Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 288: Hắn chính là thánh chỉ!
Trương Vĩ thuận tay nhận lấy, cảm nhận được trọng lượng nặng trình trịch của ngọc bài trong tay, không khỏi cúi đầu quan sát.
Chỉ thấy ngọc bài kia được điêu khắc từ ngọc Dương Chi thượng hạng, có hình rồng bá đạo, khi thấy mặt chính diện của nó có khắc một chữ "Võ", trong lòng Trương Vĩ lập tức run lên.
Gã suy nghĩ mấy giây rồi vội vàng lật khối ngọc bài kia lên, khi thấy phía sau có khắc chữ "Ngoại" ra thì triệt để mắt trợn tròn.
Mà bởi vì gã cúi đầu, Trương Thỉ cũng không nhìn thấy biểu lộ khoa trương giờ phút này của gã, vẫn còn tiếp tục đắc ý với Lương Siêu.
"Họ Lương, nếu hiện tại quỳ xuống, dập đầu ba cái cho tôi và cam đoan sau này cách xa Nguyệt nhi thì tôi còn có thể cầu xin giúp anh."
"Đừng mơ đến chức danh giáo sư, nhưng giữ anh lại trường đại học làm giảng sư, hoặc là phụ đạo viên cũng không thành vấn đề."
"Như vậy cũng coi như để lại cho anh một cái bát sắt, không đến mức chết đói, ha ha ha!"
Nhưng hắn ta cười không được hai tiếng thì Trương Vĩ sắc mặt xanh đỏ giao nhau đã bị dọa đến toàn thân run lên một cái, sau đó lập tức hung hăng tát vào đầu hắn ta!
Đùng!
Một âm thanh trầm thấp trầm vang lên, nghe thôi cũng đã thấy đau!
"Chú, chú đánh cháu làm gì?"
Trương Thỉ che lấy đầu mà hỏi, mà Trương Vĩ cũng không kịp giải thích cái gì, lập tức cung cung kính kính dâng ngọc bài hình rồng bằng hai tay lên cho Lương Siêu dưới ánh mắt ngạc nhiên của hắn ta.
"Lương, Lương chỉ huy sứ, thật xin lỗi, trước đó tiểu nhân không biết thân phận của ngài, cho nên lời ăn tieg nói đã, đã đắc tội nhiều, mong rằng ngài đại nhân đại lượng, xin đừng chấp nhặt với tiểu nhân!"
Chỉ huy sứ?
Đó là cái quỷ gì?
Trương Thỉ không hiểu ra sao, nhưng Thượng Quan Nguyệt biết sơ lược vế hệ thống cấp bậc nội bộ của Võ Minh lại khựng lại, kinh ngạc mà phức tạp nhìn về phía Lương Siêu.
Loại chỉ huy sứ có thể làm thư ký đứng đầu thành phố cấp bậc tương đương với trưởng lão cấp năm cung kính như thế, chỉ có một loại, đó chính là chỉ huy sứ ngoài biên chế cấp bậc đồng đẳng với trưởng lão cấp hai!
"Ai... Ông anh này, anh đang làm gì vậy"
Lương Siêu khẽ thở dài một cái, lời còn chưa nói hết đã dọa Trương Vĩ phịch một tiếng quỳ xuống đất, khiến không ít học sinh lớp hai chung quanh đang chờ xem trò hề của Lương Siêu nghẹn họng nhìn trân trối.
Chú của Trương Thỉ là nhân vật mà dù đối mặt với hiệu trưởng cũng có thể chuyện trò vui vẻ, hiện tại lại quỳ xuống như vậy sao?
Điều này khiến bọn họ dần dần ý thức được, địa vị của thầy Lương mới tới này hình như... Thật không nhỏ!
"Ngài tuyệt đối đừng gọi tiểu nhân như vậy, tôi không chịu nổi tiếng ông anh này đâu!"
"Mau mau đứng dậy. Tôi ăn ngay nói thật, tôi thật sự không muốn làm giáo sư cấp 1 và chỉ huy sứ gì đó, thực sự quá phiền phức, lúc trước tôi cũng bị Võ Minh lừa."
Trương Vĩ: "..."
Có thể khiến Võ Minh lưa đi làm chỉ huy sứ ngoài biên chế, con mẹ nó là dạng trâu bò gì nữa?
"Ông anh à, vừa rồi tôi thấy anh ghê gớm như vậy, tôi thật sự rất mừng! Nếu anh có truất hết quyền lực của tôi thì quá tốt! Chỉ cần anh truất được thì sau này tôi chẩn bệnh miễn phí cho anh được không? Y thuật của tôi rất không tệ, thằng nhãi này có thể chứng minh."
Nói xong, Lương Siêu chỉ vào Từ Giang cũng có mặt ở đây.
Từ Giang bất ngờ không biết làm sao, đồng thời cũng nhớ tới hôm qua sau khi về nhà, cậu ta có dùng đến những loại thuốc thoa ngoài da mà Lương Siêu cho, hôm nay vết bầm trên mặt đã khỏi hết, cậu ta liên tục gật đầu.
"Đúng, thầy, thầy Lương của chúng ta thật sự có y thuật rất cao..."
"Đúng cái rắm! Trước đó là cậu gửi video cho Trương Thỉ đúng không? Loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn am hiểu gây sự như cậu là ghê tởm nhất, lát nữa tôi sẽ đề nghị trường học đuổi học các cậu, hiện tại cút qua một bên đi!"
Vẻ mặt Từ Giang lập tức suy sụp, Trương Vĩ lại đau khổ cầu khẩn Lương Siêu.
Cuối cùng Lương Siêu bất đắc dĩ thở dài, rất khó xử mà cất ngọc bài kia vào, lại nói: "Vừa rồi anh nói cái gì? Tôi ra tay với cháu anh, còn tiến hành uy hiếp với cậu ta? Ừm, là tôi không đúng, vậy tôi lập tức nói xin lỗi được không?"
Trương Vĩ vừa đứng dậy, nghe xong lời này lại suýt bị hù quỳ xuống, liên tục khoát tay:
"Không không không!"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Gã lập tức hung ác đá Trương Thỉ một chân: "Thân là học sinh, không biết tôn sư trọng đạo, còn gan to bằng trời muốn tranh giành tình nhân với thầy giáo? Mày bị ngu à!"
"Còn nữa, cha mẹ mày tốn tiền tốn tâm tư đưa mày đến nơi đây là để đọc sách học tập! Nhưng mày lại cả ngày trốn học không làm chuyện đàng hoàng, quả thực chẳng ra làm sao cả!"
Bị chú mình mắng chửi dạy dỗ như vậy một trận, Trương Thỉ ngốc đến mấy cũng biết lần này mình đã đá phải thép tấm, không đợi Trương Vĩ mở miệng, Trương Thỉ bắt đầu cong lưng xin lỗi Lương Siêu, dáng vẻ này không khác gì một đứa cháu trai.
Thấy thế, Lương Siêu lắc đầu cười một tiếng, cũng không quan tâm đến hắn ta nữa mà vỗ vỗ Thượng Quan Nguyệt vẫn luôn cúi đầu, có vẻ hơi rầu rĩ không vui rồi rời đi.
"Phù... Coi như qua chuyện..."
Thấy dáng vẻ như trút được gánh nặng của chú mình, Trương Thỉ không hiểu mà hỏi: "Chú, rốt cục họ Lương là người nào? Cả chú cũng..."
"Hừ, không nên hỏi thì đừng hỏi, tóm lại một câu, sau này thầy Lương đó chính là thánh chỉ, cháu chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng, đừng đến gây sự kiếm chuyện nữa!"
"Ngơ ra làm gì? Còn không cút nhanh về lên lớp!"
Sau năm phút, trong phòng đa truyền thông.
"Đinh linh linh!"
Khi tiếng chuông lên lớp vang lên, những học sinh trước đó còn đứng ở cửa ra vào xem náo nhiệt không nằm ngoài dự liệu mà đều đến trễ, Lương Siêu bảo họ đứng hết ở đằng sau phòng học, chờ xong tiết học lại xử lý.
Mà những người này đang trong độ tuổi thanh xuân phản nghịch, cho dù đều biết Lương Siêu có thân phận không tầm thường, nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu, chỉ ngóng trông có người giúp bọn họ xả cơn giận này.
Mà sau khi hai công tử cao cấp nhất trong lớp hai là Từ Giang, Trương Thỉ đều liên tục thua trong tay Lương Siêu, hi vọng của bọn họ đều đặt hết lên người đại lão Đường Vân.
Thế là không ít người đều lén lấy điện thoại ra, bắt đầu gửi tin nhắn cho Đường Vân.
"Đường thiếu gia, online xin giúp đỡ, rất cấp bách!"
"Đường đại thiếu gia mau tới đi, anh không tới nữa thì họ Lương này sẽ lật trời mất!"
"Chúng en đều không đối thủ, mau tới!"
Nửa giờ sau, Đường Vân đã xuất hiện dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, nhưng không phải đi tới, mà là... Bị xách đến.
Chỉ thấy ngọc bài kia được điêu khắc từ ngọc Dương Chi thượng hạng, có hình rồng bá đạo, khi thấy mặt chính diện của nó có khắc một chữ "Võ", trong lòng Trương Vĩ lập tức run lên.
Gã suy nghĩ mấy giây rồi vội vàng lật khối ngọc bài kia lên, khi thấy phía sau có khắc chữ "Ngoại" ra thì triệt để mắt trợn tròn.
Mà bởi vì gã cúi đầu, Trương Thỉ cũng không nhìn thấy biểu lộ khoa trương giờ phút này của gã, vẫn còn tiếp tục đắc ý với Lương Siêu.
"Họ Lương, nếu hiện tại quỳ xuống, dập đầu ba cái cho tôi và cam đoan sau này cách xa Nguyệt nhi thì tôi còn có thể cầu xin giúp anh."
"Đừng mơ đến chức danh giáo sư, nhưng giữ anh lại trường đại học làm giảng sư, hoặc là phụ đạo viên cũng không thành vấn đề."
"Như vậy cũng coi như để lại cho anh một cái bát sắt, không đến mức chết đói, ha ha ha!"
Nhưng hắn ta cười không được hai tiếng thì Trương Vĩ sắc mặt xanh đỏ giao nhau đã bị dọa đến toàn thân run lên một cái, sau đó lập tức hung hăng tát vào đầu hắn ta!
Đùng!
Một âm thanh trầm thấp trầm vang lên, nghe thôi cũng đã thấy đau!
"Chú, chú đánh cháu làm gì?"
Trương Thỉ che lấy đầu mà hỏi, mà Trương Vĩ cũng không kịp giải thích cái gì, lập tức cung cung kính kính dâng ngọc bài hình rồng bằng hai tay lên cho Lương Siêu dưới ánh mắt ngạc nhiên của hắn ta.
"Lương, Lương chỉ huy sứ, thật xin lỗi, trước đó tiểu nhân không biết thân phận của ngài, cho nên lời ăn tieg nói đã, đã đắc tội nhiều, mong rằng ngài đại nhân đại lượng, xin đừng chấp nhặt với tiểu nhân!"
Chỉ huy sứ?
Đó là cái quỷ gì?
Trương Thỉ không hiểu ra sao, nhưng Thượng Quan Nguyệt biết sơ lược vế hệ thống cấp bậc nội bộ của Võ Minh lại khựng lại, kinh ngạc mà phức tạp nhìn về phía Lương Siêu.
Loại chỉ huy sứ có thể làm thư ký đứng đầu thành phố cấp bậc tương đương với trưởng lão cấp năm cung kính như thế, chỉ có một loại, đó chính là chỉ huy sứ ngoài biên chế cấp bậc đồng đẳng với trưởng lão cấp hai!
"Ai... Ông anh này, anh đang làm gì vậy"
Lương Siêu khẽ thở dài một cái, lời còn chưa nói hết đã dọa Trương Vĩ phịch một tiếng quỳ xuống đất, khiến không ít học sinh lớp hai chung quanh đang chờ xem trò hề của Lương Siêu nghẹn họng nhìn trân trối.
Chú của Trương Thỉ là nhân vật mà dù đối mặt với hiệu trưởng cũng có thể chuyện trò vui vẻ, hiện tại lại quỳ xuống như vậy sao?
Điều này khiến bọn họ dần dần ý thức được, địa vị của thầy Lương mới tới này hình như... Thật không nhỏ!
"Ngài tuyệt đối đừng gọi tiểu nhân như vậy, tôi không chịu nổi tiếng ông anh này đâu!"
"Mau mau đứng dậy. Tôi ăn ngay nói thật, tôi thật sự không muốn làm giáo sư cấp 1 và chỉ huy sứ gì đó, thực sự quá phiền phức, lúc trước tôi cũng bị Võ Minh lừa."
Trương Vĩ: "..."
Có thể khiến Võ Minh lưa đi làm chỉ huy sứ ngoài biên chế, con mẹ nó là dạng trâu bò gì nữa?
"Ông anh à, vừa rồi tôi thấy anh ghê gớm như vậy, tôi thật sự rất mừng! Nếu anh có truất hết quyền lực của tôi thì quá tốt! Chỉ cần anh truất được thì sau này tôi chẩn bệnh miễn phí cho anh được không? Y thuật của tôi rất không tệ, thằng nhãi này có thể chứng minh."
Nói xong, Lương Siêu chỉ vào Từ Giang cũng có mặt ở đây.
Từ Giang bất ngờ không biết làm sao, đồng thời cũng nhớ tới hôm qua sau khi về nhà, cậu ta có dùng đến những loại thuốc thoa ngoài da mà Lương Siêu cho, hôm nay vết bầm trên mặt đã khỏi hết, cậu ta liên tục gật đầu.
"Đúng, thầy, thầy Lương của chúng ta thật sự có y thuật rất cao..."
"Đúng cái rắm! Trước đó là cậu gửi video cho Trương Thỉ đúng không? Loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn am hiểu gây sự như cậu là ghê tởm nhất, lát nữa tôi sẽ đề nghị trường học đuổi học các cậu, hiện tại cút qua một bên đi!"
Vẻ mặt Từ Giang lập tức suy sụp, Trương Vĩ lại đau khổ cầu khẩn Lương Siêu.
Cuối cùng Lương Siêu bất đắc dĩ thở dài, rất khó xử mà cất ngọc bài kia vào, lại nói: "Vừa rồi anh nói cái gì? Tôi ra tay với cháu anh, còn tiến hành uy hiếp với cậu ta? Ừm, là tôi không đúng, vậy tôi lập tức nói xin lỗi được không?"
Trương Vĩ vừa đứng dậy, nghe xong lời này lại suýt bị hù quỳ xuống, liên tục khoát tay:
"Không không không!"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Gã lập tức hung ác đá Trương Thỉ một chân: "Thân là học sinh, không biết tôn sư trọng đạo, còn gan to bằng trời muốn tranh giành tình nhân với thầy giáo? Mày bị ngu à!"
"Còn nữa, cha mẹ mày tốn tiền tốn tâm tư đưa mày đến nơi đây là để đọc sách học tập! Nhưng mày lại cả ngày trốn học không làm chuyện đàng hoàng, quả thực chẳng ra làm sao cả!"
Bị chú mình mắng chửi dạy dỗ như vậy một trận, Trương Thỉ ngốc đến mấy cũng biết lần này mình đã đá phải thép tấm, không đợi Trương Vĩ mở miệng, Trương Thỉ bắt đầu cong lưng xin lỗi Lương Siêu, dáng vẻ này không khác gì một đứa cháu trai.
Thấy thế, Lương Siêu lắc đầu cười một tiếng, cũng không quan tâm đến hắn ta nữa mà vỗ vỗ Thượng Quan Nguyệt vẫn luôn cúi đầu, có vẻ hơi rầu rĩ không vui rồi rời đi.
"Phù... Coi như qua chuyện..."
Thấy dáng vẻ như trút được gánh nặng của chú mình, Trương Thỉ không hiểu mà hỏi: "Chú, rốt cục họ Lương là người nào? Cả chú cũng..."
"Hừ, không nên hỏi thì đừng hỏi, tóm lại một câu, sau này thầy Lương đó chính là thánh chỉ, cháu chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng, đừng đến gây sự kiếm chuyện nữa!"
"Ngơ ra làm gì? Còn không cút nhanh về lên lớp!"
Sau năm phút, trong phòng đa truyền thông.
"Đinh linh linh!"
Khi tiếng chuông lên lớp vang lên, những học sinh trước đó còn đứng ở cửa ra vào xem náo nhiệt không nằm ngoài dự liệu mà đều đến trễ, Lương Siêu bảo họ đứng hết ở đằng sau phòng học, chờ xong tiết học lại xử lý.
Mà những người này đang trong độ tuổi thanh xuân phản nghịch, cho dù đều biết Lương Siêu có thân phận không tầm thường, nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu, chỉ ngóng trông có người giúp bọn họ xả cơn giận này.
Mà sau khi hai công tử cao cấp nhất trong lớp hai là Từ Giang, Trương Thỉ đều liên tục thua trong tay Lương Siêu, hi vọng của bọn họ đều đặt hết lên người đại lão Đường Vân.
Thế là không ít người đều lén lấy điện thoại ra, bắt đầu gửi tin nhắn cho Đường Vân.
"Đường thiếu gia, online xin giúp đỡ, rất cấp bách!"
"Đường đại thiếu gia mau tới đi, anh không tới nữa thì họ Lương này sẽ lật trời mất!"
"Chúng en đều không đối thủ, mau tới!"
Nửa giờ sau, Đường Vân đã xuất hiện dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, nhưng không phải đi tới, mà là... Bị xách đến.
Bình luận facebook