Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế) - Chương 51: Tổng giám đốc Hứa Thanh Mây uống chén rượu giao bôi đi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Mạc Huy âm thầm cười lạnh chỉ cần một câu anh đã thăm dò ra được mức độ nông sâu của ông chủ Khang.
Tiếp đó ông chủ Khang cũng không tiếp tục yêu cầu Hứa Thanh Mây ngồi cạnh ông ta nữa, có thể là bởi vì chuyện của Diêu Hướng Hằng khiến ông ta có chút bối rối.
Nhưng Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt không hề phát giác ra chuyện đó cho nên bọn họ một người thì vẫn tiếp tục một nịnh nọt tâng bốc một người thì phụ hoạ theo.
Qua ba lượt rượu lá gan của ông chủ Khang to lên không ít, bắt đầu trắng trợn thổi phồng chính mình.
Nói cái gì mà ông ta chỉ cần tùy tiện đầu tư một cái liền có thể kiếm ra mấy chục nghìn tỷ đồng, công ty dược phẩm Hưng Thịnh cũng chỉ là một công ty nhỏ nhoi ông ta còn không thèm trong mắt nữa là.
Nói cái gì mà ông ta quen biết bao nhiêu nhân vật lớn, nào là Nam Bá Lộc mười gia tộc lớn nhất ở trước mặt ông ta cũng phải khách khí nể mặt ông ta ba phần.
Tóm lại, thổi phồng ông ta đến mức vô cùng thần kì mà Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt lại tin lấy tin để không nghi ngờ gì.
Nguyên nhân có lẽ chủ yếu là do nhận định của Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt cho rằng chuyện Diêu Hướng Hằng lần này là do ông chủ Khang giải quyết.
Cho nên, theo như bọn họ nghĩ thì ông chủ Khang chính là một nhân vật lớn cho nên có thể làm được chuyện như vậy bọn họ cũng không cảm thấy kì lạ.
Lâm Mạc Huy cũng không vạch trần ông chủ yếu là do Lâm Mạc Huy không có cách nào nói chuyện của cậu Thành Diệp.
Hơn nữa rất rõ ràng Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đều tin tưởng ông chủ Khang này.
Lúc này Lâm Mạc Huy mà vạch trần ông chủ Khang, anh dám cược là Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt khẳng định sẽ không tin anh.
Ngược lại anh khẳng định bọn họ còn giận dữ mắng Lâm Mạc Huy một trận được không bằng mất.
Ăn được một lúc ông chủ Khang cầm chén rượu dứt khoát đi tới bên cạnh Hứa Thanh Mây.
"Tổng giám đốc Hứa Thanh Mây tuy đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Nhưng tôi thật sự rất thưởng thức cô. Cô tuổi còn trẻ đã có thành tựu như thế này thật không đơn giản!"
Ông chủ Khang phun một hơi toàn mùi rượu, đưa tay vỗ vai Hứa Thanh Mây lại bị Lâm Mạc Huy đang đứng bên cạnh không nói lời nào ngăn lại.
Ông chủ Khang có chút tức giận, trừng Lâm Mạc Huy một cái nói: “Cậu làm gì vậy? Tôi với Tổng giám đốc Hứa Thanh Mây nói chuyện cậu có chuyện quái gì sao?"
Phương Như Nguyệt gầm thét: “Lâm Mạc Huy cậu có thể ăn nhiều một chút thì ăn, không ăn thì cút đi."
"Có thể nhìn thấy một nhân vật lớn như ông chủ Khang đây là vinh hạnh của cậu rốt cuộc bây giờ cậu đang làm cái gì vậy hả?"
Hứa Thanh Mây hơi buồn bực: “Mẹ, Lâm Mạc Huy cũng đâu có làm cái gì đâu!"
"Con im miệng!" Phương Như Nguyệt giận dữ mắng mỏ một câu, chợt cười ngượng ngùng: “Ông chủ Khang ngài người lớn rộng lượng không chấp tiểu nhân đừng chấp nhặt với cái loại mặt hạng thấp kém này!"
Ông chủ Khang cười lạnh lườm Lâm Mạc Huy một cái đặt chén rượu trong tay xuống bàn vừa đặt xuống vừa nói: “Nếu chị Phương đã nói như vậy, vậy tôi đương nhiên cũng phải nể mặt chị Phương cho chị chút mặt mũi. Chỉ là Tổng giám đốc Hứa Thanh Mây cô phải uống chén rượu này!"
Hứa Thanh Mây nhíu mày, đây là chén rượu của ông chủ Khang.
Bảo cô dùng chén rượu của ông chủ Khang uống rượu làm gì có chuyện như vậy, ít nhất là trước đây chưa từng có?
Nhưng vì không để mẹ tiếp tục dây dưa với cô, Hứa Thanh Mây chỉ đành thỏa hiệp.
Cô cầm lên chén rượu của mình: “Ông chủ Khang tôi uống cạn chén rượu này coi như thay anh ấy xin lỗi ngài!"
Ông chủ Khang biến sắc, âm thanh lạnh lùng nói: “Tôi bảo cô uống là chén rượu kia, cô như vậy là có ý gì? Xem thường tôi à?"
"Thanh Mây sao con có thể tiếp đãi ông chủ Khang như thế hả?" Phương Như Nguyệt vội la lên: “Ông chủ Khang đã giúp chúng ta bao nhiêu việc rồi!"
"Chuyện đó thì có quan hệ gì đến ông ta!" Hứa Thanh Mây tức giận nói: “Chuyện đó là do mẹ nuôi con hỗ trợ mà!"
Trong phòng đám người sững sờ, Hứa Đình Hùng vội la lên: “Thanh Mây sao con có thể nói như vậy? Còn không mau xin lỗi ông chủ Khang nhanh lên!"
Phương Như Nguyệt: “Đúng vậy, ông chủ Khang giúp chúng ta một chuyện lớn như vậy."
"Con không cảm ơn người ta thì thôi đi, còn đẩy công lao lên người khác, con...con cũng quá đáng rồi!"
"Nếu như theo lời của chị Thanh Mây là anh rể đã tìm người đến hỗ trợ giải quyết chuyện này sao?" Hoàng Kiến Đình ngoài cười nhưng trong không cười: “Anh rể anh thật là có bản lĩnh, so với ông chủ Khang đây còn bản lĩnh hơn!"
"Hừ nói dối chính là bản lĩnh lớn nhất của anh ta!" Hứa Thanh Tuyết bĩu môi.
Ông chủ Khang cũng không nói chuyện chỉ cười lạnh nhìn Hứa Thanh Mây.
"Chuyện tôi nói đều là thật!" Hứa Thanh Mây gấp gáp giải thích: “Chính là mẹ nuôi của tôi..."
"Ngu ngốc!" Hứa Đình Hùng vỗ bàn một cái, giận dữ mắng mỏ: “Thanh Mây con cũng quá đáng lắm rồi đấy. Rốt cuộc con có còn lương tâm không hả!"
Phương Như Nguyệt càng gầm thét dữ dội hơn: “Lâm Mạc Huy hoá ra là cậu thường dùng chiêu này lừa con gái của tôi! Cậu.... cậu sẽ chết không yên ổn!"
"Ông chủ Khang, ngài đừng nóng giận. Chị của tôi chính là bị cái tên phế vật kia lừa gạt!" Hứa Thanh Tuyết liên tục xin lỗi.
Hứa Thanh Mây tức giận muốn giải thích lại bị Lâm Mạc Huy nhẹ nhàng giật giật áo cô lại.
Bốn người ở trong phòng này đã hoàn toàn bị ông chủ Khang lừa. Cho dù có giải thích cũng không có tác dụng ngược lại còn bị mắng thê thảm hơn.
Nói thật Lâm Mạc Huy cũng không thèm để ý chuyện này rốt cuộc là công lao của ai.
Thái độ của Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đối với anh như thế nào căn bản anh cũng chẳng buồn quan tâm nữa là. Chỉ cần Hứa Thanh Mây đối xử với anh thật tốt như vậy là đủ rồi.
Hứa Thanh Mây một mặt không cam lòng, nhưng cũng biết nếu cứ tiếp tục tranh luận căn bản không có ý nghĩa gì ngược lại cô còn bị mắng thảm hơn.
Hứa Đình Hùng cười nịnh nọt nói: "Ông chủ Khang ngài đừng nóng giận. Đứa nhỏ này quá thành thật, dễ dàng bị người ta lừa gạt, tôi sẽ bảo nó xin lỗi với ngài!"
Ông chủ Khang chậm rãi ung dung nói: “Nếu anh Hùng và chị Nguyệt đã nói như vậy, vậy thì tôi sẽ nể mặt hai người tha cho bọn họ."
"Ây, ông chủ Khang quả nhiên là người lớn rộng lượng!" Phương Như Nguyệt cười tít cả mắt: “Thanh Mây, còn không mau xin lỗi ông chủ Khang đi!"
Hứa Thanh Mây cắn răng không nói lời nào, ông chủ Khang lại cười ha ha nói: "Xin lỗi thì thôi đi khỏi cần, Tổng giám đốc Hứa Thanh Mây dù sao cũng là người trẻ tuổi không nên làm khó cô ấy như vậy, mọi người thấy đúng không?"
"Hay là Tổng giám đốc Hứa Thanh Mây, hai ta uống chén rượu làm hòa, chuyện này cứ cho qua nhé?"
Hứa Thanh Mây thở hắt ra một hơi, chuyện này còn có thể tiếp nhận được.
Cô bưng chén rượu lên vừa nhấc lên môi đang định uống ông chủ Khang lại cười: “Tổng giám đốc Hứa Thanh Mây uống như vậy làm sao có thành ý xin lỗi chứ?"
Hứa Thanh Mây kinh ngạc: “Vậy phải uống thế nào?"
Ông chủ Khang cười nói: “Chúng ta tuy là lần đầu tiên gặp mặt nhưng mà tôi lại cảm thấy tôi với Tổng giám đốc Hứa Thanh Mây đây rất hợp."
"Vì càng thân thiết hơn một chút hay là chúng ta uống rượu giao bôi đi!" Lời vừa nói ra tất cả mọi người đều
Lâm Mạc Huy âm thầm cười lạnh chỉ cần một câu anh đã thăm dò ra được mức độ nông sâu của ông chủ Khang.
Tiếp đó ông chủ Khang cũng không tiếp tục yêu cầu Hứa Thanh Mây ngồi cạnh ông ta nữa, có thể là bởi vì chuyện của Diêu Hướng Hằng khiến ông ta có chút bối rối.
Nhưng Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt không hề phát giác ra chuyện đó cho nên bọn họ một người thì vẫn tiếp tục một nịnh nọt tâng bốc một người thì phụ hoạ theo.
Qua ba lượt rượu lá gan của ông chủ Khang to lên không ít, bắt đầu trắng trợn thổi phồng chính mình.
Nói cái gì mà ông ta chỉ cần tùy tiện đầu tư một cái liền có thể kiếm ra mấy chục nghìn tỷ đồng, công ty dược phẩm Hưng Thịnh cũng chỉ là một công ty nhỏ nhoi ông ta còn không thèm trong mắt nữa là.
Nói cái gì mà ông ta quen biết bao nhiêu nhân vật lớn, nào là Nam Bá Lộc mười gia tộc lớn nhất ở trước mặt ông ta cũng phải khách khí nể mặt ông ta ba phần.
Tóm lại, thổi phồng ông ta đến mức vô cùng thần kì mà Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt lại tin lấy tin để không nghi ngờ gì.
Nguyên nhân có lẽ chủ yếu là do nhận định của Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt cho rằng chuyện Diêu Hướng Hằng lần này là do ông chủ Khang giải quyết.
Cho nên, theo như bọn họ nghĩ thì ông chủ Khang chính là một nhân vật lớn cho nên có thể làm được chuyện như vậy bọn họ cũng không cảm thấy kì lạ.
Lâm Mạc Huy cũng không vạch trần ông chủ yếu là do Lâm Mạc Huy không có cách nào nói chuyện của cậu Thành Diệp.
Hơn nữa rất rõ ràng Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đều tin tưởng ông chủ Khang này.
Lúc này Lâm Mạc Huy mà vạch trần ông chủ Khang, anh dám cược là Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt khẳng định sẽ không tin anh.
Ngược lại anh khẳng định bọn họ còn giận dữ mắng Lâm Mạc Huy một trận được không bằng mất.
Ăn được một lúc ông chủ Khang cầm chén rượu dứt khoát đi tới bên cạnh Hứa Thanh Mây.
"Tổng giám đốc Hứa Thanh Mây tuy đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Nhưng tôi thật sự rất thưởng thức cô. Cô tuổi còn trẻ đã có thành tựu như thế này thật không đơn giản!"
Ông chủ Khang phun một hơi toàn mùi rượu, đưa tay vỗ vai Hứa Thanh Mây lại bị Lâm Mạc Huy đang đứng bên cạnh không nói lời nào ngăn lại.
Ông chủ Khang có chút tức giận, trừng Lâm Mạc Huy một cái nói: “Cậu làm gì vậy? Tôi với Tổng giám đốc Hứa Thanh Mây nói chuyện cậu có chuyện quái gì sao?"
Phương Như Nguyệt gầm thét: “Lâm Mạc Huy cậu có thể ăn nhiều một chút thì ăn, không ăn thì cút đi."
"Có thể nhìn thấy một nhân vật lớn như ông chủ Khang đây là vinh hạnh của cậu rốt cuộc bây giờ cậu đang làm cái gì vậy hả?"
Hứa Thanh Mây hơi buồn bực: “Mẹ, Lâm Mạc Huy cũng đâu có làm cái gì đâu!"
"Con im miệng!" Phương Như Nguyệt giận dữ mắng mỏ một câu, chợt cười ngượng ngùng: “Ông chủ Khang ngài người lớn rộng lượng không chấp tiểu nhân đừng chấp nhặt với cái loại mặt hạng thấp kém này!"
Ông chủ Khang cười lạnh lườm Lâm Mạc Huy một cái đặt chén rượu trong tay xuống bàn vừa đặt xuống vừa nói: “Nếu chị Phương đã nói như vậy, vậy tôi đương nhiên cũng phải nể mặt chị Phương cho chị chút mặt mũi. Chỉ là Tổng giám đốc Hứa Thanh Mây cô phải uống chén rượu này!"
Hứa Thanh Mây nhíu mày, đây là chén rượu của ông chủ Khang.
Bảo cô dùng chén rượu của ông chủ Khang uống rượu làm gì có chuyện như vậy, ít nhất là trước đây chưa từng có?
Nhưng vì không để mẹ tiếp tục dây dưa với cô, Hứa Thanh Mây chỉ đành thỏa hiệp.
Cô cầm lên chén rượu của mình: “Ông chủ Khang tôi uống cạn chén rượu này coi như thay anh ấy xin lỗi ngài!"
Ông chủ Khang biến sắc, âm thanh lạnh lùng nói: “Tôi bảo cô uống là chén rượu kia, cô như vậy là có ý gì? Xem thường tôi à?"
"Thanh Mây sao con có thể tiếp đãi ông chủ Khang như thế hả?" Phương Như Nguyệt vội la lên: “Ông chủ Khang đã giúp chúng ta bao nhiêu việc rồi!"
"Chuyện đó thì có quan hệ gì đến ông ta!" Hứa Thanh Mây tức giận nói: “Chuyện đó là do mẹ nuôi con hỗ trợ mà!"
Trong phòng đám người sững sờ, Hứa Đình Hùng vội la lên: “Thanh Mây sao con có thể nói như vậy? Còn không mau xin lỗi ông chủ Khang nhanh lên!"
Phương Như Nguyệt: “Đúng vậy, ông chủ Khang giúp chúng ta một chuyện lớn như vậy."
"Con không cảm ơn người ta thì thôi đi, còn đẩy công lao lên người khác, con...con cũng quá đáng rồi!"
"Nếu như theo lời của chị Thanh Mây là anh rể đã tìm người đến hỗ trợ giải quyết chuyện này sao?" Hoàng Kiến Đình ngoài cười nhưng trong không cười: “Anh rể anh thật là có bản lĩnh, so với ông chủ Khang đây còn bản lĩnh hơn!"
"Hừ nói dối chính là bản lĩnh lớn nhất của anh ta!" Hứa Thanh Tuyết bĩu môi.
Ông chủ Khang cũng không nói chuyện chỉ cười lạnh nhìn Hứa Thanh Mây.
"Chuyện tôi nói đều là thật!" Hứa Thanh Mây gấp gáp giải thích: “Chính là mẹ nuôi của tôi..."
"Ngu ngốc!" Hứa Đình Hùng vỗ bàn một cái, giận dữ mắng mỏ: “Thanh Mây con cũng quá đáng lắm rồi đấy. Rốt cuộc con có còn lương tâm không hả!"
Phương Như Nguyệt càng gầm thét dữ dội hơn: “Lâm Mạc Huy hoá ra là cậu thường dùng chiêu này lừa con gái của tôi! Cậu.... cậu sẽ chết không yên ổn!"
"Ông chủ Khang, ngài đừng nóng giận. Chị của tôi chính là bị cái tên phế vật kia lừa gạt!" Hứa Thanh Tuyết liên tục xin lỗi.
Hứa Thanh Mây tức giận muốn giải thích lại bị Lâm Mạc Huy nhẹ nhàng giật giật áo cô lại.
Bốn người ở trong phòng này đã hoàn toàn bị ông chủ Khang lừa. Cho dù có giải thích cũng không có tác dụng ngược lại còn bị mắng thê thảm hơn.
Nói thật Lâm Mạc Huy cũng không thèm để ý chuyện này rốt cuộc là công lao của ai.
Thái độ của Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đối với anh như thế nào căn bản anh cũng chẳng buồn quan tâm nữa là. Chỉ cần Hứa Thanh Mây đối xử với anh thật tốt như vậy là đủ rồi.
Hứa Thanh Mây một mặt không cam lòng, nhưng cũng biết nếu cứ tiếp tục tranh luận căn bản không có ý nghĩa gì ngược lại cô còn bị mắng thảm hơn.
Hứa Đình Hùng cười nịnh nọt nói: "Ông chủ Khang ngài đừng nóng giận. Đứa nhỏ này quá thành thật, dễ dàng bị người ta lừa gạt, tôi sẽ bảo nó xin lỗi với ngài!"
Ông chủ Khang chậm rãi ung dung nói: “Nếu anh Hùng và chị Nguyệt đã nói như vậy, vậy thì tôi sẽ nể mặt hai người tha cho bọn họ."
"Ây, ông chủ Khang quả nhiên là người lớn rộng lượng!" Phương Như Nguyệt cười tít cả mắt: “Thanh Mây, còn không mau xin lỗi ông chủ Khang đi!"
Hứa Thanh Mây cắn răng không nói lời nào, ông chủ Khang lại cười ha ha nói: "Xin lỗi thì thôi đi khỏi cần, Tổng giám đốc Hứa Thanh Mây dù sao cũng là người trẻ tuổi không nên làm khó cô ấy như vậy, mọi người thấy đúng không?"
"Hay là Tổng giám đốc Hứa Thanh Mây, hai ta uống chén rượu làm hòa, chuyện này cứ cho qua nhé?"
Hứa Thanh Mây thở hắt ra một hơi, chuyện này còn có thể tiếp nhận được.
Cô bưng chén rượu lên vừa nhấc lên môi đang định uống ông chủ Khang lại cười: “Tổng giám đốc Hứa Thanh Mây uống như vậy làm sao có thành ý xin lỗi chứ?"
Hứa Thanh Mây kinh ngạc: “Vậy phải uống thế nào?"
Ông chủ Khang cười nói: “Chúng ta tuy là lần đầu tiên gặp mặt nhưng mà tôi lại cảm thấy tôi với Tổng giám đốc Hứa Thanh Mây đây rất hợp."
"Vì càng thân thiết hơn một chút hay là chúng ta uống rượu giao bôi đi!" Lời vừa nói ra tất cả mọi người đều
Bình luận facebook