Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-412
Chương 412: Ngô Trung Kiên chơi xấu
Luật sư Hầu chậm rãi gật đầu: "Xe là bạn gái anh ta lái đi. Như vậy, xe này cũng chỉ có thể coi như là mượn cho bạn gái anh ta, mà không phải là cho anh ta mượn" "Ngài Hửa, chúc mừng ngài." "Nếu như bạn gái anh ta thật sự có bằng lái, vậy là ông không cần gánh vác trách nhiệm liên đới!" "Ngược lại, xe của ông bị đụng hư, có khi còn nhận được bồi thường tương ứng!"
Hứa Đình Hùng vui mừng quá đổi: "Thật sao?" "Cái... Cái này còn có thể như vậy?" "Ông không gạt tôi đó chứ?" đó?" Ngô Trung Kiên luống cuống, vội la lên: "Ông nói nhảm gì "Ông có hiểu luật pháp hay không?" "Cái cô Khả Hân đó cũng không quen họ, mượn xe thế nào được?" "Xe này chính là cho con tôi mượn
Luật sư Hầu căn bản không đội có với Ngô Trung Kiên, nhẹ giọng nói: "Nếu như xe là do cô gái kia lái đi, vậy dĩ nhiên là cho cô gái kia mượn rồi" "Còn sau đó là ai lái xe, thì đó là chuyện giữa cô gái đó và người kia, không có bất kỳ quan hệ gì với ngài Hứa đây!" Hữa Đình Hùng hạ hạ cười lớn: "Quả tốt! Quả tốt "Tôi đã nói rồi, chuyện này cùng tôi không quan hệ gì hết. "Ngô Trung Kiên, con trai dượng tự mình ra ngoài gây họa, tự dương đến mà giải quyết đi." "Hừ, đòi ông đây chịu trách nhiệm nữa chứ!"
Vừa nói, Hứa Đình Hùng lại chạy đến bên người Lâm Mạc Huy, dùng sức vỏ một cái vào bả vai của Lâm Mạc Huy. "Lâm Mạc Huy, làm tốt lắm!" "Luật sư này, chuyên nghiệp lại dày dặn kinh nghiệm, dày công tu dưỡng, thật cãi không lại" "Lúc sau nhớ thay bố cảm ơn người ta!"
Hứa Đình Hùng, khó làm mới khen Lâm Mạc Huy được một lần, hơn nữa còn là phát ra từ tận trong lòng
Lâm Mạc Huy cười một tiếng: "Bố, chúng ta làm việc, chủ yếu là phải nói phải trái."
Hứa Đình Hùng gật đầu liên tục: "Nói không sai!" "Chúng ta đang chiếm lý mà!" "Hạ ha, Ngô Trung Kiên, bây giờ dượng thấy thế nào đây?" Ngô Trung Kiên sắc mặt xanh mét, đột nhiên cắn răng nói: "Mẹ nó!" "Tôi hỏi con trai tôi rồi, lúc ấy xe chính là do nó lái ra ngoài." "Anh... Anh đích thực là đưa xe cho con trai tôi mượn!" Hứa Đình Hùng bối rồi, ông ta không nghĩ tới, Ngô Trung
Kiên lại không biết xấu hổ như vậy, gắng gượng nói mấy câu đổi trắng thành đen thế này cũng nghe được nữa. "Mẹ ông đó!" "Lúc ấy chính là bạn gái của con trai ông lái xe đi!" "Ông đây nhìn tận mắt, vợ tôi cũng nhìn thấy. Dượng.. Dương đừng có nghĩ oan cho tôi!"
Hứa Đình Hùng quát lên.
Ngô Trung Kiên cười nhạt: "Anh nói phải thì là phải c?" "Anh có chứng cớ gì chứng minh không?" "Hừ, đem xe đắt như vậy cho một người xa lạ mượn, nghĩ xem làm gì có ai mà tin cho được."
