Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17 - Chương 17CÔNG TY HỒNG VẬN
Đến buổi trưa, Tiểu Lưu xách cơm hộp về, mọi người đều có mặt, chỉ thiếu Thẩm Diễn. Triển Phong rút điếu thuốc ra và nói tự mình đi tìm, vừa bước ra cửa nhìn sang bên phải hành lang là thấy Thẩm Diễn đang tựa cửa sổ gọi điện thoại.
Triển Phong bước tới, đứng cách anh không xa. Buổi chiều hành lang rất yên tĩnh, cho dù cách cái tai nghe, cũng có thể nghe ra đầu dây bên kia là phụ nữ, giọng nói hoạt bát, dường như rất thân quen với anh.
Thẩm Diễn nhìn thấy Triển Phong, nói với anh ta bằng khẩu hình miệng “Đợi chút” sau đó tiếp tục nghe điện thoại với thần thái như thường, giọng nói ôn hòa, đối đáp qua lại với đối phương vài câu, sau đó lại hàn huyên thêm vài câu nữa mới cúp điện thoại.
“Bạn gái à?” Triển Phong nghĩ đến câu hỏi mà tối hôm đó cậu ta hỏi mình, nên hỏi lại y chang.
“Không phải, là con gái của thầy tôi.” Thẩm Diễn chắc cũng nghĩ tới việc xảy ra tối hôm đó, bất giác bật cười: “Cô ấy nói hôm nay thầy tôi ở nhà nấu cơm, gọi tôi đến ăn cơm.”
“Ồ, thì ra là tiểu sư muội.”
Triển Phong ra vẻ cà lơ phất phơ, nháy mắt với anh, cuối câu còn cố tình kéo dài ra: “Là Scarlett Johansson phải không?”
Thẩm Diễn không thèm để ý đến anh ta, rất tự nhiên xin điếu thuốc, rồi lại bình thản đợi anh ta châm thuốc cho mình, cụp mắt, hít một hơi. Khói thuốc bay lên, vờn qua mí mắt anh, khiến cho sắc mặt anh càng thêm trắng.
Thẩm vấn Lưu Kim Phúc đơn giản hơn rất nhiều so với dự đoán. Lúc hắn nghe cảnh sát nói Trần Chí Siêu đã lọt lưới thì mặt mũi tái nhợt, cầm cự không đến nửa tiếng đồng hồ, hắn đã nhận tội rồi.
“Năm đó Lưu Kim Phúc sai Trần Chí Siêu phạm tội, thừa nhận và không phản đối việc mua chuộc bác sĩ để làm chứng từ giả, hắn còn thừa nhận việc hắn tiếp tục tìm Trần Chí Siêu, là muốn cấu kết với hắn ta tiếp tục phạm tội.”
Thang Vĩ sắp xếp lại khẩu cung trong tay, báo cáo lần lượt từng mục với mọi người: “Công ty Phúc Thông hiện giờ không coi xe buýt làm ngành kinh doanh chính nữa, còn kinh doanh nghiệp vụ xe taxi, do chịu sự chèn ép của xe công, doanh thu của công ty ngày một giảm. Lưu Kim Phúc muốn Trần Chí Siêu ra tay thay hắn, đặt bom mìn trên xe công, để tạo sự hoang mang cho xã hội.
Tiểu Lưu nghe xong liền chửi: “Mẹ nó, may mà chúng ta bắt được, cái tên Lưu Kim Phúc nhìn thì giàu có, sao mà đầu óc đen tối thế cơ chứ, quả thực như bọn biến thái vậy.”
“Trong xã hội có nhiều kẻ tâm lý biến thái giống hắn, nhìn bề ngoài có vẻ rất bình thường, nhưng tim gan thì bị chó tha từ lâu rồi.”
Thẩm Diễn nhìn Thang Vĩ với ánh mắt dò hỏi: “Lưu Kim Phúc không nhắc đến, vì sao năm đó lại giở trò với công ty Hồng Vận?”
Thang Vĩ lắc đầu nói: “Lưu Kim Phúc nói, năm đó các vụ nổ bom liên tiếp xảy ra, chỉ có hai vụ đầu là do hắn xúi giục, hai vụ sau đều là do Trần Chí Siêu tự bày ra, hắn không biết.”
Đại Lý vừa nghe xong đã điên lên: “Hai tên này đều mắc bệnh nặng! Chúng coi xã hội là cái gì? Là công viên vui chơi cho chúng giết mổ ư?”
Thẩm Diễn bưng cốc cà phê, vuốt ve mép cốc như đang nghĩ ngợi gì đó: “Trong khẩu cung của Trần Chí Siêu có nhắc tới, xe buýt của công ty Hồng Vận chỉ là một mục tiêu hắn chọn bừa, nguyên do chỉ vì hắn từng bị một tài xế lái xe chế giễu. Nếu như vụ nổ liên quan đến công ty Hồng Vận năm đó chỉ là tình cờ, vậy thì động cơ phạm án của vụ nổ 817 có hai khả năng, một chỉ đơn thuần gửi lời chào tới Trần Chí Siêu, muốn thay Trần Chí Siêu hoàn thành nốt một vụ đánh bom. Khả năng còn lại là...”
Anh hít thật sâu, dừng lại một lúc lâu, ánh mắt dừng ở tách cà phê trong tay, từ từ thì thầm với chính mình: “Là báo thù.”
Tiểu Lưu và Đại Lý bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không thể theo kịp mạch suy nghĩ của anh: “Vậy tên tội phạm muốn báo thù ai?”
“Người hắn muốn báo thù có thể chỉ là một người nào đó, rất có khả năng vụ nổ năm đó để lại cho hắn sự tổn thương khó lòng quên được, mà đối tượng hắn nhằm vào chính là những người bị cuốn vào vụ nổ năm đó, nhưng không bị chút tổn thương nào.” Ánh mắt Thẩm Diễn trầm lắng, đứng dậy bước tới trước bảng, nhanh lẹ viết ra mấy từ.
“Năm đó có tất cả bốn vụ nổ xảy liên tiếp, ba vụ đầu đều gây ra thương vong thảm khốc nghiêm trọng, có thể quy vào một nhóm. Nếu đánh giá riêng vụ nổ thứ tư, liên quan tới vụ này có cả phía cảnh sát, công ty Hồng Vận và giới báo chí để lộ manh mối Trần Chí Siêu tạo ra vụ nổ. Còn vụ nổ lần này, người chết và bị thương hầu như đều là người già về hưu, nếu như là mười tám năm về trước, những người đó rất có thể đều là người trong vụ nổ xe buýt năm đó.”
Lối tư duy của Thẩm Diễn ngày càng rõ ràng, anh viết vài từ then chốt lên bảng, dùng bút đỏ nối lại với nhau, tạo thành một vòng tròn: “Nhân viên công ty Hồng Vận đã bị trả thù, vậy thì tiếp theo đây đối tượng mà tên tội phạm muốn báo thù, rất có khả năng là phía cảnh sát hoặc là giới truyền thông.”
Triển Phong gõ tay lên mép bàn, cau mày: “Vào thời điểm đó, đài truyền hình và báo chí đều cùng lúc đưa tin sự kiện, bao gồm cả người tố cáo nặc danh trong đài phát thanh, phạm vi quá rộng, có thể thu nhỏ hơn nữa không?”
“Từ việc tên tội phạm còn gửi thư thông báo, có thể thấy hắn rất tự tin, còn coi việc trả thù này như một trò chơi. Rõ ràng biết để lại thư thông báo ở hiện trường sẽ là manh mối để chúng ta truy tìm hắn, hắn vẫn cố ý làm như vậy, một là hắn thách thức cảnh sát, hai là hắn không có dự định trả thù một cách lặng lẽ. Hắn muốn lôi hết nỗi ám ảnh bị chôn vùi sâu trong lòng năm đó thể hiện ra ngoài, để mọi người trên đời đều run rẩy và hoảng loạn, giống như hắn năm đó. Hiệu ứng xã hội gây ra bởi vụ đánh bom các tòa báo và đài phát thanh nhỏ hơn nhiều so với đánh bom các đài truyền hình, theo quán tính tâm lý của bọn tội phạm, chắc chắn chúng sẽ ưu tiên lựa chọn đài truyền hình.”
“Tổng cộng có ba đài truyền hình và một đài phát thanh đã đưa tin về sự cố năm đó, nhưng một trong số ba đài truyền hình đã đóng cửa, phạm vi có thể thu nhỏ lại còn hai đài truyền hình.”
Thẩm Diễn đặt bút xuống, ngẩng đầu hỏi: “Tiểu Lưu, có bản đồ của các công trình công cộng trong khu vực đô thị không?”
Mọi người vây quanh bàn, cúi xuống nhìn Thẩm Diễn đang cầm bút vẽ một đường ở phía trên cùng. Anh xắn tay áo sơ mi để lộ cổ tay trắng trẻo mảnh khảnh, phong thái cầm bút cực kỳ đẹp.
Hai đài truyền hình được đánh dấu bằng bút đỏ đậm tập trung tại khu vực ở phía Đông thành phố, nhưng có một đài thì gần khu chung cư Y Lan hơn. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Đại Lý nóng vội: “Tên tội phạm chắc chắn là đến chỗ gần, nếu giữ bom càng lâu, thì đối với hắn càng nguy hiểm đúng không?”
“Chưa chắc.” Thẩm Diễn không ngẩng đầu, chỉ vào hai đường trên bản đồ nói: “Ra khỏi khu chung cư Y Lan, khoảng cách đến hai đài truyền hình này không khác biệt lớn, nhưng tuyến đường khác nhau. Nếu là đài truyền hình Trung Hằng thì tên tội phạm phải qua cầu lớn Hoài Hải, ba phần năm của toàn bộ hành trình là qua vòng xuyến, quá bất tiện cho tội phạm cầm bom trong tay. Ngược lại, nếu hắn ta đến một đài truyền hình xa hơn một chút, mặc dù khoảng cách xa hơn 2 cây số, nhưng toàn bộ hành trình là một đường cao tốc bằng phẳng và thẳng tắp, như thế bom an toàn hơn.”
Triển Phong hơi nhăn mày, trầm giọng nói: “Tôi sẽ tìm đội phó Vương, từ hôm nay chúng ta hãy tập trung bố trí theo dõi sát sao các đài truyền hình địa phương.”
“Không thể theo dõi, không kịp rồi, bây giờ các cậu phải xuất phát đến đài truyền hình địa phương ngay.”
Giọng Vương Mẫn đột nhiên vang lên, sắc mặt ông ấy nghiêm nghị, giọng nói lạnh lùng: “Đài truyền hình địa phương vừa mới gọi điện cho tôi, nói bọn họ nhận được một bức thư nặc danh, bên ngoài thư có viết, nhất định phải có cảnh sát đến mới được mở ra, nếu không làm theo yêu cầu, bom sẽ nổ sớm hơn dự tính.”
Triển Phong bước tới, đứng cách anh không xa. Buổi chiều hành lang rất yên tĩnh, cho dù cách cái tai nghe, cũng có thể nghe ra đầu dây bên kia là phụ nữ, giọng nói hoạt bát, dường như rất thân quen với anh.
Thẩm Diễn nhìn thấy Triển Phong, nói với anh ta bằng khẩu hình miệng “Đợi chút” sau đó tiếp tục nghe điện thoại với thần thái như thường, giọng nói ôn hòa, đối đáp qua lại với đối phương vài câu, sau đó lại hàn huyên thêm vài câu nữa mới cúp điện thoại.
“Bạn gái à?” Triển Phong nghĩ đến câu hỏi mà tối hôm đó cậu ta hỏi mình, nên hỏi lại y chang.
“Không phải, là con gái của thầy tôi.” Thẩm Diễn chắc cũng nghĩ tới việc xảy ra tối hôm đó, bất giác bật cười: “Cô ấy nói hôm nay thầy tôi ở nhà nấu cơm, gọi tôi đến ăn cơm.”
“Ồ, thì ra là tiểu sư muội.”
Triển Phong ra vẻ cà lơ phất phơ, nháy mắt với anh, cuối câu còn cố tình kéo dài ra: “Là Scarlett Johansson phải không?”
Thẩm Diễn không thèm để ý đến anh ta, rất tự nhiên xin điếu thuốc, rồi lại bình thản đợi anh ta châm thuốc cho mình, cụp mắt, hít một hơi. Khói thuốc bay lên, vờn qua mí mắt anh, khiến cho sắc mặt anh càng thêm trắng.
Thẩm vấn Lưu Kim Phúc đơn giản hơn rất nhiều so với dự đoán. Lúc hắn nghe cảnh sát nói Trần Chí Siêu đã lọt lưới thì mặt mũi tái nhợt, cầm cự không đến nửa tiếng đồng hồ, hắn đã nhận tội rồi.
“Năm đó Lưu Kim Phúc sai Trần Chí Siêu phạm tội, thừa nhận và không phản đối việc mua chuộc bác sĩ để làm chứng từ giả, hắn còn thừa nhận việc hắn tiếp tục tìm Trần Chí Siêu, là muốn cấu kết với hắn ta tiếp tục phạm tội.”
Thang Vĩ sắp xếp lại khẩu cung trong tay, báo cáo lần lượt từng mục với mọi người: “Công ty Phúc Thông hiện giờ không coi xe buýt làm ngành kinh doanh chính nữa, còn kinh doanh nghiệp vụ xe taxi, do chịu sự chèn ép của xe công, doanh thu của công ty ngày một giảm. Lưu Kim Phúc muốn Trần Chí Siêu ra tay thay hắn, đặt bom mìn trên xe công, để tạo sự hoang mang cho xã hội.
Tiểu Lưu nghe xong liền chửi: “Mẹ nó, may mà chúng ta bắt được, cái tên Lưu Kim Phúc nhìn thì giàu có, sao mà đầu óc đen tối thế cơ chứ, quả thực như bọn biến thái vậy.”
“Trong xã hội có nhiều kẻ tâm lý biến thái giống hắn, nhìn bề ngoài có vẻ rất bình thường, nhưng tim gan thì bị chó tha từ lâu rồi.”
Thẩm Diễn nhìn Thang Vĩ với ánh mắt dò hỏi: “Lưu Kim Phúc không nhắc đến, vì sao năm đó lại giở trò với công ty Hồng Vận?”
Thang Vĩ lắc đầu nói: “Lưu Kim Phúc nói, năm đó các vụ nổ bom liên tiếp xảy ra, chỉ có hai vụ đầu là do hắn xúi giục, hai vụ sau đều là do Trần Chí Siêu tự bày ra, hắn không biết.”
Đại Lý vừa nghe xong đã điên lên: “Hai tên này đều mắc bệnh nặng! Chúng coi xã hội là cái gì? Là công viên vui chơi cho chúng giết mổ ư?”
Thẩm Diễn bưng cốc cà phê, vuốt ve mép cốc như đang nghĩ ngợi gì đó: “Trong khẩu cung của Trần Chí Siêu có nhắc tới, xe buýt của công ty Hồng Vận chỉ là một mục tiêu hắn chọn bừa, nguyên do chỉ vì hắn từng bị một tài xế lái xe chế giễu. Nếu như vụ nổ liên quan đến công ty Hồng Vận năm đó chỉ là tình cờ, vậy thì động cơ phạm án của vụ nổ 817 có hai khả năng, một chỉ đơn thuần gửi lời chào tới Trần Chí Siêu, muốn thay Trần Chí Siêu hoàn thành nốt một vụ đánh bom. Khả năng còn lại là...”
Anh hít thật sâu, dừng lại một lúc lâu, ánh mắt dừng ở tách cà phê trong tay, từ từ thì thầm với chính mình: “Là báo thù.”
Tiểu Lưu và Đại Lý bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không thể theo kịp mạch suy nghĩ của anh: “Vậy tên tội phạm muốn báo thù ai?”
“Người hắn muốn báo thù có thể chỉ là một người nào đó, rất có khả năng vụ nổ năm đó để lại cho hắn sự tổn thương khó lòng quên được, mà đối tượng hắn nhằm vào chính là những người bị cuốn vào vụ nổ năm đó, nhưng không bị chút tổn thương nào.” Ánh mắt Thẩm Diễn trầm lắng, đứng dậy bước tới trước bảng, nhanh lẹ viết ra mấy từ.
“Năm đó có tất cả bốn vụ nổ xảy liên tiếp, ba vụ đầu đều gây ra thương vong thảm khốc nghiêm trọng, có thể quy vào một nhóm. Nếu đánh giá riêng vụ nổ thứ tư, liên quan tới vụ này có cả phía cảnh sát, công ty Hồng Vận và giới báo chí để lộ manh mối Trần Chí Siêu tạo ra vụ nổ. Còn vụ nổ lần này, người chết và bị thương hầu như đều là người già về hưu, nếu như là mười tám năm về trước, những người đó rất có thể đều là người trong vụ nổ xe buýt năm đó.”
Lối tư duy của Thẩm Diễn ngày càng rõ ràng, anh viết vài từ then chốt lên bảng, dùng bút đỏ nối lại với nhau, tạo thành một vòng tròn: “Nhân viên công ty Hồng Vận đã bị trả thù, vậy thì tiếp theo đây đối tượng mà tên tội phạm muốn báo thù, rất có khả năng là phía cảnh sát hoặc là giới truyền thông.”
Triển Phong gõ tay lên mép bàn, cau mày: “Vào thời điểm đó, đài truyền hình và báo chí đều cùng lúc đưa tin sự kiện, bao gồm cả người tố cáo nặc danh trong đài phát thanh, phạm vi quá rộng, có thể thu nhỏ hơn nữa không?”
“Từ việc tên tội phạm còn gửi thư thông báo, có thể thấy hắn rất tự tin, còn coi việc trả thù này như một trò chơi. Rõ ràng biết để lại thư thông báo ở hiện trường sẽ là manh mối để chúng ta truy tìm hắn, hắn vẫn cố ý làm như vậy, một là hắn thách thức cảnh sát, hai là hắn không có dự định trả thù một cách lặng lẽ. Hắn muốn lôi hết nỗi ám ảnh bị chôn vùi sâu trong lòng năm đó thể hiện ra ngoài, để mọi người trên đời đều run rẩy và hoảng loạn, giống như hắn năm đó. Hiệu ứng xã hội gây ra bởi vụ đánh bom các tòa báo và đài phát thanh nhỏ hơn nhiều so với đánh bom các đài truyền hình, theo quán tính tâm lý của bọn tội phạm, chắc chắn chúng sẽ ưu tiên lựa chọn đài truyền hình.”
“Tổng cộng có ba đài truyền hình và một đài phát thanh đã đưa tin về sự cố năm đó, nhưng một trong số ba đài truyền hình đã đóng cửa, phạm vi có thể thu nhỏ lại còn hai đài truyền hình.”
Thẩm Diễn đặt bút xuống, ngẩng đầu hỏi: “Tiểu Lưu, có bản đồ của các công trình công cộng trong khu vực đô thị không?”
Mọi người vây quanh bàn, cúi xuống nhìn Thẩm Diễn đang cầm bút vẽ một đường ở phía trên cùng. Anh xắn tay áo sơ mi để lộ cổ tay trắng trẻo mảnh khảnh, phong thái cầm bút cực kỳ đẹp.
Hai đài truyền hình được đánh dấu bằng bút đỏ đậm tập trung tại khu vực ở phía Đông thành phố, nhưng có một đài thì gần khu chung cư Y Lan hơn. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Đại Lý nóng vội: “Tên tội phạm chắc chắn là đến chỗ gần, nếu giữ bom càng lâu, thì đối với hắn càng nguy hiểm đúng không?”
“Chưa chắc.” Thẩm Diễn không ngẩng đầu, chỉ vào hai đường trên bản đồ nói: “Ra khỏi khu chung cư Y Lan, khoảng cách đến hai đài truyền hình này không khác biệt lớn, nhưng tuyến đường khác nhau. Nếu là đài truyền hình Trung Hằng thì tên tội phạm phải qua cầu lớn Hoài Hải, ba phần năm của toàn bộ hành trình là qua vòng xuyến, quá bất tiện cho tội phạm cầm bom trong tay. Ngược lại, nếu hắn ta đến một đài truyền hình xa hơn một chút, mặc dù khoảng cách xa hơn 2 cây số, nhưng toàn bộ hành trình là một đường cao tốc bằng phẳng và thẳng tắp, như thế bom an toàn hơn.”
Triển Phong hơi nhăn mày, trầm giọng nói: “Tôi sẽ tìm đội phó Vương, từ hôm nay chúng ta hãy tập trung bố trí theo dõi sát sao các đài truyền hình địa phương.”
“Không thể theo dõi, không kịp rồi, bây giờ các cậu phải xuất phát đến đài truyền hình địa phương ngay.”
Giọng Vương Mẫn đột nhiên vang lên, sắc mặt ông ấy nghiêm nghị, giọng nói lạnh lùng: “Đài truyền hình địa phương vừa mới gọi điện cho tôi, nói bọn họ nhận được một bức thư nặc danh, bên ngoài thư có viết, nhất định phải có cảnh sát đến mới được mở ra, nếu không làm theo yêu cầu, bom sẽ nổ sớm hơn dự tính.”
Bình luận facebook