May mà ông đây phản ứng nhanh, lập tức nghiêng người về sau, nhưng ngay khi đó, người nhân viên còn lại cũng như được mở công tắc, giơ vuốt nhọn hướng phía tôi.
Tôi tránh được người thứ nhất nhưng không tránh được người thứ hai, nếu đối móng vuốt đen nhánh sắc bén đâm2thẳng vào thì khuôn mặt anh tuấn của tôi sẽ bị hủy mất!
Ngay lúc tôi đang thầm kêu không tốt thì Đinh Nhất đã nhanh chóng nhặt cái thùng rác bên cạnh, chụp vào đối móng vuốt kia, vừa kịp chắn trước mặt tôi.
Cái thùng rác làm bằng thép không gỉ bị móng nhọn cào5phá kêu chói tai. Tôi thừa dịp đó vội vàng lùi lại phía sau, Đinh Nhất ném cái thùng rác đi rồi cũng nhảy về phạm vi an toàn.
Nói đến cũng thật kì quái, khi tôi và Đinh Nhất vừa cách xa quầy lễ tân, thì hai người phục vụ này lại trở nên bình6thường, cúi đầu không nhúc nhích. Chú Lễ nghi ngờ nhìn một lúc nói: “Chắc cái quầy bar có một kết giới, một khi có người đến gần thì sẽ kích động, những hành thi này sẽ công kích kẻ đến gần đó.”
Tôi giật mình nói: “Những người này là hành thi ư? Vậy tại5sao cháu không cảm giác được?” Chú Lê nhặt một hòn đá trong chậu hoa ở sảnh ném về phía quầy bar, vừa khéo đánh vào đầu một người phục vụ, nhưng cô ta không có chút phản ứng nào... “Nhìn thấy chưa? Nếu là người bình thường thì đã nhảy ra mắng rồi! Cháu3không cảm thấy được cô ta là người chết, có thể là vì cô ta đã bị rút mất hồn phách rồi.” Chú Lê nói. Tôi nghe vậy liền chậc chậc hai tiếng nói: “Đây là tình huống gì vậy? Sao lại có thể có hai hành thi ở đây? Hơn nữa còn những người khác trong khách sạn đâu?”
Lúc này chúng tôi mới phát hiện ở đây đúng là có chút không bình thường, vừa rồi ở trong bãi đậu xe không có bất kì chiếc xe nào, bây giờ còn có hai nhân viên phục vụ thành hành thi... chẳng lẽ bây giờ ở quán rượu, ngay cả một người bình thường cũng không có? Nghĩ vậy, mấy người chúng tôi nhìn nhau, Tiểu Tổng tỏ vẻ hoảng hốt, lấy điện thoại ra muốn gọi điện báo cảnh sát, nhưng điện thoại chỉ truyền ra những tiếng tút tút.
Tôi thấy lòng nặng nề, sau đó lập tức nhìn xung quanh, một loại dự cảm không rõ dâng lên từ đáy lòng, chẳng lẽ chúng tôi đã đi vào ảo cảnh mà mấy lần trước tôi vào vài lần ư?
Sắc mặt chú Lê lúc này cũng u ám, chú ấy bảo Đinh Nhất đi gõ cửa một phòng ở tầng một, xem bên trong có còn ai không? Anh ta định đi thì bị tôi ngăn lại nói: “Đừng đi! Vạn nhất bên trong không phải người thì sao? Chúng ta cứ đi ra đằng sau bếp xem xét một chút rồi nói sau, vào giờ này, chắc chắn sau bếp không thể không có ai được.” Sau đó chúng tôi cố gắng nhẹ nhàng đi tới bếp, chú Lê để Tiểu Tống và Triệu Dương chờ ở cửa, ba chúng tôi vào xem trước một chút, Triệu Dương gật đầu, sau đó lo lắng nói: “Mọi người cẩn thận một chút, nếu có chuyện không hay thì chúng ta lập tức lái xe rời khỏi đây trước rồi nói sau.”
Tiểu Tống nghe vậy cũng ở bên cạnh phụ họa nói: “Đúng đúng đúng! Hay là chúng ta mau rời khỏi nơi này rồi hãy nói.”
Chú Lê lúc làm động tác tay ý nói “yên tâm, chớ nóng vội”, sau đó mang theo tôi và Đinh Nhất đi về phía bếp... Tôi biết lúc này dù có kinh hoàng mà chạy trốn cũng không có tác dụng gì, bởi vì trước hết chúng tôi phải hiểu rõ được tình hình ở đây, như vậy mới biết tiếp theo nên ứng phó thế nào.
Khi chúng tôi đến bếp thì thấy phía xa xa có mấy người mặc đồng phục đầu bếp đứng trước lò, nếu chúng tôi chỉ đi ngang qua thì chắc chắn sẽ không phát hiện họ có gì khác thường.
Nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát một lúc sẽ phát hiện ra ngay những người này luôn giữ ở một tư thế không nhúc nhích, giống như bọn họ đã bị điểm huyệt vậy. Chú Lê quan sát xung quanh rồi tìm được một cái ly nhỏ, sau đó ném vào một đầu bếp... Ly rượu nặng nề đánh vào đầu một người trong số họ rồi vỡ vụn văng đầy đất, những đầu bếp kia vẫn chẳng có phản ứng gì, cứ đứng thẳng như vậy không nhúc nhích... Thấy như vậy, ba chúng tôi đều lui ra khỏi bếp, rất sợ lại đánh động đến những kẻ nửa sống nửa chết này.
“Làm sao bây giờ? ở đây ngoài chúng ta ra thì không có người sống nào khác, cháu nghi...” Tôi chỉ nói một nửa thì chú Lê đã cắt ngang nói: “Chú biết cháu nghi cái gì, đây cũng là điều chú lo nhất. Nếu đây đúng là ảo cảnh trước đây chúng ta đi qua, vậy thì tình hình bây giờ của chúng ta coi như là nguy hiểm.”
Tôi nghe vậy thì có hơi sốt ruột nói: “Nếu chúng ta trở lại cái mương đã bị lấp đầy đó, có lẽ có thể trở về hiện thực.”
Nhưng chú Lê lại lắc đầu nói: “Vô dụng thôi, cháu nghĩ xem vì sao mấy lần trước lại trở về hiện thực được?”
Nghe chú ấy nói vậy, tôi mới nhớ ra, mấy lần trước đều ở lúc gặp nguy hiểm, tôi đều tỉnh lại ở dưới cái mương, nhưng mới vừa rồi chúng tôi gặp hai hành thi ở chỗ quầy lễ tân kia cũng coi như là lúc nguy hiểm, nhưng ba người chúng tôi vẫn ở đây, không có dấu hiệu gì của việc thoát khỏi nơi này cả? Lúc này chú Lê lại than thở: “Đây là điều chú lo lắng nhất, nếu như nơi này thật sự là ảo cảnh chúng ta từng đến, vậy thì khó giải quyết rồi!” “Ý chú là khi chúng ta đã tiến vào thì không ai có thể đánh thức ư?” Tôi hỏi. Chú Lê gật đầu nói: “Không chỉ như thế, cháu có ấn tỏa hồn, cho nên cháu vào đây cả hồn lẫn xác, còn bọn chú chỉ sợ là thân thể còn ở hiện thực, nếu lúc này có người muốn giết bọn chú, chắc chắn là dễ như trở bàn tay.” “Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta không thể cứ ở đây chờ chết được.” Tôi vội vàng nói. Chú Lê trầm tư trong chốc lát rồi nói với tôi: “Bây giờ đối phương dẫn chúng ta đi lòng vòng chính là muốn dễ dàng ra tay giết chết mọi người, bây giờ người duy nhất có thể tự cứu mình chỉ có cháu thôi.” Tôi nghe vậy thì hơi sửng sốt, sau đó lập tức nói với chú Lê: “Vậy chú nói đi, cháu nên làm gì bây giờ?”
Sau đó chú Lê nói cho tôi biết, bây giờ chỉ có một mình tôi là có thể dễ dàng thoát khỏi cái ảo cảnh này, nhưng tôi rời đi một mình cũng nguy hiểm, vì bên cạnh tôi không có ai bảo vệ nên khi linh hồn tôi hoảng sợ thì sẽ tự tỉnh lại khỏi ảo cảnh.
Nhưng vừa rồi do có chú Lê và Đinh Nhất ở cùng, nên trong lòng tôi chỉ sợ hãi thoáng qua thì biến mất, vì vậy mới không tỉnh dậy giống lần trước.
Bình luận facebook