Kúc này Từ Băng rất ảo não, hận mình trước giờ ít quan tâm đến con, từ sau khi Tôn Kỳ Kỳ chuyển trường, cô cũng không hỏi con gái xem có quen bạn bè mới nào không.2Bây giờ có chuyện xảy ra mà mình lại không hề biết mấy đứa bé bên cạnh là ai? Nhưng có một điều rất đáng ngờ, đó chính là hôm qua giáo viên rõ ràng đã nhắn trong5nhóm phụ huynh, để họ hỏi con mình xem có ai nhìn thấy con gái chị trong lúc tan học không, nhưng tất cả đều nói không nhìn thấy.
Chẳng lẽ có người nói dối? Hay những đứa trẻ6mặc đồng phục giống Triệu Nhụy này là lớp khác? Còn may là bây giờ có hướng để tìm, tiếp đó việc cảnh sát phải làm là kiểm tra camera dọc theo con đường này. Ai ngờ khi5Từ Băng và hai cảnh sát tìm một đường tới công viên vừa được khởi công xây dựng thì mất dấu Triệu Nhụy. Bởi công viên này đang xây dựng cơ sở hạ tầng, nên camera giám sát3chưa được lắp.
Bên cạnh chỗ đó cũng không có cửa hàng hay cơ quan, cho nên không thể tìm thấy chiếc camera nào. Công viên này là một công trình quan trọng trong năm của thành phố, chiếm diện tích mấy trăm mẫu, bên trong có rất nhiều cảnh quan nhân tạo rất đẹp, nhưng vì chưa hoàn thành nên không mở cửa. Cảnh sát dẫn Từ Băng tìm đi tìm lại vài lần trong công viên, thế nhưng do công viên quá rộng, lại thêm vì quá ít người nên tìm đến cuối cũng không phát hiện được gì.
Từ Băng càng tìm thì lòng càng lạnh, con gái của mình tính cách thể nào mình quá rõ, chắc phải xảy ra chuyện gì đó đặc biệt đáng sợ nên con bé mới không về nhà. Mặc dù Từ Băng kêu gọi bạn bè và họ hàng cùng vào công viên tìm kiếm, cảnh sát cũng tăng thêm số người, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được gì. Sau đó cảnh sát lại kiểm tra toàn bộ camera xung quanh công viên, cũng vẫn không phát hiện bóng dáng Triệu Nhụy đâu. Từ Băng như rơi xuống vực, chị biết con gái mình sẽ không vô cớ biến mất trong công viên, chắc chắn là gặp phải người xấu! Nhưng sau đó cảnh sát lại tìm thấy trên QQ của Triệu Nhụy một số dòng tin kiểu này...
“Tôi không thoải mái, không biết sống vì cái gì...”
“Tôi đã làm điều gì sai? Vì cái gì lại đối xử với tôi như vậy?” “Tôi sống mệt mỏi quá...” “Tôi sợ có lỗi với cha mẹ...”
Khi Từ Băng nhìn thấy những dòng tin giật mình này trên QQ của con gái, chị mới biết tâm lý con mình xuất hiện vấn đề nghiêm trọng như thế. Nhưng trong thời gian này, chị vẫn luôn bận rộn với công việc, hầu như không để ý gì đến con bé, cho nên không thể kịp thời phát hiện những vấn đề này.
Cảnh sát dựa vào những dòng tin nhắn QQ của Triệu Nhụy để suy đoán, cô bé này có ý định tự sát rất nghiêm trọng, từ lúc mất tích đến giờ đã gần một tuần, nếu không phải bỏ nhà ra đi thì rất có thể là đã có chuyện gì đó bất hạnh xảy ra.
Cân nhắc đến cha của đứa bé vẫn luôn làm việc ở mỏ dầu Tân Cương, cảnh sát đoán nhỡ đâu cô bé đi Tân cương tìm cha mình? Thế nhưng Từ Băng cảm thấy khả năng này cực kỳ nhỏ bé, đầu tiên là Triệu Nhụy không có nhiều tiền đến thế, ngoài ra thẻ căn cước của con gái cũng đang được làm, không có chứng minh thư thì sao mua vé được?
Tuy là nói như thế, nhưng cảnh sát vẫn hy vọng Từ Băng có thể gọi cho chồng đang làm việc ở Tân Cương, hỏi thử xem Triệu Nhụy có đến đó hay không. Thế nhưng Từ Băng cũng có chỗ khó xử của mình, bởi vì từ khi có chuyện xảy ra đến giờ, chị vẫn chưa dám nói với chồng là con gái đã mất tích...
Chuyện đã đến mức này, không nói cũng không được, Từ Băng đành gọi cho chồng đang ở tít tận Tân Cương. Biết được con gái mất tích, chồng chị cũng bối rối, lập tức muốn quay về.
Nhưng Từ Băng nghĩ nhỡ đầu con gái đi Tân Cương thật thì sao? Hay do cô bé không biết đường nên không thể nhanh chóng đến chỗ của cha? Mặc dù khả năng này rất nhỏ, nhưng chị vẫn không muốn mạo hiểm, cuối cùng vẫn khuyên chồng tạm thời ở lại Tân Cương chờ tin tức.
Hai ngày qua, Bạch Thu Vũ vẫn giúp Từ Băng tìm kiếm khắp nơi, bởi vì trước đó đã trải qua chuyện của cha mình, nên cô ấy nhớ ngay đến chú Lê, nếu Triệu Nhụy thật sự xảy ra chuyện, chúng tôi cũng có thể tìm được xác của cô bé trước.
Bạch Thu Vũ kể xong chuyện, tôi và chú Lê đều có chút khó khăn... Đầu tiên người xin giúp đỡ là Bạch Thu Vũ mà không phải Từ Băng - mẹ của cô bé đó, đây hiển nhiên là chị ấy chưa thể chấp nhận sự thật rằng con mình không còn sống. Tiếp theo, mặc dù Bạch Thu Vũ có ý tốt, nhưng chúng tôi không thể không thông qua cha mẹ đứa bé mà tự ý đi tìm thi thể được.
Chú Lê nói ra lo lắng của chúng tôi, Bạch Thu Vũ cũng biết cô ấy có hơi đường đột, còn chưa cân nhắc kỹ, chỉ một lòng muốn giúp người chị này. Tôi thấy Bạch Thu Vũ cũng là có ý tốt, nên chỉ cho một cách, để cô ấy đi tìm Bạch Kiện.
Bạch Thu Vũ thấy đề nghị của tôi cũng thấy mình nên thử gặp Bạch Kiện trước đã, dù sao anh ta là cảnh sát hình sự của tỉnh, khả năng tìm người mất tích chắc chắn là cao hơn cảnh sát khu vực! Mà chú Lê cũng đã nói, nếu như cuối cùng không có manh mối thì cô ấy hãy đưa Từ Băng tới tìm chúng tôi.
Bạch Thu Vũ vội vàng rời đi, tôi nhìn theo bóng lưng của cô ấy, nghĩ thầm như thế này sẽ tăng lên cơ hội tiếp xúc của hai người. Anh hai ơi, tôi cũng chỉ có thể giúp anh được đến thế thôi!
Nhưng nói đi nói lại, nếu như với khả năng của Bạch Kiện mà cũng không tìm được, đến lúc đó chắc chỉ đành để chúng tôi đi tìm thi thể mà thôi. Hy vọng chuyện không xấu đến mức đó.
Tên Bạch Kiện kia vẫn rất biết điều, ngay tối hôm đó còn nhắn cho tôi một khuôn mặt cười trên Wechat, còn nói nếu thành công, chắc chắn sẽ hậu tạ “bà mối” là tôi đây.
Tôi cũng không để chuyện này trong lòng, dù sao Bạch Kiện cũng đã ra tay, nếu Triệu Nhụy thật sự chỉ bỏ nhà ra đi, chắc là sẽ rất dễ tìm! Ai ngờ mấy ngày sau, Bạch Thu Vũ lại dẫn Từ Băng tới nhà... Khi tôi thấy Bạch Thu Vũ mang theo một phụ nữ với khuôn mặt tiều tụy, tuổi tầm bốn mươi tới, lòng lập tức nặng nề, xem ra vẫn không tìm được cô bé đó.
Tôi có thể thấy sâu trong ánh mắt của Từ Bằng là sự tự trách, chắc chắn chị rất hối hận vì đã không quan tâm đến con mình nhiều hơn. Thế nhưng sao có thể đổ hết chuyện này lên cho chị ấy? Một người phụ nữ vừa phải làm việc, vừa phải lo cho gia đình, còn phải chịu trách nhiệm giáo dục con cái... Người ta nói phụ nữ bây giờ làm bằng bê tông cốt thép, đúng là không sai tý nào!
Bình luận facebook