• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc - Mạc Phong (2 Viewers)

  • Chương 621-629

Vì vậy muốn bốc được bọn họ đi thì nhà họ Tưởng cũng phải chật vật lắm.

Anh lấy đại vài bình đan dược, giữ lại một ít để bản thân dùng còn lại thì coi như là một loại sản phẩm thử nghiệm để mang đi bán.

“Lấy mấy bình này thôi à? Không thấy giống phong cách của cháu nhỉ? Trước đây cháu chỉ muốn lấy sạch đồ của ông thôi mà?”, Thường Vân Sam dựa người vào ghế cười xùy.

Nói thật là ở đây không ít bảo bối, hơn nữa hình như gần đây còn thêm vài món mới nhưng có rất nhiều thứ anh không sử dụng được.

Khi anh định rời đi thì bỗng cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Anh quay đầu lại nhìn thì thấy có một binh khí ở góc sân đang phát ra luồng khí lạnh lẽo đó.

Là một thanh trường kích có đầu hình chữ ‘Tỉnh’, những lưỡi dao xung quay trông hơi gỉ sét nhưng luồng sát khí lạnh lẽo vẫn còn đó và đang phát ra.

Chắc chắn là trước đây vũ khí này đã giết chết rất nhiều người. Máu của không ít người đã được nhuốm lên người nó.

Mạc Phong chậm rãi bước tới cầm thanh vũ khí lên. Cây kích cao tầm hơn hai mét, hơn nữa lần trước anh không thấy. Vì vậy chắc chắn gần đây ông cụ mới đặt nó ở chỗ này.

“Phương Thiên Họa Kích! Đây là Phương Thiên Họa Kích phải không?”, anh nhìn tạo hình vũ khí và kêu lên.

Phản ứng của ông cụ vô cùng thản nhiên: “Chẳng phải chỉ là một cây kích nát te tua sao? Có cần phải kêu lên như vậy không? Lúc trước có một kẻ tự xưng là hậu nhân của Lữ Bố tới tìm ông nhờ giúp đỡ, nói rằng đây là vũ khí do tổ tiên của họ để lại. Ông thấy lưỡi dao còn dùng được nên thu nhận như sắt vụn thôi!”

“Người đó tìm ông làm gì?”

“Con trai chết, muốn gặp lần cuối, nhờ ông giúp họ dẫn hồn!”

“…”

Mạc Phong cảm thấy cạn lời: “Ông cũng nhiều nghiệp vụ gớm nhỉ!”

Nếu không phải vì anh không biết sử dụng món đồ này thì anh đã lấy đi ra oai từ lâu rồi.

Anh cho mấy bình đan dược vào túi và bước quay lại “Phải rồi ông cụ!”

“Gọi là sư thúc!”

Ông cụ xị mặt quay qua, vuốt râu khẽ nói.

"Cháu hỏi này, ông có thể nói cho cháu biết làm thế nào để chữa được bệnh tim thông nhĩ thất không?”

“Bệnh tim thông nhĩ thất sao? Cháu muốn cứu con bé nhà họ Diệp à?”, Thường Vân Sam trợn mắt nhìn anh.

Mạc Phong vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, ông giỏi như vậy chắc chắn là biết cách đúng không? Có thể nói cho cháu không?”

“Biết! Nhưng biết cũng không nói cho cháu! Đây là số mệnh, không ai có thể ngăn lại được! Dương thọ của con bé đó chỉ được đến vậy thôi!”

“…”

Mạc Phong không tin cái gọi là dương thọ, âm thọ gì đó. Anh chỉ phất tay: “Rốt cuộc ông có nói hay không. Nếu mà cứ giả thần giả quỷ thì cháu cũng không miễn cưỡng, tóm lại là dù phải dùng thứ gì thì cháu cũng sẽ cứu cô ấy!”

“Hầy, là mạng của con bé, cũng là mạng của cháu! Cắt không được mà né cũng không xong!”

“Chết tiệt!”

Mạc Phong lập tức cởi giày ra, không phải định ra tay đánh ông ấy mà là muốn ông ngửi mà ngạt chết.

“Trời! Thằng nhóc này không rửa chân à, rau mùi quá. Ông không mở nổi mắt rồi đây này! Mau đi vào đi, ông nói là được chứ gì?”, Thường Vân Sam dụi mắt và kêu lên.

Xem ra chắc là ông đã bị mùi chân hành hạ cho đủ rồi.

“Đừng có vậy, trước đó cháu ngâm trong thùng thuốc bảy ngày, làm gì có chuyện khoa trương như lời ông nói!”, anh giơ chân lên ngửi rồi lập tức nôn khan: “Chết tiệt! Thu tới rồi, lại bị chảy mồ hôi chân rồi!”

Chẳng trách ông già này phản ứng dữ dội như vậy, mắt nhắm tịt không mở nổi.

Thường Vân Sam lấy từ trong túi ra một cái bình nhỏ: “Sợ cháu thật đấy. Trong bình này có ba mươi hai viên đan dược, nửa tháng uống một viên thì tạm thời có thể khiến bệnh chững lại. Nếu sau đó bệnh thêm nghiêm trọng thì một tuần uống một viên! Nhưng cháu phải tìm cách tìm xem linh chi Lửa ở đâu. Thứ đó có thể giúp hòa hoãn bệnh tình, dù không trị được tận gốc nhưng kéo dài được tính mạng!”

“Linh chi Lửa tìm ở đâu?”

“Ông mà biết thì chẳng lẽ lại không nói cho cháu sao! Chính vì không biết nên linh chi Lửa mới quý giá! Nhưng nghe nói thường thấy ở những vành đai xảy ra động đất!”

“Vành đai hay xảy ra động đất sao?”

“Thục Châu!”

“…”

“Thục Châu sao?”

Mạc Phong lập tức chau mày khi nghe thấy vậy. Anh bỗng nghĩ tới Trương Đình Ngọc.

Gã này trước đó còn nói muốn kết bạn với anh, lẽ nào anh ta sớm biết anh sẽ tới Thục Châu?

Anh cũng biết Trương Đình Ngọc là đệ tử của một cao nhân Đạo gia nên đương nhiên cũng biết đôi chút trong việc bói toán xem tướng. Nếu mà trước đó anh ta đã biết rằng sau này anh sẽ tới Thục Châu thì đúng là lợi hại.

Mạc Phong dùng một tay vuốt cằm và hỏi: “Chỉ có ở Thục Châu thôi sao? Còn nơi nào khác không?”

“Gần đây nhất chỉ có ởThục Châu. Nước ngoài thì nhiều nơi có vành đai động đất lắm nhưng không phải cứ nơi nào có vành đai động đất là nơi đó sẽ có linh chi Lửa. Khu vực có động đất chỉ chứng tỏ rằng nơi đó có rất nhiều năng lượng. Xảy ra sự va chạm giữa các mảnh địa chất chính là vì nguồn năng lượng đó nên mới xuất hiện linh chi Lửa. Hơn nữa loại dược liệu này cũng cần nhiệt độ và độ ẩm thích hợp. Chẳng lẽ cháu lại bỏ gần mà đi kiếm xa sao?”, Thường Vân Sam phất tay khẽ cười.

Anh khẽ lắc đầu: “Không tới mức như vậy, cháu chỉ hỏi thôi! Đợi sau khi cháu giải quyết xong chuyện ở Giang Hải thì sẽ tới Thục Châu!”

“Nếu cháu đi Thục Châu thì không được gây sự với một gia tộc!”

“Nhà họ Trương sao?”

“Đường Môn!”

“…”

Mạc Phong ngạc nhiên.

Đường Môn cũng giống như nhà họ Diệp, là thế gia dược liệu. Nhưng họ không dùng dược liệu để cứu người mà là để tạo ra độc dược. Tất cả các loại dược liệu đều được họ dùng để luyện chế độc dược.

Nếu trúng phải tiêu độc của Đường Môn thì trong ba tiếng đồng hộ sẽ bị phát độc mà chết, dù có đưa tới bệnh viện thì cũng không cứu được.

Vì vậy không ai dám động vào gia tộc này ở Thục Châu.

“Không phải Đường Môn đã bị sa sút rồi sao?”, Mạc Phong gãi đầu hỏi với vẻ nghi ngờ.

Thường Vân Sam khẽ lắc đầu: “Đó là giả thôi, giống như Nam Khương ấy, ai cũng nói bọn họ sa sút nhưng cứ thử bước vào địa phận của họ mà xem!”

“Lập tức liên hệ với ba gia tộc ở Giang Hải cho tôi. Nói là tôi có việc gấp cần gặp họ!”, Mạc Phong lưng hướng về núi, mặt hướng về sông, kéo khóa quần ra và giải quyết.

Đúng lúc này có hai cô gái từ đi ngang qua, nhìn chỉ đang học cấp ba. Khi họ thấy Mạc Phong đứng bên sông tiểu tiện bèn lập tức che mắt lại và kêu lên.

“Á! Đồ lưu manh!”

Nghe thấy vậy, mạc Phong lập tức kéo quần lên: “Kêu cái gì mà kêu! Bị mấy người kiếm được món hời mà còn kêu sao?”

“Đúng là đồ mặt dày!”

Hai cô gái che mắt vội rời đi.

Nhìn theo bóng lưng hai người, Mạc Phong mới nói vào điện thoại: “Vừa rồi ông nói gì? Tôi không nghe rõ!”

“Cậu Mạc! Không phải tôi không giúp cậu liên hệ họ mà thật sự là không có cách nào cả! Nghe nói hiện tại cả ba nhà đang ở khách sạn Budda và sắp ký hợp đồng hợp tác với một gia tộc nào đó!”, Đàm Lão Bát ở đầu dây bên kia vội vàng lên tiếng.

Mạc Phong lập tức chau mày.

Đến Đàm Lão Bát cũng biết chuyện này thì xem ra nhà họ Tưởng đã làm hết sức phô trương, rõ ràng là nhắm thẳng vào Mạc Phong, muốn tát vào mặt anh trước đám đông.

Chỉ cần ba nhà đó thuộc về nhà họ Tưởng thì bọn họ có thể thiết lập một vùng ở Giang Hải và như vậy quyền lực cũng sẽ thuộc về tay họ. Dù có ép họ rời đi thì chỉ cần ba gia tộc cộng thêm nhà họ Tưởng hợp lực cũng đủ đến khiến người ta phải đau đầu.

Tại khách sạn Budda!

Mạc Phong cúi đầu trầm ngâm một lúc rồi mới cười lạnh lùng: “Ha ha! Được! Hôm nay tôi muốn xem xem, rốt cuộc nhà họ Tưởng có bản lĩnh tới mức nào mà dám ‘ném đá’ ở địa bàn của tôi!”

“Vậy…cậu Mạc, có cần tông Hắc Long của chúng tôi giúp đỡ không! Bọn họ cũng quá đáng thật, rõ ràng là nhắm vào cậu mà. Nếu nhà họ Châu mà quy thuận thì có khi nào lại ra tay với chúng ta không?”, Đàm Lão Bát nói với vẻ lo lắng.

Sự lo lắng của ông ta cũng không phải không có lý do. Trong thời gian ngắn, tông Hắc Long có thể phát triển và trở nên lớn mạnh như hiện tại đều dựa vào cả ba gia tộc này ở Giang Châu.

Tại sao ba gia tộc này lại nể mặt ông ta? Vì họ nể Mạc Phong, nếu mà anh bị sụp đổ thì tông Hắc Long không cần phải nói tới.

Vì vậy, dù hôm nay Mạc Phong có chọc thủng trời thì Đàm Lão Bát cũng phải phụng mệnh vua đến cùng. Đường đi là do mình nỗ lực tạo ra thì phải quyết chiến một trận sống còn.

“Không cần đâu, chúng ta là người văn minh, đừng động tí là giết giết chém chém! Như vậy còn ra thể thống gì nữa!”

“Đúng đúng đúng, cậu Mạc nói đúng!”

“Huy động toàn bộ anh em của ông cho tôi, tối nay khéo phải dùng hết đấy!”

“…”

Đàm Lão Bát ở đầu dây bên kia ngớ người, chỉ biết phụng mệnh đáp lại một tiếng.

Ông ta cũng hiểu tính khí của Mạc Phong nên đồng ý với anh trước. Nếu bạn không nghe lời thì anh sẽ dùng cách nguyên thủy nhất để giải quyết vấn đề đơn giản nhất.

Sau khi tắt điện thoại, Mạc Phong lại xe tới khách sạn Budda.

Anh thật sự muốn xem xem khẩu vị của nhà họ Tưởng lớn tới mức nào. Rõ ràng là muốn đào người trong tay anh, thật chẳng coi anh ra gì.

Phía Nam thành phố Giang Hải. Bên trong một khách sạn như hình cánh buồm, đây là khách sạn năm sao của nhà Mộ Dung.

Và cũng là khách sạn duy nhất 'có sao' ở Giang Hải.

Bên trong một căn phòng VIP.

Có vài người đang ngồi. Trong đó có người của ba nhà và một người đàn ông trông hết sức tuấn tú, dẫn theo một cô gái cực kỳ kiều diễm bên cạnh.

“Cậu Tưởng, nếu chúng tôi gia nhập tập đoàn Tưởng Thị thì có thể nắm bao nhiêu cổ phần trong tay? Hoặc nói cách khác là tập đoàn Tưởng Thị có thể cho chúng tôi bao nhiêu lợi nhuận? Một năm có thể khơi thông được bao nhiêu hành lang? Mỗi một hành lang là bao nhiêu phần trăm. Những điều này cậu vẫn chưa nói cho chúng tôi biết!”, Mộ Dung Vân Long khẽ nói với người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú kia.

Người này không phải ai khác mà chính là Tưởng Minh Xuyên của nhà họ Tưởng.

Lúc này hắn đang nằm trên đùi cô thư ký kia, ăn đồ do cô ta bón.

Cả ba gia chủ của ba nhà đều là những người đầu còn sạn cả. Mặc dù tập đoàn Tưởng Thị là tập đoàn tài chính siêu cấp nhưng phải kiếm được lợi nhuận thì mới được, nếu không, đi trở mặt lúc này với Mạc Phong thì đúng là vô nghĩa.

Lúc này Tưởng Minh Xuyên chậm rãi ngồi dậy và mỉm cười: “Tôi nói này, các người cũng đừng lo lắng nhiều đến vậy chứ! Với thực lực của nhà họ Tưởng, cho đại các người một chút thôi thì cũng kiếm được cả đống rồi! Kiểu gì cũng có tiền đồ hơn việc đi theo thằng nhãi đó! Các người muốn chi tiết hơn phải không, không thành vấn đề!”

Hắn nháy mắt ra hiệu với thư ký, cô ta lập tức lấy ra một tập tài liệu.

Bên trong là toàn bộ nội dung liên quan tới việc hợp tác. Tài sản của ba nhà sát nhập vào nhà họ Tưởng, đương nhiên cũng không phải là toàn bộ mà là những tài sản chiếm cổ phẩn trong đó.

Chỉ có điều số lượng chiếm cổ phần vượt quá phạm vi chấp nhận của ba gia tộc.

“Cậu muốn chiếm ba mươi phần trăm cổ phần trong toàn bộ tài sản của chúng tôi sao?”, Từ Mậu Thịnh nhìn con số trên hợp đồng và sầm mặt.

Ông ta là một lão hồ ly. Mẹ kiếp! Đòi chiếm ba mươi phần trăm cổ phần thì khác gì sau này có hạng mục nào quan trọng, nhà họ Tưởng đều có thể can dự vào. Trước đây có chuyện gì là mình tự quyết giờ làm gì cũng phải đi báo cáo.

Mộ Dung Vân Long khẽ chau mày khi nhìn hợp đồng, sau đó bật cười: “Ha ha, cậu Tưởng đang đùa chúng tôi phải không?”

“Nói chỉ có chuẩn! Đúng là đang đùa mọi người đấy! Lật tờ tiếp theo xem đi!”, Tường Minh Xuyên đan hai tay làm gối đầu rồi gác chân lên đùi cô thư ký kia để cô ta mát xa cho mình.

Dù là hành vi hay là giọng nói thì hắn luôn giữ vẻ như bố đời mẹ thiên hạ, coi thường người khác của một cậu ấm điển hình.

Đương nhiên bọn họ cũng phải thừa nhận đây là cậu ấm có giá nhất ở Cửu Thành thuộc Yến Kinh. Đúng là hắn có hơi ngông thật nhưng mọi người cũng chẳng phải những kẻ cùng hội cùng thuyền nên không cần phải nhìn mặt nhau mà hành sự.

Khi lật sang trang thứ hai, nhìn thấy những con số thì tất cả đều ngây người.

Nhà họ Tưởng sẽ rót ba tỷ tiền vốn vào, chiếm ba mươi phần trăm cổ phần của mỗi nhà, sau này tất cả mọi hành động của ba nhà đều phải báo cáo với cấp trên. Đây là một điều khoản.

Điều khoản thứ hai là ngoài việc cắt đứt hợp tác với các đối tác khác ngoài nhà họ Tưởng thì với những hạng mục muốn hợp tác cũng phải nhận được sự đồng ý của họ mới được tiến hành.

Thứ ba, nhà họ Tưởng sẽ sắp xếp người của họ vào những doanh nghiệp nòng cốt của mỗi gia tộc để tiến hành nghiên cứu.

Nói dễ nghe thì là nghiên cứu còn nói thẳng ra chính là giám sát.

Nhưng việc rót ba tỷ tiền vốn không phải là một nguồn thu nhỏ. Hơn nữa còn là tiền vốn lưu động, mỗi một nhà có thể dùng số tiền đó để mở rộng nghiệp vụ của mình.

Vậy nên có lợi thì cũng có hại.

“Thế nào? Còn không đủ rung động sao?”, Tưởng Minh Xuyên khẽ nghiêng người mỉm cười: “Ngoài ra bất kể sản phẩm gì của các người thì nhà họ Tưởng cũng sẽ tạo hành lang kinh doanh miễn phí, có lợi còn có ưu đãi như vậy đã được chưa?”

Khơi thông hành lang vô điều kiện sao?

Châu Nhược Niên sắp nhỏ hết dãi xuống đất tới nơi. Đây là một miếng thịt béo bở dâng tới tận miệng mà. Đôi khi muốn tạo một hành lang kinh doanh thôi phải cần cả chục thậm chí cả trăm triệu tệ.

Nếu nhà họ Tưởng có thể cung cấp miễn phí cho họ thì không những tiết kiệm được một khoản tiền lớn mà còn tiết kiệm được rất nhiều sức lực. Nhiều khi việc họ phải dồn toàn bộ sức lực vào lại chỉ đơn giản bằng đúng một câu nói của nhà họ Tưởng.

Đây chính là sức ảnh hưởng của một tập đoàn tài chính siêu cấp, đi tới đâu đều sẽ có người giải quyết đến đấy! “Cậu Tưởng nói thật sao?”, Châu Nhược Niên hỏi với vẻ sốt ruột.

Rõ ràng là ông ta đã dao động, nhưng nghĩ cũng phải vì giờ thứ mà nhà họ Châu thiếu nhất chính là tiền. Một vài công xưởng ở vùng duyên hải Giang Hải đã đình công, vấn đề là do thiếu tiền do trước đó đầu tư làm dược liệu với Mạc Phong.
Thời gian dài như vậy, đừng nói là tám chục triệu, ngay cả mười triệu cũng chưa bán nổi. Nhà họ Từ thì khá khẩm hơn một chút, một tháng bán được hơn hai mươi triệu, nhà Mộ Dung là mười ba triệu, nhà họ Châu thảm nhất, mới chỉ bán được sáu triệu.

Hơn nữa thời hạn một tháng cũng sắp kết thúc. Với tiến độ như hiện tại thì không chỉ không bán được mà còn phải bồi thường số chênh lệch cho nhà họ Diệp nữa. Nếu bán được sáu triệu thì còn phải bồi thường thêm bảy mươi bốn triệu nữa!

Trong sáu triệu doanh thu thì lợi nhuận là bốn triệu, tương đương với việc nhà họ Châu kiếm không không cho nhà họ Diệp bảy mươi sáu triệu!

Điên cuồng một tháng cùng Mạc Phong, suýt nữa thì khiến toàn bộ chuỗi kinh tế của nhà họ Châu bị sụp đổ theo. Nhà họ Từ mạnh hơn, Từ Giai Nhiên có thể kiếm được tiền từ lĩnh vực khác.

Nhà Mộ Dung cũng vậy. Mộ Dung Trầm Chương cũng có thể rút tiền vốn từ nước Mễ về. Còn nhà họ Châu có phần bị động hơn vì họ thiếu tiền.

Giờ đây nhà họ Tưởng có thể đầu tư ba tỷ thì rõ ràng là có thể giải quyết ngay vấn đề cấp bách này.

Vì vậy Châu Nhược Niên bắt đầu dao động.

“Ông Châu, chuyện này nên thận trọng, không được hồ đồ, chuyện gì cũng phải cân nhắc!, Từ Mậu Thịnh ngồi bên cạnh khoanh tay nói nhỏ.

Mộ Dung Vân Long thì chìm vào yên lặng. Ông ta đang do dự, và cũng bắt đầu dao động. Nhưng lại không cam tâm sát nhập tài sản vào nhà họ Tưởng. Mặc dù ba tỷ rất hấp dẫn nhưng có rất nhiều việc sẽ bị khống chế.

Có một câu nói thế này, thà làm vua xứ mù còn hơn làm thằng chột chỗ sáng. Nếu bị nhà họ Tưởng kiểm soát thì chi bằng tự mình phát triển. Mặc dù không bằng nhà họ Tưởng nhưng ít nhất cũng thoải mái, hơn nữa tình hình hiện tại của nhà Mộ Dung cũng tốt hơn nhà họ Châu nhiều, không bị khó khăn về kinh tế.

Vì vậy ông ta đang do dự, lẽ nào lại từ bỏ cuộc các cược trước đó với Mạc Phong sao?”

“Các người vẫn tin rằng thằng nhãi đó sẽ đổi đời sao? Nhà họ Tưởng là chỗ dựa lớn như vậy không chọn, tại sao lại cứ tin tưởng thằng nhãi đó?”, Châu Nhược Niên lắc đầu với vẻ khó hiểu: “Cậu ta nói là sẽ giúp chúng ta kiếm tiền, giờ thì sao? Một tháng đã qua rồi mà không thấy bóng dáng cậu ta đâu, giờ chúng ta không chỉ không kiếm được mà con phải bồi thường mấy chục triệu tệ cho nhà họ Diệp nữa!”

Rầm.

Đúng lúc này cánh cửa được mở ra, một giọng nói quen thuộc từ ngoài vọng vào.

“Hừ, vậy ý của ông là đi theo tôi thiệt thòi lắm phải không?”

Từ Giai Nhiên đang ngồi im lặng trong phòng lập tức quay đầu lại: “Mạc Phong!”

Lúc trước khi đang ngồi đây cô đã không ngừng nhắn tin cho Mạc Phong. Nhưng lần nào cũng đánh nội dung xong rồ lại xóa, bởi vì cô không biết phải nói với anh như thế nào.

Từ Giai Nhiên cũng khó khăn lắm mới xây dựng được mối quan hệ mà giờ bị nhà họ Tưởng nhúng tay vào thì coi như sụp đổ hết, thế nhưng cô cũng sợ Mạc Phong không thể nào cứu vãn được thế cục này mà còn bị mất mặt.

Mọi người tái mặt khi nhìn thấy Mạc Phong bước vào.

Một Dung Trầm Chương để lộ nụ cười khó hiểu, có lẽ là nụ cười của sự chờ đợi đã lâu.

Thế nhưng Mạc Phong vẫn cảm nhận được luồng sát khí ở đâu đó trong căn phòng

Luồng sát khí này không phải của ai khác mà chính là của Tưởng Minh Xuyên.

Hắn tức giận, chỉ muốn xé anh ra thành trăm mảnh.

Mạc Phong cũng bực bội. Mẹ kiếp! Đây được coi là lần đầu gặp mặt mà, sao lại mang theo thù hận như thấu tận xương can đè lên anh chứ!

“Đây là cậu Tưởng phải không?”, anh nhướn mày khẽ cười.

Nhưng Tưởng Minh Xuyên không thèm nhìn anh. Từ Mậu Thịnh thì vội vàng lên tiếng hòa hoãn: “Người anh em Mạc Phong, để tôi giới thiệu với cậu đây chính là cậu chủ của nhà họ Tưởng ở Cửu Thành, cậu Tưởng Minh Xuyên!”

“Ồ! Nhà họ Tưởng à, một gia tộc chẳng ra làm sao, khí thế bình thường thôi mà trông cũng ra dáng phết nhỉ!”, Mạc Phong cười châm biếm.
Từ Giai Nhiên đứng bên cạnh và cả Châu Phi cũng mỉm cười. Mộ Dung Trầm Chương thì vẫn cố giữ vẻ khách quan.

Có lẽ họ cũng đang mở cờ trong bụng, chỉ là không tiện thể hiện ra, hơn nữa bọn họ sớm đã không chịu nổi cái tính khí mất nết của Tưởng Minh Xuyên rồi.

Nhất là ở địa bàn của mình mà lại có thái độ như vậy thật khiến người khác khó chịu, thậm chí họ còn thầm nhủ sao Mạc Phong vẫn chưa tới, không biết có phải là sau khi từ duyên hải trở về thì Mạc Phong trở nên nhát gan hơn rồi không.

Giờ xem ra không phải, gã này vẫn là chính mình, vẫn cứng đầu như vậy, bất kể đối phương là ai thì cũng phải đấu khẩu đã rồi muốn làm gì thì làm.

Có lẽ cũng chỉ có anh mới dám lăng nhục nhà họ Tưởng như vậy.

Bầu không khí trên nên lạnh lẽo, rõ ràng là Tưởng Minh Xuyên đang tái mặt, khuôn mặt tuấn tú của hắn tái mét vì bị Mạc Phong chọc tức.

“Anh vừa nói cái gì! Nhà họ Tưởng không là gì sao? Ha ha, đúng là không là gì, cũng chỉ đáng giá vài trăm tỷ thôi!”, Tưởng Minh Xuyên ưỡn ngực, ngồi thẳng lưng khi nói vậy

Mạc Phong vẫn nhún vai cười lạnh lùng: “Vậy anh lấy hàng trăm tỉ ra đây tôi xem nào, đừng nói là hàng trăm tỷ tới một tỷ có khi cũng chẳng điều động nổi ấy chứ!”

Nghe thấy vậy Tưởng Minh Xuyên lập tức tái mặt.

Từ Giai Nhiên rất giỏi nhìn mặt người khác. Thấy sắc mặt hắn bất thường bèn chất vấn: “Ồ! Cậu Tưởng định chơi Thái Cực quyền với bọn tôi à? Tay không bắt giặc sao?”

“Cô…Cô đừng nghe anh ta nói linh tinh, giá trị nhà họ Tưởng như thế nào mà cô lại không biết sao? Tìm trên mạng thấy đầy ra đấy!”, Tưởng Minh Xuyên vội vàng giải thích.

Lúc này Châu Nhược Niên đặt bút xuống, lẳng lặng nhìn tình hình và cảm thấy có gì đó không ổn.

“Giá trên thị trường không phải là tất cả, giống như ngôi nhà anh có giá một trăm triệu anh có thể tùy ý bán được sao?”, Từ Giai Nhiên lại chất vấn.

Mạc Phong đặt tài liệu cầm trong tay xuống: “Nhìn đi, đây là lỗ hổng tài chính tháng trước của nhà họ Tưởng, cùng với nhứng khoản nợ ở nước Mễ và châu Âu. Tất cả những con số thống kê trên đó đều vượt quá ba tỷ.

Mặc dù ba mươi tỷ này chắc chắn nhà họ Tưởng có thể trả được, nhưng nhất định nguồn vốn sẽ bị giới hạn.

Cho nên trước đó hắn nói góp vốn cho mỗi nhà ba tỷ có lẽ là thật. Nhưng tiền sẽ được góp dần, chứ không phải một lúc lấy ra hết chín tỷ vốn lưu động.

"Anh...! Ha ha, quả là tôi đã quá xem thường anh. Anh lấy được tài liệu này thì cũng coi như có chút bản lĩnh!", Tưởng Minh Xuyên xắn tay lên hừ lạnh một tiếng rồi đáp.

Mặc dù đây cũng không phải việc gì quá cơ mật nhưng hắn không ngờ Mạc Phong lại để ý tới chuyện này, lại còn có năng lực điều tra ra một cách kỹ càng như vậy. Mạc Phong có thể chỉ ra được Tưởng Minh Xuyên đang nợ tiền những ai, nợ bao nhiêu tiền một cách vô cùng rõ ràng.

Cứ như là đi lục lọi phòng tài vụ của nhà họ Tưởng vậy! Xem ra trước khi hắn đến Giang Hải đã không kịp sắp xếp mọi việc chu toàn, chưa đánh giá đúng năng lực của Mạc Phong.

Từ Mậu Thịnh khẽ cau mày, cười nhẹ nói: "Cậu Tưởng, tại sao trước đây cậu không nói thẳng rằng tập đoàn Tưởng Thị hiện giờ vẫn còn nợ hơn ba chục tỷ?"

"Việc đó quan trọng lắm sao? Làm gì có ai làm ăn mà không nợ? Nhà họ Từ các ông không nợ ngân hàng sao? Quy tắc bên trong chắc các ông phải rõ hơn tôi chứ, có ba chục tỷ mà nhà họ Tưởng chúng tôi không trả được chắc? Tập đoàn Tưởng Thị nằm trong top 500 tập đoàn mạnh nhất thế giới, dù cho là nợ hai trăm tỷ thì cũng đã sao, nhà họ Tưởng chúng tôi vẫn sẽ được bên trên bảo vệ. Có bệ đỡ vững chắc như vậy thì các người còn cần do dự sao? Đúng là trò cười!", Tưởng Minh Xuyên nói giọng châm chọc.

Nữ thư ký nãy giờ đứng bên cạnh trầm mặc không nói không rằng lúc này cũng mỉm cười nói: "Nếu các vị lo lắng nhà họ Tưởng không thể lập tức lấy ra ba tỷ vốn lưu động để hợp vốn với các vị thì chúng tôi có thể cho các vị thêm 1% cổ phần của tập đoàn chúng tôi. Chỉ cần đợi đến năm sau thì lãi sẽ lên tới hàng chục, thậm chí hàng trăm triệu. Đây quả thực là ngồi không mà cũng được hưởng lợi!"

Rõ ràng cô thư ký này cũng là một tay lão luyện trong thương trường, rất biết cách nắm bắt tâm lý khách hàng. Quả nhiên cô gái được Tưởng Minh Xuyên trọng dụng cũng không phải người thường.

Mạc Phong lúc này lại đặt thêm một xấp tài liệu lên bàn, nói: "Mọi người tự mình suy xét đi!"

Từ Mậu Thịnh cầm xấp tài liệu lên xem: "Đơn hàng một tỷ, cái này... Bạch Như Nguyệt?"

"Đâu? Cho tôi xem với nào!", Mộ Dung Vân Long giật lấy đống tài liệu để xem tên người ký: "Quả thực là con dấu của cô Bạch, con dấu độc nhất vô nhị không thể làm giả!"

"Nhà họ Bạch mua một tỷ tiền dược liệu sao?", Châu Nhược Niên cũng không dám tin nên hỏi lại.

Mạc Phong ngồi bên cạnh cầm lấy đôi đũa gắp đồ ăn.

Từ Giai Nhiên bên canh đột nhiên đỏ mặt nói"Đó là đũa của tôi!" "Hả"

Mạc Phong vội vã cầm lấy chiếc ly uống một hớp rượu vang. "Đó là ly của tôi!" "..."

Đã lấy nhầm đũa rồi thì nhầm luôn cũng được!
Mạc Phong liền cầm đũa của Từ Giai Nhiên, cầm ly của Từ Giai Nhiên lên, nói: "Không sao, tôi không chê cô đâu!"

"Anh...! Vừa mới quay lại đã muốn chọc tức tôi phải không?", cô âm thầm bấu vào mạng sườn Mạc Phong một cái.

Khi Từ Mậu Thịnh giở đến trang thứ hai thì vô cùng kinh ngạc, nói: "Công ty dược liệu của Mạc Phong... có doanh số hơn sáu mươi triệu tệ?"

"Chuyện nhỏ ấy mà, bây giờ mới bắt đầu định hình doanh nghiệp. Đó mới là tháng đầu kinh doanh thôi, đừng ngạc nhiên như vậy. Muốn kiếm được ba tỷ, nếu làm theo cách của tôi thì chỉ cần vài tháng thôi!", Mạc Phong làm bộ chính trực cười đáp.

Ba tỷ trong vài tháng?

Không biết người khác có tin hay không, nhưng ba người kia có vẻ cũng hơi tin.

Nếu thực sự chỉ trong vài tháng mà kiếm được ba tỷ thì ký hợp đồng với nhà họ Tưởng làm cái quái gì?

Thực ra việc doanh số công ty mình đạt sáu mươi triệu cũng là điều Mạc Phong không ngờ tới. Nhưng Thương Hồng cứ như đi guốc trong bụng anh vậy, trên đường anh tới đây đã lập tức đưa những tài liệu này cho anh.

Công ty dược liệu vừa mới thành lập, có lẽ là do hiệu quả của buổi đấu giá hôm trước, lại thêm Thương Hồng biết cách quản lý và Tống Giai Âm kia cũng vô cùng lanh lợi, thông minh.

Chỉ trong hơn hai mươi ngày mà đã kiếm được hơn sáu mươi triệu tệ. Với tốc độ này thì cuối tháng doanh số sẽ lên tới hơn tám mươi triệu tệ âu cũng là việc thường tình.

Có thể vượt mặt cả doanh số của những công ty lớn ở Giang Hải, Mạc Phong thực sự tò mò không biết cô nhóc Tống Giai Âm đã làm kiểu gì!

Cho dù có Thương Hồng hỗ trợ, nhưng thành quả này có lẽ phần lớn đều do nỗ lực của Tống Giai Âm!

Xem ra anh thực sự phải dành thời gian đến công ty xem xem, hiện giờ giá trị con người của anh đã vượt mốc hàng trăm triệu tệ rồi.

Tưởng Minh Xuyên mặc dù chưa nhìn thấy xấp tài liệu kia nhưng hắn cũng đã nghe nói rồi. Cho nên bọn hắn mới theo Mạc Phong đi bán dược liệu.

"Ha ha, một tỷ thì có tác dụng gì chứ? Cho dù nhà họ Bạch có đơn hàng một tỷ thì cũng không đủ để chia cho cả ba nhà các người. Đây chỉ là một nguồn lợi vô cùng nhỏ, nhà họ Bạch dù mạnh nhưng cũng không đủ để làm bệ đỡ cho các người! Hy vọng các người có thể đưa ra quyết định đúng đắn!"

Mặc dù có sự tham gia của nhà họ Bạch, nhưng nhà họ Bạch chẳng qua chỉ là lấy ra một tỷ đầu tư chơi mà thôi. Muốn nhà họ Bạch xuất tiền mãi thì là điều không thể.

Cho nên Tưởng Minh Xuyên mới tự tin như vậy!

Cộp cộp cộp!

Bên ngoài vọng tới tiếng bước chân.

"Hi hi, đến rồi!", Mạc Phong khẽ nhếch miệng cười.

Từ Giai Nhiên ngẩn người ra hỏi: "Ai đến?"

Khi quay đầu lại thì đã thấy một cô gái với đôi chân trắng nõn nà, dài miên man đang bước tới.

"Cô Diệp!", mấy người kia kinh ngạc kêu lên.

Không sai!

Người đi tới chính là Diệp Đông Lâm!

Có lẽ những người kia cũng không thể ngờ là Diệp Đông Lâm lại tới đây lúc này.

Từ Mậu Thịnh vội vã đứng dậy, kéo chiếc ghế bên cạnh ra rồi cười, nói với vẻ cung kính: "Cô Diệp tới Giang Hải mà sao lại không gọi cho chúng tôi để chúng tôi tiếp đón cẩn thận!"

"Đón tôi? Các ông tới đón tôi được sao? Hơn nữa, lần này tôi tới không phải để tìm các ông mà là tìm anh ta!", Diệp Đông Lâm chỉ Mạc Phong rồi xắn tay áo lên hừ một cái.

Cô gái này vẫn lạnh lùng như xưa, thật muốn tìm cơ hội trị cô ta một trận!

Ba người kia cũng đã hiểu ra, hóa ra Diệp Đông Lâm không quản đường sá xa xôi chạy tới đây chỉ vì Mạc Phong. Nếu đã có nhà họ Bạch rồi lại có cả nhà họ Diệp thì đương nhiên nhà họ Tưởng không có cửa để so!

"Công ty anh chưa tới một tháng đã hoàn thành đơn hàng, vậy thì tôi cũng phải nói được làm được thôi! Từ bây giờ trở đi, hợp đồng hợp tác của nhà họ Diệp với công ty anh chính thức có hiệu lực! Hy vọng công ty anh có thể làm trụ cột cho ngành kinh doanh dược liệu ở phía Nam!"

Mạc Phong vỗ ngực tự tin đáp: "Nếu cô Diệp đã nói vậy thì đương nhiên tôi đồng ý. Hôm khác cô hãy đem một số loại dược liệu đặc biệt của nhà họ Diệp đến Giang Hải, tôi sẽ bỏ tiền thuê người!"

"Đây là đơn đặt hàng cho lô hàng lần sau, tổng giá trị lô hàng là một trăm tám mươi triệu tệ, ông chủ Mạc ký tên nhận đơn đi!", Diệp Đông Lâm lấy từ trong túi xách ra một tờ giấy, bên trên có viết tên hơn trăm loại dược liệu.

Mà loại nào cũng hiếm, giá vô cùng đắt. Có loại chỉ vài lạng cũng có giá tới mấy trăm nghìn tệ là chuyện bình thường, thậm chí loại đắt nhất còn lên tới hơn một triệu!
"Vậy... Cô Diệp, mỗi loại dược liệu này có bao nhiêu?", Mộ Dung Vân Long đột nhiên nhớ ra câu này nên vội hỏi.

Dược liệu giá hơn một trăm triệu mà là hơn một trăm loại dược liệu quý hiếm có giá rất cao. Như vậy thì dược liệu kia dù đắt đến mấy cũng làm gì có lợi nhuận gì nữa?

Diệp Đông Lâm như thể không nhìn thấy sự băn khoăn trong mắt những người kia, khẽ xua tay mỉm cười đáp: "Chỉ cần là các loại dược liệu kể trên, mỗi loại chúng tôi có tới cả một xe, mà là loại xe container chở hàng!"

"Cái này... Thật sao?", Châu Nhược Niên đứng bật dậy kinh ngạc hỏi, ngạc nhiên đến nỗi nói lắp ba lắp bắp.

Tất cả đều là dược liệu quý hiếm, nếu mỗi loại một ô tô chở hàng thì lợi nhuận của nó ít nhất phải lên đến hàng tỷ.

Diệp Đông Lâm thản nhiên liếc mấy người kia một cái rồi bình thản đáp: "Các ông cho rằng tôi đang nói đùa sao?"

"Haizzz, thật đáng tiếc, bọn họ dự định hợp tác với nhà họ Tưởng. Có điều như vậy cũng không sao, tôi có công ty dược liệu của mình, hơn nữa mạng lưới phân phối còn rất hoàn chỉnh. Một mình tôi ăn thịt còn họ ăn chay cũng được, vừa hay ở Giang Hải còn có rất nhiều gia tộc đang tranh giành nguồn dược liệu. Kho dược liệu của tôi đã bán hết rồi, vừa hay nhà họ Diệp các cô chuyển hàng tới!", Mạc Phong nhún vai cười gian xảo.

Nói rồi anh cầm bản hợp đồng Diệp Đông Lâm mang tới ký cái rẹt, cầm lấy đơn hàng rồi chuẩn bị rời khỏi đó. Chỉ cần có đơn hàng này nghĩa là việc hợp tác với nhà họ Diệp đã thành công, hơn một trăm xe dược liệu ngày mai sẽ vận chuyển từ Bắc Khâu đến Giang Hải.

Từ Thịnh Mậu thấy vậy thì vội lao lên phía trước kéo Mạc Phong lại nói: "Ai da, người anh em, cậu đừng vội như vậy, nhiều dược liệu thế này thì một mình cậu làm sao phân phối được hết?"

"Cứ yên tâm đi, công ty của tôi vẫn hoạt động bình thường. Hơn nữa không phải tôi còn có một câu lạc bộ đó sao? Tôi đang định mở thêm một cuộc đấu giá để kiếm thêm chút lời. Đi theo tôi thì thực sự không có thịt ăn đâu, các người đi cùng cậu Tưởng đây tôi cũng không ý kiến gì, kiếm tiền vẫn là quan trọng nhất!", Diệp Phong bình thản mỉm cười đáp.

Quả thực nếu không có bọn họ thì từ chỗ dược liệu này Mạc Phong cũng kiếm được một khoản ra trò.

"Tôi... Tôi vẫn chưa đồng ý hợp tác với nhà họ Tưởng, tôi vẫn chưa ký hợp đồng với họ mà. Cho nên, người anh em à, chúng ta vẫn như cũ cùng hội cùng thuyền, tôi vẫn muốn tiếp tục hợp tác làm ăn với cậu!", Từ Mậu Thịnh vội vã thể hiện lập trường của mình.

Cho dù nhà họ Tưởng đưa ra điều kiện ba tỷ rất hấp dẫn, nhưng lại có một yêu cầu rất quá đáng là can thiệp vào chuyện nội bộ của công ty ba người họ. Lại còn đòi cài một người vào nội bộ công ty họ, như vậy thì ai mà chịu được.

Cho nên nếu không quá thiếu tiền thì họ cũng không cần ba tỷ này. Chỉ e là vì cái lợi nhỏ trước mắt mà rước họa ngầm về sau!

Nhà họ Từ lúc này vẫn có thực lực kinh tế mạnh, không cần phải dùng "nước xa" để cứu "lửa gần", không nhất thiết phải hợp tác với nhà họ Tưởng ở mãi tận Yến Kinh.

Hơn nữa giờ Mạc Phong lại có mối làm ăn với nhà họ Diệp, lại có cả mối làm ăn với nhà họ Bạch.

Nhà họ Tưởng dù có lớn mạnh nhưng vẫn không so được với nhà họ Bạch!

Mộ Dung Vân Long lúc này cũng cứng họng, nhìn con trai mình rồi trầm ngâm.

Dường như ông ta đang rất mâu thuẫn, không muốn bỏ qua vụ làm ăn này nhưng cũng không muốn bỏ qua đường dây tiêu thụ của nhà họ Tưởng, lại càng không dám đắc tội với nhà họ Tưởng. Đúng là không biết phải lựa chọn ra sao!

"Tiểu Chương, con thấy sao?", Mộ Dung Vân Long quay đầu lại nhìn con trai mình rồi hỏi nhỏ.

Mộ Dung Trầm Chương cũng trầm ngâm, mặc dù thực lực về tổng thể của Mạc Phong không mạnh bằng nhà họ Tưởng, nhưng quả thực điều kiện rất tốt, vô cùng có tiềm năng. Đến những gia tộc mạnh như nhà họ Bạch và nhà họ Diệp đều hợp tác với Mạc Phong, chứng tỏ tiềm năng của Mạc Phong cực kỳ lớn.

Nói không chừng còn thực sự phục hưng được lại thời kỳ cực thịnh của nhà họ Mạc!

"Có một câu nói rất hay, đó là "nước xa không cứu được lửa gần!"

Câu nói này cũng đã thể lập trường của cha con nhà Mộ Dung, nếu hợp tác với Mạc Phong một thời gian ngắn là có thể kiếm được ba tỷ thì cần gì hợp tác với nhà họ Tưởng, lại còn phải giao ra 30% cổ phần tập đoàn của mình chứ?
Châu Nhược Niên lúc này rất kích động.

"Các người! Đây...! Tôi nói này ông Từ, sao các người có thể lật mặt như vậy? Không phải đã hẹn nhau sẽ cùng gia nhập với nhà họ Tưởng sao?"

Từ Mậu Thịnh bĩu môi đáp: "Ủa? Ông Châu, ông phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình chứ. Tôi nói sẽ gia nhập nhà họ Tưởng bao giờ? Đó chỉ là kế hoãn binh của tôi thôi. Hơn nữa có một câu nói rất hay là "kẻ thức thời mới là anh hùng". Hiện giờ nhà họ Tưởng đã có vấn đề tài chính, ông còn trông mong họ thực sự sẽ giúp ông phát triển mạng lưới phân phối sao? Sau khi đã sát nhập xong, nói không chừng còn đá chúng ta sang một bên rồi bỏ mặc ấy chứ!"

Tưởng Minh Xuyên cầm một cái chén ném xuống đất.

Xoảng!

Chiếc chén thủy tinh lập tức vỡ nát.

"Được! Các người cứ đợi đấy, tôi sẽ chờ xem các người hợp tác với thằng nhãi này rồi kiếm được lợi lộc gì! Rồi chúng ta sẽ còn đụng mặt nhau trên giang hồ!", Tưởng Minh Xuyên chỉ Mạc Phong, nhìn ba người kia rồi hừ lạnh nói.

Tưởng Minh Xuyên giận muốn xì khói nhưng Mạc Phong vẫn bình tĩnh ngồi xuống ăn uống, không hề thèm để ý đến hắn ta.

Có lẽ từ đầu đến cuối Mạc Phong đều không coi Tưởng Minh Xuyên kia là cái đinh gì. Nếu không có hào quang của nhà họ Tưởng thì hắn chỉ là một tên vô dụng chuyên làm hỏng việc. Nếu xét về phương diện chơi gái thì may ra hắn còn có số má chứ về việc làm ăn thì làm gì có cửa!

Tư Đồ Yên trước đây mặc dù là một kẻ ngông cuồng kiêu ngạo nhưng anh ta còn thực sự có chút bản lĩnh kinh doanh, mới xứng đáng làm đối thủ của Mạc Phong!

Còn loại công tử bột nhà giàu như Tưởng Minh Xuyên thì chỉ dựa vào cái danh nhà họ Tưởng mà thôi.

Một kẻ như vậy, người khác có thể nể mặt nhưng Mạc Phong thì tuyệt nhiên không nể mặt!

Thấy Mạc Phong không thèm đếm xỉa đến mình, Tưởng Minh Xuyên giận dữ đứng dậy đi về phía Diệp Đông Lâm.

"Cô Diệp, cô đang tuyên chiến với nhà họ Tưởng chúng tôi đúng không?" . Đọc truyện hay, truy cập ngay ++ TRÙMt ruуện. м E ++

Diệp Đông Lâm cũng chẳng thèm ngó ngàng đến Tưởng Minh Xuyên, chỉ cười nhạt đáp: "Cậu chủ Tưởng lại đùa rồi, tôi chẳng qua chỉ là người làm ăn. Nhà họ Diệp dù gì cũng chỉ là một gia tộc dựa vào việc buôn bán dược liệu mà phất lên, sao dám đối đầu với nhà họ Tưởng chứ? Có điều ban nãy tôi cũng đã nói rồi, tôi là người làm ăn nên đương nhiên phải theo đuổi lợi ích! Không phải vậy sao?"

Tưởng Minh Xuyên chuyển hướng đi về phía Mạc Phong, đặt tay lên vai Mạc Phong cười khẩy nói: "Ranh con, đừng đắc ý vội, dù anh có lợi hại đến đâu thì chẳng phải tôi cũng đã ngủ với người phụ nữ của anh rồi hay sao? Cũng phải nói là kỹ năng giường chiếu của Dương Thái Nhi đó không tệ chút nào!"

Mạc Phong vốn rất bình tĩnh, nhưng sau khi nghe đến cái tên này thì mặt lập tức biến sắc. Đôi mắt anh trở nên trầm tư một cách khác thường.

"Ha ha, tôi và cô ấy đã là chuyện quá khứ, cậu chủ Tưởng muốn dùng phụ nữ để chọc tức tôi hay sao?", Mạc Phong khinh bỉ liếc Tưởng Minh Xuyên một cái rồi hừ lạnh nói tiếp: "Hơn nữa, hai người giờ đã kết hôn, nếu cô ấy không cho anh chạm vào người thì chẳng phải mới thành truyện cười hay sao?"

"..."

Chẳng ngờ một câu nói vô thưởng vô phạt của Mạc Phong lại như một cái tát mạnh vào mặt Tưởng Minh Xuyên!

Có lẽ nói ra cũng chẳng ai tin nhưng kết hôn đã lâu như vậy nhưng đừng nói là ngủ cùng Dương Thái Nhi, đến nắm tay còn chẳng được nổi mấy lần.

Mấy lần Tưởng Minh Xuyên định lén lút mò vào phòng Dương Thái Nhi, nhưng ngay cả khi ngủ cô cũng chỉ gọi tên Mạc Phong.

"Hứ! Cứ đợi mà xem, có một ngày tôi nhất định sẽ bắt anh phải quỳ trước mặt tôi!"

Tưởng Minh Xuyên nói rồi đi thẳng ra ngoài cửa.

Mạc Phong ù ù cạc cạc không hiểu rốt cuộc mình đã đắc tội gì với cha nội này. Trước đây Mạc Phong và nhà họ Tưởng chẳng liên quan gì đến nhau mấy, lẽ nào còn bí mật gì mà anh chưa biết?

Dù cho trước đây anh và Dương Thái Nhi quả thực từng yêu nhau, nhưng đó cũng là chuyện trước khi cô ấy kết hôn, về tình về lý thì chẳng có gì sai trái cả.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom