• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc - Mạc Phong (2 Viewers)

  • Chương 617-620

Đầu dây bên kia chìm vào im lặng, sau đó cô mới lên tiếng: “Anh chưa chết à! Tôi tưởng anh vẫn còn ở duyên hải cơ đấy!”

“Cô cũng biết cơ à! Chết tiệt, tôi trở thành người nổi tiếng rồi!”, Mạc Phong gãi đầu cười ha ha.

Tâm thái của anh luôn như vậy, dù ngày mai có chết thì hôm nay vẫn phải sống tiêu sái, ung dung.

“Hừ! Cậu Mạc là ai chứ, một người có thể khuấy đảo cả vùng duyên hải, ai mà không biết! Tôi tưởng lần này anh chết luôn ở duyên hải rồi cơ. Coi như mạng anh lớn. Muộn như vậy rồi gọi điện cho tôi có việc gì không?”, Diệp Đông Lâm vẫn giữ giọng điệu lạnh lùng.

“Đương nhiên là nhớ cô rồi, nêu mới gọi điện để hâm nóng tình cảm mà!”

“Biến!”

“…”

Mặc dù miệng thì nói là biến nhưng không ai biết rằng ở nơi xa xôi nghìn cây số như Bắc Khâu, Diệp Đông Lâm đang cười ngốc nghếch.

“Nói chuyện hẳn hoi, không là tôi tắt máy đấy!”, cô hừ giọng kiêu kỳ: “Đúng là cái miệng dẻo quẹo, không biết tại sao lại có nhiều cô gái mất não thích anh đến thế!”

Mạc Phong cười lúng túng, gãi đầu: “He he, đương nhiên là tìm cô bàn chuyện làm ăn rồi. Còn nhớ hợp đồng lần trước của chúng ta không? Mỗi nhà phải kiếm được tám chục triệu tệ ấy!”

“Đương nhiên là nhớ rồi! Sao? Định nhờ tôi nương tay à? Tôi nói cho anh biết, người làm kinh doanh chỉ coi trọng hai điều, đó là thực lực và tín nhiệm, nếu anh không có thực lực thì…

“Dừng dừng dừng!”

Anh vội vàng lên tiếng: “Sao trước đây tôi không phát hiện ra cô nói hay thế nhỉ! Ý của tôi là phía tôi không chỉ hoàn thành đơn hàng cho cả ba nhà mà còn vượt doanh thu nữa! Chuẩn bị tới đây một chuyến đi, ký hợp đồng giai đoạn hai nhé!”

“Cái gì? Mới hơn hai mươi ngày mà anh đã hoàn thành đơn hàng hơn hai trăm triệu rồi sao?”

“Hai trăm triệu là gì, tôi vừa ký một hợp đồng một tỷ đây này, không biết cô Diệp tối nay có rảnh không, tôi cần cô giúp một chuyện!”

“…”

Anh nói sơ qua cho Diệp Đông Lâm sau đó tắt máy.

Vừa mới buông máy xuống thì anh bỗng thấy có một một thứ gì đó thoáng qua sau lưng. Khi anh quay đầu lại thì thấy một bóng đen ở trong hẻm co giò chạy và nhảy vào trong một chiếc xe ở phía đối diện.

“Hừ! Sự việc đã rồi thì tôi cũng chẳng buồn quan tâm nữa”, anh nhún vai cười lạnh lùng.

Anh không hề đuổi theo kẻ đó vì vừa nhìn đã biết ngay là paparazzi.

Mạc Phong bắt một chiếc xe đi về biệt thự Nam Sơn. Anh định quay về thay quần áo sau đó lái xe tới một nơi.

Đó cũng là nơi bắt buộc anh phải tới.

Về tới nhà anh thay nhanh sang bộ đồ khác. ‘Anh Hai’ đang chơi đùa trong sân. Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên đó là không chỉ có một con chó mà có tới bảy tám con, hơn nữa toàn là chó cái.

