Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1251 “Ai nói là không diễn ra nữa?”
“Cô dâu chạy rồi, hôm nay chúng ta đúng là tới công cốc!”
“Đúng vậy. Quà tặng của tôi còn là một biệt thự ven biển đấy. Giờ không kết hôn nữa là sao?”
“Thú vị thật. Công chúa nhà họ Từ cá tính quá, có lẽ là người duy nhất trong lịch sử bỏ trốn đấy!”
“…”
Đúng lúc này, Mộ Dung Trầm Chương đứng trên sân khấu vỗ nhẹ vào micro: “Khụ…khụ! Các vị yên lặng nghe tôi nói! Tôi và cô Từ là bạn làm ăn kinh doanh, hơn nữa bình thường mối quan hệ cũng không đến nỗi nào. Nhưng tôi cảm thấy chúng tôi làm bạn còn được, nếu làm người yêu hay kết hôn thì thực ra vẫn chưa đủ chín chắn, vì vậy mới dẫn tới kết cục như ngày hôm nay!”
“Cậu Mộ Dung, cậu đừng nói lòng vòng nữa, cứ nói thẳng, tiếp theo phải làm thế nào đi! Buổi hôn lễ có tiếp tục hay không? Dù đi hay ở thì cậu cũng nói một tiếng chứ!”, một người đàn ông trung niên mặc vest đứng dậy trầm giọng.
Anh ta chỉ cười điềm tĩnh: “Mọi người phải ở lại chứ, còn phải dự tiệc nữa, hôm nay tôi đại diện cho nhà Mộ Dung xin lỗi các vị!”
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
“Ăn gì mà ăn. Cô dâu không có, buổi kết hôn không thể diễn ra nữa mà vẫn còn tâm trạng ăn sao?”
“Ai nói là không diễn ra nữa?”
“Cậu Mộ Dung, ý cậu là gì?”
“…”
Mọi người cảm thấy không hiểu ý của Mộ Dung Trầm Chương.
Anh ta bước xuống, đi tới một góc và lôi Trần Nhã lên trên sân khấu.
“Anh đi đâu vậy?”, Trần Nhã ngây người, đôi mắt sưng húp. Xem ra là cô ấy đã khóc rất nhiều.
Mộ Dung Trầm Chương quay đầu lại khẽ cười: “Cầu hôn, không phải em luôn muốn có cảm giác của một buổi cầu hôn sao, hôm nay anh sẽ làm với em!”
Vừa nói anh ta vừa kéo Trần Nhã lên trên sân khấu.
“Các vị! Tôi muốn nói với mọi người một chuyện! Tôi đã đợi người con gái này ba năm rồi. Cô ấy ở cạnh tôi đã ba năm, sợ gây cản trở tiền đồ của tôi nên đã âm thầm về nước. Đàn ông được gọi là đàn ông tức là làm việc không hổ thẹn với trời, không hổ thẹn với đất, không hổ thẹn với người phụ nữ trong lòng mình! Vì vậy, ông trời đã cho tôi cơ hội thì tôi nghĩ mình nên giữ lấy!”.
Mộ Dung Trầm Chương quỳ xuống trước mặt Trần Nhã, lấy nhẫn từ trong hộp ra nhìn cô với vẻ trịnh trọng: “Trần Nhã, xin lỗi…đã để em phải đợi lâu! Em lấy anh nhé? Từ nay về sau dù sinh lão bệnh tử, dù phúc họa ra sao anh cũng sẽ mãi yêu em, không bỏ không rời!”
Trước đây, mỗi lần nghe thấy những lời nói nghi thức nổi da gà này là Mộ Dung Trầm Chương cảm thấy buồn nôn. Vậy mà hôm nay anh ta nói ra lưu loát không chút vấp váp. Chẳng có ai là không thích nghe những lời thề non hẹn biển, quan trọng đối tượng là ai!
Hành động đó của ông ta khiến ông cụ Mộ Dung tức tới mức gần chết.
“Thằng súc sinh này! Đúng là làm bại hoại gia tộc, sao nhà Mộ Dung lại có thể chọn một con bé tầm thường làm dâu chứ!”, ông cụ Mộ Dung ho húng hắng, tức giận nói.
