Chú Lê nhìn đồng hồ: “Có lẽ vẫn chưa đến lúc, lần trước các cháu gặp người kia khoảng mấy giờ?”
Tôi nghĩ nghĩ rồi quay lại hỏi Đinh Nhất: “Lúc đó có phải gần mười hai giờ không?”
Nhưng Đinh Nhất lại chắc chắn nói: “Hơn mười hai giờ rồi…”
Tôi không có trí nhớ tốt như Đinh Nhất, nếu anh ta nói vậy thì chắc chắn là hơn mười hai2giờ!
Chú Lê thở dài: “Vậy được rồi, bây giờ còn chưa đến giờ, không thấy Kỷ Tỏa Trụ cũng là bình thường.”
Tôi nghe thấy còn phải chờ đến mười hai giờ? Vậy phải đợi bao lâu nữa chứ? Bây giờ còn chưa đến chín giờ đấy! Chỗ này đêm hôm khuya khoắt, xung quanh toàn muỗi, nếu thật sự phải ở đây thêm mấy tiếng nữa, có khi chúng5tôi đã bị hút khô máu rồi?
Chú Lê cũng cảm thấy cứ chờ đến lúc đó cũng không phải là cách hay nên định về xe ngồi nghỉ một lát, dù sao cũng tốt hơn ở đây hiến máu cho muỗi? Nhưng đúng lúc chúng tôi chuẩn bị đi ra cửa khu biệt thự lại nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau…
Tôi lập tức quay đầu, ngây người6tại chỗ, là Lương Phi đã mấy ngày không gặp! Nhìn sắc mặt anh ta tiều tụy, có lẽ mấy ngày nay sống cũng không dễ dàng gì, nhưng điều khiến chúng tôi giật mình nhất, chính là Lương Phi như không nhìn thấy chúng tôi, chậm rãi đi qua.
Ba chúng tôi nhìn nhau, không ai hiểu chuyện gì? Tôi thử gọi, Lương Phi đứng ngay lại, nhưng anh5ta chỉ nhìn xung quanh một chút rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
“Chuyện gì vậy? Vừa rồi rõ ràng là anh ta có nghe thấy cháu gọi, nhưng lại giống như không nhìn thấy chúng ta?” Tôi sợ hãi nói.
Chú Lê trầm giọng: “Có lẽ, cậu ta thực sự không nhìn thấy chúng ta… Đi, đi theo cậu ta xem có chuyện gì!”
Ba người chúng tôi đi3sát sau lưng Lương Phi, muốn xem anh ta đang chơi trò gì, nhưng đi mãi chúng tôi lại phát hiện, tên này chỉ đi vòng quanh khu này?
Mặc dù Lương Phi đã mấy lần đi qua cửa khu, nhưng vẫn coi như không thấy, cứ đi thẳng về phía trước. Đến cuối cùng, chúng tôi cũng lười đi theo anh ta, vì chúng tôi có đứng yên, cũng chỉ một lúc sau anh ta sẽ đi qua.
Nhìn Lương Phi từng vòng từng vòng đi lại, tôi nghi hoặc hỏi: “Tên này có phải bị điên rồi không? Coi như không báo thù được cũng không đến nỗi phát điên chứ?”
Nhưng chú Lê lại lắc đầu nói: “Cậu ta không điên… Cháu nhìn ánh mắt kiên định của cậu ta đi, không có chút mơ hồ nào, cậu ta đang liên tục muốn phá khốn cảnh, nhưng mấy lần đều thất bại.”
“Có cần chúng ta thử cản anh ta xem sao không?” Tôi thử nói.
Chú Lê nghĩ nghĩ: “Không cần cháu đi, Đinh Nhất, cháu ném một viên đá vào người cậu ta xem sao?”
Đinh Nhất nhặt một hòn đá dưới chân, ném về phía bắp chân Lương Phi, nhưng lúc chúng tôi cho rằng hòn đá sẽ đập vào bắp chân anh ta, thì trong nháy mắt hòn đá lại xuyên qua bắp chân Lương Phi…
Lúc đó chúng tôi đều trợn tròn mắt, chẳng lẽ Lương Phi đã chết rồi? Ba chúng tôi nãy giờ cứ đi theo một du hồn mò mẫm quanh khu này? Nhưng chú Lê lại cảm thấy không giống, vì la bàn của chú ấy ở cạnh Lương Phi không hề có phản ứng gì.
“Hay nó hỏng rồi?” Tôi không tin la bàn kia lắm.
Nhưng chú Lê lại lắc đầu: “Lương Phi không chết, có lẽ là hồn phách rời xác… Nếu như trong thời gian ngắn không thể trở về, có lẽ cũng không cách cái chết bao xa đâu!”
Tôi giật mình nói: “Hồn rời xác? Vậy thân thể của anh ta ở đâu?”
Chú Lê nhìn tôi nói: “Cậu ta có thể đi quanh chỗ này, cơ thể cũng sẽ ở gần đây… chỉ là thân thể không hồn sợ cháu không tìm được.”
“Không phải thi thể thì đương nhiên cháu không cảm nhận được rồi! Không thì chờ anh ta chết rồi lại tìm?” Tôi nửa đùa nửa thật nói.
Kết quả bị chú Lê trừng mắt nói: “Không tìm được Lương Phi còn sống, làm sao chúng ta biết khu này có vấn đề gì? Cậu ta có thể bày trận pháp tụ âm ở đây, chắc chắn là biết tình huống nơi này.”
Tôi thấy cũng đúng! Xem ra vẫn phải tìm anh ta trước mới được. Nhưng chúng tôi đã đi bên ngoài khu biệt thự rất nhiều lần rồi, chắc chắn thân thể của Lương Phi không ở ngoài. Bây giờ chỉ còn khả năng duy nhất là nó ở trong những căn biệt thự chưa hoàn thiện kia…
Tôi tính giản lược, ở đây có hơn sáu mươi biệt thự ba tầng, phải tìm đến lúc nào chứ? Nên tôi đề nghị chia nhau ra tìm.
Đinh Nhất cười nói: “Được, chỉ cần cậu không sợ gặp ma là được…”
Tôi bị Đinh Nhất nói cho nghẹn lời, đành nhìn chú Lê. Nhưng chú ấy cũng lắc đầu: “Không rõ tình hình ở đây, ba chúng ta không thể tách ra được…”
Tôi nghĩ cũng đúng, khu này dù bên ngoài không có gì đặc biệt, nhưng có thể vây hãm Lương Phi thì chắc chắn là không đơn giản, chẳng may lúc chúng tôi tách ra tìm người lại bị nhốt lại thì phải làm sao đây? Nên cẩn thận vẫn hơn.
Ba người chúng tôi xuất phát từ cửa chính của khu, bắt đầu tìm từng tòa một… Nhưng tìm hơn một giờ, cũng không thấy thân thể Lương Phi đâu, vô tình nhìn từ cửa sổ biệt thự xuống, tôi vẫn thấy Lương Phi đang liên tục đi lòng vòng quanh khu biệt thự dưới bóng trăng.
Đương nhiên, chúng tôi đang tìm thân thể của Lương Phi đồng thời cũng làm một chuyện khác, đó là tìm nơi xe bê tông kia đổ vào, chú Lê tin rằng chỉ cần la bàn của mình có phản ứng, đó chắc chắn là nơi vây hãm hồn Kỷ Tỏa Trụ.
Nhưng chúng tôi vẫn không ngờ rằng, tìm khắp nơi trong khu biệt thự vẫn không thấy thứ muốn tìm. Ngay lúc chúng tôi đang đau đầu suy nghĩ, thì nghe thấy một âm thanh vang lên: “Sao cậu lại đến đây, đã nói đây là công trường, không thể tùy tiện đi vào!”
Ba chúng tôi giật mình, không ngờ chúng tôi không tìm được chỗ bê tông khóa hồn Kỷ Tỏa Trụ, lại tìm được hồn phách của anh ta!
Chú Lê là người đầu tiên lên tiếng: “Cậu là Kỷ Tỏa Trụ?”
Kỷ Tỏa Trụ sầm mặt nói: “Sao ông lại biết tôi?”
Chú Lê không trả lời vấn đề của anh ta ngay mà thuận mồm nói: “Tôi là người tổng công ty phái xuống, anh ở đây có thấy người đàn ông nào bị thương không?”
Kỷ Tỏa Trụ lắc đầu: “Không có ai hết! Ai bị thương thế? Có phải nhân viên tạp vụ chỗ tôi không?”
Tôi thầm nghĩ Kỷ Tỏa Trụ này đúng là người có lòng, mình đã chết vẫn còn lo người bị thương có phải nhân viên của mình không. Thế nên tôi xua tay nói: “Yên tâm, không phải là nhân viên tạp vụ chỗ anh, là người đàn ông từ bên ngoài chạy vào đây, anh ta đi lung tung trên công trường nên gặp chuyện ngoài ý muốn, nhưng chúng tôi không biết anh ta ở đâu nên không có cứu được.”
Bình luận facebook