Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 126-130
Chương 126
Luồng sát khí lan tỏa khiến Góa phụ đen phải lùi lại mấy bước.
Nhưng nếu lùi nữa thì cô ta sẽ bị rơi xuống.
“Chỉ cần anh không cản tôi thì tôi sẽ báo đáp anh mười triệu tệ! Mặc dù cô gái này rất xinh đẹp nhưng anh có tiền thì thể loại phụ nữ nào cũng có thôi! Người anh em, tôi thấy anh vẫn còn trẻ, tốt nhất không nên tham gia vào chuyện giang hồ!”, cô ta run rẩy nhìn Mạc Phong.
Mạc Phong bẻ cổ rồi lạnh lùng nói: “Quy định giang hồ là do cô đặt ra à? Các người làm rối lên thì dựa vào cái gì bắt tôi đứng nhìn? Nếu bây giờ cô thả cô ấy ra thì có khi tôi còn tha mạng cho cô đấy! “Ha ha, xem ra anh vẫn còn non lắm, giang hồ có ai mà không biết danh hiệu Góa phụ đen của tôi, ngay cả mười mấy đặc công còn không giết nổi tôi, anh tưởng mình có thể sao?”
Anh nhếch miệng cười tinh quái: “Trên đời có một loại hoa tên là Mạn Châu Sa Hoa, hay còn gọi là hoa bỉ ngạn, là hoa mọc trên đường Hoàng Tuyền. Đóng cô lên thân cây, từng cánh hoa cắm vào trái tim cô, đừng hỏi tại sao hoa có thể ghim vào trong tim, vì chỉ có những kẻ ngốc mới hỏi câu hỏi như vậy!”
“Khi ghim vào cơ thể thì không được khiến trái tim bị thương mà tạo thành hình hoa bỉ ngạn trên ngực cô, rồi bôi lên đó một loại mật ong đặc biệt, nó sẽ thu hút các loại trùng khuẩn ăn thịt người. Mật ong sẽ ngấm vào bên trong người cô, và đám kiến trùng cũng chui vào trong tim, thận, gan và cuối cùng là tủy não!”
“Có rất nhiều người đã phải giương mắt nhìn lục phủ ngũ tạng của mình bị ăn sạch, sau đó tuyệt vọng tắt thở mà chết.“
Dương Thái Nhi cảm thấy Góa phụ đen đang run rẩy khi nghe anh nói, bàn tay cô ta bóp cổ Dương Thái Nhi cũng run lay bay.
Sợ hãi!
Sự sợ hãi xuất phát từ bên trong.
“Anh…rốt cuộc là ai…đây là cách hành hạ mà châu Âu kiêng dè nhất, anh có quan hệ gì với Minh Vương?”, góa phụ đen run rẩy hỏi.
Cô ta định bỏ chạy nhưng hai chân mềm nhũn, mất hết sức lực.
Dương Thái Nhi thấy vậy bèn cắn tay cô ta và nhanh chóng chạy về phía Mạc Phong.
Nhưng lúc này Mạc Phong không dám tới gần Dương Thái Nhi nữa.
Sát khí!
Toàn bộ cơ thể anh được bao trùm bởi luồng sát khí đáng sợ.
Giống như vừa mới bò ra từ một đống xác người, khiến quỷ thần đều phải hoảng sợ chùn bước! “Bởi vì loại khổ hình này là do tôi phát minh ra!”, Mạc Phong để lộ nụ cười khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Nụ cười đó giống như là một sự chế giễu từ sâu thẳm linh hồn vậy!
Góa phụ đen nhìn thấy thì tái mặt: “Không… không thể nào anh đã biến mất ba năm trước rồi, không thể nào là anh được!”
Anh cười!
Sau đó lấy ra một chiếc mặt nạ bạc: “Tôi nói rồi, người chết sẽ không nói tới chuyện thương lượng!”
Giọng nói của Mạc Phong bỗng trầm xuống, nghe khàn khản.
Đến ngay cả Dương Thái Nhi đứng bên cạnh cũng hết hồn, đây có thật sự là Mạc Phong không? “Không không thể nào!”, Góa phụ đen không dám tin mọi thứ, nhiệm vụ đầu tiên nhận ở Hoa Hạ lại gặp phải người đàn ông mà cả châu Âu đều phải kiêng sợ khi nghe danh tiếng, không biết nên nói là may mắn hay là xui xẻo nữa?
Vụt…
Bóng đen lướt tới.
Một nằm đấm dội thẳng vào ngực Góa phụ đen.
Phụt
Một ngụm máu tươi bắn ra từ miệng cô ta.
“Tổ chức sẽ không tha cho anh đâu!”, trước khi chết cô ta chỉ thẳng vào Mạc Phong và nói.
Cổ tay cô ta có một ký hiệu hình giọt nước nhưng màu đỏ.
Mạc Phong khẽ chau mày: “Huyết Trích Tử sao? Loại tổ chức cấp ba thế này mà cũng dám tới Hoa Hạ chấm mút à! Hôm nay tôi sẽ dùng máu của các người để tế bái những tướng sĩ của bọn tôi.”
Phụp
Anh đưa bàn tay ra ghim vào cơ thể góa phụ và móc ra quả tím đẫm máu.
“Ư..”, người phụ nữ nằm trong một vũng máu “Ha ha, trái tim của kẻ xấu đúng là màu đen!” Nói xong anh bèn vứt quả tim xuống và huýt sáo. Một bóng dáng nhanh nhạy từ bóng đêm lao ra. Anh Hai nhảy vọt ra gặm cả quả tim và nuốt vào bụng.
Người phụ nữ này khá có danh tiếng ở châu Âu, giỏi dùng độc, có điều không may là Mạc Phong đã được ông cụ luyện thành cơ thể kháng mọi loại độc, nhưng những tướng sĩ ở ngoài kia thì khác.
Bàn tay cô ta nhuốm máu quân nhân Hoa Hạ, hôm nay giết được cô ta chẳng khác gì thay trời hành đạo! “Mạc..Mạc Phong…
Giọng nói yếu ớt của Dương Thái Nhi từ phía sau vọng tới chứa đựng sự vui mừng, nhưng hơn thế là sợ hãi.
Cô ta sợ người đàn ông trước mặt không phải là Mạc Phong người mà mình từng biết.
Vừa rồi đúng ra có những việc không nên để Dương Thái Nhi trông thấy, anh đã sơ suất.
“Có sợ không?”, Mạc Phong quay lưng trầm giọng nói với cô ta.
Nhưng không ngờ cô nhóc lại lao tới ôm anh từ phía sau.
“Người tôi có máu, sẽ khiến cô bị vấy bẩn đấy.”
Dương Thái Nhi càng ôm chặt hơn: “Em không sợ dù anh có biến thành ai thì em cũng không sợ.em chỉ thấy thương anh. Rốt cuộc thì điều gì đã khiến một người hay cười như anh trở thành một ác ma hút máu như vậy, bao năm qua chắc anh đã phải chịu nhiều đau khổ lắm…
Tí tách…
Nước mắt chảy xuống đằng sau chiếc mặt nạ.
Vào sinh ra tử chiến đấu bao nhiêu năm, anh chưa bao giờ rơi nước mắt, trong đôi mắt anh chỉ có thù nước, thù nhà, không hề có cái gọi là tình trường.
Nhưng câu nói cuối cùng của Dương Thái Nhi đã chạm tới nơi sâu nhất trong trái tim anh.
Rốt cuộc anh đã trải qua những gì thì cũng chỉ có mình anh mới biết.
Giọt nước mắt này giải phóng toàn bộ đau khổ trong con người anh, nhưng đàn ông thường chỉ khóc trong im lặng.
“Báo cảnh sát đi, chuyện này nhà họ Dương sẽ xử lý ổn cả thôi, coi như hôm nay anh chưa từng tới đây, anh tin em sẽ không bán đứng anh, đúng không?”
Nghe thấy vậy Dương Thái Nhi biết là Mạc Phong định rời đi bèn vội vàng ôm chặt anh không bỏ ra: “Em sợ, anh đưa em về khách sạn đi..
Mạc Phong gỡ mặt nạ xuống khẽ thở dài: “Đi thôi, anh đưa em về nhà.
“
Bỗng nhiên tim anh đập mạnh.
Và anh đẩy Dương Thái Nhi ra.
“Tránh xa anh ra!”, Mạc Phong đập mạnh tay xuống đất: “Chết tiệt! Lại phát bệnh rồi!”
Cú đẩy đủ để khiến Dương Thái Nhi trượt xa mấy mét.
“Anh làm sao vậy?”, cô ta vội vàng đứng dậy chạy về phía Mạc Phong.
Nhưng khi cô ta nhìn vào mắt anh thì lập tức bụm miệng lại vì sợ hãi.
Đôi mắt anh đã biến thành màu đỏ máu.
Di chứng sau chiến tranh lại bộc phát, mỗi lần sau khi giết người xong, thì sự tàn ác ẩn giấu bên trong anh lại xuất hiện.
“Không sao.., Mạc Phong nén cơn đau, sau khi bệnh tái phát thì tính cách sẽ trở nên hung bạo, nếu không sát giới thì phải tìm cách xả ra ngoài.
Uống rượu hoặc là làm chút chuyện nam nữ!
Chương 127
“Em đưa anh đến bệnh viện!”, dù vậy, Dương Thái Nhi vẫn tiến đến và đỡ Mạc Phong dậy.
Lúc này, mặc dù tâm trạng của Mạc Phong rất nóng nảy, nhưng sự cộc cắn của anh đã giảm đi rất nhiều.
“Không cần đưa anh đến bệnh viện, đưa anh về khách sạn…Anh cần vận công trị thương…
Dương Thái Nhi đỡ anh từ từ bước xuống dưới tầng, ‘anh Hai đang nằm trên mặt đất ăn uống ngon lành, thấy Mạc Phong bước xuống thì lập tức chạy tới.
Nhưng đã bị ánh mắt trợn lên của Mạc Phong khiến phải đứng im tại chỗ.
“Tự mình về trước đi!”
“Anh Hai sủa lên một tiếng rồi quay người lại, nhảy vào bóng tối rồi biến mất.
Dương Thái Nhi cũng ngày ra, con chó này thực sự có thể hiểu được lời của Mạc Phong.
Họ lái chiếc xe Jeep mà nhóm người trước đó dùng.
Mạc Phong siết chặt nắm đấm khi ngồi bên ghế phụ, cứ như thể hai nhân cách trong cùng một cơ thể đang đánh nhau vậy.
Đúng lúc này điện thoại di động của Dương Thái Nhi vang lên.
“Xin chào? Cô ba, cô đang ở đâu? Cô nói cho tôi biết địa điểm, tôi lập tức đưa người qua đó!”
“Không cần nữa, kêu người đến thẳng tòa nhà đang xây dở ở phía đông Giang Hải xử lý dấu vết, đừng để trời sáng người ta nhìn thấy!”, Dương Thái Nhi lạnh lùng nói vào điện thoại.
Sau đó, cô ta mở cửa sổ và ném điện thoại ra ngoài.
Đêm nay, không ai có thể ngăn cản cô ta ở bên cạnh anh!
Mạc Phong nhắm mắt lại và âm thầm vận công chữa lành vết thương, anh muốn lái xe tông thẳng xuống sông để tĩnh tâm trở lại.
“Đến rồi, phía trước có một khách sạn, anh gắng lên chút nữa!”, Dương Thái Nhi lo lắng nói.
Cô ta đã lái xe cả một trăm ba mươi dặm, đối với một cô gái mà nói, đây đã được coi là dũng cảm lắm rồi.
Họ lái xe đến một khách sạn nhỏ không có tiếng tăm gì.
“Xin hỏi hai vị muốn thuê phòng sao?”, người phục vụ mỉm cười ân cần.
Dương Thái Nhi gật đầu: “Cho tôi một phòng đơn…
Nhưng khi cô ta sờ ví của mình thì chợt ngây người, ví và tất cả các giấy tờ đều ở trong khách sạn Hilton.
Mạc Phong dường như đã dự trước được mọi chuyện, anh đã sớm chuẩn bị chứng minh thư và đưa ba trăm tệ: “Một căn hai giường ngủ…cảm ơn!”
“Được, xin chờ một chút!”
Sau khi hoàn thành các thủ tục và về đến phòng, Mạc Phong cởi luôn áo và ngồi trên giường vận công, anh vẫn đang thầm đọc kinh Nam Mô Diệu Pháp Liên Hoa, đó là khẩu quyết thiền do ông già dạy.
Cứ mười triệu người thì chỉ có một người bị di chứng sau chiến tranh như thế này!
Đạo giáo và Phật giáo coi loại này là do giết quá nhiều người, tạo quá nhiều nghiệt, nên chỉ có cách tụng kinh niệm Phật mới có thể tĩnh tâm được.
Theo truyền thuyết, năm xưa sát thần Bạch Khởi sau khi trở về cũng đã mắc di chứng sau chiến tranh sau khi giết ba trăm nghìn tù binh của nước Triệu.
Không giết người cũng bị bệnh, giết quá nhiều người cũng bị bệnh!
Đầu Mạc Phong dần dần nóng lên, nhưng càng niệm Phật thì tạp niệm trong đầu cũng ngày càng nhiều.
Lúc này, một mùi thơm tươi mát tỏa ra từ nhà vệ sinh.
Vừa mở mắt ra, anh liền thấy cái đùi trắng như tuyết kia hiện ra trong tầm mắt.
“Căn bệnh này của anh chỉ có một loại thuốc có thể trị được thôi!”, Dương Thái Nhi bước ra khỏi nhà vệ sinh, mặc nội y với nụ cười quyến rũ.
Mạc Phong chuyển tầm mắt sang một bên: “Là cái gì?”
“Là em! Có muốn không?”
Câu nói này có thể coi là đã hoàn toàn khơi dậy dục vọng trong lòng Mạc Phong.
Anh đứng phắt dậy và vòng tay qua eo cô ta rồi ném lên trên giường.
“Cứ coi như là em nợ anh đi!”, Dương Thái Nhi chủ động chu môi.
Không khí trong phòng nhất thời bắt đầu dâng lên, một đêm dài với bao nhiêu sự điên cuồng.
Cảm giác vừa quen vừa lạ ấy, khi người nằm trên người, thịt áp vào thịt đã phá bỏ toàn bộ rào cản.
Sáng sớm.
Khi trời mới bắt đầu tờ mờ sáng, lúc này Mạc Phong khẽ run rẩy mở mắt ra, nhìn trần nhà trắng tinh, trong lòng không khỏi thở ra một hơi dài đầy thoải mái.
Đêm hôm qua thật điên cuồng, anh gần như cả đêm không ngủ, Dương Thái Nhi mới nằm trên ngực anh ngủ được không bao lâu.
Di chứng sau chiến tranh có thể coi là một loại bệnh tâm lý, cũng không biết đến bao giờ mới chữa khỏi. Tóm lại nếu có người dây vào anh lúc anh phát bệnh thì người đó tự mình cầu cho mình nhiều phúc đức đi.
Mạc Phong nhẹ nhàng đứng dậy khỏi giường, động tác vốn đã rất nhẹ nhàng, nhưng Dương Thái Nhi vẫn bất chợt tỉnh giấc.
“Anh phải đi rồi à?”, Dương Thái Nhi lập tức đứng dậy ôm lấy eo anh từ phía sau và khẽ nói.
Có những người phụ nữ khi đã ngủ với họ rồi thì có thể sẽ xảy ra nhiều rắc rối không cần thiết, nhất là người như Dương Thái Nhi. Anh thực sự không muốn có chút dính líu gì với nhà họ Dương nữa, hơn nữa Mạc Phong cũng nghe nói giờ cô ta đã đính hôn rồi.
Đôi mắt cô ta lim dim: “Anh biết không, em không yêu anh ta! Tất cả đều là do nhà em sắp đặt. Bao năm nay em vẫn luôn chờ anh quay lại!”
“Không phải núi của mình thì đừng leo, không phải người của mình thì đừng chờ! Vốn dĩ là hai đường thẳng song song không giao nhau, tại sao nhất định phải trộn chúng lại với nhau?”, Mạc Phong đứng quay lưng lại phía cô ta và cười nói: “Bây giờ có người quan trọng hơn cần anh bảo vệ, cho dù có phải trả giá bằng cả tính mạng!”
Hai dòng nước mắt trong veo chảy dài trên má, Dương Thái Nhi rống lên đầy đau đớn: “Rốt cuộc cô ta hơn em ở điểm gì! Xét về nhan sắc thì Dương Thái Nhi đầu có thua kém gì cô ta, những gì cô ta có thể cho anh, em đều có thể cho anh. Những gì cô ta không thể cho anh, em vẫn có thể cho anh! Nói không chừng bây giờ anh nỗ lực hơn một chút thì ông nội em sẽ đồng ý đấy!”
Mạc Phong đẩy cô ta ra, nằm tay cô đứng dậy nhẹ nhàng nói: “Không cần nữa, sau này tốt hơn hết đừng gặp nhau nữa!”
Sau đó, anh mở cửa và bước ra ngoài mà không nhìn lai.
Lúc này Dương Thái Nhi dường như đã hiểu ra.
Cô ta đã mất Mạc Phong kể từ tám năm trước rồi!
Cái bạn không có được là tuổi trẻ!
Vừa ra khỏi khách sạn, phía xa đột nhiên có một tia sáng lóe lên, Mạc Phong không khỏi đưa mắt né tránh.
Anh vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy chiếc xe kia đang ra sức chạy trốn “Mình đã nói rồi mà, không ngủ với người phụ nữ này được, rắc rối lại sắp đến nữa rồi!”, Mạc Phong bất lực lắc đầu thở dài nói.
Lúc này ở biệt thự Hoa Nam Nam Sơn.
Tống Thi Vũ từ trên tầng đi xuống, khẽ lay lay Mục Thu Nghi đang nằm trên ghế sofa: “Bà cô ơi, tối qua cậu ngủ trên sofa à?”
“Hả? Trời sáng rồi sao?”, cô dụi mắt nói nhỏ.
Đêm qua, vì nửa đêm rồi mà Mạc Phong vẫn chưa về, đến tận khi anh Hai tự mình quay về rồi mà vẫn không thấy bóng dáng anh đâu, Mục Thu Nghi cứ cách một tiếng lại dậy nhìn một lần.
Cuối cùng, cô đã nằm đây và ngủ thiếp đi.
“Hắt xì…”
Tống Thi Vũ vội sờ trán cô: “Trời ạ, cậu bị sốt rồi đấy biết không? Hôm nay đừng đi làm nữa, mau lên tầng nghỉ ngơi đi!”
“Không được, công ty có rất nhiều việc chưa giải quyết, nếu mình không đi làm…
“Cậu không đi làm còn có tụi mình đây, công ty không sập được đâu mà sợ!”
Chương 128
Vừa định dìu Mục Thu Nghi lên lầu, chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Tống Thi Vũ giật phắt lấy điện thoại di động của cô: “Để mình nghe cho! “Alo! Tổng giám đốc bị ốm rồi, có chuyện gì cứ nói với tôi
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của trợ lý tổng giám đốc: “Giám đốc Tống, hôm nay có vài đại diện từ châu Âu đến công ty đến và nói rằng họ muốn nói chuyện với tổng giám đốc về việc hợp tác. Cô xem…
Do cách điện thoại di động khá gần nên Mục Thu Nghi cũng nghe rõ những gì trong điện thoại, cô lập tức cướp lấy điện thoại di động: “Sắp xếp cho họ đợi ở phòng hợp, tôi sẽ tới ngay!”
“Dạ được, thưa tổng giám đốc!”
Cúp điện thoại, Tống Thi Vũ vội nói: “Mặc dù tiền rất quan trọng, nhưng không thể hành hạ thân thể của mình chứ. Tất cả đều là do cái tên đó cả đêm không về hại cậu phải chờ ở đây!”
“Khụ khụ, khuôn mặt xinh đẹp của Mục Thu Nghi lập tức đỏ bừng: “Đừng nói nhảm, ai vì anh ta chứ, tốt hơn hết đừng bao giờ quay lại, mình xem ti vi muộn quá nên mới ngủ quên mất.”
“Đừng giả vờ nữa, trước mặt Holmes phiên bản nữ là mình đây, tất cả manh mối đều là bằng chứng phạm tội của cậu!”, Tống Thi Vũ thấp giọng khẽ họ.
Tám giờ sáng.
Một nhóm người nước ngoài mắt xanh tóc vàng bước vào công ty dưới sự đón tiếp của bộ phận đối ngoại. Làn da của phụ nữ nước ngoài nhìn chung đẹp hơn nhiều so với trong nước, các đặc điểm trên khuôn mặt của đàn ông ở Châu Âu góc cạnh hơn.
Vì vậy, nhóm trai xinh gái đẹp này ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Một nhóm nhân viên bảo vệ vẫn đứng ở cửa xem náo nhiệt, lâu lâu lại huýt sáo với người phụ nữ da trắng.
“Wow, người phụ nữ nước ngoài này đẹp quá?”, Vương
Bưu đứng ở cửa cười xấu xa.
Mạc Phong ngồi ở trong phòng làm việc khẽ lắc đầu: “Không thích, nhiều nước quá
Vừa nghe thấy giọng nói này, mọi người lập tức quay đầu lại.
“Chẳng lẽ anh Mạc từng chơi cả hàng nước ngoài rồi “Chuyện đó…cảm giác thế nào?”
“Nghe nói người nước ngoài không có lông, có đúng không?”
Giang Tiểu Hải vẫn đang nằm úp sấp chơi máy tính chợt ngẩng đầu nhếch mép cười nói: “Vấn đề này mấy người hỏi anh ấy là hỏi đúng người rồi đấy, chính vì anh ấy ngán ngẩm quá rồi nên mới về nước đấy!”
“Nói linh tinh cái gì đấy, nói đi đằng nào rồi vậy, ai mà tin chú!”, Mạc Phong không khỏi nở nụ cười khổ.
Mọi người: “Chúng em tin! Anh Mạc nói gì chúng em cũng tin!”
Mạc Phong từng hoành tráng đến mức nào? Quán bar ở một số quốc gia đều bị anh làm cho phải đóng cửa, chỉ cần anh ra tay là phát nào trúng phát đó.
Kết quả là, anh đã lộng hành ở một quán bar suốt ba ngày, cuối cùng đã bị hơn chục quán bar đưa vào danh sách đen!
Lúc này trong phòng họp trên tầng cao nhất của tập đoàn Kim Tư Nhã
Một người đàn ông trung niên đeo kính cận nói bằng thứ tiếng Hoa Hạ ngọng nghịu: “Tổng giám đốc Mục, chúng tôi rất chân thành về sự hợp tác này. Chỉ cần cô trao quyền đại lý cho chúng tôi, tôi tin rằng sản phẩm của công ty cô chắc chắn sẽ mở rộng kênh ở châu Âu
Nếu không có thành ý thì người ta cũng không thể từ nơi xa tít mù khơi bay đến đây.
Mục Thu Nghi cũng nhanh chóng giơ tay ra và lịch sự nói: “Ông Smith thực sự quá khách sáo rồi. Thế này đi, để thể hiện thành ý của chúng tôi, tôi có thể trích cho ông một phần trăm lợi nhuận cho mỗi mười nghìn đơn đặt hàng, hơn nữa trong nước sẽ bán hàng cho các ông với giá thấp nhất!”
“Từ lâu tôi đã nghe nói Tổng giám đốc Mục là một người phụ nữ xinh đẹp và là một doanh nhân xuất chúng. Thật đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy. Vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!”, người đàn ông ngoại quốc đeo kính đưa tay ra cười.
Theo phép lịch sự, Mục Thu Nghi cũng đưa tay ra, không ngờ người đàn ông trung niên lại trực tiếp hôn lên tay cô.
Mặc dù biết đây là một loại phép xã giao ở nước ngoài, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút ức chế, vội vàng rút tay về.
“Hợp tác vui vẻ!”, Mục Thu Nghi mỉm cười nói.
Người đàn ông trung niên kéo lại cặp kính: “Xin hỏi có phải chỗ có có một người thanh niên tên là Mạc Phong không?”
Cô sững người trong giây lát.
Mạc Phong?
Sao cô cứ có cảm giác như mọi người đều biết anh ta vậy.
“À…có ở phòng bảo vệ dưới tầng.………, vẻ mặt Mục Thu Nghi khó hiểu nói: “Giờ chắc là anh ta đã đi làm rồi!”
“Bảo vệ? Trời ơi, người mà cô Thương nhờ tôi tìm lại là một bảo vệ ư?”, người nước ngoài đeo kính lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cô quay lại nháy mắt với người trợ lý, người này lập tức cố ý đi về phía phòng bảo vệ ở tầng dưới.
Một lúc sau, Mạc Phong vẫn bước vào trong bộ dạng cà lơ phất phơ: “Hello, chào vợ buổi sáng tốt lành!”
“Im miệng!”, Mục Thu Nghi trừng mắt nhìn anh, cáu kỉnh nói: “Có người tìm anh kìa!”
Nhưng Mạc Phong bỏ qua câu sau, bước phắt lên dùng tay kéo cằm cô: “Em bị cảm à?”
“Tôi nói có người ở đây đang tìm anh!”, cô cau mày thấp giọng quát.
Nhưng cha nội này dường như không để ý đến người nước ngoài đang đứng bên cạnh mình.
“Cổ họng đau không? Em ngồi xuống anh xem giúp em, có lẽ đêm qua bị nhiễm lạnh rồi!”
Điều này thật sự làm cho Mục Thu Nghi tức giận, trong mắt tên này chỉ có chính mình sao? “Anh Mạc…, người đàn ông trung niên đeo kính khẽ họ.
Mạc Phong cũng không thèm nhìn ông ta mà thẳng thừng nói: “Có chuyện gì thì nói đi, không có chuyện gì thì ra ngoài! “Cô Thương nhờ tôi hỏi là anh Mạc có còn nhớ ngày mười chín tháng sáu là ngày gì không?”
Cô Thương?
Nghe vậy, Mạc Phong bất giác rời mắt khỏi Mục Thu Nghi.
Điều này làm cho Mục Thu Nghi cũng ngạc nhiên, cô Thương này là ai, cô ấy hấp dẫn hơn cô ư?
Cô không khỏi thầm so sánh trong lòng, không biết từ khi nào chính cô cũng không biết rằng từ bao giờ trái tim mình đã không còn ghét tên này nữa.
Chỉ là cô không dám nhìn thẳng vào lòng mình mà thôi! “Ông là người của Thương Hồng?”, Mạc Phong quay đầu trầm giọng nói.
Người đàn ông trung niên đeo kính gật đầu, lễ phép nói: “Đúng vậy, Tổng giám đốc Thương nhờ tôi đến Hoa Hạ gặp anh Mạc!”
Tất nhiên anh biết ngày mười chín tháng sáu là ngày gì, không phải là sinh nhật của cô ấy hay sao?
Như thế này là kêu người ta từ nơi xa lắc lư đến đây tìm mình để đòi quà sinh nhật sao?
Mạc Phong nhìn chuỗi vòng tay đang đeo trên cổ tay, do dự một chút, sau đó lại sờ túi, chỉ sờ thấy một chiếc đồng hồ đã cũ mèm.
Hơn nữa chiếc đồng hồ này còn bị hỏng, mặt kính trên đó đã bị vỡ.
“Chiếc đồng hồ này đã từng cứu mạng tôi. Tôi đã đeo nó mấy năm rồi. Hãy đưa nó cho em ấy!”
Chiếc đồng hồ này lúc đó đã được anh thảo ra cất vào túi áo trước ngực để tiện tác chiến, nhưng không ngờ nó lại vô từng cứu anh một mạng.
Lúc đó, một viên đạn xuyên qua giữa chiếc lá và gặm vào ngực anh, nếu không có chiếc đồng hồ này, Mạc Phong đã bị tay súng bắn tỉa đổi diện giết chết.
Vì vậy, anh đã đeo chiếc đồng hồ này như một lá bùa hộ mệnh trên người của mình suốt bao năm qua.
Chương 129
Người đàn ông ngoại quốc đeo kính cầm lấy chiếc đồng hồ với vẻ mặt sững sờ: “Anh Mạc định bảo tôi mang cái này về sao?”, .
“Ờ… Ngoài ra ông giúp tôi nói với em ấy một câu, bảo em ấy tự chăm sóc mình cho tốt. Sau này có thời gian tôi sẽ đến thăm em ấy!”, Mạc Phong khẽ vẫy vẫy tay, thoải mái cười nói.
Người bình thường có thể nghĩ rằng một chiếc đồng hồ bị hỏng chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng Mạc Phong tin rằng một cô gái thông minh như Thương Hồng sẽ hiểu được ý định của anh.
Thương Hồng hiện là người phụ trách một khu vực ở châu Âu, có thể kiểm soát bất kỳ ngành tài chính nào. Cổ phiếu, dầu mỏ, tỷ giá hối đoái, vàng, tiền đối với cô ta thực sự bình thường như tờ giấy.
Cô ta cũng không thích gửi mấy thứ lỉnh kỉnh, chẳng hạn như điện thoại di động Nokia của Mạc Phong, chẳng phải cô ta đã giữ nó như một vật gia truyền sao?
Điều quan trọng không phải là tặng cái gì, mà quan trọng ai là người tặng nó!
Mặc dù người nước ngoài đeo kính có hơi sững sờ, nhưng ông ta vẫn cẩn thận bọc thứ này trong một tấm lụa đắt tiền.
“Nếu như đã trao đổi xong chuyện về hợp đồng và cũng đã gặp được anh Mạc. Không có chuyện gì nữa, vậy tôi đi trước đây!”
Mạc Phong chỉnh lại cổ áo, mỉm cười: “Vậy tôi tiễn ông ra ngoài, ở Giang Hải có rất nhiều chỗ thú vị, ông có thể ở lại đi xem chơi!”
Nói xong, anh liền đưa người ta ra ngoài, vừa nói chuyện vừa cười đùa, còn Mục Thu Nghi đang đứng một bên thì sững sờ.
Đây có lẽ là nhân viên bảo vệ duy nhất làm thay chức trách của tổng giám đốc. Quan trọng nhất là đối phương dường như khá bằng lòng trò chuyện với Mạc Phong.
“Tên này…Rốt cuộc ai mới là tổng giám đốc đây..”, Mục Thu Nghi khịt mũi nói.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên những tiếng bước chân hoảng sợ.
Tống Thi Vũ xuất hiện ở cửa với vẻ mặt ngượng ngùng, đầu tóc bù xù, trông rất mất hình tượng.
“Báo cho cậu một tin vui! Hợp đồng đã Ok rồi nhé!”, cô ấy vui mừng bật nhảy lồng lộn.
Vẻ mặt Mục Thu Nghi không nói nên lời: “Nói thừa, mình là người ký, đương nhiên mình biết là hợp đồng Ok rồi.
Có cần thiết phải vui mừng ngạc nhiên vậy không? Hãm!”
Tuy nhiên, cô ấy lại vội xua tay: “Không … không phải hợp đồng này! Là Dương Thái Nhi hiện đã sẵn sàng giúp chúng ta quay quảng cáo miễn phí, hơn nữa đã bắt đầu quảng bá sản phẩm của chúng ta trên trang web cá nhân của cô ta. Chất lượng fans của cô ta thực sự rất ổn, đã có hơn ba triệu người đặt hàng rồi. Hơn nữa, số lượng vẫn đang tiếp tục tăng lên, lần này chúng ta phát tài thật rồi!”
Ban đầu Mục Thu Nghi rất vui, nhưng khi nghe đến cái tên Dương Thái Nhi, nụ cười trên mặt cô không khỏi đanh lại.
“Sao hả, điều kiện mà người phụ nữ đó đưa ra là gì? Người ta là ngôi sao lớn, sao lại cam tâm tình nguyện quảng cáo cho chúng ta chứ!”, Mục Thu Nghi khoanh tay hừ lạnh một tiếng.
“Không có, lần này cô ta không hề đề cập đến bất cứ điều kiện gì, nhưng cô ta đã đăng một tin nhắn trên trang cá nhân rằng: “Ngưỡng mộ cô đã trở thành hiện tại của anh ấy, còn tôi đã trở thành quá khứ của anh ấy!”
Nghe vậy, Mục Thu Nghi không khỏi ưỡn ngực tự hào, vẻ mặt đầy tự tin. Cuộc đấu giữa những người phụ nữ cuối cùng cũng kết thúc với phần thắng của cô.
Cô bất giác cảm thấy vui khi nghĩ đến điều này.
Nhìn thấy cô cười ngây ngô, Tống Thi Vũ không khỏi lay lay cô: “Nghĩ cái gì đấy? Điệu cười này của cậu nhìn không đơn giản tí nào, nghĩ đến đàn ông à?”
“Này, Thi Vũ, cậu nói cái gì thế, ai nghĩ đến đàn ông chứ!”, Mục Thu Nghi xấu hổ dậm chân nói với giọng điệu tức giận.
Nhưng cô càng tức giận thì khuôn mặt xinh đẹp của cô lại càng đỏ.
Lúc này ngoài cổng.
Mạc Phong tiễn đoàn xe của mấy người ngoại quốc ra ngoài, vốn dĩ đây là nhiệm vụ của tổng giám đốc, dù thế nào cũng phải cử một giám đốc đi tiến khách, dù sao người ta cũng từ nơi xa xôi ngàn dặm đến đây để bàn chuyện làm ăn.
Nhưng cuối cùng một nhân viên bảo vệ đã cười nói vui vẻ tiễn cả đoàn người đi.
Nếu là người khác, chắc chắn sẽ khiến mọi người há hốc mồm, nhưng nếu là Mạc Phong thì mọi người đã quen rồi.
Không phải là không kinh ngạc, mà là những chuyện kinh ngạc đã quá nhiều nên họ đã miễn dịch rồi.
Sau khi tiễn nhóm người lên xe, Mạc Phong quay lại phòng bảo vệ.
“Anh Mạc, anh đúng là đối tượng mà giới bảo vệ tui em tôn sùng đó! Có điều anh có thể giao tiếp được với người nước ngoài không?”, vẻ mặt Vương Bưu đầy nghi ngờ.
Mạc Phong không khỏi vỗ vỗ đầu gã: “Bảo chủ thường ngày đọc nhiều sách vào, giờ đã biết tác dụng của sách nhiều đến như thế nào chưa?”
“Quá ngầu…
Cổng của sân bay quốc tế Yến Kinh.
Dương Thái Nhi đeo kính râm bước ra khỏi sân bay, khi đi có nguyên cả một đội ngũ hùng hậu, lúc quay về chỉ còn lại một mình cô ta.
Nhà họ Dương đã dồn hết sức điều tra vụ việc đêm qua, nhưng tất cả những người liên quan đến vụ việc đêm qua, ngoại trừ Dương Thái Nhi đều đã chết.
Cho dù người nhà có hỏi thế nào thì Dương Thái Nhi cũng không kể chuyện ngày hôm qua, càng đừng nói là tiết lộ bất cứ tin tức gì về Mạc Phong.
Vừa ra khỏi sân bay, một chiếc ô tô Porsche phiên bản giới hạn đã đậu bên đường.
“Cô Dương!”, một gã rất đẹp trai bước xuống xe tiến đến chào hỏi.
Sau khi nghe thấy tiếng người đó, Dương Thái Nhi không khỏi quay đầu lại: “Sao anh lại ở đây?”
“Anh Tưởng biết hôm nay cô về nên bảo tôi đến đón. Anh ấy đã chuẩn bị sẵn những món ăn yêu thích của cô trong hội quán rồi. Mời cô theo tôi lên xe!”, người thanh niên này làm tư thế mời.
Cô ta do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn quay người bước lên xe.
Tuy rằng có chút miễn cưỡng nhưng dù sao Tưởng
Minh Xuyên cũng là chồng sắp cưới của cô ta, sự thật đã được hai gia đình công nhận, không phải Dương Thái Nhi muốn phủ nhận là phủ nhận được.
Hội quán Ngọc Long
Hội quán sang trọng nhất trên đường Triều Dương ở Yến Kinh.
Sàn nhà được làm bằng ngọc bích, riêng chi phí của hội quán này đã là một tỷ rưỡi tệ, cực kỳ xa xỉ.
Bữa sáng của một người giàu có thể chính là thu nhập của nhiều người mà không ăn uống trong suốt một năm.
“Cô Dương, xin mời!”, một người đàn ông trung niên ở cửa cung kính nói.
Đây là lần thứ hai cô ta đến hội quán này, lần đầu tiên là khi hai gia đình ngồi ăn tối cùng nhau, và lần thứ hai là bây giờ.
Cả hội quán vắng tanh, hầu như không có khách, những người phục vụ đứng thành một hàng.
“Chào cô Dương! “Chào cô Dương!”
Mặc dù trông họ rất nhiệt tình, nhưng lại làm Dương Thái Nhi không nói nên lời, chính xác thì cha nội này muốn làm gì? “Hôm nay không có khách sao?”, cô ta quay đầu nhìn người đàn ông trung niên, trầm giọng nói.
Người đàn ông trung niên này hiện là quản lý đại sảnh của Hội quán Ngọc Long, thấy Dương Thái Nhi hỏi vậy thì lắc đầu và nói: “Không phải là không có khách, mà là cậu chủ của chúng tôi hôm nay không mở cửa kinh doanh, chỉ tiếp đón một người là cô Dương đây thôi!”
Dương Thái Nhi không khỏi khịt mũi: “ồ? Một người lỗ mãng đanh thép như Tưởng Minh Xuyên mà lại biết chơi trò lãng mạn kia à? Cũng không biết là dây thần kinh nào bị nổi nhầm nữa, hôm nay sao lại như được nối lại rồi vậy?”
“Tình cảm của cậu chủ chúng tôi dành cho cô Dương có thể nói là vô bờ bến. Tôi chưa từng thấy cậu ấy đối xử với những cô gái khác như thế này!”
“Nhưng tôi không thèm!”
Chương 130
Một câu “tôi không thèm” khiến cho người quản lý không nói nên lời.
Những người phụ nữ khác nóng lòng muốn leo lên giường rồng của Tưởng Minh Xuyên, nhưng Dương Thái Nhi luôn tỏ ra thờ ơ.
“Đưa tôi đi gặp anh ta!”, Dương Thái Nhi thờ ơ nói.
Người quản lý ngay lập tức gật đầu kính cẩn và làm một cử chỉ ân cần.
Trong một căn phòng riêng trong cùng trên tầng cao nhất của tập đoàn Ngọc Long.
Cốc cốc cốc…
Người đàn ông trung niên gõ cửa nói nhỏ: “Cậu chủ, cô Dương đến rồi!”
“Vào đi!”, trong phòng vang lên giọng một người đàn ông đang cười đùa.
Vừa đẩy cửa bước vào, cô ta chỉ thấy một nam thanh niên đang ôm hai người phụ nữ xinh đẹp quần áo xộc xệch trong vòng tay.
Tất cả đều mặc loại váy ngắn cũn cỡn, ngắn đến tận ben!
Hơn nữa, họ đều mặc đồ lót sexy, nếu đoán không lầm thì đây hẳn là mấy cô phục vụ trong hội quán này.
Mặc dù tập đoàn Ngọc Long được coi là một tụ điểm giải trí, nhưng một người phục vụ ở đây phải đáp ứng ba yêu cầu.
Thứ nhất là bằng cử nhân, thứ hai là cao một mét sáu mươi lăm, thứ ba là phải đẹp mới đạt tiêu chuẩn.
Vì vậy, hầu hết trong số họ đều là tiếp viên hàng không, còn có không ít cô gái là nữ thần trong trường học.
Loại đàn ông tầm thường thì không có cửa chơi, người nhà giàu thì không muốn chơi!
Nhìn thấy chồng chưa cưới của mình chơi lộ liễu như vậy, Dương Thái Nhi thậm chí không thèm nhìn thẳng, trên mặt cũng không có biểu hiện tức giận.
“Cậu Tưởng cao hứng quá nhỉ, ban ngày ban mặt mà một người chơi hai người, cơ thể có chịu nổi không vậy? Anh cố tình gọi tôi đến đây không phải là để nhìn anh làm bừa chứ?”, Dương Thái Nhi ngồi trên ghế sofa khoanh tay mỉm cười.
Dù cả hai đã đính hôn nhưng Tưởng Minh Xuyên thậm chỉ còn chưa chạm vào một sợi tóc nào của cô ta.
Nhìn thấy một người đẹp tuyệt sắc như vậy, nhưng cô ta lại luôn phớt lờ mình nên trong lòng Tưởng Minh Xuyên vô cùng khó chịu.
Tưởng Minh Xuyên vỗ vỗ hai cô gái trong lòng, bọn họ cũng biết ý đứng dậy mặc quần áo, sau đó xoay người bước ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người.
“Thái Nhi, đã lâu rồi chúng ta không ngồi trò chuyện cùng nhau yên tĩnh như thế này rồi nhỉ?”
Cô ta cũng không thèm nhìn Tưởng Minh Xuyên lấy một cái, chỉ cười nhạo nói: “Sao hả, cậu chủ Tưởng hôm nay muốn chơi ngón bài tình cảm với tôi sao?”
Hôn ước giữa hai người là do các trưởng bối lập nên, vì sự phát triển của gia tộc, chuyện kết thông gia đã trở nên quá đỗi bình thường. Đối với Tưởng Minh Xuyên mà nói thì không có ảnh hưởng gì, ngoại trừ việc bên cạnh hắn có thêm một người phụ nữ, tình trạng chuyển thành đã kết hôn mà thôi.
“Thái Nhi, em xem, còn mấy tháng nữa là chúng ta kết hôn rồi, nhưng ngay cả cơ hội để chúng ta nghiêm túc nói chuyện cũng không có nữa. Hay là hôm nay anh đưa em đi xem phim, buổi tối chúng ta đến biệt thự của anh ở phía Đông, chúng ta cùng tắm nước nóng nhé?”, Tưởng Minh Xuyên đặt hai tay lên vai cô cười đầy phong độ nhã nhặn, rồi tay hắn cũng chậm rãi trượt xuống dưới.
Nhưng khi trượt đến eo của Dương Thái Nhi.
Bốp…
Hắn không ngờ cái đổi lại lại là một cái tát lạnh lùng.
“Tôi đã nói rằng tôi không thích đàn ông chạm vào tôi. Cho dù chúng ta có hôn ước, tôi cũng chỉ là vợ chưa cưới của anh! Hiểu không?”, Dương Thái Nhi cau mày, một tia kinh tởm lóe lên trong mắt cô ta.
Từ sâu trong thâm tâm, cô ta căm ghét người đàn ông này, và có lẽ trong trái tim của Dương Thái Nhi, không có người đàn ông nào khác ngoại trừ Mạc Phong xứng đáng chạm vào cô ta.
Tưởng Minh Xuyên cũng là cháu thuộc nhánh chính của ông cụ nhà họ Tưởng, sinh ra đã ở đỉnh cao quyền lực, nhà họ Tưởng có quyền ăn nói tuyệt đối trong các thế gia.
Nếu đặt ở thời cổ đại, ít nhất họ cũng là người trong hoàng tộc!
Vậy mà hắn lại bị tát bởi một người phụ nữ!
Cho dù Dương Thái Nhi là cháu gái yêu của ông cụ nhà họ Dương, nhưng dù sao cô ta cũng là phụ nữ, còn Tưởng Minh Xuyên là một người đàn ông nên sau này sẽ có thể sẽ thừa kế tất cả tài sản của nhà họ Tưởng.
“Cô..”, hắn giơ tay lên không trung.
Nhưng Dương Thái Nhi không chút sợ hãi, cô ta ngẩng mặt lên: “Ra tay với phụ nữ cũng coi như là chút bản lĩnh của cậu chủ Tưởng đây nhỉ!”
Bàn tay đưa lên giữa không trung, rồi lại thu về.
Tưởng Minh Xuyên không khỏi khịt mũi nói: “Trước đây, tôi cho rằng cô Dương đây không muốn đàn ông chạm vào cô vì cô ngây thơ trong sáng. Mãi về sau tôi mới phát hiện thực ra cô và những người phụ nữ bên ngoài cũng giống nhau cả thôi. Có điều cái giá của cô cao hơn một chút, chỉ như thế mà thôi!”
Dương Thái Nhi nghe vậy thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, cô ta quay người lại, tức giận chỉ vào hắn: “Anh nói thế là có ý gì? Nói rõ ràng cho tôi!”
“Ha ha, nói rõ ấy hả? Cô đến Giang Hải làm gì còn cần tôi phải nói rõ sao?”, hằn lấy từ trong ngăn kéo ra một xấp ảnh, ném lên bàn cười khẩy: “Mẹ kiếp, con đàn bà chơi cả bảo vệ mà ở chỗ Tưởng Minh Xuyên tôi đây còn dám tỏ ra thanh cao!”
Ngay lập tức, Dương Thái Nhi mở phong bì ra, và những bức ảnh bên trong khiến cô ta trợn tròn mắt.
Những bức ảnh này chính xác là ảnh cô ta và Mạc Phong hôn nhau ở cổng tập đoàn Kim Tư Nhã, ngoài ra còn có ảnh cô ta và Mạc Phong vào khách sạn, cuối cùng là tấm ảnh Mạc Phong rời khách sạn.
Các bức ảnh chụp rất rõ ràng, có vẻ như họ đã thuê một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.
“Anh cử người theo dõi tôi?”, Dương Thái Nhi dùng lòng bàn tay ấn bức ảnh lên trên bàn và hét lên.
Tưởng Minh Xuyên nhún vai cười khúc khích: “Không làm chuyện trái với lương tâm thì không sợ ma quỷ tìm đến mình. Tôi theo dõi cô đấy thì đã sao? Tốt xấu gì cô cũng là vợ sắp cưới của tôi, như thể hình như không vi phạm pháp luật thì phải?”
“Tối hôm qua suýt chút nữa thì tôi đã chết ở Giang Hải, sao không thấy người của anh ra mặt giúp đỡ, anh chỉ biết ở phía sau giở trò thôi hả?”
Trước đó hắn cũng đã nghe nói về việc Dương Thái Nhi bị bắt cóc ở Giang Hải. Tối đêm còn bị bắt cóc, chưa biết chừng đã sớm xảy ra chuyện gì đó không thể nói rõ được.
Nhưng người phụ nữ này vẫn lạnh nhạt với mình, điều này đã giáng một đòn lớn vào lòng tự trọng của Tưởng Minh Xuyên.
Hằn ném cô xuống sofa: “Chết tiệt, con đàn bà ti tiện, tôi có chỗ nào không bằng tên bảo vệ đó chứ? Đám người bắt cóc cô hôm qua chắc là cũng chơi đủ rồi đúng không? Cô đúng là ti tiện từ trong xương tủy!”
“Buông tôi ra! Tưởng Minh Xuyên, anh là tên khốn kiếp!”, Dương Thái Nhi bị đè lên ghế sofa giãy giụa.
Nhưng cô ta càng hét to thì phản ứng của gã kia cũng lớn hơn, hằn xé toạc chiếc váy của cô ra.
“Có phải có thích hoang dã như thế này không? Thường ngày nhìn bộ dạng cô kiêu ngạo là thế, không ngờ lại là một người phụ nữ như thế này!”
Hai người đang nhào lộn trên ghế sofa, ngay khi Tưởng Minh Xuyên chuẩn bị xé váy của Dương Thái Nhi thì điện thoại di động trong túi xách của cô ta đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí kỳ quái.
Dương Thái Nhi nhanh chóng lấy điện thoại di động trong túi ra: “Alo…Ông nội à…
“Cháu gái à, cháu đang ở đâu thế? Đã xuống máy bay chưa, ông kêu người đến đón cháu nhé.”, giọng nói ân cần của một ông cụ vọng ra từ đầu dây bên kia.
Nhưng cô ta không khỏi nức nở: “Ông ơi … cháu xuống máy bay rồi…”
Khi nghe thấy đứa cháu gái quý giá của mình đang khóc, đầu dây bên kia ngay lập tức nổ tung.
“Ai ức hiếp cháu à! Cháu nói cho ông nội biết, tối hôm qua ông đã phải người tới quét sạch đoàn người kia rồi. Dám động đến cháu gái của ông, ông sẽ khiến cho ba đời tổ tiên của bọn chúng không được yên ổn!”, khí thế oai hùng của ông cụ đã vọng ra từ đầu dây bên kia, ông cụ gầm lên tức giận.
Luồng sát khí lan tỏa khiến Góa phụ đen phải lùi lại mấy bước.
Nhưng nếu lùi nữa thì cô ta sẽ bị rơi xuống.
“Chỉ cần anh không cản tôi thì tôi sẽ báo đáp anh mười triệu tệ! Mặc dù cô gái này rất xinh đẹp nhưng anh có tiền thì thể loại phụ nữ nào cũng có thôi! Người anh em, tôi thấy anh vẫn còn trẻ, tốt nhất không nên tham gia vào chuyện giang hồ!”, cô ta run rẩy nhìn Mạc Phong.
Mạc Phong bẻ cổ rồi lạnh lùng nói: “Quy định giang hồ là do cô đặt ra à? Các người làm rối lên thì dựa vào cái gì bắt tôi đứng nhìn? Nếu bây giờ cô thả cô ấy ra thì có khi tôi còn tha mạng cho cô đấy! “Ha ha, xem ra anh vẫn còn non lắm, giang hồ có ai mà không biết danh hiệu Góa phụ đen của tôi, ngay cả mười mấy đặc công còn không giết nổi tôi, anh tưởng mình có thể sao?”
Anh nhếch miệng cười tinh quái: “Trên đời có một loại hoa tên là Mạn Châu Sa Hoa, hay còn gọi là hoa bỉ ngạn, là hoa mọc trên đường Hoàng Tuyền. Đóng cô lên thân cây, từng cánh hoa cắm vào trái tim cô, đừng hỏi tại sao hoa có thể ghim vào trong tim, vì chỉ có những kẻ ngốc mới hỏi câu hỏi như vậy!”
“Khi ghim vào cơ thể thì không được khiến trái tim bị thương mà tạo thành hình hoa bỉ ngạn trên ngực cô, rồi bôi lên đó một loại mật ong đặc biệt, nó sẽ thu hút các loại trùng khuẩn ăn thịt người. Mật ong sẽ ngấm vào bên trong người cô, và đám kiến trùng cũng chui vào trong tim, thận, gan và cuối cùng là tủy não!”
“Có rất nhiều người đã phải giương mắt nhìn lục phủ ngũ tạng của mình bị ăn sạch, sau đó tuyệt vọng tắt thở mà chết.“
Dương Thái Nhi cảm thấy Góa phụ đen đang run rẩy khi nghe anh nói, bàn tay cô ta bóp cổ Dương Thái Nhi cũng run lay bay.
Sợ hãi!
Sự sợ hãi xuất phát từ bên trong.
“Anh…rốt cuộc là ai…đây là cách hành hạ mà châu Âu kiêng dè nhất, anh có quan hệ gì với Minh Vương?”, góa phụ đen run rẩy hỏi.
Cô ta định bỏ chạy nhưng hai chân mềm nhũn, mất hết sức lực.
Dương Thái Nhi thấy vậy bèn cắn tay cô ta và nhanh chóng chạy về phía Mạc Phong.
Nhưng lúc này Mạc Phong không dám tới gần Dương Thái Nhi nữa.
Sát khí!
Toàn bộ cơ thể anh được bao trùm bởi luồng sát khí đáng sợ.
Giống như vừa mới bò ra từ một đống xác người, khiến quỷ thần đều phải hoảng sợ chùn bước! “Bởi vì loại khổ hình này là do tôi phát minh ra!”, Mạc Phong để lộ nụ cười khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Nụ cười đó giống như là một sự chế giễu từ sâu thẳm linh hồn vậy!
Góa phụ đen nhìn thấy thì tái mặt: “Không… không thể nào anh đã biến mất ba năm trước rồi, không thể nào là anh được!”
Anh cười!
Sau đó lấy ra một chiếc mặt nạ bạc: “Tôi nói rồi, người chết sẽ không nói tới chuyện thương lượng!”
Giọng nói của Mạc Phong bỗng trầm xuống, nghe khàn khản.
Đến ngay cả Dương Thái Nhi đứng bên cạnh cũng hết hồn, đây có thật sự là Mạc Phong không? “Không không thể nào!”, Góa phụ đen không dám tin mọi thứ, nhiệm vụ đầu tiên nhận ở Hoa Hạ lại gặp phải người đàn ông mà cả châu Âu đều phải kiêng sợ khi nghe danh tiếng, không biết nên nói là may mắn hay là xui xẻo nữa?
Vụt…
Bóng đen lướt tới.
Một nằm đấm dội thẳng vào ngực Góa phụ đen.
Phụt
Một ngụm máu tươi bắn ra từ miệng cô ta.
“Tổ chức sẽ không tha cho anh đâu!”, trước khi chết cô ta chỉ thẳng vào Mạc Phong và nói.
Cổ tay cô ta có một ký hiệu hình giọt nước nhưng màu đỏ.
Mạc Phong khẽ chau mày: “Huyết Trích Tử sao? Loại tổ chức cấp ba thế này mà cũng dám tới Hoa Hạ chấm mút à! Hôm nay tôi sẽ dùng máu của các người để tế bái những tướng sĩ của bọn tôi.”
Phụp
Anh đưa bàn tay ra ghim vào cơ thể góa phụ và móc ra quả tím đẫm máu.
“Ư..”, người phụ nữ nằm trong một vũng máu “Ha ha, trái tim của kẻ xấu đúng là màu đen!” Nói xong anh bèn vứt quả tim xuống và huýt sáo. Một bóng dáng nhanh nhạy từ bóng đêm lao ra. Anh Hai nhảy vọt ra gặm cả quả tim và nuốt vào bụng.
Người phụ nữ này khá có danh tiếng ở châu Âu, giỏi dùng độc, có điều không may là Mạc Phong đã được ông cụ luyện thành cơ thể kháng mọi loại độc, nhưng những tướng sĩ ở ngoài kia thì khác.
Bàn tay cô ta nhuốm máu quân nhân Hoa Hạ, hôm nay giết được cô ta chẳng khác gì thay trời hành đạo! “Mạc..Mạc Phong…
Giọng nói yếu ớt của Dương Thái Nhi từ phía sau vọng tới chứa đựng sự vui mừng, nhưng hơn thế là sợ hãi.
Cô ta sợ người đàn ông trước mặt không phải là Mạc Phong người mà mình từng biết.
Vừa rồi đúng ra có những việc không nên để Dương Thái Nhi trông thấy, anh đã sơ suất.
“Có sợ không?”, Mạc Phong quay lưng trầm giọng nói với cô ta.
Nhưng không ngờ cô nhóc lại lao tới ôm anh từ phía sau.
“Người tôi có máu, sẽ khiến cô bị vấy bẩn đấy.”
Dương Thái Nhi càng ôm chặt hơn: “Em không sợ dù anh có biến thành ai thì em cũng không sợ.em chỉ thấy thương anh. Rốt cuộc thì điều gì đã khiến một người hay cười như anh trở thành một ác ma hút máu như vậy, bao năm qua chắc anh đã phải chịu nhiều đau khổ lắm…
Tí tách…
Nước mắt chảy xuống đằng sau chiếc mặt nạ.
Vào sinh ra tử chiến đấu bao nhiêu năm, anh chưa bao giờ rơi nước mắt, trong đôi mắt anh chỉ có thù nước, thù nhà, không hề có cái gọi là tình trường.
Nhưng câu nói cuối cùng của Dương Thái Nhi đã chạm tới nơi sâu nhất trong trái tim anh.
Rốt cuộc anh đã trải qua những gì thì cũng chỉ có mình anh mới biết.
Giọt nước mắt này giải phóng toàn bộ đau khổ trong con người anh, nhưng đàn ông thường chỉ khóc trong im lặng.
“Báo cảnh sát đi, chuyện này nhà họ Dương sẽ xử lý ổn cả thôi, coi như hôm nay anh chưa từng tới đây, anh tin em sẽ không bán đứng anh, đúng không?”
Nghe thấy vậy Dương Thái Nhi biết là Mạc Phong định rời đi bèn vội vàng ôm chặt anh không bỏ ra: “Em sợ, anh đưa em về khách sạn đi..
Mạc Phong gỡ mặt nạ xuống khẽ thở dài: “Đi thôi, anh đưa em về nhà.
“
Bỗng nhiên tim anh đập mạnh.
Và anh đẩy Dương Thái Nhi ra.
“Tránh xa anh ra!”, Mạc Phong đập mạnh tay xuống đất: “Chết tiệt! Lại phát bệnh rồi!”
Cú đẩy đủ để khiến Dương Thái Nhi trượt xa mấy mét.
“Anh làm sao vậy?”, cô ta vội vàng đứng dậy chạy về phía Mạc Phong.
Nhưng khi cô ta nhìn vào mắt anh thì lập tức bụm miệng lại vì sợ hãi.
Đôi mắt anh đã biến thành màu đỏ máu.
Di chứng sau chiến tranh lại bộc phát, mỗi lần sau khi giết người xong, thì sự tàn ác ẩn giấu bên trong anh lại xuất hiện.
“Không sao.., Mạc Phong nén cơn đau, sau khi bệnh tái phát thì tính cách sẽ trở nên hung bạo, nếu không sát giới thì phải tìm cách xả ra ngoài.
Uống rượu hoặc là làm chút chuyện nam nữ!
Chương 127
“Em đưa anh đến bệnh viện!”, dù vậy, Dương Thái Nhi vẫn tiến đến và đỡ Mạc Phong dậy.
Lúc này, mặc dù tâm trạng của Mạc Phong rất nóng nảy, nhưng sự cộc cắn của anh đã giảm đi rất nhiều.
“Không cần đưa anh đến bệnh viện, đưa anh về khách sạn…Anh cần vận công trị thương…
Dương Thái Nhi đỡ anh từ từ bước xuống dưới tầng, ‘anh Hai đang nằm trên mặt đất ăn uống ngon lành, thấy Mạc Phong bước xuống thì lập tức chạy tới.
Nhưng đã bị ánh mắt trợn lên của Mạc Phong khiến phải đứng im tại chỗ.
“Tự mình về trước đi!”
“Anh Hai sủa lên một tiếng rồi quay người lại, nhảy vào bóng tối rồi biến mất.
Dương Thái Nhi cũng ngày ra, con chó này thực sự có thể hiểu được lời của Mạc Phong.
Họ lái chiếc xe Jeep mà nhóm người trước đó dùng.
Mạc Phong siết chặt nắm đấm khi ngồi bên ghế phụ, cứ như thể hai nhân cách trong cùng một cơ thể đang đánh nhau vậy.
Đúng lúc này điện thoại di động của Dương Thái Nhi vang lên.
“Xin chào? Cô ba, cô đang ở đâu? Cô nói cho tôi biết địa điểm, tôi lập tức đưa người qua đó!”
“Không cần nữa, kêu người đến thẳng tòa nhà đang xây dở ở phía đông Giang Hải xử lý dấu vết, đừng để trời sáng người ta nhìn thấy!”, Dương Thái Nhi lạnh lùng nói vào điện thoại.
Sau đó, cô ta mở cửa sổ và ném điện thoại ra ngoài.
Đêm nay, không ai có thể ngăn cản cô ta ở bên cạnh anh!
Mạc Phong nhắm mắt lại và âm thầm vận công chữa lành vết thương, anh muốn lái xe tông thẳng xuống sông để tĩnh tâm trở lại.
“Đến rồi, phía trước có một khách sạn, anh gắng lên chút nữa!”, Dương Thái Nhi lo lắng nói.
Cô ta đã lái xe cả một trăm ba mươi dặm, đối với một cô gái mà nói, đây đã được coi là dũng cảm lắm rồi.
Họ lái xe đến một khách sạn nhỏ không có tiếng tăm gì.
“Xin hỏi hai vị muốn thuê phòng sao?”, người phục vụ mỉm cười ân cần.
Dương Thái Nhi gật đầu: “Cho tôi một phòng đơn…
Nhưng khi cô ta sờ ví của mình thì chợt ngây người, ví và tất cả các giấy tờ đều ở trong khách sạn Hilton.
Mạc Phong dường như đã dự trước được mọi chuyện, anh đã sớm chuẩn bị chứng minh thư và đưa ba trăm tệ: “Một căn hai giường ngủ…cảm ơn!”
“Được, xin chờ một chút!”
Sau khi hoàn thành các thủ tục và về đến phòng, Mạc Phong cởi luôn áo và ngồi trên giường vận công, anh vẫn đang thầm đọc kinh Nam Mô Diệu Pháp Liên Hoa, đó là khẩu quyết thiền do ông già dạy.
Cứ mười triệu người thì chỉ có một người bị di chứng sau chiến tranh như thế này!
Đạo giáo và Phật giáo coi loại này là do giết quá nhiều người, tạo quá nhiều nghiệt, nên chỉ có cách tụng kinh niệm Phật mới có thể tĩnh tâm được.
Theo truyền thuyết, năm xưa sát thần Bạch Khởi sau khi trở về cũng đã mắc di chứng sau chiến tranh sau khi giết ba trăm nghìn tù binh của nước Triệu.
Không giết người cũng bị bệnh, giết quá nhiều người cũng bị bệnh!
Đầu Mạc Phong dần dần nóng lên, nhưng càng niệm Phật thì tạp niệm trong đầu cũng ngày càng nhiều.
Lúc này, một mùi thơm tươi mát tỏa ra từ nhà vệ sinh.
Vừa mở mắt ra, anh liền thấy cái đùi trắng như tuyết kia hiện ra trong tầm mắt.
“Căn bệnh này của anh chỉ có một loại thuốc có thể trị được thôi!”, Dương Thái Nhi bước ra khỏi nhà vệ sinh, mặc nội y với nụ cười quyến rũ.
Mạc Phong chuyển tầm mắt sang một bên: “Là cái gì?”
“Là em! Có muốn không?”
Câu nói này có thể coi là đã hoàn toàn khơi dậy dục vọng trong lòng Mạc Phong.
Anh đứng phắt dậy và vòng tay qua eo cô ta rồi ném lên trên giường.
“Cứ coi như là em nợ anh đi!”, Dương Thái Nhi chủ động chu môi.
Không khí trong phòng nhất thời bắt đầu dâng lên, một đêm dài với bao nhiêu sự điên cuồng.
Cảm giác vừa quen vừa lạ ấy, khi người nằm trên người, thịt áp vào thịt đã phá bỏ toàn bộ rào cản.
Sáng sớm.
Khi trời mới bắt đầu tờ mờ sáng, lúc này Mạc Phong khẽ run rẩy mở mắt ra, nhìn trần nhà trắng tinh, trong lòng không khỏi thở ra một hơi dài đầy thoải mái.
Đêm hôm qua thật điên cuồng, anh gần như cả đêm không ngủ, Dương Thái Nhi mới nằm trên ngực anh ngủ được không bao lâu.
Di chứng sau chiến tranh có thể coi là một loại bệnh tâm lý, cũng không biết đến bao giờ mới chữa khỏi. Tóm lại nếu có người dây vào anh lúc anh phát bệnh thì người đó tự mình cầu cho mình nhiều phúc đức đi.
Mạc Phong nhẹ nhàng đứng dậy khỏi giường, động tác vốn đã rất nhẹ nhàng, nhưng Dương Thái Nhi vẫn bất chợt tỉnh giấc.
“Anh phải đi rồi à?”, Dương Thái Nhi lập tức đứng dậy ôm lấy eo anh từ phía sau và khẽ nói.
Có những người phụ nữ khi đã ngủ với họ rồi thì có thể sẽ xảy ra nhiều rắc rối không cần thiết, nhất là người như Dương Thái Nhi. Anh thực sự không muốn có chút dính líu gì với nhà họ Dương nữa, hơn nữa Mạc Phong cũng nghe nói giờ cô ta đã đính hôn rồi.
Đôi mắt cô ta lim dim: “Anh biết không, em không yêu anh ta! Tất cả đều là do nhà em sắp đặt. Bao năm nay em vẫn luôn chờ anh quay lại!”
“Không phải núi của mình thì đừng leo, không phải người của mình thì đừng chờ! Vốn dĩ là hai đường thẳng song song không giao nhau, tại sao nhất định phải trộn chúng lại với nhau?”, Mạc Phong đứng quay lưng lại phía cô ta và cười nói: “Bây giờ có người quan trọng hơn cần anh bảo vệ, cho dù có phải trả giá bằng cả tính mạng!”
Hai dòng nước mắt trong veo chảy dài trên má, Dương Thái Nhi rống lên đầy đau đớn: “Rốt cuộc cô ta hơn em ở điểm gì! Xét về nhan sắc thì Dương Thái Nhi đầu có thua kém gì cô ta, những gì cô ta có thể cho anh, em đều có thể cho anh. Những gì cô ta không thể cho anh, em vẫn có thể cho anh! Nói không chừng bây giờ anh nỗ lực hơn một chút thì ông nội em sẽ đồng ý đấy!”
Mạc Phong đẩy cô ta ra, nằm tay cô đứng dậy nhẹ nhàng nói: “Không cần nữa, sau này tốt hơn hết đừng gặp nhau nữa!”
Sau đó, anh mở cửa và bước ra ngoài mà không nhìn lai.
Lúc này Dương Thái Nhi dường như đã hiểu ra.
Cô ta đã mất Mạc Phong kể từ tám năm trước rồi!
Cái bạn không có được là tuổi trẻ!
Vừa ra khỏi khách sạn, phía xa đột nhiên có một tia sáng lóe lên, Mạc Phong không khỏi đưa mắt né tránh.
Anh vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy chiếc xe kia đang ra sức chạy trốn “Mình đã nói rồi mà, không ngủ với người phụ nữ này được, rắc rối lại sắp đến nữa rồi!”, Mạc Phong bất lực lắc đầu thở dài nói.
Lúc này ở biệt thự Hoa Nam Nam Sơn.
Tống Thi Vũ từ trên tầng đi xuống, khẽ lay lay Mục Thu Nghi đang nằm trên ghế sofa: “Bà cô ơi, tối qua cậu ngủ trên sofa à?”
“Hả? Trời sáng rồi sao?”, cô dụi mắt nói nhỏ.
Đêm qua, vì nửa đêm rồi mà Mạc Phong vẫn chưa về, đến tận khi anh Hai tự mình quay về rồi mà vẫn không thấy bóng dáng anh đâu, Mục Thu Nghi cứ cách một tiếng lại dậy nhìn một lần.
Cuối cùng, cô đã nằm đây và ngủ thiếp đi.
“Hắt xì…”
Tống Thi Vũ vội sờ trán cô: “Trời ạ, cậu bị sốt rồi đấy biết không? Hôm nay đừng đi làm nữa, mau lên tầng nghỉ ngơi đi!”
“Không được, công ty có rất nhiều việc chưa giải quyết, nếu mình không đi làm…
“Cậu không đi làm còn có tụi mình đây, công ty không sập được đâu mà sợ!”
Chương 128
Vừa định dìu Mục Thu Nghi lên lầu, chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Tống Thi Vũ giật phắt lấy điện thoại di động của cô: “Để mình nghe cho! “Alo! Tổng giám đốc bị ốm rồi, có chuyện gì cứ nói với tôi
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của trợ lý tổng giám đốc: “Giám đốc Tống, hôm nay có vài đại diện từ châu Âu đến công ty đến và nói rằng họ muốn nói chuyện với tổng giám đốc về việc hợp tác. Cô xem…
Do cách điện thoại di động khá gần nên Mục Thu Nghi cũng nghe rõ những gì trong điện thoại, cô lập tức cướp lấy điện thoại di động: “Sắp xếp cho họ đợi ở phòng hợp, tôi sẽ tới ngay!”
“Dạ được, thưa tổng giám đốc!”
Cúp điện thoại, Tống Thi Vũ vội nói: “Mặc dù tiền rất quan trọng, nhưng không thể hành hạ thân thể của mình chứ. Tất cả đều là do cái tên đó cả đêm không về hại cậu phải chờ ở đây!”
“Khụ khụ, khuôn mặt xinh đẹp của Mục Thu Nghi lập tức đỏ bừng: “Đừng nói nhảm, ai vì anh ta chứ, tốt hơn hết đừng bao giờ quay lại, mình xem ti vi muộn quá nên mới ngủ quên mất.”
“Đừng giả vờ nữa, trước mặt Holmes phiên bản nữ là mình đây, tất cả manh mối đều là bằng chứng phạm tội của cậu!”, Tống Thi Vũ thấp giọng khẽ họ.
Tám giờ sáng.
Một nhóm người nước ngoài mắt xanh tóc vàng bước vào công ty dưới sự đón tiếp của bộ phận đối ngoại. Làn da của phụ nữ nước ngoài nhìn chung đẹp hơn nhiều so với trong nước, các đặc điểm trên khuôn mặt của đàn ông ở Châu Âu góc cạnh hơn.
Vì vậy, nhóm trai xinh gái đẹp này ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Một nhóm nhân viên bảo vệ vẫn đứng ở cửa xem náo nhiệt, lâu lâu lại huýt sáo với người phụ nữ da trắng.
“Wow, người phụ nữ nước ngoài này đẹp quá?”, Vương
Bưu đứng ở cửa cười xấu xa.
Mạc Phong ngồi ở trong phòng làm việc khẽ lắc đầu: “Không thích, nhiều nước quá
Vừa nghe thấy giọng nói này, mọi người lập tức quay đầu lại.
“Chẳng lẽ anh Mạc từng chơi cả hàng nước ngoài rồi “Chuyện đó…cảm giác thế nào?”
“Nghe nói người nước ngoài không có lông, có đúng không?”
Giang Tiểu Hải vẫn đang nằm úp sấp chơi máy tính chợt ngẩng đầu nhếch mép cười nói: “Vấn đề này mấy người hỏi anh ấy là hỏi đúng người rồi đấy, chính vì anh ấy ngán ngẩm quá rồi nên mới về nước đấy!”
“Nói linh tinh cái gì đấy, nói đi đằng nào rồi vậy, ai mà tin chú!”, Mạc Phong không khỏi nở nụ cười khổ.
Mọi người: “Chúng em tin! Anh Mạc nói gì chúng em cũng tin!”
Mạc Phong từng hoành tráng đến mức nào? Quán bar ở một số quốc gia đều bị anh làm cho phải đóng cửa, chỉ cần anh ra tay là phát nào trúng phát đó.
Kết quả là, anh đã lộng hành ở một quán bar suốt ba ngày, cuối cùng đã bị hơn chục quán bar đưa vào danh sách đen!
Lúc này trong phòng họp trên tầng cao nhất của tập đoàn Kim Tư Nhã
Một người đàn ông trung niên đeo kính cận nói bằng thứ tiếng Hoa Hạ ngọng nghịu: “Tổng giám đốc Mục, chúng tôi rất chân thành về sự hợp tác này. Chỉ cần cô trao quyền đại lý cho chúng tôi, tôi tin rằng sản phẩm của công ty cô chắc chắn sẽ mở rộng kênh ở châu Âu
Nếu không có thành ý thì người ta cũng không thể từ nơi xa tít mù khơi bay đến đây.
Mục Thu Nghi cũng nhanh chóng giơ tay ra và lịch sự nói: “Ông Smith thực sự quá khách sáo rồi. Thế này đi, để thể hiện thành ý của chúng tôi, tôi có thể trích cho ông một phần trăm lợi nhuận cho mỗi mười nghìn đơn đặt hàng, hơn nữa trong nước sẽ bán hàng cho các ông với giá thấp nhất!”
“Từ lâu tôi đã nghe nói Tổng giám đốc Mục là một người phụ nữ xinh đẹp và là một doanh nhân xuất chúng. Thật đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy. Vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!”, người đàn ông ngoại quốc đeo kính đưa tay ra cười.
Theo phép lịch sự, Mục Thu Nghi cũng đưa tay ra, không ngờ người đàn ông trung niên lại trực tiếp hôn lên tay cô.
Mặc dù biết đây là một loại phép xã giao ở nước ngoài, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút ức chế, vội vàng rút tay về.
“Hợp tác vui vẻ!”, Mục Thu Nghi mỉm cười nói.
Người đàn ông trung niên kéo lại cặp kính: “Xin hỏi có phải chỗ có có một người thanh niên tên là Mạc Phong không?”
Cô sững người trong giây lát.
Mạc Phong?
Sao cô cứ có cảm giác như mọi người đều biết anh ta vậy.
“À…có ở phòng bảo vệ dưới tầng.………, vẻ mặt Mục Thu Nghi khó hiểu nói: “Giờ chắc là anh ta đã đi làm rồi!”
“Bảo vệ? Trời ơi, người mà cô Thương nhờ tôi tìm lại là một bảo vệ ư?”, người nước ngoài đeo kính lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cô quay lại nháy mắt với người trợ lý, người này lập tức cố ý đi về phía phòng bảo vệ ở tầng dưới.
Một lúc sau, Mạc Phong vẫn bước vào trong bộ dạng cà lơ phất phơ: “Hello, chào vợ buổi sáng tốt lành!”
“Im miệng!”, Mục Thu Nghi trừng mắt nhìn anh, cáu kỉnh nói: “Có người tìm anh kìa!”
Nhưng Mạc Phong bỏ qua câu sau, bước phắt lên dùng tay kéo cằm cô: “Em bị cảm à?”
“Tôi nói có người ở đây đang tìm anh!”, cô cau mày thấp giọng quát.
Nhưng cha nội này dường như không để ý đến người nước ngoài đang đứng bên cạnh mình.
“Cổ họng đau không? Em ngồi xuống anh xem giúp em, có lẽ đêm qua bị nhiễm lạnh rồi!”
Điều này thật sự làm cho Mục Thu Nghi tức giận, trong mắt tên này chỉ có chính mình sao? “Anh Mạc…, người đàn ông trung niên đeo kính khẽ họ.
Mạc Phong cũng không thèm nhìn ông ta mà thẳng thừng nói: “Có chuyện gì thì nói đi, không có chuyện gì thì ra ngoài! “Cô Thương nhờ tôi hỏi là anh Mạc có còn nhớ ngày mười chín tháng sáu là ngày gì không?”
Cô Thương?
Nghe vậy, Mạc Phong bất giác rời mắt khỏi Mục Thu Nghi.
Điều này làm cho Mục Thu Nghi cũng ngạc nhiên, cô Thương này là ai, cô ấy hấp dẫn hơn cô ư?
Cô không khỏi thầm so sánh trong lòng, không biết từ khi nào chính cô cũng không biết rằng từ bao giờ trái tim mình đã không còn ghét tên này nữa.
Chỉ là cô không dám nhìn thẳng vào lòng mình mà thôi! “Ông là người của Thương Hồng?”, Mạc Phong quay đầu trầm giọng nói.
Người đàn ông trung niên đeo kính gật đầu, lễ phép nói: “Đúng vậy, Tổng giám đốc Thương nhờ tôi đến Hoa Hạ gặp anh Mạc!”
Tất nhiên anh biết ngày mười chín tháng sáu là ngày gì, không phải là sinh nhật của cô ấy hay sao?
Như thế này là kêu người ta từ nơi xa lắc lư đến đây tìm mình để đòi quà sinh nhật sao?
Mạc Phong nhìn chuỗi vòng tay đang đeo trên cổ tay, do dự một chút, sau đó lại sờ túi, chỉ sờ thấy một chiếc đồng hồ đã cũ mèm.
Hơn nữa chiếc đồng hồ này còn bị hỏng, mặt kính trên đó đã bị vỡ.
“Chiếc đồng hồ này đã từng cứu mạng tôi. Tôi đã đeo nó mấy năm rồi. Hãy đưa nó cho em ấy!”
Chiếc đồng hồ này lúc đó đã được anh thảo ra cất vào túi áo trước ngực để tiện tác chiến, nhưng không ngờ nó lại vô từng cứu anh một mạng.
Lúc đó, một viên đạn xuyên qua giữa chiếc lá và gặm vào ngực anh, nếu không có chiếc đồng hồ này, Mạc Phong đã bị tay súng bắn tỉa đổi diện giết chết.
Vì vậy, anh đã đeo chiếc đồng hồ này như một lá bùa hộ mệnh trên người của mình suốt bao năm qua.
Chương 129
Người đàn ông ngoại quốc đeo kính cầm lấy chiếc đồng hồ với vẻ mặt sững sờ: “Anh Mạc định bảo tôi mang cái này về sao?”, .
“Ờ… Ngoài ra ông giúp tôi nói với em ấy một câu, bảo em ấy tự chăm sóc mình cho tốt. Sau này có thời gian tôi sẽ đến thăm em ấy!”, Mạc Phong khẽ vẫy vẫy tay, thoải mái cười nói.
Người bình thường có thể nghĩ rằng một chiếc đồng hồ bị hỏng chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng Mạc Phong tin rằng một cô gái thông minh như Thương Hồng sẽ hiểu được ý định của anh.
Thương Hồng hiện là người phụ trách một khu vực ở châu Âu, có thể kiểm soát bất kỳ ngành tài chính nào. Cổ phiếu, dầu mỏ, tỷ giá hối đoái, vàng, tiền đối với cô ta thực sự bình thường như tờ giấy.
Cô ta cũng không thích gửi mấy thứ lỉnh kỉnh, chẳng hạn như điện thoại di động Nokia của Mạc Phong, chẳng phải cô ta đã giữ nó như một vật gia truyền sao?
Điều quan trọng không phải là tặng cái gì, mà quan trọng ai là người tặng nó!
Mặc dù người nước ngoài đeo kính có hơi sững sờ, nhưng ông ta vẫn cẩn thận bọc thứ này trong một tấm lụa đắt tiền.
“Nếu như đã trao đổi xong chuyện về hợp đồng và cũng đã gặp được anh Mạc. Không có chuyện gì nữa, vậy tôi đi trước đây!”
Mạc Phong chỉnh lại cổ áo, mỉm cười: “Vậy tôi tiễn ông ra ngoài, ở Giang Hải có rất nhiều chỗ thú vị, ông có thể ở lại đi xem chơi!”
Nói xong, anh liền đưa người ta ra ngoài, vừa nói chuyện vừa cười đùa, còn Mục Thu Nghi đang đứng một bên thì sững sờ.
Đây có lẽ là nhân viên bảo vệ duy nhất làm thay chức trách của tổng giám đốc. Quan trọng nhất là đối phương dường như khá bằng lòng trò chuyện với Mạc Phong.
“Tên này…Rốt cuộc ai mới là tổng giám đốc đây..”, Mục Thu Nghi khịt mũi nói.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên những tiếng bước chân hoảng sợ.
Tống Thi Vũ xuất hiện ở cửa với vẻ mặt ngượng ngùng, đầu tóc bù xù, trông rất mất hình tượng.
“Báo cho cậu một tin vui! Hợp đồng đã Ok rồi nhé!”, cô ấy vui mừng bật nhảy lồng lộn.
Vẻ mặt Mục Thu Nghi không nói nên lời: “Nói thừa, mình là người ký, đương nhiên mình biết là hợp đồng Ok rồi.
Có cần thiết phải vui mừng ngạc nhiên vậy không? Hãm!”
Tuy nhiên, cô ấy lại vội xua tay: “Không … không phải hợp đồng này! Là Dương Thái Nhi hiện đã sẵn sàng giúp chúng ta quay quảng cáo miễn phí, hơn nữa đã bắt đầu quảng bá sản phẩm của chúng ta trên trang web cá nhân của cô ta. Chất lượng fans của cô ta thực sự rất ổn, đã có hơn ba triệu người đặt hàng rồi. Hơn nữa, số lượng vẫn đang tiếp tục tăng lên, lần này chúng ta phát tài thật rồi!”
Ban đầu Mục Thu Nghi rất vui, nhưng khi nghe đến cái tên Dương Thái Nhi, nụ cười trên mặt cô không khỏi đanh lại.
“Sao hả, điều kiện mà người phụ nữ đó đưa ra là gì? Người ta là ngôi sao lớn, sao lại cam tâm tình nguyện quảng cáo cho chúng ta chứ!”, Mục Thu Nghi khoanh tay hừ lạnh một tiếng.
“Không có, lần này cô ta không hề đề cập đến bất cứ điều kiện gì, nhưng cô ta đã đăng một tin nhắn trên trang cá nhân rằng: “Ngưỡng mộ cô đã trở thành hiện tại của anh ấy, còn tôi đã trở thành quá khứ của anh ấy!”
Nghe vậy, Mục Thu Nghi không khỏi ưỡn ngực tự hào, vẻ mặt đầy tự tin. Cuộc đấu giữa những người phụ nữ cuối cùng cũng kết thúc với phần thắng của cô.
Cô bất giác cảm thấy vui khi nghĩ đến điều này.
Nhìn thấy cô cười ngây ngô, Tống Thi Vũ không khỏi lay lay cô: “Nghĩ cái gì đấy? Điệu cười này của cậu nhìn không đơn giản tí nào, nghĩ đến đàn ông à?”
“Này, Thi Vũ, cậu nói cái gì thế, ai nghĩ đến đàn ông chứ!”, Mục Thu Nghi xấu hổ dậm chân nói với giọng điệu tức giận.
Nhưng cô càng tức giận thì khuôn mặt xinh đẹp của cô lại càng đỏ.
Lúc này ngoài cổng.
Mạc Phong tiễn đoàn xe của mấy người ngoại quốc ra ngoài, vốn dĩ đây là nhiệm vụ của tổng giám đốc, dù thế nào cũng phải cử một giám đốc đi tiến khách, dù sao người ta cũng từ nơi xa xôi ngàn dặm đến đây để bàn chuyện làm ăn.
Nhưng cuối cùng một nhân viên bảo vệ đã cười nói vui vẻ tiễn cả đoàn người đi.
Nếu là người khác, chắc chắn sẽ khiến mọi người há hốc mồm, nhưng nếu là Mạc Phong thì mọi người đã quen rồi.
Không phải là không kinh ngạc, mà là những chuyện kinh ngạc đã quá nhiều nên họ đã miễn dịch rồi.
Sau khi tiễn nhóm người lên xe, Mạc Phong quay lại phòng bảo vệ.
“Anh Mạc, anh đúng là đối tượng mà giới bảo vệ tui em tôn sùng đó! Có điều anh có thể giao tiếp được với người nước ngoài không?”, vẻ mặt Vương Bưu đầy nghi ngờ.
Mạc Phong không khỏi vỗ vỗ đầu gã: “Bảo chủ thường ngày đọc nhiều sách vào, giờ đã biết tác dụng của sách nhiều đến như thế nào chưa?”
“Quá ngầu…
Cổng của sân bay quốc tế Yến Kinh.
Dương Thái Nhi đeo kính râm bước ra khỏi sân bay, khi đi có nguyên cả một đội ngũ hùng hậu, lúc quay về chỉ còn lại một mình cô ta.
Nhà họ Dương đã dồn hết sức điều tra vụ việc đêm qua, nhưng tất cả những người liên quan đến vụ việc đêm qua, ngoại trừ Dương Thái Nhi đều đã chết.
Cho dù người nhà có hỏi thế nào thì Dương Thái Nhi cũng không kể chuyện ngày hôm qua, càng đừng nói là tiết lộ bất cứ tin tức gì về Mạc Phong.
Vừa ra khỏi sân bay, một chiếc ô tô Porsche phiên bản giới hạn đã đậu bên đường.
“Cô Dương!”, một gã rất đẹp trai bước xuống xe tiến đến chào hỏi.
Sau khi nghe thấy tiếng người đó, Dương Thái Nhi không khỏi quay đầu lại: “Sao anh lại ở đây?”
“Anh Tưởng biết hôm nay cô về nên bảo tôi đến đón. Anh ấy đã chuẩn bị sẵn những món ăn yêu thích của cô trong hội quán rồi. Mời cô theo tôi lên xe!”, người thanh niên này làm tư thế mời.
Cô ta do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn quay người bước lên xe.
Tuy rằng có chút miễn cưỡng nhưng dù sao Tưởng
Minh Xuyên cũng là chồng sắp cưới của cô ta, sự thật đã được hai gia đình công nhận, không phải Dương Thái Nhi muốn phủ nhận là phủ nhận được.
Hội quán Ngọc Long
Hội quán sang trọng nhất trên đường Triều Dương ở Yến Kinh.
Sàn nhà được làm bằng ngọc bích, riêng chi phí của hội quán này đã là một tỷ rưỡi tệ, cực kỳ xa xỉ.
Bữa sáng của một người giàu có thể chính là thu nhập của nhiều người mà không ăn uống trong suốt một năm.
“Cô Dương, xin mời!”, một người đàn ông trung niên ở cửa cung kính nói.
Đây là lần thứ hai cô ta đến hội quán này, lần đầu tiên là khi hai gia đình ngồi ăn tối cùng nhau, và lần thứ hai là bây giờ.
Cả hội quán vắng tanh, hầu như không có khách, những người phục vụ đứng thành một hàng.
“Chào cô Dương! “Chào cô Dương!”
Mặc dù trông họ rất nhiệt tình, nhưng lại làm Dương Thái Nhi không nói nên lời, chính xác thì cha nội này muốn làm gì? “Hôm nay không có khách sao?”, cô ta quay đầu nhìn người đàn ông trung niên, trầm giọng nói.
Người đàn ông trung niên này hiện là quản lý đại sảnh của Hội quán Ngọc Long, thấy Dương Thái Nhi hỏi vậy thì lắc đầu và nói: “Không phải là không có khách, mà là cậu chủ của chúng tôi hôm nay không mở cửa kinh doanh, chỉ tiếp đón một người là cô Dương đây thôi!”
Dương Thái Nhi không khỏi khịt mũi: “ồ? Một người lỗ mãng đanh thép như Tưởng Minh Xuyên mà lại biết chơi trò lãng mạn kia à? Cũng không biết là dây thần kinh nào bị nổi nhầm nữa, hôm nay sao lại như được nối lại rồi vậy?”
“Tình cảm của cậu chủ chúng tôi dành cho cô Dương có thể nói là vô bờ bến. Tôi chưa từng thấy cậu ấy đối xử với những cô gái khác như thế này!”
“Nhưng tôi không thèm!”
Chương 130
Một câu “tôi không thèm” khiến cho người quản lý không nói nên lời.
Những người phụ nữ khác nóng lòng muốn leo lên giường rồng của Tưởng Minh Xuyên, nhưng Dương Thái Nhi luôn tỏ ra thờ ơ.
“Đưa tôi đi gặp anh ta!”, Dương Thái Nhi thờ ơ nói.
Người quản lý ngay lập tức gật đầu kính cẩn và làm một cử chỉ ân cần.
Trong một căn phòng riêng trong cùng trên tầng cao nhất của tập đoàn Ngọc Long.
Cốc cốc cốc…
Người đàn ông trung niên gõ cửa nói nhỏ: “Cậu chủ, cô Dương đến rồi!”
“Vào đi!”, trong phòng vang lên giọng một người đàn ông đang cười đùa.
Vừa đẩy cửa bước vào, cô ta chỉ thấy một nam thanh niên đang ôm hai người phụ nữ xinh đẹp quần áo xộc xệch trong vòng tay.
Tất cả đều mặc loại váy ngắn cũn cỡn, ngắn đến tận ben!
Hơn nữa, họ đều mặc đồ lót sexy, nếu đoán không lầm thì đây hẳn là mấy cô phục vụ trong hội quán này.
Mặc dù tập đoàn Ngọc Long được coi là một tụ điểm giải trí, nhưng một người phục vụ ở đây phải đáp ứng ba yêu cầu.
Thứ nhất là bằng cử nhân, thứ hai là cao một mét sáu mươi lăm, thứ ba là phải đẹp mới đạt tiêu chuẩn.
Vì vậy, hầu hết trong số họ đều là tiếp viên hàng không, còn có không ít cô gái là nữ thần trong trường học.
Loại đàn ông tầm thường thì không có cửa chơi, người nhà giàu thì không muốn chơi!
Nhìn thấy chồng chưa cưới của mình chơi lộ liễu như vậy, Dương Thái Nhi thậm chí không thèm nhìn thẳng, trên mặt cũng không có biểu hiện tức giận.
“Cậu Tưởng cao hứng quá nhỉ, ban ngày ban mặt mà một người chơi hai người, cơ thể có chịu nổi không vậy? Anh cố tình gọi tôi đến đây không phải là để nhìn anh làm bừa chứ?”, Dương Thái Nhi ngồi trên ghế sofa khoanh tay mỉm cười.
Dù cả hai đã đính hôn nhưng Tưởng Minh Xuyên thậm chỉ còn chưa chạm vào một sợi tóc nào của cô ta.
Nhìn thấy một người đẹp tuyệt sắc như vậy, nhưng cô ta lại luôn phớt lờ mình nên trong lòng Tưởng Minh Xuyên vô cùng khó chịu.
Tưởng Minh Xuyên vỗ vỗ hai cô gái trong lòng, bọn họ cũng biết ý đứng dậy mặc quần áo, sau đó xoay người bước ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người.
“Thái Nhi, đã lâu rồi chúng ta không ngồi trò chuyện cùng nhau yên tĩnh như thế này rồi nhỉ?”
Cô ta cũng không thèm nhìn Tưởng Minh Xuyên lấy một cái, chỉ cười nhạo nói: “Sao hả, cậu chủ Tưởng hôm nay muốn chơi ngón bài tình cảm với tôi sao?”
Hôn ước giữa hai người là do các trưởng bối lập nên, vì sự phát triển của gia tộc, chuyện kết thông gia đã trở nên quá đỗi bình thường. Đối với Tưởng Minh Xuyên mà nói thì không có ảnh hưởng gì, ngoại trừ việc bên cạnh hắn có thêm một người phụ nữ, tình trạng chuyển thành đã kết hôn mà thôi.
“Thái Nhi, em xem, còn mấy tháng nữa là chúng ta kết hôn rồi, nhưng ngay cả cơ hội để chúng ta nghiêm túc nói chuyện cũng không có nữa. Hay là hôm nay anh đưa em đi xem phim, buổi tối chúng ta đến biệt thự của anh ở phía Đông, chúng ta cùng tắm nước nóng nhé?”, Tưởng Minh Xuyên đặt hai tay lên vai cô cười đầy phong độ nhã nhặn, rồi tay hắn cũng chậm rãi trượt xuống dưới.
Nhưng khi trượt đến eo của Dương Thái Nhi.
Bốp…
Hắn không ngờ cái đổi lại lại là một cái tát lạnh lùng.
“Tôi đã nói rằng tôi không thích đàn ông chạm vào tôi. Cho dù chúng ta có hôn ước, tôi cũng chỉ là vợ chưa cưới của anh! Hiểu không?”, Dương Thái Nhi cau mày, một tia kinh tởm lóe lên trong mắt cô ta.
Từ sâu trong thâm tâm, cô ta căm ghét người đàn ông này, và có lẽ trong trái tim của Dương Thái Nhi, không có người đàn ông nào khác ngoại trừ Mạc Phong xứng đáng chạm vào cô ta.
Tưởng Minh Xuyên cũng là cháu thuộc nhánh chính của ông cụ nhà họ Tưởng, sinh ra đã ở đỉnh cao quyền lực, nhà họ Tưởng có quyền ăn nói tuyệt đối trong các thế gia.
Nếu đặt ở thời cổ đại, ít nhất họ cũng là người trong hoàng tộc!
Vậy mà hắn lại bị tát bởi một người phụ nữ!
Cho dù Dương Thái Nhi là cháu gái yêu của ông cụ nhà họ Dương, nhưng dù sao cô ta cũng là phụ nữ, còn Tưởng Minh Xuyên là một người đàn ông nên sau này sẽ có thể sẽ thừa kế tất cả tài sản của nhà họ Tưởng.
“Cô..”, hắn giơ tay lên không trung.
Nhưng Dương Thái Nhi không chút sợ hãi, cô ta ngẩng mặt lên: “Ra tay với phụ nữ cũng coi như là chút bản lĩnh của cậu chủ Tưởng đây nhỉ!”
Bàn tay đưa lên giữa không trung, rồi lại thu về.
Tưởng Minh Xuyên không khỏi khịt mũi nói: “Trước đây, tôi cho rằng cô Dương đây không muốn đàn ông chạm vào cô vì cô ngây thơ trong sáng. Mãi về sau tôi mới phát hiện thực ra cô và những người phụ nữ bên ngoài cũng giống nhau cả thôi. Có điều cái giá của cô cao hơn một chút, chỉ như thế mà thôi!”
Dương Thái Nhi nghe vậy thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, cô ta quay người lại, tức giận chỉ vào hắn: “Anh nói thế là có ý gì? Nói rõ ràng cho tôi!”
“Ha ha, nói rõ ấy hả? Cô đến Giang Hải làm gì còn cần tôi phải nói rõ sao?”, hằn lấy từ trong ngăn kéo ra một xấp ảnh, ném lên bàn cười khẩy: “Mẹ kiếp, con đàn bà chơi cả bảo vệ mà ở chỗ Tưởng Minh Xuyên tôi đây còn dám tỏ ra thanh cao!”
Ngay lập tức, Dương Thái Nhi mở phong bì ra, và những bức ảnh bên trong khiến cô ta trợn tròn mắt.
Những bức ảnh này chính xác là ảnh cô ta và Mạc Phong hôn nhau ở cổng tập đoàn Kim Tư Nhã, ngoài ra còn có ảnh cô ta và Mạc Phong vào khách sạn, cuối cùng là tấm ảnh Mạc Phong rời khách sạn.
Các bức ảnh chụp rất rõ ràng, có vẻ như họ đã thuê một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.
“Anh cử người theo dõi tôi?”, Dương Thái Nhi dùng lòng bàn tay ấn bức ảnh lên trên bàn và hét lên.
Tưởng Minh Xuyên nhún vai cười khúc khích: “Không làm chuyện trái với lương tâm thì không sợ ma quỷ tìm đến mình. Tôi theo dõi cô đấy thì đã sao? Tốt xấu gì cô cũng là vợ sắp cưới của tôi, như thể hình như không vi phạm pháp luật thì phải?”
“Tối hôm qua suýt chút nữa thì tôi đã chết ở Giang Hải, sao không thấy người của anh ra mặt giúp đỡ, anh chỉ biết ở phía sau giở trò thôi hả?”
Trước đó hắn cũng đã nghe nói về việc Dương Thái Nhi bị bắt cóc ở Giang Hải. Tối đêm còn bị bắt cóc, chưa biết chừng đã sớm xảy ra chuyện gì đó không thể nói rõ được.
Nhưng người phụ nữ này vẫn lạnh nhạt với mình, điều này đã giáng một đòn lớn vào lòng tự trọng của Tưởng Minh Xuyên.
Hằn ném cô xuống sofa: “Chết tiệt, con đàn bà ti tiện, tôi có chỗ nào không bằng tên bảo vệ đó chứ? Đám người bắt cóc cô hôm qua chắc là cũng chơi đủ rồi đúng không? Cô đúng là ti tiện từ trong xương tủy!”
“Buông tôi ra! Tưởng Minh Xuyên, anh là tên khốn kiếp!”, Dương Thái Nhi bị đè lên ghế sofa giãy giụa.
Nhưng cô ta càng hét to thì phản ứng của gã kia cũng lớn hơn, hằn xé toạc chiếc váy của cô ra.
“Có phải có thích hoang dã như thế này không? Thường ngày nhìn bộ dạng cô kiêu ngạo là thế, không ngờ lại là một người phụ nữ như thế này!”
Hai người đang nhào lộn trên ghế sofa, ngay khi Tưởng Minh Xuyên chuẩn bị xé váy của Dương Thái Nhi thì điện thoại di động trong túi xách của cô ta đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí kỳ quái.
Dương Thái Nhi nhanh chóng lấy điện thoại di động trong túi ra: “Alo…Ông nội à…
“Cháu gái à, cháu đang ở đâu thế? Đã xuống máy bay chưa, ông kêu người đến đón cháu nhé.”, giọng nói ân cần của một ông cụ vọng ra từ đầu dây bên kia.
Nhưng cô ta không khỏi nức nở: “Ông ơi … cháu xuống máy bay rồi…”
Khi nghe thấy đứa cháu gái quý giá của mình đang khóc, đầu dây bên kia ngay lập tức nổ tung.
“Ai ức hiếp cháu à! Cháu nói cho ông nội biết, tối hôm qua ông đã phải người tới quét sạch đoàn người kia rồi. Dám động đến cháu gái của ông, ông sẽ khiến cho ba đời tổ tiên của bọn chúng không được yên ổn!”, khí thế oai hùng của ông cụ đã vọng ra từ đầu dây bên kia, ông cụ gầm lên tức giận.
Bình luận facebook