Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-410
Chương 410: Chuyện này là trách nhiệm của các người
Đến Đảo Xanh, Trần Phước Nguyên đã sắp xếp xong xuôi het thay.
Lâm Mạc Huy lấy được chìa khóa biệt thự, liền dẫn theo người bệnh vào trong.
Hạ Vũ Tuyết vốn là muốn đi theo vào, nhưng bị Lâm Mạc Huy cản lại, cô ấy chỉ có thể hậm hực rời đi.
Lâm Mạc Huy đưa bệnh nhân tới khu biệt thự này khiến cô ta nhất thời ngạc nhiên nhìn bốn phía xung quanh.
Rất rõ ràng, cô ta vốn dĩ chưa từng được ở trong biệt thự sang trọng như vậy bao giờ.
Lâm Mạc Huy nói: "Khoảng thời gian tiếp theo thì cô cứ ở nơi này trước đã "Tôi sẽ từ từ giúp cô điều trị. "Đúng rồi, cô tuyệt đối không nên rời khỏi ngôi nhà này." "Đồ ăn mỗi ngày của cô, tôi sẽ cho người đưa đến trước cửa, tự cô ra lấy vào là được." "Ăn xong, cô cứ để đồ ở ngoài cửa, sẽ có người lấy đi." "Nhớ, bất kể như thế nào, không được ra khỏi nhà này, biết chưa?"
Bệnh nhân nhìn Lâm Mạc Huy, gật đầu một cái.
Có thể ở tại trong ngôi nhà như vậy, mỗi ngày không lo ăn uống, so với cuộc sống ăn xin trước kia của cô ta còn tốt hơn nhiều.
Lâm Mạc Huy dẫn bệnh nhân đi một vòng, để cho cô ta tùy ý chọn một căn phòng.
Nhìn ra được, cô ta cũng không có cảm giác an toàn gì, cuối cùng chọn một căn phòng nhỏ nhất dành cho người giúp việc
Lâm Mạc Huy cũng không để ý đến cô ta. Sáp xếp cho cô ta xong thì liền đi trước.
Rời khỏi biệt thự, Lâm Mạc Huy cũng không trở về nhà, mà lại đi tới khu biệt thự công ty xây dựng đang khai thác kia. Cái hồ trong khu biệt thự đã được lọc sạch. Trứng của mấy con có trùng hoang cũng đã được lọc sạch, toàn bộ bị tiêu diệt het.
Lâm Mạc Huy nhìn chăm chăm vào hồ một lúc, nhẹ giọng nói: "Xem ra, những thứ này cổ trùng hoang này, cũng không phải là tự mà có." "Rốt cuộc, là ai?"
Đang suy nghĩ, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Lâm Mạc Huy nhận điện thoại, bên kia lập tức truyền tới thanh âm lo lắng của Phương Như Nguyệt: "Lâm Mạc Huy, bên đó như thế nào rồi?" "Người kia chết chưa?"
Lâm Mạc Huy không khỏi cứng họng, lời nói này, thật làm cho người ta không muốn đáp trả mà "Không sao, cứu được rồi!"
Phương Như Nguyệt nhất thời thở phào một cái: "Cảm ơn trời đất! Cảm ơn trời đất!".
Sau, bà ta nói với những người bên cạnh: "Tôi nói cho các người nghe, không có việc gì nữa rồi. Không có việc gì nữa rồi." "Đó, người ta không chết" "Người này không có chết, chuyện cũng không lớn, cũng chỉ là đền tiền mà thôi, có cái gì ghê gớm đầu chứ!" "Đi, đi, đi, về nhà, coi các người cuống cuồng lên như thế kia
Phương Như Nguyệt cúp điện thoại.
Lâm Mạc Huy mặt đầy vẻ không biết làm sao, anh cũng đi xe trở về Dinh Thự Thịnh Vượng.
Đám người Phương Như Nguyệt đã đến nhà, Phương Như Linh cùng Ngô Trung Kiên cũng ngôi ở nơi này
Lâm Mạc Huy sau khi vào cửa, Ngô Trung Kiên đang kêu ca: "Chị cả, sao chị lại hồ đồ như vậy chứ?" "Tháng bẻ ngay cả bằng lái cũng không có, sao chị lại cho nó mượn xe được chứ?" “Thằng bé còn nhỏ, làm việc không biết trước biết sau. Chị lại cho nó lái xe, thế này... Thế này khác gì hại nó?"
Lâm Mạc Huy không khỏi sửng sốt một chút. Cái con người này, con trai ông mượn xe gây tai nạn giao thông, ông còn tới oán trách chúng tôi cho con ông mượn xe? Hứa Đình Hùng cũng ngồi ở trong phòng khách, ông ta rất tức giận, lớn tiếng nói: "Dượng cho là chúng tôi muốn cho nó mượn xe chắc?" "Là nó xin hết lần này đến lần khác, chị của dượng không còn cách nào mới cho nó mượn" "Hơn nữa, nó cũng nói, là bạn gái nó lái, cũng không phải là nó lại." "Cái này làm sao trách chúng tôi được?"
Ngô Trung Kiên bực tức nói: "Nó bảo là bạn gái nó lại thì anh chị tin ngay à?" "Anh rể, xe là của anh. Anh không muốn cho mượn nó cướp được xe anh chắc?" "Không phải tôi nói anh chứ, nhưng nó vẫn còn là con nít, sao anh lại cứ chiều theo nó thế?" "Bây giờ đã gây họa, anh nói bây giờ làm sao đây?"
Hứa Đình Hùng ngây ngẩn: " Tôi... Tôi biết làm sao bây giờ?" "Đây không phải là chuyện của nhà các người hay sao?" "Dựa vào cái gì mà nói tôi chứ?" Ngô Trung Kiên bực tức nói: "Nếu không phải các người đem xe cho nó mượn, thì làm sao phát sinh chuyện như vậy được?" "Nhà các người, chảng lẽ không phải gánh vác trách nhiệm sao?"
Hứa Đình Hùng trợn mặt hốc mồm.
Tuy bản thân ông ta cũng không coi như là biết điều, nhưng không nghĩ tới, còn có người vô lý hơn so với ông ta. "Ngô Trung Kiên, dượng. Dương đừng có quá đáng!" "Xe là con trai dương lai, tai nạn xe cũng là do con trai dượng gây ra." "Dương muốn gia đình tôi gánh vác trách nhiệm á? Dựa vào cái gì chứ?"
Hứa Đình Hùng cả giận nói.
Ngô Trung Kiên lạnh lùng nói: "Dựa vào việc xe này là do anh cho con trai tôi mượn"
Anh biết rõ nó không có bằng lái mà anh còn đem xe cho nó mượn, anh cố ý hại nó!" "Chuyện này, cứ giao cho tòa án xử. Anh đưa xe cho một người không có bằng lái mượn, đây cũng là lỗi của anh!" Hứa Đình Hùng giận đến run run, cầm ly trà trên bàn ném mạnh xuống đất: "Mẹ mày, dượng có ý gì hả? Tới đây đôi co với tôi đúng không!"
Ngô Trung Kiên không yếu thế chút nào, vỗ bàn: "Thế nào, anh muốn ngang ngược à?" "Tôi nói cho anh biết, cái chuyện này nếu chẳng may con trai tôi có mệnh hệ gì, nếu như phải ngồi tù, anh không xong với tôi đâu!"
Phương Như Nguyệt vội la lên: "Ôi trời, các người bớt tranh cãi một tí đi." "Bây giờ người một nhà chúng ta phải nghĩ xem nên giải quyết chuyện này thế nào chứ không phải ngồi đây gây gổ. Chuyện này mà đồn ra ngoài thì có phải mất mặt không?"
Hứa Đình Hùng giận dữ: "Bà im miệng" "Nếu không phải là bà lấy xe cho thằng nhãi con không ra gì đó mượn thì chuyện này có xảy ra hay không hả?" "Chuyện này tất cả đều là bởi vì bà, chính bà tự đi mà giải quyết
Hứa Đình Hùng nói xong, giận đùng đùng bỏ đi.
Ngô Trung Kiên ở phía sau gầm lên: "Ông nói ai là nhãi con không ra gì?" "Có bản lĩnh thì ông nói lại một lần nữa coi!"
Phương Như Linh liền vội vàng kéo chồng mình lại "Được rồi được rồi, tranh cãi việc đó mà làm gì?" "Lại đây lại đây lại đây, ngồi xuống trước đi đã. Thương lượng xem, chuyện này nên làm thế nào đây!"
Ngô Trung Kiên giận đùng đùng ngồi xuống, Phương Như Nguyệt lau nước mắt: "Chị... Chị cũng không biết sẽ thành ra thế này. "Lúc ấy Tân Bình nói rất chắc nịch, nói là bạn gái nó lái, chị mới cho nó mượn xe "Ai biết sẽ như vậy đâu?"
Ngô Trung Kiên bực tức nói: "Con nít không có khả năng tự kiềm chế, chẳng lẽ chị cũng không biết kiềm chế hay sao?" "Chị lớn như vậy rồi, một chút đầu óc cũng không có sao?" "Nó nói sao thì là vậy à?"
Hứa Thanh Mây ngôi ở bên cạnh rất không vui: "Dượng hai, dượng nói chuyện khách sáo một chút được không?" "Mẹ cháu kia cũng không phải là thương cậu ta đưa xe cho cậu ta mượn hay sao?" nên mới "Dượng... Sao dượng có thể nói như vậy được cơ chứ?" Ngô Trung Kiên cả giận nói: "Sao? Dượng nói sai chỗ nào?" "Người khác nói cái gì bà ta tin cái đó, đây không phải là không có đầu óc thì là gì?" "Tân Bình vẫn còn nhỏ, sao có thể tùy theo ý nó được chứ?" Hứa Thanh Mây giận đến không nói nổi.
Lúc này, Lâm Mạc Huy đi tới, nhẹ giọng nói: "Dương hai, cháu thấy dượng không nên gấp gáp như vậy." "Tân Bình vẫn còn con nít mà, ở trong nước, người chưa thành niên, thật ra không phải gánh bao nhiêu trách nhiệm trước pháp luật đầu "
Ngô Trung Kiên giận dữ: "Nói nhảm " "Tận Bình đã hai mươi tuổi, sao vẫn chưa thành niên chứ?" Lâm Mạc Huy cũng nổi giận mang lại: "Dượng cũng biết nói hai mươi tuổi rồi!" "Hai mươi tuổi mà còn nhỏ hay sao?" "Đầu óc dượng bị chó cắn rồi à?" "Đều là người lớn cả rồi, còn nói cái gì mà không có năng lực tự kiềm chế?" "Nó là người thiểu năng trí tuệ à?"
Ngô Trung Kiên bị chửi một trận đến choáng váng, Hứa Đình Hùng ở phòng thò đầu ra: "Lâm Mạc Huy, nói hay!" "Làm tốt lắm!" "Hạ ha ha, thiểu năng trí tuệ, quá có ý tử rồi."
Hứa Đình Hùng mặt đầy vẻ tán thưởng nhìn Lâm Mạc Huy, cho tới bây giờ chưa lúc nào thấy Lâm Mạc Huy thuận mắt đến như vậy.
Ngô Trung Kiên giận dữ: "Tháng kia, mày có ý gì?" "Con trai tao hai mươi tuổi thì sao? So với các người nó vẫn còn là con nít, còn trẻ tuổi." "Mày... Mày làm sao có thể nói như vậy được?" "Còn nữa, đây là thái độ đối với trưởng bối của mày hay sao?"
Lâm Mạc Huy chậm rãi nói: "Dượng đối xử với chúng tôi làm so thì chúng tôi cũng y vậy đối xử với dượng. Chẳng lẽ không đúng hay sao?"
Hứa Đình Hùng lập tức vỗ tay "Bố cảm thấy rất đúng!"
Đến Đảo Xanh, Trần Phước Nguyên đã sắp xếp xong xuôi het thay.
Lâm Mạc Huy lấy được chìa khóa biệt thự, liền dẫn theo người bệnh vào trong.
Hạ Vũ Tuyết vốn là muốn đi theo vào, nhưng bị Lâm Mạc Huy cản lại, cô ấy chỉ có thể hậm hực rời đi.
Lâm Mạc Huy đưa bệnh nhân tới khu biệt thự này khiến cô ta nhất thời ngạc nhiên nhìn bốn phía xung quanh.
Rất rõ ràng, cô ta vốn dĩ chưa từng được ở trong biệt thự sang trọng như vậy bao giờ.
Lâm Mạc Huy nói: "Khoảng thời gian tiếp theo thì cô cứ ở nơi này trước đã "Tôi sẽ từ từ giúp cô điều trị. "Đúng rồi, cô tuyệt đối không nên rời khỏi ngôi nhà này." "Đồ ăn mỗi ngày của cô, tôi sẽ cho người đưa đến trước cửa, tự cô ra lấy vào là được." "Ăn xong, cô cứ để đồ ở ngoài cửa, sẽ có người lấy đi." "Nhớ, bất kể như thế nào, không được ra khỏi nhà này, biết chưa?"
Bệnh nhân nhìn Lâm Mạc Huy, gật đầu một cái.
Có thể ở tại trong ngôi nhà như vậy, mỗi ngày không lo ăn uống, so với cuộc sống ăn xin trước kia của cô ta còn tốt hơn nhiều.
Lâm Mạc Huy dẫn bệnh nhân đi một vòng, để cho cô ta tùy ý chọn một căn phòng.
Nhìn ra được, cô ta cũng không có cảm giác an toàn gì, cuối cùng chọn một căn phòng nhỏ nhất dành cho người giúp việc
Lâm Mạc Huy cũng không để ý đến cô ta. Sáp xếp cho cô ta xong thì liền đi trước.
Rời khỏi biệt thự, Lâm Mạc Huy cũng không trở về nhà, mà lại đi tới khu biệt thự công ty xây dựng đang khai thác kia. Cái hồ trong khu biệt thự đã được lọc sạch. Trứng của mấy con có trùng hoang cũng đã được lọc sạch, toàn bộ bị tiêu diệt het.
Lâm Mạc Huy nhìn chăm chăm vào hồ một lúc, nhẹ giọng nói: "Xem ra, những thứ này cổ trùng hoang này, cũng không phải là tự mà có." "Rốt cuộc, là ai?"
Đang suy nghĩ, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Lâm Mạc Huy nhận điện thoại, bên kia lập tức truyền tới thanh âm lo lắng của Phương Như Nguyệt: "Lâm Mạc Huy, bên đó như thế nào rồi?" "Người kia chết chưa?"
Lâm Mạc Huy không khỏi cứng họng, lời nói này, thật làm cho người ta không muốn đáp trả mà "Không sao, cứu được rồi!"
Phương Như Nguyệt nhất thời thở phào một cái: "Cảm ơn trời đất! Cảm ơn trời đất!".
Sau, bà ta nói với những người bên cạnh: "Tôi nói cho các người nghe, không có việc gì nữa rồi. Không có việc gì nữa rồi." "Đó, người ta không chết" "Người này không có chết, chuyện cũng không lớn, cũng chỉ là đền tiền mà thôi, có cái gì ghê gớm đầu chứ!" "Đi, đi, đi, về nhà, coi các người cuống cuồng lên như thế kia
Phương Như Nguyệt cúp điện thoại.
Lâm Mạc Huy mặt đầy vẻ không biết làm sao, anh cũng đi xe trở về Dinh Thự Thịnh Vượng.