Hứa Đình Hùng nhất thời không biết nói gì, những lời này ông ta không cách nào phản bác. Lúc này, luật sư Hầu lần nữa đi tới: "Ngài Hứa, lúc đó ông đưa xe cho họ ở đâu?"
Hứa Đình Hùng nói: "Ở đây" "Lúc ấy tôi đem xe lái vào trong sân, sau đó bạn họ lái xe di."
Luật sư Hầu gật đầu, cười khẽ: "Mới này lúc bước vào, tôi thấy trong sân hình như có camera an ninh." "Camera an ninh này chính là chứng cớ tốt nhất.
Ảnh mặt Hứa Đình Hùng sáng lên, lập tức hưng phần nói: "Không sai, sân nhà tôi có camera thu hinh!" "Lúc ấy Khả Hân lái ex đi, ông đây thấy rõ ràng, camera cũng thu lại được hình ảnh!" "Ngô Trung Kiên, dượng muốn vu khống cho ông đây à?" "Nam mo di!"
Ngô Trung Kiên trợn tròn mắt, ông ta là thật muốn điên đảo thị phi, không thừa nhận chuyện con trai mình lái xe đi.
Ai mà ngờ ở đây còn có camera thu hình? Lần này, ông ta căn bản không cách nào ăn vạ.
Luật sư Hầu liếc Ngô Trung Kiên một cái, chậm rãi nói: "Làm giả chứng cớ, tùy tiện vu hại phỉ báng người khác, đây cũng là phạm luật" "Ngài Ngô, tôi hy vọng trước khi ông nói chuyện, có thể suy nghĩ thật kỹ một chút!"
Hứa Đình Hùng mặt đầy vẻ đắc ý cười: "Nói không sai. "Còn vu khống cho tôi nữa, cẩn thận ông đây kiện dượng tội phỉ báng, ha ha ha. "
Ngô Trung Kiên cúi đầu nói không ra lời, ông ta quả thực đuổi lý. Không có cách nào, ông ta chỉ có thể nháy mắt với Phương Như Linh.
Phương Như Linh đã tỉnh lại một lúc lâu, lập tức than vãn khóc lớn lên: "Ôi, con tôi!" "Vậy phải làm sao bây giờ đây?" "Chị, em không muốn sống nữa!" "Em chỉ có một đứa con trai này thôi. Nếu như nó có chuyện gì, em. Em sống không bằng chết"
Phương Như Nguyệt vội vàng ôm bà ta "Linh, em đừng lo lắng, chị sẽ giúp em nghĩ cách" "Luật sư Hầu, tôi cầu xin ông, có thể giúp được chuyện này hay không?".
Truyện mới cập nhật
Luật sư Hầu nhìn Lâm Mạc Huy một cái. Lâm Mạc Huy khẽ gật đầu nhẹ, anh rất rõ ràng, nếu như chuyện này không giải quyết, Phương Như Nguyệt tuyệt đối không bỏ qua. Luật sư Hầu nói: "Tôi mới vừa mới nói rất rõ ràng, chủ yếu là bồi thường, còn có vấn đề đối phương có thể tha thứ hay là không" "Nếu như những vấn đề này được giải quyết, những thứ khác, ngược lại cũng có thể thử một lần.
Phương Như Nguyệt vội vàng nói: "Linh, nghe thấy chưa?" "Thật ra thì, người không chết, chuyện... Chuyện này vẫn tương đối dễ giải quyết " "Cùng lắm thì chúng ta bồi thường nhiều một chút, còn không được hay sao!"
Phương Như Linh vội la lên: "Vậy... Vậy phải bồi thường bao nhiêu?"
Phương Như Nguyệt nhìn về phía luật sư Hầu.
Luật sư Hầu không biết làm sao: "Cái này thật không dễ nói." "Dựa theo kinh nghiệm của những án trước, đoán chừng phải lên đến ba tỉ rưỡi!"
Phương Như Linh vội la lên: "Cái gì?" "Người không chết, dựa vào cái gì muốn lấy nhiều tiền thế chứ?" "Này... Này thật là quá đáng mà!"
Luật sư Hầu nhẹ giọng nói: "Vậy là bà muốn cho con trai bà ngôi mấy năm tù, hay đến tiền?"
Phương Như Linh nhất thời cứng họng, yên lặng hồi lâu, lại lần nữa than vận khóc lớn lên: "Tôi. Chúng tôi biết tìm đầu ra nhiều tiền the cơ chứ!"
Lúc này, Hứa Thanh Tuyết vẫn luôn ngồi yên lặng ở một bên đột nhiên nói: "Ui trời, dì à, mọi người từ nước ngoài về cơ mà." "Nghe nói nước ngoài khắp nơi là vàng bạc, làm sao mà nhà dì lại không trả được ba tỉ rưỡi cơ chứ?" "Dương cũng là lãnh đạo cao cấp của công ty nước ngoài, tiền lương hàng năm cũng không biết mấy tỉ đây nữa. "Nếu chỉ có một tỉ, thì có là gì đâu?"
Hứa Đình Hùng cười ha ha, mặt đầy vẻ hài hước nhìn mấy người Ngô Trung Kiên.
Bốn người này sau khi trở về, hả miệng ngậm miệng chính là mình ở nước ngoài làm sao thế nào, người nhà họ Hứa đổi với một điểm này coi như là cực kỳ chán ghét.
Bây giờ Hứa Thanh Tuyết lại nhân cơ hội châm biếm một câu, nói trúng tâm ý Hứa Đình Hùng.
Ngô Trung Kiên và Phương Như Linh sắc mặt đỏ lên, lúng túng cực kỳ.
Bọn họ những năm này nói là ở nước ngoài, thật ra thì, cuộc sống cũng không phải hơn người.
Phương Như Linh không có công việc, Ngô Trung Kiên một người nuôi gia đình.
Công việc đáng mog đợi bên ngoài, tiền lương một tháng khấu trừ chi tiêu cũng chẳng dự được gì.
Thật ra thì, bọn họ ở nước ngoài, vẫn luôn là thuê nhà căn bản không có nhà của mình. ở,
Lần này có thể trở về nước làm Tổng giám đốc, chủ yếu là tổng công ty coi trọng hạng mục lần này, cần một người trong nước tới xử lý những chuyện này.
Hơn nữa, Ngô Trung Kiên vừa vặn chính là người thành phố Hải Tân. Tổng công ty nhìn trúng một điểm này, cho nên mới để cho ông ta trở lại làm Tổng giám đốc.
Nếu như không phải là bởi vì những thứ này, ông ta ở trong công ty, chỉ có thể coi như là một lãnh đạo nhỏ, nào có cơ hội tốt như vậy?
Mà những người này trong mấy năm xuất ngoại, ý thức còn dừng lại ở lúc ban đầu trước lúc bọn họ xuất ngoại, rằng trong nước vẫn còn đang trong thời kỳ đói nghèo lạc hậu.
Hơn nữa thấy một ít tin tức có dụng tâm khác, nói gì người trong nước không có cái để ăn, rau cải muối ớt đều là xa xỉ phẩm, một năm chỉ có ăn tết mới có thể ăn bữa thịt thà.
Dưới con mắt của bọn họ, trong nước vẫn còn đang nghèo khó. Cuộc sống của họ, chính là tầng lớp giàu có trong nước. Cho nên, sau khi về nước, bọn họ mới phách lối cuồng vọng, vênh vênh vào vào như vậy, há miệng ngậm miệng đều là nước ngoài làm sao thế nào.
Trên thực tế, bọn họ cũng chỉ là có vẻ ngoài mà thôi. Bề ngoài nhìn gọn gàng xinh đẹp, là từ nước ngoài quay về, nhưng bên trong, túi tiền trống rỗng.
Đừng nói ba tỉ rưỡi, mấy trăm triệu bọn họ cũng khó!
Luật sư Hầu chậm rãi gật đầu: "Xe là bạn gái anh ta lái đi. Như vậy, xe này cũng chỉ có thể coi như là mượn cho bạn gái anh ta, mà không phải là cho anh ta mượn" "Ngài Hửa, chúc mừng ngài." "Nếu như bạn gái anh ta thật sự có bằng lái, vậy là ông không cần gánh vác trách nhiệm liên đới!" "Ngược lại, xe của ông bị đụng hư, có khi còn nhận được bồi thường tương ứng!"
Hứa Đình Hùng vui mừng quá đổi: "Thật sao?" "Cái... Cái này còn có thể như vậy?" "Ông không gạt tôi đó chứ?" đó?" Ngô Trung Kiên luống cuống, vội la lên: "Ông nói nhảm gì "Ông có hiểu luật pháp hay không?" "Cái cô Khả Hân đó cũng không quen họ, mượn xe thế nào được?" "Xe này chính là cho con tôi mượn
Luật sư Hầu căn bản không đội có với Ngô Trung Kiên, nhẹ giọng nói: "Nếu như xe là do cô gái kia lái đi, vậy dĩ nhiên là cho cô gái kia mượn rồi" "Còn sau đó là ai lái xe, thì đó là chuyện giữa cô gái đó và người kia, không có bất kỳ quan hệ gì với ngài Hứa đây!" Hữa Đình Hùng hạ hạ cười lớn: "Quả tốt! Quả tốt "Tôi đã nói rồi, chuyện này cùng tôi không quan hệ gì hết. "Ngô Trung Kiên, con trai dượng tự mình ra ngoài gây họa, tự dương đến mà giải quyết đi." "Hừ, đòi ông đây chịu trách nhiệm nữa chứ!"
Vừa nói, Hứa Đình Hùng lại chạy đến bên người Lâm Mạc Huy, dùng sức vỏ một cái vào bả vai của Lâm Mạc Huy. "Lâm Mạc Huy, làm tốt lắm!" "Luật sư này, chuyên nghiệp lại dày dặn kinh nghiệm, dày công tu dưỡng, thật cãi không lại" "Lúc sau nhớ thay bố cảm ơn người ta!"
Hứa Đình Hùng, khó làm mới khen Lâm Mạc Huy được một lần, hơn nữa còn là phát ra từ tận trong lòng
Lâm Mạc Huy cười một tiếng: "Bố, chúng ta làm việc, chủ yếu là phải nói phải trái."
Hứa Đình Hùng gật đầu liên tục: "Nói không sai!" "Chúng ta đang chiếm lý mà!" "Hạ ha, Ngô Trung Kiên, bây giờ dượng thấy thế nào đây?" Ngô Trung Kiên sắc mặt xanh mét, đột nhiên cắn răng nói: "Mẹ nó!" "Tôi hỏi con trai tôi rồi, lúc ấy xe chính là do nó lái ra ngoài." "Anh... Anh đích thực là đưa xe cho con trai tôi mượn!" Hứa Đình Hùng bối rồi, ông ta không nghĩ tới, Ngô Trung
Kiên lại không biết xấu hổ như vậy, gắng gượng nói mấy câu đổi trắng thành đen thế này cũng nghe được nữa. "Mẹ ông đó!" "Lúc ấy chính là bạn gái của con trai ông lái xe đi!" "Ông đây nhìn tận mắt, vợ tôi cũng nhìn thấy. Dượng.. Dương đừng có nghĩ oan cho tôi!"
Hứa Đình Hùng quát lên.
Ngô Trung Kiên cười nhạt: "Anh nói phải thì là phải c?" "Anh có chứng cớ gì chứng minh không?" "Hừ, đem xe đắt như vậy cho một người xa lạ mượn, nghĩ xem làm gì có ai mà tin cho được."
Hứa Đình Hùng nhất thời không biết nói gì, những lời này ông ta không cách nào phản bác. Lúc này, luật sư Hầu lần nữa đi tới: "Ngài Hứa, lúc đó ông đưa xe cho họ ở đâu?"
Hứa Đình Hùng nói: "Ở đây" "Lúc ấy tôi đem xe lái vào trong sân, sau đó bạn họ lái xe di."
Luật sư Hầu gật đầu, cười khẽ: "Mới này lúc bước vào, tôi thấy trong sân hình như có camera an ninh." "Camera an ninh này chính là chứng cớ tốt nhất.
Ảnh mặt Hứa Đình Hùng sáng lên, lập tức hưng phần nói: "Không sai, sân nhà tôi có camera thu hinh!" "Lúc ấy Khả Hân lái ex đi, ông đây thấy rõ ràng, camera cũng thu lại được hình ảnh!" "Ngô Trung Kiên, dượng muốn vu khống cho ông đây à?" "Nam mo di!"
Ngô Trung Kiên trợn tròn mắt, ông ta là thật muốn điên đảo thị phi, không thừa nhận chuyện con trai mình lái xe đi.
Ai mà ngờ ở đây còn có camera thu hình? Lần này, ông ta căn bản không cách nào ăn vạ.
Luật sư Hầu liếc Ngô Trung Kiên một cái, chậm rãi nói: "Làm giả chứng cớ, tùy tiện vu hại phỉ báng người khác, đây cũng là phạm luật" "Ngài Ngô, tôi hy vọng trước khi ông nói chuyện, có thể suy nghĩ thật kỹ một chút!"
Hứa Đình Hùng mặt đầy vẻ đắc ý cười: "Nói không sai. "Còn vu khống cho tôi nữa, cẩn thận ông đây kiện dượng tội phỉ báng, ha ha ha. "
Ngô Trung Kiên cúi đầu nói không ra lời, ông ta quả thực đuổi lý. Không có cách nào, ông ta chỉ có thể nháy mắt với Phương Như Linh.
Phương Như Linh đã tỉnh lại một lúc lâu, lập tức than vãn khóc lớn lên: "Ôi, con tôi!" "Vậy phải làm sao bây giờ đây?" "Chị, em không muốn sống nữa!" "Em chỉ có một đứa con trai này thôi. Nếu như nó có chuyện gì, em. Em sống không bằng chết"
Phương Như Nguyệt vội vàng ôm bà ta "Linh, em đừng lo lắng, chị sẽ giúp em nghĩ cách" "Luật sư Hầu, tôi cầu xin ông, có thể giúp được chuyện này hay không?".
Truyện mới cập nhật
Luật sư Hầu nhìn Lâm Mạc Huy một cái. Lâm Mạc Huy khẽ gật đầu nhẹ, anh rất rõ ràng, nếu như chuyện này không giải quyết, Phương Như Nguyệt tuyệt đối không bỏ qua. Luật sư Hầu nói: "Tôi mới vừa mới nói rất rõ ràng, chủ yếu là bồi thường, còn có vấn đề đối phương có thể tha thứ hay là không" "Nếu như những vấn đề này được giải quyết, những thứ khác, ngược lại cũng có thể thử một lần.
Phương Như Nguyệt vội vàng nói: "Linh, nghe thấy chưa?" "Thật ra thì, người không chết, chuyện... Chuyện này vẫn tương đối dễ giải quyết " "Cùng lắm thì chúng ta bồi thường nhiều một chút, còn không được hay sao!"
Phương Như Linh vội la lên: "Vậy... Vậy phải bồi thường bao nhiêu?"
Phương Như Nguyệt nhìn về phía luật sư Hầu.
Luật sư Hầu không biết làm sao: "Cái này thật không dễ nói." "Dựa theo kinh nghiệm của những án trước, đoán chừng phải lên đến ba tỉ rưỡi!"
Phương Như Linh vội la lên: "Cái gì?" "Người không chết, dựa vào cái gì muốn lấy nhiều tiền thế chứ?" "Này... Này thật là quá đáng mà!"
Luật sư Hầu nhẹ giọng nói: "Vậy là bà muốn cho con trai bà ngôi mấy năm tù, hay đến tiền?"
Phương Như Linh nhất thời cứng họng, yên lặng hồi lâu, lại lần nữa than vận khóc lớn lên: "Tôi. Chúng tôi biết tìm đầu ra nhiều tiền the cơ chứ!"
Lúc này, Hứa Thanh Tuyết vẫn luôn ngồi yên lặng ở một bên đột nhiên nói: "Ui trời, dì à, mọi người từ nước ngoài về cơ mà." "Nghe nói nước ngoài khắp nơi là vàng bạc, làm sao mà nhà dì lại không trả được ba tỉ rưỡi cơ chứ?" "Dương cũng là lãnh đạo cao cấp của công ty nước ngoài, tiền lương hàng năm cũng không biết mấy tỉ đây nữa. "Nếu chỉ có một tỉ, thì có là gì đâu?"
Hứa Đình Hùng cười ha ha, mặt đầy vẻ hài hước nhìn mấy người Ngô Trung Kiên.
Bốn người này sau khi trở về, hả miệng ngậm miệng chính là mình ở nước ngoài làm sao thế nào, người nhà họ Hứa đổi với một điểm này coi như là cực kỳ chán ghét.
Bây giờ Hứa Thanh Tuyết lại nhân cơ hội châm biếm một câu, nói trúng tâm ý Hứa Đình Hùng.
Ngô Trung Kiên và Phương Như Linh sắc mặt đỏ lên, lúng túng cực kỳ.
Bọn họ những năm này nói là ở nước ngoài, thật ra thì, cuộc sống cũng không phải hơn người.
Phương Như Linh không có công việc, Ngô Trung Kiên một người nuôi gia đình.
Công việc đáng mog đợi bên ngoài, tiền lương một tháng khấu trừ chi tiêu cũng chẳng dự được gì.
Thật ra thì, bọn họ ở nước ngoài, vẫn luôn là thuê nhà căn bản không có nhà của mình. ở,
Lần này có thể trở về nước làm Tổng giám đốc, chủ yếu là tổng công ty coi trọng hạng mục lần này, cần một người trong nước tới xử lý những chuyện này.
Hơn nữa, Ngô Trung Kiên vừa vặn chính là người thành phố Hải Tân. Tổng công ty nhìn trúng một điểm này, cho nên mới để cho ông ta trở lại làm Tổng giám đốc.
Nếu như không phải là bởi vì những thứ này, ông ta ở trong công ty, chỉ có thể coi như là một lãnh đạo nhỏ, nào có cơ hội tốt như vậy?
Mà những người này trong mấy năm xuất ngoại, ý thức còn dừng lại ở lúc ban đầu trước lúc bọn họ xuất ngoại, rằng trong nước vẫn còn đang trong thời kỳ đói nghèo lạc hậu.
Hơn nữa thấy một ít tin tức có dụng tâm khác, nói gì người trong nước không có cái để ăn, rau cải muối ớt đều là xa xỉ phẩm, một năm chỉ có ăn tết mới có thể ăn bữa thịt thà.
Dưới con mắt của bọn họ, trong nước vẫn còn đang nghèo khó. Cuộc sống của họ, chính là tầng lớp giàu có trong nước. Cho nên, sau khi về nước, bọn họ mới phách lối cuồng vọng, vênh vênh vào vào như vậy, há miệng ngậm miệng đều là nước ngoài làm sao thế nào.
Trên thực tế, bọn họ cũng chỉ là có vẻ ngoài mà thôi. Bề ngoài nhìn gọn gàng xinh đẹp, là từ nước ngoài quay về, nhưng bên trong, túi tiền trống rỗng.
Đừng nói ba tỉ rưỡi, mấy trăm triệu bọn họ cũng khó!
Bình luận facebook