Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84: Bị lừa
Vương Thiên Hào đang tức giận, nhìn thấy cuộc gọi đến thì sắc mặt lại trầm xuống.
"Tên họ Tạ kia!"
"Tên Hắc Thổ vừa rồi là anh đúng không!"
"Nói đi! Anh và Hàn Phỉ đang ở khách sạn nào! Tôi sẽ cho anh biết thế nào là ngũ mã phanh thây!"
"Hào thiếu, ngài hiểu lầm rồi."
Tạ Bác thấy vừa nối máy đã nghe mắng không ngừng thì thầm than trong lòng, vội vàng giải thích: "Không phải ngài cũng biết tình huống hiện giờ của tôi sao? Không thể nào lấy nhiều tiền như vậy để tặng quà cho người ta được.”
"Không phải anh?"
"Hừ, ngoại trừ anh ỷ vào chuyện chữa khỏi bệnh cho ba tôi hai lần, mà đưa ra hiệp ước cạnh tranh công bằng với tôi thì còn có ai có gan dám tranh phụ nữ với tôi nữa chứ!"
"Là một trung y vừa tới bệnh viện chúng tôi."
"Người này tên là Lương Siêu, từ trước đến nay không biết trời cao đất rộng, ngày đầu tiên đến bệnh viện đã dây dưa không rõ với Hàn Phỉ, cũng vì thế mà tôi đã cảnh cáo hắn."
"Nhưng hắn chẳng những không nghe, ngược lại càng to gan hơn, dám đi thuê phòng cùng Hàn Phỉ."
Răng rắc!
Vương Thiên Hào nắm chặt tay, cơn giận còn tăng cao.
Sau đó Tạ Bác lại nói: "Hào thiếu, ngài cũng không cần tức giận.”
"Sắp tới tôi sẽ nhìn chằm chằm Hàn Phỉ và tên Lương Siêu kia, một khi có cơ hội sẽ lập tức thông báo cho ngài, về phần muốn làm như thế nào là chuyện của ngài."
Vương Thiên Hào hừ lạnh một tiếng, đương nhiên biết tính toán của anh ta, đơn giản là muốn mượn tay mình giúp anh ta trút giận, hả giận rồi còn không cần gánh vác bất kỳ trách nhiệm gì.
Nhưng mà Vương Thiên Hào cũng không ngại, cho dù không có Tạ Bác, anh ta cũng không có ý định buông tha cho tên Hắc Thổ này.
"Được."
"Nhưng mà nghe ý tứ trong lời nói của anh, chờ tôi xử lý xong tên nhãi Lương Siêu kia xong, anh không định tranh giành Hàn Phỉ với tôi nữa sao?"
"Ừm, không tranh."
Tạ Bác cười đểu một tiếng, nói: "Lúc trước Hàn Phỉ thuần khiết như ngọc, đương nhiên đáng giá tranh giành, nhưng hiện tại đã qua tay người khác lại không khác gì một đôi giày rách."
"Đã là giày rách rồi, ai muốn ranh thì tranh đi, dù sao tôi cũng không cần."
Lời này đúng là âm hiểm.
Vương Thiên Hào nghe xong thì nhíu nhíu mày, nghĩ thầm nói vậy chẳng phải nếu mình còn tranh giành đôi giày rách này thì mình chẳng khác nào kẻ nhặt rác sao? Vì thế trong lòng anh ta lập tức cắt đứt tâm tư đối với Hàn Phỉ.
"Hừ, nếu Hàn Phỉ kia đã không biết tốt xấu, thích bị đàn ông chơi như vậy thì sau khi xử lý xong tên người tình của cô ta, tôi sẽ tiện tay thu cô ta về coi như cũng có thêm một món đồ chơi đi."
"Đến lúc đó nếu anh có hứng thú cũng có thể chơi cùng tôi, sau khi chơi nát tiện nhân kia rồi, có vứt đi cũng không tiếc lắm."
"Được, cứ làm theo lời Hào thiếu nói là được."
Sau khi cúp điện thoại, trong mắt Tạ Bác vẫn lóe lên một thứ cảm xúc tối tăm.
"Cẩu nam nữ..."
“Nếu các người đã không để cho tôi dễ chịu thì tôi sẽ hủy diệt hết tất cả các người!”!
Ngày hôm sau.
Lương Siêu dậy sớm, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là phải từ hôn, chỉ mong Hạ Tử Yên có thể thuyết phục được ông nội cô, giao phần hôn thư thứ ba cho mình.
Nửa tiếng sau…
Thấy hai ông cháu Hạ Tam Hải ngồi ở bên cạnh bàn ăn sáng, Lương Siêu lập tức nháy mắt ra hiệu với Hạ Tử Yên.
Lúc đầu, Hạ Tử Yên còn giả ngốc, cuối cùng nghe Lương Siêu nhỏ giọng nhắc nhở một câu mới không giả vờ được nữa, đành phải vừa ăn bánh mì, vừa nhìn về phía Hạ Tam Hải.
"Ông nội, cháu muốn từ hôn với Lương Siêu."
Lương Siêu nghe vậy thì nở nụ cười, vậy mới đúng chứ!
Cuối cùng cũng nói đến vấn đề chính.
"Con nhóc này, nói hươu nói vượn gì đó?"
Hạ Tam Hải răn dạy: "Cho dù cháu và Tiểu Lương có mâu thuẫn thì cháu cứ nhường hai bước đi không phải là êm xui rồi sao? Sau này không được nhắc lại hai chữ từ hôn này nữa, có nghe thấy không?"
"A, nghe rồi ạ."
Hạ Tử Yên gật gật đầu, đóng tròn vai cô cháu gái ngoan ngoãn, sau đó lại tiếp tục ăn cơm giống như chưa có việc gì xảy ra, làm Lương Siêu nhìn mà sửng sốt.
"Cô Hạ này, cô..."
"Vậy là thôi luôn sao?"
"Đúng vậy, nếu không thì sao?"
Hạ Tử Yên chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ nói: "Tôi đã làm theo lời hứa rồi, nhưng ông nội tôi không chấp nhận thì tôi có thể làm gì được chứ?"
"Nhưng mà theo lý thì cô cũng nên tranh luận một chút chứ? Hoặc là một khóc hai nháo ba thắt cổ buộc ông ấy chấp nhận cũng được mà? Cô..."
"Không."
Hạ Tử Yên lắc đầu: "Từ trước đến giờ tôi vẫn luôn nghe lời ông nội, huống hồ tối hôm qua tôi cũng đâu có đồng ý với anh là sẽ tranh luận với ông nội cho bằng được, hoặc là một khóc hai nháo ba thắt cổ để dọa ông ấy đâu?"
Lương Siêu: "..."
Mẹ kiếp, bị lừa rồi!
Nhưng mà thao tác này, đúng là không phản bác lại được mà.
Biết là nói nhiều cũng vô ích, Lương Siêu chỉ có thể cam chịu, buồn bực cúi đầu ăn cơm, Hạ Tử Yên thấy vậy thì xuýt bật cười thành tiếng.
"Ai nha, được rồi mà."
"Nói cho anh một tin tức tốt, vừa rồi Phỉ Nhi có nói với tôi, trưa nay muốn mời anh đi ăn một chầu lớn để cảm ơn, có tôi đi nữa."
"Mời cơm thì khỏi, cô bảo cô ấy trả lại tiền quà tặng cho tôi được không?"
"Không được."
Hạ Tử Yên lắc đầu lắc đầu, bộ dáng điếc không sợ súng, nói: "Muốn tiền thì không có, chỉ có cơm thôi, anh muốn hay không."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Buổi trưa, khoảng 12 giờ.
Lương Siêu bận rộn ở bệnh viện xong, liền mang theo Lương Nghiên, Hạ Tử Yên và Hàn Phỉ đến một nhà hàng tây xem như rất cao cấp ở Trấn Giang.
Nghe Hàn Phỉ nói, ở đây chỉ hoạt động theo hệ thống thành viên, không mở cửa cho người ngoài, phí đăng kí thành viên hàng năm là 20 vạn, cũng bởi vậy mà những người có thể đến đây ăn cơm cơ bản đều là những người thành công hoặc người quyền quý.
Nhưng khi bốn người vừa ngồi xuống không lâu, đồ ăn còn chưa bương lên đầy đủ, đã thấy chủ nhà hàng mang theo mấy nhân viên bảo vệ vội vàng chạy ra sân, vừa gấp gáp ra lệnh cho nhân viên dọn dẹp vừa thét to.
"Hào thiếu gia tới, mọi người sơ tán nhanh lên!"
"Mau lên! Mọi người mau rời khỏi đây đi! Tất cả hóa đơn hôm nay tôi sẽ tặng không cho mọi người!"
"Hừ, ai thèm ông tặng?"
Một người trung niên mặc âu phục giày da đứng lên, nói: "Hào thiếu là tên nào, hắn đến ăn một bữa cơm thì mọi người phải sơ tán hết, luật này ở đâu ra tôi chưa từng nghe qua bao giờ."
Ngay sau đó lại có một tên ăn chệt ném dao nĩa vào tay: "Tên Hào thiếu kia đang ở đâu? Mau gọi hắn ra để ông đây xem mặt thử xem! Ông đây cũng muốn xem thử coi ai mà tai to mặt lớn như vậy!"
Vừa dứt lời, một trận cười lạnh đột nhiên vang lên ở đại sảnh lầu một.
"Ha..."
"Hình Dương, lâu rồi không gặp, không ngờ ngươi cũng oai phong hơn không ít nha."
Thanh niên kia nghe tiếng nhìn lại, sau khi nhìn thấy người tới thì sắc mặt đại biến, sợ tới mức hai chân mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống.
"Vương, Vương đại thiếu gia, là ngài sao?"
Mà người trung niên ra mặt đầu tiên cũng e dè hơn, cúi đầu chắp tay liên tục xin lỗi.
"Vương thiếu, thực xin lỗi, tôi, vừa rồi tôi thật sự không biết là ngài."
"Ngài dùng cơm ngon miệng, tôi đi ngay đây."
"Không cần."
Vương Thiên Hào tùy ý khoát tay áo, lại nhìn về phía ông chủ nhà hàng kia, nói: "Bảo người của ông lui trước đi, hôm nay tôi không tới ăn cơm, không cần sơ tán."
"Mọi người muốn ăn cứ ăn, muốn uống cứ uống, tôi đến làm chút việc, làm xong đi ngay."
Nói xong, ánh mắt Vương Thiên Hào đảo qua khắp nhà hàng, sau đó dừng lại ở bàn của bọn Lương Siêu, nhấc chân đi thẳng tới.
Lương Siêu thấy sự tình có chút không thích hợp, lại nhìn sắc mặt khó coi của hai cô gái chung bàn, trong lòng lập tức có suy đoán.
"Không phải tên này là Trấn Giang Hào Thiếu đêm qua đấy chứ?"
Hai cô gái gật đầu.
"Tên này rất lợi hại sao?"
Hạ Tử Yên gãi gãi đầu: "Cũng tạm, nhưng Trấn Giang có câu không biết anh có từng nghe qua hay không."
"Câu gì vậy?"
Lương Siêu nhướng mày hỏi, đột nhiên lại có loại cảm giác bị mình lại bị lừa.
"Thà chọc Diêm Vương, chớ đừng chọc Vương Thiên Hào."
"Tên họ Tạ kia!"
"Tên Hắc Thổ vừa rồi là anh đúng không!"
"Nói đi! Anh và Hàn Phỉ đang ở khách sạn nào! Tôi sẽ cho anh biết thế nào là ngũ mã phanh thây!"
"Hào thiếu, ngài hiểu lầm rồi."
Tạ Bác thấy vừa nối máy đã nghe mắng không ngừng thì thầm than trong lòng, vội vàng giải thích: "Không phải ngài cũng biết tình huống hiện giờ của tôi sao? Không thể nào lấy nhiều tiền như vậy để tặng quà cho người ta được.”
"Không phải anh?"
"Hừ, ngoại trừ anh ỷ vào chuyện chữa khỏi bệnh cho ba tôi hai lần, mà đưa ra hiệp ước cạnh tranh công bằng với tôi thì còn có ai có gan dám tranh phụ nữ với tôi nữa chứ!"
"Là một trung y vừa tới bệnh viện chúng tôi."
"Người này tên là Lương Siêu, từ trước đến nay không biết trời cao đất rộng, ngày đầu tiên đến bệnh viện đã dây dưa không rõ với Hàn Phỉ, cũng vì thế mà tôi đã cảnh cáo hắn."
"Nhưng hắn chẳng những không nghe, ngược lại càng to gan hơn, dám đi thuê phòng cùng Hàn Phỉ."
Răng rắc!
Vương Thiên Hào nắm chặt tay, cơn giận còn tăng cao.
Sau đó Tạ Bác lại nói: "Hào thiếu, ngài cũng không cần tức giận.”
"Sắp tới tôi sẽ nhìn chằm chằm Hàn Phỉ và tên Lương Siêu kia, một khi có cơ hội sẽ lập tức thông báo cho ngài, về phần muốn làm như thế nào là chuyện của ngài."
Vương Thiên Hào hừ lạnh một tiếng, đương nhiên biết tính toán của anh ta, đơn giản là muốn mượn tay mình giúp anh ta trút giận, hả giận rồi còn không cần gánh vác bất kỳ trách nhiệm gì.
Nhưng mà Vương Thiên Hào cũng không ngại, cho dù không có Tạ Bác, anh ta cũng không có ý định buông tha cho tên Hắc Thổ này.
"Được."
"Nhưng mà nghe ý tứ trong lời nói của anh, chờ tôi xử lý xong tên nhãi Lương Siêu kia xong, anh không định tranh giành Hàn Phỉ với tôi nữa sao?"
"Ừm, không tranh."
Tạ Bác cười đểu một tiếng, nói: "Lúc trước Hàn Phỉ thuần khiết như ngọc, đương nhiên đáng giá tranh giành, nhưng hiện tại đã qua tay người khác lại không khác gì một đôi giày rách."
"Đã là giày rách rồi, ai muốn ranh thì tranh đi, dù sao tôi cũng không cần."
Lời này đúng là âm hiểm.
Vương Thiên Hào nghe xong thì nhíu nhíu mày, nghĩ thầm nói vậy chẳng phải nếu mình còn tranh giành đôi giày rách này thì mình chẳng khác nào kẻ nhặt rác sao? Vì thế trong lòng anh ta lập tức cắt đứt tâm tư đối với Hàn Phỉ.
"Hừ, nếu Hàn Phỉ kia đã không biết tốt xấu, thích bị đàn ông chơi như vậy thì sau khi xử lý xong tên người tình của cô ta, tôi sẽ tiện tay thu cô ta về coi như cũng có thêm một món đồ chơi đi."
"Đến lúc đó nếu anh có hứng thú cũng có thể chơi cùng tôi, sau khi chơi nát tiện nhân kia rồi, có vứt đi cũng không tiếc lắm."
"Được, cứ làm theo lời Hào thiếu nói là được."
Sau khi cúp điện thoại, trong mắt Tạ Bác vẫn lóe lên một thứ cảm xúc tối tăm.
"Cẩu nam nữ..."
“Nếu các người đã không để cho tôi dễ chịu thì tôi sẽ hủy diệt hết tất cả các người!”!
Ngày hôm sau.
Lương Siêu dậy sớm, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là phải từ hôn, chỉ mong Hạ Tử Yên có thể thuyết phục được ông nội cô, giao phần hôn thư thứ ba cho mình.
Nửa tiếng sau…
Thấy hai ông cháu Hạ Tam Hải ngồi ở bên cạnh bàn ăn sáng, Lương Siêu lập tức nháy mắt ra hiệu với Hạ Tử Yên.
Lúc đầu, Hạ Tử Yên còn giả ngốc, cuối cùng nghe Lương Siêu nhỏ giọng nhắc nhở một câu mới không giả vờ được nữa, đành phải vừa ăn bánh mì, vừa nhìn về phía Hạ Tam Hải.
"Ông nội, cháu muốn từ hôn với Lương Siêu."
Lương Siêu nghe vậy thì nở nụ cười, vậy mới đúng chứ!
Cuối cùng cũng nói đến vấn đề chính.
"Con nhóc này, nói hươu nói vượn gì đó?"
Hạ Tam Hải răn dạy: "Cho dù cháu và Tiểu Lương có mâu thuẫn thì cháu cứ nhường hai bước đi không phải là êm xui rồi sao? Sau này không được nhắc lại hai chữ từ hôn này nữa, có nghe thấy không?"
"A, nghe rồi ạ."
Hạ Tử Yên gật gật đầu, đóng tròn vai cô cháu gái ngoan ngoãn, sau đó lại tiếp tục ăn cơm giống như chưa có việc gì xảy ra, làm Lương Siêu nhìn mà sửng sốt.
"Cô Hạ này, cô..."
"Vậy là thôi luôn sao?"
"Đúng vậy, nếu không thì sao?"
Hạ Tử Yên chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ nói: "Tôi đã làm theo lời hứa rồi, nhưng ông nội tôi không chấp nhận thì tôi có thể làm gì được chứ?"
"Nhưng mà theo lý thì cô cũng nên tranh luận một chút chứ? Hoặc là một khóc hai nháo ba thắt cổ buộc ông ấy chấp nhận cũng được mà? Cô..."
"Không."
Hạ Tử Yên lắc đầu: "Từ trước đến giờ tôi vẫn luôn nghe lời ông nội, huống hồ tối hôm qua tôi cũng đâu có đồng ý với anh là sẽ tranh luận với ông nội cho bằng được, hoặc là một khóc hai nháo ba thắt cổ để dọa ông ấy đâu?"
Lương Siêu: "..."
Mẹ kiếp, bị lừa rồi!
Nhưng mà thao tác này, đúng là không phản bác lại được mà.
