Lương Trạch Phi giữ chặt vết thương ở đùi, cố bơi lên trên! Anh biết cơ hội sống duy nhất của mình là lên được trên thuyền. Nhưng anh không biết, tốc độ di chuyển của cá mập trắng rất nhanh, lúc anh còn cách mặt nước chưa đến hai mét, thì cảm thấy cơ thể trầm xuống, bị một lực kéo xuống đáy biển…
Bởi vì không thấy đau đớn nên Lương Trạch Phi đoán con súc sinh kia cắn vào bình dưỡng khí sau lưng mình, may mà bây giờ cách mặt nước cũng không xa! Có dưỡng khí hay không cũng không quan trọng!
Nghĩ thế, anh nhanh chóng tháo bỏ bình dưỡng khí ra, quả nhiên lực kéo biến mất. Lương Trạch Phi quay lại nhìn, không để ý đến đau đớn ở chân, bản năng sinh tồn thúc đẩy anh bơi nhanh đến ca nô của mình.
Lúc này con cá mập phát hiện thứ trong miệng mình không phải đồ ăn, nó tức giận hất mạnh lên, ném bình dưỡng khí của Lương Trạch Phi sang một bên, sau đó đuổi theo vết máu của anh.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lương Trạch Phi cuối cùng cũng nắm được lan can boong thuyền, sau đó xoay người bò lên thuyền. Cùng lúc đó, anh nghe thấy tiếng cá mập cắn phập vào khoảng không, miệng nó còn phát ra tiếng ken két…
Lương Trạch Phi kéo bên đùi bị thương lên boong thuyền, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình đã tham gia nhiều loại mạo hiểm như vậy, mà lần này lại bị thương trong lúc đi nghỉ ngơi.
Nhìn vết thương dữ tợn trên đùi, trong lòng Lương Trạch Phi tuyệt vọng, vết thương kéo dài từ đùi đến đầu gối, gần như rạch hết cơ đùi ra…
Máu liên tục chảy, anh biết bây giờ phải cầm máu ngay, nếu không sẽ mất máu mà chết! Anh nhớ trong khoang thuyền có hộp cấp cứu, nên phải di chuyển đến đó.
Nhưng chỉ cần anh hơi động, cả người đều đau đến choáng váng, có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Anh cắn răng, liên tục nói với mình phải kiên trì, nhất định phải lấy được đồ cầm máu!
Rốt cuộc, Lương Trạch Phi cũng kéo được chân bị thương vào khoang thuyền, boong thuyền màu trắng bị vệt máu của anh để lại một đường đỏ dữ tợn. Anh nhịn đau, tìm được hộp cấp cứu, lấy băng vải cầm máu và cồn khử trùng.
Nhưng nhìn vết thương ngoằn ngoèo trên chân, anh lại không biết bắt đầu từ đâu! Vết thương quá lớn, nếu như không khâu lại, đám băng vải này không thể cầm được máu…
Lương Trạch Phi biết mình không có nhiều thời gian, nên anh cắn răng tìm kim chỉ trong hộp. Nhưng bây giờ không có thuốc tê, đừng nói là khâu lại, chỉ cần động nhẹ cũng đã đau tới thấu xương rồi.
Lúc này anh nhìn thấy ở đáy hòm có một hộp thuốc giảm đau, thế là anh không nghĩ nhiều, nhét rất nhiều thuốc giảm đau vào miệng rồi cố gắng nhai. Nhưng vì mất máu quá nhiều, miệng Lương Trạch Phi gần như không còn cảm giác, chỉ cố gắng nuốt chửng số thuốc đó.
Cũng không biết do uống thuốc giảm đau hay do tác dụng tâm lý, anh cảm thấy đùi mình không còn đau như vừa nãy nữa! Thế là anh hít một hơi sâu, bắt đầu khâu vết thương trên đùi.
Để giảm bớt đau đớn, Lương Trạch Phi chỉ khâu lại mấy chỗ quan trọng, nhưng mỗi lần khâu một chút anh vẫn cảm nhận rõ ràng cảm giác đau đớn khi kim xuyên qua da thịt của mình. Đến khi anh may xong thì cả người đã toàn là mồ hôi, như vừa vớt trong nước ra.
Lương Trạch Phi lấy trong hộp cấp cứu một bình xịt cầm máu, anh cắn răng phun lên chân mình. Cảm giác này không cần nói cũng biết, đau đến mức cả người không tự chủ được mà co quắp lại.
Máu… rốt cuộc cũng ngừng chảy, bước cuối cùng chính là dùng băng vải quấn chặt lại... Đây cũng là bước đau đớn nhất, Lương Trạch Phi chậm lại, để thuốc giảm đau ngấm thêm một chút.
Sau đó anh cố gắng quấn chặt đùi bằng băng vải! Vừa buộc xong, đau đớn quá nhiều khiến anh ngất đi…
Không biết đã qua bao lâu, Lương Trạch Phi cảm thấy ca nô hơi xóc nảy, anh hoảng hốt tỉnh lại, thấy ngoài trời đã tối đen.
Anh thử giật giật, cảm giác vết thương không còn đau như trước, anh chậm rãi đi vào khoang điều khiển, định lái ca nô quay về. Ai ngờ, nhà dột gặp mưa rào, động cơ khởi động mãi không được!
Lương Trạch Phi tức giận chửi thề, trước đó anh còn cho rằng hôm nay là ngày may mắn của mình, kết quả lại là một ngày đen đủi…
Cũng may, khi đó Lương Trạch Phi đã tỉnh táo, anh biết mình không thể lái thuyền về nên phát tin cầu cứu lên đảo, chờ họ đến cứu mình. Nhưng không biết có phải do thời tiết hay không, thiết bị truyền tin vô tuyến trên thuyền không liên lạc được với người trên đảo. Lúc chiều anh đi gấp nên không cầm điện thoại vệ tinh theo, lần này đúng là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay!
Lương Trạch Phi kéo cái chân bị thương về lại boong thuyền, lúc này sóng biển rất lớn! Xem ra anh chỉ có thể chờ đến khi có người phát hiện ra mình chưa về cảng, rồi ra biển tìm thôi.
Nhưng lúc đó Lương Trạch Phi không ngờ rằng, có một trận siêu bão đang tiến đến vùng biển đó. Sóng lớn cao mười mấy mét vô tình ập xuống chiếc ca nô, dù không đập nát nó nhưng sau mấy lần bị sóng lớn đánh cũng lật úp rồi chìm xuống biển.
Lúc thuyền lật, Lương Trạch Phi bị đập đầu vào bàn làm việc ở khoang thuyền, ngất đi... Cho nên lúc chết đi, anh cũng không cảm thấy đau đớn, hoặc có lẽ do lúc trước anh đã trải qua đủ thống khổ rồi.
Đến khi tôi lấy lại tinh thần, phát hiện Hạ Cương và Lương Tư ngây mặt nhìn mình, có lẽ thời gian tôi thất thần quá lâu, dọa họ sợ.
Bởi vì dùng não quá độ, người tôi lảo đảo, may mà có Đinh Nhất đỡ, để tôi ngồi trên salon nghỉ ngơi một lúc.
Tôi nghỉ một chút, chỉnh sửa lại đoạn ký ức của Lương Trạch Phi, sau đó đặt Ngọc Quan Âm vào tay Lương Tư, tiếc nuối nói với cô ấy: “Lương Trạch Phi đã chết ba năm trước rồi, sau khi lặn xuống biển, anh bị cá mập cắn bị thương, sau đó thuyền của anh ấy lại bị siêu bão làm lật úp...”
Lương Tư nghe xong thì đờ đẫn, cô ấy chỉ máy móc gật đầu: “Vậy anh có thể tìm thấy thi thể của anh ấy không?”
Tôi nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu cho tôi một người bản địa dẫn đường thì không khó tìm lắm, vì vùng biển anh ấy lặn có đặc điểm...”
Lương Tư không nói gì, chỉ nhận lại Ngọc Quan Âm, sau đó cứng nhắc quay đi.
Tôi và chú Lê nhìn nhau, không biết ý của cô ấy là gì, tìm hay không tìm?!
Bình luận facebook