• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyền Nhân Của Thần Y - Thần Y Tái Thế (1 Viewer)

  • Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế) - Chương 50: Ông chủ Khang

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ngân hàng.



Diêu Hướng Hằng vừa mới trở về phòng làm việc thì Thôi Nguyên Vũ đã đến.



“Cậu, chuyện thế nào rồi?" Vẻ mặt Thôi Nguyên Vũ tràn đầy chờ mong: “Lâm Mạc Huy đã quỳ xuống hay là dập đầu rồi?"



Nghe vậy, Diêu Hướng Hằng trực tiếp cầm lấy văn kiện trên bàn quăng vào mặt Thôi Nguyên Vũ.



"Quỳ cái ông nội mày, dập đầu ông nội mày!" Diêu Hướng Hằng buột miệng mắng: “Thôi Nguyên Vũ, con mẹ nó có phải mày muốn hại chết ông đây không?"



"Sao vậy?" Thôi Nguyên Vũ mờ mịt. Diêu Hướng Hằng nổi nóng: “Sao hả?



Mày có biết trưa hôm nay Lâm Mạc Huy mời người nào đến để bàn chuyện không?"



Thôi Nguyên Vũ: “Ai?”



Diêu Hướng Hằng hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Triệu Thành Diệp."



“Triệu... Triệu Thành Diệp?" Thôi Nguyên Vũ kêu lên: “Triệu Thành Diệp nào?"



Diêu Hướng Hằng nổi nóng: “Còn có thể là Triệu Thành Diệp nào chứ?"



"Chính là cậu Diệp quản lý mạch sống của tất cả ngân hàng ở thành phố Hải Dương.”



"Cho dù chủ tịch của các ngân hàng lớn ở tỉnh Hải Dương thì trước mặt cậu ta cũng phải cung kính cúi mình đấy."



Thôi Nguyên Vũ hít một ngụm khí lạnh: “Không thể nào đâu? Cậu, có phải cậu nhận nhầm người rồi không? Lâm Mạc Huy, làm sao có thể mời được Triệu Thành Diệp đến chứ?”



"Con mẹ nó tao có thể nhận sai người khác nhưng làm sao nhận sai Triệu Thành Diêu Hướng Hằng gầm thét: “Huống chi bà Dung và vợ của cậu Diệp đều ở đó, tao nhận sai một người thì thôi đi, chẳng lẽ nhận sai cả nhà luôn à?"



Thôi Nguyên Vũ trợn mắt hốc mồm: "Bọn họ... bọn họ có quan hệ thế nào?"



"Làm sao tao biết quan hệ thế nào được, nhưng mà dù sao thì cũng xưng anh gọi em đấy." Diêu Hướng Hằng dừng một chút rồi cắn răng nói: “Bà Dung còn nhận Hứa Thanh Mây làm con nuôi nữa, không chỉ như vậy mà còn lấy vòng ngọc trên tay xuống tặng cho Hứa Thanh Mây.”



"Cái gì?" Thôi Nguyên Vũ kêu lên: "Vòng ngọc của bà Dung hả? Thật hay giả đấy?"



"Tao tận mắt nhìn thấy, còn có thể giả được sao?" Diêu Hướng Hằng trợn mắt: “Chính là chiếc vòng ngọc của hoàng hậu ngày xưa mà đã từng có người ra giá hàng nghìn tỷ mà không mua được đấy."



"Trời... trời..." Thôi Nguyên Vũ tê liệt ngồi xuống đất.



Diêu Hướng Hằng gầm nhẹ: “Tao cảnh cáo mày, đừng đi trêu chọc Hứa Thanh Mây nữa."



“Nhà họ Thôi chỉ có chút mặt mũi ở thành phố Hải Dương mà thôi, so với bọn họ thì chẳng là cái gì cả."



"Chỉ cần một câu nói của bà Dung đã có thể diệt trừ nhà họ Thôi rồi."



Buổi tối tan làm, Lâm Mạc Huy vừa mới đi ra khỏi bệnh viện thì đã nhìn thấy Hứa Thanh Mây đang cười tủm tỉm đứng trước cửa.



Bên cạnh có không ít người kinh ngạc khi nhìn thấy cô, dù sao thì đây cũng là người đẹp nhất thành phố Hải Dương mà.



Lâm Mạc Huy đi tới: “Tại sao lại đến đây?” "Công ty không sao rồi." Hứa Thanh Mây kéo cánh tay Lâm Mạc Huy: “Mỗi lần đều là anh đón em, hôm nay đổi lại thành em đến đón anh.”



Trong lòng Lâm Mạc Huy dâng lên chút ấm áp, khẽ cười nói: “Cảm ơn em, vợ yêu!”



Hứa Thanh Mây hừ khẽ một tiếng nhưng sắc mặt đã ửng đỏ.



"Buổi tối không về nhà, tối hôm nay bố mẹ muốn mời khách đến ăn cơm, chúng ta cùng đi đi."



"Mời ai vậy?" Lâm Mạc Huy ngạc nhiên nói.



"Hình như là ông chủ Khang gì đó." Hứa Thanh Mây thấp giọng nói: “Bố mẹ nói ông chủ Khang này đã giúp đỡ chúng ta giải quyết vấn đề tài khoản của công ty, phải cảm ơn người ta một chút."



"Nhưng mà em không tin."



"Lâm Mạc Huy, hình như cả nhà của anh Diệp cũng không phải đơn giản. Chuyện lần này, chắc chắn là bọn họ giúp đỡ đúng không?"



Lâm Mạc Huy khẽ cười nhưng cũng không nói gì.



Anh không thể để lộ chuyện y thuật của mình được, vì thế nên đã nhờ cả nhà cậu Diệp giúp đỡ che giấu.



Còn về Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt nghĩ như thế nào thì anh cũng không thèm để ý.



Chỉ cần có thể giúp đỡ Hứa Thanh Mây giải quyết mọi chuyện, không để cô bị làm khó thì được rồi.



Thấy Lâm Mạc Huy không nói lời nào, Hứa Thanh Mây nhẹ giọng nói: “Lâm Mạc Huy, em không biết rốt cuộc anh đã dùng cách gì để quen biết với đám người anh Diệp. Nhưng mà em vẫn hy vọng sau này anh đừng đến làm phiền ông Lộc nữa."



"Thanh Mây, anh không có đi làm phiền ông Lộc.” Lâm Mạc Huy nhẹ giọng nói: “Anh quen biết với đám người anh Diệp cũng là chuyện ngoài ý muốn mà thôi! Anh đã giúp bọn họ một chuyện nên bọn họ rất cảm kích anh.”



Hứa Thanh Mây hỏi: “Giúp chuyện gì vậy?"



"À..." Lâm Mạc Huy thấp giọng nói: “Có một lần bà Dung suýt nữa bị đụng xe, anh đã kịp thời kéo bà ta ra..."



"Thì ra là như vậy." Hứa Thanh Mây bừng tỉnh hiểu ra, cười nói: "Lâm Mạc Huy, thật không ngờ anh còn lấy việc giúp người làm niềm vui đấy.”



Lâm Mạc Huy cười ha ha nói: "Chứ sao nữa, chồng của em có rất nhiều ưu điểm."



“Hừ!”



Hai người vừa nói vừa cười, để lại phía sau một đám người đầy vẻ không cam lòng.



"Một đóa hoa tốt mà lại đi cắm lên bãi phân trâu."



“Haizz, đây là người đẹp nhất thành phố Hải Dương đấy, làm sao lại đi theo một thằng oắt con vô dụng như thế chứ?"



"Tôi có chỗ nào không mạnh bằng Lâm Mạc Huy hả?"



Mọi người đều thấp giọng lầm bầm, tràn đầy vẻ hâm mộ lẫn ghen ty. Buổi tối nhà họ Hứa mời khách ở khách sạn Duyệt Vinh.



Trong phòng bao, Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt, Hoàng Kiến Đình và Hứa Thanh Tuyết đều đã đến.



Vị trí chính giữa là một người đàn ông tầm khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, trông khá mập mạp. Ông ta mang một chiếc mắt kính, cả người đều mặc âu phục của nhãn hiệu nổi tiếng, trên tay còn đeo đồng hồ vàng sáng lấp lánh.



Mấy người Hứa Đình Hùng đều vây quanh người đàn ông này nịnh hót, gương mặt người đàn kia tràn đầy vẻ ngạo mạn, thỉnh thoảng mới nói mấy câu.



Hoàng Kiến Đình mang vẻ mặt lập công ngồi bên cạnh người đàn ông, đắc ý dạt dào.



Thấy Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây đi vào, Hoàng Kiến Đình cũng không đứng dậy: “Chị Thanh Mây, đến rồi sao?"



“Mau đến đây ngồi đi, ngồi bên cạnh ông chủ Khang này."



Người đàn ông kia kinh ngạc nhìn Hứa Thanh Mây, sau đó còn đặc biệt dời sang bên cạnh một chút để cô có không gian ngồi xuống bên cạnh ông ta.



Hứa Thanh Mây cũng không đi qua mà lại ngồi cùng Lâm Mạc Huy ở chỗ khác.



“Thanh Mây!” Hứa Đình Hùng tức giận: “Tại sao con lại không biết lễ phép như vậy chứ? Không biết chào hỏi khách khứa sao?"



“Xin chào ông chủ Khang” Hứa Thanh Mây tùy tiện chào hỏi một câu.



Sắc mặt ông chủ Khang khẽ thay đổi, cười nhạt nói: "Tổng giám đốc Mây quả nhiên là nhân vật lớn, loại nhân vật nhỏ nhoi như tôi thì làm sao lọt vào tầm mắt tổng giám đốc Mây được chứ."



"Nếu như tổng giám đốc Mây đã không muốn kết giao, vậy thì thôi đi, bữa cơm này cũng không ăn được nữa rồi."



“Ôi chao, ông chủ Khang, ông đừng tức giận mà." Hứa Đình Hùng vội vàng cười nói: “Trẻ con không hiểu chuyện mà thôi, tôi sẽ mắng con bé.”



Phương Như Nguyệt trợn mắt: "Thanh Mây, con làm gì vậy?"



"Ông chủ Khang đã giúp đỡ chúng ta một việc lớn như vậy, con còn không mau cảm ơn ông chủ Khang một chút đi."



Sắc mặt Hứa Thanh Mây hơi thay đổi






chapter content









chapter content









chapter content
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom