Lúc tôi đang lo lắng sốt ruột thì nghe mấy người đàn ông ngồi bàn sát bên nói: “Hôm nay chúng ta tới rất đúng dịp, nghe nói hôm nay ông chủ có đồ tốt muốn bán đấu giá!”
Một cô gái ngồi cùng bàn tò mò hỏi: “Đồ tốt gì thế? Không phải là vua gà rừng chứ!”
Những người khác cười vang: “Nếu đúng là vua gà rừng thì hôm nay chúng ta phải lấy bằng được nó...”
Lúc này người đàn ông ục ịch đã vòng trở lại, hỏi chúng tôi định ăn món gì. Tôi tiện tay2chọn vài món ăn đặc sắc của họ và nói: “Chúng tôi chỉ có hai người, đưa lên vài món đặc trưng của chỗ các anh là được rồi.”
“Dạ được!” Anh ta đáp lại rồi đi vào sau bếp.
Phục vụ lục tục bê đồ ăn lên, đại sảnh dần dần trở nên ồn ào, đàn ông Đông Bắc lúc ăn cơm uống rượu đều to tiếng, cho nên chung quanh chúng tôi trở nên rất náo nhiệt...
Sau khi đồ ăn lên đủ, tôi tùy tiện ăn vài miếng, cảm thấy hương vị cũng rất ngon, nhưng giờ trong5lòng tôi có việc, ăn cũng không yên tâm nổi! Cũng không biết con hồ ly già Trang Hà này đang bị nhốt ở đâu đây, tôi lại không thể gặp ai cũng hỏi người ta, anh có nhìn thấy một con hồ ly giờ không?
Khi tôi đang chẳng có lòng dạ nào để ăn cơm, thì nghe thấy trên sân khấu nhỏ trong đại sảnh có một nam một nữ bắt đầu diễn Nhị Nhận Chuyển*. Trước đây tôi đã từng xem kha khá đĩa CD Nhị Nhận Chuyển, nhưng nghe người thật diễn trực tiếp vẫn6là lần đầu tiên, vì thế tôi không tự chủ được quay lại...
* Nhị Nhận Chuyển (xưa gọi là múa Ương Ca đổi) là một thể loại hát múa dân gian địa phương ở vùng Đông Bắc Trung Quốc. Thường là có hai người biểu diễn, một nam và một nữ. Họ hát và nhảy, sử dụng quạt gấp hoặc khăn tay hình vuông màu đỏ để xoay tròn trong suốt màn biểu diễn.
Đây chắc là tiết mục biểu diễn giúp vui mà chủ trang trại mời đến, lúc này tôi mới nhớ tới, vừa rồi người đàn5ông ục ịch kia có nói, tối hôm nay có tiết mục biểu diễn, còn có bán đấu giá. Chẳng lẽ chỗ này giống như săn bắt ở hổ Chagan, còn muốn bán đấu giá con gà rừng lớn nhất trong trại hay sao?
Cùng lúc tôi đang ngờ vực, đã thấy mấy người đàn ông đang cố hết sức khiêng một cái lồng sắt lớn được bọc kín mát bằng vải đỏ ra. Nếu như nói trong đó giấu một con gà rừng, vậy thì phải lớn đến chừng nào hả?
Hứng thú của hai ba mươi người ở3đây đều bị thứ dưới tấm vải đỏ này hấp dẫn, sôi nổi đứng lên khỏi chỗ ngồi, muốn nhìn rõ trong lồng sắt rốt cuộc là cái gì.
Lúc này có một người đàn ông trung niên hơi còng, mặt mũi đáng khinh đi ra từ phía sau, nói với mọi người bằng vẻ đắc ý: “Hôm nay các vị thật là tốt phúc mà! Thứ bên dưới lồng sắt này của tôi tuyệt đối là của báu trăm năm khó gặp, tôi có thể có được nó cũng là vận may trùng hợp, hôm nay tôi bán đấu giá ở đây, ai ra giá cao thì được...”
Nghe ông ta nói mơ hồ, trong các vị khách ăn cơm bên dưới có người ồn ào hỏi: “Ông chủ Tôn, đây là thứ gì thế? Còn che che giấu giấu, không phải là gái bán hoa đấy chứ?!”
Mọi người nghe thế đều bật cười vang, cái người được gọi là ông chủ Tôn này cũng không tức giận, vẫn nói bằng vẻ mặt thần bí: “Có phải gái bán hoa hay không một lát sẽ biết, chỉ là không biết các vị đã mang đủ tiền trong túi hay chưa đây?”
Tôi nghe giọng điệu của ông ta, giống như thứ trong lồng sắt là đồ quý báu trên trời có dưới đất không có, nếu không mua sẽ hối hận cả đời ấy! Điều này lại khiến tôi hứng thú, muốn xem thử rốt cuộc dưới đó là cái gì.
Sau khi người trong đại sảnh nghe ông chủ Tôn thổi phồng thế thì thúc giục ông ta mau lật tấm vải đỏ lên, để mọi người xem xem của báu quý hiếm này rốt cuộc là gì? Lúc này tôi thấy ông chủ Tôn kia có ý muốn công bố đáp án, vì thế không tự chủ được bước lên trước vài bước, đi tới chỗ gần lồng sắt hơn một chút.
Ai ngờ đúng lúc này, thứ trong cái lồng sắt kia dường như có thể cảm giác được tôi tới gần, đột nhiên lung lay lồng sắt. Những người vừa rồi vốn đang chen lên trước đều lập tức bị dọa lùi về sau liên tục, rung lắc đến cỡ này, chắc chắn không phải một con gà rừng có thể tạo ra được.
Một người đàn ông cách đó gần nhất hơi hoảng sợ: “Ông chủ Tôn, trong này không phải thú dữ gì đấy chứ! Xem sức mạnh cỡ đó, kích thước không nhỏ nhỉ!
Ông chủ Tồn nghe thế thì cười ha hả: “Yên tâm, không phải hổ báo sư tử gì đâu, chỉ là con thú nhỏ thôi, có điều lại rất hiếm có.”
Giờ này trong lòng tôi đã có một dự cảm cực kỳ không tốt, thầm nghĩ trăm ngàn lần đừng để tôi đoán trúng nhé! Nếu không ở trước mắt bao nhiêu người thế này, tôi cũng không có cách gì hay đầu.
Đang nghĩ ngợi, đã thấy ông chủ Tôn đánh mắt ra hiệu cho phục vụ bên cạnh, sau đó anh chàng kia lập tức đi qua lật tấm vải đỏ trên lồng sắt lên, tuy rằng lúc này tôi đứng ở bên hông lồng sắt, nhưng vẫn thấy rành mạch thứ ở bên trong.
Trong nháy mắt, tim tôi chìm xuống tận đáy vực Mariana, đúng là sợ cái gì thì tới cái đó, trong cái lồng sắt lớn kia nhốt một con hồ ly to đỏ như lửa, bốn chân trắng như tuyết...
Các thực khách ở đây nhìn thấy thế đều ồ lên, có khách nữ còn lập tức thét lên đời người đàn ông bên cạnh mua cho mình để làm cổ áo lông hồ ly. Tôi lạnh lùng nhìn đám thực khách nam nữ đang kích động kia, đâu có ai ngờ sinh linh trồng như xinh đẹp này lại đang suy nghĩ nên giết chết các người như thế nào kia kìa.
Lúc này ông chủ Tôn bắt đầu bán đấu giá, ông ta ra giá khởi điểm là hai vạn nhân dân tệ. Tôi vừa nghe thế thì nghĩ thầm con hồ ly tinh này cũng rất đáng giá, giá khởi điểm đã là hai vạn, không biết lát nữa giá bán cuối cùng sẽ cao đến mức nào đây?
Sau một trận ồn ào, mọi người bắt đầu ra giá, nhưng tôi lại không có lòng dạ nghe xem cuối cùng ai trong bọn họ mua được Trang Hà, mà từ từ đi tới mặt sau của lồng sắt, muốn coi thử bây giờ anh ta có tỉnh táo hay không.
Khi thấy rõ mặt, tôi biết con hồ ly già này chẳng những rất tỉnh táo mà còn rất tức giận nữa, anh ta trừng mắt liếc xéo tôi, như thể tức giận vì sao tôi không ra giá vậy.
Đồng thời tôi cũng trưng lại anh ta, trừng tối có ích gì? Trên người ông đây một vạn đồng cũng không có, nào có tự tin đi ra giá hả! Ai bảo chính anh tham ăn chứ? Nếu không sao lại xảy ra nhiều chuyện như bây giờ?!
Khi hai chúng tôi đang dùng ánh mắt cãi nhau, giá bán con hồ ly này đã bị nâng lên tới mười lăm vạn, nhưng mọi người vẫn còn không ngừng tăng giá để có được nó. Đúng là điên rồi, không phải chỉ là da của một con hồ ly lửa à? Tranh giành đến mức điên cuồng như vậy cơ á?
Buồn cười nhất chính là có hai bàn khách vì tranh nhau tăng giá mà xung đột, chắc cũng sắp động tay động chân rồi. Tôi đoán tình huống trước mắt cũng làm ông chủ Tôn bất ngờ, ông ta vừa lo lắng buổi bán đấu giá sẽ xôi hỏng bỏng không, vừa lo hai bên đánh nhau thật lại dây tới cảnh sát, đến lúc đó vấn đề về con hồ ly này cũng khó nói, suy cho cùng hổ ly cũng là động vật hoang dã mà.
Tôi thấy thời cơ lúc này cũng đến, bèn hét lên với hai tốp người đang cãi nhau liên hồi: “Đừng cãi nữa! Con hồ ly này không phải của ông chủ Tôn, ông ta không có quyền bán đấu giá ở đây!”
Nghe tôi hét như vậy, mọi người đều ngẩn hết ra, sau đó ào ào nhìn sang ông chủ Tôn trên sân khấu, chờ ông ta cho mọi người một lời giải thích hợp lý.
Bình luận facebook