• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (7 Viewers)

  • Chương 11 - Chương 11“HẮN”

Giống như trong dự liệu của Thẩm Diễn, những gì Trần Chí Siêu nói là một câu chuyện khác một trời một vực.



“Cho nên, ông thừa nhận giấy chứng nhận bệnh tâm thần của mình là giả tạo?” Triển Phong nghiêng người châm điếu thuốc, bóng đèn dây tóc sáng ngời kéo dài bóng dáng của anh ta lên sàn nhà.



Trần Chí Siêu ủ rũ khẽ gật đầu, sau khi ngửi thấy mùi khói thuốc thì liếm liếm đôi môi khô khốc, hỏi thăm: “Có thể cho một điếu thuốc không?”



Triển Phong ném hộp thuốc lá lên bàn, ra hiệu Tiểu Lưu châm giúp hắn một điếu, sau khi Trần Chí Siêu run rẩy hít một hơi, hơi thở ổn định hơn rất nhiều.



“Khi tôi ở trong tù tôi đã luôn nghĩ đến chuyện giấy chứng nhận, đêm ngủ đều mơ thấy bị người ta phát hiện, bị phủ bao bố lên đầu rồi bắn.” Trần Chí Siêu thở dài, cười khô khốc: “Bây giờ nói hết ra rồi, ngược lại giống như được giải thoát, cũng không sợ chết như tưởng tượng.”



Triển Phong im lặng một lúc lâu mới mở miệng: “Hắn mà ông nói là ai?”



Trần Chí Siêu khó hiểu ngẩng đầu: “Không phải hắn bảo các người đến bắt tôi sao? Các người không biết hắn là ai?”



Ánh mắt Trần Chí Siêu dần dần lộ ra biểu hiện quái lạ, từ thoải mái đến hoảng sợ, sau đó là khiếp sợ không thể tin nổi: “Các người… Không phải là vì chuyện tôi làm giả giấy chứng nhận mới bắt tôi à?”



“Chúng tôi tìm ông là bởi vì ngày 17 tháng 8 xảy ra một vụ án gây nổ, thủ pháp của tội phạm vô cùng giống ông năm đó, vì vậy tìm ông đến trợ giúp điều tra, thu thập manh mối.” Triển Phong kéo ghế, bắt chéo hai chân ngồi xuống, linh hoạt dụi tắt tàn thuốc: “Tuy nhiên lời nói vừa rồi của ông cũng rất hữu dụng, chúng tôi đã ghi lại toàn bộ.”



Trần Chí Siêu hoàn toàn choáng váng, không tiếp thu nổi đả kích châm chọc đến cùng cực, sau đó nghe thấy Tiểu Lưu hỏi hắn: “Trong khoảng thời gian năm giờ đến bảy giờ sáng ngày 17 tháng 8, ông ở đâu, làm gì?”



“Tôi… Tôi ở trong xưởng, hôm đó tôi trực ca đêm, đến tám giờ sáng mới về.” Sau khi Trần Chí Siêu trả lời xong bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: “Nếu tôi có thể cung cấp đầu mối có tác dụng, các người có thể không bắt tôi ngồi tù nữa được không?”



Triển Phong liếc hắn, hờ hững nói: “Vậy thì phải xem manh mối của ông có đáng với cái giá này không, nếu không muốn quay lại, tốt nhất thành thật trả lời câu hỏi, đừng giở trò.”



Trần Chí Siêu nghiêng đầu rít một hơi thuốc lá, rốt cuộc đã nhận rõ tình trạng của mình, nặng nề gật đầu: “Các người hỏi đi.”



Dưới ánh đèn dây tóc chập chờn chói mắt, ký ức phủ đầy bụi hai mươi năm trước của Trần Chí Siêu bị mở ra, khi nhắc đến vụ án khiến hắn sa lưới kia, hắn kích động vùi đầu vào trong tay, kiềm chế hơi thở hổn hển.



Giọng nói của hắn mang theo sự nghẹn ngào khó hiểu: “Tôi, thật ra sau khi tôi đặt bom xong liền hối hận, vì tôi cảm thấy mình có thể sẽ chết. Mấy vụ án trước đó, tôi luôn cảm thấy chắc chắn mình sẽ không bị bắt, giác quan thứ sáu của tôi đặc biệt linh nghiệm, các người biết không? Nhưng chỉ có lần đó là khác, tôi vừa rời khỏi chiếc xe kia, trong lòng lập tức có cảm giác, một cảm giác rất mờ mịt, rất khó nắm chắc.”



Tiểu Lưu nghe thấy bất giác nhíu mày, vô cùng xem thường: “Ông biết sợ chết sao? Ông biết có bao nhiêu người chết trong tay mình rồi không?”



Trần Chí Siêu cười bí hiểm cao thâm: “Nhưng tôi luôn thông báo cho bọn họ, trước mỗi lần tôi hành động, tôi đều đã nói với họ từ trước. Là tự bọn họ không chạy trốn, không phải lỗi của tôi.”



Thẩm Diễn có thể nhìn ra, tình trạng tinh thần hiện giờ của Trần Chí Siêu vô cùng bất ổn. Lúc thì hắn kiêu ngạo về hành động bí mật năm đó của mình, lúc lại ân hận vì lúc đó đã làm sai, sợ đầu sợ đuôi. Có lẽ hắn đã điên rồi, ít nhất là tâm thần phân liệt mức độ thấp.



“Trước khi vào tù ông có người thân hay người rất thân quen với mình không?”



Trần Chí Siêu lạnh lùng lắc đầu nói: “Tôi không có bạn bè.”



Thẩm Diễn dừng lại hai giây, đúng lúc bắt được lỗ hổng: “Vậy ‘hắn’ thì sao?”



“Hắn? Hắn không phải là bạn của tôi, hắn là ác ma!” Bỗng nhiên cảm xúc của Trần Chí Siêu trở nên kích động, cao giọng kêu to như muốn nhảy dựng ra khỏi ghế: “Hắn lấy đi tất cả của tôi, nhưng vẫn uy hiếp tôi, đe dọa tôi! Nếu như không phải vì hắn, tôi sẽ không đi đến bước đường này, sẽ không… sẽ không…”



Tiếng kêu to của hắn yếu dần, dần dần trở nên yếu ớt, rồi biến thành thở dốc. Thẩm Diễn không tiếp tục truy hỏi nữa, anh đã biết đại khái tình huống liên quan đến “hắn”, mà phòng tuyến tâm lý của Trần Chí Siêu càng hoàn toàn sụp đổ thì việc tiếp theo càng dễ làm hơn nhiều.



Dường như Triển Phong cũng có cùng suy nghĩ với anh, đứng dậy vỗ vai Tiểu Lưu dặn dò vài câu, sau đó nói với Thẩm Diễn: “Đi thôi.”



Bọn họ một trước một sau ra khỏi phòng thẩm vấn, tiện đường lượn qua căng tin gọi hai suất cơm, ăn xong đã gần hai giờ. Sau khi ra căng tin Triển Phong liền bắt đầu tìm thuốc, vừa rồi Thẩm Diễn tập trung tinh thần cao độ trong ba tiếng, ngửi thấy mùi thuốc hầu kết cũng giật giật, đưa tay ra nói: “Cho tôi một điếu.”



Triển Phong chớp chớp mắt, nửa đùa nửa thật nói: “Sao vậy, không dị ứng nữa à?”



Anh ta nói thì nói vậy nhưng vẫn rút một điếu đưa cho Thẩm Diễn, sau khi Thẩm Diễn nhận lấy lại tiếp tục đưa tay nói: “Lửa.”



“Đến gần đây, tôi châm cho cậu.”



Thẩm Diễn cũng không khách sáo với anh ta, đứng dậy hơi nhích người về phía trước một chút, ánh lửa chợt lóe, mùi thuốc lá nhàn nhạt từ đầu ngón tay truyền đến, mờ mịt lại chân thực.



“Rất thông thạo, buổi sáng thấy động tác nghịch bút của cậu là biết cậu có hút, được mấy năm rồi?” Triển Phong cũng tự châm cho mình một điếu, vừa đi vừa nói với anh câu được câu chăng .



“Sáu năm, cũng không hút nhiều như anh, thi thoảng hút thôi.” Thẩm Diễn rít sâu một hơi, im lặng một lúc rồi nhàn nhạt nói: “Về ‘hắn’ trong lời Trần Chí Siêu, tôi cảm thấy có thể tra xét từ mấy người chủ công ty vận tải giao thông công cộng, hắn có thể là chủ mưu của vụ án gây nổ đầu tiên. ‘Hắn’ đã tìm đến Trần Chí Siêu sau khi hắn ta ra tù, có thể là muốn tiếp tục gây án, hủy hoại công ty đối địch cạnh tranh với hắn.”



Triển Phong nheo mắt gật đầu: “Khả năng rất lớn, khi trở về bảo Đại Lý điều tra công ty giao thông công cộng năm đó, cậu cảm thấy Trần Chí Siêu có liên quan đến vụ án 817 không?”



Thẩm Diễn không trả lời mà hỏi lại: “Anh nói xem?”



