• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (46 Viewers)

  • Chương 5470-5471

Chương 5470: Làm ngơ

Trong lòng đội trưởng Thiên Long run lên, cảm nhận được sát khí nồng nặc trên người Lâm Chính, biết anh lúc này không phải đang nói đùa. Tuy nhiên, với tư cách là người của chính phủ, ông ta có trách nhiệm giữ gìn trật tự, đảm bảo an toàn cho mọi người, kể cả những người đã phạm tội.

"Lâm thần y, tôi hiểu sự tức giận của cậu, nhưng những kẻ này nhất định phải bị pháp luật phán xử, chứ không phải để cậu hành hình”, đội trưởng Thiên Long trầm giọng nói, muốn khiến Lâm Chính bình tĩnh lại.

Nhưng Lâm Chính tựa hồ không nghe thấy, chỉ tập trung vào cậu chủ đang ngã trên mặt đất.

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên từ trong đám người lao ra, lao về phía Lâm Chính. Đó là một thành viên nữ của Đại hội, cô ta đang cầm một con dao găm và định đánh lén Lâm Chính.

Tuy nhiên, chuyển động của cô ta dường như được quay chậm trong mắt Lâm Chính, và anh né đòn một cách dễ dàng. Anh chụp lấy bằng tay trái, giật lấy con dao găm từ tay cô ta rồi vung nó lên một cách thô bạo.

Phập!

Con dao găm đâm thẳng vào tim người phụ nữ.

Nữ thành viên Đại hội há hốc miệng muốn nói điều gì đó, nhưng sự sống trong mắt cô ta dần biến mất.

Lâm Chính vẫn chưa dừng lại, ngón tay lập tức cử động, một ngọn dị hoả bùng lên đốt cháy xác người phụ nữ.

Trong chớp mắt, thi thể của cô ta tan thành tro bụi, không còn khả năng cứu chữa.

Những người xung quanh hít một hơi lạnh.

Hành động này đã giải thích rõ thái độ của Lâm Chính.

"Đội trưởng...hay...hay là cứ để vậy đi..."

Một người trong đội Thiên Long cảm thấy tê dại cả da đầu, thận trọng nói với đội trưởng.

Đội trưởng Thiên Long lạnh lùng nhìn chằm chằm người kia, sau đó hét lên: "Lâm thần y, xin hãy bình tĩnh. Chúng tôi biết những người này có tội, nhưng chúng tôi phải làm theo pháp luật. Đừng lo lắng, chúng tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời thỏa đáng”.

Tuy nhiên, Lâm Chính không còn nghe lời thuyết phục của ông ta nữa, trong nháy mắt lại lao về phía cậu chủ. Lần này, anh còn nhanh hơn và mạnh hơn, như muốn trút hết giận dữ vào đòn này.

Khi đội trưởng Thiên Long nhìn thấy cảnh này, ông ta muốn ra tay, nhưng khi cảm nhận được sức mạnh áp đảo bùng nổ từ Lâm Chính, ông ta hiểu mình không có cách nào để ngăn cản Lâm Chính.

Ông ta chỉ có thể thở dài và nhanh chóng rút lui cùng người của mình.

Nếu bây giờ xông lên, chẳng những không ngăn cản được mà sợ sẽ có nhiều người thiệt mạng hoặc bị thương.

Cậu chủ Đại hội nhìn thấy cảnh tượng này thì vô cùng kinh hãi, cố gắng vùng vẫy đứng dậy trốn thoát, nhưng cơ thể bị thương quá nặng không thể cử động được. Hắn ta chỉ có thể nhìn nắm đấm của Lâm Chính ngày càng lớn hơn, cuối cùng đánh mạnh vào hắn ta.

Bịch!

Có một âm thanh như bị bóp nghẹt.

Cơ thể của cậu chủ bay ra như bao cát, đập mạnh vào hai người của Đại hội.

Hai người đàn ông bị đụng trúng bất tỉnh tại chỗ, da thịt rách toạc.

Cậu chủ ngã xuống đất, cơ thể co giật dữ dội, trong miệng không ngừng trào ra máu.

Chỉ một cú đấm như vậy đã đủ để cậu chủ sống dở chết dở rồi.

Lâm Chính chậm rãi đi về phía cậu chủ.

Mọi người xung quanh đều bị sát ý của Lâm Chính làm cho sợ hãi, đến nỗi không ai dám tiến lên.

Lúc này, lòng trung thành của những người này đối với Đại hội đã hoàn toàn bị nỗi sợ hãi bao trùm.

"Bảo vệ tôi...các người...bảo vệ tôi nhanh lên..."

Cậu chủ khó khăn phát ra âm thanh yếu ớt.

Nhưng giây tiếp theo, ngực hắn ta đã bị chân Lâm Chính giẫm mạnh.

"Lâm thần y... anh... anh không thể giết tôi... Anh giết tôi... Đại hội... nhất định sẽ giết chết các người... nhất định là vậy..."

Cậu chủ đưa ra sự phản kháng cuối cùng bằng cách đe dọa.
Chương 5471: Sát khí bùng nổ

Nhưng Lâm Chính chỉ lạnh lùng nhìn hắn, vẻ mặt lạnh như băng khiến người ta rùng mình.

Cảm nhận được ánh mắt đáng sợ của Lâm Chính, giọng nói của cậu chủ dần dần yếu đi.

Hắn lúc này tựa hồ đã nhận ra thân phận, thực lực thậm chí ngay cả lời nói của hắn căn bản không thể lay chuyển được Lâm Chính!

Lâm Chính hiện giờ không còn quan tâm đến cậu chủ Đại hội là ai.

Đừng nói là cậu chủ Đại hội, chỉ e ngay cả Hội trưởng Đại hội ở đây, Lâm Chính cũng sẽ không chút kiêng kỵ giết chết!

"Chờ một chút, Lâm thần y, xin hãy nghe tôi nói!"

Ngay lúc Lâm Chính chuẩn bị ra tay, đội trưởng Thiên Long không nhịn được nữa, vội vàng hét lên.

Lâm Chính hơi quay đầu lại nhìn ông ta.

"Lâm thần y, cậu giết cậu ta thì có ích lợi gì? Điều này chỉ khiến thái độ của Đại hội đối với cậu càng thêm gay gắt mà thôi. Tại sao không tạm thời giữ cậu ta sống và dùng làm con tin để trao đổi với Đại hội? Như vậy không phải tốt hơn à?"

Đội trưởng Thiên Long nói.

Ông ta đương nhiên hiểu rằng điều quan trọng nhất lúc này là cứu lấy mạng sống của cậu chủ Đại hội.

Chỉ cần hắn ta không xảy ra chuyện gì thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Nếu Lâm Chính giết chết hắn ta ở đây, Long Quốc sẽ không thể yên bình.

Vì vậy, cho dù có phải lừa dối hay dỗ dành Lâm Chính để ổn định tình hình thì cũng phải làm.

Cho dù không ổn định được tình hình thì trì hoãn thêm thời gian cũng tốt.

Ông ta thầm tính toán thời gian, chắc hẳn quân tiếp viện sắp đến rồi.

Đội trưởng Thiên Long lặng lẽ nhìn ra ngoài.

Nhưng ông ta lập tức thu lại tầm mắt.

Bịch!

Một âm thanh kỳ lạ vang lên.

Chỉ thấy chân Lâm Chính giẫm lên ngực cậu chủ rồi đột ngột dùng lực, trong nháy mắt giẫm nát ngực hắn ta.

Mọi người xung quanh đều run rẩy.

Toàn bộ học viện lập tức im lặng, như thể thời gian đã đông cứng lại.

"Cái gì?"

Đội trưởng Thiên Long cũng sửng sốt, không thể tin được những gì mình nhìn thấy.

Giây tiếp theo.

Bịch!

Đầu của cậu chủ bị chân còn lại của Lâm Chính đạp nát khiến hắn ta chết tại chỗ!

"Á!"

Một thành viên Đại hội không chịu đựng được cảnh tượng kinh hoàng đó, hét lên rồi quay người bỏ chạy như điên.

"Muốn đi?"

Lâm Chính lạnh lùng nhìn người đàn ông, nhảy lên, lao tới đấm vào người hắn, khiến hắn biến thành một làn sương máu.

Cảnh tượng kinh hoàng khiến tất cả mọi người có mặt không nói nên lời.

Đội trưởng Thiên Long lúc này sắc mặt tái nhợt, hồi lâu không thể bình thường trở lại.

Ông ta không ngờ vào lúc này Lâm thần y lại bùng nổ sát khí như vậy...

Nhưng Lâm Chính không dừng lại ở đó.

Sau khi giết xong hai người, anh lao thẳng về phía những kẻ còn lại trong Đại hội.

"Á!"

"Giúp với!"

"Chạy mau!"

Những kẻ còn lại vô cùng sợ hãi. Một số chống cự và một số bỏ chạy.

Nhưng đối với họ, chỉ có một kết cục duy nhất, đó là cái chết.

Lúc này Lâm Chính giống như hổ giữa bầy cừu, điên cuồng đến cực điểm.

Đội trưởng Thiên Long đứng đó, không hề cử động hay nói một lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Chính chém giết.

"Đội trưởng, chuyện này..."

Đội viên bên cạnh mở miệng muốn thuyết phục nhưng lại không biết phải nói gì.

Không ai dám ngăn cản anh.

Nói đúng hơn là không ai có thể ngăn chặn anh.

Thế là giữa những tiếng la hét đau đớn và những tiếng than khóc, người trong Đại hội đều bị giết.

Hiện trường máu me đầm đìa, cảnh tượng vô cùng thê lương.

Không biết qua bao lâu Lâm Chính mới dừng lại.

Mọi người nuốt nước bọt, nhìn Lâm Chính toàn thân đầy máu với đôi mắt mở to và sợ hãi, hơi thở gần như đông cứng.

"Lâm thần y, cậu ổn chứ?"

Đội trưởng Thiên Long mở miệng, trầm giọng hỏi.

"Bảo người của các ông nhanh chóng xử lý hiện trường, chữa trị cho người bị thương”.

Lâm Chính mặt không cảm xúc nói: "Ngoài ra, ông có thể phái người đi thông Báo Đại hội, cho chúng biết cậu chủ của bọn chúng đã bị giết chết!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom