Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 131: Lợi dụng lẫn nhau
Năm xưa ông cụ là thống soái đã theo Thái tổ chinh chiến Nam Bắc, là người đàn ông đã thực sự xông pha trên chiến trường!
Trong lời nói khó trách mang theo tia giết chóc.
Tưởng Minh Xuyên nghe vậy không khỏi đứng lên ho khan một tiếng: "Ông cụ Dương, ông yên tâm, Thái Nhi ở chỗ cháu không có chuyện gì đâu!”
"Hừ, cậu không bắt nạt nó đấy chứ? Nếu để tôi biết được cậu ức hiếp nó, cẩn thận tôi sẽ vặn đầu cậu đấy! Ông nội cậu gặp tôi còn phải kính nể vài phần, tuyệt đối đừng tưởng là nhà họ Dương chúng tôi dễ bắt nạt!”, trong giọng điệu chậm rãi của ông cụ nhà họ Dương mang một sự uy nghiêm không thể cưỡng lại.
Sở dĩ nhà họ Dương có được chỗ đứng ở thủ đô không phải dựa vào danh hay lợi! Mà là quyền lực!
Họ có một đội quân trong tay!
Quân đội Hoa Nam ở thủ đô là đặc công trực thuộc nhà họ Dương, với hiệu quả chiến đấu vượt trội, từng được Thái tổ gọi là sư đoàn át chủ bài và binh đoàn hổ lang!
Nếu so sánh thì thực lực của nhà họ Tưởng yếu hơn một chút, nhà họ Tưởng dựa vào chính trị và kinh doanh làm căn cơ, tuy cũng có liên quan đến quân đội, nhưng vẫn kém xa nhà họ Dương.
Vì vậy, nhà họ Tưởng và nhà họ Dương thành lập một liên minh, họ đều nhắm vào lợi ích mà bên kia có thể mang lại cho mình.
Nhà họ Tưởng muốn dựa vào nhà họ Dương để có một số mối quan hệ trong quân đội, trong khi nhà họ Dương muốn sử dụng đế chế kinh doanh khổng lồ của nhà họ Tưởng để tìm kiếm thêm lợi ích cho quân đội của họ.
Nói là gả con gả cháu kết thông gia, chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, và Dương Thái Nhi chính là nạn nhân trong đó!
“Không dám, không dám, xin ông đừng lo lắng, cháu nhất định sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ cho Thái Nhi!”, Tưởng Minh Xuyên cũng nhanh chóng nịnh nọt nói.
Dương Thái Nhi ở một bên không khỏi ném ánh mắt khinh thường cho hắn, hắn trở mặt cũng nhanh ghê đấy!
Có vẻ như Tưởng Minh Xuyên cũng không thích Dương Thái Nhi cho lắm, nhưng để nhà họ Tưởng phát triển tốt hơn nên hắn vẫn lựa chọn duy trì mối quan hệ giữa hai nhà.
Dù sao nhà họ Tưởng lớn mạnh, sớm muộn gì cũng sẽ là của hắn!
Sau khi cúp điện thoại, lúc này Dương Thái Nhi đã mặc quần áo vào, nhưng chỗ bị xé rách không sửa lại được.
“Ha ha, nghe nói phụ nữ lật mặt nhanh hơn lật sách. Tôi thấy bản lĩnh trước một kiểu, sau một kiểu của cậu Tưởng cũng không tệ đó!”, cô ta khoanh tròn hai tay, hừ lạnh một tiếng nói.
Tưởng Minh Xuyên nắm chặt nắm đấm, nếu người thường dám chế nhạo hắn như vậy, bọn họ đã bị chặt thành nhiều mảnh ném xuống Bắc Hải cho cá ăn rồi!
"Như nhau cả, như nhau cả! Hai nhà liên minh lại với nhau là chuyện ai cũng mong muốn. Tôi không hi vọng vì chút chuyện nhỏ này mà làm ảnh hưởng đến đại cục. Trước khi kết hôn, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của cô. Nhưng sau khi kết hôn thì…Hừ! Mấy cái chuyện lăng nhăng của cô phải tự biết kiềm chế lại! Tưởng Minh Xuyên tôi tốt xấu gì cũng là cậu chủ số một ở thủ đô, là người cần thể diện!”
Dương Thái Nhi không khỏi liếc hắn một cái đầy khinh thường: "Xùy, anh thì được phép chơi đùa bên ngoài, còn tôi thì lại không được sao? Quản cho tốt đám phụ nữ bên cạnh anh, đừng có một ngày nào đó không có mắt đụng phải họng súng của tôi đây!”
Nói xong cô ta liền cầm túi xách của mình lên, đẩy Tưởng Minh Xuyên ra rồi sải bước đi ra ngoài.
Hắn đường đường là cậu chủ số một thủ đô, nói về tài năng cũng gọi là vượt trội, nói về tướng mạo cũng gọi là thượng đẳng. Hắn có tiền có nền tảng, nhưng tại sao người phụ nữ này thà thân mật với một tên bảo vệ cũng không bằng lòng có gì đó với hắn, thế này gọi là vợ sắp cưới cái nỗi gì chứ?
"A ... Cút! Cút ngay cho tôi!”, Tưởng Minh Xuyên rống lên.
Hắn vơ lấy chiếc gạt tàn đập vỡ chiếc bình khảm đôi rồng bằng men ngọc thời Càn Long thành từng mảnh, đó là một món đồ xịn trị giá hơn hai mươi triệu nhân dân tệ của cung đình.
Bởi vì nhà họ Tưởng từng được coi là quý tộc thời nhà Khanh, nên phần lớn những bảo vật này đều do gia tộc của họ truyền lại. Chiếc bình vừa mới đập vỡ được coi là có màu sắc đẹp nhất, cách đây năm năm đã có người muốn mua nó với giá hai mươi lăm triệu tệ. Bây giờ giá trị của nó ít nhất cũng phải ba mươi triệu tệ rồi.
Thứ này nếu đặt trong nhà người bình thường, e rằng sẽ được nâng niu như đồ gia truyền, nhưng trong mắt Tưởng Minh Xuyên, lúc tâm trạng của hắn tốt thì nó là bảo bối, lúc tâm trạng không tốt thì nó chẳng là cái gì cả!
Với động tĩnh lớn như vậy, một người đàn ông mặc áo dài liền bước vào.
"Ồ, cậu Tưởng sao thế này? Ai lại khiến cậu tức giận như vậy?”
Tưởng Minh Xuyên đá vào chiếc bàn được làm bằng ngọc Bạch Lang ở bên cạnh: “Bắt nạt đến tận đầu mình rồi, thật là không biết sống chết là gì! Chú lập tức đi điều tra cho tôi một người, không cần biết chú dùng cách gì, trong vòng ba ngày, tôi muốn người này phải chết!”
Người đàn ông mặc áo dài cầm tấm ảnh trên đất lên và nheo mắt nhìn: "Đây chính là gã không có mắt sao? Lại dám khiến cậu chủ Tưởng không vui, vậy tôi cũng sẽ khiến hắn không được yên ổn!”
"Chú Hải! Chú đã ở cùng nhà họ Tưởng chúng tôi gần hai mươi năm rồi. Chuyện này để người khác làm tôi thực sự không yên tâm, vậy nên chú hãy giúp tôi đến Giang Hải một chuyến. Dám chống lại tôi à, để xem tôi có xé xác hắn ra thành từng mảnh rồi đưa đến trước mặt Dương Thái Nhi không!”
"Xin tuân lệnh! Cậu Tưởng yên tâm, người này không sống được qua ngày kia đâu!”
Người đàn ông mặc áo dài này được bố của Tưởng Minh Xuyên cử đến để bảo vệ hắn. Nghe nói ông ta là con cháu đời sau của võ trạng nguyên thời nhà Khanh, ông ta học được một kỹ năng còn nhanh hơn cả đạn.
Hơn nữa còn là người trung thành của nhà họ Tưởng, chuyện này giao cho ông ta làm, Tưởng Minh Xuyên rất an tâm!
Giang Hải.
Bây giờ là thời điểm nóng nhất trong năm.
Trên đường phố có rất ít người qua lại.
Thời tiết nắng nóng ảnh hưởng đến cảm giác ngon miệng, hôm nay tan làm, không có ai từ bộ phận bảo vệ tích cực chạy tới nhà ăn.
Lúc này là lúc nhà ăn đông người nhất, nếu đến đó ăn cơm, bên ngoài thì có thịt nướng, bên trong thì là thịt kho, ngồi lâu không nhúc nhích, chắc là mông có thể biến thành tấm sắt nung rồi!
“Anh Mạc, có đi ăn không?”, Vương Bưu cười khổ nói.
Đối với Mạc Phong, anh không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ nóng.
"Không! Lúc về mang cho anh hai chiếc bánh bao là được!”
Vương Bưu vừa định trêu chọc, nhưng vừa mở cửa đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi hoa, mồ hôi nhễ nhại bước vào cổng công ty.
“Này, này, chú An, giờ đang là giờ làm việc, chú không được tùy tiện vào trong!”, gã vội vàng đẩy cửa chạy cà nhắc về phía trước tủm tỉm cười.
Nhưng người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi hoa cũng không thèm nhìn Vương Bưu: "Mày là cái thá gì, một bảo vệ mà cũng dám ngăn tao? Có tin là tao bảo con gái tao sa thải mày không?”
"Sa thải tôi cũng vô ích. Đây là quy định của công ty. Trong giờ làm việc, ngay cả cả người nhà cũng phải hẹn trước, đăng ký với bộ phận bảo vệ chúng tôi, sau đó chúng tôi sẽ đi thông báo cho người đó!”, Vương Bưu cũng thu lại bộ dạng khách sáo trước đó và khịt mũi nói.
Nếu như
Trong lời nói khó trách mang theo tia giết chóc.
Tưởng Minh Xuyên nghe vậy không khỏi đứng lên ho khan một tiếng: "Ông cụ Dương, ông yên tâm, Thái Nhi ở chỗ cháu không có chuyện gì đâu!”
"Hừ, cậu không bắt nạt nó đấy chứ? Nếu để tôi biết được cậu ức hiếp nó, cẩn thận tôi sẽ vặn đầu cậu đấy! Ông nội cậu gặp tôi còn phải kính nể vài phần, tuyệt đối đừng tưởng là nhà họ Dương chúng tôi dễ bắt nạt!”, trong giọng điệu chậm rãi của ông cụ nhà họ Dương mang một sự uy nghiêm không thể cưỡng lại.
Sở dĩ nhà họ Dương có được chỗ đứng ở thủ đô không phải dựa vào danh hay lợi! Mà là quyền lực!
Họ có một đội quân trong tay!
Quân đội Hoa Nam ở thủ đô là đặc công trực thuộc nhà họ Dương, với hiệu quả chiến đấu vượt trội, từng được Thái tổ gọi là sư đoàn át chủ bài và binh đoàn hổ lang!
Nếu so sánh thì thực lực của nhà họ Tưởng yếu hơn một chút, nhà họ Tưởng dựa vào chính trị và kinh doanh làm căn cơ, tuy cũng có liên quan đến quân đội, nhưng vẫn kém xa nhà họ Dương.
Vì vậy, nhà họ Tưởng và nhà họ Dương thành lập một liên minh, họ đều nhắm vào lợi ích mà bên kia có thể mang lại cho mình.
Nhà họ Tưởng muốn dựa vào nhà họ Dương để có một số mối quan hệ trong quân đội, trong khi nhà họ Dương muốn sử dụng đế chế kinh doanh khổng lồ của nhà họ Tưởng để tìm kiếm thêm lợi ích cho quân đội của họ.
Nói là gả con gả cháu kết thông gia, chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, và Dương Thái Nhi chính là nạn nhân trong đó!
“Không dám, không dám, xin ông đừng lo lắng, cháu nhất định sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ cho Thái Nhi!”, Tưởng Minh Xuyên cũng nhanh chóng nịnh nọt nói.
Dương Thái Nhi ở một bên không khỏi ném ánh mắt khinh thường cho hắn, hắn trở mặt cũng nhanh ghê đấy!
Có vẻ như Tưởng Minh Xuyên cũng không thích Dương Thái Nhi cho lắm, nhưng để nhà họ Tưởng phát triển tốt hơn nên hắn vẫn lựa chọn duy trì mối quan hệ giữa hai nhà.
Dù sao nhà họ Tưởng lớn mạnh, sớm muộn gì cũng sẽ là của hắn!
Sau khi cúp điện thoại, lúc này Dương Thái Nhi đã mặc quần áo vào, nhưng chỗ bị xé rách không sửa lại được.
“Ha ha, nghe nói phụ nữ lật mặt nhanh hơn lật sách. Tôi thấy bản lĩnh trước một kiểu, sau một kiểu của cậu Tưởng cũng không tệ đó!”, cô ta khoanh tròn hai tay, hừ lạnh một tiếng nói.
Tưởng Minh Xuyên nắm chặt nắm đấm, nếu người thường dám chế nhạo hắn như vậy, bọn họ đã bị chặt thành nhiều mảnh ném xuống Bắc Hải cho cá ăn rồi!
"Như nhau cả, như nhau cả! Hai nhà liên minh lại với nhau là chuyện ai cũng mong muốn. Tôi không hi vọng vì chút chuyện nhỏ này mà làm ảnh hưởng đến đại cục. Trước khi kết hôn, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của cô. Nhưng sau khi kết hôn thì…Hừ! Mấy cái chuyện lăng nhăng của cô phải tự biết kiềm chế lại! Tưởng Minh Xuyên tôi tốt xấu gì cũng là cậu chủ số một ở thủ đô, là người cần thể diện!”
Dương Thái Nhi không khỏi liếc hắn một cái đầy khinh thường: "Xùy, anh thì được phép chơi đùa bên ngoài, còn tôi thì lại không được sao? Quản cho tốt đám phụ nữ bên cạnh anh, đừng có một ngày nào đó không có mắt đụng phải họng súng của tôi đây!”
Nói xong cô ta liền cầm túi xách của mình lên, đẩy Tưởng Minh Xuyên ra rồi sải bước đi ra ngoài.
Hắn đường đường là cậu chủ số một thủ đô, nói về tài năng cũng gọi là vượt trội, nói về tướng mạo cũng gọi là thượng đẳng. Hắn có tiền có nền tảng, nhưng tại sao người phụ nữ này thà thân mật với một tên bảo vệ cũng không bằng lòng có gì đó với hắn, thế này gọi là vợ sắp cưới cái nỗi gì chứ?
"A ... Cút! Cút ngay cho tôi!”, Tưởng Minh Xuyên rống lên.
Hắn vơ lấy chiếc gạt tàn đập vỡ chiếc bình khảm đôi rồng bằng men ngọc thời Càn Long thành từng mảnh, đó là một món đồ xịn trị giá hơn hai mươi triệu nhân dân tệ của cung đình.
Bởi vì nhà họ Tưởng từng được coi là quý tộc thời nhà Khanh, nên phần lớn những bảo vật này đều do gia tộc của họ truyền lại. Chiếc bình vừa mới đập vỡ được coi là có màu sắc đẹp nhất, cách đây năm năm đã có người muốn mua nó với giá hai mươi lăm triệu tệ. Bây giờ giá trị của nó ít nhất cũng phải ba mươi triệu tệ rồi.
Thứ này nếu đặt trong nhà người bình thường, e rằng sẽ được nâng niu như đồ gia truyền, nhưng trong mắt Tưởng Minh Xuyên, lúc tâm trạng của hắn tốt thì nó là bảo bối, lúc tâm trạng không tốt thì nó chẳng là cái gì cả!
Với động tĩnh lớn như vậy, một người đàn ông mặc áo dài liền bước vào.
"Ồ, cậu Tưởng sao thế này? Ai lại khiến cậu tức giận như vậy?”
Tưởng Minh Xuyên đá vào chiếc bàn được làm bằng ngọc Bạch Lang ở bên cạnh: “Bắt nạt đến tận đầu mình rồi, thật là không biết sống chết là gì! Chú lập tức đi điều tra cho tôi một người, không cần biết chú dùng cách gì, trong vòng ba ngày, tôi muốn người này phải chết!”
Người đàn ông mặc áo dài cầm tấm ảnh trên đất lên và nheo mắt nhìn: "Đây chính là gã không có mắt sao? Lại dám khiến cậu chủ Tưởng không vui, vậy tôi cũng sẽ khiến hắn không được yên ổn!”
"Chú Hải! Chú đã ở cùng nhà họ Tưởng chúng tôi gần hai mươi năm rồi. Chuyện này để người khác làm tôi thực sự không yên tâm, vậy nên chú hãy giúp tôi đến Giang Hải một chuyến. Dám chống lại tôi à, để xem tôi có xé xác hắn ra thành từng mảnh rồi đưa đến trước mặt Dương Thái Nhi không!”
"Xin tuân lệnh! Cậu Tưởng yên tâm, người này không sống được qua ngày kia đâu!”
Người đàn ông mặc áo dài này được bố của Tưởng Minh Xuyên cử đến để bảo vệ hắn. Nghe nói ông ta là con cháu đời sau của võ trạng nguyên thời nhà Khanh, ông ta học được một kỹ năng còn nhanh hơn cả đạn.
Hơn nữa còn là người trung thành của nhà họ Tưởng, chuyện này giao cho ông ta làm, Tưởng Minh Xuyên rất an tâm!
Giang Hải.
Bây giờ là thời điểm nóng nhất trong năm.
Trên đường phố có rất ít người qua lại.
Thời tiết nắng nóng ảnh hưởng đến cảm giác ngon miệng, hôm nay tan làm, không có ai từ bộ phận bảo vệ tích cực chạy tới nhà ăn.
Lúc này là lúc nhà ăn đông người nhất, nếu đến đó ăn cơm, bên ngoài thì có thịt nướng, bên trong thì là thịt kho, ngồi lâu không nhúc nhích, chắc là mông có thể biến thành tấm sắt nung rồi!
“Anh Mạc, có đi ăn không?”, Vương Bưu cười khổ nói.
Đối với Mạc Phong, anh không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ nóng.
"Không! Lúc về mang cho anh hai chiếc bánh bao là được!”
Vương Bưu vừa định trêu chọc, nhưng vừa mở cửa đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi hoa, mồ hôi nhễ nhại bước vào cổng công ty.
“Này, này, chú An, giờ đang là giờ làm việc, chú không được tùy tiện vào trong!”, gã vội vàng đẩy cửa chạy cà nhắc về phía trước tủm tỉm cười.
Nhưng người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi hoa cũng không thèm nhìn Vương Bưu: "Mày là cái thá gì, một bảo vệ mà cũng dám ngăn tao? Có tin là tao bảo con gái tao sa thải mày không?”
"Sa thải tôi cũng vô ích. Đây là quy định của công ty. Trong giờ làm việc, ngay cả cả người nhà cũng phải hẹn trước, đăng ký với bộ phận bảo vệ chúng tôi, sau đó chúng tôi sẽ đi thông báo cho người đó!”, Vương Bưu cũng thu lại bộ dạng khách sáo trước đó và khịt mũi nói.
Nếu như
Bình luận facebook