Mộ Dung Vân Long khẽ vỗ vai ông cụ: “Bố, năm xưa chẳng phải bố và mẹ cũng phải trải qua muôn vàn trở ngại cũng mới đến được với nhau sao? Mẹ cũng chỉ là một cô gái con nhà nông bình thường, vậy mà bố vẫn yêu đấy thôi?”
“Hầy, khi đó có thể so sánh được với bây giờ sao? Năm xưa nhà Mộ Dung chỉ là một gia tộc nhỏ, và địa chủ cũng đang bị tấn công nên chỉ có thể tìm những cô gái bình thường lấy làm vợ. Người nhà Mộ Dung vốn không nhiều người ưu tú, con trai anh được coi là đứa kiệt xuất nhất rồi. Nếu như không phát huy thì sẽ là một tổn thất lớn đối với gia tộc đấy!”
Thực ra ông cụ làm đúng, mọi chuyện đều phải vì lợi ích của gia tộc, khó khăn lắm mới có được giang sơn nên chẳng ai muốn nó bị lụi bại cả.
Dù hiện tại sức mạnh của nhà Mộ Dung được tăng lên không ngừng nhưng ai cũng hi vọng gia tộc của mình sẽ ngày càng mạnh hơn.
Mộ Dung Vân Long cũng cười khổ an ủi: “Bố ơi, con cháu có phúc của con cháu. Đúng là kết thông gia với nhà họ Từ có thể mang lại lợi ích cho chúng ta. Nhưng con bé nhà họ Từ sẽ không coi bố là ông nội nó để phục vụ đâu. Con cũng đã tìm hiểu về cô bé kia, là cô giáo dạy đàn, lúc trước khi cháu của bố ở nước ngoài đều là do con bé chăm sóc đấy. Bố cũng nhiều tuổi, đã tới lúc hưởng thụ cuộc sống rồi, những chuyện khác để tính sau đi!”
“Hầy! Anh nói cũng phải, dù sao con bé nhà họ Từ cũng bỏ chạy. Giờ danh tiếng của nhà họ Từ cũng thê thảm lắm. Chúng ta không có được gì nhưng cũng chẳng mất gì! Thằng nhóc này đầu nảy số cũng nhanh gớm. Biết dùng chiêu này để vớt vát lại thể diện của nhà Mộ Dung!”, ông cụ hừ một tiếng, rõ ràng là đã chịu nhượng bộ.
“Đúng vậy. Quà tặng của tôi còn là một biệt thự ven biển đấy. Giờ không kết hôn nữa là sao?”
“Thú vị thật. Công chúa nhà họ Từ cá tính quá, có lẽ là người duy nhất trong lịch sử bỏ trốn đấy!”
“…”
Đúng lúc này, Mộ Dung Trầm Chương đứng trên sân khấu vỗ nhẹ vào micro: “Khụ…khụ! Các vị yên lặng nghe tôi nói! Tôi và cô Từ là bạn làm ăn kinh doanh, hơn nữa bình thường mối quan hệ cũng không đến nỗi nào. Nhưng tôi cảm thấy chúng tôi làm bạn còn được, nếu làm người yêu hay kết hôn thì thực ra vẫn chưa đủ chín chắn, vì vậy mới dẫn tới kết cục như ngày hôm nay!”
“Cậu Mộ Dung, cậu đừng nói lòng vòng nữa, cứ nói thẳng, tiếp theo phải làm thế nào đi! Buổi hôn lễ có tiếp tục hay không? Dù đi hay ở thì cậu cũng nói một tiếng chứ!”, một người đàn ông trung niên mặc vest đứng dậy trầm giọng.
Anh ta chỉ cười điềm tĩnh: “Mọi người phải ở lại chứ, còn phải dự tiệc nữa, hôm nay tôi đại diện cho nhà Mộ Dung xin lỗi các vị!”
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
“Ăn gì mà ăn. Cô dâu không có, buổi kết hôn không thể diễn ra nữa mà vẫn còn tâm trạng ăn sao?”
“Ai nói là không diễn ra nữa?”
“Cậu Mộ Dung, ý cậu là gì?”
“…”
Mọi người cảm thấy không hiểu ý của Mộ Dung Trầm Chương.
Anh ta bước xuống, đi tới một góc và lôi Trần Nhã lên trên sân khấu.
“Anh đi đâu vậy?”, Trần Nhã ngây người, đôi mắt sưng húp. Xem ra là cô ấy đã khóc rất nhiều.
Mộ Dung Trầm Chương quay đầu lại khẽ cười: “Cầu hôn, không phải em luôn muốn có cảm giác của một buổi cầu hôn sao, hôm nay anh sẽ làm với em!”
Vừa nói anh ta vừa kéo Trần Nhã lên trên sân khấu.
“Các vị! Tôi muốn nói với mọi người một chuyện! Tôi đã đợi người con gái này ba năm rồi. Cô ấy ở cạnh tôi đã ba năm, sợ gây cản trở tiền đồ của tôi nên đã âm thầm về nước. Đàn ông được gọi là đàn ông tức là làm việc không hổ thẹn với trời, không hổ thẹn với đất, không hổ thẹn với người phụ nữ trong lòng mình! Vì vậy, ông trời đã cho tôi cơ hội thì tôi nghĩ mình nên giữ lấy!”.
Mộ Dung Trầm Chương quỳ xuống trước mặt Trần Nhã, lấy nhẫn từ trong hộp ra nhìn cô với vẻ trịnh trọng: “Trần Nhã, xin lỗi…đã để em phải đợi lâu! Em lấy anh nhé? Từ nay về sau dù sinh lão bệnh tử, dù phúc họa ra sao anh cũng sẽ mãi yêu em, không bỏ không rời!”
Trước đây, mỗi lần nghe thấy những lời nói nghi thức nổi da gà này là Mộ Dung Trầm Chương cảm thấy buồn nôn. Vậy mà hôm nay anh ta nói ra lưu loát không chút vấp váp. Chẳng có ai là không thích nghe những lời thề non hẹn biển, quan trọng đối tượng là ai!
Hành động đó của ông ta khiến ông cụ Mộ Dung tức tới mức gần chết.
“Thằng súc sinh này! Đúng là làm bại hoại gia tộc, sao nhà Mộ Dung lại có thể chọn một con bé tầm thường làm dâu chứ!”, ông cụ Mộ Dung ho húng hắng, tức giận nói.
Mộ Dung Vân Long khẽ vỗ vai ông cụ: “Bố, năm xưa chẳng phải bố và mẹ cũng phải trải qua muôn vàn trở ngại cũng mới đến được với nhau sao? Mẹ cũng chỉ là một cô gái con nhà nông bình thường, vậy mà bố vẫn yêu đấy thôi?”
“Hầy, khi đó có thể so sánh được với bây giờ sao? Năm xưa nhà Mộ Dung chỉ là một gia tộc nhỏ, và địa chủ cũng đang bị tấn công nên chỉ có thể tìm những cô gái bình thường lấy làm vợ. Người nhà Mộ Dung vốn không nhiều người ưu tú, con trai anh được coi là đứa kiệt xuất nhất rồi. Nếu như không phát huy thì sẽ là một tổn thất lớn đối với gia tộc đấy!”
Thực ra ông cụ làm đúng, mọi chuyện đều phải vì lợi ích của gia tộc, khó khăn lắm mới có được giang sơn nên chẳng ai muốn nó bị lụi bại cả.
Dù hiện tại sức mạnh của nhà Mộ Dung được tăng lên không ngừng nhưng ai cũng hi vọng gia tộc của mình sẽ ngày càng mạnh hơn.
Mộ Dung Vân Long cũng cười khổ an ủi: “Bố ơi, con cháu có phúc của con cháu. Đúng là kết thông gia với nhà họ Từ có thể mang lại lợi ích cho chúng ta. Nhưng con bé nhà họ Từ sẽ không coi bố là ông nội nó để phục vụ đâu. Con cũng đã tìm hiểu về cô bé kia, là cô giáo dạy đàn, lúc trước khi cháu của bố ở nước ngoài đều là do con bé chăm sóc đấy. Bố cũng nhiều tuổi, đã tới lúc hưởng thụ cuộc sống rồi, những chuyện khác để tính sau đi!”
“Hầy! Anh nói cũng phải, dù sao con bé nhà họ Từ cũng bỏ chạy. Giờ danh tiếng của nhà họ Từ cũng thê thảm lắm. Chúng ta không có được gì nhưng cũng chẳng mất gì! Thằng nhóc này đầu nảy số cũng nhanh gớm. Biết dùng chiêu này để vớt vát lại thể diện của nhà Mộ Dung!”, ông cụ hừ một tiếng, rõ ràng là đã chịu nhượng bộ.
Bình luận facebook