“Trời! Tao mới đi có nửa tháng mà mày đã chơi tới mức này rồi cơ à?”, Mạc Phong kinh hãi hô lên khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

Lúc này ‘anh Hai’ đang lựa chọn không biết nên ‘làm việc’ với con chó cái nào trước, đúng là có cảm giác như thị tẩm trong hậu cung thật.

“Gâu gâu!”

‘Anh Hai’ vội vàng lao về phía anh, nhưng mới chạy được vài bước đã nằm sạp ra đất.

Mạc Phong khoanh tay lắc đầu đầy bất lực: “Nhìn mà xem! Yếu rồi chứ gì!Trông ghê nhỉ, cũng không xem xem thể chất mình là gì, lại tưởng mình là kỵ sĩ à, còn chuyên ra tay với mấy cô chó cỡ lớn nữa chứ!”

“Không phải là học theo anh sao!”

Lúc này có một giọng nói vọng tới.

Anh lập tức quay đầu lại thì thấy Diệp Đông Thanh mặc một chiếc váy ngủ đang ngả mình trên ghế sô pha.
Lúc mới về tới nhà anh đã nhìn hết một lượt. Không thấy ai lên tiếng anh còn tưởng mấy cô gái đã ra ngoài hết. Hóa ra là anh đã bỏ qua Diệp Đông Thanh!

Thế nhưng lúc này trông Diệp Đông Thanh khá yếu ớt, sắc mặt cô tái nhợt.

“Sao sắc mặt cô trông tệ thế?”, Mạc Phong hỏi với vẻ nghi ngờ.

Anh vội vàng đưa tay ra định bắt mạch cho cô để xem có phải bệnh tình tái phát không.

Sau lần chữa trị lần trước, theo lý mà nói ít nhất phải ba tháng nữa mới tái bệnh. Vậy mà chưa tới một tháng đã xảy ra chuyện này.

Thế nhưng khi anh vừa chạm vào tay Diệp Đông Thanh thì bỗng cảm thấy có một luồng khí lạnh truyền tới tay anh.

Cô giống như một người đã chết, cả cơ thể lạnh băng băng, không có lấy nổi một chút dương khí.

Truyện đang được up full nhóm thu phí rồi các bạn nhé. Tham gia Facebook Group rồi inbox cho admin để đọc sớm nhất nhé!!!.

“Lạnh quá. Sao bệnh lại tái phát rồi chứ? Về phòng cùng tôi, tôi chữa trị cho cô!”

Mạc Phong định kéo cô dậy nhưng Diệp Đông Thanh vẫn nằm bất động: “Đừng tốn sức nữa, tôi không sao. Gần đây bị cảm lạnh thôi, cơ thể không ổn lắm, anh có thể ở cùng tôi một lúc không?”

“Được!”

“Anh đưa tôi lên trên mái nhà được không? Tôi muốn hít gió và phơi nắng.

“…”

Hiện tại cơ thể cô lạnh như băng, thiếu dương khí nên cần được phơi nắng. Mạc Phong gật đầu rồi ôm cô kiểu công chúa ra sân.

Anh nhún người nhảy lên đạp vào tường và phóng lên nóc nhà. Mặc dù đang ôm một cô gái nhưng anh cảm thấy Diệp Đông Thanh gần đây gầy đi nhiều.

Cơ thể bệnh tới mức này mà không chịu quay về nhà họ Diệp chỉ vì một lý do, đó là đợi Mạc Phong quay về.

Trong vạn nỗi sầu dân gian chỉ riêng có chữ ‘tình’ là khiến con người ta bị thương nặng nhất.

Mạc Phong khẽ đặt cô lên mái nhà. Nhưng Diệp Đông Thanh cứ ôm chặt lấy cổ anh. Cô khẽ cười: “Có phải giờ tôi xấu lắm không. Gần đây tôi cảm thấy mình xấu lắm, chẳng xinh đẹp chút nào”.

“Không hề, cô vẫn luôn là cô công chúa nhỏ xinh đẹp trong lòng tôi, không gì có thể thay thế được!”

Mặc dù biết đây chỉ là những lời an ủi nhưng Diệp Đông Thanh vẫn tủm tỉm cười: “Nếu tôi chết thì anh có nhớ tôi không?”

“Đừng nói linh tinh. Cái gì mà chết với không chết! Có tôi ở đây, cô muốn chết cũng khó!”, anh vòng tay qua ôm vai cô khẽ nói: “Cô yên tâm, đợi tôi nghỉ ngơi rồi sẽ nghĩ cách cứu cô. Dù cần loại dược liệu nào thì tôi cũng sẽ tìm bằng được!”

Diệp Đông Thanh khẽ quay qua nhìn anh với đôi mắt lấp lánh chứa đựng sự hài lòng, hạnh phúc: “Tại sao anh đối xử với tôi tốt như vậy? Bởi vì mối quan hệ làm ăn giữa anh và nhà họ Diệp nên anh mới cần tôi sống phải không?”

“Cô coi thường tôi quá. Dù nhà họ Diệp có hủy hợp đồng, dù tôi có phải bồi thường tới khuynh gia bại sản thì tôi vẫn không cho phép bất kỳ chuyện gì xảy ra với cô!”

“Thật chứ?”

“Đương nhiên là thật rồi, tôi chưa từng lừa gạt cô bao giờ, nói được thì ắt sẽ làm được!”

“…”

Diệp Đông Thanh cũng không nói thêm gì, chỉ khẽ dựa vào lòng anh, nhìn những hạt nắng rơi xuống. Thời tiết vào thu, ánh mặt trời thật ấm áp.

Nhưng vừa mới ngồi được một lúc thì cô đã ngủ ngon lành trong lòng anh.

Gần đây cứ tầm ba, bốn giờ chiều là cô cảm thấy buồn ngủ. Mạc Phong thấy cô ngủ bèn nhẹ nhàng ôm cô nhảy xuống.

Sau khi nhẹ nhàng tiếp đất, anh ôm cô lên tầng vào phòng và đặt lên giường. Nhưng đúng lúc này thì điện thoại của Diệp Đông Thanh đặt trên bàn rung lên.

Ting!

Mạc Phong đắp chăn cho cô, anh quay qua nhìn điện thoại thì thấy một tin nhắn được gửi tới
Tin nhắn được gửi tới không phải của ai khác mà chính là của Diệp Đông Lâm.

Nội dung hết sức đơn giản, rằng tối nay cô ấy sẽ tới Giang Hải đón Diệp Đông Thanh về nhà.

Nhìn vậy, Mạc Phong không biết có nên để Diệp Đông Thanh đi về hay không. Bệnh tình của cô ấy phức tạp và khó chữa hơn rất nhiều những gì anh tưởng tượng.

Nếu anh không chữa được thì cũng nên để cô ấy về nhà ở cạnh gia đình.

Nhưng anh vẫn muốn thử, giờ đã xử lý xong việc của Tống Thi Vũ thì cũng nên nghĩ cách chữa bệnh tim bẩm sinh cho Diệp Đông Thanh.

Đã có loại bệnh này thì chắc chắn là phải có thuốc chữa.

Anh khẽ đặt điện thoại lên bàn, nhưng vô tình nhìn thấy ốp lưng của điện thoại.

Đó không phải là hình minh tinh hay phong cảnh mà chính là bức ảnh chụp Mạc Phong và Diệp Đông Thanh ở sân bay sau lần đầu gặp gỡ, bức ảnh chỉ có một nửa mặt.

Mạc Phong phát hiện ra Diệp Đông Thanh trong bức ảnh đang khẽ liếc mình.

“Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cứu cô!”

Anh nói rất nhỏ nhưng vô cùng cứng rắn.

Mạc Phong lặng lẽ đi ra ngoài, nhưng khi anh vừa rời đi thì Diệp Đông Thanh bèn mở mắt.

Rõ ràng là cô nghe thấy hết những gì anh vừa nói nên khẽ nở nụ cười mãn nguyện như được an ủi.

Sau khi sắp xếp xong cho Diệp Đông Thanh thì Mạc Phong bèn cầm chìa khóa đi tới nhà để xe. Anh lái chiếc Ferrari màu đỏ, đeo kính râm và mặc một bộ quần áo mới.

Vẫn là trang phục do Jansno – nhà thiết kế trang phục hoàng gia may tay cho anh. Lần trước anh nói muốn ông ta làm giúp vài bộ cho mình theo xu hướng bây giờ, có lẽ là do đã hiểu ý nhau nên bộ trang phục mặc ngày hôm nay là một chiếc quần ống thụng kết hợp với áo body trông khá thời thượng.

Anh lái từ phía Nam tới ngoại ô phía Bắc. Càng là vùng ngoại ô thì dân cư càng thưa thớt.

Anh đỗ xe trên cầu, một mùi hương của dược liệu thoang thoảng bay tới. Thường thì thuốc sắc sẽ khiến người ta có cảm giác buồn nôn nhưng loại dược liệu đang được nấu này lại có mùi nhẹ nhàng như hoa nhài vậy.

Mùi hương khiến người khác cảm thấy vui vẻ. Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn mùi này bay ra từ căn nhà của ông cụ.

Mạc Phong cầm hai bình rượu cùng ít đồ nhậu bước xuống xe và đi vào trong sân.

Lần này cánh cửa được mở sẵn, cũng không có trận pháp gì được thiết kế. Khi đứng trước cửa, Mạc Phong nhìn ngó xung quanh một hồi lâu.

“Thằng bé này đứng ngoài đó làm gì mà không mau vào đi?”, Thường Vân Sam ngồi trên ghế thái sư, khẽ đung đưa và bật cười.

Mạc Phong vẫn có cảm giác không yên tâm lắm. Mỗi lần anh tới đây đều bị ông cụ này gài bẫy, sao hôm nay lại mở cửa chờ đón thế này. Chắc chắn là sự tình không đơn giản.

“Ông ơi, ông không gài bẫy cháu đấy chứ?”, anh nhìn xung quanh với vẻ nghi ngờ.

Thường Vân Sam dựa người vào ghế thái sư khẽ đung đưa: “Xem cái lá gan chuột nhắt kìa, sao mới đi duyên hải một chuyến về mà đã thành ra thế này chứ? Không hề giống truyền nhân của phái Quý Cốc chút nào. Thật đáng xấu hổ!”

“Không phải vì bị ông điều trị tới phát sợ rồi sao, phải có lòng phòng bị chứ!”

“Mẹ kiếp, phòng cả ông của nó đấy à, đồ vô lương tâm!”

“…”

Mạc Phong nhìn bốn phía, khẳng định không có thứ gì bất thường mới sải bước đi vào trong: “Ông xem cháu mua thứ gì cho ông đây này!”

Vừa dứt lời thì phiến đá dưới chân bỗng thụt xuống.

Anh lập tức kêu lên. Chết tiệt lại bị lừa rồi!

Rõ ràng là ông cụ đã giăng bẫy cho anh lọt hố. Ông cụ này là cao nhân cái quái gì chứ, là một tay lừa đảo thì có.

Ông lập tức hành động, hai con dao găm lập tức bay ra, không chỉ có vậy còn có cả hai mũi tên phóng tới.

Anh vứt những món đồ đang cầm trong tay lên không trung, đạp một chân xuống xoay vòng ba trăm sáu mươi độ.

Tay phải anh chộp lấy mũi tên, mũi tên còn lại gần lao tới mặt anh nhưng ngay lập tức bị anh chộp lại.

Cuối cùng cả người anh bay lơ lửng trong không trung.

“Ái chà, năng lực điều chỉnh không tệ mà! Có tiến bộ đấy!”, Thường Vân Sam ngả người trên ghế cười ha hả.

Mạc Phong lật người khụy một chân xuống đất: “Cháu nói này ông chẳng đàng hoàng chút nào cả. Vừa rồi nếu cháu không chú ý thì có phải là bị ngoẻo bởi mũi tên của ông rồi không? Ông thấy cháu sống lâu quá rồi hay gì? Cháu có lòng tốt tới với ông mà ông lại làm thế à!”

Quá đáng nhất là rõ ràng ông cụ biết có bẫy nhưng lại cố tình dụ anh bước vào. May mà anh hiểu được cái tính ‘mất nết’ của ông cụ, nếu không thì đã bị hạ gục trong tay ông rồi.

“Càm ràm cái gì, không phải là không sứt mẻ gì sao? Ông vì tốt cho cháu đấy, bị thiệt thòi một chút trong tay ông thì vẫn còn cứu được chứ trong tay người khác thì không có ai giúp đâu!”, Thường Vân Sam cười lạnh lùng.

Mặc dù nói thì như thế nhưng đột nhiên tấn công nhiều quá nên lần nào cũng có cảm giác như mới lần đầu vậy.

Anh đặt các thứ lên chiếc bàn đá ngoài sân và lấy đồ nhậu từ trong túi ra.

Có thể ung dung ngồi nhậu ở đây thật đúng là đời không còn gì sung sướng bằng.

Giờ nghĩ ra thì được sống vẫn tốt hơn chết.

“Lần này cháu gây chấn động rồi. Mặc dù tát thẳng vào mặt hai nhà Tống, Lục thế nhưng thân phận cũng đã bị bại lộ! Rắc rối sẽ tới nhiều đấy, đủ để cháu được nếm trải!”, Thường Vân Sam vặn một cái đùi gà đưa lên miệng.

Mạc Phong cảm thấy kỳ lạ không biết tại sao ông cụ này lại biết rõ mồn một chuyện bên ngoài như thế. Nhưng mà ông ấy không biết mới là lạ. Nói một cách khác, khi con người ta đạt tới một cảnh giới nhất định thì sẽ biết hết chuyện trong thiên hạ mà không cần bước ra khỏi cửa.

Mạc Phong cũng rót một chén rượu: “Đó không phải là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra hay sao? Dù gì rắc rối cũng sẽ đến, đến sớm thì cháu sẽ nghĩ cách đối phó sớm!”

“Tâm thái của cháu tốt đấy, trời có sụp cũng không đè nổi cháu!”, Thường Vân Sam vừa ăn vừa trừng mắt nhìn anh.

Hai người vừa trò chuyện vừa ăn gần hết chỗ đồ nhậu.

“Ông ơi, cháu muốn…”

Anh chưa nói hết câu thì Thường Vân Sam đã biết anh định nói gì nên ông phất tay, khẽ cười: “Được rồi, cháu vừa nhấp nhổm là ông đã biết muốn gì rồi. Giờ muốn đan dược gì thì vào trong nhà lấy đi. Nhưng cái bình đặt trên bàn thì không được động vào đâu nhé!”

“Được ạ!”

Anh cũng đâu ngốc, vừa đẩy cửa bước vào đã bị ông cụ chơi cho một vố nên phải lấy thêm ít đan dược bồi bổ cơ thể mới được.

Khi bước vào, anh tìm những loại đan dược thích hợp cho người luyện võ trước tiên. Sau đó là những đan dược dành cho người tu Đạo.

Tiếng vang mà anh gây ra lần này ở duyên hải chắc chắn đã gây ra sự chú ý cho rất nhiều người. Không chỉ anh mà e rằng đến cả những người bên cạnh anh cũng đã bị để ý.

Vì vậy anh cần phải mạnh hơn nữa. Vấn đề đầu tiên là phải biến Giang Hải trở thành địa bàn của mình.

Không có lòng trung thành tuyệt đối, chỉ là không đủ ý chí để phản bội mà thôi.

Nhà họ Tưởng định dìm chết anh thì phải bỏ ra không ít tiền, thậm chí còn đưa ra lợi ích lớn hơn những gì Mạc Phong từng đề xuất, nếu không tại sao ba gia tộc kia phải hợp tác với họ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom