• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyền Nhân Thiên Y (1 Viewer)

  • Chương 321-325

Chương 320: Thằng nhãi, trước đó bị đánh chưa đủ à?

Đám người: "..."

Nữ cường nhân, cô gái sắt giới kinh doanh xưa nay nổi tiếng với tác phong cứng rắn lại bị bắt chẹp sao?

Thanh niên đẹp trai này thật là trâu bò...

Sau một lát, một y sư chủ nhiệm trong đó đột nhiên nói: "Nếu không sai thì hình như ngài chính là Y Thánh đã đoạt giải nhất trong cuộc thi Trung y lần trước đúng không?"

Lương Siêu cười lắc đầu: "Hư danh mà thôi, được những tiền bối trung y để mắt mới gọi như vậy, tôi cũng giống như chư vị, đều là một thầy thuốc bình thường thôi."

"Ha ha, ngài khiêm tốn."

"Đúng vậy, Trương lão chính là y sư cấp bậc đặc biệt được Phó viện trưởng bệnh viện chúng tôi mời, cả ông ấy cũng khen y thuật của ngài không dứt miệng."

"Có ngài ở bên cạnh chiếu cố Diệp Khuynh Thành thì trước đó chúng tôi cũng chỉ lo xa quá mà thôi."

"Hừm." Lương Siêu gãi gãi đầu, buông tay nói: "Tôi rất bận rộn, cũng không rảnh canh giữ bên cạnh chiếu cố cô ấy cả ngày, cho nên nên giao công việc nặng nề này cho các vị. Tôi còn bận bịu, đi trước."

Nói xong, hắn rời khỏi bệnh viện dưới ánh mắt như muốn giết người của Diệp Khuynh Thành.

"Lương Siêu! Anh, anh là tên chết bầm!"

Mấy người ở đây lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, vừa rồi biểu hiện của Diệp Khuynh Thành rõ ràng là có ý với Lương Y Thánh kia mà!

Còn có chuyện gì quan trọng hơn ở lại bên cạnh Diệp đổng sự, bắt được trái tim của mỹ nhân?

Nghĩ nửa ngày đám người cũng không nghĩ ra, liếc nhìn nhau rồi đành lắc đầu cười khổ, thầm nói vị Lương Y Thánh này thật là có tính cách!

Không chừng điểm mà Diệp đổng sự ưa thích hắn là do hắn không giống với người khác?

Vừa xuống thang máy, hắn đã diện đụng phải Diệp Tiêu, vốn không muốn phản ứng tên ngốc này, nhưng cậu ta lại chủ động đi lên chào hỏi: "Anh rể, hậu sự của chị Ngọc và đứa bé đã được em thu xếp ổn thoả, ý của chị em là ba ngày sau làm xong tang lễ cho chị Ngọc, để hai mẹ con họ xuống mồ an nghỉ thì em sẽ về tập đoàn đi làm. Đảm nhiệm... chức phó tổng."

"Đây là chuyện nhà của các người, không cần nói cho tôi biết."

Sau khi kạnh lùng nói xong một câu, Lương Siêu cất bước muốn đi, mà Diệp Tiêu lại đuổi theo, nói: "Anh rể, em, em biết bây giờ anh không muốn để ý đến em. Nhưng em vẫn muốn gặp mặt trực tiếp để nói lời xin lỗi, hi vọng anh có thể chấp nhận. Mặt khác, em không định đi làm phó tổng, em muốn làm từ tầng dưới chót, vào nhà máy làm mấy năm, làm sale mấy năm để nếm thử tất cả những nổi khổ trước đó chị em từng nếm trải."

Hả?

Lương Siêu dừng bước, quay đầu kinh ngạc mà nhìn cậu ta.

Thằng nhãi này có thể đưa ra quyết định như thế cũng làm hắn lau mắt mà nhìn.

"Được, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu."

Nói xong, liền quay người rời đi.

Diệp Tiêu vẫn nhìn theo bóng lưng hắn dần dần đi xa, sau đó thoải mái cười một tiếng.

Giữa những người đàn ông không cần nói quá nhiều, một đôi lời là đủ rồi.

Hai ngày sau, buổi hòa nhạc của Cung Vũ được cử hành đúng hạn.

Bởi vì thanh danh Cung Vũ tích góp, lại thêm trước đó bị dính scandal không thể hiểu nổi, khiến không ít người đều sinh ra cảm giác đồng tình thương tiếc cô.

Cho nên quy mô hội fan hâm mộ không những không nhỏ, ngược lại còn tăng lên không ít, cho nên vé vào cửa buổi hòa nhạc này rất khan hiếm đắt đỏ.

Nó được tổ chức bên ngoài sân thể dục Ngọc Hoa, người đông nghìn nghịt, tiếng người huyên náo.

Lương Siêu, những cô gí Thượng Quan Nguyệt, Liễu Băng Khanh và đám bạn bè sinh viên trong lớp thứ hai của đại học Đế Kinh đã được an bài đến vị trí tốt nhất.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Mà khi mọi người mới chen ra từ đám người đông đúc, đi đến cổng sân thể dục chuẩn bị đi vào thì Đường Vân Phi chống gậy đột nhiên thét to một tiếng: "Ê, nhìn xem đây là ai?"

