Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 561: Cô gái này được thế nhỉ!
“Vậy tôi là người phụ nữ của cậu rồi đúng không?”
Lúc nói ra câu này, chính Lâm Ảnh cũng thấy một cảm giác rất không chân thực.
Cô ấy từng rất nhiều lần tưởng tượng tới dáng vẻ của người đàn ông mà mình sẽ nương tựa, cuối cùng thì hôm nay, hình dáng ấy đã rõ ràng rồi.
Vừa ngoài dự đoán, nhưng cũng vừa có phần tiếc nuối.
Song, cô ấy không hối hận.
Tôn Hàn cười nói: “Cậu thấy có đúng không?”
Đương nhiên là đúng rồi.
Cô ấy đã trao thân cho Tôn Hàn, còn anh cũng vì cô ấy mà chi hẳn hai triệu tiền sính lễ.
Ngoài việc cô ấy ở bên anh không danh không phận ra thì còn thiếu gì nữa đâu.
Lâm Ảnh mặc đồ rồi vươn vai trên giường, sau đó cười nói: “Cậu định bố trí cho tôi thế nào? Mở một tiệm spa cho tôi làm chủ, hay sắp xếp cho tôi một công việc nào đó?”
“À, cậu phải về Thượng Kinh đúng không? Hay đưa tôi đi cùng nhé?”
Lúc này, Tôn Hàn không có suy nghĩ gì cả nên đáp ngay: “Cũng được”.
Tít.
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Ảnh chợt vang lên chuông báo tin nhắn.
Cô ấy cầm rồi mở lên xem.
Sau đó, bàn tay cô ấy run lên, điện thoại rơi xuống đất, kính cường lực nứt toác như mạng nhện.
Nhưng lúc này, Lâm Ảnh không hề đau lòng vì chiếc điện thoại mua mất mấy nghìn một chút nào.
“Mười… triệu!”
Lâm Ảnh khó tin nhìn Tôn Hàn, lần trước tự nhiên anh đã chuyển cho cô mười triệu rồi, giờ lại chuyển con số khiếp người ấy tiếp.
Anh lại chuyển cho cô ấy mười triệu.
Tôn Hàn cười nói: “Hai triệu trong số đó coi như tiền sính lễ cho nhà cậu, số còn lại thì cậu cứ lấy mà tiêu sài, mua nhà hay kinh doanh cũng được, hết thì lại bảo tôi”.
“Nhưng tôi phải nhắc cậu một điều, đừng để người nhà cậu biết đến số tiền này”.
Với hiểu biết của Tôn Hàn về gia đình của Lâm Ảnh, chỉ cần nhà Lâm Quốc Binh biết Lâm Ảnh đang có nhiều tiền như vậy, kiểu gì họ cũng nghĩ ra đủ mọi cách để moi hết bằng sạch.
“Tôi biết rồi! Tôi chỉ ngạc nhiên vì cậu chuyển cho tôi nhiều tiền thế thôi, cậu không sợ tôi cầm tiền rồi chạy mất à?”
Tôn Hàn cười rồi hỏi lại: “Cậu thấy mười triệu nhiều lắm à?”
Nói thừa!
Ngay sau đó, Lâm Ảnh chợt ý thức được là bây giờ Tôn Hàn thật sự không thiếu tiền, không phải chỉ dăm ba triệu, mà cả chục triệu cũng không là gì với anh cả.
Bao sao hồi còn ở Ma Đô, anh không cần gì cả, chỉ thấy cô ấy thuận mắt là cho luôn mười triệu.
Đúng là hào phóng!
“Không cần biết cậu là ai, nhưng giờ cậu sẽ là người đàn ông của tôi!”
Lâm Ảnh bông đùa một câu, nhưng đây là lời thật lòng.
Tôn Hàn mỉm cười lắc đầu: “Cậu thích là được”.
Lúc này, Lâm Ảnh đã biết thế nào là được nuông chiều.
Cuối cùng cô ấy đã hiểu, tại sao có nhiều phụ nữ tìm kiếm những người đàn ông giàu có thích mình đến vậy, thậm chí tuổi tác và tướng mạo cũng không quá quan trọng nữa.
Cảm giác này thật sự khiến người ta say mê.
So ra thì Tôn Hàn còn là hàng cực phẩm trong cực phẩm.
Vì vậy, cô ấy cần phải biết thế nào là đủ.
Cùng lúc đó, Tôn Hàn chợt xoa cằm rồi nghiêm túc nhìn Lâm Ảnh như đang có suy nghĩ xấu xa gì đó.
“Cậu đang có ý đồ đen tối gì thế hả, tôi nói cho cậu biết, tôi còn chưa hết đau đâu”.
“Dù cậu có muốn tiếp thì cũng phải biết thương hoa tiếc ngọc chứ!”
Lâm Ảnh thẹn thùng cúi đầu xuống.
Tôn Hàn lắc đầu: “Cậu đang nghĩ gì thế hả?”
“Không phải chuyện đó, mà tôi muốn nhờ cậu giúp một việc”.
“Giúp á? Tôi thì giúp được gì cho cậu?”
Lâm Ảnh có vẻ mù mờ.
Tài năng của cô ấy có hạn, ngoài việc có thể đấm bóp cho Tôn Hàn ra thì có biết làm gì nữa đâu.
“Có đấy, tôi muốn cậu quyến rũ một người đàn ông cho tôi”.
Lâm Ảnh nhăn mặt rồi tức giận nói: “Tôn Hàn, cậu coi tôi là loại người gì hả? Tôi không cần mấy đồng tiền dơ bẩn của cậu nữa, cậu nhận lại đi!”
Sẵn cơn tức, hốc mắt Lâm Ảnh đã nóng lên.
Trước đó, cô ấy còn tường mình đã gặp được người đàn ông có thể nương tựa.
Dù cho người đàn ông này không thể lấy cô ấy.
Nhưng nào ngờ…
“Từ từ, nghe tôi giải thích đã…”
Tôn Hàn giải thích cặn kẽ xong rồi nói: “Sao tôi có thể để cậu vượt quá giới hạn với người khác được, chuyện là vậy đấy, nếu cậu không muốn thì tôi sẽ đi tìm người khác”.
“Thật không hiểu cậu nghĩ gì mà lại tưởng tôi bảo cậu làm chuyện đó với người đàn ông khác”.
Lâm Ảnh nghe đến ngẩn người, cũng biết mình đã trách nhầm Tôn Hàn nên nói: “Ai bảo cậu không nói rõ!”
“Nhưng ý của cậu là muốn tôi trà trộn vào công ty Y Minh Nguyệt, sau đó quyến rũ người đàn ông tên là Lâm Thiên Lãng. Nếu anh ta trúng kế, chứng tỏ người đó không đáng tin cậy, còn nếu anh ta nhất quyết từ chối tôi thì là đạt tiêu chuẩn, vậy thì cậu cũng yên tâm giao mẹ của con gái mình cho anh ta, đúng không?”
Nghe xong, Lâm Ảnh đã hiểu được ý của Tôn Hàn rồi.
Ánh mắt cô ấy nhìn Tôn Hàn chợt có vẻ sâu xa, gì thế cơ chứ!
Tôn Hàn thở dài bất đắc dĩ nói: “Liễu Y Y muốn ở bên ai là quyền của cô ấy, nhưng vì con gái mình, tôi buộc phải kiểm tra người đàn ông đó một chút”.
Đôi lúc không phải Tôn Hàn rộng lượng, đồng ý để Liễu Y Y đi tìm hạnh phúc riêng.
Mà là anh không muốn ngang ngược bắt cô làm theo ý mình.
“Tôi chưa hiểu cậu lắm, nhưng nếu chỉ có vậy thì tôi sẽ thử giúp cậu”.
Lâm Ảnh nói.
“Cảm ơn, tôi sẽ cho người sắp xếp cậu vào làm ở Y Minh Nguyệt, đồng thời cho cậu cơ hội tiếp cận Lâm Thiên Lãng”.
“Yên tâm, khi ở ngoài công ty, tôi sẽ âm thầm bảo vệ cậu, tuyệt đối không để Lâm Thiên Lãng có cơ hội làm bậy đâu”.
“Nếu tôi mà bị Lâm Thiên Lãng làm nhục, thì chẳng phải cậu bị cắm sừng hay sao!”
Lâm Ảnh giả bộ thản nhiên nói.
…
Ngày hôm sau.
Lâm Ảnh mặc một bộ đồ công sở bước vào trụ sở của Y Minh Nguyệt, cô ấy bước trên đôi giày cao gót, dáng người uyển chuyển khiến bao người phải ngoái lại nhìn.
Cách ăn vận trang điểm của Lâm Ảnh khiến mọi người thấy không giống nhân viên, mà như những cô nàng chơi bời hơn.
“Xin chào, xin hỏi phòng làm việc của giám đốc điều hành Lâm ở đâu?”
“Tôi có hẹn phỏng vấn với anh ấy”.
Vừa bước vào, Lâm Ảnh đã vơ đại lấy một người đàn ông rồi dịu dàng hỏi.
Người đàn ông đó lập tức run rẩy, toàn thân tê dại như bị hớp hồn, anh ta chỉ về một phía rồi nói: “Đằng kia”.
Lâm Ảnh nháy mắt mỉm cười với anh ta rồi nói: “Cảm ơn!”
Sau đó, cô ấy lắc hông ưỡn ẹo bỏ đi.
Mãi sau, người đàn ông đó vẫn chưa hoàn hồn.
Cộc cộc.
Tới phòng làm việc của giám đốc điều hành rồi rồi, Lâm Ảnh gõ cửa.
“Ai vậy?”
Bên trong truyền ra giọng nói của một người đàn ông.
“Chào giám đốc Lâm, tôi là Lâm Ảnh có hẹn phóng vấn với anh, xin hỏi tôi vào được không?”
Lâm Ảnh vẫn dùng giọng điệu ngọt ngào.
“Vào đi!”
Sau khi Lâm Ảnh bước vào, Lâm Thiên Lãng mặc âu phục ở trong phòng cũng phải sững người.
Cô gái này được quá nhỉ!
Lúc nói ra câu này, chính Lâm Ảnh cũng thấy một cảm giác rất không chân thực.
Cô ấy từng rất nhiều lần tưởng tượng tới dáng vẻ của người đàn ông mà mình sẽ nương tựa, cuối cùng thì hôm nay, hình dáng ấy đã rõ ràng rồi.
Vừa ngoài dự đoán, nhưng cũng vừa có phần tiếc nuối.
Song, cô ấy không hối hận.
Tôn Hàn cười nói: “Cậu thấy có đúng không?”
Đương nhiên là đúng rồi.
Cô ấy đã trao thân cho Tôn Hàn, còn anh cũng vì cô ấy mà chi hẳn hai triệu tiền sính lễ.
Ngoài việc cô ấy ở bên anh không danh không phận ra thì còn thiếu gì nữa đâu.
Lâm Ảnh mặc đồ rồi vươn vai trên giường, sau đó cười nói: “Cậu định bố trí cho tôi thế nào? Mở một tiệm spa cho tôi làm chủ, hay sắp xếp cho tôi một công việc nào đó?”
“À, cậu phải về Thượng Kinh đúng không? Hay đưa tôi đi cùng nhé?”
Lúc này, Tôn Hàn không có suy nghĩ gì cả nên đáp ngay: “Cũng được”.
Tít.
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Ảnh chợt vang lên chuông báo tin nhắn.
Cô ấy cầm rồi mở lên xem.
Sau đó, bàn tay cô ấy run lên, điện thoại rơi xuống đất, kính cường lực nứt toác như mạng nhện.
Nhưng lúc này, Lâm Ảnh không hề đau lòng vì chiếc điện thoại mua mất mấy nghìn một chút nào.
“Mười… triệu!”
Lâm Ảnh khó tin nhìn Tôn Hàn, lần trước tự nhiên anh đã chuyển cho cô mười triệu rồi, giờ lại chuyển con số khiếp người ấy tiếp.
Anh lại chuyển cho cô ấy mười triệu.
Tôn Hàn cười nói: “Hai triệu trong số đó coi như tiền sính lễ cho nhà cậu, số còn lại thì cậu cứ lấy mà tiêu sài, mua nhà hay kinh doanh cũng được, hết thì lại bảo tôi”.
“Nhưng tôi phải nhắc cậu một điều, đừng để người nhà cậu biết đến số tiền này”.
Với hiểu biết của Tôn Hàn về gia đình của Lâm Ảnh, chỉ cần nhà Lâm Quốc Binh biết Lâm Ảnh đang có nhiều tiền như vậy, kiểu gì họ cũng nghĩ ra đủ mọi cách để moi hết bằng sạch.
“Tôi biết rồi! Tôi chỉ ngạc nhiên vì cậu chuyển cho tôi nhiều tiền thế thôi, cậu không sợ tôi cầm tiền rồi chạy mất à?”
Tôn Hàn cười rồi hỏi lại: “Cậu thấy mười triệu nhiều lắm à?”
Nói thừa!
Ngay sau đó, Lâm Ảnh chợt ý thức được là bây giờ Tôn Hàn thật sự không thiếu tiền, không phải chỉ dăm ba triệu, mà cả chục triệu cũng không là gì với anh cả.
Bao sao hồi còn ở Ma Đô, anh không cần gì cả, chỉ thấy cô ấy thuận mắt là cho luôn mười triệu.
Đúng là hào phóng!
“Không cần biết cậu là ai, nhưng giờ cậu sẽ là người đàn ông của tôi!”
Lâm Ảnh bông đùa một câu, nhưng đây là lời thật lòng.
Tôn Hàn mỉm cười lắc đầu: “Cậu thích là được”.
Lúc này, Lâm Ảnh đã biết thế nào là được nuông chiều.
Cuối cùng cô ấy đã hiểu, tại sao có nhiều phụ nữ tìm kiếm những người đàn ông giàu có thích mình đến vậy, thậm chí tuổi tác và tướng mạo cũng không quá quan trọng nữa.
Cảm giác này thật sự khiến người ta say mê.
So ra thì Tôn Hàn còn là hàng cực phẩm trong cực phẩm.
Vì vậy, cô ấy cần phải biết thế nào là đủ.
Cùng lúc đó, Tôn Hàn chợt xoa cằm rồi nghiêm túc nhìn Lâm Ảnh như đang có suy nghĩ xấu xa gì đó.
“Cậu đang có ý đồ đen tối gì thế hả, tôi nói cho cậu biết, tôi còn chưa hết đau đâu”.
“Dù cậu có muốn tiếp thì cũng phải biết thương hoa tiếc ngọc chứ!”
Lâm Ảnh thẹn thùng cúi đầu xuống.
Tôn Hàn lắc đầu: “Cậu đang nghĩ gì thế hả?”
“Không phải chuyện đó, mà tôi muốn nhờ cậu giúp một việc”.
“Giúp á? Tôi thì giúp được gì cho cậu?”
Lâm Ảnh có vẻ mù mờ.
Tài năng của cô ấy có hạn, ngoài việc có thể đấm bóp cho Tôn Hàn ra thì có biết làm gì nữa đâu.
“Có đấy, tôi muốn cậu quyến rũ một người đàn ông cho tôi”.
Lâm Ảnh nhăn mặt rồi tức giận nói: “Tôn Hàn, cậu coi tôi là loại người gì hả? Tôi không cần mấy đồng tiền dơ bẩn của cậu nữa, cậu nhận lại đi!”
Sẵn cơn tức, hốc mắt Lâm Ảnh đã nóng lên.
Trước đó, cô ấy còn tường mình đã gặp được người đàn ông có thể nương tựa.
Dù cho người đàn ông này không thể lấy cô ấy.
Nhưng nào ngờ…
“Từ từ, nghe tôi giải thích đã…”
Tôn Hàn giải thích cặn kẽ xong rồi nói: “Sao tôi có thể để cậu vượt quá giới hạn với người khác được, chuyện là vậy đấy, nếu cậu không muốn thì tôi sẽ đi tìm người khác”.
“Thật không hiểu cậu nghĩ gì mà lại tưởng tôi bảo cậu làm chuyện đó với người đàn ông khác”.
Lâm Ảnh nghe đến ngẩn người, cũng biết mình đã trách nhầm Tôn Hàn nên nói: “Ai bảo cậu không nói rõ!”
“Nhưng ý của cậu là muốn tôi trà trộn vào công ty Y Minh Nguyệt, sau đó quyến rũ người đàn ông tên là Lâm Thiên Lãng. Nếu anh ta trúng kế, chứng tỏ người đó không đáng tin cậy, còn nếu anh ta nhất quyết từ chối tôi thì là đạt tiêu chuẩn, vậy thì cậu cũng yên tâm giao mẹ của con gái mình cho anh ta, đúng không?”
Nghe xong, Lâm Ảnh đã hiểu được ý của Tôn Hàn rồi.
Ánh mắt cô ấy nhìn Tôn Hàn chợt có vẻ sâu xa, gì thế cơ chứ!
Tôn Hàn thở dài bất đắc dĩ nói: “Liễu Y Y muốn ở bên ai là quyền của cô ấy, nhưng vì con gái mình, tôi buộc phải kiểm tra người đàn ông đó một chút”.
Đôi lúc không phải Tôn Hàn rộng lượng, đồng ý để Liễu Y Y đi tìm hạnh phúc riêng.
Mà là anh không muốn ngang ngược bắt cô làm theo ý mình.
“Tôi chưa hiểu cậu lắm, nhưng nếu chỉ có vậy thì tôi sẽ thử giúp cậu”.
Lâm Ảnh nói.
“Cảm ơn, tôi sẽ cho người sắp xếp cậu vào làm ở Y Minh Nguyệt, đồng thời cho cậu cơ hội tiếp cận Lâm Thiên Lãng”.
“Yên tâm, khi ở ngoài công ty, tôi sẽ âm thầm bảo vệ cậu, tuyệt đối không để Lâm Thiên Lãng có cơ hội làm bậy đâu”.
“Nếu tôi mà bị Lâm Thiên Lãng làm nhục, thì chẳng phải cậu bị cắm sừng hay sao!”
Lâm Ảnh giả bộ thản nhiên nói.
…
Ngày hôm sau.
Lâm Ảnh mặc một bộ đồ công sở bước vào trụ sở của Y Minh Nguyệt, cô ấy bước trên đôi giày cao gót, dáng người uyển chuyển khiến bao người phải ngoái lại nhìn.
Cách ăn vận trang điểm của Lâm Ảnh khiến mọi người thấy không giống nhân viên, mà như những cô nàng chơi bời hơn.
“Xin chào, xin hỏi phòng làm việc của giám đốc điều hành Lâm ở đâu?”
“Tôi có hẹn phỏng vấn với anh ấy”.
Vừa bước vào, Lâm Ảnh đã vơ đại lấy một người đàn ông rồi dịu dàng hỏi.
Người đàn ông đó lập tức run rẩy, toàn thân tê dại như bị hớp hồn, anh ta chỉ về một phía rồi nói: “Đằng kia”.
Lâm Ảnh nháy mắt mỉm cười với anh ta rồi nói: “Cảm ơn!”
Sau đó, cô ấy lắc hông ưỡn ẹo bỏ đi.
Mãi sau, người đàn ông đó vẫn chưa hoàn hồn.
Cộc cộc.
Tới phòng làm việc của giám đốc điều hành rồi rồi, Lâm Ảnh gõ cửa.
“Ai vậy?”
Bên trong truyền ra giọng nói của một người đàn ông.
“Chào giám đốc Lâm, tôi là Lâm Ảnh có hẹn phóng vấn với anh, xin hỏi tôi vào được không?”
Lâm Ảnh vẫn dùng giọng điệu ngọt ngào.
“Vào đi!”
Sau khi Lâm Ảnh bước vào, Lâm Thiên Lãng mặc âu phục ở trong phòng cũng phải sững người.
Cô gái này được quá nhỉ!
Bình luận facebook