Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 557: Hay cậu trả tiền sính lễ cho tôi đi?
“Ặc!”
Thấy Tôn Hàn ngẩn ra, Lâm Ảnh che miệng cười phá lên, như thể thấy dáng vẻ này của anh rất buồn cười.
Một lúc sau đó, Lâm Ảnh mới ngừng cười, sau đó dùng một ánh mắt rất sâu xa nhìn Tôn Hàn: “Tôn Hàn, cậu chẳng quan tâm gì đến bạn bè cũ cả, về Giang Châu rồi mà không liên lạc với tôi, làm tôi còn tưởng cậu vẫn ở Thượng Kinh cơ”.
Lần trước khi hai người tạm biệt nhau ở Ma Đô, Tôn Hàn đã nói sẽ về Thượng Kinh nên Lâm Ảnh cứ nghĩ vậy, nhưng không ngờ lại nhìn thấy anh ở Giang Châu.
Nếu hôm nay không tình cờ gặp mặt, chắc cô ấy cũng không biết chuyện anh về Giang Châu mất.
Thật ra, hai người chỉ là bạn bè đơn thuần nên Tôn Hàn cũng không nhất thiết phải báo cho cô ấy biết hành tung của mình.
Lâm Ảnh chỉ trêu chọc vậy thôi, thấy Tôn Hàn đang ở Giang Châu, cô ấy thấy khá vui, nhưng cũng không quá để tâm.
Thậm chí, cô ấy còn nghĩ thầm nếu Tôn Hàn về đây mà không nói cho mình biết thì có lẽ là vì không muốn liên lạc, thậm chí cũng không bận tâm gì tới cô ấy cả.
Dù ngoài mặt thì cười vậy, nhưng trong lòng Lâm Ảnh thấy hơi chua xót.
“Đáng lẽ tôi không định về Giang Châu đâu, cũng mới quyết định thôi. Tôi chỉ định về thăm con gái mấy ngày nên mới không gọi cho cậu”.
Tôn Hàn giải thích qua loa.
“Con gái cậu?”
Lâm Ảnh thấy hơi ngạc nhiên, bấy giờ mới nhớ tới chuyện Tôn Hàn đã có con.
Đúng ra thì bọn họ cũng không còn ít tuổi nữa, hầu như ai cũng con cái đề huề rồi.
“Thế cậu với mẹ con bé sao rồi?”
Cụ thể thì Lâm Ảnh không rõ, nhưng cô ấy biết vì một vài nguyên nhân nào đó nên Tôn Hàn không ở cùng với mẹ của con gái mình.
Thật ra đấy không phải điều khiến Lâm Ảnh thấy hiếu kỳ, mà cô ấy đã biết rõ về hoàn cảnh của Tôn Hàn, thật lòng mà nói thì trong số những người đàn ông mà cô ấy biết, không có ai xuất sắc được như anh cả.
Vậy mà mẹ của con gái anh lại nỡ chia tay với một người đàn ông có cả nhân phẩm và tiền bạc thế này ư?
Tôn Hàn rõ ràng là một mỏ vàng mà cô gái đó vẫn nỡ lòng vứt bỏ sao?
Nếu đổi lại là Lâm Ảnh thì kiểu gì cô ấy cũng phải giữ chặt lấy người đàn ông đó.
Không nhắc đến chuyện này thì thôi, chứ vừa nhắc đến Liễu Y Y một cái là Tôn Hàn lại thở dài: “Hình như cô ấy mới có bạn trai rồi”.
Tôn Hàn không muốn nhắc tới chuyện này lắm nên đổi chủ đề ngay: “À, sao cậu lại ở đây?”
“Tôi á? Tôi đến xem mắt, nhưng vừa làm đối tượng xem mắt tức quá bỏ đi rồi. Tôi vừa về đã bị người nhà giục đi xem mắt, biết vậy tôi ở lại Ma Đô luôn cho xong”.
Lâm Ảnh đáp.
Xem mắt?
Tôn Hàn ngẩn ra rồi gật đầu với vẻ nghiêm túc: “Cậu từng này tuổi rồi thì cũng nên đi xem mắt đi”.
Lâm Ảnh: “…”
Thế mà anh cũng nói ra được ư?
