• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyền Nhân Thiên Y (1 Viewer)

  • Chương 86-90

Chương 86: Chiến thư của võ quán Lục Hợp

Nghe thấy tiếng cười đầy khinh thường vang lên và nhìn thấy trên người đối phương tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, mọi người đều ngơ ngác.

Không ngờ tên này cũng là loại người không dễ đụng vào!

Thảo nào trước đó hắn kiêu ngạo như thế, ngay cả Vương Thiên Hào cũng không để vào mắt.

Con ngươi của Vương Thiên Hào co rút lại vì cảm nhận được sự uy áp từ đối phương tỏa ra.

“Cậu, không ngờ cậu đã đạt đến tông sư!”

“Hừ, nhường rồi.”

Lương Siêu nói: “Như vậy đi, anh trả lại 100 triệu, sau đó quỳ xuống xin lỗi em gái tôi cùng với hai cô gái này. Sau đó, cút khỏi nơi này thì tôi sẽ để anh đi.”

“Sao nào?”

“Cậu!”

Vương Thiên Hào vô cùng tức giận. Nếu như anh ta thật sự làm theo thì chắc chắn anh ta sẽ trở thành trò cười cho tất cả già trẻ lớn bé ở Trấn Giang, sau này cũng không làm ăn được gì nữa.

Thay vì thế, tốt hơn hết là anh ta nên chiến đấu hết sức!

“Tam Hợp Kính!”

“Chết đi!”

Sau khi hét lên một tiếng, cánh tay của Vương Thiên Hào rung lên ba lần liên tiếp với tần suất mắt thường khó có thể phân biệt được, đồng thời bộc phát ra ba luồng năng lượng hắc ám mạnh mẽ!!

Đây xem như là thủ đoạn cuối cùng của anh ta nhưng ngay khi anh ta cho rằng chí ít nó có thể gây phiền phức đối với Lương Siêu để mình nhân cơ hội trốn thoát, anh ta chợt phát hiện ra khi ba luồng sức mạnh hắc ám kia bộc phát thì đã bị lớp hộ thể bên ngoài của đối phương đánh tan!

“Chỉ có 3 luồng sức mạnh hắc ám thôi sao?”

“Anh cho rằng nó rất mạnh hả?”

Vương Thiên Hào cố gắng đè nén nỗi kinh hoàng trong lòng và muốn bỏ đi trước nhưng Lương Siêu lại nắm chặt lấy cổ tay anh ta khiến cho anh ta dù có giãy dụa như thế nào cũng không thoát ra nổi.

“Vừa rồi đánh vui không?”

“Vậy hiện tại đến lượt tôi được rồi chứ?”

Nói xong, Lương Siêu nhìn lướt qua Hạ Tử Yên và nói: “Hãy bịt tai và mắt của em gái tôi lại.”

“A, được.”

Sau khi thấy Hạ Tử Yên làm theo lời Lương Siêu, trong lòng Vương Thiên Hào có cảm giác vô cùng nguy hiểm. Tuy nhiên anh ta còn chưa kịp phản ứng lại thì Lương Siêu đã vặn tay anh ta!

Cạch!

Đầu tiên là tay áo của Vương Thiên Hào bị nổ tung, sau đó mọi người nhìn thấy toàn bộ cánh tay phải của anh ta như bị xoắn lại, máu me bắn tung tóe trông vô cùng kinh khủng…

“A!”

Hai mắt Vương Thiên Hào đỏ lên vì đau. Sau khi hét to một tiếng, anh ta liền im lặng, gục đầu xuống và ngất đi. Cuối cùng, anh ta bị Lương Siêu đá một cú bay ra khỏi cửa lớn.

“Được rồi.”

Sau khi nghe lời này, Hạ Tử Yên lập tức buông tay ra. Lương Nghiên tròn mắt nhìn xung quanh, đập vào mắt cô bé là biểu cảm đơ cứng của các thực khách.

“Hửm?”

“Anh, tên đáng ghét vừa nãy đâu rồi? Sao không thấy nữa?”

Lương Siêu mỉm cười, hắn cắt một miếng thịt bò nhỏ, bón cho cô bé rồi nói: “Không phải em không thích anh ta sao cho nên vừa rồi anh sử dụng một chút ảo thuật nho nhỏ khiến cho anh ta biến mất rồi…”

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

“Ực ực…”

Chỉ trong nháy mắt, bên trong nhà hàng vang lên tiếng nuốt nước bọt ừng ực.

Chút ảo thuật nho nhỏ này đúng là kỳ diệu!

“Ồ.”

Tiểu Lương Nghiên ngơ ngác gật đầu, cô bé tiếp tục ăn cơm ngon lành.

Tuy nhiên sau bữa ăn này, dường như Hàn Phỉ vẫn luôn bồn chồn không yên và không ngừng thì thầm gì đó với Hạ Tử Yên.

“Tử Yên, với tình tình của Vương Thiên Hào, nhất định anh ta sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.”

“Tớ nghe nói gần đây Vương gia chuẩn bị lên sàn chứng khoán. Một khi bọn họ lên sàn thành công, thế lực gia tộc nhất định sẽ tăng vọt. Hơn nữa, Vương Thiên Hào còn bái một vị cao nhân rất lợi hại, lỡ như…”

“ y da, Phỉ Nhi, cậu đừng lo. Cứ yên tâm ăn cơm đi.”

Hạ Tử Yên nói: “Tớ từng nghe ông nội nói rằng thực lực của sư phụ Vương Thiên Hào cũng tương đương với ông nội của tớ nên ông ta không phải là đối thủ của hắn đâu.”

Hàn Phỉ trợn tròn mắt vì kinh ngạc, cô ấy nhìn về phía Lương Siêu với vẻ nghi ngờ.

“Tử Yên, ý của cậu là bác sĩ Lương còn mạnh hơn cả ông Hạ sao?”

Nghe vậy, Lương Siêu cười nói: “Không khoa trương như vậy đâu, chỉ là lợi hại hơn một chút mà thôi.”

Hạ Tử Yên: “…”

Hàn Phỉ: “…”

Người này cũng được coi như là cao thủ nhưng sao chẳng thấy một chút uy nghiêm nào từ trên người hắn nhỉ?

Nhìn dáng vẻ hiện tại này của hắn, ai còn tưởng hắn chỉ là người thích chơi bời nữa.

Sau khi ăn cơm xong.

Khi Hàn Phỉ chuẩn bị đi tính tiền, ông chủ nhà hàng sợ tới mức xua tay liên tục.

Ngay cả người như Vương Thiên Hào mà cũng có thể đánh bại dễ dàng như thế, khiến cho anh ta mất đi cánh tay phải như một trò ảo thuật mà còn muốn tính tiền cơm ư?

Đây không phải đang nói đùa hay sao!

Nhà hàng không những không thu tiền mà còn tặng cho mỗi người bọn họ một thẻ thành viên tối cao. Sau này, bọn họ sẽ được miễn phí khi dùng thẻ này ở nhà hàng!

Vào buổi tối cùng ngày, tại một trong những võ quán nổi tiếng nhất tại Trấn Giang. Võ quán Lục Hợp lúc này vẫn sáng trưng nhưng mọi người trong sảnh ai cũng ủ rũ khiến cho bầu không khí trở nên yên ắng kì lạ.

Bên trong phòng nghỉ, Vương Thiên Hào vẫn đang trong trạng thái hôn mê, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi. Đứng bên cạnh giường anh ta là một người đàn ông trung niên với gương mặt u ám tràn ngập vẻ đau lòng.

Người đàn ông trung niên này chính là bố của anh ta, và cũng chính là người lèo lái tập đoàn Vương thị, Vương Hồng Ba.

“Tiếu đại sư, vết thương của Thiên Hào sao rồi?”

Chủ của võ quán Tiêu Bắc Nam đang ngồi bên cạnh giường. Sau khi kiểm tra vết thương ở cánh tay phải của Vương Thiên Hào một lúc, ông ta lắc đầu.

“Kỹ thuật của người ra tay rất kỳ lạ. Trừ khi chính người đó thực hiện nối xương, nếu không cánh tay này của Thiên Hào coi như bỏ rồi.”

“Cái gì!”

“Nghiêm trọng vậy sao!”

Vương Hồng Ba cực kỳ tức giận, ông ta lập tức ra lệnh cho người đi tìm kẻ ra tay trói lại trước.

Nghe vậy, Tiêu Bắc Quang không khỏi hừ một tiếng, lắc đầu nói: “Vô dụng thôi, đừng lãng phí thời gian.”

“Thực lực của người ra tay rất lợi hại, chắc hẳn là một vị tông sư. E rằng, thuộc hạ dưới trướng của ông cũng chẳng đủ nhét kẽ răng cho người ta.”

“Tông sư?”

Vương Hồng Ba cau mày, nghiến răng nghiến lợi đầy vẻ căm hận.

Hiện giờ tập đoàn Vương thị sắp lên sàn, ngày ăn mừng sắp tới rồi, vậy mà lúc này con trai ông ta lại bị phế một tay!

“Đúng là xui xẻo!”

Sau khi chửi thầm xong, Vương Hồng Ba bất đắc dĩ nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Cũng đâu thể nào coi như chưa xảy ra chuyện gì rồi nén giận được?”

Tiêu Bắc Quang vẫn im lặng. Ông ta cũng nghe nói đối phương là một người trẻ tuổi, thật ra kết thù với một tông sư trẻ tuổi cũng không phải là lựa chọn sáng suốt.

Thế nhưng khi Vương Hồng Ba vừa dứt lời, đã có mười mấy thanh niên mặc võ phục rộng rãi kích động xông vào.

“Sư phụ, không thể bỏ qua như vậy được!”

“Đúng vậy, Đại sư huynh là đệ tử yêu thích nhất của ngài. Xin ngài hãy đòi lại công bằng!”

“Bây giờ chuyện này đã truyền khắp Trấn Giang, đã có không biết bao nhiêu thế lực võ đạo đang theo dõi chúng ta, thậm chí còn đang chờ xem trò cười của phân bộ Vũ Minh chúng ta nữa. Vì danh dự của võ quán, ngài không thể ngồi yên mặc kệ được!”

“...”

Mọi người cứ anh một lời, tôi một lời khiến cho sắc mặt của Tiêu Bắc Quang dần thay đổi. Cuối cùng, Vương Hồng Ba kích thêm hai câu nên không khỏi thở dài xua tay.

“Thôi.”

“Dù sao đi nữa, Thiên Hào cũng là đệ tử của tôi, vì vậy hãy xử lý chuyện này theo quy tắc của những Huyền Vũ giả với nhau đi.”

“Mau đi chuẩn bị một bức chiến thư mời đối phương tới võ quán đánh một trận.”

“Sống chết tại trời!”
Chương 87: Vừa lười vừa nhát?

Sáng sớm ngày hôm sau.

Hạ Tam Hải vừa ăn bữa sáng vừa nhìn chiến thiếp vừa được võ quán Lục Hợp phái người mang tới, lắc đầu cười nói: "Tên Tiếu Bắc Quang này xưa nay luôn luôn cẩn thận, vậy mà hôm nay phát điên gì vậy, Cư nhiên lại không màng sống chết chống lại thiên mệnh sao? Chuyện nãy đã là tiền định rồi mà vẫn động vào cánh cửa thiên mệnh đó sao?”

“Đấu cuộc chiến sinh tử với cậu Lương thì người chết 100% là ông ta chứ không còn ai!”

Trước đó Hạ Tam Hải đã biết được bản lĩnh của Lương Siêu rồi, đến đại ma đầu như Lỗ Trì cũng bị quỵ chứ đừng nói là cái người có năng lực cũng chỉ tầm tầm với mình như là Tiếu Bắc Quang.

Hạ Tử Yên cũng nhún vai cười cười, rồi cô nói ngắn gọn về chuyện ngày hôm qua với Vương Thiên Hạo.

"Ồ, thì ra là như vậy."

Vẻ mặt Hạ Tam Hải bình tĩnh gật đầu, tiếp tục ăn và nói: "Tên nhóc nhà họ Vương kia thật không có mắt, đi chọc tới đầu tiểu Lương, phế cậu ta một cánh tay cũng là nhẹ, cứ coi như dạy cho cậu ta một bài học đi."

Sau đó, ông ta lại liếc nhìn Lương Siêu một cái, cười hỏi: "Tiểu Lương, cậu định xử trí như thế nào với chiến thiếp này?"

"Nếu cậu chấp nhận nó, tôi đề nghị tốt hơn là nên dừng lại ở đây, thực lực của tên Tiếu Bắc Quang tuy không mạnh lắm nhưng dù gì ông ta cũng là một trong mười vị tông sư của Trấn Giang này.”

“Nếu như cậu thực sự giết ông ta, nếu như chẳng may thu hút sự phẫn nộ của mọi cao thủ tông sư khác ở Trấn Giang thì chẳng phải là mất nhiều hơn được!”

Lương Siêu cắn một miếng bánh mì và nói mà không cần suy nghĩ: "Ông Hạ đừng quá lo lắng, tôi không có hứng thú với việc giết ông ta, càng không có hứng thú lãng phí thời gian vào những chuyện như vậy."

"Tôi không nhận chiến thiếp này, lát nữa làm phiền ông Hạ cho người đưa về cái võ quán…gì đó kia đi.”

Hạ Tam Hải nghe vậy ngẩn ra, lập tức cười khổ gật đầu.

“Như vậy cũng được.”

“Tiểu Lương à, cậu còn trẻ tuổi mà đã có tâm tính như vậy thật là hiếm có nha.”

“Xí, hiếm có gì chứ, ông cũng đừng lúc nào cũng khen anh ta, rõ ràng là vừa lười vừa nhát chứ có liên quan gì với tâm tính này nọ đâu.”

Vừa lười vừa nhát?

Lương Siêu trợn tròn mắt, ngay lập tức trong đầu có một ngàn câu chửi mẹ xông ra khỏi người.

“Này người đẹp Hạ, lúc cô đánh giá người khác đừng luôn mang theo ý phiến diện vậy được không?”

“Tôi có việc phải làm chứ lấy đâu ra thời gian đi để ý cái võ quán gì gì đó?”

Nói xong ném điện thoại di động qua.

Hạ Tử Yên nhìn một chút, liền thấy là Hàn Phỉ người đã gửi tin nhắn tới qua Wechat, nói rằng một nhóm dân làng bị trúng độc ở một ngôi làng cách Trấn Giang không xa, chính quyền thành phố đã tổ chức một đội y tế để chuẩn bị đến giải cứu và điều tra.

Hàn Phỉ ở trong đội y tế đó, cô hy vọng Lương Siêu có thể đi cùng.

"Anh chuẩn bị đi cùng Hàn Phỉ sao?”

“Ừ.”

Lương Siêu gật đầu, vẻ mặt có chút ngưng lại, nghiêm túc.

“Trước đó Hàn Phỉ đã nói đại khái về dấu hiệu trúng độc của những người dân làng đó cho tôi rồi, còn gửi cho tôi một vài bức ảnh về những người dân làng bị đầu độc, đó chắc chắn không phải là ngộ độc thực phẩm hay nguồn nước thông thường.”

“Hử?”

Hạ Tam Hải nhất thời thấy hứng thú và hỏi¨

“Vậy đó là loại độc gì?”

“Rất có thể, đó là cổ độc."

"Cổ độc?!"

Con ngươi Hạ Tam Hải đột nhiên co rụt lại, phàm những chỗ nào có cổ độc thì nơi đó nhất định có cổ sư!

Mà mỗi một lần cổ sư xuất hiện, đối với người bình thường nhất định là tai họa!

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

"Lạ thật đó, theo tôi được biết, toàn tỉnh ngoại trừ Lỗ Trì ra, không có tìm được cổ sư nào khác, nhưng Lỗ Trì đã bị cậu đánh cho phế rồi, hiện tại căn bản không có năng lực gây sự nữa?"

Sau khi lẩm bẩm một hồi, Hạ Tam Hải trầm giọng nói: "Tiểu Lương, chuyện này không tầm thường, cậu xác định chưa?"

Lương Siêu lắc đầu: "Tôi chỉ đang suy đoán, và tôi không chắc chắn cho đến khi mình tận mắt chứng kiến những dân làng bị đầu độc đó."

Lương Nghiên đang lặng lẽ ăn ở bên cạnh, bĩu môi khi nghe thấy điều này.

“Anh ơi, anh lại định đi nơi xa nữa à??"

"Vậy anh có thể mang Nghiên Nghiên đi cùng không? Nghiên Nghiên không muốn rời xa khỏi anh..."

Lương Siêu cười khổ, hắn không thể mang cô bé nhỏ này đi mấy nơi nguy hiểm như vậy được.

Hắn nhẹ xoa đầu cô bé, dịu dàng nói: “Nghiên Nghiên, ngoan, anh đi nhiều nhất mấy ngày là về, hai ngày này để chị Tử Yên đưa em đi chơi.”

“Có được hay không?”

Lời vừa dứt, Hạ Tam Hải đã đi tới, ôm Lương Nghiên đứng dậy: "Nghiên Nghiên, mấy ngày nay ông sẽ ở bên cạnh cháu, dẫn cháu đi khu vui và thủy cung chơi, đảm bảo mỗi ngày đi tới những nơi vui chơi khác nhau không bị trùng đâu, có được không nè?”

Lương Nghiên vừa nghe thấy vậy, mặc dù cô bé vẫn có chút không tình nguyện nhưng khi biết Lương Siêu phải đi làm chính sự nên đành khéo léo gật đầu đồng ý.

“Ừm, Vâng ạ.”

Sau đó Hạ Tam Hải lại đá một ánh mắt sang Hạ Tử Yên nói: “Tử Yên, lần này con tới đại diện cho phân bộ Võ Minh đi cùng tiểu Lương tới đó đi, con nhất định phải điều tra kỹ lưỡng vấn đề này."

“Dạ? Cháu cũng phải đi sao?”

“Chuyện này không phải vẫn còn chưa xác định sao, ông à, ông đừng chuyện bé xé ra to mà, đừng quá lo sợ!”

Hạ Tam Hải bị nghẹn ứ, trong lòng điên tiết chửi bậy, ‘đệt’

Con bé này, khi nào mới thông não ra chứ?!

Phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân, mấy lời này tới một ông già như ông cũng từng nghe nói đến, vậy mà sao con bé này lại có thể yên tâm để cho Lương Siêu ở cùng một chỗ với Hàn Phỉ chứ?

Hơn nữa đó còn là ở nơi hoang dã, xa xôi hẻo lánh, con bé Hàn Phỉ đó xinh đẹp, tính cách lại tốt. Xác suất có chuyện ám muội với tiểu Lương là rất cao!

Nếu nhỡ đâu làm ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cái con bé ngốc nghếch không tim không phế như cháu đến chỗ khóc cũng không có luôn đấy!

“Cháu nói nhiều điều vô nghĩa như vậy làm gì, Ông bảo cháu đi thì cháu cứ đi đi!”

“Uống hồ bây giờ giới trẻ không phải luôn chú trọng tới tự do yêu đương và đề cao sự chân tình sao? Vừa hay mượn cơ hội này làm tăng thêm tình cảm với tiểu Lương.”

….

Vào buổi chiều, Lương Siêu, Hạ Tử Yên và Hàn Phỉ đã thành lập một nhóm và lên đường cùng đội ngũ y tế.

Cùng lúc đó, chiến thiếp cũng được Hạ Tam Hải phái người gửi lại rồi.

Võ quán Lục Hợp.

Lúc này Vương Thiên Hào đã tỉnh. Lúc đầu, anh ta rất phấn khích khi biết rằng sư phụ của mình sẽ chiến đấu một cuộc sống chết với tên họ Lương kia, nhưng lại không ngờ đối phương lại hèn hạ không thèm nhận chiến thiếp, chuyện Low như vậy có thể làm ra được?!”

"Sư phụ!"

“Tên họ Lương sau khi nghe danh tiếng của người nhất định là bị hèn nhát như vậy đó! Nhưng người cũng không thể cứ buông tha cho hắn ta vậy chứ?!”

“Không bằng trực tiếp đến Hạ gia kia tìm cái tên nhóc đó, hoặc bảo Hạ Tam Hải giao người ra giết chết là xong!”

Tiếu Bắc Quang liếc anh ta một cái rồi cười, cười rất thoải mái.

Thiếu niên tông sư bình thường cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, vớ vẩn nhát gan.

Vốn tưởng rằng sẽ có một trận đấu kịch liệt, không nghĩ tới thiếu niên này lại co vòi nhanh thế.

“Kệ đi.”

“Trước đó tôi đã tìm người đi điều tra chút rồi, cái loại nhát cáy tên Lương Siêu kia hình như là cháu rể chưa cưới của Hạ Tam Hải.”

“Mà Hạ Tam Hải dù sao cũng là phó phân bộ của Võ Minh, vi sư cũng không định triệt để lật mặt với ông ta, đợi sau vi sư lại tìm cơ hội để cho cái kia hèn nhát kia lại đây xin lỗi cậu, đích thân nối xương cho cậu, chuyện này coi như là xong."

Nhìn bóng lưng của Tiếu Bắc Quang rời đi, Vương Thiên Hào nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt âm u ác độc.

Chỉ xin lỗi với nối xương thôi thì khó có thể diệt trừ được mối hận trong lòng!

Lúc này, bên cạnh đột nhiên có một người đi tới, âm trầm nói: "Đại ca, trước đó nghe anh nói tên hèn nhát kia còn có một đứa em gái? Mà tên hèn nhát đó coi em gái mình cứ như là bảo bối vậy!”

“Hử?”

Lông mày rậm của Vương Thiên Hào nhíu lại, liếc mắt nhìn người đó rồi lập tức hiểu ý, ánh sáng chủ ý mới lóe ra trong mắt anh ta.

“Tốt!”

“Nhắc nhở hay đấy!”

"Lương Siêu, mày chờ thiếu gia tao đi!”

"Lần này, tao sẽ cho mày sống không bằng chết, thống khổ suốt đời!"
Chương 88: Điệt Cổ *

*Đỉa trùng độc.

Khi đội y tế đến làng thì trời đã khuya, trưởng làng già đợi ở cổng vội vã đến nghênh đón, vẻ mặt gấp gáp lo lắng hỏi: “Cuối cùng mọi người cũng tới rồi! Vừa rồi lại có thêm ba thôn dân bị trúng độc! Mọi người đi xem một chút đi!"

Trong lòng Lương Siêu run lên, nhưng lúc này một thanh niên trong đội đột nhiên xua xua tay, ngáp một cái rồi nói: "Vội vã cái gì, đã muộn như vậy rồi chúng tôi không phải nghỉ ngơi chắc?”

“Ngày mai rồi khám cũng được mà, có chết được đâu mà lo.”

Lão thôn trưởng nghe vậy quýnh lên: "Sao một người ở thế hệ sau như cậu lại ăn nói như vậy chứ?! Chuyện liên quan tới sống chết một người không thể chậm trễ!"

Người thanh niên kia nhíu nhíu mày, mắng một câu đồ lừa già bướng bỉnh xong thì nói: "Tôi là đội trưởng đội y tế này nên những người này nhất định phải nghe lời tôi. Nếu tôi nói nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi!”

“Đi đường cả nửa ngày rồi, tôi sắp buồn ngủ chết rồi đây, phòng ốc chuẩn bị xong chưa vậy?”

Nhưng cậu ta vừa nói xong Lương Siêu liền đi đến bên cạnh lão trưởng thôn nói: “Ông này, bây giờ ông đưa tôi đến chỗ mấy thôn dân trúng độc kia đi.”

"Được, được!"

"Vẫn còn cậu này là một thanh niên tốt, tốt hơn cậu ta nhiều!"

Trưởng thôn già kích động vỗ vào tay Lương Siêu và định mang hắn đi, khiến khuôn mặt của Trần Khải ngay lập tức trở nên tối sầm đi.

Mẹ kiếp, lại là tên này!

Trước đó trên đường tới đây, hắn vừa nói chuyện đùa giỡn với hai mỹ nhân xinh đẹp nhất đội, khiến bản thân anh ta nhìn thấy phải ghen tị, giờ lại ngang nhiên đứng dậy tát vào mặt mình một cái sao?

Nếu không cho hắn biết một bài học thì cái quyền uy của đội trưởng sẽ đặt ở đâu chứ?

"Đứng lại!"

Trần Khải hét lên và đi tới, Lương Siêu quay đầu lại và liếc nhìn anh ta.

"Có chuyện gì vậy?"

"Hừ, anh đang làm ở bệnh viện nào? Có biết quy tắc không vậy? Khi đi cùng đội phải tuân theo mệnh lệnh của đội trưởng? Hiểu chưa?"

"Ha.." Lương Siêu cười xì, đầy bỡn cợt hỏi: “Anh đang nói là tôi phải nghe theo anh sao?"

"Không sai!"

Nhìn thấy vẻ mặt tự tin như mật ngọt của anh ta, Lương Siêu cũng không thèm nói chuyện với người này nữa, há miệng nhẹ nhàng phun ra hai chữ, sau đó cùng lão thôn trưởng rời đi: "Thằng đần!”

“Mày!”

Trần Khải lại nổi giận, sau đó nhìn thấy hai người phụ nữ là Hạ Tử Yên, Hàn Phỉ cũng đi theo, trước khi rời đi, bọn họ đều khinh thường liếc anh ta một cái! Thấy vẻ mặt của anh ta méo như khỉ ăn ớt.

Những người khác còn lại đều tỏ vẻ rất trung thành với anh ta.

"Anh Trần, ba người kia không biết tốt xấu, đừng chấp nhặt với bọn họ, đổi lại tôi nhất định sẽ vì anh mà cúc cung tận tụy, sai đâu làm đó.”

"Tôi cũng vậy thưa anh Trần, anh mang tấm thân đáng quý, nếu vì ba người bọn họ mà tức giận hại thân thì thật không đáng…”

"anh Trần yên tâm đi, ngày mai tôi sẽ điều tra xem ba người kia đến từ bệnh viện nào, sau đó anh bảo chú của mình đi đến viện trưởng bọn họ đánh tiếng một cái thì họ sẽ lập tức quỳ xuống xin lỗi anh thôi."

“…”

Tâm trạng Trần Khải lúc này đã tốt hơn, anh ta vẫy tay bảo mọi người nhanh chóng dựng lều, chẳng mấy chốc, chiếc lều lớn nhất đã được dựng lên, khi Trần Khải chuẩn bị bước vào thì một nữ bác sĩ thực tập vừa mới tốt nghiệp đi tới, trên mặt lộ một vệt ửng hồng.

"Anh Trần à, em có một ít vấn đề học thuật luôn nghĩ mãi không ra, có thể xin một lời khuyên từ anh không?"

Nói được lời này, ý tứ hàm xúc đã quá rõ ràng.

Trần Khải liếc đối phương một cái, tuy rằng không bằng Hạ Tử Yên cùng Hàn Phỉ là hai mỹ nữ hàng đầu, nhưng vẫn được coi là xinh đẹp, cũng đủ để giải tỏa nỗi cô đơn, vì vậy anh ta lập tức nở nụ cười.

“Được.”

“Vậy anh đây sẽ dạy em thật tốt, bảo đảm em nghe phát hiểu ngay.”

Nói xong, anh ta liền không chút do dự ôm nữ bác sĩ thực tập tiến vào trong lều.

Những người khác thấy thế đều không nói gì, coi như tai điếc mắt đui.

AI bảo người ta là có một người chú là đại ca trong giới thầy thuốc ở Trấn Giang này chứ? Lần này đến đây chẳng qua là muốn đánh bóng tên tuổi mà thôi, một tên nhà giàu đời thứ hai như thế thì không thể không có phụ nữ vây quanh được.

Cùng lúc đó Lương Siêu đang kiểm tra mạch của tại nhà của một nông dân bị nhiễm độc.

Năm phút sau, thấy hắn rút tay ra, hai người phụ nữ lo lắng hỏi: "Thế nào rồi?”

“Rốt cuộc trúng phải loại độc gì? Có thể xác định không?”

Lương Siêu chậm rãi gật đầu.

"Trước đó tôi đoán quả không sai, là cổ độc."

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

Xoạt!

Hai cô gái nghe vậy, sắc mặt của cả hai đột nhiên thay đổi, đặc biệt là Hạ Tử Yên, thân là người Huyền Vũ nên cô biết rõ uy lực của cổ độc, hơn nữa trên cơ bản cũng đã có thể kết luận là vùng này nhất định phải có cổ sư quấy phá!

"Cổ độc là cái gì?"

Trưởng thôn vẻ mặt khó hiểu hỏi. Lương Siêu cũng không giải thích nhiều cho ông mà chỉ trấn an nói: “Chỉ là một loại độc không quá nghiêm trọng mà thôi, rất dễ dàng giải, ông lão không cần quá lo lắng."

Không quá nghiêm trọng ư…?

Độc nhỏ thôi ư?

Khóe miệng Hạ Tử Yên hơi giật giật, vẻ mặt chết lặng không nói gì nhìn Lương Siêu, và đột nhiên nhận ra rằng người đàn ông này không chỉ có thực lực mạnh mẽ, mà ...

Năng lực giả bộ cũng không tồi!

"Này, anh có chắc là mình không bị mạnh miệng không đấy?”

Lương Siêu không trả lời, hắn đỡ thôn dân trúng độc dậy rồi vỗ vào người anh ấy mấy cái, sau đó tập trung năng lượng huyền bí của mình vào đầu ngón tay, và rạch vào giữa lông mày của đối phương nhanh như tia chớp!

Ngay sau đó, một giọt máu đen từ vết xước giữa lông mày của anh ấy rơi xuống.

Hàn Phỉ đang định tiến lại gần nhìn kỹ hơn nhưng bị Lương Siêu kéo lại.

Ngay sau đó, giọt máu đen bắt đầu vặn vẹo, cuối cùng biến thành một con côn trùng nhỏ giống như giun đất.

Khi bị đốt cháy thì biến thành hư vô. Còn người thôn dân vừa hôn mê do trúng độc liền thở ra một hơi dài, sắc mặt so với trước tốt hơn nhiều.

Hạ Tử Yên trợn to hai mắt: "Cái này coi như chữa khỏi rồi sao?"

“Ừ.”

“Cổ trùng này tên là Điệt Cổ, cũng coi là một loại cổ trùng cấp thấp, xem ra cổ sư làm ra chuyện này cũng không mạnh lắm, thậm chí có thể chỉ là người mới bắt đầu học."

“Chỉ có điều…”

Hai cô gái vừa buông lòng xuống khi nghe thấy lời này của Lương Siêu lại bắt đầu treo lên tận họng.

“Có điều gì cơ?"

Lương Siêu cau mày suy nghĩ một chút, sau đó hắn lắc đầu không nói nữa, lại quay ra nói chuyện với lão thôn trưởng: "Ông lão này, ông dẫn tôi đi gặp những thôn dân bị trúng độc khác đi."

“Chàng trai này, nếu như không có gì đáng ngại vậy thì cậu và hai cô gái này cứ đi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai rồi đi đến đó…”

"Không sao, để hai người bọn họ nghỉ ngơi trước đi, tôi đi với ông, không biết những thôn dân bị trúng độc khác có cùng tình trạng với người này hay không."

Á Đù, Hàn Phỉ liếc nhìn Lương Siêu một cái, rồi nói. Trong đôi mắt xinh đẹp của cô lóe lên một tia sáng.

Bác sĩ là như thế nào?

Câu hỏi này dường như đã được Lương Siêu giải thích một cách hoàn hảo.

"Được, đi với tôi."

"Chúng tôi cũng sẽ đi với anh!...”

...

Sáng sớm ngày hôm sau.

Lương Siêu đã kiểm tra toàn bộ bảy mươi thôn dân bị trúng độc, đều ở trong tình trạng giống nhau, đều là bị trúng Điệt Cổ.

Hắn làm việc cả đêm, lần lượt chữa trị cho hơn bốn mươi thôn dân xong, cuối cùng thể lực cũng có chút không đỡ nổi nữa rồi.

Mà Trần Khải người đang ăn sáng và đã nghỉ ngơi cả đêm, ồ không, phải nói rằng anh ta đã phải vận động cả đêm đang lết từng bước với tốc độ yếu ớt phù phiếm cùng với phân đội của mình đi tới.

