Điều khiến Lý Đông Hương không ngờ tới được là, hôm đó khi Tôn Bằng Thành lên thuyền, sau khi cầm được đồ đã đi đục thủng đáy thuyền! Bà ta lúc đó khóc lóc cầu xin anh ta dừng tay, dù sao người trên thuyền cũng là cha ruột của anh ta!
Nhưng Tôn Bằng Thành không chớp mắt nói: “Mẹ đừng tự lừa mình, ông ta còn không biết đến sự tồn2tại của con, cha ruột? Hừ… Ha ha… Cũng không quan trọng bằng tiền!”
Lý Đông Hương lúc đó rất hối hận, tại sao lại gieo hận thù vào lòng con trai, nếu biết trước sẽ có kết quả này, bà ta thà để con mình cả đời không biết cha đẻ của mình là ai! Nhưng bây giờ đã muộn rồi, nhìn nước dần tràn vào nhấn chìm du thuyền, Lý Đông Hương5biết dù thế nào đó vẫn là con trai mình… mọi chuyện đã không thể vãn hồi được nữa.
Tôn Bằng Thành vì muốn để người phát hiện thuyền đắm cho rằng Lý Đông Hương đã chết, nên tạm thời sắp xếp cho bà ta ở lại trên hòn đảo nhỏ không có người qua lại này, sau đó anh ta sẽ theo lịch đưa đồ ăn và thức uống đến.
Tiếc là Tôn Bằng6Thành cũng không phải là đứa con trai quan tâm đến mẹ, anh ta không hề biết mẹ mình bị bệnh động mạch vành nhiều năm, nên không nghĩ đến chuyện đưa thuốc đến cho bà ta. Lý Đông Hương một mình chờ trên đảo, nhớ lại ba mươi năm qua, bà ta càng tự trách mình, nếu như không phải tại mình thì con trai đã không thành bộ dạng như bây5giờ. Trời đêm yên tĩnh, xúc động dâng lên kết quả bệnh cũ tái phát. Lúc đó trên người bà ta không có thuốc, cũng không có điện thoại, cuối cùng bà ta chỉ đành nằm trong lều vải chịu đau đớn chậm rãi chết đi…
Nhìn hết cuộc đời người đàn bà này, trong lòng tôi không khỏi thở dài, vì một người đàn ông không thích mình, đau khổ sống qua mấy3chục năm, cuối cùng lại có kết cục như vậy…
Chỉ vì si niệm trong lòng, có đáng không? Nếu như ngay từ đầu bà ta có thể buông tay, có lẽ bây giờ đã con cháu đầy nhà, tận hưởng niềm vui gia đình.
Lúc này anh Tư sau khi gọi điện xong đi đến chỗ chúng tôi nói: “Đã thông báo vị trí cho cảnh sát biển, họ sẽ đến nhanh thôi.”
Tôi gật đầu nói: “Tốt, vậy chúng ta cũng không cần tới gần quá, để tránh phá hủy hiện trường.”
Đang nói chuyện, chúng tôi liền nghe phía sau rừng cây có tiếng động, quay lại, hóa ra là người quen cũ đang đi đến đây- Tôn Bằng Thành – giám đốc Tôn.
“Giám đốc Tôn? Sau anh lại ở đây?” Tôi giả vờ giật mình hỏi.
Vì tôi còn chưa kịp nói ký ức trong tàn hồn của Lý Đông Hương cho chú Lê và Đinh Nhất biết, cho nên bây giờ chưa muốn đánh rắn động cỏ. Tôn Bằng Thành nhìn thấy chúng tôi ở đây cũng kinh ngạc, vẻ mặt khá phức tạp.
Anh ta hoảng hốt nói: “Tôi… Vừa nhìn thấy thuyền của anh Tư, đoán là mọi người đang ở đây nên lên xem thế nào?”
Lúc này anh Tư chủ động nói với anh ta: “Giám đốc Tôn, chúng tôi phát hiện thi thể người giúp việc của Phong Hải Hào trên đảo này, ở trong lều vải kia, vừa rồi tôi đã báo cảnh sát rồi.”
Mặt Tôn Bằng Thành biến sắc, nhưng vẫn cố bình tĩnh nói: “Anh nói thi thể người giúp việc kia ở ngay trong lều vải phía trước sao? Làm sao anh biết?”
Anh Tư cười chỉ chúng tôi nói: “Là đại sư nói.”
Tôi có thể nhìn ra Tôn Bằng Thành đang cố gắng bình ổn tâm trạng của mình, dù sao cũng là người mẹ đã sinh thành nuôi dưỡng mình, nếu nói không có cảm giác thì không có khả năng, nhưng từ tốc độ nói, tôi biết anh ta đã điều chỉnh tâm trạng của mình rất tốt, ít nhất cũng qua mắt được những người không biết chuyện, không nhận ra chút kẽ hở nào…
Trong lúc chờ cảnh sát đến, Tôn Bằng Thành đột nhiên hỏi tôi: “Cậu Trương, cậu thật sự có thể cảm nhận được khí của người chết à?”
Tôi lạnh lùng nhìn sang: “Tôi chẳng những có thể cảm nhận khí của người chết, còn có thể biết được cảm giác trước khi chết của họ.” Tôi chỉ tay về phía thi thể Lý Đông Hương nói: “Trước khi chết bà ấy rất đau khổ, lòng đầy áy náy hối hận… Mặc dù tôi không biết bà ấy vì chuyện gì mà đau khổ như thế, nhưng có lẽ vì tâm trạng không ổn mới khiến bệnh tim tái phát.”
“Bệnh tim?” Tôn Bằng Thành hoảng sợ nói.
Tôi gật đầu: “Đúng, bà ấy đau tim chết… Có lẽ đêm trước khi xảy ra chuyện, bà ấy đã rất đau khổ. Anh nhìn hoàn cảnh nơi này xem, một người lén lút chờ ở chỗ như thế này, bên người không có thuốc, không có điện thoại, một mình chết trong cô độc, như vậy không phải là quá thảm sao…”
“Đừng nói nữa!” Tôn Bằng Thành đột nhiên hét lớn.
Tôi biết tôi đã chạm vào chỗ đau nhất trong lòng anh ta, không biết cái chết của mẹ có thể làm thức tỉnh chút lương tri còn lại trong lòng anh ta không.
Không bao lâu sau, có hai chiếc ca nô của cảnh sát biển chạy đến đây. Bọn họ khám nghiệm sơ bộ hiện trường, từ vết tích trong lều vải, Lý Đông Hương thực sự là đã bị bệnh qua đời.
Cụ thể là nguyên nhân gì, thì phải đợi khám nghiệm thi thể mới biết được, có điều kết quả thế nào cũng không còn quan trọng, ít nhất là không còn quan trọng với Tôn Bằng Thành.
Bây giờ cảnh sát đã biết Lý Đông Hương khi rời du thuyền vẫn còn sống, vậy bà ta đi thế nào? Là ai đưa một bà lão sắp xếp trên đảo này?
Quan trọng nhất là, trên người bà ta không có ly Ca Diêu Bát Phương, nếu như không có trên người bà ta, chứng tỏ bà ta còn có đồng bọn.
Cảnh sát bắt chúng tôi làm biên bản tường trình, lúc tôi nhìn thấy Tôn Bằng Thành vẫn cắm đầu hút thuốc, thì đi đến bên cạnh anh ta nói: “Thật ra, muốn điều tra ra đồng bọn của Lý Đông Hương rất dễ dàng… Anh cứ nói đi?”
Mặt Tôn Bằng Thành tái nhợt, vội ném điếu thuốc trong tay mình xuống: “Đó là chuyện của cảnh sát.” Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.
Tôi thấy Tôn Bằng Thành bỏ đi, quay đầu nói với chú Lê: “Anh ta chính là con trai của người giúp việc, chính anh ta đã giết những người trên thuyền!”
Chú Lê híp mắt nhìn bóng lưng Tôn Bằng Thành, mãi mới nói: “Khó trách anh ta lại xuất hiện ở đây, xem ra là mang đồ đến cho mẹ.”
“Vậy bây giờ chúng ta làm sao? Trực tiếp nói với cảnh sát? Hay là…” Tôi nói.
Chú Lê khoát tay: “Cứ nói với cậu Uông đi, để cậu ta tự xử lý, chúng ta cố gắng đừng dính quá nhiều…”
Thế là chú Lê gọi điện cho cậu Uông, nói cho anh ta biết chúng tôi đã tìm thấy thi thể của Lý Đông Hương, cũng phát hiện giám đốc Tôn có vấn đề, để tự anh ta đi điều tra.
Trở lại khách sạn, tôi kể những chuyện cũ cùng hận thù của Lý Đông Hương và cha cậu Uông cho họ nghe.
Chú Lê cũng liên tục nói: “Không ngờ còn có một đoạn tình cảm như vậy… Thời đó chuyện này nhiều lắm, người có lương tâm mấy năm sau sẽ nghĩ cách đưa con vào thành phố. Còn cha của cậu Uông, chú đoán ông ta không biết đến sự tồn tại của Tôn Bằng Thành. Nếu không với địa vị của ông ta hôm nay, đừng nói là thêm một đứa con trai, có thêm một xấp thì ông ta cũng không để con mình phiêu bạt bên ngoài.
Bình luận facebook