Đối diện nhà mình là căn nhà bà 4 hàng xóm, nhà bà 4 này sống vốn khép kín với mọi người xung quanh và sống đời sống rất dân giã. Trong nhà bà vẫn còn giữ nguyên xi vẻ mộc mạc ngày xưa, sân nhà vẫn là sân cỏ, ko tráng xi măng hay lót gạch như bây giờ mà để cỏ mọc đầy sân, trong sân có trồng đủ loại cây ăn trái, nuôi gà thả rong trong sân rồi trồng rau các thứ. Mình ấn tượng nhất với cây nhãn, vì cây nhãn nhà bà tư trồng đối diện cửa chính nhà mình và cao hơn tầng 1 nhà mình luôn. Quanh năm suốt tháng cây nhãn này lúc nào cũng có trái, tuy ko sum xuê trái nhưng đc cái có trái đều đều, cây ra hoa liên tục. Chuyện ko có gì đáng nói cho đến lúc mình dọn lên phòng mới ở, mình có thói quen hay ra ban công ngồi chơi cho mát tới gần khuya mới đóng cửa vào phòng, còn bữa nào ko ra ban công thì mở cửa sổ cho mát. Từ cửa sổ phòng mình nhìn xuống dưới có thể thấy hết đc khoảnh sân của nhà bà 4, đập vào mắt là cây nhãn lúc nào cũng đứng sừng sững trước cửa nhà bà, đặc biệt là hướng thẳng vào nhà mình. Hôm đó trời mưa lớn, con chó nhà mình cột trong sân cứ sủa miết, sủa đứt quãng 1 hồi lại sủa tiếp, mình mở cửa sổ phòng ra xem có ai trước nhà ko thì ko thấy, nhưng nhìn kĩ lại thì thấy bóng dáng người đàn ông đứng trước cửa nhà bà 4, ngay dưới gốc cây nhãn. Mình nghĩ trong đầu chắc con bà 4 về giờ này gọi cửa ko ai mở nên đứng đợi suốt như vậy, con chó nhà mình thấy bóng người nên cứ hậm bực rồi gầm gừ đứt quãng. Rồi về sau con chó nhà mình có tật sủa đêm nhiều hơn, nhiều đêm khuya vắng mà nó cứ gầm gừ trong họng, lâu lâu lại sủa lên 1,2 tiếng rồi ngưng như ra điều bực tức lắm vậy.
Mình tức tối mới vén màn lên xem thử, trong lòng cứ sợ ăn trộm leo vào nhà ai ăn cắp gì đó, mà nó cứ sủa như vậy lỡ tụi trộm ghét quăng cho cục bã chó thì tiêu đời. Thêm 1 lần nữa mình lại nhìn thấy người đàn ông đó, người đàn ông bóng dáng cao to đứng dưới gốc cây nhãn giống như đợi chờ điều gì. Mình nhìn thoáng qua rồi thôi chứ cũng ko để ý, nhưng mấy hôm sau trong lúc ăn cơm mình có nói với ba mẹ chuyện người đàn ông lạ mặt cứ đứng trước nhà bà 4, cả ba và mẹ mình cũng đều nghe dạo này chó nhà mình hay sủa đêm nên nghĩ ko biết người đó có ý đồ muốn rình rập ăn trộm nhà ai ko mà cứ đứng canh như vậy. Mẹ mình còn nói mấy bữa sau canh nếu thấy nữa thì gọi dân phòng xuống, chứ lỡ như có ăn trộm thật thì mất của như chơi. Đêm đó trời cũng mưa, con chó nhà mình cũng lại gầm gừ trong họng, mình ko cần ra cửa sổ xem cũng đã đoán đc chuyện gì rồi. Đêm đó ba mình giật mình dậy và có mở cửa ban công ra để nhìn thì tuyệt nhiên ko thấy ai cả, đêm sau và đêm sau nữa vẫn vậy, ba vẫn thức giấc nửa đêm vì nghe chó sủa và cũng ko nhìn thấy ai hết. Kể từ đợt mình bị nhát lần trước, qua những gì mà mình kể lại và qua tiếng chó gầm gừ mỗi đêm, ba mình cũng đã lờ mờ đoán đc điều gì, mình là đứa nhẹ vía lắm, từ nhỏ đã hay thấy những điều linh tinh rồi, lớn lên càng bị nhát nhiều hơn nữa. Ba mẹ ko còn nhắc lại sự xuất hiện của người đàn ông đó nữa, hay đúng hơn là tránh nhắc đến khi có mặt mình. Mẹ chỉ dặn mình tối nếu ko có việc gì thì ngủ sớm, đừng thường xuyên mở cửa ban công ra nữa.
Con chó nhà mình ba cũng sắm luôn cái chuồng, ban ngày vẫn thả còn tối đến thì nhốt vào chuồng cho ra phía sau nhà chứ ko nhốt ngoài sân như hồi đó nữa. Ngoại đi chùa có xin cho mình chú đại bi rồi dặn mình nhét dưới gối khi ngủ, nếu đêm nào cảm thấy bức bối trong người hay khó ngủ thì lấy ra đọc vài lần sẽ thấy yên giấc hơn. Vậy mà tần suất mình thấy cái bóng đen đó ngày 1 nhiều hơn, giống như mình càng sợ, càng trốn tránh thì họ càng làm cho mình tin vào sự xuất hiện của họ trên đời vậy. Đêm đó cũng tầm 2h sáng, mình thức dậy đi vệ sinh, ko biết theo quáng tính hay do bản thân mình muốn chứng thực 1 lần nữa mà mình đã vén màn cửa sổ để nhìn xuống gốc cây nhãn đối diện. Vẫn bóng dáng người đàn ông cao to ấy, vẫn đứng 1 mình nửa đêm như vậy, có điều lạ lùng ở chỗ mặc dù người đàn ông đứng đối diện bóng đèn đường nhưng mình có nhìn kĩ thế nào cũng ko thể thấy đc gương mặt của người đàn ông đó. Gương mặt tối đen, giống như bị khuất dưới bóng cây nhãn hay cố tình giấu mặt vào đâu đó vậy, cảm giác đến giờ nhớ lại vẫn kinh khủng và đáng sợ như thường. Thêm 1 đêm nữa mình ko dám ngủ, leo lên giường trùm mền qua đầu rồi run cầm cập, quên mất luôn chuyện ngoại dặn nếu có sợ thì lấy chú đại bi ra niệm, mình sợ tới mức quên sạch sẽ ko còn nhớ đc gì. Mình tự chửi bản thân ngu si, đã biết rõ điều gì phía sau tấm màn rồi mà vẫn ngu, thấy bao nhiêu lần rồi chứ ko phải lần đầu mà vẫn ko chịu bỏ cái tật tò mò. Mình suy nghĩ lung tung, hàng trăm thứ trong đầu, mình tự hỏi ko biết người đàn ông đó đã đứng bao nhiêu đêm dưới gốc cây nhãn rồi? Ko biết người ta tìm ai, muốn chờ đợi điều gì, ko lẽ bao nhiêu lâu nay người đàn ông đó vẫn canh cho mình ngủ sao trời? Có khi nào có những đêm mình ngủ say ko hay biết thì ông ta đứng sát bên giường mình ko? Nhưng làm sao vào đc nhà mình trong khi nhà có thờ phật rồi mà? Bao nhiêu câu hỏi đó lặp tới lặp lui trong đầu mình cho tới khi trời sáng… Bẵng đi 1 thời gian sau thì nhà bà 4 bán nhà rồi dọn nhà đi nơi khác, nhưng nhà cửa vẫn để nguyên đợi chủ mới chứ ko đập hay sửa sang lại liền. Thời gian đợi chủ mới nhà bà 4 bỏ hoang ko ai ở nên càng lạnh lẽo hơn, hồi trước có người thì buổi tối vẫn có đèn, còn bây giờ lúc nào cũng tối thui và im phăng phắc. Đêm đó tầm 12h hơn cả xóm mình cúp điện, nhưng trăng thì vẫn sáng trưng, sáng tới mức thấy rõ 1 góc sân nhà bà 4 hàng xóm. Mẹ mình từ tầng 1 gọi với lên phòng hỏi mình có cần đèn sạc ko để mẹ đem lên, mình nói ko cần vì thường cúp điện giữa đêm chỉ tầm 15 đến 20p là có lại ngay. Mình mở hết cửa sổ trong phòng ra, mở luôn cửa ban công cho mát rồi vào giường ngủ luôn lúc nào ko hay. Mình mơ thấy giấc mơ rất thật, mình thấy rõ hình ảnh khoảnh sân nhà bà 4 có rất đông người đi đi lại lại, ai ai cũng nói cười vui vẻ, già trẻ lớn bé đều có cả, người đàn ông mình thường thấy dưới gốc cây nhãn hôm nay ko còn đứng yên ở đó nữa mà ông ta cũng đi đi lại lại trong sân. Lạ lùng ở chỗ họ ở tuốt dưới sân nhà bà 4, còn mình ở trên tầng 2 phòng mình, vậy mà tiếng nói tiếng cười như sa sả vào tai như họ đang ở sát bên mình vậy. Một lúc lâu sau mình giật mình dậy đc, mồ hôi túa ra như tắm ướt hết cả mảng gối, nhìn xung quanh thì thấy điện đã có lại, chắc mẹ đã lên phòng đóng giúp mình hết cửa sổ phòng và cửa sổ ban công rồi. Đó cũng là lần cuối mình bị nhát, khoảng hơn tháng sau chủ mới đến cho cúng kiến rồi động thổ, đập luôn nền nhà bà 4 cho xây lại mới toàn bộ, cây nhãn, cây mít trong sân cũng đã bị chặt bỏ. Giờ nhà đó làm xưởng sản xuất phụ tùng xe máy, quanh năm suốt tháng đều có công nhân làm nên lúc nào cũng có người ở lại, mình bây giờ cũng đi lấy chồng nên phòng mình giờ bỏ trống ko ai ở nữa. Sau này nghe ngoại mình kể lại, khoảnh đất nhà bà 4 ngày trước và những khu nhà xung quanh dạo trước chỉ toàn là đồng ko mông quạnh, toàn ao rau muống hay bãi đất bỏ hoang thôi. Trước năm 75 thời còn chiến tranh, lính mỹ bị việt cộng bắn sa sả rồi bỏ xác nằm phơi thây đầy trước cửa nhà mình, ông sáu mình là em ruột của bà ngoại cũng bị bắn chết, xác cũng nằm lăn lóc trên khoảnh đất nhà bà 4. Bà con xóm mình lúc đó thương tình mới kéo xác của những người bị bắn tập trung lại 1 chỗ, rồi đắp lên cho mỗi người 1 mảnh chiếu. Ngoại kể lúc đó khủng khiếp lắm, xác chết nằm đầy ngoài đường phơi nắng đến mức cháy đen gần như biến dạng, trời mưa ko sao chứ trời nắng bốc mùi hôi thối bốc lên đến ngộp thở. Đó cũng là lý do vì sao khoảnh đất nhà bà 4 thường xuyên xuất hiện sự lạ, ko chỉ riêng khoảnh sân nhà bà 4 đâu mà hầu như cả xóm mình đâu đâu cũng tồn tại những vong hồn vất vưởng của những người lính hy sinh trong chiến tranh mãi đến tận bây giờ vẫn chưa thể nào siêu thoát đc, họ vẫn mãi mãi ở đó, vẫn xuất hiện lặng lẽ bên cạnh cuộc sống hằng ngày của chúng ta, có chăng là họ có muốn cho chúng ta thấy hay ko thấy mà thôi…
Bình luận facebook