"Đây không phải hoàng tử tình ca Mạc Tiểu Hàm của đại học chúng ta sao? Nhìn anh như vậy cũng là tới tham gia buổi hòa nhạc của minh tinh Cung Đại sao?"

Mạc Tiểu Hàm mặt mũi bầm dập, hai cánh tay đều bó thạch cao hơi sửng sốt, không ngờ sẽ đụng phải người của lớp số hai ở đây, không khỏi hung ác cắn răng.

Mà lão già râu xám cao một mét tám, thân thể cường tráng cơ bắp cuồn cuộn đi theo phía sau anh ta nheo mắt lại nhìn bọn người Đường Vân Phi một cái.

Thấy ai trong bọn họ cũng cà lơ phất phơ, nhưng trong đó lại lộ ra dáng vẻ cao quý, ông ta lập tức suy đoán được đại khái thân phận của bọn họ.

"Tiểu thiếu gia, bọn họ chính là đám sinh viên trước đó đánh cậu sao? Có cần lão hủ ra tay, để chúng còn thảm hơn cậu, giúp cậu rút cơn giận trong lòng hay không?"

Đám người nghe vậy cũng không chút sợ hãi mà cười cười.

Bây giờ tuy bọn họ đều không dẫn theo người trong nhà, nhưng Lương Siêu đang đứng phía sau bọn họ, sợ cái đinh gì chứ?

Dù Mạc Tiểu Hàm cũng rất trả thù, nhưng suy xét đến đối phương đều có thân thế bối cảnh, nếu như chỉ có một người thì anh ta sẽ không hề kiêng kỵ mà báo thù, nhưng số người quá đông, đành phải cố nén cục tức này.

"Bỏ đi Mông lão, buổi hòa nhạc sắp bắt đầu, chúng ta đi vào trước đi."

"Ai..."

Mông Hoằng lắc đầu thở dài, tiểu thiếu gia cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách quá nhu nhược.

"Nguyệt Nhi."

Trước khi đi, Mạc Tiểu Hàm lại nhìn Thượng Quan Nguyệt trong đám người, không cam lòng nói: "Mới quen một ngày đã dẫn em về nhà, nhất định không phải thứ tốt!"

"Mặc kệ em có chấp nhận tình yêu của anh hay không, nhưng anh vẫn hi vọng em có thể sớm ngày quay lại, nếu bị ức hiếp bắt nạt gì cũng có thể tìm anh. Có Mạc Tiểu Hàm này ở đây thì tuyệt đối không để kẻ nào làm em tủi nhục!"

Nghe xong lời này, Lương Siêu lập tức nhướng mày kiếm lên.

Nói gần nói xa, đâm chọt trước sau đều là nhắm vào mình, thỉnh thoảng còn trừng hắn!

Chẳng qua vừa nghĩ tới hôm nay là buổi hòa nhạc của Cung Vũ, Lương Siêu không muốn làm lớn chuyện, thế là chỉ liếc nhìn hắn, cảnh cáo: "Thằng nhãi, trước đó bị đánh chưa đủ à? Hay cảm thấy đem theo ông lão này bên cạnh thì ta đây giỏi lắm? Đến xem hòa nhạc thì xem đàng hoàng đi, đừng gây chuyện, hiểu chưa?"
Chương 321: Một bài tình ca

"Làm càn!" Mông Hoằng giận dữ muốn lập tức ra tay, nhưng lại bị Mạc Tiểu Hàm giữ chặt lại.

"Mông lão, đừng chấp nhặt với hắn. Loại cặn bã như hắn còn chưa xứng để ông ra tay, bẩn tay còn phải rửa thì quá phiền phức."

Nói xong thì Mạc Tiểu Hàm muốn rời đi.

Mông Hoằng thấy thế lại thầm than, cảm thấy bình thường dù tính cách Mạc Tiểu Hàm không cứng cỏi, nhưng chưa bao giờ thấy anh ta nhu nhược sợ hãi giống như đêm nay!

Người trong lớp hai đều có bối cảnh của riêng mình, gia thế đều không tầm thường, không dám làm nhiều người cùng phẫn nộ cũng có thể lý giải.

Nhưng thằng nhãi trẻ tuổi này là cái thá gì?

Đã được đà lấn tới như thế mà ông ta còn không thể trừng trị?

Nhưng ông ta không biết là Mạc Tiểu Hàm làm vậy không phải vì sợ hãi, mà do có tính toán của riêng mình.

Làm một sinh viên nghệ thuật, dù thế nào anh ta cũng rất hài lòng với kỹ thuật diễn và điều kiện bề ngoài, cũng như tiếng nói và kỹ năng ca hát của Cung Vũ, chẳng những là fan trung thành của cô, mà còn thèm nhỏ dãi cô đã lâu.

Chỉ tiếc trước đó Cung Vũ rất ít đến Đế Kinh, lúc trước anh ta còn chuẩn bị dành thời gian tìm đến cô, kiếm cơ hội âu yếm, Cung Vũ lại đột nhiên bị cấm sóng, chuyện này làm anh ta rất phiền muộn.

Mà bây giờ Cung Vũ tái xuất, còn tổ chức buổi hòa nhạc quy mô lớn đến trước nay chưa từng có, tâm tư của anh ta lại bắt đầu lay động.

Trước khi đến anh ta đã thầm hạ quyết tâm, đêm nay nhất định phải chiếm được Cung Vũ! Muốn thưởng thức mùi vị của nữ thần quốc dân này!

Cho nên hôm nay anh ta nhất định phải thể hiện mặt tốt nhất của mình ra trước mặt Cung Vũ, phải làm một người khiêm tốn, nho nhã lễ độ, sao có thể đánh nhau phá rối kia chứ?

Còn món nợ với Lâm Mặc thì sẽ sớm có ngày tính đến thôi!

"Mông lão, chúng ta đi thôi. Hiện tại Cung Vũ tiểu thư đã lên đài, tôi đang chờ nhìn thấy phong thái của cô ấy."

"Tôi khinh!" Đường Vân Phi không ưa nổi bộ dạng làm ra vẻ của Mạc Tiểu Hàm, lập tức mắng: "Thứ dối trá như anh cũng xứng được nhìn thấy phong thái của Cung đại minh tinh? Có tin chỉ một câu của thầy Lâm thôi cũng đủ để anh xéo đi hay không?"

"A... Thầy Lâm của các người trâu bò quá nhỉ, các người đừng nói với tôi buổi hòa nhạc này là hắn mở cho Cung Vũ tiểu thư đấy? Vậy các người cũng to mồm thật."

Trương Thỉ trêu tức cười một tiếng, nói: "Buổi hòa nhạc này không phải thầy Lâm mở, nhưng Cung Vũ đại minh tinh lại là của thầy Lâm."

"Họ Mạc, chắc anh còn chưa biết đúng không? Cung Vũ đại minh tinh là người phụ nữ của thầy Lâm, hơn nữa người ta đã sớm ở chung với nhau, thế nào? Buồn bực không? Có tức không?"

Nghe vậy thì Mạc Tiểu Hàm dừng bước, nhưng cũng không quay đầu lại mà khinh thường cười lạnh và nói: "Xem ra các người to mồm thật, sao không nói mỹ nữ cả thế giới này đều là của họ Lâm?"

"Ấu trĩ!"

Từ Giang trừng mắt ngẩn ra, sau đó lại muốn mắng hai câu, nhưng bị Lâm Mặc cười cười ngăn lại, cãi nhau với một tên ranh cũng chẳng thú vị gì.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Nửa giờ sau, trên đài biểu diễn.

Cung Vũ trang điểm tinh xảo quần áo lộng lẫy bước lên sàn, phong tình và khí chất cao quý toả ra từ betr cô ấy không biết đã làm bao nhiêu fan hâm mộ dưới khán đài mê đắm choáng váng.

Sau một hồi yên tĩnh ngắn ngủi, Cung Vũ bắt đầu biểu diễn trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt như sấm.

Mà khúc nhạc cô biểu diễn không phải nhạc lưu hành mà mọi người quen, đó là một bài nhạc mang đậm phong cách cổ xưa, lại càng gia tăng khí chất của Cung Vũ.

Dưới đài, Mạc Tiểu Hàm yêu thích thanh nhạc liên tục gật gù, nghe đến mê mẩn.

"Một đêm phong tuyết, vó ngựa đạp hồng trần nơi biên ải."

"Đao kiếm dồn dập, một thân hồng y gửi phong trần."

"Máu vẩy Hoang thành, tuổi xuân nhiễm sắc."

"Ta dùng sinh mệnh viết lại, đời sau gặp nhau, chớ chờ."

"..."

Đám người nghe như si như say, mà nghe được một lát thì không ít người đều phản ứng lại.

Lần này Cung Vũ nữ thần biểu diễn một bài tình ca!

Một bài tình ca mà người con gái ẩn ý biểu đạt yêu thương với một chàng trai!

Nhìn theo xu hướng này, tiếp theo 99% sẽ tung ra chiêu mạnh đây!

Trong chốc lát, toàn trường đều sôi trào!

Dù là nam hay nữ thì ngọn lửa tám chuyện trong lòng cũng lập tức bốc cháy, đều nhao nhao suy đoán rốt cuộc người đàn ông có thể làm Cung Vũ nữ thần tỏ tình trước mặt mọi người như thế là thần thánh phương nào?
Chương 322: Kẻ cuồng tự luyến!

Sau đó, Mạc Tiểu Hàn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, anh ta hỏi: “Ông Mông, ông đã chuẩn bị quà tặng đưa đến cho Cung Vũ chưa?”

“Tôi đã tặng rồi ạ.”

“Tôi nghe những người bên dưới nói rằng quà đã được chuyển đến phòng thay đồ của Cung Vũ thông qua nhân viên của truyền thông Thiên Ngu.”

“Tốt lắm.”

Nụ cười trên gương mặt của Mạc Tiểu Hàn càng đậm hơn, ánh mắt anh ta nhìn Cung Vũ đang ca hát trên sân khấu ngày càng nóng bỏng.

Chắc hẳn là Cung Vũ vô cùng cảm động trước món quà độc nhất vô nhị mà anh ta gửi đến cho nên cô ấy đã cố tình thay đổi tiết mục và hát bản tình ca này dành riêng cho anh ta!

Đúng, nhất định là như vậy!

Một lúc sau.

“Tóc đen đã trở thành sương thu, mấy bầu tâm sự lệ nóng cũng thành lạnh

Tiếng tỳ bà, một đoạn đường ta còn đang chờ

….

Vẽ nên ba thước chỉ vì muốn linh hồn này đổi thành sinh mệnh có Người

Kể lại đoạn nhân duyên này để kiếp sau nối lại dây tơ hồng

Mũi kim may hận vì chẳng may được gối uyên ương

Dành cả đời này bên cạnh Người, vững lòng chờ đợi duyên phận này.”

(Số mệnh - CRITTY)

Khi bài hát đến đoạn cao trào, Mạc Tiểu Hàn lập tức giơ tay ra hiệu cho nhân viên công tác.

Các nhân viên công tác lập tức hiểu ý và ngay sau đó. danh sách phần thưởng của người hâm mộ hiển thị trên màn hình lớn phía sau sân khấu buổi hòa nhạc đã biến mất, thay vào đó là một dòng phụ đề lớn.

Ngài Mạc Tiểu Hàn thưởng cho em gái Cung Vũ 1314 vạn tệ!

1314?

Khi vừa nhìn thấy, mọi người đều hét lớn một tiếng và cảm thán lần này Mạc Tiểu Hàn đúng là chơi lớn. Phần thưởng của một mình anh ta còn nhiều hơn tất cả các phần thưởng lúc nãy cộng lại, chẳng trách anh ta đứng đầu danh sách!

“Ôi trời, đầu óc của tên họ Mạc này có vấn đề à?”

“Anh ta cho rằng bản tình ca của nữ thần Cung Vũ là dành cho mình sao? Đúng là đồ tự luyến!”

“……”

Đường Vân Phi cùng với những người khác khinh bỉ, Lương Siêu lắc đầu cười nhạt, trong lòng thầm cảm ơn Mạc Tiểu Hàn đã làm vậy vì Cung Vũ. Nhờ hơn 1000 vạn của anh ta, buổi hòa nhạc tối nay của Cung Vũ sẽ lại càng thành công vang dội. Sự đóng góp của người hâm mộ đè bẹp các ngôi sao nổi tiếng hàng đầu khác.

Khi bài hát kết thúc, sau khi nghỉ một chút, Cung Vũ lại cầm mic lên, nụ cười ngọt ngào và hạnh phúc xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp mê hoặc chúng sinh.

“Đêm nay, tôi rất biết ơn tất cả người thân, bạn bè và người hâm mộ đã đến cổ vũ cho tôi.”

“Không chỉ chuẩn bị ca khúc đặc biệt này dành cho mọi người mà tôi còn chuẩn bị một phần vô cùng đặc biệt khác muốn mọi người cùng nhau chứng kiến, đó là…”

“Tôi muốn công bố người đàn ông mà tôi yêu và muốn ở bên cạnh cả đời!”

Liệu đây có phải là thông báo chính thức không?

Ngay sau đó, một tràng vỗ tay như sấm của khán giả vang lên!

Tất cả đều nhìn về hướng mà bàn tay của Cung Vũ dần dần giơ lên chỉ tới, họ muốn nhìn qua một chút phong thái của người đàn ông đó.

“Tiếp sau đây xin mời người tôi yêu lên sân khấu!”

Lương Siêu cười khổ và khẽ lắc đầu. Liễu Băng Khanh, Liễu Băng Loan, Mộ Khuynh Tuyết đều nhìn về phía hắn và nói: “Sau ngày hôm nay, nhất định anh sẽ nổi tiếng toàn quốc.”

“Bạn trai của nữ thần Cung Vũ, danh hiệu này còn nổi gấp mấy lần danh hiệu thánh y của anh.”

Lương Siêu khẽ thở dài. Khi hắn đang định đứng dậy thì ánh đèn sân khấu của khán giả đột nhiên chuyển hướng và tập trung vào người vừa đứng dậy là Mạc Tiểu Hàn…

Lúc này, Mạc Tiểu Hàn dùng một tay vuốt thẳng cổ áo, tay còn lại không ngừng vẫy chào hỏi khán giả, hưởng thụ ánh mắt của người hâm mộ.

Tuy nhiên sau đó, Mạc Tiểu Hàn còn muốn lên sân khấu giao lưu cùng Cung Vũ.

Hình ảnh trên màn hình lớn phía sau Cung Vũ đột nhiên thay đổi, cùng với hiệu ứng pháo hoa đặc biệt là hình ảnh Cung Vũ và một người đàn ông đang nắm tay và nhìn nhau trìu mến xuất hiện.

Người đàn ông trong bức ảnh không ai khác chính là Lương Siêu.

Bức ảnh này được chụp dựa theo yêu cầu của Cung Vũ vào sáng nay.

Thấy vậy, Lương Siêu chậm rãi đứng dậy còn Mạc Tiểu Hàn hoàn toàn sững sờ. Anh ta nghe thấy xung quanh mình có rất nhiều lời chế nhạo.

Chế nhạo anh ta vô liêm sỉ và ảo tưởng sức mạnh.

Thậm chí còn có nhiều người cười chê anh ta là kẻ cuồng tự luyến!

Nữ thần Cung Vũ người ta làm gì biết anh là ai?

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 323: So tài ca hát?

Rất nhanh, ngay cả Mông Hoằng cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, trên khuôn mặt già nua tràn đầy sự xấu hổ, mà nhìn về phía Mạc Tiểu Hàm.

"Tiểu chủ nhân, chúng ta đi thôi?"

Mạc Tiểu Hàm không nói gì, cũng không có ý định rời đi, mà lại nhìn chằm chằm vào Lương Siêu đang chậm rãi đi lên khán đài, lòng ghen tị trong nội tâm bắt đầu điên cuồng bốc cháy!

Những gì người trong lớp phú nhị đại vừa nói đều là sự thật!

Nữ thần Cung Vũ thực sự là người phụ nữ của tên họ Lương này sao!

Tại sao?

Anh ta hoàn toàn không hiểu tên họ Lương này có sức hút gì ngoài diện mạo có chút đẹp trai kia!

Những cô gái mà tôi thích, những nữ thần trong làng giải trí mà tôi thèm muốn từ lâu đều là người phụ nữ của hắn!

Lúc này, Lương Siêu đã bước lên khán đài.

Có chút bất đắc dĩ mà nhìn về phía Cung Vũ, hắn cười khổ nói: "Lúc trước cô nói muốn tôi phối hợp với cô, chính là tại buổi thông báo chính thức này sao? Nhưng quy mô này..."

"Có phải có hơi lớn rồi không? Cô cũng biết tôi không thích những thứ ồn ào náo động lớn như vậy mà."

Cung Vũ nghe vậy, không khỏi lè lưỡi đùa giỡn, nói: "Nhưng anh đã đồng ý với tôi rồi đấy thôi, năn nỉ anh đó giúp tôi lần này đi, tôi cam đoan chỉ lần này thôi."

"Có được không?"

Nhìn dáng vẻ Cung Vũ duỗi một ngón tay, làm nũng trên sân khấu, làm dưới bật lên một tràng tiếng sói tru!

"Bốp..."

"Haizz, thật sự bó tay mà."

Sau khi nói xong, Lương Siêu chủ động nắm tay Cung Vũ, bắt đầu tương tác ngọt ngào với cô ấy.

Dù hắn không thích cảm giác đứng dưới ánh đèn sân khấu như bây giờ, nhưng hắn cũng không thể làm mất mặt trước mặt các fan nữ khác đúng không?

Nếu hắn thật sự làm vậy thì không ổn chút nào, không đáng mặt đàn ông.

Mà một lúc sau, khi hai người càng ngày càng phối hợp ăn ý với nhau, còn Mạc Tiểu Hàm không thể đứng nhìn thêm chút nào nữa, nếu như lần này bắt anh ta phải nuốt cục tức này chắc chắn sẽ không thể nào nuốt trôi xuống được. Nó sẽ biến thành một bóng đen trong tâm lý anh ta đó!

Không biết từ đâu anh ta đã giật lấy một chiếc micrô, lập tức chỉ vào Lương Siêu trên sân khấu, bắt đầu hét lên và chất vấn.

"Tên họ Lương kia!"

"Anh là thứ ăn chơi trác táng, còn là một tên lưu manh, làm sao xứng với nữ thần Cung Vũ được chứ!"

Ngay sau khi những lời này nói ra, khán giả trong hội trường liền náo động.

Lời này có nghĩa là, Cung Vũ đã yêu một tên tra nam?

Vậy thì chuyện này tuyệt đối là một tin tức nóng hổi trong giới giải trí rồi!

Sắc mặt Lương Siêu và Cung Vũ lần lượt tối sầm lại, Mạc Tiểu Hàm, một người tự cao tự đại điên cuồng đã hoàn toàn phá vỡ bầu không khí tốt đẹp trên sân khấu.

Nghe được càng ngày càng nhiều thanh âm chất vấn trong hội trường, ngay cả Cung Vũ bình thường rất ôn nhu cũng không khỏi nổi giận.

"Tôi không biết anh, anh là ai? Tại sao lại ác ý tung tin đồn vu khống..."

"Cung Vũ."

Lương Siêu vỗ vai Cung Vũ để cắt ngang lời của cô ta, sau đó cầm micrô lên, nhìn thẳng vào Mạc Tiểu Hàm ở dưới sân khấu, thẳng thắn nói: "Cậu nói đúng, ngoại trừ Cung Vũ ra, không chỉ một mà tôi còn có những người phụ nữ khác."

"Cái gì cơ?"

“Khi một người đàn ông có năng lực và tài trí đủ cao, trái tim của anh ta sẽ trở nên rộng rãi hơn, có nhiều ái tình hơn."

"Họ Lương tôi có thể ở đây thề rằng mỗi người phụ nữ của tôi đều là tình yêu đích thực của tôi và tôi có thể trao cho bất kỳ ai trong số họ như những thứ mà họ muốn, kể cả mạng sống của tôi."

Trên khán đài, tất cả các cô gái đều xúc động và vô cùng ngưỡng mộ.

Dám yêu, dám thừa nhận, cởi mở và thẳng thắn!

Đây là người đàn ông đích thực mà họ hằng ao ước!

Đồng thời, dưới sân khấu những tiếng chửi rủa Lương vực cũng dần yếu đi.

Nhưng mà, lần này Lương Siêu cũng không có buông tha cho kế hoạch bẩn thỉu của Mạc Tiểu Hàm, hắn hung hăng nhìn chằm chằm Mạc Tiểu Hàm mà hỏi: "Nhưng còn cậu thì sao? Tôi nghe nói cậu đã làm vô số nữ sinh ở trong trường đại học mang thai. Cậu có dám thừa nhận không?"

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

"Bạn trên giường thay đổi mỗi ngày, nhưng cậu luôn liên tục tuyên bố mình độc thân, chỉ để kiếm gái để chơi, cậu có dám thừa nhận không?"

Chỉ vài câu ngắn ngủi, đối tượng bị công kích bằng lời nói lập tức biến thành Mạc Tiểu Hàm...

Mạc Tiểu Hàm vô cùng tức giận, lập tức mắng: "Anh, anh có tư cách gì mà nói chứ!"

"Hiện tại nữ thần Cung Vũ vừa ra mắt bài hát mới, nếu anh thực sự có năng lực, có dám cùng tôi so tài ca hát không!"

"Dám không?!"
Chương 324: Hậu quả gây chuyện

Mọi người ở đây nghe vậy đều lập tức cảm thấy hào hứng.

Mà bọn người Thượng Quan Nguyệt, Đường Vân Phi lớp thứ hai lại mắng to vô sỉ. Một sinh viên nghệ thuật, còn là hoàng tử tình ca có tiếng của đại học Đế Kinh lại đi so tài ca hát với bác sĩ người ta?

"Họ Mạc, da mặt anh bớt dày một chút được không?"

"Mỗi ngành đều có người giỏi, ca hát là điểm mạnh của anh, có giỏi thì anh so cái khác với thầy Lương đi! Hoặc là trực tiếp đánh một trận với thầy! Anh dám không!"

"..."

Nhưng dù sao nhân số của bên Đường Vân Phi quá ít, mà người xem fan hâm mộ lại mang tâm lý thích xem náo nhiệt, cho nên rất nhanh giọng nói của họ đã bị đông đảo tiếng hô của fan hâm mộ bao phủ.

"Hát Karaoke! Hát Karaoke!"

"Hát Karaoke!"

Trên đài, Cung Vũ nhất thời cũng hoảng hồn không biết làm sao, lại nhìn về phía Lương Siêu với vẻ mặt day dứt.

"Thật xin lỗi, em không biết sẽ xảy ra tình huống này, làm anh không xuống đài được, em..."

"A, về sau có thể đừng xin lỗi anh không? Em làm vậy giống như anh là người ngoài, huống chi không phải chỉ là hát Karaoke à, không có gì to tát, tạm thời coi là một tiết mục giao lưu giữa hai ta đi."

Nói xong, hắn lại nâng microphone lên, chậm rãi nói trước ánh mắt của vạn người: "Một khúc Phượng Cầu Hoàng, Khoản Khoản Đông Nam Vọng. Tiếp theo, tôi dùng khúc Minh Tâm này làm quà đáp lễ đi."

Nói xong, Lương Siêu dồn khí đan điền, Huyền khí nhập vào tiếng nói, bắt đầu hát lên xa xăm.

"Có một mỹ nhân nọ, gặp mặt đã không quên."

"Một ngày không gặp nàng, nhung nhớ như cuồng say."

"Phượng bay lượn cao cao, tứ hải cầu hoàng."

"Bất đắc dĩ giai nhân không còn ở phương Đông."

"..."

Tiếng ca du dương lại thâm tình vang lên, có thể nói là càng hay hơn bài tình ca cổ phong trước đó hát ở chung cư.

Tuy Lương Siêu không phải sinh viên nghệ thuật, cũng chưa trải qua hệ thống học tập chuyên nghiệp, nhưng hắn vốn rất có thiên phú ở phương diện ca hát, khi còn bé Lương Nghiên đi ngủ đều phải nghe hắn hát mới được.

Hơn nữa có Huyền khí gia trì khiến cho tiếng ca càng tràn ngập ma lực, hắn vừa hát thì đám người như nhìn thấy cảnh một đôi Phượng Hoàng làm bạn bay múa phía sau hắn...

Mà sau khi Lương Siêu hát xong, không ít người đều trầm mê trong ý cảnh đó, thật lâu sau cũng không cách nào kềm chế.

Đừng nói là người bên ngoài, cho dù là Cung Vũ cũng bị tài năng Lương Siêu đột nhiên bày ra làm kinh ngạc, lúc này đang si ngốc mà nhìn đối phương.

Lại qua hai ba phút, dưới đài lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền, làm Mạc Tiểu Hàm còn đang ngây người nhảy dựng lên một cái, sau đó sắc mặt triệt để âm trầm xuống.

Không bàn đến kỹ năng ca hát ai cao ai thấp, nhưng chỉ bài hát rất hợp với tình hình và ý cảnh này thì anh ta hoàn toàn không thể làm được!

Mà đúng lúc này, Lương Siêu trên đài hất cằm với anh ta: "Không phải vừa rồi anh muốn hát Karaoke à? Đi lên đi?"

Soạt soạt soạt!

Trong chớp mắt tiếp theo, nhân viên của truyền thông Thiên Ngu rất phối hợp mà soi đèn chiếu lên người Mạc Tiểu Hàm.

Dĩ nhiên không phải giúp anh ta lộ mặt, mà là cho mọi người ở đây cơ hội chụp ảnh, chụp cho rõ dáng vẻ thằng hề này. Sau đó thì gửi lên tài khoản xã hội, tạo thành meme rồi có thể trở thành trò cười lúc rảnh rỗi của mọi người.

"Sao vậy? Yêu cầu hát là anh, bây giờ lại không dám đi lên à? Vậy tôi sẽ rất buồn đấy, nói xem anh chả có chút bản lĩnh gì mà còn muốn học người ta khiêu khích, giành gái? Mặt đâu ra vậy?”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

"Anh!"

Bị Lương Siêu liên tục móc họng, sắc mặt Mạc Tiểu Hàm lập tức đỏ lên, tức giận đến mức cảm thấy phổi sắp nổ tung!

Nếu không trút được cơn giận này thì đời này anh ta phải sống dưới cái bóng của Lương Siêu!

Huống chi hiện tại anh ta đã đủ nổi danh, a không, là đủ mất mặt, vậy thì chẳng cần gì phải kiêng kỵ nữa!

Trong lòng nghĩ như vậy, Mạc Tiểu Hàm lập tức giơ tay chỉ vào Lương Siêu trên đài, gồn hết uất ức trước đó cố nén ra mà hét lớn lên: "Mông lão! Phế thằng khốn này cho tôi! Cắt giống của hắn rồi rút lưỡi cho tôi! Tôi xem sau này hắn còn ngủ với đàn bà thế nào! Còn hát thế nào!"

"Được!"

Mông Hoằng lập tức gật đầu, trong từng tràng tiếng mắng tức giận, khiển trách và kinh hô, ông ta bỗng giẫm một cái lên mặt đất rồi bật lên, trong một nháy mắt đã trực tiếp bay lên biểu diễn đài, như mãnh hổ hạ sơn nện một quyền về hướng Lương Siêu!

"Dám làm nhục tiểu thiếu gia nhà tao như vậy, mày đáng chết!"

Dám ra tay?

Vẻ mặt Lương Siêu lập tức đanh lại, vỗ nhẹ lên bả vai Cung Vũ rồi đẩy cô về phía sau, thân thể bỗng trầm xuống, trong nháy mắt đã hội tụ hơn phân nửa Huyền khí trong cơ thể vào lòng bàn tay, lập tức tung ra!

Ngay lúc lão già này phóng ra khí thế thì Lương Siêu đã phát giác tu vi của ông ta đã đạt tới Kim Đan Kỳ Sơ Kỳ.

Bởi vậy hắn sẽ không khinh địch, tuy không dùng toàn lực nhưng cũng coi như nghiêm túc.

Bành!

Trong khoảnh khắc, một tiếng nổ đùng đùng vang lên.

Quyền chưởng giao nhau, nắm đấm của Mông Hoằng bị nắm chặt lấy, nhưng vẫn không ngừng phát lực, hai người không nhúc nhích mà bắt đầu so đấu.

"Lão già." Lương Siêu lạnh lùng nói: "Gây chuyện trong buổi hòa nhạc của người phụ nữ của tôi, ông xác định mình có thể gánh nổi hậu quả?"
Chương 325: Thượng Quan Nguyệt bị trói

Khi cảm nhận được sức mạnh trong lòng bàn tay Lương Siêu, Mông Hoằng cũng giật mình.

Độ tuổi này mà đã đột phá đến Bán Bộ Kim Đan Kỳ thì tuyệt đối xem như nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi, có lẽ còn có thân thế bối cảnh.

Nhưng bây giờ ông ta đã ra tay, mà còn ở trước mặt nhiều người như vậy, nếu e dè thu tay lại rồi cúp đuôi rời đi thì quá mất mặt.

"Hừ! Chỉ là Bán Bộ Kim Đan Kỳ mà đã hung hăng ngang ngược như thế, vậy hôm nay lão hủ sẽ thay sư tôn trưởng bối của cậu dạy dỗ lại, để cậu biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên!"

"Rống!"

Sau một tiếng quát chói tai, Mông Hoằng bỗng phát lực, Lương Siêu nhíu mày lại, viên Kim Đan có khắc phù triện mới hình thành trong đan điền lập tức phát tán ra từng ánh vàng mờ mịt!

Sức mạnh trong lòng bàn tay càng tăng lên, qua qua mười mấy giây, Mông Hoằng cảm giác quả đấm của mình truyền đến từng cơn đau nhức!

Còn đến không kịp kinh hãi thì Lương Siêu đã quát khẽ một tiếng, toàn thân bỗng lóe lên tia sáng, sức mạnh như dời non lấp bể đột nhiên bộc phát!

Hắn trực tiếp nhấc Mông Hoằng lên, sau đó quăng ông ta bay văng ra cổng hội trường cách đó hơn trăm mét.

"Oanh!" Cánh cửa lập tức bị đập tan nát, đám người ở đây lập tức xôn xao.

Mông Hoằng chật vật bò dậy, lau máu tươi trên khóe miệng, phẫn uất chỉ vào Lương Siêu trên đài mà nổi giận mắng: "Oắt con! Đơn thuần so lực mà cậu lại đột nhiên thi triển bí thuật luyện thể! Cậu, con mẹ nó người trẻ tuổi không nói võ đức!"

Đám người nghe vậy lại sững sờ, sau đó một loạt tiếng hừ liên tiếp vang lên, không ít người làm mặt quỷ với Mông Hoằng.

"Mẹ nó lão già này không biết xấu hổ!"

"Đúng đấy, rõ ràng vừa rồi là ông ta không chào lấy một tiếng đã lao lên làm khó dễ, rõ ràng là đánh lén!"

"Vậy cũng thôi đi, cuối cùng không làm gì được người ta còn mắng là không nói võ đức, tôi khinh! Thật sự chưa thấy ai có chơi không có chịu như vậy."

"..."

Lão già năm mươi mấy gần sáu mươi như Mông Hoằng lại bị đám người chỉ vào mũi mắng như vậy, mặt mo lập tức đỏ bừng, không còn chút mặt mũi gì!

Ông ta cúi gầm đầu xuống đầu, không tiếp tục nán lại mà muốn dẫn Mạc Tiểu Hàm mau chóng rời đi, nhưng nhìn quét qua toàn trường lại ngạc nhiên phát hiện không thấy bóng dáng Mạc Tiểu Hàm đâu cả?

Vừa rồi cái tên này nhìn thấy Lương Siêu cũng là người luyện võ, hơn nữa Mông Hoằng còn không phải đối thủ của hắn thì sợ tiếp tục mất mặt lần nữa nên đã sớm chuồn mất...

Cùng lúc đó, Mạc Tiểu Hàm vừa thoát khỏi hội trường đã cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, chuẩn bị đi vào khu nghỉ ngơi vắng người trong một tòa cao ốc để nghỉ tạm, uống chút nước, chờ tan cuộc không còn ai thì rời đi.

Nhưng vừa vào khu nghỉ ngơi đã thấy Thượng Quan Nguyệt bị trói gô ném trên ghế sa lon, miệng cũng bị nhét giấy.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Mà Thượng Quan Nguyệt thấy anh ta đi vào liền bắt đầu lắc đầu cầu cứu.

Cmn?

Chuyện tốt như vậy cũng để mình gặp được?

Mạc Tiểu Hàm lập tức hưng phấn, một bụng uất ức vừa rồi còn chưa có chỗ trút, mà hiện giờ Thượng Quan Nguyệt đã chướng mắt anh ta, nếu coi cô như chỗ trút giận thì chẳng phải quá tốt?

Lương Siêu làm nhục mình như vậy, mình ngủ con đàn bà của hắn một lần cũng không quá đáng.

Trong lòng nghĩ như vậy, anh ta cười âm hiểm rồi đi tới, vừa đi còn vừa ra vẻ thâm tình mà nói: "Nguyệt Nguyệt, em biết anh yêu em nhiều lắm không? Trên thế giới này, anh là người yêu em nhất! Nhưng vì sao em chết sống cũng không chịu chấp nhận anh? Từ chối anh thì thôi, nhưng vì sao lại chịu thằng cặn bã Lương Siêu kia! Họ Lương đó có tài đức gì mà làm mấy cô gái cực phẩm tụi em cùng hầu hạ một mình hắn! Em nói xem em có hạ tiện không!"

Mạc Tiểu Hàm càng nói càng tức giận, giọng cũng càng lúc càng lớn, Thượng Quan Nguyệt nghe vậy chỉ trợn trắng mắt, nếu như miệng không bị bịt lại thì cô đã lập tức mắng chết thằng bại não này rồi!

"Thằng ngu xuẩn này! Không nghĩ xem tại sao tôi bị trói gô ném ở chỗ này? Chung quanh nhất định có người! Không lặng lẽ cởi trói cho tôi rồi cùng chạy trốn, con mẹ nó còn la to một đoạn độc thoại nội tâm! Là thể hiện giới hạn cuối chỉ số thông minh à!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom