Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 290-293
Chương 290: Kiếp trước tôi nợ cô
Lúc này, Lương Siêu dí đầu cô gái rồi nói với vẻ tức giận: “Em suy nghĩ linh tinh gì đấy? Hành động thiết thực theo ý của tôi là muốn em hãy thay đổi hình ảnh của mình.”
“Em hãy đi ép tóc và nhuộm lại màu đen đi. Cũng đừng trang điểm lòe loẹt nữa, như thế sẽ rất hại cho da của em đấy.”
“Vốn dĩ là một cô gái xinh đẹp thì nên ra dáng một cô gái. Để ba em nhìn thấy như thế này, ông ấy sẽ không thích đâu.”
Thượng Quan Nguyệt khẽ gật đầu.
Buổi chiều, Diệp Khuynh Thành gọi điện thoại tới nói gần đây chứng bệnh đau nửa đầu lại tái phát nên muốn tới Kim Ngọc Đường. Nhưng khi tới nơi lại không thấy nên hẹn lần khác tới xoa bóp.
Sau khi đồng ý xong, Lương Siêu đưa Thượng Quan Nguyệt ra ngoài, tiện thể đưa cô ta tới một tiệm cắt tóc.
Hai tiếng sau.
Bởi vì trước đây Diệp Khuynh Thành từng ra lệnh rằng mỗi khi Lương Siêu tới thì không cần hẹn trước nên Lương Siêu trực tiếp đưa Thượng Quan Nguyệt tới văn phòng của Diệp Khuynh Thành.
Vừa mới bước vào, hắn trông thấy Diệp Khuynh Thành đang thảo luận gì đó với một người thanh niên.
“Khuynh Thành, cô cứ yên tâm về cách quảng bá của loại thuốc này. Chỉ cần hiệu quả của thuốc tốt y như cô nói thì tôi bảo đảm thuốc sẽ được tiêu thụ hết trong vòng ba ngày.”
“Cô nên dành thời gian đi đánh tiếng với bên nhà máy trước để cho họ có thời gian chuẩn bị công tác máy móc hoạt động không ngừng trong vòng 24 giờ.”
Diệp Khuynh Thành gật đầu cười nói: “Anh không cần lo lắng về nguồn cung ứng. Bên tôi đã chuẩn bị đầy đủ xong từ lâu rồi.”
Nói xong, người thanh niên nhìn sang Lương Siêu.
Sau khi cười một tiếng, anh ta còn chủ động đi tới và đưa tay ra: “Không cần hẹn trước mà vẫn có thể tự do ra vào văn phòng của Khuynh Thành. Nếu tôi đoán không lầm thì anh là Lương Siêu đúng không?”
“Rất vui được gặp anh.”
Lương Siêu bắt tay với anh ta, Diệp Khuynh Thành giới thiệu: “Anh ấy tên là Phương Lệ, là thiếu gia của tập đoàn Phương thị.”
“Ồ.”
Sau khi đối đáp qua loa, hắn buông tay ra, không có ý định nói chuyện tiếp với Phương Lệ.
Nhưng dường như Phương Lệ lại rất có hứng thú với hắn, anh ta cười nói: “Gần đây, có thể nói Lương thánh y rất được chú ý. Đầu tiên là diệt sạch Tả gia, sau đó là chiến thắng Chung Kình rồi lại nhanh chóng trở thành chỉ huy bên ngoài của Vũ Minh.”
“Tôi nghe nói anh còn có một thuộc hạ kỳ Nguyên Anh?”
“Sao hôm nay tôi không thấy anh ta?”
Lương Siêu nhíu mày, hỏi với vẻ kỳ quái: “Ngài Phương đúng không? Tôi với anh…”
“Có vẻ không thân nhau lắm nhỉ?”
Ngụ ý là nếu như hai ta không thân thì hỏi đông hỏi tây như vậy có vẻ không thích hợp lắm?
Nghe vậy, khóe miệng Phượng Lệ hơi giật giật, sau đó anh ta ra vẻ nhún vai.
“Không sao cả, nếu như Lương thánh y không muốn nói thì thôi. Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.”
Nói xong, anh ta xoay người rời đi.
Sau khi liếc nhìn bóng dáng anh ta một lần nữa, Lương Siêu lắc đầu với vẻ khó hiểu. Sau khi giới thiệu Thượng Quan Nguyệt với Diệp Khuynh Thành, hắn bắt đầu bắt mạch cho cô ta.
Sau khi bắt mạch xong, Lương Siêu cau mày và mở miệng đầy vẻ giận dữ.
“Cô coi những lời chỉ định trước đó của tôi như gió thoảng bên tai hả?”
“Tôi…”
Nhất thời Diệp Khuynh Thành có chút căng thẳng.
Nhưng vì tính cách mạnh mẽ nên cô ta vẫn ngẩng đầu lên trò chuyện với Lương Siêu: “Gần đây, lô thành phẩm đầu tiên của loại thuốc mới sắp được tung ra thị trường nên tôi thật sự không thể thư giãn được.”
Đm?
Cô gái này lại còn nói lý?
Mà nghe lại có vẻ rất hợp tình hợp lý nữa chứ?
Hơn nữa lại còn vô cùng bình tĩnh.
Lương Siêu lập tức nổi giận. Hắn cất bộ kim châm vừa mới lấy ra, giơ ngón tay cái với Diệp Khuynh Thành.
“Được lắm, coi như cô giỏi.”
“Nếu như cô đã không nghe theo lời của bác sĩ thì tôi cũng không cần lãng phí thời gian chữa trị cho cô nữa. Chi bằng cô hãy tự đi tìm bác sĩ giỏi khác đi.”
Nói xong, hắn định đứng dậy rời đi.
Thấy vậy, Diệp Khuynh Thành cắn môi tới mức trắng bệch nhưng vẫn không nói một lời. Cô ta cứng cổ không nhìn Lương Siêu, trên gương mặt lộ vẻ ủy khuất.
Thấy vậy, Thượng Quan Nguyệt vội ngăn Lương Siêu lại.
“Này, anh cứ thế mà đi sao?”
“Không đi thì còn làm gì? Ở lại rước khó chịu vào thân à?”
“Ặc, tuy cô ấy không nghe lời bác sĩ là không đúng nhưng trông cô ấy xinh thật!”
“Xì, xinh đẹp có thể ăn cơm được sao?”
“Nhưng dù sao cô ấy cũng là chủ của một công ty dược phẩm lớn nên chắc chắn có rất nhiều tiền. Chắc hẳn gia tài bạc triệu này có thể thành cơm ăn được chứ?”
Lương Siêu: “…”
Con nhóc này đúng là!
Hắn cũng không phản bác được lời của cô ta!
Cuối cùng, hắn đành cho Diệp Khuynh Thành một cơ hội nhân tiện cũng tạo 1 bậc thang cho mình nên quay đầu lại hỏi cô ta: “Cô đã nhận ra sai lầm nghiêm trọng của mình chưa?”
Diệp Khuynh Thành cố chấp nói: “Anh muốn đi thì cứ đi, không ai cản anh.”
“Đm!”
Sau khi chửi thề xong, Lương Siêu lập tức kéo Thượng Quan Nguyệt đi.
“Đi!”
Sau khi cửa văn phòng bị đóng mạnh lại, Diệp Khuynh Thành quay trở lại bàn làm việc phê duyệt văn kiện như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Nhưng chưa được quá hai giây, cô ta dừng bút lại. Sau đó cả người trượt khỏi ghế, ngồi xổm xuống, vùi đầu sâu vào trong đầu gối rồi bắt đầu khóc!
Giờ phút này, cô ta không còn là người phụ nữ mạnh mẽ mà chỉ giống một cô gái nhỏ chịu nhiều tổn thương. Những bất bình bị đè nén cũng như tất cả những thương tổn, phiền muộn cùng với những cảm xúc tiêu cực khác đều bùng phát vào giây phút này!
“Vì, vì sao…”
“Mình đã liều mạng làm việc cả ngày lẫn đêm để duy trì một dược phẩm Nhuận Tinh khổng lồ, đặt nền móng để một ngày nào đó Tiểu Tiêu có thể dễ dàng kiểm soát nó.”
“Thế nhưng vì sao Tiểu Tiêu lại luôn đối địch với mình? Tại sao Tiểu Tiêu lại có thành kiến sâu với mình như vậy? Tại sao đến bây giờ vẫn hiểu lầm mình…”
“Mình cũng rất muốn nghe theo lời dặn của bác sĩ, cũng rất muốn nghỉ ngơi thật tốt nhưng thật sự mình không còn cách nào khác!”
“Vì sao hắn không chịu nghe mình giải thích? Chỉ biết quát nạt mình!”
“Mình chỉ muốn hắn xoa bóp cho mình thôi mà, chỉ muốn trò chuyện vui vẻ cùng mình một chút để trút hết nỗi niềm trong lòng khó đến thế sao…”
“Vì sao tất cả mọi người luôn đối địch với mình! Rốt cuộc là vì sao…”
Ngay sau đó.
“Haizzz….”
Một tiếng thở dài vang lên bên tai cô ta. Khi cô ta ngẩng đầu lên thì thấy Lương Siêu đưa khăn tay ra, trên mặt là vẻ bất đắc dĩ cùng đau lòng.
“Coi như kiếp trước tôi nợ cô…Mau lau nước mắt trước đi.”
“Lau xong rồi tôi sẽ châm cứu và xoa bóp cho cô còn cô phụ trách chút bỏ nỗi lòng.”
“Hôm nay cứ coi tôi như là thùng rác, mặc kệ cô có bao nhiêu nỗi khổ, tôi cũng có thể chịu được.”
“Được không?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 291: Châm ngòi ly gián
"Anh……"
Diệp Khuynh Thành trên mặt tràn đầy sự xấu hổ, vội vàng lau nước mắt, vội vàng quay trở lại lên ghế ngồi, nhanh chóng bày ra bộ dạng cường nữ bá đạo thường ngày của mình.
"Cầm khăn giấy của anh ra đi, tôi không có khóc, không cần."
"Cô không phải rời đi rồi sao, quay trở lại làm gì?"
Thấy dáng vẻ cố giả tạo của cô ta, Lương Siêu cố nén cười sau đó dìu cô ta đi.
"Tôi vừa nói là….,kiếp trước tôi nợ cô quá nhiều, cho nên kiếp này tôi nhất định sẽ nhanh chóng trả cho xong món nợ này."
Nói rồi, hắn lại lấy kim châm ra, sau đó để Diệp Khuynh Thành ở một bên cởi quần áo ra, vừa đem găng tay cùng khăn vải ra hướng về phía cô ta mà vẫy vẫy: "Hừ, hai thứ này còn cần sao?"
"Dù sao lúc trước thứ không nên nhìn cũng đã nhìn thấy, thứ không nên đụng vào cũng đã sờ vào, không cần..."
"Im đi!"
Diệp Khuynh Thành vừa xấu hổ vừa tức giận mà mắng chửi, làm Lương Siêu lắc đầu thở dài, ngoan ngoãn đeo găng tay và che khăn vải lên.
Nửa giờ sau.
Dưới sụ xoa bóp không ngừng của Lương Siêu, đồng thời bản thân hắn cũng dùng huyền khí ân cần chăm sóc các kinh mạch trong cơ thể của Diệp Khuynh Thành, khiến Diệp Khuynh Thành cảm thấy thoải mái chưa từng có.
Cô ta ngừng lại việc căng thẳng, bắt đầu nói chuyện với Lương Siêu. Kể từ khi cha cô qua đời, cô buộc phải tiếp quản công ty Dược phẩm Nhuận Tinh đang chìm trong khủng hoảng, cô kể về việc mà cô đã làm việc không biết mệt mỏi, thậm chí còn hơn cả Saburo để duy trì công việc kinh doanh của gia đình. Trong khoảng thời gian này, cô ta đã phải chịu đựng bao nhiêu ánh mắt gièm pha cùng với việc mạnh mẽ nuốt ngược bao nhiêu tủi nhục vào.
Cô ta cũng nói về cách mà cô ta đã nắm bắt cơ hội, nhờ quý nhân giúp đỡ như thế nào, cô không chỉ tự mình giải quyết mọi khủng hoảng trong và ngoài công ty mà còn đưa Tập đoàn Dược Phẩm Nhuận Tinh lên một tầm cao mới chưa từng có!
Cuối cùng, cô nói về mong ước cuối cùng của đời mình.
Cô hy vọng rằng em trai cô có thể tiếp quản Tập đoàn Dược phẩm Nhuận Tinh đang hùng mạnh mà không cần phải làm việc chăm chỉ như cô.
Cô hy vọng bản thân có thể có căn nhà ở nông thôn, một cánh đồng hoa cúc như trong một bài thơ Nam Sơn. Làm việc lúc mặt trời mọc và nghỉ ngơi lúc mặt trời lặn.
Cùng chung sống với tình yêu của đời mình, dù cuộc đời này có thiếu thốn như thế nào cũng không hề cảm thấy hối tiếc.
Nói xong, nước mắt to bằng hạt đậu lại tuôn ra, chảy dài trên má, cuối cùng lại mơ màng mà lẩm bẩm: "Mệt mỏi quá, tôi thật sự rất mệt..."
"Mọi thứ tôi mong đợi sẽ không bao giờ có thể xảy ra..."
"Xét cho cùng, nó chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, ảo ảnh trong mơ..."
Lương Siêu chỉ lẳng lặng lắng nghe, lực đạo trong tay cũng trở nên mềm mại đi một ít.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Đây là lần đầu tiên trong lòng hắn cảm thấy thương hại một người phụ nữ như vậy, nhưng lại không thể giải thích được bằng lời.
Người phụ nữ có vẻ ngoài cứng rắn như thép này thực ra cũng giống như bao cô gái bình thường khác, vì rất nhiều chuyện khốn cực đã khiến cô ấy trở nên như bây giờ.
Bày ra sự giả tạo, nhưng vẫn khá dễ thương.
"Ngủ đi."
"Bây giờ là thời gian để cô nghỉ ngơi."
...
Cùng lúc đó, Phương Lệ đang rời khỏi Tòa nhà Tập đoàn Dược phẩm Nhuận Tinh, sau khi về đến nhà lập tức gọi điện cho Diệp Tiêu.
"Tiểu Tiêu, bây giờ em đang ở nơi đâu?"
Diệp Tiêu chán nản nói: "Còn có thể ở nơi nào, ở nhà đóng cửa ngồi thiền."
"Anh Phương Lệ, cái tên họ Lương kia quá biến thái, lúc trước hắn đã ăn hết đồ ăn mà anh bưng lên, nhưng bọn hắn lại ăn rất ngon!"
"Khi nào món chính của anh mới được phục vụ?"
Phương Lệ hừ lạnh một tiếng liền nói: "Đừng nản lòng, món chính đã lên đường."
“Tôi gọi cho em vì tôi có chuyện này muốn nói với em, nhưng…"
"Ồ, vấn đề này thật sự rất khó nói."
Diệp Tiêu liền cau mày, thẳng thắn nói: "Anh Phương Lệ, anh em với nhau còn có chuyện gì không tiện nói chứ?"
"Từ nhỏ anh đã bảo bọc em, trong lòng em, anh chẳng khác gì anh ruột. Nói cho em biết, anh có phải đang gặp khó khăn gì phải không? Em nhất định sẽ giúp đỡ anh!"
Phương Lệ đảo mắt một hồi, thở dài một hơi.
"Tiểu Tiêu, không phải anh gặp khó khăn, mà là em gặp khó khăn!"
"Không dám giấu diếm gì, vừa rồi anh đi tìm chị của em, nhưng ở ngoài phòng làm việc của cô ta, anh lại nghe thấy cô ta và Lương Siêu đang âm mưu gì đó."
Nghe thấy cái tên Lương Siêu, sắc mặt Diệp Tiêu lập tức âm trầm xuống.
"Bọn họ đang có âm mưu gì?"
"Là, âm mưu làm thế nào để lấy đi một phần cổ phần của Tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh mà em đang nắm giữ, có thể không đánh mà thắng, không tốn một đồng mà có thể cướp nó từ tay em."
"Mẹ kiếp!"
"Đó là do cha em để lại! Bọn họ nghĩ cũng đừng hòng nghĩ tới!"
"Ai nói không phải chứ? Lương Siêu cũng biết chuyện này quá khó khăn, cho nên mới đề nghị chị của em tìm cơ hội lặng lẽ mà..."
"Diệt trừ em."
"Cái, cái gì?"
Diệp Tiêu trợn to hai mắt, trong lúc nhất thời đầu đầy mồ hôi lạnh, sống lưng cảm giác ớn lạnh!
Anh ta biết Lương Siêu có năng lực như thế nào, mà còn là một vị y thánh tinh thông dược lý!
Thật dễ dàng giết người, thần không hay quỷ không biết.
"Vậy chị ấy nói như thế nào? Nhất định sẽ không đồng ý!"
"Chà, đúng vậy."
Phương Lệ gật đầu và nói: "Ngay lập tức chị gái của em không đồng ý. Nhưng sau khi do dự khoảng mười phút, cô ấy cuối cùng đã đưa ra câu trả lời là, mong Lương Siêu cho cô ấy ba ngày để suy nghĩ."
Xoạc!
Diệp Tiêu trong lòng run lên, khóe miệng không tự chủ được mà giật giật.
Cân nhắc……
Điều đó có nghĩa là gì?
Nghĩa là trong lòng đã có sát tâm rồi, chẳng qua là vì tình nghĩa chị em ruột thịt mà không nỡ ra tay!
Nếu như ba ngày sau Lương Siêu lại châm dầu vào lửa, như vậy cái mạng nhỏ của anh ta. . .
Diệp Tiêu không dám nghĩ nữa, Phương Lệ cũng không nói thêm gì nữa.
"Tiểu Tiêu, em là người thông minh, cho nên anh cũng sẽ không nhiều lời nữa, người anh này nhìn em lớn lên, nên anh chỉ có thể nhắc nhở em một câu cuối cùng."
"Thời gian của em, nó thực sự không nhiều."
"Hoặc là ra tay mạnh mẽ trước, hoặc là chịu đựng hậu họa phía sau, em nên thực sự phải cân nhắc kỹ lưỡng."
Nói xong, anh ta liền cúp điện thoại.
Nhìn cảnh sông nước tráng lệ ngoài cửa sổ, khóe miệng anh liền hiện lên một nụ cười khinh bỉ.
"Khuynh Thành, tôi không chỉ một lần cho cô cơ hội, nhưng cô một lần cũng chưa từng trân trọng nó, ngược lại vẫn nguyện ý khinh thường tôi!"
"Đã như vậy, cũng đừng trách tôi vô tình."
Hai giờ nữa trôi qua.
Kết thúc liệu trình, thấy Diệp Khuynh Thành đã ngủ say không có dấu hiệu thức giấc, Lương Siêu cũng không gọi cô dậy, khoác áo khoác lên cho cô, rón rén rời đi.
Nhưng vừa ra khỏi tòa nhà, hắn chợt nhận ra tiểu nha đầu Thượng Quan Nguyệt đã biến mất...
Chương 292: Gặp nạn
Hắn vội vàng gọi điện thoại cho Thượng Quan Nguyệt, nhưng máy của đối phương máy lại thể hiện đang đóng!
Lại liên tục gọi mấy cú qua mà vẫn như thế, hắn nhắn tin Wechat, tin thoại qua cũng không có hồi âm gì!
Trong chốc lát, đầu óc Lương Siêu ngơ ra, trong lòng đột nhiên sinh ra một dự cảm xấu.
Chẳng lẽ mình vừa nhận nhiệm vụ không đến hai ngày thì đối tượng bảo hộ đã xảy ra chuyện rồi?
Vậy hắn thật sự không mặt mũi nào gặp sư nương Cơ Lăng Tuyết, thế là hắn vội vàng trở lại chỗ tiếp tân của cao ốc, hỏi thăm tiếp viên đang trực ban.
Một tiếp viên nói không có ấn tượng, người còn lại thì cười chỉ xuống một hội sở spa cấp cao đối diện cao ốc.
"Lương Y Thánh, ngài không cần quá lo lắng, vừa rồi tôi thấy cô gái đi cùng với ngài tiến vaò hội sở spa Ngữ Mỹ, chắc hẳn cô ấy đang thư giãn."
"Đa tạ."
Lương Siêu lại vội vàng xông vào hội sở spa đối diện, hỏi thăm tiếp tân, miêu tả hình dáng đặc thù của Thượng Quan Nguyệt, đối phương chỉ nói có chút ấn tượng.
Nhưng cụ thể ở gian phòng nào thì cô ta không biết.
Cùng lúc đó, trong một gian phòng VIP của hội sở.
Thượng Quan Nguyệt không nhúc nhích nằm trên giường, cũng không phải cô không muốn động đậy, mà đã bị người ta dùng ngân châm phong bế huyệt vị, triệt để mất đi khả năng hành động và nói chuyện.
Giờ phút này, cô đang mang đầy sợ hãi mà nhìn hai người trước mặt.
Đó là một nam một nữ, nữ chừng hai mươi tuổi, gương mặt lạnh lùng nghiêm trang, nam thì lớn hơn một chút, đại khái chừng bốn mươi, có bộ râu cá trê, giờ phút này đang không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Thượng Quan Nguyệt, trên mặt lộ ra ý cười hèn mọn.
"Sư huynh, nếu anh đã bắt được người thì đi nhanh lên đi, dù sao nơi này cũng là trên địa bàn Viêm Hạ quốc, mà Đế Kinh lại có địa thế hiểm trở, cao thủ nhiều như mây, không nên ở lâu đâu." Nữ tử vội vàng khuyên nhủ.
"Gấp cái gì?" Yamamoto liếc cô một cái, lớn tiếng khiển trách: "Viêm Hạ có một câu nói, gọi là nơi nguy hiểm nhất chính là an toàn nhất, cho dù chúng ta nghỉ ngơi ở đây một ngày cũng sẽ không ai phát hiện!"
"Huống chi những người tới tiệm spa cấp cao này đều là thiên kim nhà giàu hoặc là phu nhân danh tiếng, hoặc là bà hai hoặc là tiểu tình nhân quyến rũ, sẽ không có Huyền Võ Giả nào cả."
"Đã đến rồi thì đương nhiên phải chơi cho đã một chút lại đi."
"Khặc khặc..."
Nói xong, Yamamoto cười âm hiểm mà xoa tay chậm rãi đi đến gần Thượng Quan Nguyệt, khiến sự sợ hãi của Thượng Quan Nguyệt càng mạnh liệt.
"Chậc chậc, con nhỏ này nhìn đã thật, hơn nữa còn là gái trinh hiếm có, tốt hơn con lẳng lơ như xe buýt công cộng hai ngày trước nhiều. Hôm nay tôi có số hưởng rồi, khặc khặc!"
Takeshita Sakura thấy Yamamoto bắt đầu tháo dây lưng thì biết hắn ta muốn làm gì, cô ta vội vàng ngăn cản rồi khuyên nhủ: "Sư huynh, thân phận của mục tiêu đặc thù, hiện tại anh còn không thể động vào cô ta!"
"Hơn nữa sư phụ sớm đã nói trước, chỉ khi nào mang mục tiêu lành lặn không tổn hao gì về mới tính là hoàn thành nhiệm vụ, anh thật sự chơi cô ta thì giải thích với sư phụ như thế nào?"
"Baka (ngu ngốc)!" Yamamoto gắt gỏng mắng một câu, nhưng nhất thời cũng không tiến lên nữa, hiển nhiên cũng hơi kiêng kị.
Cảm giác giương mắt trông mong nhìn mỹ nữ không chút phản kháng nằm trên giường, lại ăn không được thật là quá khó chịu!
Nhất là công pháp mà hắn ta tu luyện cũng tương đối đặc thù, bình thường có nhu cầu cực lớn với đàn bà, chỉ cần tà hỏa vừa bốc lên, nếu như không làm đàn bà thì rất khó đè xuống!
Tất nhiên Takeshita Sakura cũng biết chuyện này, nhìn thấy hắn ta vò đầu bứt tai, xao động khó chịu, thiếu điều nhảy dựng lên, biết lần này nếu không để hắn ta chơi một đợt thì cũng đi không được.
Cô ta suy nghĩ một chút, tròng mắt chuyển động, lại nói: "Sư huynh, nếu không tôi đi đến phòng khác tùy tiện bắt một người phụ nữa về để anh chơi tạm trước?"
"Thật tốt!"
Yamamoto vội vàng gật đầu, sau đó lại cảm thấy quá phiền phức, hắn ta nói: "Sư muội, không cần làm phiền em, em cứ ở lại chỗ này canh chừng là được."
Nói xong, hắn ta gấp gáp chạy ra khỏi phòng.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Hắn ta cảm thấy tà hỏa trong cơ thể càng ngày càng mạnh, vốn muốn chọn kỹ một chút, nhưng giờ lại không thể để ý nhiều, hắn ta bụng đói ăn quàng tùy ý xông vào một gian phòng.
Đầu tiên hắn ta dùng ngân châm làm nhân viên ngất đi, nhìn thấy trong bồn tắm lớn có một mỹ nữ trắng nõn cao gầy đang nằm.
Giờ phút này mỹ nữ kia đã massge toàn thân xong, đang ngâm nước nóng, còn vừa lấy mặt nạ xuống để lộ ra gương mặt tuyệt đẹp, Yamamoto thấy thế thì hai mắt ứa ra ánh sao!
Biến cố đột nhiên xảy ra, mỹ nữ kia sửng sốt một chút rồi phản ứng lại, bắt đầu phát ra một tiếng thét!
"Anh, anh là ai!"
"Anh biết tôi là ai không! Cút nhanh ra ngoài! Nếu không tôi sẽ..."
Vèo!
Yamamoto vung tay đã quăng một cây ngân châm tới, phong bế một huyệt đạo của mỹ nữ kia khiến cô không thể phát ra âm thanh nào nữa, đề phòng lát nữa làm lớn chuyện thì không dễ thoát thân.
"Khặc khặc..."
"Xem ra tôi cũng may lắm, rút trúng giải thưởng lớn!"
"Tiểu mỹ nhân, đừng sợ, tôi chỉ muốn thương cô một chút thôi, thương xong liền đi, chỉ cần cô ngoan ngoãn phối hợp thì tôi sẽ không tổn thương cô."
Mỹ nữ kia thấy Yamamoto đóng cửa lại rồi bày ra vẻ mặt hèn mọn chậm rãi đi về hướng mình, mà mình lại không phát ra được âm thanh nào, dưới tình thế cấp bách đành bắt đầu điên cuồng hất nước vào đối phương.
Nhưng cô càng như vậy thì Yamamoto lại càng hưng phấn, rất nhanh đã đi đến bên cạnh bồn tắm, sau một hồi nước tiếng vương quốc Sakura thì bắt đầu cởi quần áo chuẩn bị nhảy vào bồn tắm chơi cho đã.
Nhưng vào lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng than thở, làm hắn ta giật bắn cả người.
"Ai..."
"Có phải thầy thuốc của vương quốc Sakura đều hèn mọn giống như mày không? Người khác dùng ngân châm cứu mạng, mày thì ngược lại, lấy ngân châm phong huyệt để tiện cho mình hành sự, con mẹ nó mặt mũi của các thầy thuốc trên thế giới đều bị mày làm mất hết."
Người nói chuyện chính là Lương Siêu.
Chương 293: Người đẹp à, hơi quá đáng rồi đấy!
Vừa hay là hắn cũng vừa ra khỏi thang máy, trước khi cánh cửa của căn phòng sang trọng kịp đóng lại, hắn đã nghe thấy tiếng hét sợ hãi từ bên trong.
Sau khi chạy đến, hắn lại vừa hay nhìn thấy cảnh tượng Sơn Bản Đằng đang dùng kim châm phong bế vào huyệt câm của mỹ nữ kia.
Trước khi Sơn Bản Đằng đóng cửa hắn đã kịp lẻn vào và trốn trong phòng tắm, lúc này mới phát hiện ra Sơn bản Đằng là người đến từ vương quốc Sakura!
Vì vậy, vận may của tên Fuji Sơn Bản Đằng này thực sự rất tốt...
Lúc này Sơn Bản Đằng đột ngột quay lại, khi hắn ta nhìn thấy sự xuất hiện như quỷ mị của Lương Siêu thì giật mình hốt hoảng.
Sau đó hắn ta lại nhìn về phía cánh cửa vẫn đang còn nguyên vẹn đằng sau, trợn tròn mắt không thể tin được:
"Mày, mày là người hay ma!"
"Làm sao mày vào được đây!"
"Cứ đi vào thôi!”
Lương Siêu nhún vai và cười:
"Chỉ là mắt của anh không tốt lắm thôi nên mới không nhìn thấy tôi vào.”
“Mày!”
Sơn Bản Đằng tức giận ra tay, mạnh mẽ hùng hổ đấm một quyền đầy tức tối về phía Lương Siêu.
Cảm nhận được trong lòng bàn tay kia có một luồng sức mạnh khác với dao động huyền khí bình thường, đồng tử của Lương Siêu hơi co rụt lại.
Người này là Ninja của vương quốc Sakura sao?
Ngay sau khi đó huyền khí thầm vận chuyển, rồi bắt đầu chiến đấu với hắn ta.
Đây là lần đầu tiên Lương Siêu chiến đấu với một ninja, vì vậy mới đầu hắn đã không cố gắng dùng hết sức của mình, làm vậy là muốn xem ninja Huyền Vũ Giả sẽ có sự khác biệt gì?
Nhưng ngay sau đó, hắn đã phải thất vọng.
Chỉ thấy Sơn Bản Đằng nghiến răng, hai tay đỏ như lửa, rõ ràng là hắn ta đã dốc hết sức lực, nhưng cũng không bằng một phần mười sức lực của chính mình...
Anh chàng này, chẳng lẽ là một con gà què thôi sao?
Tuy vậy, dù trong lòng cảm thấy khinh thường tên Sơn Bản Đằng này, nhưng người đẹp trong bồn tắm lại không nghĩ như vậy.
Cô ấy đã từng nhìn thấy Sơn Bản Đằng xuất thủ trước đó, như thể có phép thuật vậy, chỉ cái vung châm một cái là hắn ta có thể khiến cho bản thân cô bị mất đi giọng nói, ngay cả cung phụng trưởng mạnh ở nhà mình sợ rằng còn không biết làm.
vì vậy người đến từ vương quốc Sakura này nhất định phải là cao thủ tầm cỡ!
Nhìn vẻ ngoài gầy gò yếu ớt của Lương Siêu, dù cho là Huyền Vũ Giả là hắn cũng có thể đọ sức với đối thủ trong chốc lát, nhưng việc thua chỉ là vấn đề thời gian.
Cô thực không có gan lãng phí thời gian nữa, thừa dịp đối phương không để ý, cô nhất định phải chạy trốn ngay.
Vì vậy, cô không quan tâm đến việc mình có đang trần truồng hay không, chỉ biết nhảy ra khỏi bồn tắm và sẵn sàng để trốn thoát.
Mà vào lúc này, Lương Siêu, người không muốn tiếp tục chơi với tên Sơn Bản Đằng này nữa, đột nhiên dùng sức với lòng bàn tay, và trực tiếp đánh bay hắn ta!
Hắn ta sau khi bay ra nện một cái vào cửa thì mạnh mẽ ngã xuống đất. Máu đen điên cuồng phun ra!
Người đẹp không khỏi sững sờ khi nhìn thấy cảnh này, cô đã không không ngờ Lương Siêu chỉ trong một lần cú đánh tùy ý lại mạnh như vậy.
Lương Siêu lúc này cũng đớ người ngay tại chỗ, hắn nhìn người đẹp không thể không nuốt nước bọt.
To quá, trắng quá…
Thế nhưng định lực của hắn vẫn rất mạnh, hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, vỗ vỗ vào ngực mỹ nữ kia, lấy kim ngân lúc trước cắm sâu vào trong cơ thể cô ra.
"A!"
“Cái đồ biến thái nhà anh!”
Khuôn mặt xinh đẹp của mỹ nhân trong nháy mắt đỏ bừng, vừa la hét chửi bới, vừa vô thức tát vào mặt Lương Siêu, tuy rằng sự đánh kia không đáng kể nhưng sự nhục lại vô cùng lớn!
Bản thân có lòng tốt cứu cô rồi lại giúp cô ép kim châm ra mà cô ta không nói cám ơn thì thôi, còn đi gọi người ta là biến thái?
Hai nữa mắng thì đã đành đi, đằng này còn bị ăn một bạt tai?
“Người đẹp à, cô như vậy cũng hơi quá đáng rồi đó…”
“Cũng đâu phải tôi bảo cô nhảy ra khỏi bồn tắm, hai nữa tôi có nhìn chằm chằm vào cơ thể cô đâu?”
“Anh! Vậy anh hiện tại đang nhìn cái gì!"
"Tôi là nhìn mặt của cô, không phải thân thể của cô, không được sao?"
Mỹ nhân kia nghe vậy giật mình, khẽ nhíu mày suy nghĩ một chút, hình như vẫn được thì phải?
Lương Siêu thấy buồn cười trước cái dáng vẻ suy nghĩ nghiêm túc của cô, thầm nghĩ mấy cô gái đẹp ngày nay đều dễ bị lừa như vậy sao?
"A!"
"Cẩn thận!"
Lúc này mỹ nữ lại đột nhiên kêu lên một tiếng, chỉ thấy Sơn Bản Đằng từ dưới đất bò dậy, hai tay điên cuồng ném ra một luồng châm bạc dày đặc.
"Đừng hoảng."
Lương Siêu thuận miệng nói một câu, sau đó vẫy tay có vẻ vấn đề chả to tác gì, tiếp theo lấy từng cây kim bạc mà Sơn Bản Đằng ném ra một cách dễ dàng.
Thấy Sơn Bản Đằng quay đầu lại và định bỏ chạy, hắn búng ngón tay, một cây kim bạc bắn ngược lại vào cơ thể hắn ta với tốc độ nhanh hơn trước, khiến cơ thể hắn ta dừng lại và không thể di chuyển được nữa.
Người phụ nữ xinh đẹp kia vẫn đứng đó sững sờ nhìn chằm chằm.
“Anh cũng biết thuật pháp của vương quốc Sakura sao?”
Nghe cô nói, mắt Lương Siêu không khỏi liếc nhìn cô một cái, và tiếp sau hắn đã phải nhanh chóng nhìn đi chỗ khác sau khi nhìn thấy cơ thể mỏng manh của mình vẫn còn trần truồng, để tránh bị tát lần nữa.
"Người đẹp, đây không phải là thuật pháp của vương quốc Sakura, mà là do họ đã đánh cắp bí kíp từ tổ tiên Viêm Hạ của ta.
“Hơn nữa cũng chẳng phải phép thuật gì cả, mà là một phương pháp châm cứu dùng để chữa bệnh cứu người."
"Được rồi, tôi còn có việc phải làm, không nói chuyện với cô, mau mặc quần áo vào, đừng tiếp tục dụ người phạm tội đây."
Người đẹp lập tức xấu hổ cúi đầu, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng càng nặng. Cô vội vàng nhặt quần áo che người, sau đó ngẩng đầu nhìn lên, nhưng không thấy bóng dáng của Lương Siêu nữa.
Trong hành lang.
Lương Siêu đang xách Sơn Bản Đằng như đang xách một con gà, vì cha của Thượng Quan Nguyệt bị giam trong nhà tù Ninja của nước Sakura, và kẻ muốn bắt Thượng Quan Nguyệt để uy hiếp cha cô chắc chắn là bọn ninja của.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Hơn nữa tất cả những vị khách đến thăm loại hình này hội quán SPA đều là phụ nữ, và rất ít đàn ông lớn tuổi đến, vì vậy Lương Siêu có mọi lý do để tin rằng việc tên ninja của quốc gia Sakura và Thượng Quan Nguyệt xuất hiện ở đây cùng một lúc không phải là ngẫu nhiên.
“Nói mau, người mà mày bắt đang ở đâu?”
Sơn Bản Đằng biến sắc, lập tức kêu lên:
"Tôi, tôi không hiểu ngài đang nói cái gì! Tôi chỉ là đến đây kiếm hoa mua vui, thuận tiện…Á!”
Lương Siêu lập tức đâm một cây kim bạc vào người hắn ta, khiến hắn ta đau đớn hét lên một tiếng, nhưng hắn vẫn kiên quyết nói:
"Tôi thật sự không biết ngài đang nói cái gì! Dù sao giờ tôi cũng đã lọt vào tay mày rồi, nên muốn giết hay không tùy ngài muốn làm gì cũng được?"
Phập!
Lại một cây kim bạc đâm vào, sau đó Lương Siêu đang định dùng mấy chục cây kim bạc hắn ta vừa mới ném vào hắn, từng cây một đâm vào, để xem hắn ta chịu được bao lâu.
Nhưng ngay khi chiếc kim bạc thứ ba được nâng lên Sơn Bản Đằng đã liên tục cầu xin sự tha thứ.
"Tôi, tôi đã sai rồi! Xin hãy tha thứ cho tôi!"
"Người mà ngài đang tìm kiếm tôi, tôi biết đang ở đâu, tôi sẽ dẫn ngài đi!"
Lương Siêu không khỏi sửng sốt một chút, mới vậy đã khai hết rồi sao?
Cái tên chó má này có vẻ mềm đấy nhỉ?
Sau đó, liền nghe hắn nói tiếp: "Cái người tên Thượng Quan Nguyệt kia tôi đã để cho sư muội của tôi trông giữ, cô ấy vẫn không thương tổn gì, đúng rồi, sư muội của tôi có nhan sắc khá xinh đẹp, và cô ấy vẫn còn là một cô gái trong trắng.”
"Chỉ cần ngài tha mạng cho tôi thì tôi có thể để em ấy làm nô lệ cho ngài!"
Lúc này, Lương Siêu dí đầu cô gái rồi nói với vẻ tức giận: “Em suy nghĩ linh tinh gì đấy? Hành động thiết thực theo ý của tôi là muốn em hãy thay đổi hình ảnh của mình.”
“Em hãy đi ép tóc và nhuộm lại màu đen đi. Cũng đừng trang điểm lòe loẹt nữa, như thế sẽ rất hại cho da của em đấy.”
“Vốn dĩ là một cô gái xinh đẹp thì nên ra dáng một cô gái. Để ba em nhìn thấy như thế này, ông ấy sẽ không thích đâu.”
Thượng Quan Nguyệt khẽ gật đầu.
Buổi chiều, Diệp Khuynh Thành gọi điện thoại tới nói gần đây chứng bệnh đau nửa đầu lại tái phát nên muốn tới Kim Ngọc Đường. Nhưng khi tới nơi lại không thấy nên hẹn lần khác tới xoa bóp.
Sau khi đồng ý xong, Lương Siêu đưa Thượng Quan Nguyệt ra ngoài, tiện thể đưa cô ta tới một tiệm cắt tóc.
Hai tiếng sau.
Bởi vì trước đây Diệp Khuynh Thành từng ra lệnh rằng mỗi khi Lương Siêu tới thì không cần hẹn trước nên Lương Siêu trực tiếp đưa Thượng Quan Nguyệt tới văn phòng của Diệp Khuynh Thành.
Vừa mới bước vào, hắn trông thấy Diệp Khuynh Thành đang thảo luận gì đó với một người thanh niên.
“Khuynh Thành, cô cứ yên tâm về cách quảng bá của loại thuốc này. Chỉ cần hiệu quả của thuốc tốt y như cô nói thì tôi bảo đảm thuốc sẽ được tiêu thụ hết trong vòng ba ngày.”
“Cô nên dành thời gian đi đánh tiếng với bên nhà máy trước để cho họ có thời gian chuẩn bị công tác máy móc hoạt động không ngừng trong vòng 24 giờ.”
Diệp Khuynh Thành gật đầu cười nói: “Anh không cần lo lắng về nguồn cung ứng. Bên tôi đã chuẩn bị đầy đủ xong từ lâu rồi.”
Nói xong, người thanh niên nhìn sang Lương Siêu.
Sau khi cười một tiếng, anh ta còn chủ động đi tới và đưa tay ra: “Không cần hẹn trước mà vẫn có thể tự do ra vào văn phòng của Khuynh Thành. Nếu tôi đoán không lầm thì anh là Lương Siêu đúng không?”
“Rất vui được gặp anh.”
Lương Siêu bắt tay với anh ta, Diệp Khuynh Thành giới thiệu: “Anh ấy tên là Phương Lệ, là thiếu gia của tập đoàn Phương thị.”
“Ồ.”
Sau khi đối đáp qua loa, hắn buông tay ra, không có ý định nói chuyện tiếp với Phương Lệ.
Nhưng dường như Phương Lệ lại rất có hứng thú với hắn, anh ta cười nói: “Gần đây, có thể nói Lương thánh y rất được chú ý. Đầu tiên là diệt sạch Tả gia, sau đó là chiến thắng Chung Kình rồi lại nhanh chóng trở thành chỉ huy bên ngoài của Vũ Minh.”
“Tôi nghe nói anh còn có một thuộc hạ kỳ Nguyên Anh?”
“Sao hôm nay tôi không thấy anh ta?”
Lương Siêu nhíu mày, hỏi với vẻ kỳ quái: “Ngài Phương đúng không? Tôi với anh…”
“Có vẻ không thân nhau lắm nhỉ?”
Ngụ ý là nếu như hai ta không thân thì hỏi đông hỏi tây như vậy có vẻ không thích hợp lắm?
Nghe vậy, khóe miệng Phượng Lệ hơi giật giật, sau đó anh ta ra vẻ nhún vai.
“Không sao cả, nếu như Lương thánh y không muốn nói thì thôi. Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.”
Nói xong, anh ta xoay người rời đi.
Sau khi liếc nhìn bóng dáng anh ta một lần nữa, Lương Siêu lắc đầu với vẻ khó hiểu. Sau khi giới thiệu Thượng Quan Nguyệt với Diệp Khuynh Thành, hắn bắt đầu bắt mạch cho cô ta.
Sau khi bắt mạch xong, Lương Siêu cau mày và mở miệng đầy vẻ giận dữ.
“Cô coi những lời chỉ định trước đó của tôi như gió thoảng bên tai hả?”
“Tôi…”
Nhất thời Diệp Khuynh Thành có chút căng thẳng.
Nhưng vì tính cách mạnh mẽ nên cô ta vẫn ngẩng đầu lên trò chuyện với Lương Siêu: “Gần đây, lô thành phẩm đầu tiên của loại thuốc mới sắp được tung ra thị trường nên tôi thật sự không thể thư giãn được.”
Đm?
Cô gái này lại còn nói lý?
Mà nghe lại có vẻ rất hợp tình hợp lý nữa chứ?
Hơn nữa lại còn vô cùng bình tĩnh.
Lương Siêu lập tức nổi giận. Hắn cất bộ kim châm vừa mới lấy ra, giơ ngón tay cái với Diệp Khuynh Thành.
“Được lắm, coi như cô giỏi.”
“Nếu như cô đã không nghe theo lời của bác sĩ thì tôi cũng không cần lãng phí thời gian chữa trị cho cô nữa. Chi bằng cô hãy tự đi tìm bác sĩ giỏi khác đi.”
Nói xong, hắn định đứng dậy rời đi.
Thấy vậy, Diệp Khuynh Thành cắn môi tới mức trắng bệch nhưng vẫn không nói một lời. Cô ta cứng cổ không nhìn Lương Siêu, trên gương mặt lộ vẻ ủy khuất.
Thấy vậy, Thượng Quan Nguyệt vội ngăn Lương Siêu lại.
“Này, anh cứ thế mà đi sao?”
“Không đi thì còn làm gì? Ở lại rước khó chịu vào thân à?”
“Ặc, tuy cô ấy không nghe lời bác sĩ là không đúng nhưng trông cô ấy xinh thật!”
“Xì, xinh đẹp có thể ăn cơm được sao?”
“Nhưng dù sao cô ấy cũng là chủ của một công ty dược phẩm lớn nên chắc chắn có rất nhiều tiền. Chắc hẳn gia tài bạc triệu này có thể thành cơm ăn được chứ?”
Lương Siêu: “…”
Con nhóc này đúng là!
Hắn cũng không phản bác được lời của cô ta!
Cuối cùng, hắn đành cho Diệp Khuynh Thành một cơ hội nhân tiện cũng tạo 1 bậc thang cho mình nên quay đầu lại hỏi cô ta: “Cô đã nhận ra sai lầm nghiêm trọng của mình chưa?”
Diệp Khuynh Thành cố chấp nói: “Anh muốn đi thì cứ đi, không ai cản anh.”
“Đm!”
Sau khi chửi thề xong, Lương Siêu lập tức kéo Thượng Quan Nguyệt đi.
“Đi!”
Sau khi cửa văn phòng bị đóng mạnh lại, Diệp Khuynh Thành quay trở lại bàn làm việc phê duyệt văn kiện như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Nhưng chưa được quá hai giây, cô ta dừng bút lại. Sau đó cả người trượt khỏi ghế, ngồi xổm xuống, vùi đầu sâu vào trong đầu gối rồi bắt đầu khóc!
Giờ phút này, cô ta không còn là người phụ nữ mạnh mẽ mà chỉ giống một cô gái nhỏ chịu nhiều tổn thương. Những bất bình bị đè nén cũng như tất cả những thương tổn, phiền muộn cùng với những cảm xúc tiêu cực khác đều bùng phát vào giây phút này!
“Vì, vì sao…”
“Mình đã liều mạng làm việc cả ngày lẫn đêm để duy trì một dược phẩm Nhuận Tinh khổng lồ, đặt nền móng để một ngày nào đó Tiểu Tiêu có thể dễ dàng kiểm soát nó.”
“Thế nhưng vì sao Tiểu Tiêu lại luôn đối địch với mình? Tại sao Tiểu Tiêu lại có thành kiến sâu với mình như vậy? Tại sao đến bây giờ vẫn hiểu lầm mình…”
“Mình cũng rất muốn nghe theo lời dặn của bác sĩ, cũng rất muốn nghỉ ngơi thật tốt nhưng thật sự mình không còn cách nào khác!”
“Vì sao hắn không chịu nghe mình giải thích? Chỉ biết quát nạt mình!”
“Mình chỉ muốn hắn xoa bóp cho mình thôi mà, chỉ muốn trò chuyện vui vẻ cùng mình một chút để trút hết nỗi niềm trong lòng khó đến thế sao…”
“Vì sao tất cả mọi người luôn đối địch với mình! Rốt cuộc là vì sao…”
Ngay sau đó.
“Haizzz….”
Một tiếng thở dài vang lên bên tai cô ta. Khi cô ta ngẩng đầu lên thì thấy Lương Siêu đưa khăn tay ra, trên mặt là vẻ bất đắc dĩ cùng đau lòng.
“Coi như kiếp trước tôi nợ cô…Mau lau nước mắt trước đi.”
“Lau xong rồi tôi sẽ châm cứu và xoa bóp cho cô còn cô phụ trách chút bỏ nỗi lòng.”
“Hôm nay cứ coi tôi như là thùng rác, mặc kệ cô có bao nhiêu nỗi khổ, tôi cũng có thể chịu được.”
“Được không?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 291: Châm ngòi ly gián
"Anh……"
Diệp Khuynh Thành trên mặt tràn đầy sự xấu hổ, vội vàng lau nước mắt, vội vàng quay trở lại lên ghế ngồi, nhanh chóng bày ra bộ dạng cường nữ bá đạo thường ngày của mình.
"Cầm khăn giấy của anh ra đi, tôi không có khóc, không cần."
"Cô không phải rời đi rồi sao, quay trở lại làm gì?"
Thấy dáng vẻ cố giả tạo của cô ta, Lương Siêu cố nén cười sau đó dìu cô ta đi.
"Tôi vừa nói là….,kiếp trước tôi nợ cô quá nhiều, cho nên kiếp này tôi nhất định sẽ nhanh chóng trả cho xong món nợ này."
Nói rồi, hắn lại lấy kim châm ra, sau đó để Diệp Khuynh Thành ở một bên cởi quần áo ra, vừa đem găng tay cùng khăn vải ra hướng về phía cô ta mà vẫy vẫy: "Hừ, hai thứ này còn cần sao?"
"Dù sao lúc trước thứ không nên nhìn cũng đã nhìn thấy, thứ không nên đụng vào cũng đã sờ vào, không cần..."
"Im đi!"
Diệp Khuynh Thành vừa xấu hổ vừa tức giận mà mắng chửi, làm Lương Siêu lắc đầu thở dài, ngoan ngoãn đeo găng tay và che khăn vải lên.
Nửa giờ sau.
Dưới sụ xoa bóp không ngừng của Lương Siêu, đồng thời bản thân hắn cũng dùng huyền khí ân cần chăm sóc các kinh mạch trong cơ thể của Diệp Khuynh Thành, khiến Diệp Khuynh Thành cảm thấy thoải mái chưa từng có.
Cô ta ngừng lại việc căng thẳng, bắt đầu nói chuyện với Lương Siêu. Kể từ khi cha cô qua đời, cô buộc phải tiếp quản công ty Dược phẩm Nhuận Tinh đang chìm trong khủng hoảng, cô kể về việc mà cô đã làm việc không biết mệt mỏi, thậm chí còn hơn cả Saburo để duy trì công việc kinh doanh của gia đình. Trong khoảng thời gian này, cô ta đã phải chịu đựng bao nhiêu ánh mắt gièm pha cùng với việc mạnh mẽ nuốt ngược bao nhiêu tủi nhục vào.
Cô ta cũng nói về cách mà cô ta đã nắm bắt cơ hội, nhờ quý nhân giúp đỡ như thế nào, cô không chỉ tự mình giải quyết mọi khủng hoảng trong và ngoài công ty mà còn đưa Tập đoàn Dược Phẩm Nhuận Tinh lên một tầm cao mới chưa từng có!
Cuối cùng, cô nói về mong ước cuối cùng của đời mình.
Cô hy vọng rằng em trai cô có thể tiếp quản Tập đoàn Dược phẩm Nhuận Tinh đang hùng mạnh mà không cần phải làm việc chăm chỉ như cô.
Cô hy vọng bản thân có thể có căn nhà ở nông thôn, một cánh đồng hoa cúc như trong một bài thơ Nam Sơn. Làm việc lúc mặt trời mọc và nghỉ ngơi lúc mặt trời lặn.
Cùng chung sống với tình yêu của đời mình, dù cuộc đời này có thiếu thốn như thế nào cũng không hề cảm thấy hối tiếc.
Nói xong, nước mắt to bằng hạt đậu lại tuôn ra, chảy dài trên má, cuối cùng lại mơ màng mà lẩm bẩm: "Mệt mỏi quá, tôi thật sự rất mệt..."
"Mọi thứ tôi mong đợi sẽ không bao giờ có thể xảy ra..."
"Xét cho cùng, nó chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, ảo ảnh trong mơ..."
Lương Siêu chỉ lẳng lặng lắng nghe, lực đạo trong tay cũng trở nên mềm mại đi một ít.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Đây là lần đầu tiên trong lòng hắn cảm thấy thương hại một người phụ nữ như vậy, nhưng lại không thể giải thích được bằng lời.
Người phụ nữ có vẻ ngoài cứng rắn như thép này thực ra cũng giống như bao cô gái bình thường khác, vì rất nhiều chuyện khốn cực đã khiến cô ấy trở nên như bây giờ.
Bày ra sự giả tạo, nhưng vẫn khá dễ thương.
"Ngủ đi."
"Bây giờ là thời gian để cô nghỉ ngơi."
...
Cùng lúc đó, Phương Lệ đang rời khỏi Tòa nhà Tập đoàn Dược phẩm Nhuận Tinh, sau khi về đến nhà lập tức gọi điện cho Diệp Tiêu.
"Tiểu Tiêu, bây giờ em đang ở nơi đâu?"
Diệp Tiêu chán nản nói: "Còn có thể ở nơi nào, ở nhà đóng cửa ngồi thiền."
"Anh Phương Lệ, cái tên họ Lương kia quá biến thái, lúc trước hắn đã ăn hết đồ ăn mà anh bưng lên, nhưng bọn hắn lại ăn rất ngon!"
"Khi nào món chính của anh mới được phục vụ?"
Phương Lệ hừ lạnh một tiếng liền nói: "Đừng nản lòng, món chính đã lên đường."
“Tôi gọi cho em vì tôi có chuyện này muốn nói với em, nhưng…"
"Ồ, vấn đề này thật sự rất khó nói."
Diệp Tiêu liền cau mày, thẳng thắn nói: "Anh Phương Lệ, anh em với nhau còn có chuyện gì không tiện nói chứ?"
"Từ nhỏ anh đã bảo bọc em, trong lòng em, anh chẳng khác gì anh ruột. Nói cho em biết, anh có phải đang gặp khó khăn gì phải không? Em nhất định sẽ giúp đỡ anh!"
Phương Lệ đảo mắt một hồi, thở dài một hơi.
"Tiểu Tiêu, không phải anh gặp khó khăn, mà là em gặp khó khăn!"
"Không dám giấu diếm gì, vừa rồi anh đi tìm chị của em, nhưng ở ngoài phòng làm việc của cô ta, anh lại nghe thấy cô ta và Lương Siêu đang âm mưu gì đó."
Nghe thấy cái tên Lương Siêu, sắc mặt Diệp Tiêu lập tức âm trầm xuống.
"Bọn họ đang có âm mưu gì?"
"Là, âm mưu làm thế nào để lấy đi một phần cổ phần của Tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh mà em đang nắm giữ, có thể không đánh mà thắng, không tốn một đồng mà có thể cướp nó từ tay em."
"Mẹ kiếp!"
"Đó là do cha em để lại! Bọn họ nghĩ cũng đừng hòng nghĩ tới!"
"Ai nói không phải chứ? Lương Siêu cũng biết chuyện này quá khó khăn, cho nên mới đề nghị chị của em tìm cơ hội lặng lẽ mà..."
"Diệt trừ em."
"Cái, cái gì?"
Diệp Tiêu trợn to hai mắt, trong lúc nhất thời đầu đầy mồ hôi lạnh, sống lưng cảm giác ớn lạnh!
Anh ta biết Lương Siêu có năng lực như thế nào, mà còn là một vị y thánh tinh thông dược lý!
Thật dễ dàng giết người, thần không hay quỷ không biết.
"Vậy chị ấy nói như thế nào? Nhất định sẽ không đồng ý!"
"Chà, đúng vậy."
Phương Lệ gật đầu và nói: "Ngay lập tức chị gái của em không đồng ý. Nhưng sau khi do dự khoảng mười phút, cô ấy cuối cùng đã đưa ra câu trả lời là, mong Lương Siêu cho cô ấy ba ngày để suy nghĩ."
Xoạc!
Diệp Tiêu trong lòng run lên, khóe miệng không tự chủ được mà giật giật.
Cân nhắc……
Điều đó có nghĩa là gì?
Nghĩa là trong lòng đã có sát tâm rồi, chẳng qua là vì tình nghĩa chị em ruột thịt mà không nỡ ra tay!
Nếu như ba ngày sau Lương Siêu lại châm dầu vào lửa, như vậy cái mạng nhỏ của anh ta. . .
Diệp Tiêu không dám nghĩ nữa, Phương Lệ cũng không nói thêm gì nữa.
"Tiểu Tiêu, em là người thông minh, cho nên anh cũng sẽ không nhiều lời nữa, người anh này nhìn em lớn lên, nên anh chỉ có thể nhắc nhở em một câu cuối cùng."
"Thời gian của em, nó thực sự không nhiều."
"Hoặc là ra tay mạnh mẽ trước, hoặc là chịu đựng hậu họa phía sau, em nên thực sự phải cân nhắc kỹ lưỡng."
Nói xong, anh ta liền cúp điện thoại.
Nhìn cảnh sông nước tráng lệ ngoài cửa sổ, khóe miệng anh liền hiện lên một nụ cười khinh bỉ.
"Khuynh Thành, tôi không chỉ một lần cho cô cơ hội, nhưng cô một lần cũng chưa từng trân trọng nó, ngược lại vẫn nguyện ý khinh thường tôi!"
"Đã như vậy, cũng đừng trách tôi vô tình."
Hai giờ nữa trôi qua.
Kết thúc liệu trình, thấy Diệp Khuynh Thành đã ngủ say không có dấu hiệu thức giấc, Lương Siêu cũng không gọi cô dậy, khoác áo khoác lên cho cô, rón rén rời đi.
Nhưng vừa ra khỏi tòa nhà, hắn chợt nhận ra tiểu nha đầu Thượng Quan Nguyệt đã biến mất...
Chương 292: Gặp nạn
Hắn vội vàng gọi điện thoại cho Thượng Quan Nguyệt, nhưng máy của đối phương máy lại thể hiện đang đóng!
Lại liên tục gọi mấy cú qua mà vẫn như thế, hắn nhắn tin Wechat, tin thoại qua cũng không có hồi âm gì!
Trong chốc lát, đầu óc Lương Siêu ngơ ra, trong lòng đột nhiên sinh ra một dự cảm xấu.
Chẳng lẽ mình vừa nhận nhiệm vụ không đến hai ngày thì đối tượng bảo hộ đã xảy ra chuyện rồi?
Vậy hắn thật sự không mặt mũi nào gặp sư nương Cơ Lăng Tuyết, thế là hắn vội vàng trở lại chỗ tiếp tân của cao ốc, hỏi thăm tiếp viên đang trực ban.
Một tiếp viên nói không có ấn tượng, người còn lại thì cười chỉ xuống một hội sở spa cấp cao đối diện cao ốc.
"Lương Y Thánh, ngài không cần quá lo lắng, vừa rồi tôi thấy cô gái đi cùng với ngài tiến vaò hội sở spa Ngữ Mỹ, chắc hẳn cô ấy đang thư giãn."
"Đa tạ."
Lương Siêu lại vội vàng xông vào hội sở spa đối diện, hỏi thăm tiếp tân, miêu tả hình dáng đặc thù của Thượng Quan Nguyệt, đối phương chỉ nói có chút ấn tượng.
Nhưng cụ thể ở gian phòng nào thì cô ta không biết.
Cùng lúc đó, trong một gian phòng VIP của hội sở.
Thượng Quan Nguyệt không nhúc nhích nằm trên giường, cũng không phải cô không muốn động đậy, mà đã bị người ta dùng ngân châm phong bế huyệt vị, triệt để mất đi khả năng hành động và nói chuyện.
Giờ phút này, cô đang mang đầy sợ hãi mà nhìn hai người trước mặt.
Đó là một nam một nữ, nữ chừng hai mươi tuổi, gương mặt lạnh lùng nghiêm trang, nam thì lớn hơn một chút, đại khái chừng bốn mươi, có bộ râu cá trê, giờ phút này đang không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Thượng Quan Nguyệt, trên mặt lộ ra ý cười hèn mọn.
"Sư huynh, nếu anh đã bắt được người thì đi nhanh lên đi, dù sao nơi này cũng là trên địa bàn Viêm Hạ quốc, mà Đế Kinh lại có địa thế hiểm trở, cao thủ nhiều như mây, không nên ở lâu đâu." Nữ tử vội vàng khuyên nhủ.
"Gấp cái gì?" Yamamoto liếc cô một cái, lớn tiếng khiển trách: "Viêm Hạ có một câu nói, gọi là nơi nguy hiểm nhất chính là an toàn nhất, cho dù chúng ta nghỉ ngơi ở đây một ngày cũng sẽ không ai phát hiện!"
"Huống chi những người tới tiệm spa cấp cao này đều là thiên kim nhà giàu hoặc là phu nhân danh tiếng, hoặc là bà hai hoặc là tiểu tình nhân quyến rũ, sẽ không có Huyền Võ Giả nào cả."
"Đã đến rồi thì đương nhiên phải chơi cho đã một chút lại đi."
"Khặc khặc..."
Nói xong, Yamamoto cười âm hiểm mà xoa tay chậm rãi đi đến gần Thượng Quan Nguyệt, khiến sự sợ hãi của Thượng Quan Nguyệt càng mạnh liệt.
"Chậc chậc, con nhỏ này nhìn đã thật, hơn nữa còn là gái trinh hiếm có, tốt hơn con lẳng lơ như xe buýt công cộng hai ngày trước nhiều. Hôm nay tôi có số hưởng rồi, khặc khặc!"
Takeshita Sakura thấy Yamamoto bắt đầu tháo dây lưng thì biết hắn ta muốn làm gì, cô ta vội vàng ngăn cản rồi khuyên nhủ: "Sư huynh, thân phận của mục tiêu đặc thù, hiện tại anh còn không thể động vào cô ta!"
"Hơn nữa sư phụ sớm đã nói trước, chỉ khi nào mang mục tiêu lành lặn không tổn hao gì về mới tính là hoàn thành nhiệm vụ, anh thật sự chơi cô ta thì giải thích với sư phụ như thế nào?"
"Baka (ngu ngốc)!" Yamamoto gắt gỏng mắng một câu, nhưng nhất thời cũng không tiến lên nữa, hiển nhiên cũng hơi kiêng kị.
Cảm giác giương mắt trông mong nhìn mỹ nữ không chút phản kháng nằm trên giường, lại ăn không được thật là quá khó chịu!
Nhất là công pháp mà hắn ta tu luyện cũng tương đối đặc thù, bình thường có nhu cầu cực lớn với đàn bà, chỉ cần tà hỏa vừa bốc lên, nếu như không làm đàn bà thì rất khó đè xuống!
Tất nhiên Takeshita Sakura cũng biết chuyện này, nhìn thấy hắn ta vò đầu bứt tai, xao động khó chịu, thiếu điều nhảy dựng lên, biết lần này nếu không để hắn ta chơi một đợt thì cũng đi không được.
Cô ta suy nghĩ một chút, tròng mắt chuyển động, lại nói: "Sư huynh, nếu không tôi đi đến phòng khác tùy tiện bắt một người phụ nữa về để anh chơi tạm trước?"
"Thật tốt!"
Yamamoto vội vàng gật đầu, sau đó lại cảm thấy quá phiền phức, hắn ta nói: "Sư muội, không cần làm phiền em, em cứ ở lại chỗ này canh chừng là được."
Nói xong, hắn ta gấp gáp chạy ra khỏi phòng.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Hắn ta cảm thấy tà hỏa trong cơ thể càng ngày càng mạnh, vốn muốn chọn kỹ một chút, nhưng giờ lại không thể để ý nhiều, hắn ta bụng đói ăn quàng tùy ý xông vào một gian phòng.
Đầu tiên hắn ta dùng ngân châm làm nhân viên ngất đi, nhìn thấy trong bồn tắm lớn có một mỹ nữ trắng nõn cao gầy đang nằm.
Giờ phút này mỹ nữ kia đã massge toàn thân xong, đang ngâm nước nóng, còn vừa lấy mặt nạ xuống để lộ ra gương mặt tuyệt đẹp, Yamamoto thấy thế thì hai mắt ứa ra ánh sao!
Biến cố đột nhiên xảy ra, mỹ nữ kia sửng sốt một chút rồi phản ứng lại, bắt đầu phát ra một tiếng thét!
"Anh, anh là ai!"
"Anh biết tôi là ai không! Cút nhanh ra ngoài! Nếu không tôi sẽ..."
Vèo!
Yamamoto vung tay đã quăng một cây ngân châm tới, phong bế một huyệt đạo của mỹ nữ kia khiến cô không thể phát ra âm thanh nào nữa, đề phòng lát nữa làm lớn chuyện thì không dễ thoát thân.
"Khặc khặc..."
"Xem ra tôi cũng may lắm, rút trúng giải thưởng lớn!"
"Tiểu mỹ nhân, đừng sợ, tôi chỉ muốn thương cô một chút thôi, thương xong liền đi, chỉ cần cô ngoan ngoãn phối hợp thì tôi sẽ không tổn thương cô."
Mỹ nữ kia thấy Yamamoto đóng cửa lại rồi bày ra vẻ mặt hèn mọn chậm rãi đi về hướng mình, mà mình lại không phát ra được âm thanh nào, dưới tình thế cấp bách đành bắt đầu điên cuồng hất nước vào đối phương.
Nhưng cô càng như vậy thì Yamamoto lại càng hưng phấn, rất nhanh đã đi đến bên cạnh bồn tắm, sau một hồi nước tiếng vương quốc Sakura thì bắt đầu cởi quần áo chuẩn bị nhảy vào bồn tắm chơi cho đã.
Nhưng vào lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng than thở, làm hắn ta giật bắn cả người.
"Ai..."
"Có phải thầy thuốc của vương quốc Sakura đều hèn mọn giống như mày không? Người khác dùng ngân châm cứu mạng, mày thì ngược lại, lấy ngân châm phong huyệt để tiện cho mình hành sự, con mẹ nó mặt mũi của các thầy thuốc trên thế giới đều bị mày làm mất hết."
Người nói chuyện chính là Lương Siêu.
Chương 293: Người đẹp à, hơi quá đáng rồi đấy!
Vừa hay là hắn cũng vừa ra khỏi thang máy, trước khi cánh cửa của căn phòng sang trọng kịp đóng lại, hắn đã nghe thấy tiếng hét sợ hãi từ bên trong.
Sau khi chạy đến, hắn lại vừa hay nhìn thấy cảnh tượng Sơn Bản Đằng đang dùng kim châm phong bế vào huyệt câm của mỹ nữ kia.
Trước khi Sơn Bản Đằng đóng cửa hắn đã kịp lẻn vào và trốn trong phòng tắm, lúc này mới phát hiện ra Sơn bản Đằng là người đến từ vương quốc Sakura!
Vì vậy, vận may của tên Fuji Sơn Bản Đằng này thực sự rất tốt...
Lúc này Sơn Bản Đằng đột ngột quay lại, khi hắn ta nhìn thấy sự xuất hiện như quỷ mị của Lương Siêu thì giật mình hốt hoảng.
Sau đó hắn ta lại nhìn về phía cánh cửa vẫn đang còn nguyên vẹn đằng sau, trợn tròn mắt không thể tin được:
"Mày, mày là người hay ma!"
"Làm sao mày vào được đây!"
"Cứ đi vào thôi!”
Lương Siêu nhún vai và cười:
"Chỉ là mắt của anh không tốt lắm thôi nên mới không nhìn thấy tôi vào.”
“Mày!”
Sơn Bản Đằng tức giận ra tay, mạnh mẽ hùng hổ đấm một quyền đầy tức tối về phía Lương Siêu.
Cảm nhận được trong lòng bàn tay kia có một luồng sức mạnh khác với dao động huyền khí bình thường, đồng tử của Lương Siêu hơi co rụt lại.
Người này là Ninja của vương quốc Sakura sao?
Ngay sau khi đó huyền khí thầm vận chuyển, rồi bắt đầu chiến đấu với hắn ta.
Đây là lần đầu tiên Lương Siêu chiến đấu với một ninja, vì vậy mới đầu hắn đã không cố gắng dùng hết sức của mình, làm vậy là muốn xem ninja Huyền Vũ Giả sẽ có sự khác biệt gì?
Nhưng ngay sau đó, hắn đã phải thất vọng.
Chỉ thấy Sơn Bản Đằng nghiến răng, hai tay đỏ như lửa, rõ ràng là hắn ta đã dốc hết sức lực, nhưng cũng không bằng một phần mười sức lực của chính mình...
Anh chàng này, chẳng lẽ là một con gà què thôi sao?
Tuy vậy, dù trong lòng cảm thấy khinh thường tên Sơn Bản Đằng này, nhưng người đẹp trong bồn tắm lại không nghĩ như vậy.
Cô ấy đã từng nhìn thấy Sơn Bản Đằng xuất thủ trước đó, như thể có phép thuật vậy, chỉ cái vung châm một cái là hắn ta có thể khiến cho bản thân cô bị mất đi giọng nói, ngay cả cung phụng trưởng mạnh ở nhà mình sợ rằng còn không biết làm.
vì vậy người đến từ vương quốc Sakura này nhất định phải là cao thủ tầm cỡ!
Nhìn vẻ ngoài gầy gò yếu ớt của Lương Siêu, dù cho là Huyền Vũ Giả là hắn cũng có thể đọ sức với đối thủ trong chốc lát, nhưng việc thua chỉ là vấn đề thời gian.
Cô thực không có gan lãng phí thời gian nữa, thừa dịp đối phương không để ý, cô nhất định phải chạy trốn ngay.
Vì vậy, cô không quan tâm đến việc mình có đang trần truồng hay không, chỉ biết nhảy ra khỏi bồn tắm và sẵn sàng để trốn thoát.
Mà vào lúc này, Lương Siêu, người không muốn tiếp tục chơi với tên Sơn Bản Đằng này nữa, đột nhiên dùng sức với lòng bàn tay, và trực tiếp đánh bay hắn ta!
Hắn ta sau khi bay ra nện một cái vào cửa thì mạnh mẽ ngã xuống đất. Máu đen điên cuồng phun ra!
Người đẹp không khỏi sững sờ khi nhìn thấy cảnh này, cô đã không không ngờ Lương Siêu chỉ trong một lần cú đánh tùy ý lại mạnh như vậy.
Lương Siêu lúc này cũng đớ người ngay tại chỗ, hắn nhìn người đẹp không thể không nuốt nước bọt.
To quá, trắng quá…
Thế nhưng định lực của hắn vẫn rất mạnh, hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, vỗ vỗ vào ngực mỹ nữ kia, lấy kim ngân lúc trước cắm sâu vào trong cơ thể cô ra.
"A!"
“Cái đồ biến thái nhà anh!”
Khuôn mặt xinh đẹp của mỹ nhân trong nháy mắt đỏ bừng, vừa la hét chửi bới, vừa vô thức tát vào mặt Lương Siêu, tuy rằng sự đánh kia không đáng kể nhưng sự nhục lại vô cùng lớn!
Bản thân có lòng tốt cứu cô rồi lại giúp cô ép kim châm ra mà cô ta không nói cám ơn thì thôi, còn đi gọi người ta là biến thái?
Hai nữa mắng thì đã đành đi, đằng này còn bị ăn một bạt tai?
“Người đẹp à, cô như vậy cũng hơi quá đáng rồi đó…”
“Cũng đâu phải tôi bảo cô nhảy ra khỏi bồn tắm, hai nữa tôi có nhìn chằm chằm vào cơ thể cô đâu?”
“Anh! Vậy anh hiện tại đang nhìn cái gì!"
"Tôi là nhìn mặt của cô, không phải thân thể của cô, không được sao?"
Mỹ nhân kia nghe vậy giật mình, khẽ nhíu mày suy nghĩ một chút, hình như vẫn được thì phải?
Lương Siêu thấy buồn cười trước cái dáng vẻ suy nghĩ nghiêm túc của cô, thầm nghĩ mấy cô gái đẹp ngày nay đều dễ bị lừa như vậy sao?
"A!"
"Cẩn thận!"
Lúc này mỹ nữ lại đột nhiên kêu lên một tiếng, chỉ thấy Sơn Bản Đằng từ dưới đất bò dậy, hai tay điên cuồng ném ra một luồng châm bạc dày đặc.
"Đừng hoảng."
Lương Siêu thuận miệng nói một câu, sau đó vẫy tay có vẻ vấn đề chả to tác gì, tiếp theo lấy từng cây kim bạc mà Sơn Bản Đằng ném ra một cách dễ dàng.
Thấy Sơn Bản Đằng quay đầu lại và định bỏ chạy, hắn búng ngón tay, một cây kim bạc bắn ngược lại vào cơ thể hắn ta với tốc độ nhanh hơn trước, khiến cơ thể hắn ta dừng lại và không thể di chuyển được nữa.
Người phụ nữ xinh đẹp kia vẫn đứng đó sững sờ nhìn chằm chằm.
“Anh cũng biết thuật pháp của vương quốc Sakura sao?”
Nghe cô nói, mắt Lương Siêu không khỏi liếc nhìn cô một cái, và tiếp sau hắn đã phải nhanh chóng nhìn đi chỗ khác sau khi nhìn thấy cơ thể mỏng manh của mình vẫn còn trần truồng, để tránh bị tát lần nữa.
"Người đẹp, đây không phải là thuật pháp của vương quốc Sakura, mà là do họ đã đánh cắp bí kíp từ tổ tiên Viêm Hạ của ta.
“Hơn nữa cũng chẳng phải phép thuật gì cả, mà là một phương pháp châm cứu dùng để chữa bệnh cứu người."
"Được rồi, tôi còn có việc phải làm, không nói chuyện với cô, mau mặc quần áo vào, đừng tiếp tục dụ người phạm tội đây."
Người đẹp lập tức xấu hổ cúi đầu, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng càng nặng. Cô vội vàng nhặt quần áo che người, sau đó ngẩng đầu nhìn lên, nhưng không thấy bóng dáng của Lương Siêu nữa.
Trong hành lang.
Lương Siêu đang xách Sơn Bản Đằng như đang xách một con gà, vì cha của Thượng Quan Nguyệt bị giam trong nhà tù Ninja của nước Sakura, và kẻ muốn bắt Thượng Quan Nguyệt để uy hiếp cha cô chắc chắn là bọn ninja của.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Hơn nữa tất cả những vị khách đến thăm loại hình này hội quán SPA đều là phụ nữ, và rất ít đàn ông lớn tuổi đến, vì vậy Lương Siêu có mọi lý do để tin rằng việc tên ninja của quốc gia Sakura và Thượng Quan Nguyệt xuất hiện ở đây cùng một lúc không phải là ngẫu nhiên.
“Nói mau, người mà mày bắt đang ở đâu?”
Sơn Bản Đằng biến sắc, lập tức kêu lên:
"Tôi, tôi không hiểu ngài đang nói cái gì! Tôi chỉ là đến đây kiếm hoa mua vui, thuận tiện…Á!”
Lương Siêu lập tức đâm một cây kim bạc vào người hắn ta, khiến hắn ta đau đớn hét lên một tiếng, nhưng hắn vẫn kiên quyết nói:
"Tôi thật sự không biết ngài đang nói cái gì! Dù sao giờ tôi cũng đã lọt vào tay mày rồi, nên muốn giết hay không tùy ngài muốn làm gì cũng được?"
Phập!
Lại một cây kim bạc đâm vào, sau đó Lương Siêu đang định dùng mấy chục cây kim bạc hắn ta vừa mới ném vào hắn, từng cây một đâm vào, để xem hắn ta chịu được bao lâu.
Nhưng ngay khi chiếc kim bạc thứ ba được nâng lên Sơn Bản Đằng đã liên tục cầu xin sự tha thứ.
"Tôi, tôi đã sai rồi! Xin hãy tha thứ cho tôi!"
"Người mà ngài đang tìm kiếm tôi, tôi biết đang ở đâu, tôi sẽ dẫn ngài đi!"
Lương Siêu không khỏi sửng sốt một chút, mới vậy đã khai hết rồi sao?
Cái tên chó má này có vẻ mềm đấy nhỉ?
Sau đó, liền nghe hắn nói tiếp: "Cái người tên Thượng Quan Nguyệt kia tôi đã để cho sư muội của tôi trông giữ, cô ấy vẫn không thương tổn gì, đúng rồi, sư muội của tôi có nhan sắc khá xinh đẹp, và cô ấy vẫn còn là một cô gái trong trắng.”
"Chỉ cần ngài tha mạng cho tôi thì tôi có thể để em ấy làm nô lệ cho ngài!"
Bình luận facebook