Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13 - Chương 13NGƯỜI NHÀ
Sau khi rời khỏi bệnh viện, hai người lên xe, lái thẳng lên đường cao tốc. Thẩm Diễn luôn có thể cảm nhận được thi thoảng có ánh mắt liếc nhìn mình, mang theo chút tìm kiếm mơ hồ, ẩn giấu mấy phần dò xét, cứ cách vài phút lại liếc một lần.
Cuối cùng Thẩm Diễn cũng bực mình, thẳng thừng vạch trần bộ mặt giả vờ điềm nhiên như không của đối phương: “Tổ trưởng Triển, lái xe thì hãy chăm chú nhìn đường, tôi đâu phải đường đi, anh cứ nhìn tôi làm gì?”
Khóe môi Triển Phong lóe ý cười, ngón tay dài tùy ý đặt trên vô lăng, giọng điệu vẫn lười biếng như cũ: “Tôi đang tự kiểm điểm, có đôi khi ánh mắt nhìn người của tôi cũng sẽ xảy ra vấn đề.”
Thẩm Diễn ngẩn người, nghe không hiểu: “Có ý gì?”
“Kể từ lúc cậu vào tổ, lúc đầu tôi cho rằng cậu chỉ đến ứng phó cho qua chuyện, không ngờ tôi hoàn toàn nhìn lầm rồi.” Triển Phong thoải mái nói xấu Thẩm Diễn ngay trước mặt, giọng điệu còn không nhanh không chậm, lý lẽ hùng hồn: “Nhưng chuyện này cũng không thể trách tôi được, ai bảo lúc ở hiện trường cậu lại chướng mắt đến thế.”
Thẩm Diễn: “… Ngại quá, có phải tôi nên nhắc nhở anh một chút, lúc đó người gây chuyện trước là anh đấy.”
Triển Phong đáp vu vơ một câu: “Chẳng qua tôi cũng chỉ đùa cậu chút thôi, ai ngờ cậu lại không biết đùa cơ chứ.”
Nhất thời Thẩm Diễn không còn câu nào để đáp lại anh ta, anh sững người hai giây, sau đó trong mắt cũng xuất hiện ý cười mơ hồ, hờ hững nói: “Thôi bỏ, dù sao cũng qua rồi.”
Thật ra thì sau đó nghĩ lại chuyện kia, Thẩm Diễn cảm thấy mình không thể trách mỗi Triển Phong. Dù sao thì khuôn mặt anh lạ hoắc, đột nhiên xuất hiện tại hiện trường phạm tội, còn tiện tay cầm vật chứng lên, đổi lại là bất cứ ai nhìn thấy chỉ sợ cũng sẽ lên tiếng hỏi cả thôi.
Chẳng qua thái độ khinh người và phách lối của Triển Phong vừa hay trúng lúc tâm trạng anh đang mâu thuẫn với hiện trường. Cả hai đều là người có cá tính, không ai chịu nhường ai nên mới tạo thành mâu thuẫn ban đầu.
Thẩm Diễm cũng là người khách quan. Hôm đó, sau khi nghe Triển Phong suy đoán phân tích về vết bánh xe ở hiện trường, trong lòng anh đã công nhận tài hoa của Triển Phong, chẳng qua chỉ bài xích thói xấu và tính tình của anh ta mà thôi. Nhưng hai ngày nay đi cùng nhau, anh cũng có thể cảm nhận được tính tình Triển Phong không hề xấu, ngoài những lúc thỉnh thoảng bày ra dáng vẻ lưu manh khiến người khác phải nhíu mày ra, khi làm việc thì cực kỳ chuyên nghiệp.
Hơn nữa hai người họ còn rất ăn ý trong xử lý vụ án. Tuy hiện giờ Triển Phong vẫn chưa từng chính diện thừa nhận giá trị của tâm lý học tội phạm nhưng thật ra Thẩm Diễn cũng không quá để ý. Trong lúc vô tình, hiểu lầm và khúc mắc giữa hai người đã được tháo gỡ rồi.
Chiếc xe phóng như điên trên đường cao tốc, lúc vào tới nội thành thì trời đã tối. Triển Phong nhìn đồng hồ, nghiêng đầu châm một điếu thuốc: “Cậu sống ở đâu? Tôi đưa cậu về.”
Thẩm Diễn lắc đầu: “Khỏi cần, anh cứ dừng xe ở ven đường được rồi.”
Triển Phong lại cố chấp không chịu đồng ý. Thẩm Diễn hết cách chỉ đành nói với anh ta: “Giờ tôi chưa về vội, muốn tới khu chung cư Y Lan thử vận may, có lẽ có những gia đình sống ở đó vẫn còn có người ấn tượng với vụ án của Trần Chí Siêu.”
Triển Phong hơi trầm ngâm, đặt ngón tay cầm điếu thuốc lên trên hồ sơ, khói thuốc bay ra ngoài từ khung cửa sổ, tiếp đó anh ta đánh tay lái quay đầu xe, rồi nói: “Đã nói rồi, lát cậu mời ăn khuya.”
Thẩm Diễn cảm thấy dở khóc dở cười: “Tôi bảo này, tôi giúp anh điều tra án mà anh còn bắt tôi mời bữa khuya?”
“Chuyện nào ra chuyện đấy, cậu tra án giúp tôi, sau này có chuyện gì cần tới tôi thì cứ nói một câu, tôi sẽ tới ngay.” Giọng Triển Phong trầm thấp khàn khàn, chỉ một câu ngắn ngủi đã thể hiện câu thoại trong phim ảnh, khiến Thẩm Diễn nghe mà thấy nao nao.
Nhưng khoảnh khắc sau đó, anh ta lại bồi thêm một câu: “Nhưng tôi làm tài xế cho cậu, cậu mời tôi ăn khuya lại là chuyện khác, hửm?”
Hơi thở điện ảnh lập tức xuất hiện vết nứt, sau đó bị xé toạc ra, Thẩm Diễn từ chối cho ý kiến, chỉ khẽ cười: “Đêm hôm khuya khoắt, anh không ở bên bạn gái ư?”
Triển Phong với sức quan sát cực kỳ nhạy bén đã lập tức hiểu ra ý bóng gió trong câu nói của Thẩm Diễn: “Đừng nói với tôi rằng cậu cũng hóng hớt quan tâm tới đời sống tình cảm của người khác đấy nhé.”
“Tiện thể giúp người ta xác nhận lại mà thôi, không phải căng thẳng thế đâu.”
Giữa đôi mày tuấn lãng của Triển Phong xuất hiện ý cười hờ hững, mang theo mấy phần vô lại: “Dáng dấp đẹp không? Nếu tầm cỡ Scarlett Johansson thì tôi cũng có thể cân nhắc.”
Mặt Thẩm Diễn không chút biểu cảm: “… Tập trung lái xe đi.”
“Nhưng mà cũng chẳng có nhiều chuyện tuyệt đối thế được, nếu như giống kiểu Jennifer Lawrence thì có lẽ tôi cũng có thể…” Anh ta còn chưa dứt lời, bỗng nhiên nghe thấy Thẩm Diễn gầm nhẹ một câu: “Triển Phong, dừng xe!”
Triển Phong giật mình, vô thức liếc nghiêng nhìn về phía trước, đôi mắt sắc bén lập tức tối sầm. Trong góc tối ngoài cổng khu chung cư Y Lan, ba tên lưu manh đang bao vây một người, thậm chí có kẻ trong số đó còn dùng chân đạp người kia ngã ra đất, cầm đầu lọc thuốc phách lối phất tay phác họa.
“Ông nói cho mày biết, có vay có trả là chuyện tất nhiên, con nhóc thối tha nhà mày, mẹ nó lại không chịu nôn tiền ra, mày có tin ông sẽ bán mày tới hộp đêm không hả…?”
Tên côn đồ nói nước bọt văng tung tóe, giơ tay lên muốn vỗ xuống, đột nhiên cánh tay gã ta cứng đờ, bị người khác chặn lại giữa không trung.
Gã ngẩng đầu lên nhìn, trong đêm tối, đôi mắt người đàn ông cao lớn đối diện tĩnh mịch lạnh lẽo tựa như con báo, toàn thân tản ra hơi thở lạnh băng.
“Đệch mợ, mày là ai, không dưng chạy tới lo chuyện bao đồng!” Gã ta chửi một câu, đang tính vung nắm đấm, không ngờ còn chưa thấy rõ động tác của đối phương thì đã ăn ngay một đấm vào mặt, suýt nữa rớt răng cửa.
Hai tên còn lại ngây ra, thấy đối phương không phải kiểu dễ chọc liền khua gậy bóng chày trong tay muốn đập tới!
Nhưng bọn chúng lại không biết rằng Triển Phong trước mặt chúng bất kể là tán thủ*, boxing, hay đấu vật đều giữ thành tích đứng đầu trường cảnh sát năm đó, đối phó với mấy tên lưu manh này căn bản là chuyện dễ như trở bàn tay.
* Tán thủ: Loại võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa.
Triển Phong phản ứng cực nhanh lách mình tránh đi, tiếp đó đột nhiên vung một đấm đánh vào bụng một tên, không cho đối phương kịp thở dốc thì đã xoay tay tóm lấy bả vai của kẻ đang chạy trốn, cổ tay dùng sức ấn mạnh kẻ kia xuống đất.
Mấy tên côn đồ nằm trên mặt đất liên tục gào rú thảm thiết, Triển Phong lạnh lùng bấm điện thoại cho đồn cảnh sát gần đó, bảo bọn họ tới giải quyết hậu quả. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Thẩm Diễn đỡ cô gái vừa mới bị đám côn đồ bao vây kia dậy, thấy dáng vẻ cô gái chật vật, có lẽ vẫn hơi choáng, khắp khuôn mặt đều là vết máu.
Mặc dù là người không quen biết nhưng nhìn thấy một cô gái bị kẻ khác đánh thành như vậy, dù là ai cũng sẽ động lòng trắc ẩn.
“Cô không sao chứ?” Thẩm Diễn nhíu mày nhìn cô gái kia bằng ánh mắt ân cần, nhẹ giọng hỏi: “Số điện thoại của người nhà cô là gì?”
Hai tay cô gái ôm chặt lấy người mình, dần dần ngồi trượt xuống chân tường, lắc đầu nói nhỏ: “Không còn…”
Đôi mắt sắc bén của Thẩm Diễn hơi lóe lên: “Cái gì?”
“Tôi không, không…” Cô gái ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng bỗng nhiên trào nước mắt, dần dần lăn xuống gương mặt lẫn máu của cô gái: “Không còn người nhà nữa rồi…”
Cuối cùng Thẩm Diễn cũng bực mình, thẳng thừng vạch trần bộ mặt giả vờ điềm nhiên như không của đối phương: “Tổ trưởng Triển, lái xe thì hãy chăm chú nhìn đường, tôi đâu phải đường đi, anh cứ nhìn tôi làm gì?”
Khóe môi Triển Phong lóe ý cười, ngón tay dài tùy ý đặt trên vô lăng, giọng điệu vẫn lười biếng như cũ: “Tôi đang tự kiểm điểm, có đôi khi ánh mắt nhìn người của tôi cũng sẽ xảy ra vấn đề.”
Thẩm Diễn ngẩn người, nghe không hiểu: “Có ý gì?”
“Kể từ lúc cậu vào tổ, lúc đầu tôi cho rằng cậu chỉ đến ứng phó cho qua chuyện, không ngờ tôi hoàn toàn nhìn lầm rồi.” Triển Phong thoải mái nói xấu Thẩm Diễn ngay trước mặt, giọng điệu còn không nhanh không chậm, lý lẽ hùng hồn: “Nhưng chuyện này cũng không thể trách tôi được, ai bảo lúc ở hiện trường cậu lại chướng mắt đến thế.”
Thẩm Diễn: “… Ngại quá, có phải tôi nên nhắc nhở anh một chút, lúc đó người gây chuyện trước là anh đấy.”
Triển Phong đáp vu vơ một câu: “Chẳng qua tôi cũng chỉ đùa cậu chút thôi, ai ngờ cậu lại không biết đùa cơ chứ.”
Nhất thời Thẩm Diễn không còn câu nào để đáp lại anh ta, anh sững người hai giây, sau đó trong mắt cũng xuất hiện ý cười mơ hồ, hờ hững nói: “Thôi bỏ, dù sao cũng qua rồi.”
