Nghe tôi nói vậy, Tiểu Tống lập tức nuốt dục vọng muốn hét xuống... Thật ra thì vào lúc con người ta sợ hãi cực độ thì hét toáng lên là hành động bản năng, như vậy có thể hóa giải nỗi sợ hãi trong tâm hồn. Tôi ép Tiểu Tổng ngậm miệng, mặc dù anh ta đã kiềm chế tiếng kêu của mình, nhưng cơ thể thì vẫn không ngừng run rẩy... Lúc này, hành thị kia đã tới trước xe, có lẽ do xe rất kín, cho nên trong2xe và ngoài xe giống như hai thế giới, hành thi tạm thời chưa nhìn ra tối.
Tôi sợ nó sẽ trở về tìm chú Lê và Đinh Nhất, lúc tôi đang do dự không biết nên làm gì, thì nghe thấy giọng nói run rẩy của Tiểu Tống: “Chúng ta lái xe đi thôi...”
Tôi có hơi tức giận nói: “Bạn của tôi và Triệu Dương đều đang ở bên ngoài đấy, anh lại muốn đi như vậy à? Thế mà anh cũng nghĩ ra được!”
Không biết tại sao Tiếu Tống nghe5thấy tôi nhắc đến Triệu Dương thì lại chấn động, tôi khó hiểu nhìn anh ta rồi nói: “Tiểu Tống, anh biết gì về những chuyện này? Anh có biết rằng nếu vừa rồi tôi không đánh thức anh thì anh cũng chẳng sống được không?”
Anh ta tái nhợt nói: “Tôi biết... rồi.” “Anh đã tỉnh lại rồi, nhưng bạn tôi vẫn còn bị vây trong ảo cảnh, tôi không thể mặc kệ họ mà rời đi được.” Tôi âm trầm nói.
Tiểu Tống nhìn về phía tôi, nhưng muốn nói lại6thôi, dường như muốn nói cái gì nhưng rốt cuộc không dám nói... Tôi không có thời gian kì kèo với anh ta, dù hành thi bên ngoài đã bị tối dẫn đi, nhưng có quỷ mới biết những hành thi khác có tìm đến chủ Lê không.
Vì vậy tôi vỗ vỗ bả vai Tiểu Tống nói: “Anh nghe cho kỹ đây, nếu như anh còn muốn sống thì nhớ những lời này của tôi: Lát nữa tôi sẽ xuống xe, lén trở về, anh phải ngồi im trên xe chờ5chúng tôi, chỉ cần anh không xuống xe thì tạm thời sẽ không xảy ra chuyện gì. Nếu anh lái xe đi mà không có đại sư của chúng tôi, anh chỉ có một con đường chết thôi, biết không?”
Tiểu Tống gật đầu, nhưng khi tôi vừa định xuống xe, anh ta kéo tôi lại nói: “Cậu Trương... cẩn thận với Triệu Dương đấy”. Tôi nghe vậy thì khó hiểu nhìn sang, chờ anh ta nói tiếp. Tiểu Tống do dự một lúc, sau đó mới nói nhỏ với tôi: “Triệu3Dương mới là người của tổng giám đốc Chu...” Tôi rất kinh ngạc, sao có thể là Triệu Dương? Nếu anh ta mới chính là đối thủ của chúng tôi, vậy sao ở trong ảo cảnh tôi lại thấy người đàn ông đó? Tiểu Tống nói là thật hay giả, anh ta có gạt tôi không? Thôi, giờ không phải lúc suy nghĩ lung tung, tôi phải nhanh chóng tìm Đinh Nhất và chú Lê, nếu không hai người họ sẽ đều gặp nguy hiểm. Vì vậy tôi gật đầu với Tiểu Tống nói: “Được, tôi sẽ tự có tính toán, nhớ lời tôi vừa nói, ở yên đây chờ tiếp ứng chúng tôi, nhớ là không được xuống xe một mình.”
Sau khi nói xong tôi liền nhìn ra ngoài xe, phát hiện hành thi lúc nãy đã tới bên kia xe, vì vậy tôi từ từ mở cửa bằng động tác thật nhẹ nhàng rồi xuống xe, trong tình huống này, tôi không muốn đánh động nó, chạy nhanh về để đánh thức Đinh Nhất với chú Lê.
Với tình huống trước mắt, chỉ có thể đánh thức bọn họ thì khả năng chúng tôi thắng mới lớn hơn một chút. Đến lúc đó, nếu Triệu Dương thực sự là người xấu thì chúng tôi cũng không sao cả. Nhưng bây giờ Triệu Dương và bọn chú Lê cùng ở trong ảo cảnh, nếu nơi đó do Triệu Dương tạo nên, vậy chắc chắn anh ta có thể tự do ra vào, như vậy, chú Lê sẽ...
Nghĩ tới đây, tôi không quản nhiều nữa, vội vàng chạy nhanh hơn. Tôi cũng không thèm quay đầu nhìn lại, bởi không cần suy nghĩ cũng biết hành thi kia đang đuối phía sau, bây giờ chủ yếu là xem ai nhanh hơn thôi.
Ngay lúc đi qua chỗ Triệu Dương nằm lúc trước, tôi không kìm được giật thót, không thấy bóng dáng Triệu Dương đâu nữa, vì vậy tôi lập tức liều mạng chạy về hướng chú Lê và Đinh Nhất. Khi chạy đến cái mương, tôi cảm thấy phổi mình đã cạn không khí rồi, nếu còn chạy nữa chắc sẽ nổ phổi mất.
Ngay lúc này, tôi lại đột nhiên thấy một người đứng ở đằng trước, quay lưng về phía mình, nhìn bóng dáng chắc là Triệu Dương. Lòng tôi chợt vội như mèo cào, vì vậy tôi vừa thở hổn hển vừa nói: “Triệu Dương... khụ khụ.. Thật là anh, có phải không... Anh muốn tìm tôi à? Khụ khụ... tôi ở đây!”
Tiếng gọi của tôi đã làm anh ta chú ý, anh ta từ từ quay đầu lại, đây không phải Triệu Dương thì là ai chứ? Anh ta thấy tôi trở lại nhanh như vậy thì có hơi kinh ngạc, nhưng ngay sau đó cười lắc đầu nói: “Trương Tiến Bảo, mày đúng là không biết sống chết.”
Lúc này, một luồng tà khí tấn công tới tôi từ phía sau, tôi biết đó là hành thi kia nên rụt cổ lại theo bản năng, trong đầu nghĩ lần này xong rồi! Không ngờ Triệu Dương nhẹ nhàng khoát tay một cái, cỗ hành thi sau lưng lập tức đứng một bên.
Tôi nhất thời thở phào nhẹ nhõm, xem ra Triệu Dương chưa muốn tôi chết! Nói chuyện cũng tốt, có thể trì hoãn chút thời gian, có lẽ chuyện còn có cơ hội biến chuyển không chừng...
Vì vậy tôi cười thản nhiên với Triệu Dương: “Triệu Dương, thật không nhận ra, không biết tại sao anh lại thiết kế những chuyện này để hại chúng tôi?”
Triệu Dương cười lạnh, sau đó nói ra sau lưng tôi: “Sư huynh, cậu ta nói không biết chúng ta kìa...” Tôi nghe mà lòng trầm xuống, lập tức quay đầu lại nhìn, thấy người đàn ông bản xứ đã nhìn thấy trong ảo cảnh với vẻ mặt đầy thâm độc đứng sau lưng mình... trong lòng tôi thầm kêu khố! Một người còn chưa ứng phó được, vậy mà lại tới thêm một người nữa!
Mặc dù lúc này tôi sợ đến chân đều nhũn ra, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ như thường, đây là tôi học được từ chú Lê, mọi chuyện đều không thể thua khí thế, nếu không chắc chắn là sẽ chết sớm hơn.
Vì vậy tôi khẽ mỉm cười nói: “Hai vị không tự giới thiệu một chút sao?” Người đàn ông mặt đen sau lưng thấp giọng nói: “Sư đệ, đừng nói nhảm với gã, trực tiếp làm thịt gã thì hơn, dùng cơ thể gã để luyện Thi vương thì cực tốt, ta thấy còn mạnh hơn cả Chu Đại Lâm, lão không trẻ khỏe bằng tên này...”
Tôi nghe vậy thì mồ hôi lạnh thi nhau chảy xuống, nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện gì, nói với Triệu Dương: “Mặc dù tôi không biết anh, nhưng chắc là anh biết tôi, Trương Tiến Bảo chỉ có chút bản lĩnh thôi, chẳng lẽ anh còn sợ tôi lật ngược tình thế ư?”
Tôi đang nói sự thật, chắc chắn hai người kia biết rất rõ về tôi, nếu không thì sao họ có thể nhàn nhã trò chuyện với tôi ở đây chứ.
Bình luận facebook