Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 555: Hương vị ngọt ngào
Tối đó, Tôn Hàn tới nhà hàng đồ Âu đã hẹn.
Nơi này được trang trí bằng tông màu tối chủ đạo, nhìn khá có phong cách.
Nhưng những nơi như vậy thường không hề rẻ, ít nhất là đối với nhân viên quèn như Lâm Nhã Nhi mà nói thì một tháng ăn hai bữa ở đây là tiền lương hết sạch.
Tôn Hàn vốn đã tò mò tại sao Lâm Nhã Nhi lại mời anh ăn cơm, lại còn mời tới một nơi như thế này, đúng là càng khiến anh thêm tò mò.
Có điều thực ra trong đầu anh đã có một vài giả thiết.
Nhưng dù gì lát nữa gặp là biết, không cần đoán già đoán non làm gì cho mất công.
“Ở đây!”
Thấy Tôn Hàn đi vào, Lâm Nhã Nhi vội vã đứng lên vẫy anh.
Tôn Hàn mỉm cười đi tới, lúc này anh mới để ý cách trang điểm của Lâm Nhã Nhi. Hôm nay Lâm Nhã Nhi mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, tóc dài hơi uốn xoăn, trang điểm cẩn thận, tổng thể trông vô cùng nổi bật.
Lẽ nào cô ta có ý đồ gì đó với Tôn Hàn?
Trước đó anh chỉ mới lờ mờ đoán ra, nhưng giờ thì càng thêm chắc chắn.
“Anh Tôn Hàn, anh xem tối nay muốn ăn gì?”
Đợi Tôn Hàn ngồi xuống, Lâm Nhã Nhi đẩy menu về phía anh, nói giọng ngọt ngào.
“Gì cũng được, gọi theo ý cô là được”.
Tôn Hàn tiện tay đẩy lại menu về phía Lâm Nhã Nhi.
“Sao có thể tuỳ tiện như vậy được chứ? Anh Tôn Hàn, anh cứ chọn vài món đi”.
“Anh yên tâm, một bữa cơm em vẫn mời được!”
Lâm Nhã Nhi vội vã nói.
Nghe vậy, Tôn Hàn cũng không từ chối nữa, chọn một phần bít tết và một đĩa mì xào theo khẩu vị của anh. Sau đó anh hỏi Lâm Nhã Nhi: “Cô có muốn uống chút rượu không?”
“Uống một chút cũng được”.
“Được, cho một chai Château Lafite-Rothschild, chọn năm nào ngon một chút”.
Sau đó, Tôn Hàn đưa lại menu cho người phục vụ.
Lúc này, mặt Lâm Nhã Nhi đã xanh lét, xanh hơn cả cái váy xanh cô ta đang mặc, lắp bắp hỏi lại: “Château… Château Lafite-Rothschild?”
Loại rượu này cho dù chỉ là rượu mới cất những năm gần đây, Lâm Nhã Nhi cũng không mời nổi!
Tôn Hàn đương nhiên biết điều này, cười nói: “Ra ngoài ăn cơm cùng người đẹp, làm gì có chuyện để người đẹp mời. Bữa này tôi mời!”
Nghe vậy, Lâm Nhã Nhi mới yên tâm, cũng không ra rả rằng mình sẽ mời bữa này nữa.
Cho dù quẹt hết số tiền trong thẻ của cô ta cũng không đủ trả cho chai rượu đó.
Nhưng đồng thời, ánh mắt cô ta nhìn Tôn Hàn càng như thể phát sáng.
Nếu so Tôn Hàn với Từ Tiểu Bân thì đúng là một trời một vực.
Tôn Hàn là trời, Từ Tiểu Bân là vực.
Lâm Nhã Nhi cũng không khỏi thắc mắc, tại sao là hai anh em mà sự khác biệt lại lớn đến vậy!
“Cạn ly!”
Sau khi mở rượu, Lâm Nhã Nhi không khỏi hít hà, mỗi ngụm rượu này đều sặc mùi tiền.
Thấy hành động kỳ lạ của Lâm Nhã Nhi, Tôn Hàn chỉ mỉm cười.
“Anh Tôn Hàn, đúng rồi, hôm nay anh đến bất động sản Thịnh Hạ làm gì vậy?”
“Sao trước đó em chưa từng chạm mặt anh ở đó nhỉ?”
“Đừng nói anh chính là lãnh đạo cấp cao của công ty đấy nhé?”
Sau đó, Lâm Nhã Nhi cũng hỏi câu hỏi mà mình đang tò mò.
Tôn Hàn đi chiếc thang máy quý tộc kia xuống, việc đó quả thực đã khiến Lâm Nhã Nhi không khỏi kinh ngạc.
“Tôi là bạn của Từ Khang Niên, trước đó tôi thường tới bất động sản Thịnh Hạ nhưng lúc đó cô chưa làm ở đó”.
“Thời gian trước tôi tới Thượng Kinh cho nên mới không thường lui tới đó”.
Tôn Hàn trả lời đúng sự thật, cũng không có ý gì khi nói như vậy.
Lâm Nhã Nhi đang tò mò điều gì, anh thừa biết.
Vậy thì giải đáp thắc mắc cho cô ta thôi.
Là bạn của Từ Khang Niên?
Lâm Nhã Nhi kinh ngạc.
Từ Khang Niên – cái tên này đương nhiên không hề xa lạ với cô ta. Đó chính là ông chủ của bất động sản Thịnh Hạ.
Gần đây Từ Khang Niên cũng thường không có mặt ở công ty, nghe nói là phải tới tỉnh Tây phụ trách dự án lớn của tập đoàn Cửu Thành.
Đối với Lâm Nhã Nhi thì bất động sản Thịnh Hạ đã là một cơ ngơi đồ sộ rồi, chứ còn tập đoàn Cửu Thành thì càng khỏi phải nói!
Cho nên trong mắt Lâm Nhã Nhi, Từ Khang Niên đã là một nhân vật trong truyền thuyết rồi.
Vậy mà Tôn Hàn lại là bạn của Từ Khang Niên?
Đột nhiên, Lâm Nhã Nhi như sực nhớ ra điều gì, hỏi với vẻ không thể tin nổi: “Anh Tôn Hàn, chủ tịch Từ đã rất lâu không về công ty, vậy mà hôm nay đột nhiên trở về. Lẽ nào ông ấy về để gặp anh?”
Sau khi Tôn Hàn ra khỏi thang máy không lâu thì Từ Khang Niên cũng đi ra khỏi đó. Lúc đó, Lâm Nhã Nhi mới biết chủ tịch vừa về công ty.
Lúc đó cô ta không nghĩ nhiều, nhưng nghe Tôn Hàn nói xong thì chợt nghĩ đến khả năng này. Từ Khang Niên hiếm lắm mới về công ty một chuyến có lẽ nào là để gặp “người bạn” này?
“Đúng, là tôi gọi ông ấy về!”
Tôn Hàn lại trả lời đúng sự thật.
Nói dứt lời, Tôn Hàn bỗng cảm thấy rất nực cười. Thật không thể ngờ có một ngày, anh lại dùng thân phận của Từ Khang Niên để tỏ vẻ trước mặt một người phụ nữ.
Mặc dù những điều anh nói đều là sự thật.
Lâm Nhã Nhi thì không cười nổi vì còn đang sững sờ!
Thậm chí đến nhịp thở cũng trở nên dồn dập.
Nếu là như vậy thì quan hệ giữa Tôn Hàn và Từ Khang Niên không phải bình thường.
Lẽ nào là bạn bè tri âm tri kỷ?
Lâm Nhã Nhi chưa từng nghĩ anh trai của Từ Tiểu Bân mà lại lợi hại đến vậy!
“Đúng rồi, hiện giờ cô đang làm việc ở bất động sản Thịnh Hạ nhỉ. Ngày mai tôi gọi cho Từ Khang Niên, bảo ông ấy sắp xếp cho cô một công việc nhàn hơn, đứng quầy lễ tân có vẻ cũng khá mệt!”
Sau đó, Tôn Hàn nói tiếp.
“Việc này…có phải hơi phiền anh không?”
Lâm Nhã Nhi ban đầu rất vui mừng, nhưng sau đó lập tức nhớ ra mình không nên quá vồ vập.
Tôn Hàn xua tay đáp: “Chỉ là một cuộc điện thoại, có gì mà phiền chứ”.
“Nào, uống đi”.
Dáng vẻ này của Tôn Hàn quả thực rất giống như đang đi lừa đảo con gái nhà người ta.
Nhưng những chuyện như thế này đối với mấy cậu ấm nhà giàu mà nói thì đúng là quá bình thường, một người nguyện rắc thính, một người nguyện đớp thính.
Tôn Hàn còn chắc chắn rằng chỉ cần anh muốn thì đêm nay anh có thể đưa Lâm Nhã Nhi lên giường.
Có điều, đương nhiên Tôn Hàn sẽ không làm như vậy.
Ngay cả khi Lâm Nhã Nhi và Từ Tiểu Bân không có quan hệ mập mờ gì thì anh cũng không có hứng thú.
Lý do anh làm màu trước mặt Lâm Nhã Nhi, chẳng qua là do tối nay trong lòng anh đang buồn bã, muốn tìm thú vui gì đó.
“Đúng rồi, Tiểu Bân cũng tới Giang Châu rồi, cô có biết không?”
Tôn Hàn đột nhiên nhắc đến Từ Tiểu Bân. Vẻ mặt Lâm Nhã Nhi ngay lập tức trở nên không được tự nhiên.
Nếu là người khác thì Lâm Nhã Nhi có lẽ sớm đã vênh mặt hất hàm chối bay. Nhưng đứng trước Tôn Hàn, cô ta chỉ cố gắng giải thích.
“Anh Tôn Hàn, em…”
Đúng lúc này thì điện thoại của Lâm Nhã Nhi đột nhiên rung lên.
Lâm Nhã Nhi cầm điện thoại lên, liếc nhìn màn hình. Nét mặt cô ta càng trở nên bối rối.
Tôn Hàn khẽ nhếch miệng cười, nhận ra người gọi đến không ai khác mà chính là em trai Từ Tiểu Bân.
“Nghe đi”.
Vào lúc Lâm Nhã Nhi còn đang do dự có nên bắt máy hay không thì Tôn Hàn đã hờ hững nói.
Đây….
Lâm Nhã Nhi cẩn trọng liếc nhìn Tôn Hàn, sau đó đành nhấc máy lên: “Alo?”
“Nhã Nhi, em đang ở đâu vậy? Lúc chiều anh nhắn tin mà em không xem sao?”
“Tối nay anh đưa em đi ăn KFC, giờ anh qua đón em nhé!”
Trong điện thoại vọng ra giọng Từ Tiểu Bân, nghe vô cùng ngọt ngào xu nịnh.
Có vẻ như Lâm Nhã Nhi không mặn mà gì nhưng Từ Tiểu Bân cứ bám riết không buông….
Nơi này được trang trí bằng tông màu tối chủ đạo, nhìn khá có phong cách.
Nhưng những nơi như vậy thường không hề rẻ, ít nhất là đối với nhân viên quèn như Lâm Nhã Nhi mà nói thì một tháng ăn hai bữa ở đây là tiền lương hết sạch.
Tôn Hàn vốn đã tò mò tại sao Lâm Nhã Nhi lại mời anh ăn cơm, lại còn mời tới một nơi như thế này, đúng là càng khiến anh thêm tò mò.
Có điều thực ra trong đầu anh đã có một vài giả thiết.
Nhưng dù gì lát nữa gặp là biết, không cần đoán già đoán non làm gì cho mất công.
“Ở đây!”
Thấy Tôn Hàn đi vào, Lâm Nhã Nhi vội vã đứng lên vẫy anh.
Tôn Hàn mỉm cười đi tới, lúc này anh mới để ý cách trang điểm của Lâm Nhã Nhi. Hôm nay Lâm Nhã Nhi mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, tóc dài hơi uốn xoăn, trang điểm cẩn thận, tổng thể trông vô cùng nổi bật.
Lẽ nào cô ta có ý đồ gì đó với Tôn Hàn?
Trước đó anh chỉ mới lờ mờ đoán ra, nhưng giờ thì càng thêm chắc chắn.
“Anh Tôn Hàn, anh xem tối nay muốn ăn gì?”
Đợi Tôn Hàn ngồi xuống, Lâm Nhã Nhi đẩy menu về phía anh, nói giọng ngọt ngào.
“Gì cũng được, gọi theo ý cô là được”.
Tôn Hàn tiện tay đẩy lại menu về phía Lâm Nhã Nhi.
“Sao có thể tuỳ tiện như vậy được chứ? Anh Tôn Hàn, anh cứ chọn vài món đi”.
“Anh yên tâm, một bữa cơm em vẫn mời được!”
Lâm Nhã Nhi vội vã nói.
Nghe vậy, Tôn Hàn cũng không từ chối nữa, chọn một phần bít tết và một đĩa mì xào theo khẩu vị của anh. Sau đó anh hỏi Lâm Nhã Nhi: “Cô có muốn uống chút rượu không?”
“Uống một chút cũng được”.
“Được, cho một chai Château Lafite-Rothschild, chọn năm nào ngon một chút”.
Sau đó, Tôn Hàn đưa lại menu cho người phục vụ.
Lúc này, mặt Lâm Nhã Nhi đã xanh lét, xanh hơn cả cái váy xanh cô ta đang mặc, lắp bắp hỏi lại: “Château… Château Lafite-Rothschild?”
Loại rượu này cho dù chỉ là rượu mới cất những năm gần đây, Lâm Nhã Nhi cũng không mời nổi!
Tôn Hàn đương nhiên biết điều này, cười nói: “Ra ngoài ăn cơm cùng người đẹp, làm gì có chuyện để người đẹp mời. Bữa này tôi mời!”
Nghe vậy, Lâm Nhã Nhi mới yên tâm, cũng không ra rả rằng mình sẽ mời bữa này nữa.
Cho dù quẹt hết số tiền trong thẻ của cô ta cũng không đủ trả cho chai rượu đó.
Nhưng đồng thời, ánh mắt cô ta nhìn Tôn Hàn càng như thể phát sáng.
Nếu so Tôn Hàn với Từ Tiểu Bân thì đúng là một trời một vực.
Tôn Hàn là trời, Từ Tiểu Bân là vực.
Lâm Nhã Nhi cũng không khỏi thắc mắc, tại sao là hai anh em mà sự khác biệt lại lớn đến vậy!
“Cạn ly!”
Sau khi mở rượu, Lâm Nhã Nhi không khỏi hít hà, mỗi ngụm rượu này đều sặc mùi tiền.
Thấy hành động kỳ lạ của Lâm Nhã Nhi, Tôn Hàn chỉ mỉm cười.
“Anh Tôn Hàn, đúng rồi, hôm nay anh đến bất động sản Thịnh Hạ làm gì vậy?”
“Sao trước đó em chưa từng chạm mặt anh ở đó nhỉ?”
“Đừng nói anh chính là lãnh đạo cấp cao của công ty đấy nhé?”
Sau đó, Lâm Nhã Nhi cũng hỏi câu hỏi mà mình đang tò mò.
Tôn Hàn đi chiếc thang máy quý tộc kia xuống, việc đó quả thực đã khiến Lâm Nhã Nhi không khỏi kinh ngạc.
“Tôi là bạn của Từ Khang Niên, trước đó tôi thường tới bất động sản Thịnh Hạ nhưng lúc đó cô chưa làm ở đó”.
“Thời gian trước tôi tới Thượng Kinh cho nên mới không thường lui tới đó”.
Tôn Hàn trả lời đúng sự thật, cũng không có ý gì khi nói như vậy.
Lâm Nhã Nhi đang tò mò điều gì, anh thừa biết.
Vậy thì giải đáp thắc mắc cho cô ta thôi.
Là bạn của Từ Khang Niên?
Lâm Nhã Nhi kinh ngạc.
Từ Khang Niên – cái tên này đương nhiên không hề xa lạ với cô ta. Đó chính là ông chủ của bất động sản Thịnh Hạ.
Gần đây Từ Khang Niên cũng thường không có mặt ở công ty, nghe nói là phải tới tỉnh Tây phụ trách dự án lớn của tập đoàn Cửu Thành.
Đối với Lâm Nhã Nhi thì bất động sản Thịnh Hạ đã là một cơ ngơi đồ sộ rồi, chứ còn tập đoàn Cửu Thành thì càng khỏi phải nói!
Cho nên trong mắt Lâm Nhã Nhi, Từ Khang Niên đã là một nhân vật trong truyền thuyết rồi.
Vậy mà Tôn Hàn lại là bạn của Từ Khang Niên?
Đột nhiên, Lâm Nhã Nhi như sực nhớ ra điều gì, hỏi với vẻ không thể tin nổi: “Anh Tôn Hàn, chủ tịch Từ đã rất lâu không về công ty, vậy mà hôm nay đột nhiên trở về. Lẽ nào ông ấy về để gặp anh?”
Sau khi Tôn Hàn ra khỏi thang máy không lâu thì Từ Khang Niên cũng đi ra khỏi đó. Lúc đó, Lâm Nhã Nhi mới biết chủ tịch vừa về công ty.
Lúc đó cô ta không nghĩ nhiều, nhưng nghe Tôn Hàn nói xong thì chợt nghĩ đến khả năng này. Từ Khang Niên hiếm lắm mới về công ty một chuyến có lẽ nào là để gặp “người bạn” này?
“Đúng, là tôi gọi ông ấy về!”
Tôn Hàn lại trả lời đúng sự thật.
Nói dứt lời, Tôn Hàn bỗng cảm thấy rất nực cười. Thật không thể ngờ có một ngày, anh lại dùng thân phận của Từ Khang Niên để tỏ vẻ trước mặt một người phụ nữ.
Mặc dù những điều anh nói đều là sự thật.
Lâm Nhã Nhi thì không cười nổi vì còn đang sững sờ!
Thậm chí đến nhịp thở cũng trở nên dồn dập.
Nếu là như vậy thì quan hệ giữa Tôn Hàn và Từ Khang Niên không phải bình thường.
Lẽ nào là bạn bè tri âm tri kỷ?
Lâm Nhã Nhi chưa từng nghĩ anh trai của Từ Tiểu Bân mà lại lợi hại đến vậy!
“Đúng rồi, hiện giờ cô đang làm việc ở bất động sản Thịnh Hạ nhỉ. Ngày mai tôi gọi cho Từ Khang Niên, bảo ông ấy sắp xếp cho cô một công việc nhàn hơn, đứng quầy lễ tân có vẻ cũng khá mệt!”
Sau đó, Tôn Hàn nói tiếp.
“Việc này…có phải hơi phiền anh không?”
Lâm Nhã Nhi ban đầu rất vui mừng, nhưng sau đó lập tức nhớ ra mình không nên quá vồ vập.
Tôn Hàn xua tay đáp: “Chỉ là một cuộc điện thoại, có gì mà phiền chứ”.
“Nào, uống đi”.
Dáng vẻ này của Tôn Hàn quả thực rất giống như đang đi lừa đảo con gái nhà người ta.
Nhưng những chuyện như thế này đối với mấy cậu ấm nhà giàu mà nói thì đúng là quá bình thường, một người nguyện rắc thính, một người nguyện đớp thính.
Tôn Hàn còn chắc chắn rằng chỉ cần anh muốn thì đêm nay anh có thể đưa Lâm Nhã Nhi lên giường.
Có điều, đương nhiên Tôn Hàn sẽ không làm như vậy.
Ngay cả khi Lâm Nhã Nhi và Từ Tiểu Bân không có quan hệ mập mờ gì thì anh cũng không có hứng thú.
Lý do anh làm màu trước mặt Lâm Nhã Nhi, chẳng qua là do tối nay trong lòng anh đang buồn bã, muốn tìm thú vui gì đó.
“Đúng rồi, Tiểu Bân cũng tới Giang Châu rồi, cô có biết không?”
Tôn Hàn đột nhiên nhắc đến Từ Tiểu Bân. Vẻ mặt Lâm Nhã Nhi ngay lập tức trở nên không được tự nhiên.
Nếu là người khác thì Lâm Nhã Nhi có lẽ sớm đã vênh mặt hất hàm chối bay. Nhưng đứng trước Tôn Hàn, cô ta chỉ cố gắng giải thích.
“Anh Tôn Hàn, em…”
Đúng lúc này thì điện thoại của Lâm Nhã Nhi đột nhiên rung lên.
Lâm Nhã Nhi cầm điện thoại lên, liếc nhìn màn hình. Nét mặt cô ta càng trở nên bối rối.
Tôn Hàn khẽ nhếch miệng cười, nhận ra người gọi đến không ai khác mà chính là em trai Từ Tiểu Bân.
“Nghe đi”.
Vào lúc Lâm Nhã Nhi còn đang do dự có nên bắt máy hay không thì Tôn Hàn đã hờ hững nói.
Đây….
Lâm Nhã Nhi cẩn trọng liếc nhìn Tôn Hàn, sau đó đành nhấc máy lên: “Alo?”
“Nhã Nhi, em đang ở đâu vậy? Lúc chiều anh nhắn tin mà em không xem sao?”
“Tối nay anh đưa em đi ăn KFC, giờ anh qua đón em nhé!”
Trong điện thoại vọng ra giọng Từ Tiểu Bân, nghe vô cùng ngọt ngào xu nịnh.
Có vẻ như Lâm Nhã Nhi không mặn mà gì nhưng Từ Tiểu Bân cứ bám riết không buông….