Triển Phong lập tức trưng ra dáng vẻ kiêu ngạo: “Đồng chí Thẩm Diễn, ngoan ngoãn phối hợp với tổ trưởng tra hỏi, không nên gây sự khiêu khích, châm ngòi tình hữu nghị giữa các đồng nghiệp.”



Hữu nghị? Từ khi nào giữa họ xuất hiện tình hữu nghị vậy?



Thẩm Diễn chậm rãi mân mê đầu thuốc lá trong tay, cảm giác trơn trượt của giấy tipping khiến tâm trạng người ta muốn xấu cũng không xấu được: “Có quan hệ, nhưng không phải quan hệ trực tiếp, rõ ràng Trần Chí Siêu không phải hung thủ, nhưng tội phạm lại mô phỏng theo thủ pháp của hắn, điểm này không thể nghi ngờ.”



Triển Phong ừ một tiếng, im lặng một lát bỗng nhiên nói một câu: “Nhìn dáng vẻ hút thuốc của cậu, cảm thấy cậu cũng không đáng ghét đến thế.”



Đây là đang khen người ta nhỉ? Khóe miệng của Thẩm Diễn nhếch lên, khẽ cười: “Vậy phải cảm ơn thuốc lá của anh.”



Sau khi hai người cùng nhau trải qua cuộc truy bắt và thẩm vấn, dường như cũng giảm mấy phần không ưa đối phương so với lần đầu gặp, Triển Phong nở nụ cười muốn nói tiếp, bỗng nhiên di động vang lên, anh ta thoáng nhìn màn hình, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nhận điện thoại rồi lập tức nói: “Nói đi.”



Sau khi bên kia nói mấy câu, Triển Phong trả lời một câu rồi cúp điện thoại, sau đó nhìn Thẩm Diễn nói: “Bệnh viện gọi điện đến, nói bảo vệ phòng thường trực tỉnh rồi, tôi đi đến đó xem, cậu thế nào?”



Thẩm Diễn dứt khoát, dụi tàn thuốc lá nói ngay: “Đi thôi, tôi đi với anh.”



Bảo vệ phòng thường trực là một trong những nhân chứng sống sót, người này có thể cung cấp manh mối quan trọng nhất. Ông ta tỉnh lại có ý nghĩa quan trọng, đương nhiên Thẩm Diễn không thể không đi.



Bọn họ xuống lầu đi vào gara, Triển Phong đi thẳng về phía chiếc Jaguar đen bóng, đến gần chiếc xe, đèn lớn liền nhấp nháy, trông thật là chói mắt.



Thẩm Diễn: “…”



Triển Phong nói: “Lên xe.”



Thảo nào hút nổi Hoàng Hạc Lâu 1916*, Thẩm Diễn nghĩ thầm.




* Thuốc lá chế tác theo công nghệ thủ công, là một loại thuốc lá cao cấp của Trung Quốc.



Chiếc xe phóng nhanh trên đường cao tốc, hiệu quả cách âm của chiếc xe hào hoa tốt đến kinh người, Thẩm Diễn ngồi ở ghế phụ, im lặng nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, trên cầu dưới cầu, xe đông nghịt.



Triển Phong lái xe hơi buồn tẻ, quay đầu kêu anh: “Người ở ghế phụ thì làm hết chức trách, đừng ngây người mãi thế, nói chút gì đi.” Vietwriter.vn



“Không phải tôi đang ngẩn người, chỉ đang nghĩ nơi này lúc trước ra sao.” Thẩm Diễn suy nghĩ từ từ nói: “Sáu năm đối với một thành phố sẽ có thay đổi rất lớn ư?”



Triển Phong thuận miệng tiếp chuyện: “Không phải cậu là người của thành phố Q ư? Rời khỏi đất nước đã quên sạch rồi à?”



Ánh mắt Thẩm Diễn hơi buồn bã, nhưng rất nhanh đã tan biến trên khuôn mặt bình tĩnh của anh, thản nhiên ừ một tiếng: “Quên rồi.”



Thứ anh quên mất, đâu chỉ là bộ dạng ngày xưa của thành phố này?



Triển Phong nhận ra sự im lặng của anh, tiện tay tăng âm lượng radio, giọng nữ uyển chuyển trầm bổng như khóc như kể, tinh khiết không tạp chất, khiến lòng người nghe trở nên tĩnh lặng.



Xe đi về phía Bắc, nửa tiếng sau đã đến cửa bệnh viện, Triển Phong đạp phanh, quẹo cua, bẻ lái, tắt máy, vô cùng gọn gàng phóng khoáng.



“Đi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom