Mặc dù tôi cũng có nghe được ít nhiều về chuyện thời đó, nhưng bi thảm cỡ nào thì không phải chỉ nghe thôi là hiểu được.
Chú Lê uống một ngụm rượu, sau đó nặng nề hỏi ông chủ homestay: “Từ sau đó, mọi người ở Lê Thụ Câu chưa từng nhìn thấy Mã Diễm Diễm à?”
Ông ta lắc đầu: “Không thấy, lúc đó người trong thôn đều cảm thấy chắc là Mã Diễm Diễm đã2đưa thi thể Hoắc Bình đi mai táng rồi tự sát ở đâu đó... Nhưng đến nay vẫn không tìm thấy thi thể của bà ấy nên không thể chứng thực được.”
Đêm đó, sau khi về phòng, chú Lê vẫn im lặng không nói gì, tôi hỏi sao thế, chú mới thở dài nói: “Cháu cảm thấy chuyện ông chủ kia kể có bao nhiêu phần thật giả?”
Tôi cười nói: “Cháu biết đâu được! Có điều5nghe ông ta kể có mắt có mũi, nếu đúng là bịa ra thì cháu nghĩ ông ta nên đổi sang nghề viết tiểu thuyết trên mạng đi là vừa.”
Lúc này Đinh Nhất vừa tắm xong đi ra, nghe chúng tôi nói chuyện thì bảo: “Muốn biết thật hay giả không phải rất đơn giản sao, ngày mai đi tìm một người dân địa phương khác hỏi thăm là biết mà.”
Đúng nhỉ! Có những lúc tôi6và chú Lê không hiểu được chuyện nào đó, thì Đinh Nhất lại có thể nhìn từ khía cạnh khác, có lẽ đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa chúng tôi!
Sau này tôi có liên hệ với Bạch Kiện, bảo anh ta gửi chi tiết tài liệu về những người chết cho tôi, tốt nhất là bao gồm cả hồ sơ lúc còn đi làm của họ. Anh ta nghe xong thì hiểu ngay5là chúng tôi có manh mối, nhanh chóng đi điều tra cặn kẽ tư liệu về những người đã chết.
Việc điều tra những người này nói thì dễ, nhưng làm thì khá phức tạp, vì những người này đều là công nhân viên chức đã về hưu, có đơn vị còn, cũng có nơi đã giải thể, cho nên muốn tra được cũng tốn khá nhiều công sức.
Đương nhiên, chỉ cần Bạch Kiện muốn tra, chắc3chắn vẫn tra ra được, dù sao vụ án này cũng là do họ phụ trách, cho nên cũng phải bỏ công sức chứ. Sáng hôm sau, ông chủ homestay chỉ cho chúng tôi mấy chỗ tham quan khá ổn.
Sau khi cám ơn, chúng tôi ra khỏi homestay Hòa Phong, sau đó đến mấy trang trại khác để nghe ngóng chuyện hôm qua ông ta kể có thật không.
Nhưng chúng tôi đi một vòng mới phát hiện, mặc dù có nhiều người địa phương biết chuyện này, nhưng không ai biết rõ như ông chủ kia. Điều này khiến tôi nghi ngờ, vì sao ông chủ homestay Hòa Phong lại biết rõ như vậy, giống như đã tự trải qua?
Hai ngày sau, Bạch Kiện gửi tài liệu cặn kẽ của hơn năm mươi người kia cho tôi.
Quả nhiên đúng như ông chủ homestay nói, những người chết này đều là những thanh niên trí thức đã đến Lê Thụ Câu năm đó. Hồ Tiểu Mai, Liêu Tư Kiệt, Đoàn Hải Quỳnh đều có tên trong danh sách những người chết...
Chúng tôi không rõ danh sách những thanh niên trí thức năm đó ra sao, nhưng chuyện những người này bị vong hồn khóa mệnh... hay là do có người thay Hoắc Bình và Mã Diễm Diễm báo thù? Sự thật của việc này là gì?!
Để an toàn, chú Lê vẫn quyết định đến nơi xe buýt xảy ra chuyện xem thử, dù sao những người này đều không có hồn phách, chắc chắn phải có nguyên nhân gì đặc biệt.
Quan trọng nhất là nguyên nhân cái chết của họ, chú Lê nhìn ảnh chụp thi thể rồi nói: “Họ đã bị thứ gì đó hút đi tinh phách nên mới nhanh chóng biến thành thây khô như vậy.”
Tôi nghi ngờ hỏi: “Thứ gì có thể hút người thành thây khô?”
Chú Lê nhún vai: “Có nhiều lắm, sơn tinh quỷ mị có gì mà không được! Nhưng chú thấy Lê Thụ Câu này cũng là nơi địa linh nhân kiệt, không giống nơi sơn tinh quỷ mị... Chú không cảm nhận được chút âm khí nào!”
Tôi thấy chú Lê nói cũng đúng, dù là lần trước hay lần này đến, chúng tôi đều không cảm thấy có thứ gì không sạch sẽ tồn tại ở đây, chẳng lẽ thân ảnh quỷ dị tôi nhìn thấy lúc trước không có liên quan đến Lê Thụ Câu mà là bám theo ai đó?
Nói nhiều cũng vô ích, chúng tôi vẫn quyết định đến chỗ xe buýt gặp nạn trong rừng xem thử, Bạch Kiện đã liên hệ với đồn công an, để kiểm lâm đã phát hiện ra chiếc xe buýt kia đi cùng chúng tôi.
Kiểm lâm kia họ Vương, là một người đàn ông bản địa đã hơn năm mươi, làm kiểm lâm được mười mấy năm. Ông ấy nói với chúng tôi, chuyện như chiếc xe buýt kia là lần đầu tiên mình gặp phải trong bao nhiêu năm vào rừng.
Chú Lê cũng hỏi ông ấy lúc phát hiện xe buýt có thấy chuyện gì đặc biệt không? Nhưng ông Vương lắc đầu nói: “Lúc đó tôi chỉ thấy xe buýt đỗ ở đó, mặc dù bây giờ đã qua lúc cao điểm phòng cháy, nhưng cũng không thể tùy tiện cắm trại, nên tôi mới đến xem, nhìn thấy đúng là kinh khủng, ai u trời ơi, cả một xe toàn người chết...”
Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, xe nhanh chóng đến cạnh phiến rừng đã xảy ra chuyện, theo hướng ông Vương chỉ, chúng tôi dừng xe ở ven đường, sau đó đi bộ vào rừng.
Mặc dù chuyện xảy ra đã nhiều ngày nhưng vẫn có thể thấy nhiều lùm cây bị xe buýt đè gãy, có điều ngoài những thứ này ra thì không còn gì khác nữa. Chú Lê lấy la bàn xem xung quanh, nhưng kim chỉ nam không hề nhúc nhích tí nào, cũng không cảm nhận được chút âm khí nào.
Buổi tối, chúng tôi quay lại homestay Hòa Phong, ông chủ homestay đang làm thủ tục nhận phòng cho khách, thấy chúng tôi về thì cười nói: “Thế nào? Mấy chỗ tôi nói không tệ ha! Bình thường tôi sẽ không chỉ cho người khác mấy chỗ đó đâu.”
Chú Lê khách sáo nói: “Ừ, đúng là được, đẹp hơn cảnh mấy chỗ lần trước chúng tôi đến chơi nhiều.”
Thật ra đó là chú Lê nói mò, chúng tôi có đến chỗ ông chủ homestay nói đâu, mấy ngày nay chúng tôi đều đi loanh quanh mấy homestay và trang trại nghe ngóng chuyện năm xưa.
Sau khi về phòng, chúng tôi phân tích đơn giản chuyện này lại từ đầu đến cuối, cuối cùng nhất trí rằng những người này chết ở Lê Thụ Câu thì chắc chắn có liên quan đến chuyện năm xưa.
Bôn ba một ngày, ba chúng tôi cũng rất mệt mỏi nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Không ngờ, tôi vừa ngủ chưa được bao lâu thì cảm giác có người bên cạnh gọi tên mình, thế là tôi mơ màng ngồi dậy, đi theo tiếng gọi kia...
Mặc dù lúc đó tôi đã cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cơ thể vẫn không tự chủ được đi về phía trước, ra khỏi homestay, đến khu dã ngoại trong rừng.
Bình luận facebook