Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-409
Chương 409: Bệnh nhân kỳ lạ
Hạ Vũ Tuyết bừng tỉnh hiểu ra. "Hóa ra là có chuyện như "Như vậy tiền thuốc thang. " vậy."
Viện trưởng Đức vội vàng nói: "Tiền thuốc thang, tôi cũng trả tiền rồi!"
Hạ Vũ Tuyết gật đầu một cái, không nói lời Lâm Mạc Huy nhìn viện trưởng Đức thêm một cái.
Nói thật, viện trưởng Đức này lúc ban đầu cho anh cảm giác là người cũng được mà thôi.
Mà bây giờ, chuyện viện trưởng Đức làm, lại khiến cho Lâm Mạc Huy nhìn với cặp mắt khác xưa.
Đối với một người ăn mày, sau khi biết anh ta không có người nhà, không chỉ không đuổi anh ta ra ngoài, ngược lại còn cho anh ta ở lại chỗ này, xài tiền mình trị cho anh ta, người bình thường căn bản không làm được vậy.
Hơn nữa, mấu chốt nhất là, đụng người bị thương, cùng lở loét mưng mủ trên người người ăn mày kia là hai chuyện khác nhau.
Theo đạo lý mà nói, viện trưởng Đức chỉ cần chữa khỏi thương thế do tai nạn, căn bản không cần quan tâm đến cái khác.
Mà bây giờ, viện trưởng Đức tự trả tiền giúp anh ta chữa trị mưng mủ lở loét, cái này cũng đủ để nhìn ra tính cách của viện trưởng Đức này.
Đang khi nói chuyện, mấy người đã đi tới dãy nhà nhỏ kia. Viện trưởng Đức nhìn Hạ Vũ Tuyết một cái, thấp giọng nói: "Cô Vũ Tuyết, hay là cô ở bên ngoài đợi đì vậy" "Tình hình của bệnh nhân, tôi. Tôi sợ cô chịu không nổi" Hạ Vũ Tuyết suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu. khắp người mưng mủ lở loét, suy nghĩ một chút cũng không chịu nổi
Viện trưởng Đức dân Lâm Mạc Huy vào bên trong phòng cuối cùng.
Gian phòng này rất là mờ tối, sau khi đi vào, lại có thể ngửi được một mùi hôi thối rữa nát.
Mà ở trong bóng tối, có một người, rúc ở trong góc, run lẩy bay.
Viện trưởng Đức liền vội vàng đi tới: "Ôi trời, cậu... Sao cậu không ngủ trên giường?" "Lại đây, lại đây, lại đây, ngồi trên giường trước đi đã." "Tôi tìm bác sĩ khác, có thể giúp cậu xem bệnh, không cần phải sợ!"
Viện trưởng Đức kéo bệnh nhân đến mép giường, thuận tay mở đèn.
Lâm Mạc Huy nhìn một cái, sắc mặt nhất thời biến đổi. Tình hình của bệnh nhân này, so với viện trưởng Đức nói còn kinh khủng hơn nhiều.
Thật sự là anh ta khắp người mưng mủ lở loét, ngay cả trên mặt trên tay trên cổ, tất cả đều có mủ. Có thể thấy da trên người dường như toàn bộ đều bị mủ loét bao phủ hết.
Mủ loét đều là màu trắng, có vẻ bên trong rất nhiều mủ Loại cảm giác này, giống như là bị tưới nước sôi toàn thân, da trên người cũng nổi nhọt nước.
Hơn nữa, bên trong nhọt nước này không phải là nước, mà là mủ, đây mới là chỗ khiến cho người khác cảm thấy kinh khủng.
Hạ Vũ Tuyết không có vào, đúng là lựa chọn chính xác! Viện trưởng Đức cũng coi như là nhìn riết thành quen, ông ta vẫn bình tĩnh. "Cậu Mạc Huy... Cậu xem thử một chút đây rốt cuộc là tình hình gì?"
Cách gọi của Viện trưởng Đức đã thay đổi.
Bởi vì, Hạ Vũ Tuyết nói trước đó, ngay cả thần y Kiệt, cũng vô cùng sùng bái với Lâm Mạc Huy.
Than y Kiệt, đó là người có tiếng nói trong giới y học thành
Người mà đến ngay cả thân y Kiệt cũng phải sùng bái phố. người, viện trưởng Đức nhất định phải biểu hiện cung kính đây
Lâm Mạc Huy không nói gì, anh nheo nheo mắt nhìn bệnh nhân này, hai mắt tràn đầy kinh ngạc.
Viện trưởng Đức nghi ngờ trong lòng, Lâm Mạc Huy đây là có phát hiện gì đúng không?
Ông ta cũng không dám hỏi nhiều, chẳng qua là trầm mặc chờ đợi.
Qua hồi lâu, Lâm Mạc Huy mới chậm rãi đi tới.
Anh đưa tay nhẹ nhàng chạm vào một nốt mủ trên người bên nhân. Chỉ thấy mụn mủ hơi chuyển động, dường như là đụng đến mủ ở bên trong.
Mà bệnh nhân kia lại cắn răng nghiến lợi, hình như là lần này, khiến cho anh ta chịu rất nhiều đau đớn.
Lâm Mạc Huy khẽ mỉm cười, hỏi: "Viện trưởng Đức, các người nhất định chưa kiểm tra mụn mủ này đúng không?" Viện trưởng Đức kinh ngạc: "Cậu Mạc Huy, làm sao cậu lại biết?" "Chúng tôi trước đó đúng là muốn hóa nghiệm một chút thành phần của nốt mủ này." "Nhưng, trên người anh ta mưng mủ lở loét hết cảm nhẹ nhàng đụng chạm một chút thì anh ta cũng đau đến phòng mang trợn mắt rồi." "Chúng tôi cũng tính tiêm thuốc mê cho anh ta, sau đó sẽ chữa trị. "Nhưng là, thuốc mê cũng vô ích, bất kể là uống hay là chích, cũng không cách nào gây mê anh ta được "Sau đó tôi cũng đánh bạo tăng liều lượng nhưng cũng không tác dụng gì, thật là kỳ quái
Lâm Mạc Huy cười khẽ. "Không kỳ quái, vậy thì đúng rồi." Viện trưởng Đức không khỏi kinh ngạc: "Sao... Sao lại đúng
Lâm Mạc Huy nhìn chăm chăm bệnh nhân, nhẹ giọng nói: rồi?" "Đầu tiên, ông phải biết, anh ta là một cô gái." Viện trưởng Đức trợn to hai mắt: "Hả?" "Thiệt hay giả?" "Nữ... Cô gái?"
Nói thật, từ bề ngoài của bệnh nhân này, thật không nhìn ra trai gái.
Lâm Mạc Huy gật đầu, đồng thời, lại rút ra một cây ngân châm, nhẹ nhàng châm một cái trên mụn mủ.
Bệnh nhân lại trợn mắt há mồm vì đau, nhưng kỳ quái chính là, vết mụn mủ cũng không bị bề ra.
Lâm Mạc Huy nói tiếp: "Các người chắc đã thử lấy mủ sống, nhưng cũng không làm được đến nơi à?"
Viện trưởng Đức lập tức vỗ bắp đùi một cái. "Đúng vậy!" "Lạ là lạ ở chỗ này" "Da của cô ấy... Không biết là thế nào, không thể cắt được!" "Dao phẫu thuật sắc bén đến độ nào chứ!" "Nhưng cất trên mụn mủ của cô ấy cũng không lưu lại dấu vết gì." "Bện nhày của cô ấy chính là lạ ở chỗ này"
Nói xong, viện trưởng Đức lại nhìn Lâm Mạc Huy đầy hy vọng: "Cậu Mạc Huy, nhìn dáng vẻ cậu, cậu hắn biết cô ấy là có chuyện gì?" "Vậy... Vậy cậu có thể chữa khỏi cho cô ấy hay không?" Lâm Mạc Huy suy nghĩ một hồi, nhẹ giọng nói: "Tôi có thể trị hết cho cô ấy." "Nhưng cái này cần thời gian, không phải trong chốc lát liên có thể làm được." "Hơn nữa, cô ấy không thích hợp tiếp tục ở lại chỗ này" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Viện trưởng Đức vội vàng nói: "Cả Mạc Huy, chỉ cần cậu có thể trị khỏi cho cô ấy, về tiền thuốc thang, tôi. Tôi nhất định sẽ dốc toàn sức lực. "Cô ấy không thích hợp ở lại chỗ này, tôi có thể giúp cô ấy tìm một căn nhà ở bên ngoài." "Cậu Mạc Huy, đứa nhỏ này thật đáng thương, cậu nhất định phải giúp cô ấy một tay!"
