉ có thể kiên trì ở nơi này.



Có lẽ gắng gượng thêm hai ba ngày, chờ cảnh sát dần dần dời mục tiêu, lúc đó mình có thể ra ngoài rồi.



Sắc trời dần tối, Trần Chí Siêu không nhịn được nữa rồi, hắn thầm cảm thấy may mắn, cẩn thận đi đến gần cửa hành lang.



Chỉ thiếu mấy bước nữa là hắn có thể trở về căn phòng nhỏ dưới tầng hầm rồi, sống thêm mấy ngày chui rúc như chuột, không sao cả, dù sao hắn đã sớm quen với điều ấy.



Bỗng nhiên hắn dừng bước, hơi thở cũng như ngừng lại.



Phía sau truyền đến một cảm giác sợ hãi, giống như lưỡi dao sắc bén lạnh buốt từ lòng bàn chân đi lên, khóa chặt hắn ngay tại chỗ.



Đó là cảm giác hắn quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, mà những người từng bị bắt đều hiểu rõ, là hương vị trên người cảnh sát, một loại hương vị khiến bọn chúng kinh hồn bạt vía, đứng ngồi không yên.



Hắn đã từng nếm trải và bị những cảm giác này quấn lấy, loại cảm giác bước trên lưỡi dao, ngủ trên dây thép, rất kích thích, cũng rất phong phú, càng khiến hắn thỏa mãn vô cùng.



Nhưng bây giờ, cảm giác này chỉ mang đến cho hắn sự sợ hãi đơn thuần.



Hắn từ từ xoay người, ánh sáng lờ mờ khiến hắn không thấy rõ mặt đối phương, đến giọng nói cũng hơi mơ hồ: “… Bây giờ mời ông theo chúng tôi trở về trợ giúp điều tra.”



Hắn chán nản nhắm mắt lại lẩm bẩm: “Tôi biết mà, cho dù ở đâu, các người cũng có thể tìm được tôi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom