Đến tận trước khi lâm chung, bố Hoắc Trường Lâm vẫn không quên dặn dò anh ta nhất định phải tìm được di thể của Hoắc Trường Tùng, đưa anh ấy về. Nói ông bị ung thư chết, chẳng bằng nói rằng ông buồn bực vì chuyện Hoắc Trường Tùng mà qua đời.
Lúc Hoắc Trường Lâm kể lại tất cả với chúng tôi thì nước mắt đã rơi đầy mặt, lúc đó tôi tin chắc rằng đây chính là nỗi đau mãi mãi trong lòng anh ta…
Lúc này, Đa Cát ngẩng đầu lên nhìn trời, sau đó trầm mặt nói: “Có lẽ thời tiết sắp thay đổi, theo ý kiến của tôi thì mọi người nên lập tức quay lại khu cắm trại Everest, độ cao ở đó thấp hơn, với lại đường xuống bằng phẳng, nếu quả thật xảy ra chuyện bất ngờ thì chúng ta rút lui cũng tiện…”
Chúng tôi biết ý kiến của Đa Cát là chuyên nghiệp nhất. Mục đích của chúng tôi vốn cũng không phải là phải leo lên đỉnh núi, nên cũng không cần mạo hiểm đi tiếp.
Tôi nhìn đồng hồ đo độ cao, đã gần 5600m rồi. Dựa theo lời Hoắc Trường Lâm nói, thì anh ta và Hoắc Trường Tùng chia tay ở nơi có độ cao gần 6000m. Nếu bây giờ chúng tôi quay lại khu cắm trại 5200m, chỉ e ngày mai phải quay lại lần nữa.
Tôi bèn nhẫn tâm nói: “Không thể quay lại, nếu không thì ngày mai còn phải đi thêm một chuyến, chẳng phải vô ích rồi sao? Chi bằng kiên trì một chút, đến khu nghỉ C1 ở 5800m!”
Nhưng Đa Cát lại lo lắng: “Nhưng cơ thể của cậu có chịu được không? Cậu đã có phản ứng cao nguyên rồi, tôi sẽ không lấy tính mạng của cậu ra đùa.”
Biết Đa Cát muốn tốt cho tôi, nhưng tôi cũng biết một khi quay lại độ cao 5200m, thì hành trình hôm nay đều uổng phí. Trừ phi chúng tôi cứ từ bỏ, chuẩn bị xuống núi luôn, nếu không thì phải chịu giày vò nhiều lần như thế, cái mạng nhỏ này của tôi mới khó giữ đấy?
Thế là tôi nói với Đa Cát: “Cảm ơn anh Đa Cát, tôi biết anh vì muốn tốt cho tôi. Nhưng tôi tự biết cơ thể mình, tôi cảm thấy leo lên 6000 có lẽ không thành vấn đề gì.”
Mọi người thấy tôi kiên trì như vậy thì nhất trí leo lên tiếp, đợi đến khi chúng tôi lên đến khu nghỉ ở 5800m thì lại nghỉ. Giữa đường đi, vẫn là Đinh Nhất dìu tôi, hơn nữa sau khi hít dưỡng khí, tôi cũng cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cuối cùng trời xanh không phụ lòng người, chúng tôi đã đến được khu nghỉ C1 trước khi mặt trời lặn. So với khu cắm trại Everest, ở đây ít người hơn nhiều, chúng tôi còn gặp lại nhóm của Tống Ba.
Lúc bọn họ trông thấy chúng tôi thì cũng giật mình. Họ vốn cho rằng những người nghiệp dư như chúng tôi, cùng lắm cũng chỉ lên được 5400m rồi sẽ quay về. Đa Cát nói vì tôi kiên trì nên mới đến được đây. Được người đàn ông tộc Tạng thuần phác này khen ngợi, tôi còn thấy rất tự hào.
Vì hai nhóm vất vả lắm mới gặp được nhau. nên chúng tôi cùng ngồi ăn cơm, trò chuyện. Nghe một đội viên trong nhóm của Tống Ba nói, đúng thời điểm này vào năm ngoái, ở đây đã xảy ra một trận tuyết lở lớn, lúc đó một nhóm 16 người đều gặp nạn hết.
Về sau có đội cứu hộ lên tìm kiếm, thì chỉ tìm được 5 cái xác, còn lại tất cả đều bị chôn vùi sâu dưới tuyết. Tôi nghe là biết thằng nhóc này đang dọa rồi. Nếu dưới chân có xác chết thì sao tôi lại không biết được chứ.
Quả nhiên, Tống Ba vặc lại: “Đúng là có chuyện như vậy, nhưng không phải ở đây mà chắc là ở nơi gần 6000m, ngày mai chúng ta mới có thể đi ngang qua đó.”
Một đội viên nữ xinh đẹp trong nhóm Tống Ba hoảng sợ nói: “Những người không tìm được kia cứ bị vứt lại trong núi như vậy sao? Không có ai đến nhặt xác cho họ ư?”
Tống Ba lắc đầu: “Cũng không còn cách nào nữa, có người gặp nạn còn rơi xuống sông băng hoặc kẽ nứt trên băng, thậm chí có người còn bị chôn sâu dưới hàng trăm nghìn tấn tuyết đọng. Tình huống như thế, với sức lực của con người thì hoàn toàn không có cách nào để tìm lại thi thể của họ được.”
Tôi thấy vẻ sợ hãi trên khuôn mặt đội viên nữ kia, chắc trước khi đến đây, rất nhiều người muốn leo lên được đỉnh Everst, nhưng lại không để ý đến độ nguy hiểm của nó. Đôi khi, những thứ càng xinh đẹp thì lại càng khó lường.
Lần tìm xác này, đến bây giờ chỉ có một điều khiến tôi nghĩ mãi không ra, tại sao Hoắc Trường Lâm không hề có kinh nghiệm có thể sống sót, còn Hoắc Trường Tùng khỏe mạnh vạm vỡ thì lại mất tích trên núi tuyết?
Sau khi ăn cơm xong, mọi người chuẩn bị về lều ngủ. Lúc tôi đang định đứng dậy thì lại bị Hoắc Trường Lâm giữ chặt, mắt anh ta sáng quắc: “Cậu thật sự có thể trông thấy ký ức lúc còn sống của anh trai tôi?”
Tôi thản nhiên trả lời anh ta: “Anh đã mời tôi thì nên tin tưởng tôi, đúng không? Tuy bây giờ tôi vẫn chưa xem được hết toàn bộ ký ức của anh trai anh, nhưng tôi nhìn thấy các anh lúc còn bé, có lẽ ngày mai anh nghỉ ngơi khỏe rồi, chúng ta có thể tìm thấy anh ấy đấy.”
“Cậu thông qua tôi mà tìm được sao? Tại sao tôi không cảm thấy được linh hồn của anh ấy?” Hoắc Trường Lâm khó hiểu hỏi.
Tôi thầm thấy buồn cười, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Không phải là tôi thông qua anh, mà là thông qua thận của anh, hiểu chưa? Nếu anh cũng có thể cảm nhận được linh hồn của anh trai, thì hà tất gì phải mời chúng tôi đến nữa! Không phải à?”
Hoắc Trường Lâm cái hiểu cái không gật đầu, sau đó mù mịt đi về lều của mình.
Tôi không rõ Hoắc Trường Lâm đang phân vân điều gì, có rất ít người hỏi tôi tìm được như thế nào, vì đa số họ chỉ quan tâm là có tìm được hay không thôi.
Trở lại lều, Đinh Nhất dặn dò tôi ăn hết cây rễ vàng, tuy không biết có giảm được cảm giác khó chịu hay không, nhưng ít ra có ăn vẫn tốt hơn không.
Hôm nay gió hơi lớn, thổi qua lều nghe vù vù. Đa Cát nói, chắc thời tiết ngày mai không đẹp lắm, đây không phải tin tốt với chúng tôi và nhóm Tống Ba.
Một đêm không mộng mị, tôi tỉnh lại với cảm giác đau buốt toàn thân, mở miệng ra đã thấy cổ họng như bị thiêu đốt, rất khó chịu. Lúc Đinh Nhất dậy thì có xem cổ họng giúp tôi, nói rằng nó sưng dữ lắm, nếu không được thì hôm nay phải xuống núi ngay!
Tôi không có tâm trạng nói chuyện, chỉ lắc đầu với anh ta, tỏ ý không muốn từ bỏ nhanh như vậy. Tôi cảm thấy chỉ có mình mới tìm được di thể của Hoắc Trường Tùng. Đinh Nhất thấy tôi quá khó chịu, thì lấy thêm một bình dưỡng khí ra cho tôi hít thở. Kết quả lúc anh ta lấy bình dưỡng khí ra khỏi túi thì choáng váng.
Vài bình dưỡng khí trong túi đã bị ai đó lấy vật nhọn đâm vỡ, dưỡng khí bên trong đã bay hết! chú Lê cau mày, không ngờ được. Xem ra lần này chúng tôi không chỉ đơn giản là phải đối mặt với hoàn cảnh ác liệt rồi…
“Hôm qua ai đã đến gần chiếc ba lô này?” Chú Lê trầm giọng hỏi.
Đinh Nhất nghĩ ngợi: “Ba lô này vẫn để trong lều, chỉ có lúc chúng ta ăn cơm là con không ở cạnh, chắc lúc ấy đã bị ai đó động chân động tay.”
Nhưng tôi suy nghĩ cẩn thận hơn, lúc đó mọi người đều cùng ngồi trò chuyện, tôi không nhớ ra có ai rời khỏi đó? Nhưng Đinh Nhất lại nói, lúc ấy không chỉ có một người từng rời đi, bao gồm trong nhóm chúng tôi còn có Đa Cát và Hoắc Trường Lâm.
Bình luận facebook