Biết là nói nhiều cũng vô ích, Lương Siêu chỉ có thể cam chịu, buồn bực cúi đầu ăn cơm, Hạ Tử Yên thấy vậy thì xuýt bật cười thành tiếng.
"Ai nha, được rồi mà."
"Nói cho anh một tin tức tốt, vừa rồi Phỉ Nhi có nói với tôi, trưa nay muốn mời anh đi ăn một chầu lớn để cảm ơn, có tôi đi nữa."
"Mời cơm thì khỏi, cô bảo cô ấy trả lại tiền quà tặng cho tôi được không?"
"Không được."
Hạ Tử Yên lắc đầu lắc đầu, bộ dáng điếc không sợ súng, nói: "Muốn tiền thì không có, chỉ có cơm thôi, anh muốn hay không."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Buổi trưa, khoảng 12 giờ.
Lương Siêu bận rộn ở bệnh viện xong, liền mang theo Lương Nghiên, Hạ Tử Yên và Hàn Phỉ đến một nhà hàng tây xem như rất cao cấp ở Trấn Giang.
Nghe Hàn Phỉ nói, ở đây chỉ hoạt động theo hệ thống thành viên, không mở cửa cho người ngoài, phí đăng kí thành viên hàng năm là 20 vạn, cũng bởi vậy mà những người có thể đến đây ăn cơm cơ bản đều là những người thành công hoặc người quyền quý.
Nhưng khi bốn người vừa ngồi xuống không lâu, đồ ăn còn chưa bương lên đầy đủ, đã thấy chủ nhà hàng mang theo mấy nhân viên bảo vệ vội vàng chạy ra sân, vừa gấp gáp ra lệnh cho nhân viên dọn dẹp vừa thét to.
"Hào thiếu gia tới, mọi người sơ tán nhanh lên!"
"Mau lên! Mọi người mau rời khỏi đây đi! Tất cả hóa đơn hôm nay tôi sẽ tặng không cho mọi người!"
"Hừ, ai thèm ông tặng?"
Một người trung niên mặc âu phục giày da đứng lên, nói: "Hào thiếu là tên nào, hắn đến ăn một bữa cơm thì mọi người phải sơ tán hết, luật này ở đâu ra tôi chưa từng nghe qua bao giờ."
Ngay sau đó lại có một tên ăn chệt ném dao nĩa vào tay: "Tên Hào thiếu kia đang ở đâu? Mau gọi hắn ra để ông đây xem mặt thử xem! Ông đây cũng muốn xem thử coi ai mà tai to mặt lớn như vậy!"
Vừa dứt lời, một trận cười lạnh đột nhiên vang lên ở đại sảnh lầu một.
"Ha..."
"Hình Dương, lâu rồi không gặp, không ngờ ngươi cũng oai phong hơn không ít nha."
Thanh niên kia nghe tiếng nhìn lại, sau khi nhìn thấy người tới thì sắc mặt đại biến, sợ tới mức hai chân mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống.
"Vương, Vương đại thiếu gia, là ngài sao?"
Mà người trung niên ra mặt đầu tiên cũng e dè hơn, cúi đầu chắp tay liên tục xin lỗi.
"Vương thiếu, thực xin lỗi, tôi, vừa rồi tôi thật sự không biết là ngài."
"Ngài dùng cơm ngon miệng, tôi đi ngay đây."
"Không cần."
Vương Thiên Hào tùy ý khoát tay áo, lại nhìn về phía ông chủ nhà hàng kia, nói: "Bảo người của ông lui trước đi, hôm nay tôi không tới ăn cơm, không cần sơ tán."
"Mọi người muốn ăn cứ ăn, muốn uống cứ uống, tôi đến làm chút việc, làm xong đi ngay."
Nói xong, ánh mắt Vương Thiên Hào đảo qua khắp nhà hàng, sau đó dừng lại ở bàn của bọn Lương Siêu, nhấc chân đi thẳng tới.
Lương Siêu thấy sự tình có chút không thích hợp, lại nhìn sắc mặt khó coi của hai cô gái chung bàn, trong lòng lập tức có suy đoán.
"Không phải tên này là Trấn Giang Hào Thiếu đêm qua đấy chứ?"
Hai cô gái gật đầu.
"Tên này rất lợi hại sao?"
Hạ Tử Yên gãi gãi đầu: "Cũng tạm, nhưng Trấn Giang có câu không biết anh có từng nghe qua hay không."
"Câu gì vậy?"
Lương Siêu nhướng mày hỏi, đột nhiên lại có loại cảm giác bị mình lại bị lừa.
"Thà chọc Diêm Vương, chớ đừng chọc Vương Thiên Hào."
Bình luận facebook