Lâm Mạc Huy nhìn sựa là một người tốt. viện trưởng Đức một cái, người này thật "Tôi nếu đã tới, thì nhất định sẽ giúp cô ấy "Chuyện tìm phòng, cũng không cần làm phiên ông" "Cô ấy không thích hợp ở tại nơi có nhiều người. Nhà, tôi sẽ giúp cô ấy tìm."
Lâm Mạc Huy nói.
Viện trưởng Đức nhìn bệnh nhân kia một chút, dùng sức gật đầu: "Cậu Mạc Huy, vậy thì làm phiên cậu." "Cần gì, cần bao nhiêu tiền, cậu cứ nói thẳng với tôi!"
Lâm Mạc Huy gật đầu một cái, anh cầm ga trải giường lên, quần lấy toàn thân bệnh nhân này, chỉ để lộ ra hai con mắt. "Cô đi cùng tôi đi!"
Lâm Mạc Huy nói.
Bệnh nhân có chút hoảng loạn, cô ấy đi đến bên người viện trưởng Đức mà né tránh.
Nhìn ra được, cô ấy đối với viện trưởng Đức vẫn rất tin tưởng.
Viện trưởng Đức lập tức nói: "Con gái, không phải sợ." "Cậu Mạc Huy đây là người tốt. Cậu ấy sẽ giúp cô chữa bệnh." "Cô đi cùng cậu ấy trước đi, qua hai ngày nữa tôi sẽ đi thăm cô, không phải sợ"
Viện trưởng Đức an ủi một phen, bệnh nhân kia mới khôi phục lại bình tĩnh, đi theo Lâm Mạc Huy ra ngoài.
Người bệnh quân ga trải giường khắp toàn thân, Hạ Vũ Tuyết không nhìn ra tình hình của cô ấy, cũng không thể nào để y.
Lâm Mạc Huy gọi điện thoại cho Trần Phước Nguyên, nói ông ta dọn dẹp nhà của Vương Hoàng Minh một chút. Anh muốn đem bệnh nhân này sắp xếp ở khu Đảo Xanh, dẫu sao nơi đó rất yên tĩnh.
Hạ Vũ Tuyết tự mình lái xe đưa bọn họ đi, trên đường, Hạ
Vũ Tuyết hiếu kỳ nói: "Anh Huy, bệnh nhân này bệnh gì a?" "Tại sao phải mang tới chỗ khác chữa trị?" Lâm Mạc Huy lắc đầu: "Cô ấy không có bệnh!"
Hạ Vũ Tuyết kinh ngạc: "Đùa gì thế?" "Không có bệnh mà lại bị mưng mủ lở loét khắp người?" Lâm Mạc Huy khẽ cười cười, nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, con người của viện trưởng Đức cũng không tệ lắm."
Hạ Vũ Tuyết gật đầu: "Ông nội tôi có nói qua, trong số những người mà ông đã gặp viện trưởng Đức là người thiện lương nhất. "Đáng tiếc, người tốt không được điều tốt." "Trước kia ông ta có một cô con gái mười ba tuổi, bị tai nạn xe chết" "Tôi phỏng đoán, sở dĩ ông ta đưa bệnh nhân này đến bệnh viện hết lòng chiếu cổ, cũng là nhớ lại chuyện con gái mình." Lâm Mạc Huy gật đầu một cái, viện trưởng Đức này, ngược lại là người tốt hiếm có.
Hạ Vũ Tuyết bừng tỉnh hiểu ra. "Hóa ra là có chuyện như "Như vậy tiền thuốc thang. " vậy."
Viện trưởng Đức vội vàng nói: "Tiền thuốc thang, tôi cũng trả tiền rồi!"
Hạ Vũ Tuyết gật đầu một cái, không nói lời Lâm Mạc Huy nhìn viện trưởng Đức thêm một cái.
Nói thật, viện trưởng Đức này lúc ban đầu cho anh cảm giác là người cũng được mà thôi.
Mà bây giờ, chuyện viện trưởng Đức làm, lại khiến cho Lâm Mạc Huy nhìn với cặp mắt khác xưa.
Đối với một người ăn mày, sau khi biết anh ta không có người nhà, không chỉ không đuổi anh ta ra ngoài, ngược lại còn cho anh ta ở lại chỗ này, xài tiền mình trị cho anh ta, người bình thường căn bản không làm được vậy.
Hơn nữa, mấu chốt nhất là, đụng người bị thương, cùng lở loét mưng mủ trên người người ăn mày kia là hai chuyện khác nhau.
Theo đạo lý mà nói, viện trưởng Đức chỉ cần chữa khỏi thương thế do tai nạn, căn bản không cần quan tâm đến cái khác.
Mà bây giờ, viện trưởng Đức tự trả tiền giúp anh ta chữa trị mưng mủ lở loét, cái này cũng đủ để nhìn ra tính cách của viện trưởng Đức này.
Đang khi nói chuyện, mấy người đã đi tới dãy nhà nhỏ kia. Viện trưởng Đức nhìn Hạ Vũ Tuyết một cái, thấp giọng nói: "Cô Vũ Tuyết, hay là cô ở bên ngoài đợi đì vậy" "Tình hình của bệnh nhân, tôi. Tôi sợ cô chịu không nổi" Hạ Vũ Tuyết suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu. khắp người mưng mủ lở loét, suy nghĩ một chút cũng không chịu nổi
Viện trưởng Đức dân Lâm Mạc Huy vào bên trong phòng cuối cùng.
Gian phòng này rất là mờ tối, sau khi đi vào, lại có thể ngửi được một mùi hôi thối rữa nát.
Mà ở trong bóng tối, có một người, rúc ở trong góc, run lẩy bay.
Viện trưởng Đức liền vội vàng đi tới: "Ôi trời, cậu... Sao cậu không ngủ trên giường?" "Lại đây, lại đây, lại đây, ngồi trên giường trước đi đã." "Tôi tìm bác sĩ khác, có thể giúp cậu xem bệnh, không cần phải sợ!"
Viện trưởng Đức kéo bệnh nhân đến mép giường, thuận tay mở đèn.
Lâm Mạc Huy nhìn một cái, sắc mặt nhất thời biến đổi. Tình hình của bệnh nhân này, so với viện trưởng Đức nói còn kinh khủng hơn nhiều.
Thật sự là anh ta khắp người mưng mủ lở loét, ngay cả trên mặt trên tay trên cổ, tất cả đều có mủ. Có thể thấy da trên người dường như toàn bộ đều bị mủ loét bao phủ hết.
Mủ loét đều là màu trắng, có vẻ bên trong rất nhiều mủ Loại cảm giác này, giống như là bị tưới nước sôi toàn thân, da trên người cũng nổi nhọt nước.
Hơn nữa, bên trong nhọt nước này không phải là nước, mà là mủ, đây mới là chỗ khiến cho người khác cảm thấy kinh khủng.
Hạ Vũ Tuyết không có vào, đúng là lựa chọn chính xác! Viện trưởng Đức cũng coi như là nhìn riết thành quen, ông ta vẫn bình tĩnh. "Cậu Mạc Huy... Cậu xem thử một chút đây rốt cuộc là tình hình gì?"
Cách gọi của Viện trưởng Đức đã thay đổi.
Bởi vì, Hạ Vũ Tuyết nói trước đó, ngay cả thần y Kiệt, cũng vô cùng sùng bái với Lâm Mạc Huy.
Than y Kiệt, đó là người có tiếng nói trong giới y học thành
Người mà đến ngay cả thân y Kiệt cũng phải sùng bái phố. người, viện trưởng Đức nhất định phải biểu hiện cung kính đây
Lâm Mạc Huy không nói gì, anh nheo nheo mắt nhìn bệnh nhân này, hai mắt tràn đầy kinh ngạc.
Viện trưởng Đức nghi ngờ trong lòng, Lâm Mạc Huy đây là có phát hiện gì đúng không?
Ông ta cũng không dám hỏi nhiều, chẳng qua là trầm mặc chờ đợi.
Qua hồi lâu, Lâm Mạc Huy mới chậm rãi đi tới.
Anh đưa tay nhẹ nhàng chạm vào một nốt mủ trên người bên nhân. Chỉ thấy mụn mủ hơi chuyển động, dường như là đụng đến mủ ở bên trong.
Mà bệnh nhân kia lại cắn răng nghiến lợi, hình như là lần này, khiến cho anh ta chịu rất nhiều đau đớn.
Lâm Mạc Huy khẽ mỉm cười, hỏi: "Viện trưởng Đức, các người nhất định chưa kiểm tra mụn mủ này đúng không?" Viện trưởng Đức kinh ngạc: "Cậu Mạc Huy, làm sao cậu lại biết?" "Chúng tôi trước đó đúng là muốn hóa nghiệm một chút thành phần của nốt mủ này." "Nhưng, trên người anh ta mưng mủ lở loét hết cảm nhẹ nhàng đụng chạm một chút thì anh ta cũng đau đến phòng mang trợn mắt rồi." "Chúng tôi cũng tính tiêm thuốc mê cho anh ta, sau đó sẽ chữa trị. "Nhưng là, thuốc mê cũng vô ích, bất kể là uống hay là chích, cũng không cách nào gây mê anh ta được "Sau đó tôi cũng đánh bạo tăng liều lượng nhưng cũng không tác dụng gì, thật là kỳ quái
Lâm Mạc Huy cười khẽ. "Không kỳ quái, vậy thì đúng rồi." Viện trưởng Đức không khỏi kinh ngạc: "Sao... Sao lại đúng
Lâm Mạc Huy nhìn chăm chăm bệnh nhân, nhẹ giọng nói: rồi?" "Đầu tiên, ông phải biết, anh ta là một cô gái." Viện trưởng Đức trợn to hai mắt: "Hả?" "Thiệt hay giả?" "Nữ... Cô gái?"
Nói thật, từ bề ngoài của bệnh nhân này, thật không nhìn ra trai gái.
Lâm Mạc Huy gật đầu, đồng thời, lại rút ra một cây ngân châm, nhẹ nhàng châm một cái trên mụn mủ.
Bệnh nhân lại trợn mắt há mồm vì đau, nhưng kỳ quái chính là, vết mụn mủ cũng không bị bề ra.
Lâm Mạc Huy nói tiếp: "Các người chắc đã thử lấy mủ sống, nhưng cũng không làm được đến nơi à?"
Viện trưởng Đức lập tức vỗ bắp đùi một cái. "Đúng vậy!" "Lạ là lạ ở chỗ này" "Da của cô ấy... Không biết là thế nào, không thể cắt được!" "Dao phẫu thuật sắc bén đến độ nào chứ!" "Nhưng cất trên mụn mủ của cô ấy cũng không lưu lại dấu vết gì." "Bện nhày của cô ấy chính là lạ ở chỗ này"
Nói xong, viện trưởng Đức lại nhìn Lâm Mạc Huy đầy hy vọng: "Cậu Mạc Huy, nhìn dáng vẻ cậu, cậu hắn biết cô ấy là có chuyện gì?" "Vậy... Vậy cậu có thể chữa khỏi cho cô ấy hay không?" Lâm Mạc Huy suy nghĩ một hồi, nhẹ giọng nói: "Tôi có thể trị hết cho cô ấy." "Nhưng cái này cần thời gian, không phải trong chốc lát liên có thể làm được." "Hơn nữa, cô ấy không thích hợp tiếp tục ở lại chỗ này" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Viện trưởng Đức vội vàng nói: "Cả Mạc Huy, chỉ cần cậu có thể trị khỏi cho cô ấy, về tiền thuốc thang, tôi. Tôi nhất định sẽ dốc toàn sức lực. "Cô ấy không thích hợp ở lại chỗ này, tôi có thể giúp cô ấy tìm một căn nhà ở bên ngoài." "Cậu Mạc Huy, đứa nhỏ này thật đáng thương, cậu nhất định phải giúp cô ấy một tay!"
Lâm Mạc Huy nhìn sựa là một người tốt. viện trưởng Đức một cái, người này thật "Tôi nếu đã tới, thì nhất định sẽ giúp cô ấy "Chuyện tìm phòng, cũng không cần làm phiên ông" "Cô ấy không thích hợp ở tại nơi có nhiều người. Nhà, tôi sẽ giúp cô ấy tìm."
Lâm Mạc Huy nói.
Viện trưởng Đức nhìn bệnh nhân kia một chút, dùng sức gật đầu: "Cậu Mạc Huy, vậy thì làm phiên cậu." "Cần gì, cần bao nhiêu tiền, cậu cứ nói thẳng với tôi!"
Lâm Mạc Huy gật đầu một cái, anh cầm ga trải giường lên, quần lấy toàn thân bệnh nhân này, chỉ để lộ ra hai con mắt. "Cô đi cùng tôi đi!"
Lâm Mạc Huy nói.
Bệnh nhân có chút hoảng loạn, cô ấy đi đến bên người viện trưởng Đức mà né tránh.
Nhìn ra được, cô ấy đối với viện trưởng Đức vẫn rất tin tưởng.
Viện trưởng Đức lập tức nói: "Con gái, không phải sợ." "Cậu Mạc Huy đây là người tốt. Cậu ấy sẽ giúp cô chữa bệnh." "Cô đi cùng cậu ấy trước đi, qua hai ngày nữa tôi sẽ đi thăm cô, không phải sợ"
Viện trưởng Đức an ủi một phen, bệnh nhân kia mới khôi phục lại bình tĩnh, đi theo Lâm Mạc Huy ra ngoài.
Người bệnh quân ga trải giường khắp toàn thân, Hạ Vũ Tuyết không nhìn ra tình hình của cô ấy, cũng không thể nào để y.
Lâm Mạc Huy gọi điện thoại cho Trần Phước Nguyên, nói ông ta dọn dẹp nhà của Vương Hoàng Minh một chút. Anh muốn đem bệnh nhân này sắp xếp ở khu Đảo Xanh, dẫu sao nơi đó rất yên tĩnh.
Hạ Vũ Tuyết tự mình lái xe đưa bọn họ đi, trên đường, Hạ
Vũ Tuyết hiếu kỳ nói: "Anh Huy, bệnh nhân này bệnh gì a?" "Tại sao phải mang tới chỗ khác chữa trị?" Lâm Mạc Huy lắc đầu: "Cô ấy không có bệnh!"
Hạ Vũ Tuyết kinh ngạc: "Đùa gì thế?" "Không có bệnh mà lại bị mưng mủ lở loét khắp người?" Lâm Mạc Huy khẽ cười cười, nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, con người của viện trưởng Đức cũng không tệ lắm."
Hạ Vũ Tuyết gật đầu: "Ông nội tôi có nói qua, trong số những người mà ông đã gặp viện trưởng Đức là người thiện lương nhất. "Đáng tiếc, người tốt không được điều tốt." "Trước kia ông ta có một cô con gái mười ba tuổi, bị tai nạn xe chết" "Tôi phỏng đoán, sở dĩ ông ta đưa bệnh nhân này đến bệnh viện hết lòng chiếu cổ, cũng là nhớ lại chuyện con gái mình." Lâm Mạc Huy gật đầu một cái, viện trưởng Đức này, ngược lại là người tốt hiếm có.
Bình luận facebook