Đám người Phương Như Nguyệt đã đến nhà, Phương Như Linh cùng Ngô Trung Kiên cũng ngôi ở nơi này
Lâm Mạc Huy sau khi vào cửa, Ngô Trung Kiên đang kêu ca: "Chị cả, sao chị lại hồ đồ như vậy chứ?" "Tháng bẻ ngay cả bằng lái cũng không có, sao chị lại cho nó mượn xe được chứ?" “Thằng bé còn nhỏ, làm việc không biết trước biết sau. Chị lại cho nó lái xe, thế này... Thế này khác gì hại nó?"
Lâm Mạc Huy không khỏi sửng sốt một chút. Cái con người này, con trai ông mượn xe gây tai nạn giao thông, ông còn tới oán trách chúng tôi cho con ông mượn xe? Hứa Đình Hùng cũng ngồi ở trong phòng khách, ông ta rất tức giận, lớn tiếng nói: "Dượng cho là chúng tôi muốn cho nó mượn xe chắc?" "Là nó xin hết lần này đến lần khác, chị của dượng không còn cách nào mới cho nó mượn" "Hơn nữa, nó cũng nói, là bạn gái nó lái, cũng không phải là nó lại." "Cái này làm sao trách chúng tôi được?"
Ngô Trung Kiên bực tức nói: "Nó bảo là bạn gái nó lại thì anh chị tin ngay à?" "Anh rể, xe là của anh. Anh không muốn cho mượn nó cướp được xe anh chắc?" "Không phải tôi nói anh chứ, nhưng nó vẫn còn là con nít, sao anh lại cứ chiều theo nó thế?" "Bây giờ đã gây họa, anh nói bây giờ làm sao đây?"
Hứa Đình Hùng ngây ngẩn: " Tôi... Tôi biết làm sao bây giờ?" "Đây không phải là chuyện của nhà các người hay sao?" "Dựa vào cái gì mà nói tôi chứ?" Ngô Trung Kiên bực tức nói: "Nếu không phải các người đem xe cho nó mượn, thì làm sao phát sinh chuyện như vậy được?" "Nhà các người, chảng lẽ không phải gánh vác trách nhiệm sao?"
Hứa Đình Hùng trợn mặt hốc mồm.
Tuy bản thân ông ta cũng không coi như là biết điều, nhưng không nghĩ tới, còn có người vô lý hơn so với ông ta. "Ngô Trung Kiên, dượng. Dương đừng có quá đáng!" "Xe là con trai dương lai, tai nạn xe cũng là do con trai dượng gây ra." "Dương muốn gia đình tôi gánh vác trách nhiệm á? Dựa vào cái gì chứ?"
Hứa Đình Hùng cả giận nói.
Ngô Trung Kiên lạnh lùng nói: "Dựa vào việc xe này là do anh cho con trai tôi mượn"
Anh biết rõ nó không có bằng lái mà anh còn đem xe cho nó mượn, anh cố ý hại nó!" "Chuyện này, cứ giao cho tòa án xử. Anh đưa xe cho một người không có bằng lái mượn, đây cũng là lỗi của anh!" Hứa Đình Hùng giận đến run run, cầm ly trà trên bàn ném mạnh xuống đất: "Mẹ mày, dượng có ý gì hả? Tới đây đôi co với tôi đúng không!"
Ngô Trung Kiên không yếu thế chút nào, vỗ bàn: "Thế nào, anh muốn ngang ngược à?" "Tôi nói cho anh biết, cái chuyện này nếu chẳng may con trai tôi có mệnh hệ gì, nếu như phải ngồi tù, anh không xong với tôi đâu!"
Phương Như Nguyệt vội la lên: "Ôi trời, các người bớt tranh cãi một tí đi." "Bây giờ người một nhà chúng ta phải nghĩ xem nên giải quyết chuyện này thế nào chứ không phải ngồi đây gây gổ. Chuyện này mà đồn ra ngoài thì có phải mất mặt không?"
Hứa Đình Hùng giận dữ: "Bà im miệng" "Nếu không phải là bà lấy xe cho thằng nhãi con không ra gì đó mượn thì chuyện này có xảy ra hay không hả?" "Chuyện này tất cả đều là bởi vì bà, chính bà tự đi mà giải quyết
Hứa Đình Hùng nói xong, giận đùng đùng bỏ đi.
Ngô Trung Kiên ở phía sau gầm lên: "Ông nói ai là nhãi con không ra gì?" "Có bản lĩnh thì ông nói lại một lần nữa coi!"
Phương Như Linh liền vội vàng kéo chồng mình lại "Được rồi được rồi, tranh cãi việc đó mà làm gì?" "Lại đây lại đây lại đây, ngồi xuống trước đi đã. Thương lượng xem, chuyện này nên làm thế nào đây!"
Ngô Trung Kiên giận đùng đùng ngồi xuống, Phương Như Nguyệt lau nước mắt: "Chị... Chị cũng không biết sẽ thành ra thế này. "Lúc ấy Tân Bình nói rất chắc nịch, nói là bạn gái nó lái, chị mới cho nó mượn xe "Ai biết sẽ như vậy đâu?"
Ngô Trung Kiên bực tức nói: "Con nít không có khả năng tự kiềm chế, chẳng lẽ chị cũng không biết kiềm chế hay sao?" "Chị lớn như vậy rồi, một chút đầu óc cũng không có sao?" "Nó nói sao thì là vậy à?"
Hứa Thanh Mây ngôi ở bên cạnh rất không vui: "Dượng hai, dượng nói chuyện khách sáo một chút được không?" "Mẹ cháu kia cũng không phải là thương cậu ta đưa xe cho cậu ta mượn hay sao?" nên mới "Dượng... Sao dượng có thể nói như vậy được cơ chứ?" Ngô Trung Kiên cả giận nói: "Sao? Dượng nói sai chỗ nào?" "Người khác nói cái gì bà ta tin cái đó, đây không phải là không có đầu óc thì là gì?" "Tân Bình vẫn còn nhỏ, sao có thể tùy theo ý nó được chứ?" Hứa Thanh Mây giận đến không nói nổi.
Lúc này, Lâm Mạc Huy đi tới, nhẹ giọng nói: "Dương hai, cháu thấy dượng không nên gấp gáp như vậy." "Tân Bình vẫn còn con nít mà, ở trong nước, người chưa thành niên, thật ra không phải gánh bao nhiêu trách nhiệm trước pháp luật đầu "
Ngô Trung Kiên giận dữ: "Nói nhảm " "Tận Bình đã hai mươi tuổi, sao vẫn chưa thành niên chứ?" Lâm Mạc Huy cũng nổi giận mang lại: "Dượng cũng biết nói hai mươi tuổi rồi!" "Hai mươi tuổi mà còn nhỏ hay sao?" "Đầu óc dượng bị chó cắn rồi à?" "Đều là người lớn cả rồi, còn nói cái gì mà không có năng lực tự kiềm chế?" "Nó là người thiểu năng trí tuệ à?"
Ngô Trung Kiên bị chửi một trận đến choáng váng, Hứa Đình Hùng ở phòng thò đầu ra: "Lâm Mạc Huy, nói hay!" "Làm tốt lắm!" "Hạ ha ha, thiểu năng trí tuệ, quá có ý tử rồi."
Hứa Đình Hùng mặt đầy vẻ tán thưởng nhìn Lâm Mạc Huy, cho tới bây giờ chưa lúc nào thấy Lâm Mạc Huy thuận mắt đến như vậy.
Ngô Trung Kiên giận dữ: "Tháng kia, mày có ý gì?" "Con trai tao hai mươi tuổi thì sao? So với các người nó vẫn còn là con nít, còn trẻ tuổi." "Mày... Mày làm sao có thể nói như vậy được?" "Còn nữa, đây là thái độ đối với trưởng bối của mày hay sao?"
Lâm Mạc Huy chậm rãi nói: "Dượng đối xử với chúng tôi làm so thì chúng tôi cũng y vậy đối xử với dượng. Chẳng lẽ không đúng hay sao?"
Hứa Đình Hùng lập tức vỗ tay "Bố cảm thấy rất đúng!"
Bình luận facebook