Tôi nghe chị Bạch nói cũng giật mình: “Cái gì? Nhà họ có hai người đàn ông đều mất tích á? Chị chắc chắn là không phải bỏ nhà đi chứ?”
Chú Lê lúc này vẫn chỉ quan tâm tiền công do ai trả, chị Bạch cũng nói2để chú ấy yên tâm, tiền sẽ do bạn chị ấy trả, vì cha của học sinh mất tích này cũng là giáo viên của anh ta.
Thảo nào, thầy của mình mất tích, đương nhiên không hy vọng con trai của thầy cũng mất tích. Thế là5tôi hỏi xen vào: “Người mất tích làm nghề gì?”
Chị Bạch rất nghiêm túc nói: “Hai cha con họ đều là phóng viên…”
Đều là phóng viên!? Không ngờ phóng viên ở Đài Loan lại là nghề có mức nguy hiểm cao như thế!
Sau đó tôi có hỏi6cụ thể câu chuyện, nhưng chị Bạch lại nói mình cũng không biết rõ lắm, chuyện này phải chờ chúng tôi đến Đài Bắc rồi tìm hiểu rõ ràng. Là quan hệ của chị Bạch đương nhiên chú Lê sẽ không thể không nhận, nhưng dù sao5cũng đến Đài Loan, toàn bộ hành trình của chúng tôi vẫn cần người địa phương dẫn đường.
Chị Bạch thấy chúng tôi lo lắng thì trấn an, toàn bộ hành trình đã được sắp xếp, chị ấy sẽ đích thân đặt trước vé máy bay, sau khi3hạ cánh sẽ có người đón tiếp đi theo hành trình của chúng tôi, những chuyện này không cần chúng tôi phải lo lắng.
Nên tôi và Đinh Nhất quay về thu xếp đơn giản, sau đó lại đem Kim Bảo chưa đón về được mấy ngày giao cho mẹ Đậu Đậu. Tôi trước khi đi còn gọi điện cho Chiêu Tài, thông báo với chị ấy tôi có việc phải đi xa, không có chuyện quan trọng đừng gọi điện thoại, vì tiền điện thoại rất đắt. Nhưng không ngờ con nhóc kia vừa nghe tôi đi Đài Loan đã liệt kê một danh sách dài những thứ muốn mua.
Tôi nghe qua rồi nói: “Chị à, em đi sang đó làm việc, làm gì có thời gian đi mua những thứ này cho chị?”
Nhưng Chiêu Tài lại dày mặt nói: “Cậu vất vả lắm mới đi một lần, nhất định có thời gian, chị biết cậu tốt nhất! Mua rồi về! Ngoan…”
Cuối cùng tôi trợn mắt, tức giận nói: “Nếu có thời gian sẽ mua cho chị, nhưng em vẫn nói trước, không chắc đã có thời gian.”
Chiêu Tài nghe xong cười nói: “Chị tin em, chắc chắn có thời gian…”
Tôi đau đầu nhìn danh sách đồ, đây là những cái gì chứ? Phụ nữ đúng là phiền phức!
Chuyến bay giữa trưa, chúng tôi chỉ đem theo hành lý đơn giản lên máy bay đến Đài Bắc, hơn ba giờ sau máy bay hạ cánh xuống sân bay Đào Viên – Đài Bắc. Vừa ra khỏi sân bay, tôi liền thấy một bảng giấy lớn, nắn nót viết hàng chữ: “Chào mừng Lê đại sư đến Đài Bắc.”
Người đến đón chúng tôi tên là Bạc Hoài Văn, là trợ lý của bạn chị Bạch. Bạn của chị Bạch là ngài Vương cũng không phải người bình thường, anh ta hiện giờ là chủ biên một tờ báo nổi tiếng ở Đài Loan.
Bạc Hoài Văn mỉm cười nói với chú Lê: “Ngài Vương rất muốn tự mình đến đón ngài, nhưng hôm nay có một hội nghị khẩn ngài ấy cần tham dự nên phái tôi đến trước.”
Tôi nghe Bạc Hoài Văn nói tiếng phổ thông bằng giọng Đài Loan tiêu chuẩn, khiến tôi nhớ đến những gì đã nhìn thấy qua ánh mắt của bác sĩ Triệu kia, trong lòng có chút thương cảm…
Chú Lê khoát tay với Bạc Hoài Văn nói: “Không sao, công việc của ngài Vương quan trọng.”
Sau khi lên xe, Bạc Hoài Văn lái xe đưa chúng tôi đến khách sạn Mùa Xuân đã đặt sẵn. Sau đó chúng tôi ăn cơm đơn giản trong khách sạn, nghỉ ngơi chốc lát, Bạc Hoài Văn đưa chúng tôi đến gặp ngài Vương vừa họp xong.
Dọc đường, tôi ngắm nhìn cảnh sắc đường phố Đài Loan, nơi này hoàn toàn có thể so sánh với những thành phố Bắc Thượng Quảng (Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu) phồn hoa của chúng tôi! Nếu như hai mươi năm trước tôi có cơ hội đến Đài Loan, chắc chắn sẽ cảm thấy nơi này quá phồn hoa. Đáng tiếc bây giờ… không có cảm giác gì.
Ngài Vương thần bí kia trong tưởng tượng của tôi là một người đàn ông trung niên tầm bốn năm mươi tuổi, đeo cặp kính cận thật dầy, hạ trên sống mũi. Không ngờ, lúc chúng tôi nhìn thấy, đúng là có đeo kính, nhưng rất nhã nhặn, tuổi không đến bốn mươi, ăn nói khá nho nhã. Tôi không ngờ với tuổi của anh ta đã lên đến chức chủ biên, xem ra người này cũng có tài.
Lúc chúng tôi vào văn phòng của anh ta, anh ta đang gọi điện thoại, sau khi thấy chúng tôi thì lập tức tắt máy, đứng dậy cười nói với chú Lê: “Ngài chính là Lê đại sư à, tôi đã nghe danh của ngài rất nhiều! Tiểu Bạch thường xuyên nhắc đến ngài với tôi…”
Chú Lê khiêm tốn nói: “Nào có, nào có… Đây đều là các vị quá khen, thật ra Lê tôi cũng không thần kỳ như thế, hy vọng lần này có thể giúp chủ biên Vương đỡ bận lòng.”
“Thật ra, lần này làm phiền các vị tàu xe đến đây, cũng là bất đắc dĩ, tôi thực sự không đành lòng nhìn cô cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, cho nên mới nhờ Tiểu Bạch gọi điện nhờ ngài đến một chuyến…” Anh ta vừa nói vừa bảo nữ thư ký pha trà cho chúng tôi.
Sau khi chúng tôi đều ngồi xuống, anh ta lấy một xấp tư liệu đặt trước mặt chúng tôi: “Trong này chính là hồ sơ cá nhân của đệ tử của tôi, Điền Chí Phong, cha của cậu ta là Điền Hoài Mẫn cũng là sư phụ của tôi. Đáng tiếc sư phụ của tôi nhiều năm trước lúc tác nghiệp ở chiến trường Afghanistan đã mất tích, nhiều năm trôi qua vẫn không có tin tức gì của ông ấy, cho nên tôi rất quan tâm đến con trai Tiểu Phong của ông ấy, nhưng không ngờ cậu ta cũng xảy ra chuyện giống như vậy….”
Chú Lê nghi ngờ nói: “Vì sao Điền Chí Phong lại mất tích?”
Ngài Vương bất đắc dĩ nói: “Đây cũng là điều chúng tôi không rõ, vì chuyện của cha, tôi chỉ cho cậu ấy làm ở mục giải trí, không ngờ cậu ta vẫn mất tích không bình thường.”
“Mất tích không bình thường là ý gì?” Tôi tò mò hỏi.
“Chính là không có dấu hiệu mất tích.” Ngài Vương thành thật nói.
Vốn Điền Chí Phong rất sùng bái cha của mình, nên một mực muốn trở thành phóng viên. Nhưng cũng vì cha của anh ta, nên mẹ và giáo viên của anh ta đều bảo vệ anh ta quá mức, chỉ để anh ta làm phóng viên giải trí, hay chính là “Chó săn*”.
* Cách gọi paparazzi của người Trung Quốc.
Bọn họ vốn nghĩ Điền Chí Phong cùng lắm thì chỉ theo dõi ngôi sao gì đó, chụp mấy scandal, sẽ không có nguy hiểm gì đến bản thân. Nhưng không ai ngờ, Điền Chí Phong sau khi kết thúc một cuộc phỏng vấn đã biến mất không thấy đâu.
Người đầu tiên phát hiện Điền Chí Phong mất tích chính là mẹ anh ta, vì Điền Chí Phong sống cùng mẹ, mặc dù tính chất công việc của anh ta khá bận rộn, nhưng dù anh ta bận thế nào cũng sẽ về nhà ngủ.
Nhưng sáng hôm đó, mẹ Điền Chí Phong dậy sớm làm bữa sáng giống như mọi ngày, chuẩn bị lên gọi con xuống ăn cơm. Khi bà ấy vào phòng phát hiện chăn đệm vẫn nguyên dáng vẻ mình gấp lại hôm qua, nên bà ấy lập tức khẳng định con trai chưa về nhà.
Bình luận facebook