Thật ra thì sau đó nghĩ lại chuyện kia, Thẩm Diễn cảm thấy mình không thể trách mỗi Triển Phong. Dù sao thì khuôn mặt anh lạ hoắc, đột nhiên xuất hiện tại hiện trường phạm tội, còn tiện tay cầm vật chứng lên, đổi lại là bất cứ ai nhìn thấy chỉ sợ cũng sẽ lên tiếng hỏi cả thôi.
Chẳng qua thái độ khinh người và phách lối của Triển Phong vừa hay trúng lúc tâm trạng anh đang mâu thuẫn với hiện trường. Cả hai đều là người có cá tính, không ai chịu nhường ai nên mới tạo thành mâu thuẫn ban đầu.
Thẩm Diễm cũng là người khách quan. Hôm đó, sau khi nghe Triển Phong suy đoán phân tích về vết bánh xe ở hiện trường, trong lòng anh đã công nhận tài hoa của Triển Phong, chẳng qua chỉ bài xích thói xấu và tính tình của anh ta mà thôi. Nhưng hai ngày nay đi cùng nhau, anh cũng có thể cảm nhận được tính tình Triển Phong không hề xấu, ngoài những lúc thỉnh thoảng bày ra dáng vẻ lưu manh khiến người khác phải nhíu mày ra, khi làm việc thì cực kỳ chuyên nghiệp.
Hơn nữa hai người họ còn rất ăn ý trong xử lý vụ án. Tuy hiện giờ Triển Phong vẫn chưa từng chính diện thừa nhận giá trị của tâm lý học tội phạm nhưng thật ra Thẩm Diễn cũng không quá để ý. Trong lúc vô tình, hiểu lầm và khúc mắc giữa hai người đã được tháo gỡ rồi.
Chiếc xe phóng như điên trên đường cao tốc, lúc vào tới nội thành thì trời đã tối. Triển Phong nhìn đồng hồ, nghiêng đầu châm một điếu thuốc: “Cậu sống ở đâu? Tôi đưa cậu về.”
Thẩm Diễn lắc đầu: “Khỏi cần, anh cứ dừng xe ở ven đường được rồi.”
Triển Phong lại cố chấp không chịu đồng ý. Thẩm Diễn hết cách chỉ đành nói với anh ta: “Giờ tôi chưa về vội, muốn tới khu chung cư Y Lan thử vận may, có lẽ có những gia đình sống ở đó vẫn còn có người ấn tượng với vụ án của Trần Chí Siêu.”
Triển Phong hơi trầm ngâm, đặt ngón tay cầm điếu thuốc lên trên hồ sơ, khói thuốc bay ra ngoài từ khung cửa sổ, tiếp đó anh ta đánh tay lái quay đầu xe, rồi nói: “Đã nói rồi, lát cậu mời ăn khuya.”
Thẩm Diễn cảm thấy dở khóc dở cười: “Tôi bảo này, tôi giúp anh điều tra án mà anh còn bắt tôi mời bữa khuya?”
“Chuyện nào ra chuyện đấy, cậu tra án giúp tôi, sau này có chuyện gì cần tới tôi thì cứ nói một câu, tôi sẽ tới ngay.” Giọng Triển Phong trầm thấp khàn khàn, chỉ một câu ngắn ngủi đã thể hiện câu thoại trong phim ảnh, khiến Thẩm Diễn nghe mà thấy nao nao.
Nhưng khoảnh khắc sau đó, anh ta lại bồi thêm một câu: “Nhưng tôi làm tài xế cho cậu, cậu mời tôi ăn khuya lại là chuyện khác, hửm?”
Hơi thở điện ảnh lập tức xuất hiện vết nứt, sau đó bị xé toạc ra, Thẩm Diễn từ chối cho ý kiến, chỉ khẽ cười: “Đêm hôm khuya khoắt, anh không ở bên bạn gái ư?”
Triển Phong với sức quan sát cực kỳ nhạy bén đã lập tức hiểu ra ý bóng gió trong câu nói của Thẩm Diễn: “Đừng nói với tôi rằng cậu cũng hóng hớt quan tâm tới đời sống tình cảm của người khác đấy nhé.”
“Tiện thể giúp người ta xác nhận lại mà thôi, không phải căng thẳng thế đâu.”
Giữa đôi mày tuấn lãng của Triển Phong xuất hiện ý cười hờ hững, mang theo mấy phần vô lại: “Dáng dấp đẹp không? Nếu tầm cỡ Scarlett Johansson thì tôi cũng có thể cân nhắc.”
Mặt Thẩm Diễn không chút biểu cảm: “… Tập trung lái xe đi.”
“Nhưng mà cũng chẳng có nhiều chuyện tuyệt đối thế được, nếu như giống kiểu Jennifer Lawrence thì có lẽ tôi cũng có thể…” Anh ta còn chưa dứt lời, bỗng nhiên nghe thấy Thẩm Diễn gầm nhẹ một câu: “Triển Phong, dừng xe!”
Triển Phong giật mình, vô thức liếc nghiêng nhìn về phía trước, đôi mắt sắc bén lập tức tối sầm. Trong góc tối ngoài cổng khu chung cư Y Lan, ba tên lưu manh đang bao vây một người, thậm chí có kẻ trong số đó còn dùng chân đạp người kia ngã ra đất, cầm đầu lọc thuốc phách lối phất tay phác họa.
“Ông nói cho mày biết, có vay có trả là chuyện tất nhiên, con nhóc thối tha nhà mày, mẹ nó lại không chịu nôn tiền ra, mày có tin ông sẽ bán mày tới hộp đêm không hả…?”
Tên côn đồ nói nước bọt văng tung tóe, giơ tay lên muốn vỗ xuống, đột nhiên cánh tay gã ta cứng đờ, bị người khác chặn lại giữa không trung.
Gã ngẩng đầu lên nhìn, trong đêm tối, đôi mắt người đàn ông cao lớn đối diện tĩnh mịch lạnh lẽo tựa như con báo, toàn thân tản ra hơi thở lạnh băng.
“Đệch mợ, mày là ai, không dưng chạy tới lo chuyện bao đồng!” Gã ta chửi một câu, đang tính vung nắm đấm, không ngờ còn chưa thấy rõ động tác của đối phương thì đã ăn ngay một đấm vào mặt, suýt nữa rớt răng cửa.
Hai tên còn lại ngây ra, thấy đối phương không phải kiểu dễ chọc liền khua gậy bóng chày trong tay muốn đập tới!
Nhưng bọn chúng lại không biết rằng Triển Phong trước mặt chúng bất kể là tán thủ*, boxing, hay đấu vật đều giữ thành tích đứng đầu trường cảnh sát năm đó, đối phó với mấy tên lưu manh này căn bản là chuyện dễ như trở bàn tay.
* Tán thủ: Loại võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa.
Triển Phong phản ứng cực nhanh lách mình tránh đi, tiếp đó đột nhiên vung một đấm đánh vào bụng một tên, không cho đối phương kịp thở dốc thì đã xoay tay tóm lấy bả vai của kẻ đang chạy trốn, cổ tay dùng sức ấn mạnh kẻ kia xuống đất.
Mấy tên côn đồ nằm trên mặt đất liên tục gào rú thảm thiết, Triển Phong lạnh lùng bấm điện thoại cho đồn cảnh sát gần đó, bảo bọn họ tới giải quyết hậu quả. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Thẩm Diễn đỡ cô gái vừa mới bị đám côn đồ bao vây kia dậy, thấy dáng vẻ cô gái chật vật, có lẽ vẫn hơi choáng, khắp khuôn mặt đều là vết máu.
Mặc dù là người không quen biết nhưng nhìn thấy một cô gái bị kẻ khác đánh thành như vậy, dù là ai cũng sẽ động lòng trắc ẩn.
“Cô không sao chứ?” Thẩm Diễn nhíu mày nhìn cô gái kia bằng ánh mắt ân cần, nhẹ giọng hỏi: “Số điện thoại của người nhà cô là gì?”
Hai tay cô gái ôm chặt lấy người mình, dần dần ngồi trượt xuống chân tường, lắc đầu nói nhỏ: “Không còn…”
Đôi mắt sắc bén của Thẩm Diễn hơi lóe lên: “Cái gì?”
“Tôi không, không…” Cô gái ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng bỗng nhiên trào nước mắt, dần dần lăn xuống gương mặt lẫn máu của cô gái: “Không còn người nhà nữa rồi…”