Triệu Nhụy ấp úng một lúc lâu mới nói bạn thân của cô bé chuyển sang trường khác, nên cô bé cũng muốn chuyển trường. Từ Băng biết bạn thân của con gái tên là Tôn Kỳ Kỳ, hai đứa đã chơi2thân với
nhau từ lúc còn học mẫu giáo. Tôn Kỳ Kỳ đã chuyển trường vào học kỳ trước, lý do là vì nhà cô bé chuyển đến phía Nam thành phố, cách trường cũ quá xa nên mới đối chỗ học.
Nếu bây5giờ cũng chuyển Triệu Nhụy sang trường của Tôn Kỳ Kỳ thì lại cách nhà của họ quá xa, cái này rất không thực tế. Thế là Từ Băng kiên nhẫn giải thích cho con gái, Tôn Kỳ Kỳ chuyển trường là6vì dọn nhà, còn nhà mình thì ở gần trường! Gia đình mình mua được căn nhà gần trường học thế này không dễ, tùy tiện chuyển đi thì được không bù mất.
Triệu Nhụy không phải là đứa trẻ bốc đồng, sau5khi nghe mẹ nói thì không nhắc lại chuyện chuyển trường nữa, thế nhưng Từ Băng vẫn cảm giác được cảm xúc của con gái có vẻ không đúng lắm.
Nhưng Triệu Nhụy đang ở tuổi dậy thì, mặc dù chị đã hỏi3mấy lần, nhưng con gái không muốn nói, Từ Băng cũng không hỏi kỹ, đoán là chắc con bé cãi nhau với bạn học, đợi mấy ngày nữa là lại bình thường!
Ai ngờ đầu tuần này, buổi tối sau khi Từ Băng tăng ca trở về, vậy mà trong nhà không có ai! Từ Băng không tin con gái mình muốn thế này còn chưa về, những bữa cơm tối chị chuẩn bị cho con gái vẫn còn nguyên trong tủ lạnh, chứng tỏ sau khi tan học Triệu Nhụy cũng không về nhà... Mặc dù lúc đó Từ Băng có chút bối rối, nhưng chị vẫn bắt buộc mình phải tỉnh táo lại, cẩn thận suy nghĩ xem con gái không về thì có thể đi đến đâu? Nghĩ đi nghĩ lại, Từ Băng phát hiện ngoài bạn thân Tôn Kỳ Kỳ thì mình chẳng biết một người bạn nào nữa của con gái.
Lúc này Từ Băng mới cảm thấy mình thật không xứng làm mẹ, vào lúc mấu chốt như vậy mà cái gì cũng không biết. Hết cách, chị cũng chỉ đành báo cảnh sát.
Hai cảnh sát đang tuần tra gần đó gõ cửa nhà Từ Bằng, khi chị vừa nhìn thấy cảnh sát đến lập tức vội vàng kể hết mọi chuyện xảy ra. Hai người cảnh sát nghe thấy Triệu Nhụy đang là học sinh lớp chín thì bảo Từ Băng đừng vội, nếu không biết số điện thoại của bạn bè cô bé thì hãy gọi cho chủ nhiệm lớp hỏi thăm một chút.
Từ Bằng lúc này mới nhớ ra mình có số di động của giáo viên chủ nhiệm, hơn nữa còn có một nhóm các phụ huynh học sinh, thế là chị tranh thủ bấm số gọi cho chủ nhiệm lớp là cô giáo Lý.
Cô giáo Lý nghe thấy đến giờ Triệu Nhụy vẫn chưa về nhà cũng giật mình, bởi vì lúc hết giờ cô còn thấy Triệu Nhụy rời khỏi trường, hơn nữa còn đi về hướng nhà mình!
Sau đó cô giáo Lý nhắn một tin lên nhóm các phụ huynh để mọi người hỏi con mình, chiều nay lúc tan học có ai thấy Triệu Nhụy đi đâu không? Vậy mà hỏi một vòng, không có học sinh nào nói sau khi tan học nhìn thấy Triệu Nhụy.
Đến lúc này, hai cảnh sát mới ý thức được việc nghiêm trọng, họ an ủi Từ Băng đừng quá sốt ruột, sau đó đưa chị tới trường học kiểm tra camera an ninh, muốn nhìn xem sau khi ra khỏi trường, Triệu Nhụy đã đi về hướng nào.
Khi họ tới trường, cô giáo Lý đã chờ ở đó, thế là cô dẫn hai cảnh sát và Từ Bẵng đi đến phòng quan sát. Bảo vệ trực cho họ xem video buổi chiều hôm đó khi tan học, quả nhiên thấy Triệu Nhụy đi theo đám học sinh tan học về phía nhà mình.
Sau đó bảo vệ lại lấy ra một đoạn video quay một bên khác, thấy Triệu Nhụy vẫn đi về bình thường, nhưng tiếp nữa thì đã ra ngoài phạm vi giám sát của camera nhà trường.
Không còn cách nào khác, cảnh sát phải đưa Từ Băng về đồn, sau đó tiếp tục theo dõi camera giám sát trên tuyến đường Triệu Nhụy đi về. Nhưng khốn nỗi giữa camera của cảnh sát và nhà trường có một điểm mù, chính vì điểm mù này mà cảnh sát không phát hiện bóng dáng Triệu Nhụy ở trong camera gần nhà trường. Nếu theo như tuyến đường bình thường Triệu Nhụy vẫn đi về, chắc chắn cô bé sẽ đi qua chỗ camera này, thế mà giờ chẳng hề có tăm hơi gì.
Mệt mỏi cả một đêm mà Từ Băng không hề nhận được tin tức nào của con gái, chị liên tục gọi về nhà, hy vọng con gái đã về. Nhưng cứ hy vọng, rồi lại thất vọng... Cuối cùng không còn cách nào, cảnh sát đành phải để chị về nhà chờ tin tức, họ sẽ điều thêm người đi tìm. Từ Băng về đến nhà cũng ngồi không yên! Chị nộp đơn xin nghỉ phép cho công ty, rồi tìm kiếm trên tuyến đường con gái đã đi. Đặc biệt là chỗ điểm mù giám sát, chị phát hiện ở đó là một ngã ba, Triệu Nhụy có thể đi sang trái hoặc sang phải.
Nhưng nghĩ mãi mà chị vẫn không hiểu, con gái tan học không về nhà thì có thể đi đâu, còn đi cả một đêm không về nhà. Điều này quá khác thường, lòng chị dần dâng lên dự cảm không lành, sợ con gái đã xảy ra chuyện...
Vạn bất đắc dĩ, người mẹ đáng thương này chỉ đành đi về bên phải của ngã ba, nhưng vừa mới đi qua đã nhìn thấy một siêu thị cỡ trung ở đó, trên bảng hiệu của siêu thị bất ngờ có một chiếc camera. Từ Băng ôm hy vọng đi đến siêu thị, muốn xem thử camera giám sát chiều hôm trước, nhưng khi bước vào, bỗng nhiên thấy hai cảnh sát hôm qua cũng ở đó, họ cũng đang đến xem camera giám sát! Đáng tiếc vì góc quay có vấn đề nên chủ yếu là quay của siêu thị, vỉa hè bên cạnh chỉ có một góc nhỏ trên màn hình, mà người đi đường cũng chỉ có thể nhìn thấy eo trở xuống.
Nhưng vấn đề ở đây là trường học của Triệu Nhụy yêu cầu toàn bộ học sinh mặc đồng phục, cho nên chỉ nhìn nửa thân dưới thì không thể biết ai là Triệu Nhụy. Nhất thời hai cảnh sát khốn đốn, không biết phải làm thế nào.
Người khác nhìn quần áo thì không thể nhận ra cô bé, nhưng Từ Băng lại có thể. Sau khi nhìn đi nhìn lại vài lần, cô nhận ra một đôi chân đi giày thể thao màu xanh trắng chính là Triệu Nhụy.
Bởi vì đó là đôi giày mà Từ Băng mới mua qua mạng cho con gái vào tháng trước, nên chắc chắn chị sẽ không nhận lầm kiểu dáng của nó. Thêm nữa là dáng đi của con gái, cho nên trăm phần trăm xác định, vào lúc 18 giờ 05 phút, trong đám học sinh đi bộ trên vỉa hè cạnh siêu thị, có con gái Triệu Nhụy của mình.
Theo khoảng cách giữa các đôi chân, chắc các cô bé đều quen biết nhau, trông giống như cùng nhau đi đâu đó chơi...
Bình luận facebook