Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15 - Chương 15KHÔNG TIN
Sau khi rời khỏi nhà Tôn Hồng Nhị, Triển Phong vừa đi ra tới hành lang đã châm một điếu thuốc, thuận tay đưa một điếu cho Thẩm Diễn, nghiêng đầu nhả khói, ậm ừ nói: “Cô ta đang nói dối.”
Thẩm Diễn ừ một tiếng, mân mê điếu thuốc trong tay, ban ngày đã hút một điếu, đối với tình trạng trước mắt của anh thì như thế là đủ rồi.
“Cô ta không chỉ nói dối một lần, mỗi lúc tinh thần cô ta không ổn định, sẽ dùng tay vân vê lọn tóc, giống như một hành động vô ý thức.” Thẩm Diễn giơ tay gạt khói, đi được mấy bước thì quay đầu nhìn lại, rèm cửa sổ nhà Tôn Hồng Nhị đã được kéo vào, không nhìn thấy tình hình bên trong.
Anh liếc Triển Phong, nói tiếp: “Anh đi theo cô ta đi, rõ ràng cô ta dễ nói chuyện với anh hơn chút đó.”
Triển Phong ngậm điếu thuốc, một tay đút túi quần, anh ta nghe Thẩm Diễn nói vậy, ngón tay đưa lên miệng cầm điếu thuốc, ngón giữa gõ gõ cho hết tàn, đôi mắt lộ ý khinh miệt.
“Giao tiếp với người khác là sở trường của cậu mà.” Anh cười vô lại, giọng nói hơi giảo hoạt: “Tôi không thể tước đoạt cơ hội thể hiện tầm quan trọng của nhà tâm lý học tội phạm của cậu được.”
Thẩm Diễn thấy buồn cười: “Cũng đâu phải bảo anh thật sự dâng hiến, tâm sự với người ta, thủ thỉ trò chuyện, từ đó tìm hiểu một vài đầu mối thôi mà. Không phải anh rất chuyên nghiệp à? Sao lại kén chọn công việc thế.”
Triển Phong nhíu mày, hiếm khi nghiêm túc nói ra lý do: “Không phải là kén chọn, phụ nữ quá phiền phức, tôi lười đối phó. Vẫn nên để cậu đi thôi, coi như tôi nợ cậu một ân tình.”
Trong bóng tối, những tàn lửa lốm đốm của điếu thuốc giữa hai ngón tay anh ta chợt sáng rực, lập lòe trong gió đêm. Nghe câu nói có vẻ nghiêm túc này, nửa câu đầu không làm Thẩm Diễn dao động, nhưng câu cuối cùng nghe cũng khá dễ chịu đấy.
Thẩm Diễn suy nghĩ một lát, dứt khoát đáp: “Được, đợi vụ án này kết thúc, sau này quả thật tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp.”
“Giúp chuyện gì?”
“Giúp tôi tìm mấy người, cũng có thể nói là tìm một thứ.” Thẩm Diễn cúi đầu thắt dây an toàn, tóc mai rủ xuống che giấu sự thay đổi đột ngột trong đôi mắt: “Cụ thể thì đợi phá xong vụ án này rồi nói.”
Triển Phong dập tàn thuốc rồi tiện tay quăng vào thùng rác gần xe, động tác tiêu sái liền mạch: “Quyết định vậy đi.”
Sáng sớm, Thẩm Diễn cầm một tách cà phê, cúi đầu liếc nhìn khẩu cung của Trần Chí Siêu đã được sửa sang lại.
Anh ngồi tựa hờ trên bệ cửa sổ, anh mặc một chiếc áo sơ mi sơ vin trong quần, thắt lưng da trơn nhẵn, chiếc quần âu thẳng thớm làm nổi bật đôi chân thon dài. Ánh nắng phía sau hắt vào nhà, rơi trên mái tóc và hàng mi anh tạo ra tầng sáng trắng mờ ảo.
Sau khi xem xong tài liệu, Thẩm Diễn đứng dậy, bắt đầu viết lên bảng trắng.