Bấy giờ, Lâm Nhã Nhi mới rời khỏi nhà hàng, thấy Tôn Hàn đang đứng nói chuyện với một người phụ nữ xinh đẹp lạ mặt, cô ta lập tức thấy chạnh lòng.
“Chào cô, tôi là Lâm Ảnh - bạn gái của Tôn Hàn!”
Đúng lúc này, Lâm Ảnh chợt khoác tay Tôn Hàn rồi tự giới thiệu với vẻ thân mật.
Uỳnh!
Lúc này, mặt Lâm Nhã Nhi đỏ bừng, cô ta chỉ ước có cái lỗ lẻ để chui xuống.
Nói vậy là tối nay, cô ta không quyến rũ được anh trai của Từ Tiểu Bân, ngược lại còn tạo cơ hội cho chính thất ư?
“Chào… chị”.
“Tôi nghe kể về cô rồi, cô là bạn gái của em trai Tôn Hàn hả? Xinh thật đấy!”
Lâm Ảnh lại tuỳ ý nói tiếp.
“Hai người cứ tự nhiên!”
Lâm Nhã Nhi càng thấy xấu hổ hơn.
Cô ta gượng cười một cách khó khăn rồi chuồn mất.
Chờ Lâm Nhã Nhi đi xa rồi, Lâm Ảnh mới phì cười: “Này Tôn Hàn, người đẹp ấy là em dâu của cậu thật à? Cậu có phải cầm thú không vậy?”
Đương nhiên Lâm Ảnh chỉ đùa thôi, nhưng ban đầu, cô ấy chỉ nghĩ người đẹp mà Tôn Hàn từ chối chỉ là một người phụ nữ xa lạ nào đó, Tôn Hàn bảo đó là bạn gái của em trai có lẽ cũng là đùa.
Nhưng cô ấy là ai chứ, cô ấy là nhân viên lâu năm đã gặp không biết bao nhiêu loại người ở khu giải trí tại Ma Đô, nên Lâm Nhã Nhi sao địch lại nổi, chỉ với vài câu nói, Lâm Ảnh đã dễ dàng đuổi Lâm Nhã Nhi đi mà không để lộ thân phận thật của mình.
“Đừng nói chuyện này nữa, nếu đã gặp rồi thì đi đâu chút đi”.
Tôn Hàn không muốn nhắc đến Lâm Nhã Nhi nữa nên đổi chủ đề.
“Được”.
Lâm Ảnh cũng có ý này nên vui vẻ đồng ý ngay.
Hai người thong dong đi trên phố, khí chất của hai người khỏi phải bàn, tần suất quay đầu cao khủng khiếp, mới đi có một đoạn mà đã có bao ánh mắt nhòm ngó rồi.
“Lần này, cậu về Giang Châu lâu không?”
Lâm Ảnh quan tâm hỏi.
“Không biết nữa, nhưng chắc cùng lắm là một tuần thôi”.
Tôn Hàn đáp.
“Ừm, thế thì cũng không lâu lắm. Đừng nói cậu về đây vì biết chuyện mẹ của con gái cậu có bạn trai đấy nhé?”
Lâm Ảnh tò mò hỏi tới hỏi lui.
Tôn Hàn lắc đầu: “Lần này, tôi đột ngột về Giang Châu chỉ định thăm con gái thôi”.
“Mà Liễu Y Y cũng còn độc thân nên có bạn trai cũng là chuyện bình thường”.
“Cô ấy tên là Y Y à? Tên hay thế! Tôi nghe là biết cậu thích người ta đến mức nào rồi! Không đúng, cậu có vợ…”
Đột nhiên Lâm Ảnh phản ứng lại, Tôn Hàn đã có vợ rồi, hơn nữa còn là tiểu thư nhà quyền quý ở Thượng Kinh nữa!
Quan hệ gì mà… lằng nhằng thế!
Tôn Hàn cười khổ nói: “Cho nên tôi mới không có tư cách can thiệp vào chuyện cô ấy có bạn trai”.
Lâm Ảnh đã hiểu được đại khái rồi: “Cậu đang ôm đồm nhiều việc hay đứng núi này trông núi nọ đấy?”
“Tóm lại là cậu vẫn không từ bỏ được cái cô Y Y đó đúng không?”
Nếu bỏ được thì Tôn Hàn đâu có xị mặt ra thế này.
Lâm Ảnh chợt bật cười nhìn Tôn Hàn với vẻ đã rõ mười mươi: “Đôi lúc tính chiếm hữu của đàn ông thật là khó hiểu. Rõ ràng biết mình không có tư cách sở hữu một thứ gì đó nữa, nhưng khi thấy nó thuộc về người khác thì lại không chịu được”.
Đương nhiên Lâm Ảnh đang nói đến Liễu Y Y.
Đúng vậy!
Tôn Hàn không phủ định, dù anh đã kết hôn, nhưng khi biết có khả năng Liễu Y Y đang qua lại với Lâm Thiên Lãng gì đó, lòng anh vẫn thấy vô cùng khó chịu.
Hoặc như cảm thấy sắp mất đi một thứ gì đó quan trọng.
Suy cho cùng, cũng vì tính chiếm hữu của đàn ông!
“Nếu thấy không thoải mái thì giành cô ấy về đi! Tôn Hàn, cậu có tiền thì làm gì chẳng được, dù có phải lấy tiền đập cho người đàn ông ấy phải rời xa Liễu Y Y mới thôi! Không nữa thì thuê người đập gãy chân tên đó, cậu thấy sao?”
Lâm Ảnh thử đưa ra vài kiến nghị.
Nhưng đổi lại là ánh mắt khinh bỉ của Tôn Hàn.
Kiến nghị vớ vẩn gì thế không biết?
Lâm Ảnh cũng biết vậy nên cười xoà nói: “Tôi chỉ nói vậy thôi. Thật ra theo quản điểm cá nhân, tôi thấy kết hôn cũng là gì đâu. Giờ mà có người đàn ông nào cho tôi tiền, để tôi ăn sung mặc sướng cả đời thì tôi vẫn sẽ đi theo dù không có danh phận gì cả”.
“Này Tôn Hàn, hay cậu trả tiền sính lễ cho mẹ tôi đi, rồi tôi làm bồ của cậu được không?”
Thấy Tôn Hàn ngẩn ra, Lâm Ảnh che miệng cười phá lên, như thể thấy dáng vẻ này của anh rất buồn cười.
Một lúc sau đó, Lâm Ảnh mới ngừng cười, sau đó dùng một ánh mắt rất sâu xa nhìn Tôn Hàn: “Tôn Hàn, cậu chẳng quan tâm gì đến bạn bè cũ cả, về Giang Châu rồi mà không liên lạc với tôi, làm tôi còn tưởng cậu vẫn ở Thượng Kinh cơ”.
Lần trước khi hai người tạm biệt nhau ở Ma Đô, Tôn Hàn đã nói sẽ về Thượng Kinh nên Lâm Ảnh cứ nghĩ vậy, nhưng không ngờ lại nhìn thấy anh ở Giang Châu.
Nếu hôm nay không tình cờ gặp mặt, chắc cô ấy cũng không biết chuyện anh về Giang Châu mất.
Thật ra, hai người chỉ là bạn bè đơn thuần nên Tôn Hàn cũng không nhất thiết phải báo cho cô ấy biết hành tung của mình.
Lâm Ảnh chỉ trêu chọc vậy thôi, thấy Tôn Hàn đang ở Giang Châu, cô ấy thấy khá vui, nhưng cũng không quá để tâm.
Thậm chí, cô ấy còn nghĩ thầm nếu Tôn Hàn về đây mà không nói cho mình biết thì có lẽ là vì không muốn liên lạc, thậm chí cũng không bận tâm gì tới cô ấy cả.
Dù ngoài mặt thì cười vậy, nhưng trong lòng Lâm Ảnh thấy hơi chua xót.
“Đáng lẽ tôi không định về Giang Châu đâu, cũng mới quyết định thôi. Tôi chỉ định về thăm con gái mấy ngày nên mới không gọi cho cậu”.
Tôn Hàn giải thích qua loa.
“Con gái cậu?”
Lâm Ảnh thấy hơi ngạc nhiên, bấy giờ mới nhớ tới chuyện Tôn Hàn đã có con.
Đúng ra thì bọn họ cũng không còn ít tuổi nữa, hầu như ai cũng con cái đề huề rồi.
“Thế cậu với mẹ con bé sao rồi?”
Cụ thể thì Lâm Ảnh không rõ, nhưng cô ấy biết vì một vài nguyên nhân nào đó nên Tôn Hàn không ở cùng với mẹ của con gái mình.
Thật ra đấy không phải điều khiến Lâm Ảnh thấy hiếu kỳ, mà cô ấy đã biết rõ về hoàn cảnh của Tôn Hàn, thật lòng mà nói thì trong số những người đàn ông mà cô ấy biết, không có ai xuất sắc được như anh cả.
Vậy mà mẹ của con gái anh lại nỡ chia tay với một người đàn ông có cả nhân phẩm và tiền bạc thế này ư?
Tôn Hàn rõ ràng là một mỏ vàng mà cô gái đó vẫn nỡ lòng vứt bỏ sao?
Nếu đổi lại là Lâm Ảnh thì kiểu gì cô ấy cũng phải giữ chặt lấy người đàn ông đó.
Không nhắc đến chuyện này thì thôi, chứ vừa nhắc đến Liễu Y Y một cái là Tôn Hàn lại thở dài: “Hình như cô ấy mới có bạn trai rồi”.
Tôn Hàn không muốn nhắc tới chuyện này lắm nên đổi chủ đề ngay: “À, sao cậu lại ở đây?”
“Tôi á? Tôi đến xem mắt, nhưng vừa làm đối tượng xem mắt tức quá bỏ đi rồi. Tôi vừa về đã bị người nhà giục đi xem mắt, biết vậy tôi ở lại Ma Đô luôn cho xong”.
Lâm Ảnh đáp.
Xem mắt?
Tôn Hàn ngẩn ra rồi gật đầu với vẻ nghiêm túc: “Cậu từng này tuổi rồi thì cũng nên đi xem mắt đi”.
Lâm Ảnh: “…”
Thế mà anh cũng nói ra được ư?
Bấy giờ, Lâm Nhã Nhi mới rời khỏi nhà hàng, thấy Tôn Hàn đang đứng nói chuyện với một người phụ nữ xinh đẹp lạ mặt, cô ta lập tức thấy chạnh lòng.
“Chào cô, tôi là Lâm Ảnh - bạn gái của Tôn Hàn!”
Đúng lúc này, Lâm Ảnh chợt khoác tay Tôn Hàn rồi tự giới thiệu với vẻ thân mật.
Uỳnh!
Lúc này, mặt Lâm Nhã Nhi đỏ bừng, cô ta chỉ ước có cái lỗ lẻ để chui xuống.
Nói vậy là tối nay, cô ta không quyến rũ được anh trai của Từ Tiểu Bân, ngược lại còn tạo cơ hội cho chính thất ư?
“Chào… chị”.
“Tôi nghe kể về cô rồi, cô là bạn gái của em trai Tôn Hàn hả? Xinh thật đấy!”
Lâm Ảnh lại tuỳ ý nói tiếp.
“Hai người cứ tự nhiên!”
Lâm Nhã Nhi càng thấy xấu hổ hơn.
Cô ta gượng cười một cách khó khăn rồi chuồn mất.
Chờ Lâm Nhã Nhi đi xa rồi, Lâm Ảnh mới phì cười: “Này Tôn Hàn, người đẹp ấy là em dâu của cậu thật à? Cậu có phải cầm thú không vậy?”
Đương nhiên Lâm Ảnh chỉ đùa thôi, nhưng ban đầu, cô ấy chỉ nghĩ người đẹp mà Tôn Hàn từ chối chỉ là một người phụ nữ xa lạ nào đó, Tôn Hàn bảo đó là bạn gái của em trai có lẽ cũng là đùa.
Nhưng cô ấy là ai chứ, cô ấy là nhân viên lâu năm đã gặp không biết bao nhiêu loại người ở khu giải trí tại Ma Đô, nên Lâm Nhã Nhi sao địch lại nổi, chỉ với vài câu nói, Lâm Ảnh đã dễ dàng đuổi Lâm Nhã Nhi đi mà không để lộ thân phận thật của mình.
“Đừng nói chuyện này nữa, nếu đã gặp rồi thì đi đâu chút đi”.
Tôn Hàn không muốn nhắc đến Lâm Nhã Nhi nữa nên đổi chủ đề.
“Được”.
Lâm Ảnh cũng có ý này nên vui vẻ đồng ý ngay.
Hai người thong dong đi trên phố, khí chất của hai người khỏi phải bàn, tần suất quay đầu cao khủng khiếp, mới đi có một đoạn mà đã có bao ánh mắt nhòm ngó rồi.
“Lần này, cậu về Giang Châu lâu không?”
Lâm Ảnh quan tâm hỏi.
“Không biết nữa, nhưng chắc cùng lắm là một tuần thôi”.
Tôn Hàn đáp.
“Ừm, thế thì cũng không lâu lắm. Đừng nói cậu về đây vì biết chuyện mẹ của con gái cậu có bạn trai đấy nhé?”
Lâm Ảnh tò mò hỏi tới hỏi lui.
Tôn Hàn lắc đầu: “Lần này, tôi đột ngột về Giang Châu chỉ định thăm con gái thôi”.
“Mà Liễu Y Y cũng còn độc thân nên có bạn trai cũng là chuyện bình thường”.
“Cô ấy tên là Y Y à? Tên hay thế! Tôi nghe là biết cậu thích người ta đến mức nào rồi! Không đúng, cậu có vợ…”
Đột nhiên Lâm Ảnh phản ứng lại, Tôn Hàn đã có vợ rồi, hơn nữa còn là tiểu thư nhà quyền quý ở Thượng Kinh nữa!
Quan hệ gì mà… lằng nhằng thế!
Tôn Hàn cười khổ nói: “Cho nên tôi mới không có tư cách can thiệp vào chuyện cô ấy có bạn trai”.
Lâm Ảnh đã hiểu được đại khái rồi: “Cậu đang ôm đồm nhiều việc hay đứng núi này trông núi nọ đấy?”
“Tóm lại là cậu vẫn không từ bỏ được cái cô Y Y đó đúng không?”
Nếu bỏ được thì Tôn Hàn đâu có xị mặt ra thế này.
Lâm Ảnh chợt bật cười nhìn Tôn Hàn với vẻ đã rõ mười mươi: “Đôi lúc tính chiếm hữu của đàn ông thật là khó hiểu. Rõ ràng biết mình không có tư cách sở hữu một thứ gì đó nữa, nhưng khi thấy nó thuộc về người khác thì lại không chịu được”.
Đương nhiên Lâm Ảnh đang nói đến Liễu Y Y.
Đúng vậy!
Tôn Hàn không phủ định, dù anh đã kết hôn, nhưng khi biết có khả năng Liễu Y Y đang qua lại với Lâm Thiên Lãng gì đó, lòng anh vẫn thấy vô cùng khó chịu.
Hoặc như cảm thấy sắp mất đi một thứ gì đó quan trọng.
Suy cho cùng, cũng vì tính chiếm hữu của đàn ông!
“Nếu thấy không thoải mái thì giành cô ấy về đi! Tôn Hàn, cậu có tiền thì làm gì chẳng được, dù có phải lấy tiền đập cho người đàn ông ấy phải rời xa Liễu Y Y mới thôi! Không nữa thì thuê người đập gãy chân tên đó, cậu thấy sao?”
Lâm Ảnh thử đưa ra vài kiến nghị.
Nhưng đổi lại là ánh mắt khinh bỉ của Tôn Hàn.
Kiến nghị vớ vẩn gì thế không biết?
Lâm Ảnh cũng biết vậy nên cười xoà nói: “Tôi chỉ nói vậy thôi. Thật ra theo quản điểm cá nhân, tôi thấy kết hôn cũng là gì đâu. Giờ mà có người đàn ông nào cho tôi tiền, để tôi ăn sung mặc sướng cả đời thì tôi vẫn sẽ đi theo dù không có danh phận gì cả”.
“Này Tôn Hàn, hay cậu trả tiền sính lễ cho mẹ tôi đi, rồi tôi làm bồ của cậu được không?”
Bình luận facebook