Tôi và Đinh Nhất bàn bạc, quyết định nên đặt vé máy bay chuyến sớm nhất qua đó, giữa lúc đó tôi cũng gọi điện thoại cho chú Lê, nhưng chú ấy vừa mới nhận một vụ khai trương cho công trường, tạm thời không dứt ra để đi được.
Vì thế ngày hôm sau tôi và Đinh Nhất bay đến Thẩm Dương trước, sau đó lại2ngồi xe lửa đến huyện Phủ Tùng, Cát Lâm. Dọc đường đi có rất nhiều người! Bởi vì trùng hợp chúng tôi đi cùng với loạt người quay về sau kỳ nghỉ xuân, hơn nữa chúng tôi lại đi rất vội, không kịp đặt vé trước, nên bắt đầu từ Thẩm Dương phải chịu đựng suốt.
Từ khi lên xe lửa, tôi đã bắt đầu thầm chửi5Trang Hà, nếu như đến lúc ống đây trăm cay nghìn đắng chạy tới mà anh đã bị người ta làm thành khăn choàng cổ hổ ly rồi, ông sẽ mua cái khăn choàng đó về để mang hàng ngày!
Cả đường tàu xe mệt nhọc, cuối cùng chúng tôi cũng đến được huyện Phủ Tùng trong thời gian ngắn nhất. Sau khi nghe ngóng khắp nơi6trong huyện, chúng tôi tìm ra địa chỉ mà chị gái họ Hồ nói ở gần lâm trường cũ, là một trang trại rất có tiếng của vùng này, tên là Trĩ Kế Viên.
Bởi vì không quen thuộc đường đi, bản đồ trên di động lại không tìm thấy chỗ đó, cuối cùng chúng tôi đành phải thuê một chiếc taxi qua đó. Dọc đường đi,5miệng anh tài xế xe taxi nói không ngừng, tôi cũng cầu được cấu chăng trò chuyện với anh ta, đương nhiên chủ yếu là để hỏi thăm tình hình nơi đó một chút trước.
Nghe tài xế này nói, Trĩ Kế Viên đã nổi tiếng gần xa, ông chủ họ Tôn, nghe nói bản lĩnh nuôi gà rừng này là tổ truyền của ông ta, còn3bàn tiệc gà rừng của ông ta thì chỉ cần ăn một lần, dù về có ăn thịt phượng hoàng cũng không còn vị gì nữa!
Tôi nghe mà hơi khó tin: “Có thật là ăn ngon như vậy không?”
Tài xế thấy tôi hỏi như vậy, hớn hở đáp: “Đương nhiên, bây giờ tôi nói nó ăn ngon cỡ nào chắc chắn là cậu không tin, chờ khi cậu đến ăn rồi sẽ biết lời tôi nói không phải giả”
Vì thế tôi gật đầu: “Được, tôi phải đến nếm thử xem thịt gà rừng ăn ngon hơn cả thịt phượng hoàng này có mùi vị gì.”
Tài xế nói tiếp: “Tri Kê Viên này cái gì cũng tốt, nhưng mà đường khó đi quá, một lát còn phải rẽ vào một đoạn đường đất. Giờ là mùa đông còn dễ đi, nếu là đến vào dịp hè, cậu cho bao nhiêu tiền tôi cũng không đi. Con đường đó khỏi phải nói khó đi cỡ nào, đi không khéo là xe lún bùn ngay”
Đang nói chuyện, xe của chúng tôi đã rẽ từ đường nhựa vào một con đường đất rất hẹp, nếu đối diện có xe đi đến, hai chiếc xe cũng chỉ có thể miễn cưỡng qua lọt. Hơn nữa tuy trông con đường này rất bằng phẳng, nhưng đi lên rồi mới thấy cả đường đều là ổ gà, khó trách tài xế nói mùa hè anh ta sẽ không đi. Chắc chỉ cần vừa đổ mưa thì ở đây sẽ đào hết hố này tới hố khác.
Đi hết con đường xóc nảy, cuối cùng chúng tôi cũng đến Trị Kế Viên trước khi trời tối. Chỗ này lớn hơn tôi nghĩ nhiều, tài xế nói ở đây “trước cửa hàng sau trang trại”, nghĩa là tiệm cơm và nhà nghỉ đằng trước, đằng sau chính là trại nuôi gà.
Trả tiền xe xong, tôi để taxi đi về, trước khi đi tôi còn hỏi số điện thoại của anh ta, nói là nếu lúc về không có xe sẽ gọi cho anh ta. Có thể là thấy tôi ra tay rộng rãi, cho nên anh tài xế xe taxi này đồng ý rất sảng khoái.
Khi chúng tôi đi đến cổng Trị Kế Viên, thấy bên ngoài đang đỗ hơn mười chiếc xe riêng, đều là biển số ngoại tỉnh, chắc là một ít thực khách nghe tiếng mà tới.
Lúc trước tôi đã giao việc sẵn cho Đinh Nhất, lúc vào cửa nhớ chú ý mấy cục đá quái lạ mà Trang Hà nhắc tới kia, cho nên khi chúng tôi vừa đi vào sân đã quan sát khắp nơi xem mấy thứ kia ở chỗ nào.
Đáng tiếc là chúng tôi tìm cả buổi cũng không phát hiện ra cái gì, tuy nói ở đây có không ít đá, nhưng thật tình không nhìn ra được cục nào mới là cục đá vây hãm Trang Hà. Lúc này có một người đàn ông ục ịch đi từ bên trong ra, vừa nhìn thấy chúng tôi thì nhiệt tình tiếp đón: “Hai cậu đến ăn hay là muốn ở trọ?”
Tôi cười đáp: “Ăn trước rồi ở lại sau ha!”
“Được! Mời sang bên đó, nghe khẩu âm của hai cậu không phải người địa phương nhỉ?” Người đàn ông tươi cười hỏi.
“Chúng tôi tới đây chơi, nghe bạn bè nói gà rừng ở đây rất ngon nên đến nếm thử” Tôi cười trả lời.
Người đàn ông ục ịch nhanh nhẹn dẫn chúng tôi đến ngồi ở một cái bàn cạnh cửa sổ trong đại sảnh, sau đó đưa
một bình trà nóng rồi nói: “Hai cậu tới đúng là quá trùng hợp, hôm nay trong tiệm chúng tôi có tiết mục biểu diễn, còn có đấu giá, bây giờ chỉ còn có một phòng trống, nếu các cậu đến muộn chút nữa, có lẽ không còn phòng rồi”
Tôi nghe thế vội nói với anh ta: “Vậy cho chúng tôi vào ở trước đi! Hôm nay đã tối rồi, không có phòng thì chúng tôi thật sự không trở về được”
Người đàn ông hỏi lại chúng tôi: “Hai cậu lái xe đến đây à? Có mang theo hành lý gì không?”
Tôi lắc đầu: “Chỗ các anh khó tìm quá, chúng tôi đành phải bắt xe taxi đến đây, cũng không mang theo hành lý gì hết”
Người đàn ông nghe thế thì lấy từ trong quấy ra một cuốn sổ: “Vậy được, tôi đưa hai cậu đi xem phòng trước nhé?” Vì thế chúng tôi đi theo anh ta ra sân sau, ở đó có từng dãy phòng bằng gạch đỏ, rất có vẻ đặc sắc của vùng nông thôn Đông Bắc.
Anh ta vừa đi vừa nói với chúng tôi: “Chỗ đặc sắc ở đây chính là sân vườn nhà nông kiểu Đông Bắc, buổi tối trong phòng rất ấm áp, đều là cùng một đường hầm sưởi, các cậu từng ngủ trên giường đất chưa?”
“Có ngủ một hai lần, ngủ không quen lắm, đầu giường đất quá nóng, đuối giường ở xa lò sưởi lại quá lạnh” Tôi nói.
Người đàn ông kia nghe thế thì cười ha ha: “Tôi nói cho các cậu nghe nhé! Ở chỗ chúng tôi, đa số người tinh ý đều ngủ ở giữa đấy.”
Chúng tôi vừa nói vừa cười đi tới một căn phòng ở trong cùng, người đàn ông lấy chìa khóa mở cửa ra, có một luồng nhiệt phả từ bên trong ra. Xem ra anh chàng này nói không ngoa, quả nhiên trong phòng được đốt rất ấm.
Tôi và Đinh Nhất đi vào nhìn sơ qua rồi lại đi ra, giày vò suốt đường đi làm chúng tôi đã đói đến mức bụng dán vào lưng rồi, cho nên trước hết vẫn phải ăn chút gì đó đã rồi nói sau.
Chờ ba chúng tôi trở lại đại sảnh để ăn uống đằng trước, bên trong đã có vài bàn đang gọi món ăn. Người đàn ông ục ịch lấy thực đơn trên quầy đưa cho chúng tôi và nói: “Các cậu xem xem muốn ăn món gì, một lát tôi lại qua đây cho hai người gọi món” Anh ta nói xong thì đi tiếp đón những khách khác.
Lúc này tôi cầm lấy thực đơn nhìn thử, thấy các món ăn trong thực đơn cũng không có gì đặc biệt, đơn giản chỉ là vài kiểu nấu nướng gà phổ biến thôi. Thật ra lúc này chúng tôi đói thì đói, nhưng cũng không để bụng dạ vào việc ăn cơm. Vừa rồi tôi và Đinh Nhất đi hết một vòng, đã nhìn hết lượt cái Tri Kế Viên này rồi, thật tình là không nhìn ra bây giờ Trang Hà có thể trốn ở chỗ nào?
Chẳng lẽ nói con hồ ly già này giờ đang núp ở trại gà phía sau? Nếu tôi đoán trúng thật thì hỏng rồi, con hồ ly già này đang ở nguyên hình, lỡ như lúc ăn trộm gà bị người ta bắt được thì phiền phức đây!
Bình luận facebook