“Vậy mẹ ông là Mã Diễm Diễm đúng không? Khó trách ông biết cặn kẽ chuyện năm đó như thế! Vậy mẹ ông đâu? Bây giờ bà ấy ở đâu?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Ông ta thê lương nói: “Mẹ tôi đã chết bệnh lúc tôi mười2tuổi rồi, nhưng cha lại không thể nuôi tôi được, nên mới bỏ tôi ở cửa thôn Lê Thụ Câu.”
Chú Lê gật đầu nói: “Đây cũng là lý do vì sao, năm đó một người nhỏ bé như Mã Diễm Diễm lại có thể đưa thi5thể Hoắc Bình đi, lúc đó trong lòng Hoắc Bình cũng có oán khí, đã biến thành thi từ lâu, nên họ mới có thể dễ dàng chạy thoát như vậy.”
Ông chủ homestay gật đầu, kể cho chúng tôi nghe về cuộc sống của ông ta6khi còn bé…
Từ khi trưởng thành, tôi đã biết cha mình không phải là người, mẹ từng kể cho tôi nghe chuyện năm xưa của họ ở Lê Thụ Câu. Khi đó không biết có phải do tôi vẫn còn nhỏ, hay do lúc đó thế5giới của tôi chỉ có cha và mẹ, tóm lại mặc dù tôi biết rõ chuyện đó nhưng chưa từng có chút ý hận thù nào. Đến tận khi mẹ chết năm tôi mười tuổi…
Bây giờ nghĩ lại, mẹ tôi chết cũng là do bị hậu3sản, dinh dưỡng không đủ nên mới bệnh chết. Trên núi sinh hoạt quá kham khổ, những năm đó, vì tránh người khác nên họ cứ phải trốn trong núi sâu ít người qua lại.
Sau khi mẹ chết, cha tôi không thể nuôi dạy tôi lớn lên, nên ông ấy mới đưa tôi đến thôn Lê Thụ Câu. Khi đó vì thiếu dinh dưỡng lâu ngày nên trông tôi nhỏ hơn tuổi thật rất nhiều, tôi được một hộ không có con trong thôn nhận nuôi, đặt tên là Tôn Anh Quốc.
Nhưng khi đó cơ thể tôi quá yếu, ba ngày thì hai bữa đau ốm, cuối cùng một thầy thuốc trong thôn xem bệnh, nói với cha mẹ nuôi của tôi: “Đứa bé này toàn là âm khí, lại không biết nói chuyện, giống như một cái quan tài vậy, nếu như các người tin tưởng thì để nó làm đồ đệ của tôi, tôi đảm bảo nó sẽ trưởng thành.”
Sau đó dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của sư phụ, tôi ngày càng khỏe mạnh hơn, lúc mười lăm tuổi học cũng không chênh lệch bao nhiêu so với bạn học phổ thông. Sư phụ tôi ngoài là thầy thuốc còn am hiểu phong thủy huyền học, ông ấy đã truyền hết sở học cả đời lại cho tôi.
Sau khi sống cuộc sống của người bình thường, tôi mới dần hiểu ra những năm tháng của một nhà ba người chúng tôi trong núi kia không thể coi là con người được. Cha mẹ vốn có thể sống một cuộc sống tốt, có thể sống đến đầu bạc răng long, nhưng vì tư lợi của bọn chúng mà phải chịu kết cục thê thảm như vậy, các người nói xem tôi có thể không hận ư?
Thứ hận thù này một khi đã xuất hiện thì bắt đầu mọc rễ nảy mầm trong lòng tôi, ngày càng sâu nặng. Mặc dù anh em nhà họ Lưu đều đã bị trừng phạt, nhưng còn những thanh niên trí thức năm đó ăn ở cùng cha mẹ tôi thì sao?
Tất cả bọn họ sau này đều có gia đình riêng, có tiền đồ đẹp đẽ, bây giờ về già còn được hưởng hưu trí, nhưng cha mẹ tôi thì sao? Họ còn chưa được hưởng những thứ này thì đã chết rồi!
Nhưng biển người mênh mông, tôi biết đi đâu tìm những người đã hại chết cha mẹ mình đây? Mãi đến một ngày, có một công ty du lịch liên hệ với tôi, nói là có một đoàn các cụ về hưu muốn đến homestay của tôi. Lúc tôi nhìn tên những người này thì biết ngay họ đã trở lại…
Thế là, đầu tiên tôi giả vờ đồng ý, nhưng khi đoàn của họ đi vào thôn Lê Thụ Câu, tôi gọi điện cho công ty du lịch, lấy cớ ống nước nhà mình bị hỏng, tạm thời không thể cho họ vào ở.
Vì chuyện này xảy ra đột ngột, đoàn bọn họ lại đông nên lúc đó không thể tìm ngay một homestay khác có thể ở nhiều người như thế. Quả đúng như tôi dự liệu, lái xe và hướng dẫn viên đưa họ đi tìm đến khi trời tối cũng không tìm được nơi nào cho ở đông người như thế.
Cuối cùng hết cách, họ đành phải qua đêm trong núi, lúc đó cha tôi đã ở bên đường núi chờ sẵn. Ông hút đi tinh phách của từng người, còn tôi cũng lấy đi sinh hồn của họ, chính là để bọn họ vĩnh viễn không được siêu sinh!
…
Sau khi nghe Tôn Anh Quốc kể chuyện của mình, tôi nổi cáu: “Những người kia tất nhiên đáng hận, nhưng người lái xe và người hướng dẫn viên đâu có hận thù gì với ông? Sao ông cũng giết bọn họ?”
Ông ta hừ một tiếng: “Cha tôi trừ tôi ra thì không phân biệt được những người khác, ông ấy không phân biệt được trên xe buýt người nào là ai nên chỉ có thể giết cả xe…”
“Vậy làm sao ông biết chúng tôi đến đây để điều tra chuyện này?” Tôi hỏi tiếp.
Tôn Anh Quốc nhún vai nói: “Chuyện này quá đơn giản, trước đó mấy cảnh đẹp tôi nói với các người đều là giả, nếu như các người đi thật, thì lúc về tất nhiên sẽ nói không tìm được chỗ tôi chỉ. Nhưng sau khi các người về lại nói cảnh ở đó khá đẹp, không phải đã chứng tỏ các người vốn không đi à?”
Chú Lê gật đầu nói: “Khá lắm, suy nghĩ cũng chu toàn, tiếc là dùng sai chỗ, ông biết tự mình thay đổi vận mệnh của người khác sẽ bị trừng phạt thế nào không?”
Ông ta tỏ ra không quan tâm nói: “Tôi vốn không quan tâm đến chuyện mình sẽ chết, cùng lắm thì giống như cha tôi ở lại đời này vĩnh sinh bất tử?”
“Vĩnh sinh bất tử? Ông cũng quá ảo tưởng rồi, chỉ cần tôi muốn, trong vài phút có thể biến cha ông thành đám tro tàn, mà hồn phách của ông ta bị vây hãm trong thân thể hư thối này, một khi thân thể bị hủy, hồn phách cũng sẽ hồn phi phách tán.” Chú Lê lạnh lùng nói.
Lúc này tôi nhìn về phía Hoắc Bình đã không còn hình dạng con người, đột nhiên có một suy nghĩ khủng khiếp, vội quay sang Tôn Anh Quốc: “Chuyện ông nói với chúng tôi đều là thật ư? Có chút nào giả dối không?”
Sắc mặt ông ta khó coi nói: “Đương nhiên không có, đó đều là chuyện khi còn sống mẹ kể cho tôi nghe, bà ấy lừa tôi làm gì?”
Tôi hừ lạnh, trên đời này tâm tư của phụ nữ còn ngoan độc hơn đàn ông nhiều, bây giờ tôi mới hiểu sự trừng phạt của Mã Diễm Diễm dành cho Lưu Vượng Điền còn lâu mới kết thúc, nếu không ai nói rõ ra, có lẽ sẽ còn kéo dài mãi…
“Ý cậu là gì? Mẹ tôi sẽ không lừa tôi! Năm đó những người này làm đủ trò xấu xa, bọn họ chết cũng chưa hết tội!” Ông ta bị nét mặt của tôi chọc tức.
Chú Lê thấy tôi như biết được điều gì đó, thì thầm: “Sao? Có chuyện gì?”
Tôi nói nhỏ mấy câu vào tai chú ấy, chú Lê nghe xong cũng giật mình: “Cháu nói như vậy, đúng là có khả năng này!”
Tôn Anh Quốc thấy chúng tôi thì thầm tức giận nói: “Lời tốt không nói sau lưng người khác! Nói sau lưng người khác thì không có gì tốt đẹp!”
Bình luận facebook