Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1252 “Mau chặn bọn họ!”
Trên sân khấu.
Trần Nhã lúng túng không biết làm gì khi nhận được lời cầu hôn đột ngột. Cô ấy vừa sợ hãi vừa kích động, thậm chí còn không biết là có phải mọi chuyện đều là mơ hay không.
Một giây trước cô còn thầm chửi tạo hóa thật biết trêu người, tại sao không cho những người yêu nhau đến được với nhau. Vậy mà một giây sau mọi chuyện đã đột ngột thay đổi. Quả nhiên đời người luôn đầy ắp những chuyện bất ngờ.
“Không…không phải em đang nằm mơ đấy chứ?”, Trần Nhã bụm miệng, nước mắt rơi xuống.
Mộ Dung Trầm Chương cầm tay cô ấy: “Trần Nhã, lấy anh nhé!”
“Em…”
Lúc này cô đã khóc thút thít, không biết phải nói thế nào.
Bỗng bên dưới có người hô lớn: “Gả cho cậu ấy đi!”
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
“Đúng! Lấy cậu ấy đi!”
“Lấy cậu ấy! Lấy cậu ấy!”
“Cô gái, lấy cậu Mộ Dung đi!”
“…”
Thứ không thiếu ở Hoa Hạ chính là những kẻ mô kích. Chỉ cần một người xung phong là những người khác sẽ kéo bè theo ngay. Nhưng lúc này cũng nên cảm ơn cái người đã kéo bè kia.
Người của nhà họ Từ và nhà Mộ Dung nhìn thấy cảnh tượng đó bèn cảm thán.
Trần Nhã khẽ mím môi, gật đầu hào hứng: “Em đồng ý…em đồng ý!”
“Đeo cái này vào là em sẽ trở thành thiếu phu nhân của nhà Mộ Dung đấy!”, Mộ Dung Trầm Chương đeo nhẫn cưới cho cô và khẽ cười.
Trần Nhã gật đầu, cô kích động tới mức không nói nên lời. Mộ Dung Trầm Chương cũng không nói thêm gì chỉ ôm cô vào lòng: “Hôm nay, dưới sự chứng kiến của rất nhiều người ở đây, sẽ không còn ai có thể chia tách chúng ta nữa!”
Ông cụ cũng là người thích thể diện, cháu mình đã chọn được vợ, hơn nữa còn gióng trống khua chiêng chuẩn bị luôn hôn lễ thì ông ta cũng không thể nào đổi Trần Nhã mà đi tìm đứa cháu dâu khác được!
Vậy thì khác gì trở thành trò cười cho thiên hạ.
Vì vậy để giữ thể diện cho nhà Mộ Dung thì chắc chắn ông cụ sẽ không làm càn.
Lúc này tại khách sạn Crowne Plaza.
Từ Giai Nhiên cởi bỏ bộ váy cười nặng trĩu, chạy ra ngoài khách sạn. Một chiếc Ferrari màu đỏ rực đỗ ngay cửa ra vào.
“Em biết là anh sẽ đến mà! Nên em mới dám bỏ trốn!”
Mạc Phong ngồi ghế tay lái, ngoắc tay với cô: “Lên xe!”
“Ok!”
Cô vội vàng lên xe để tránh bị người trong khách sạn đuổi kịp.
“Cô Từ! Dừng lại!”
“Mau chặn bọn họ!”
“…”
Mạc Phong đạp mạnh chân ga. Brừm!
Chiếc xe phóng đi như một con ngựa hoang đứt cương.
Đám người đuổi ra tới nơi, nhìn thấy biển hiệu của chiếc xe thì không ai dám đuổi theo nữa.
Trong đó một người thanh niên định lái chiếc xe của mình thì bị một người đàn ông đeo kính râm ngăn lại.
Trần Nhã lúng túng không biết làm gì khi nhận được lời cầu hôn đột ngột. Cô ấy vừa sợ hãi vừa kích động, thậm chí còn không biết là có phải mọi chuyện đều là mơ hay không.
Một giây trước cô còn thầm chửi tạo hóa thật biết trêu người, tại sao không cho những người yêu nhau đến được với nhau. Vậy mà một giây sau mọi chuyện đã đột ngột thay đổi. Quả nhiên đời người luôn đầy ắp những chuyện bất ngờ.
“Không…không phải em đang nằm mơ đấy chứ?”, Trần Nhã bụm miệng, nước mắt rơi xuống.
Mộ Dung Trầm Chương cầm tay cô ấy: “Trần Nhã, lấy anh nhé!”
“Em…”
Lúc này cô đã khóc thút thít, không biết phải nói thế nào.
Bỗng bên dưới có người hô lớn: “Gả cho cậu ấy đi!”
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
“Đúng! Lấy cậu ấy đi!”
“Lấy cậu ấy! Lấy cậu ấy!”
“Cô gái, lấy cậu Mộ Dung đi!”
“…”
Thứ không thiếu ở Hoa Hạ chính là những kẻ mô kích. Chỉ cần một người xung phong là những người khác sẽ kéo bè theo ngay. Nhưng lúc này cũng nên cảm ơn cái người đã kéo bè kia.
Người của nhà họ Từ và nhà Mộ Dung nhìn thấy cảnh tượng đó bèn cảm thán.
Trần Nhã khẽ mím môi, gật đầu hào hứng: “Em đồng ý…em đồng ý!”
“Đeo cái này vào là em sẽ trở thành thiếu phu nhân của nhà Mộ Dung đấy!”, Mộ Dung Trầm Chương đeo nhẫn cưới cho cô và khẽ cười.
Trần Nhã gật đầu, cô kích động tới mức không nói nên lời. Mộ Dung Trầm Chương cũng không nói thêm gì chỉ ôm cô vào lòng: “Hôm nay, dưới sự chứng kiến của rất nhiều người ở đây, sẽ không còn ai có thể chia tách chúng ta nữa!”
Ông cụ cũng là người thích thể diện, cháu mình đã chọn được vợ, hơn nữa còn gióng trống khua chiêng chuẩn bị luôn hôn lễ thì ông ta cũng không thể nào đổi Trần Nhã mà đi tìm đứa cháu dâu khác được!
Vậy thì khác gì trở thành trò cười cho thiên hạ.
Vì vậy để giữ thể diện cho nhà Mộ Dung thì chắc chắn ông cụ sẽ không làm càn.
Lúc này tại khách sạn Crowne Plaza.
Từ Giai Nhiên cởi bỏ bộ váy cười nặng trĩu, chạy ra ngoài khách sạn. Một chiếc Ferrari màu đỏ rực đỗ ngay cửa ra vào.
“Em biết là anh sẽ đến mà! Nên em mới dám bỏ trốn!”
Mạc Phong ngồi ghế tay lái, ngoắc tay với cô: “Lên xe!”
“Ok!”
Cô vội vàng lên xe để tránh bị người trong khách sạn đuổi kịp.
“Cô Từ! Dừng lại!”
“Mau chặn bọn họ!”
“…”
Mạc Phong đạp mạnh chân ga. Brừm!
Chiếc xe phóng đi như một con ngựa hoang đứt cương.
Đám người đuổi ra tới nơi, nhìn thấy biển hiệu của chiếc xe thì không ai dám đuổi theo nữa.
Trong đó một người thanh niên định lái chiếc xe của mình thì bị một người đàn ông đeo kính râm ngăn lại.
Bình luận facebook