Nét chữ của anh thanh tú, dù cầm bút máy xinh đẹp hay bút dạ thô kệch, anh cũng có thể viết trơn tru, từng con chữ đều tăm tắp.
Khi những người khác lục tục bước vào, đã thấy anh một tay cho vào túi quần, tay kia đang thoăn thoắt trên bảng trắng. Đại Lý nhìn Thang Vĩ bên cạnh, chép miệng, nhỏ giọng nói một câu: “Nhìn kìa, sắp lên lớp chúng ta rồi đó.”
Thang Vĩ và Tiểu Lưu ở gần nhà nhau, hai người thường xuyên tụ tập ăn uống, quan hệ dĩ nhiên cũng tốt hơn. Vốn dĩ lúc Thẩm Diễn mới tới, Thang Vĩ không thèm để mắt tới anh, nhưng hai ngày nay nghe Tiểu Lưu luôn dùng giọng điệu như nói về thần tiên để hình dung Thẩm Diễn, hơn nữa lại thấy biểu hiện của anh khi bắt Trần Chí Siêu, Thang Vĩ bất tri bất giác có cái nhìn mới.
Bây giờ vừa nghe Đại Lý nói thế, Thang Vĩ cũng không nghĩ nhiều, cũng không hùa theo phụ họa: “Cái gì mà lên lớp chứ, chẳng phải hôm qua cậu ta cùng thủ lĩnh đi lấy khẩu cung của bảo vệ khu chung cư Y Lan đấy sao, xem chừng đang phân tích vụ án cho chúng ta đó.”
Đại Lý chẳng thèm bận tâm: “Dĩ nhiên thủ lĩnh sẽ phân tích cho chúng ta, dùng tới cậu ta làm gì cho thừa thãi.”
Thang Vĩ nghe nói thế thì hơi nhíu mày nói: “Đại Lý, thật ra tôi thấy con người Thẩm Diễn rất tốt, tận tâm tận lực mà lại không coi mình là người ngoài. Cậu không thể vì một vài thành kiến cá nhân mà bình luận sau lưng người khác thế, nhỡ để thủ lĩnh nghe được, sẽ xử lý cậu đó.”
“Ôi trời tôi nói cậu thằng nhóc này, tư tưởng hướng đi có vấn đề à, muốn làm phản phải không?”
“Phản cái đầu cậu đấy…”
Hai người họ ở trong góc lời qua tiếng lại, phòng làm việc lại ồn ào, lúc Triển Phong bước vào thật sự cũng không nghe thấy họ đang nói gì. Anh ta thấy hàng chữ chỉnh tề Thẩm Diễn viết lên bảng trắng, đưa mắt nhìn khẩu cung của Trần Chí Siêu trong tay, nheo mắt hỏi: “Xem rồi à? Có phát hiện gì mới không?”
Thẩm Diễn gật đầu, đóng nắp bút dạ, thản nhiên nói: “Có, phác họa tội phạm đã rõ ràng hơn, anh triệu tập mọi người triển khai cuộc họp, tôi sẽ nói qua tình hình.”
Triển Phong quay đầu quét mắt nhìn đám người nhốn nháo, cau mày hắng giọng, tiếng nói trầm thấp nhưng hết sức có lực, mang theo quyết đoán không cho phép thương lượng: “Trật tự, bắt đầu họp!”
Trong nháy mắt mọi người đều yên lặng.
Triển Phong vỗ nhẹ vai Thẩm Diễn, rồi kéo ghế đằng trước ngồi xuống, không quay đầu lại mà vẫy vẫy tay về phía sau, chỉ chốc lát đã nghe thấy tiếng kéo ghế vô cùng nhỏ. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Đại Lý và Thang Vĩ cũng kéo ghế ngồi xuống. Ánh mắt Thẩm Diễn trầm tĩnh quét qua mọi người, khi nhìn đến đôi mắt hờ hững không phục của Đại Lý thì anh không nói câu nào, coi như không thấy.
“Bây giờ đã có thể xác định được một vài chi tiết.
Tội phạm độc thân, cao dưới 1m70, độ tuổi trong khoảng từ 25 đến 40, sống một mình, làm việc ở công ty Hồng Vận, hơn nữa có một trụ sở cố định ở khu chung cư Y Lan. Bản thân hắn, hoặc người có quan hệ mật thiết bên cạnh hắn nhất định là người đã trực tiếp trải qua vụ nổ Trần Chí Siêu năm ấy.
Tính cách của hắn quái gở, không thích giao thiệp với người khác, cuộc sống cũng không ổn, hơn nữa có nhân tố làm cho hắn vô cùng tự ti, nhân tố này có thể liên quan rất lớn đến gia đình hắn, hoặc hắn đã bị suy sụp trong quan hệ tình cảm nào đó.
Hắn rất bình thường, thuộc đối tượng rất khó nhận ra ngay trong đám đông, đặc điểm thiếu hụt rõ ràng, nhưng thành tích học tập của hắn chắc hẳn vô cùng ưu tú, hơn nữa còn giỏi về hóa học.”
Anh vừa dừng lại đã nghe thấy có người cất tiếng cười nhạo. Thẩm Diễn bình tĩnh nhìn sang, đầu ngón tay lưu loát quay chiếc bút bảng hỏi: “Sao thế, có vấn đề à?”
Đại Lý không ngờ anh đã nghe thấy, cậu ta thấy ánh mắt anh chiếu thẳng vào mình, người xung quanh cũng đã phát hiện ra, Đại Lý có chút ngồi không yên, dứt khoát nói thẳng: “Thẩm Diễn, những điều cậu nói đều có căn cứ chứ? Tại sao tôi phải tin lời cậu?”
Ánh mắt người ở đầu phòng cũng nhìn Thẩm Diễn theo câu hỏi của Đại Lý. Thẩm Diễn mặt không đổi sắc, thản nhiên chống tay trên chiếc bàn trước mặt, hơi khom người, cao giọng nói: “Những điều tôi nói đều là sự thật, tại sao cậu không tin?”
Thẩm Diễn ừ một tiếng, mân mê điếu thuốc trong tay, ban ngày đã hút một điếu, đối với tình trạng trước mắt của anh thì như thế là đủ rồi.
“Cô ta không chỉ nói dối một lần, mỗi lúc tinh thần cô ta không ổn định, sẽ dùng tay vân vê lọn tóc, giống như một hành động vô ý thức.” Thẩm Diễn giơ tay gạt khói, đi được mấy bước thì quay đầu nhìn lại, rèm cửa sổ nhà Tôn Hồng Nhị đã được kéo vào, không nhìn thấy tình hình bên trong.
Anh liếc Triển Phong, nói tiếp: “Anh đi theo cô ta đi, rõ ràng cô ta dễ nói chuyện với anh hơn chút đó.”
Triển Phong ngậm điếu thuốc, một tay đút túi quần, anh ta nghe Thẩm Diễn nói vậy, ngón tay đưa lên miệng cầm điếu thuốc, ngón giữa gõ gõ cho hết tàn, đôi mắt lộ ý khinh miệt.
“Giao tiếp với người khác là sở trường của cậu mà.” Anh cười vô lại, giọng nói hơi giảo hoạt: “Tôi không thể tước đoạt cơ hội thể hiện tầm quan trọng của nhà tâm lý học tội phạm của cậu được.”
Thẩm Diễn thấy buồn cười: “Cũng đâu phải bảo anh thật sự dâng hiến, tâm sự với người ta, thủ thỉ trò chuyện, từ đó tìm hiểu một vài đầu mối thôi mà. Không phải anh rất chuyên nghiệp à? Sao lại kén chọn công việc thế.”
Triển Phong nhíu mày, hiếm khi nghiêm túc nói ra lý do: “Không phải là kén chọn, phụ nữ quá phiền phức, tôi lười đối phó. Vẫn nên để cậu đi thôi, coi như tôi nợ cậu một ân tình.”
Trong bóng tối, những tàn lửa lốm đốm của điếu thuốc giữa hai ngón tay anh ta chợt sáng rực, lập lòe trong gió đêm. Nghe câu nói có vẻ nghiêm túc này, nửa câu đầu không làm Thẩm Diễn dao động, nhưng câu cuối cùng nghe cũng khá dễ chịu đấy.
Thẩm Diễn suy nghĩ một lát, dứt khoát đáp: “Được, đợi vụ án này kết thúc, sau này quả thật tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp.”
“Giúp chuyện gì?”
“Giúp tôi tìm mấy người, cũng có thể nói là tìm một thứ.” Thẩm Diễn cúi đầu thắt dây an toàn, tóc mai rủ xuống che giấu sự thay đổi đột ngột trong đôi mắt: “Cụ thể thì đợi phá xong vụ án này rồi nói.”
Triển Phong dập tàn thuốc rồi tiện tay quăng vào thùng rác gần xe, động tác tiêu sái liền mạch: “Quyết định vậy đi.”
Sáng sớm, Thẩm Diễn cầm một tách cà phê, cúi đầu liếc nhìn khẩu cung của Trần Chí Siêu đã được sửa sang lại.
Anh ngồi tựa hờ trên bệ cửa sổ, anh mặc một chiếc áo sơ mi sơ vin trong quần, thắt lưng da trơn nhẵn, chiếc quần âu thẳng thớm làm nổi bật đôi chân thon dài. Ánh nắng phía sau hắt vào nhà, rơi trên mái tóc và hàng mi anh tạo ra tầng sáng trắng mờ ảo.
Sau khi xem xong tài liệu, Thẩm Diễn đứng dậy, bắt đầu viết lên bảng trắng.
Nét chữ của anh thanh tú, dù cầm bút máy xinh đẹp hay bút dạ thô kệch, anh cũng có thể viết trơn tru, từng con chữ đều tăm tắp.
Khi những người khác lục tục bước vào, đã thấy anh một tay cho vào túi quần, tay kia đang thoăn thoắt trên bảng trắng. Đại Lý nhìn Thang Vĩ bên cạnh, chép miệng, nhỏ giọng nói một câu: “Nhìn kìa, sắp lên lớp chúng ta rồi đó.”
Thang Vĩ và Tiểu Lưu ở gần nhà nhau, hai người thường xuyên tụ tập ăn uống, quan hệ dĩ nhiên cũng tốt hơn. Vốn dĩ lúc Thẩm Diễn mới tới, Thang Vĩ không thèm để mắt tới anh, nhưng hai ngày nay nghe Tiểu Lưu luôn dùng giọng điệu như nói về thần tiên để hình dung Thẩm Diễn, hơn nữa lại thấy biểu hiện của anh khi bắt Trần Chí Siêu, Thang Vĩ bất tri bất giác có cái nhìn mới.
Bây giờ vừa nghe Đại Lý nói thế, Thang Vĩ cũng không nghĩ nhiều, cũng không hùa theo phụ họa: “Cái gì mà lên lớp chứ, chẳng phải hôm qua cậu ta cùng thủ lĩnh đi lấy khẩu cung của bảo vệ khu chung cư Y Lan đấy sao, xem chừng đang phân tích vụ án cho chúng ta đó.”
Đại Lý chẳng thèm bận tâm: “Dĩ nhiên thủ lĩnh sẽ phân tích cho chúng ta, dùng tới cậu ta làm gì cho thừa thãi.”
Thang Vĩ nghe nói thế thì hơi nhíu mày nói: “Đại Lý, thật ra tôi thấy con người Thẩm Diễn rất tốt, tận tâm tận lực mà lại không coi mình là người ngoài. Cậu không thể vì một vài thành kiến cá nhân mà bình luận sau lưng người khác thế, nhỡ để thủ lĩnh nghe được, sẽ xử lý cậu đó.”
“Ôi trời tôi nói cậu thằng nhóc này, tư tưởng hướng đi có vấn đề à, muốn làm phản phải không?”
“Phản cái đầu cậu đấy…”
Hai người họ ở trong góc lời qua tiếng lại, phòng làm việc lại ồn ào, lúc Triển Phong bước vào thật sự cũng không nghe thấy họ đang nói gì. Anh ta thấy hàng chữ chỉnh tề Thẩm Diễn viết lên bảng trắng, đưa mắt nhìn khẩu cung của Trần Chí Siêu trong tay, nheo mắt hỏi: “Xem rồi à? Có phát hiện gì mới không?”
Thẩm Diễn gật đầu, đóng nắp bút dạ, thản nhiên nói: “Có, phác họa tội phạm đã rõ ràng hơn, anh triệu tập mọi người triển khai cuộc họp, tôi sẽ nói qua tình hình.”
Triển Phong quay đầu quét mắt nhìn đám người nhốn nháo, cau mày hắng giọng, tiếng nói trầm thấp nhưng hết sức có lực, mang theo quyết đoán không cho phép thương lượng: “Trật tự, bắt đầu họp!”
Trong nháy mắt mọi người đều yên lặng.
Triển Phong vỗ nhẹ vai Thẩm Diễn, rồi kéo ghế đằng trước ngồi xuống, không quay đầu lại mà vẫy vẫy tay về phía sau, chỉ chốc lát đã nghe thấy tiếng kéo ghế vô cùng nhỏ. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Đại Lý và Thang Vĩ cũng kéo ghế ngồi xuống. Ánh mắt Thẩm Diễn trầm tĩnh quét qua mọi người, khi nhìn đến đôi mắt hờ hững không phục của Đại Lý thì anh không nói câu nào, coi như không thấy.
“Bây giờ đã có thể xác định được một vài chi tiết.
Tội phạm độc thân, cao dưới 1m70, độ tuổi trong khoảng từ 25 đến 40, sống một mình, làm việc ở công ty Hồng Vận, hơn nữa có một trụ sở cố định ở khu chung cư Y Lan. Bản thân hắn, hoặc người có quan hệ mật thiết bên cạnh hắn nhất định là người đã trực tiếp trải qua vụ nổ Trần Chí Siêu năm ấy.
Tính cách của hắn quái gở, không thích giao thiệp với người khác, cuộc sống cũng không ổn, hơn nữa có nhân tố làm cho hắn vô cùng tự ti, nhân tố này có thể liên quan rất lớn đến gia đình hắn, hoặc hắn đã bị suy sụp trong quan hệ tình cảm nào đó.
Hắn rất bình thường, thuộc đối tượng rất khó nhận ra ngay trong đám đông, đặc điểm thiếu hụt rõ ràng, nhưng thành tích học tập của hắn chắc hẳn vô cùng ưu tú, hơn nữa còn giỏi về hóa học.”
Anh vừa dừng lại đã nghe thấy có người cất tiếng cười nhạo. Thẩm Diễn bình tĩnh nhìn sang, đầu ngón tay lưu loát quay chiếc bút bảng hỏi: “Sao thế, có vấn đề à?”
Đại Lý không ngờ anh đã nghe thấy, cậu ta thấy ánh mắt anh chiếu thẳng vào mình, người xung quanh cũng đã phát hiện ra, Đại Lý có chút ngồi không yên, dứt khoát nói thẳng: “Thẩm Diễn, những điều cậu nói đều có căn cứ chứ? Tại sao tôi phải tin lời cậu?”
Ánh mắt người ở đầu phòng cũng nhìn Thẩm Diễn theo câu hỏi của Đại Lý. Thẩm Diễn mặt không đổi sắc, thản nhiên chống tay trên chiếc bàn trước mặt, hơi khom người, cao giọng nói: “Những điều tôi nói đều là sự thật, tại sao cậu không tin?”
Bình luận facebook