Kỷ Tỏa Trụ nghe xong thì nói với vẻ nóng nảy: “Chúng ta mau đi tìm đi! Chuyện liên quan đến mạng người đấy, đừng để quá trễ!”
Tôi nói với anh ta: “Chúng tôi vẫn đang tìm, nhưng mãi vẫn chưa tìm được nên mới nghĩ đến chuyện hỏi anh!”
Kỷ Tỏa Trụ hơi cúi đầu trầm tư,2trông anh ta đột nhiên trở nên rất đau khổ, như thể vừa nhớ ra cái gì đó, anh ta nhìn người mình với vẻ mờ mịt: “Sao người tôi toàn là xi măng thế này.”
Tôi định nói cho anh ta biết thực ra anh ta đã chết! Nhưng bị chú Lê dùng ánh mắt ngăn lại5chắc ông ấy không muốn quá kích thích Kỷ Tỏa Trụ. Thấy tôi ngập ngừng không trả lời, Kỷ Tỏa Trụ đột nhiên ngẩng đầu nhìn chúng tôi và nói: “Tại sao ở công trường lại yên tĩnh như vậy? Vì sao tôi vẫn không tìm thấy công nhân của mình?”
Nhất thời tôi không biết phải trả6lời những câu hỏi của Kỷ Tỏa Trụ như thế nào, nên tôi đành phải nói lái sang chuyện khác: “Bây giờ chúng ta phải mau chóng tìm được người bị thương kia, anh có thể giúp chúng tôi nhớ lại xem, phải đi đâu để tìm được người đó không?”
Quả nhiên, suy nghĩ của anh ta5mau chóng bị tôi kéo trở về, anh ta nhìn xung quanh rồi quay ra nói với tôi: “Cậu đã tìm hết những căn nhà này rồi à?”
Tôi gật đầu: “Tôi tìm hết rồi, cả trên tầng lẫn bên dưới đều không có…”
Kỷ Tỏa Trụ chỉ vào tầng trệt của một căn biệt thự: “Mọi người đã3tìm dưới tầng hầm chưa? Mỗi căn biệt thự ở nơi đây đều có tầng hầm riêng hết.”
Thì ra những căn nhà này còn có tầng hầm à? Đây đúng là chuyện mà chúng tôi không nghĩ tới, nhưng tôi nhớ lúc phát hiện cái trận pháp tụ âm kia, chúng tôi không nhìn thấy lối vào tầng hầm ở trong nhà mà?
Bỗng chú Lê vỗ lên đầu một cái rồi nói: “Chắc chắn cửa vào bị Lương Phi lấp đi rồi, có thể cậu ta vẫn còn đang ở trong tầng hầm của căn nhà kia.”
Ba chúng tôi vội vã chạy về phía căn nhà phát hiện ra trận pháp tụ âm, Kỷ Tỏa Trụ cũng đi theo. Lúc đi vào cửa căn nhà kia, tôi thấy rõ Kỷ Tỏa Trụ hơi do dự, không có ý đi vào cùng.
“Sao thế? Anh không vào à? Chúng tôi không biết lối vào hầm ngầm ở đâu đâu? Anh vào chỉ cho chúng tôi đi?” Tôi thúc giục.
Nhưng mặt Kỷ Tỏa Trụ lại tái mét, anh ta nói: “Lối vào tầng hầm ở ngay bên cạnh gian phòng phía bên tay trái ấy, vì chưa xây dựng xong nên chắc nó chỉ là một cái lỗ thôi, có khi còn không có bậc thang đi xuống…”
Tôi thử hỏi anh ta: “Thế anh không vào sao?”
Kỷ Tỏa Trụ lắc đầu: “Mọi người vào đi! Tôi chờ ở bên ngoài là được rồi.”
Tôi nhìn anh ta với vẻ hoài nghi, sau đó ba chúng tôi cùng đi vào trong. Vừa vào trong nhà, chú Lê nói nhỏ với tôi. “Kỷ Tỏa Trụ là quỷ đất, cậu ta không thể vào những căn nhà này được.”
Tôi hơi giật mình: “Thế có phải xe bê tông đang chôn anh ta bị dùng để xây thứ gì đó ở ngoài những căn nhà này không?”
Chú Lê gật đầu: “Có lẽ vậy, cháu cứ nhìn cậu ta có thể đi lại lung tung trong khu nhưng không thể vào nhà thì biết. Mặc kệ chuyện đó đã, chúng ta cứ tìm được Lương Phi trước rồi nói sau! Để lâu quá là không cứu được thằng nhóc đó đâu!”
Sau đó, căn cứ vào lời Kỷ Tỏa Trụ nói, chúng tôi nhanh chóng tìm được lối vào tầng hầm bị tấm ván gỗ che lại, vì trên tấm ván này có lớp bụi trông rất bình thường, nên lúc đầu chúng tôi không phát hiện ra ở đây có một tầng hầm.
Mà theo tôi phân tích thì chắc chắn đây là do Lương Phi làm ra, vì sợ bị người ta phát hiện nên mới giấu cửa vào kĩ như vậy. Đinh Nhất cậy tấm ván gỗ ra, rồi dùng điện thoại di động chiếu sáng vào bên trong, đáng tiếc, chúng tôi không nhìn thấy Lương Phi trong phần ánh sáng của điện thoại…
Đinh Nhất nhảy xuống đầu tiên, có anh ta rồi, tôi không cần lo lắng nên cũng đi theo xuống. Chú Lê đứng ở trên để đề phòng trên đó có gì bất ngờ xảy ra.
Từ cửa tầng hầm nhảy xuống cũng phải cao khoảng hai mét, có lẽ tấm ván gỗ kia là để phòng có người nào đó không cẩn thận rơi xuống đây. Lúc tôi nhảy xuống cũng cảm thấy khá hối hận, rơi xuống thế này mà không tiếp đất cẩn thận thì chắc chắn là đập mặt luôn.
Nhưng may mà Đinh Nhất nhảy xuống trước nên đỡ được, tôi mới tiếp đất an toàn. Tôi vừa đứng vững được là lập tức dùng đi động soi xung quanh, bên dưới tầng hầm này toàn là vật liệu xây dựng còn thừa như túi xi măng, gạch vỡ… Nhưng tôi nhìn quanh mà vẫn không phát hiện Lương Phi đâu.
“Hình như Lương Phi không có ở đây! Làm ông đây mất công xuống!” Tôi phàn nàn.
Vừa nghĩ tới chuyện phải xuống tầng hầm từng nhà để tìm, đúng là muốn cái mạng già của tôi mà! Bỗng dưng Đinh Nhất đưa tay lên ra hiệu bảo tôi im lặng, hình như anh ta nghe được cái gì đó. Thế là tôi vội nín thở, không dám thở mạnh.
Xung quanh trở nên yên tĩnh, tôi chỉ nghe thấy tiếng tim đập của mình và Đinh Nhất. Nhưng nghe một lúc tôi lại cảm thấy không được bình thường! Bên dưới tầng hầm yên tĩnh này rõ ràng có tiếng tim đập của ba người!
Tôi giật mình nhìn sang Đinh Nhất, còn anh ta thì chỉ tay vào một đống vải rách ở góc gần đấy: “Chỗ kia…”
Khi chúng tôi lật đống vải rách đầy bụi bẩn kia ra thì thấy bên dưới là Lương Phi đang nằm thoi thóp! Nếu không nhờ Đinh Nhất có thính lực tốt thì chúng tôi cũng chẳng thể nào phát hiện ra tên nhóc này đang trốn ở đây!
Tôi thử lấy tay đẩy Lương Phi nhưng anh ta không có phản ứng gì. Đinh Nhất nói với tôi: “Đừng phí công nữa, hồn của anh ta còn đang đi lang thang ở bên ngoài đấy, sao cậu đánh thức được?”
Tôi nghĩ thấy cũng đúng, tôi và Đinh Nhất cùng hợp sức đưa Lương Phi ra ngoài. Chú Lê thấy tôi và Đinh Nhất tìm được người thật thì vội bảo chúng tôi đưa anh ta đến chỗ đất bằng có ánh trăng.
Hơi thở của Lương Phi khá mỏng manh, thiếu sinh khí, người bình thường mà nhìn qua chắc chắn sẽ nghĩ rằng đây là một xác chết… Chú Lê đưa tay thăm dò trước mũi của anh ta: “Vẫn còn thở, cậu ta còn sống!” Nói rồi, chú Lê lấy trong người ra một tấm bùa màu vàng, vừa huơ huơ trên đầu anh ta vừa lẩm bẩm đọc cái gì đấy, sau đó lá bùa bị cháy rụi.
Khi tấm bùa trong tay chú Lê biến thành tro, mí mắt của Lương Phi đang nằm bất động dưới đất khẽ nhúc nhích, như thể sắp tỉnh lại vậy. Chú Lê thấy thế bèn lấy cái chuông đồng dẫn hồn ra, niệm chú: “Thiên linh linh, địa linh linh, hồn của Lương Phi ở đâu mau mau về vị trí cũ!”
Kể cũng lạ, chú Lê vừa dứt lời, Lương Phi mới vừa rồi còn hơi cử động mí mắt, giờ đột nhiên ngồi bật dậy, sau đó ho khan liên tục…
Bình luận facebook