Đinh Nhất thấy tôi thật sự muốn xuống nước, vội giữ chặt tôi lại: “Cậu nghĩ kĩ chưa! Dưới đấy có cá mập! Đến lúc đó tôi ở trên này thì không cứu được cậu đâu...”
Tôi cười nói với anh ta: “Không sao đâu, tôi tự tin mà, anh cứ yên tâm đợi trên thuyền đi!”
Sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng, hai thợ lặn mỗi người một bên đưa tôi xuống nước. Khi vừa xuống nước, tôi hơi lo lắng, nhưng khi bọn họ từ từ đưa tôi lặn xuống đáy biển, tôi lập tức bị cảnh đẹp trước mắt thu hút... Trước kia lúc xem chương trình khám phá thế giới luôn cảm thấy thế giới dưới đáy biển thật lộng lẫy, bây giờ tận mắt nhìn thấy, quả là chỉ có hơn chứ không kém!
Mặc dù bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp trước mắt, nhưng tôi vẫn không quên mục đích lặn biển lần này. Tôi vẫn tìm kiếm bốn phía, hi vọng có thể tìm thấy vị trí Lương Trạch Phi bị cá mập tấn công.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trước khi xuống nước, hai thợ lặn đã nói với tôi, bình dưỡng khí trên người tôi theo nguyên tắc chỉ có thể sử dụng được 20 phút. Nhưng lúc sử dụng thực tế có thể lâu hơn một chút, nhưng không vượt quá 30 phút.
Cho nên từ lúc xuống nước, tôi phải nắm chắc thời gian tìm kiếm, nhất định phải tìm được trước khi bình hết khí…
Nhưng vấn đề là trong biển không phải chỉ có ba chúng tôi, trước mắt tôi thỉnh thoảng lại bơi qua các loại cá đủ sắc màu, dáng vẻ hết sức đáng yêu. Sự xuất hiện của chúng làm nhiễu loạn tầm mắt, khiến tôi mất một lúc lâu mới tìm được nơi Lương Trạch Phi tìm ra đồng tiền vàng lúc trước.
Nơi này không thay đổi nhiều, gần như giống hệt ba năm trước. Tôi cẩn thận nhìn đằng sau rặng san hô, sợ sơ ý sẽ giống như Lương Trạch Phi, có một con cá mập trắng khổng lồ lao ra cắn mình một cái!
Nhưng đấy chỉ là tưởng tượng của tôi, phía sau ngoại trừ mấy động vật thân mềm không biết tên thì chẳng còn gì nữa. Tôi cẩn thận nhớ lại đường chạy của Lương Trạch Phi sau khi bị cắn, ca nô của anh ta dừng ở phía Đông Bắc của rặng san hô trắng.
Tôi ra hiệu với hai thợ lặn bên cạnh, để bọn họ đưa tôi đi đúng hướng. Kết quả, ba người chúng tôi bơi về hướng kia được một lúc, thì phát hiện dưới đáy biển có một khe hở.
Một thợ lặn tinh mắt phát hiện mảnh vỡ màu trắng, giống như của du thuyền rơi. Tôi nhìn vết nứt đó, phát hiện trong đấy sâu không lường được, có trời mới biết bên dưới đó thông đến đâu…
Có lẽ năm ấy ca nô của Lương Trạch Phi đã rơi vào khe nứt này, nếu không, mấy năm nay có không ít du khách đến đây lặn biển, sao không ai phát hiện ra chứ? Lúc này, thợ lặn bên cạnh kéo tôi một chút, ra hiệu thời gian sắp hết, chúng tôi phải lên trên!
Tôi nhìn vết nứt sâu không thấy đáy kia, lòng đầy tiếc nuối, xem ra Lương Tư cuối cùng vẫn không thể nhìn thấy thi thể anh ba mình…
Sau khi về thuyền, tôi kể lại cho Lương Tư nghe tình hình dưới đáy biển, đồng thời cũng nói cho cô ấy biết, ca nô của Lương Trạch Phi và thi thể của anh ấy có thể đã rơi vào trong vết nứt kia, chúng tôi đã phát hiện một mảnh vỡ du thuyền gần đó có thể chứng minh.
Hai thợ lặn cũng xác nhận lời tôi nói, họ đều biểu thị không có khả năng tìm được thi thể của Lương Trạch Phi.
Lương Tư nghe xong cũng không phản ứng quá xúc động, chỉ hỏi ba chúng tôi vị trí cụ thể của khe nứt kia, tôi còn vẽ một bản đồ cụ thể cho cô ấy.
Chúng tôi vốn cho rằng chuyến hành trình này coi như đã kết thúc, chắc sẽ sớm quay về. Nhưng Lương Tư muốn dừng lại trên biển một đêm. Mặc dù dừng lại một đêm thì không có vấn đề, chỉ là không ai hiểu Lương Tư làm thế có dụng ý gì?
Có lẽ, từ đầu Lương Tư đã dự tính ở lại một đêm trên biển, nên đồ ăn nước uống đều chuẩn bị đầy đủ. Sau khi ăn cơm tối xong, Lương Tư lại đến tìm tôi, cô ấy cầm một cái túi được dán kín. Cô ấy muốn tôi sau khi về nước giao nó cho một luật sư tên là Lưu Hỉ Trụ.
Mặc dù tôi rất thắc mắc vì sao cô ấy không tự đưa cho anh ta, nhưng cũng không tiện hỏi nguyên nhân, nên chỉ đồng ý giúp cô ấy chuyện này, đồng thời hứa sẽ giao tận tay luật sư Lưu Hỉ Trụ kia.
Sau khi Lương Tư đi, chú Lê nghi ngờ đến hỏi tôi: “Cô Lương này kỳ lạ quá! Lúc trước thì rất lo lắng muốn tìm được thi thể Lương Trạch Phi, bây giờ không có hi vọng tìm được cũng không có biểu hiện gì. Còn cái túi này nữa, sao cô ta không tự giao cho luật sư kia? Chẳng lẽ cô ta không có ý định về nước?”
Lúc đó tôi căn bản cũng không nghĩ đến việc này, Lương Tư đúng là không có ý định về nước thật! Nếu như đêm đó tôi để ý hơn, có lẽ chuyện sau đó sẽ không xảy ra…
Tôi ngồi dậy, đầu óc choáng váng, mơ hồ một lúc mới nhớ ra đêm qua tôi ngủ trên thuyền. Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời qua cửa sổ, sắc trời cũng không tệ lắm, trên nền trời xanh thẳm có mấy con chim biển bay qua.
Tôi quay đầu, phát hiện chú Lê và Đinh Nhất không ở trong phòng, thầm nghĩ sao hai người họ lại dậy sớm thế! Tôi cũng bò ra khỏi giường, đi lên boong thuyền tìm bọn họ. Nhưng trên boong thuyền không có ai, tuy thuyền này không nhỏ, nhưng cũng không rộng đến nỗi đi mãi mà không thấy ai như thế này chứ!
“Đinh Nhất! Chú Lê?” Tôi gọi họ, nhưng trên thuyền hoàn toàn yên ắng, không ai trả lời. Chuyện này quá kỳ lạ! Sao người trên thuyền đều biến mất trong một đêm chứ?
Đột nhiên, tôi bị ý nghĩ của mình dọa sợ, không khỏi rùng mình, không phải quỷ quái chứ? Tôi lập tức tìm kiếm ở xung quanh, liên tục gọi tên từng người…
“Đinh Nhất? Chú Lê! Đội trưởng Hạ? Có ai ở đây không!”
Cuối cùng chờ mãi không có ai đáp lại, tôi quyết định đi đến phòng điều khiển để cầu cứu trên đảo... Nhưng lúc tôi định đi đến phòng điều khiển, đột nhiên thấy đầu bên kia thuyền có một bóng người đang đứng. Bóng lưng anh ta rất lạ, tôi có thể khẳng định anh ta không phải người trên thuyền này.
“Anh Ba!” Một giọng nói quen thuộc từ sau lưng tôi truyền đến, tôi nhìn lại, phát hiện Lương Tư đang từ trong buồng nhỏ đi ra, dường như cô ấy không nhìn thấy tôi, đi thẳng đến chỗ người đàn ông kia.
Người đàn ông nghe thấy tiếng gọi của Lương Tư thì xoay người lại, lúc tôi nhìn rõ khuôn mặt của anh ta thì hoảng hốt! Đây chẳng phải là Lương Trạch Phi ư? Sao có thể? Anh ta đã chết rồi mà!
Lương Tư chạy đến ôm chặt lấy anh ta. Còn Lương Trạch Phi cũng âu yếm nhìn Lương Tư, không nói câu nào…
Bình luận facebook