Nhìn thấy Hạ Tử Yên đang bóc trứng cho Lương Siêu, và Hàn Phỉ thực sự đang xoa vai cho Lương Siêu, Trần Khải lại ghen tị đỏ mắt, anh ta ngay lập tức nháy mắt với nữ bác sĩ thực tập bên cạnh.

Tôn Giai Giai ngầm hiểu ý rồi bước đến gần hai người phụ nữ cười nói: "U là trời, anh Trần đúng thật là hào phóng, tối hôm qua tôi chỉ mát xa cho anh ấy một chút mà sáng nay anh ấy đã bắn tiền cho tôi rồi đó.”

Vừa nói, cô ta vừa mở giao diện Wechat lên, cố ý lắc lắc trước mặt Hạ Tử Yên và Hàn Phỉ.

Số tiền chuyển khoản là 1 vạn.

Hai người phụ nữ sau khi nhìn thấy thì liếc nhìn nhau, suýt nữa phá lên cười!

Chuyện vậy mà còn không biết ngại khoa ra ư?
Chương 89: Trần Khải bị chơi đùa quay mòng mòng

"Các người cười cái gì?"

Nhìn thấy trên mặt hai cô gái đầy vẻ khinh thường, Tôn Giai Giai cảm thấy nhân cách của mình bị sỉ nhục.

Hạ Tử Yên liếc nhìn mặt Trần Khải, vết môi đỏ mọng trên cổ anh ta còn chưa có rửa sạch, nói: "Đương nhiên là tôi đang cười nhạo cái dáng vẻ không biết sự đời của cô rồi.”

“1 vạn thôi là có thể để cho người khác lấy được mình rồi, chậc chậc... đúng là rẻ tiền.”

“Hai cô!"

Tôn Giai Giai bị lời nói làm cho xấu hổ, thấy Trần Khải đi tới liền vội vàng lắc lắc cánh tay anh ta làm nũng."Anh Trần à! Hai người bọn họ dám nói chuyện với em như vậy đó! Anh…”

“Được rồi đấy!”

Trần Khải bảo cô ta câm miệng, đồng thời lại đánh ánh mắt nhìn hai người Hạ Tử Yên và Hàn Phỉ.

Một thì nóng bỏng mạnh bạo, một thì dịu dàng như ngọc.

Hai người cực phẩm như vậy, quả thực con hàng rẻ tiền tối qua ngủ cùng không thể so sánh được.

Sau đó anh ta lấy điện thoại mở Wechat lên nói: "Hai vị mỹ nữ, chỉ cần hai em cho anh xin Wechat thì anh lập tức sẽ chuyển cho mỗi người lì xì 2 vạn.”

“Thấy thế nào?”

Hai cô gái im lặng không nói gì, người tiếp tục bóc trứng cho Lương Siêu, người bóp vai, cả hai đều thầm chửi vào mặt anh ta.

Trần Khải thấy thế, sắc mặt tối sầm lại, trong lòng có chút tức giận.

"Hai con điếm này lại dám làm kiêu với mình à?”

“Được!”

“Đợi chộp được hai đứa mày rồi thì chắc chắn tao sẽ bắt chúng mày ngoan ngoãn phục vụ ông!”

Trong lòng nghĩ vậy, Trần Khải lập tức vươn năm ngón tay: “Nếu thêm WeChat, thì mỗi người sẽ được lì xì 5 vạn!”

Sau khi mọi người nghe những lời này, ai lấy cũng nhép môi chẹp chẹp, quà gặp mặt này tổng cộng là 10 vạn đó, đây là muốn ném tiền ra ngoài sao?

Cảm giác có tiền tùy hứng bốc đồng thật tuyệt mà!

Nhưng Hàn Phỉ bên này vẫn không ngó ngàng gì, vẫn đang hỏi Lương Siêu, người đã mệt mỏi cả đêm là mình bóp có thoải mái không, còn Hạ Tử Yên đảo mắt và đột nhiên nhìn về phía Trần Khải, đột nhiên mỉm cười quyến rũ.

"Đội trưởng, theo tôi nhớ là giới hạn chuyển tiền hàng ngày của Wechat hình như là 20 vạn chứ nhỉ?”

Miệng Trần Khải giật giật, như muốn xé ra.

20 vạn ư gần như đủ tiền cho một tháng đi tán tỉnh phụ nữ của anh ta rồi!

Đúng là dám nói ra miệng cơ đấy!

Lúc đầu anh ta chỉ muốn tán tỉnh vu vơ với họ một cách bình thường, nhưng bây giờ anh ta nghĩ rằng nếu anh ta có thể trực tiếp thu được hai con hàng ngon này về thì chích ra tí máu cũng không phải là thiệt.

“Được!”

Trần Khải thầm nghiến răng xong sau đó gật đầu đồng ý: "Nếu hai em kết bạn Wechat với anh thì anh sẽ chuyển cho mỗi người lì xì 10 vạn!”

Tôn Giai Giai ở một bên nghe vậy, trên mặt tràn đầy ghen tị.

Đều là người đẹp giống nhau cả nhưng chênh lệch thật lớn.

Nhưng cô ta cũng không nói gì nhiều, dù sao người đẹp cũng có phân đẳng cấp.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

“Ok luôn.”

Nói xong, Hạ Tử Yên ngay lập tức thêm WeChat của Trần Khải, thấy Lương Siêu vừa ăn trứng vừa cười như ngộ.

Nhìn thấy dáng vẻ háo sắc và gương mặt đầy vẻ háo hức ngóng chờ của Trần Khải xong, hắn lại thầm mắng một câu, ‘đúng đồ đần’.

“Phỉ Nhi, cô vẫn đứng đực ra đó làm gì, mau add Wechat đi?”

“Hả? Vậy hình như không tốt lắm thì phải?”

“Ôi dào, chỉ là cho Wechat thôi mà, tiền trên trời rơi xuống thì việc gì chúng ta lại không lấy chứ?”

“Nhanh nhanh đi!”

Dưới sự thúc giục không ngừng nghỉ của Hạ Tử Yên, Hàn Phỉ cũng đã thêm Wechat của Trần Khải.

Mà sau khi Trần Khải đau đớn chuyển 20 vạn đi xong, ngay lập tức anh ta chà xát lòng bàn tay biểu lộ vẻ nóng lòng muốn thử.

Máu cũng đã đổ xuống vậy, vậy tiếp theo phải được sướng cái đã.

“Hai em à, ở đây không cần các em nữa rồi, cứ để họ ở đây chữa trị cho những người dân quê này là được."

“Hả?”

Vẻ mặt Hạ Tử Yên ngây ngô nói: "Vậy chúng tôi phải làm gì bây giờ?"

"Ha ha..." Trần Khải nhếch miệng cười nói: "Đương nhiên là chúng ta vào lều thảo luận về vấn đề học thuật rồi, hoặc là nói chuyện nhân sinh, nói chuyện lý tưởng đều được."

Nói xong, anh ta nhìn Lương Siêu với thái độ của người chiến thắng: "Tên oắt kia, mày nhìn mà học vào, muốn cua gái thì phải có tiền, chứ không phải dùng mồm và gương mặt đẹp đâu!”

“Chỉ cái bộ đồ nghèo kết xác không quá nghìn tệ trên người cậu đây, không xứng cướp phụ nữ từ tôi đâu! Từ giờ hãy tránh xa hai người đẹp này ra, nếu không ... "

Lời nói còn chưa dứt lời, Trần Khải liền nhận thấy được có cái gì không đúng.

Hàn Phỉ vẫn đang bóp vai cho Lương Siêu, Hạ Tử Yên vẫn được bóc một quả trứng đút thẳng vào miệng Lương Siêu.

Trần Khải thấy vậy, sắc mặt sa sầm lại: “Hai người các cô còn không mau qua chỗ này tôi!”

Hạ Tử Yên khinh thường liếc anh ta một cái, sau đó nhìn Hàn Phỉ: "Phỉ Nhi, người này thật buồn nôn, tôi cảm thấy anh ta không xứng xuất hiện ở danh sách bạn bè."

“Ừ, đúng luôn.”

Nói xong hai người phụ nữ trực tiếp xóa kết bạn dưới ánh mắt kinh ngạc của Trần Khải. Lương Siêu thấy thế vỗ tay còn chê chê chê một trận, khiến cho Trần Khải tức giận, khuôn mặt anh ta ngay lập tức trở nên cáu kỉnh.

“Mấy cô đang đùa với tôi à?”

“Chuẩn luôn, đang đùa với thằng mất não như anh đấy!”

Hạ Tử Yên xỉ nhục nói: “Bên cạnh chúng tôi người mỗi ngày cho 20 vạn còn đang đếm mỏi tay đây, đến bây giờ họ còn chưa được động vào chúng tôi lấy một cọng tóc, vậy mà anh chỉ cho mỗi người 10 vạn thôi mà đã muốn cua được chúng tôi rồi sao, u là trời, mỡ đó mà húp!”

“Hắn ta?”

“Mỗi ngày cho 20 vạn lì xì mà còn đang ấn mỏi tay sao?”

Trần khải nhất thời trợn to mắt chỉ vào Lương Siêu, ngay sau đó phá lên cười.

“Tên đó đang giả vờ ngầu thôi mà hai người cũng tin sao?”

“Mày nhiều nhất cũng chỉ là một bác sĩ nhỏ vừa mới trở thành một bác sĩ chính, một năm cũng không thể kiếm được 20 vạn ấy! Nếu hôm nay cậu ta thực sự có thể có được dù chỉ một phong bao lì xì 20 vạn thôi thì bây giờ bảo tôi đi ăn shit thôi cũng ăn!”

Tinh tinh

Tinh tinh tinh tinh……

Nói xem có trùng hợp không chứ lị, đúng vào lúc này điện thoại di động của Lương Siêu đột nhiên vang lên, sau khi lấy nó ra và nhìn, Lương Siêu nở một nụ cười đáng thương với Trần Khải: "Xem ra anh không chỉ bị ngu thôi mà còn là người thật xui xẻo."

Hạ tử yên nghe vậy lập tức nhìn vào di động của hắn, cười đến chảy nước mắt, sau đó bày ra trước mặt mọi người.

Trên cột tin nhắn Wechat tài khoản đã được chuyển.

Tin tức chiếm phần lớn màn hình! Và là thông tin chuyển khoản 20 vạn!

Khi màn hình trượt chậm, mọi người tiến lại gần và đếm cẩn thận.

Một, hai, ba...mười, mười một, mười hai...mười tám!

Tổng cộng có 18 bao lì xì 20 vạn nhân dân tệ, tức là 360 vạn nhân dân tệ!

Hơn nữa còn là mỗi ngày đều có...

Tôn Giai Giai hoàn toàn chết lặng và choáng váng, trước đó khi Trần Khải chuyển tiền cho cô ta, cô ta đã nhìn trộm điện thoại di động của anh ra, và số dư Wechat cùng lắm cũng chỉ có ba đến bốn mươi vạn.

Còn người này, một ngày ba trăm sáu mươi vạn.....

Cấp độ này, Trần Khải phải bị ném bay ra mấy trăm con phố mất!

Lương Siêu bên này vẫn cuống cuồng bấm nhận tiền, vừa lẩm bẩm: "Haizz, tôi đã bảo họ đừng gửi nữa, sao họ không nghe lời chứ? Tôi không cần tiền của họ."

Mọi người: "..."

Hạ Tử Yên, Hàn Phỉ: "..."

Người đàn ông này lại giả vờ rồi đấy!

Trần Khải nhìn bộ dạng đê tiện kiểu mặc kệ không quan tâm gì của hắn, sau khi da mặt co giật một lúc, anh ta lập tức mắng to: "Chắc chắn cậu là một thằng trai bao, hơn nữa lại còn bâu quanh không ít phú bà cho tiền!”

“Bây giờ chỉ cần một cú điện thoại là tôi có thể cho cậu mất tên ở giới y học tại Trấn Giang này! Cậu có tin hay không?”

Bị một người gọi là tên trai bao hết lần này đến lần khác, sắc mặt Lương Siêu cuối cùng cũng trở nên lạnh lẽo.

“Anh ngầu như vậy sao? Vậy xin hỏi anh là có ông bố xịn hay bà mẹ xịn vậy?”

“Tao có chú xịn!”

Trần Khải nhất thời ưỡn ngực: "Tao có chú xịn đấy!"

"Chú tao là Tiền Vân Sơn, ông chủ của Dược phẩm Vân Sơn! Người đứng đầu ngành dược phẩm của Trấn Giang!"

"Giám đốc của tất cả các bệnh viện trong thành phố đều là tiểu bối trước mặt ông ấy. Nên việc giết chết cậu giống như việc giết chết một con kiến vậy?"

Tiền Vân Sơn?

Tên này nghe có chút quen tai?
Chương 90: Liễu Băng Khanh kiểm tra

Hàn Phỉ đột nhiên nở nụ cười, thấp giọng nhắc nhở: "Là Tiền tiên sinh hai ngày trước quỳ xuống cầu xin anh nhận 10 triệu chi phiếu của Tiền tiên sinh, còn cầu xin anh làm đại ca của Tiền tiên sinh."

Nghe vậy, Lương Siêu đột nhiên vỗ trán, hiển nhiên hắn vẫn có chút ấn tượng ông chủ bá đạo đó.

Lúc này, Trần Khải cũng đang gọi điện thoại.

Qua một lúc lâu sau mới được bắt máy, Trần Khải vội vàng nói: "Vhus, cháu nghe dì nói chú đã xuất viện rồi? Cháu vừa từ nước ngoài trở về, bận đi công tác nên cháu không đi thăm được..."

"Được rồi."

Đầu bên kia điện thoại, vẻ mặt Tiền Vân Sơn không kiên nhẫn nói: "Đừng nói những lời dư thừa nữa có chuyện gì thì cứ nói đi, lần này lại là chuyện gì? Không đủ tiền xài sao?"

"Không không."

"Cháu chỉ muốn chú giúp cháu thu dọn một người, chú không biết chứ người này người rất vô pháp vô thiên! Trong lúc hắn đi công tác còn mang theo hai người bạn để thân mật!" "Cháu không chịu được mà nói vài lời với anh ta, nhưng anh ta đã lăng mạ cháu bằng đủ thứ lời lẽ! Thậm chí còn ra lệnh cho hai người bạn của anh ta lừa cháu hai mươi vạn!"

Tất cả mọi người: "..."

Trần Khải này thực sự không biết xấu hổ.

Nhưng sau khi gã ta nhầm lẫn đúng sai như thế này, bác sĩ Lương đó có thể thực sự không may mắn.

"Chú, khó chịu nhất là cháu dùng danh nghĩa của chú để buộc tên đó dừng lại, nhưng hắn lại càng hung hăng hơn! Hắn còn bắt cháu phải ăn phân!"

"Được rồi được rồi!"

Tiền Vân Sơn cau mày, ông ta rất hiểu về đứa cháu trai này, lời nói của anh ta vô cùng thái quá, nếu không phải vì vợ ông ta, ông ta cũng rất lười nói chuyện với gã ta.

"Người đàn ông mà cháu đang nói đến là ở bệnh viện nào, tên là gì?"

"Gọi là……"

Trần Khải trợn tròn mắt, Tôn Giai Giai vội vàng nói: "Trần thiếu gia, hắn tên là Lương Siêu."

"Ồ, chú, người đàn ông đó tên là Lương Siêu."

Phụt!

Nghe thấy cái tên này, Tiền Vân Sơn lập tức phun ra một ngụm trà, cả người lập tức ngây ra. Đứng dậy.

"Ý của ngươi là Lương Siêu ở bệnh viện Khang Nhân?"

"Đúng rồi!"

"Là bệnh viện Khang Nhân! Chú mau nói chuyện với giám đốc ở đó đi..."

"Tao sẽ đánh chết mày!"

Tiền Vân Sơn tức giận đến mức chửi bới: "Tiểu tử mày hãy nghe tao nói! Lương thần y là người đã cứu mạng tao! Thậm chí tao còn phải cúi đầu cầu xin ngài làm đại ca tao!"

"Tao mặc kệ mày khiêu khích ngài như thế nào, lập tức đi xin lỗi Lương Thần Y! Đừng nói ăn phân cho dù bị yêu cầu uống thuốc độc, cũng phải thực hiện cho tao!"

"Nếu như mày cầu xin ngài tha thứ mà không được, bây giờ tao sẽ tìm người giết mày có tin hay không!"

Trần Khải chết lặng trong giây lát.

Tại sao lại có thể như vậy!

Nhớ lại vẻ mặt Lương Siêu đang giễu cợt mà nhìn chằm chằm anh ta, phải đi xin lỗi cái tên đê tiện đó sao?

Đó là điều không thể!

Nhớ lại bình thường Tiền Vân Sơn khá sợ cô của mình, Trần Khải có ý định để nhờ cô của mình nói giúp.

Nhưng trước khi cúp điện thoại, anh ta nghe thấy tiếng cãi vã từ loa bên kia.

"Lão Tiền, ông già rồi nên hồ đồ rồi sao? Tiểu Khải là cháu tôi! Sao ông dám vì người ngoài mà đối xử với nó hung hăng như vậy?"

"Cái tên họ Lương đã cứu ông một mạng, không phải ông đã trả tiền rồi sao? Bây giờ hắn chọc giận Tiểu Khải, vậy mà ông lại bắt Tiểu Khải phải đi... a!"

"Ông, ông dám tát tôi? !"

"Đồ khốn kiếp, dựa vào lời nói của bà vừa nói, tôi không chỉ đánh bà mà còn ly hôn với bà nữa!"

"Lương thần y có tấm lòng nhân hậu, y thuật cao thâm! Người bình thường như các người sao có thể chửi bới, chỉ trích nhân vật thần thánh như vậy chứ? Cút khỏi đây ngay cho tôi!"

"Nếu như Lương thần y không chịu tha thứ cho cháu trai vô dụng của bà, xem tôi có dám ly hôn với bà hay không! Cút!"

Xoạc!

Trong nháy mắt sắc mặt Trần Khải trắng bệch như tờ giấy, không chần chờ nữa, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người gã ta lập tức quỳ xuống, bò đến trước mặt Lương Siêu, dập đầu như bầm tỏi!

"Lương thần y, tôi đúng là mắt chó không biết cao nhân! Lấy mỡ lợn bịt mắt mới dám cướp nữ nhân của ngài..."

"Cầu xin ngài tha thứ cho tôi lần này, tôi, tôi quả thực là tên ngu ngốc, ngài là cao nhân có thể nào đừng trách móc tên ngu dốt như tôi không ?"

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

"Tôi, Cả Trần gia chúng ta sống chết đều do ngài. Van xin ngài!"

Lương Siêu: "..."

Anh chàng này đã cố gắng hết sức để cầu xin sự tha thứ, sau khi nói chuyện với Tiền Vân Sơn, gã ta lại ném điện thoại cho hắn.

"Sắp xếp người đi xung quanh nguồn nước kiểm tra cẩn thận, tôi ở chỗ này giải độc thôn dân."

Trần Khải đã sửng sốt khi nghe những lời này: "Ngài đang tha thứ cho tôi?"

"Nói những lời vô nghĩa? Biểu hiện tốt thì sống yên ổn, biểu hiện không tốt thì đợi cả nhà anh chịu khổ đi ."

"Dạ..dạ…dạ!"

Trần Khải sợ tới mức gật đầu liên tục, nhanh chóng đứng dậy thu xếp theo yêu cầu của Lương Siêu.

Sau đó, anh ta ở bên cạnh Lương Siêu, có lúc trợ giúp cho hắn, có lúc bưng trà rót nước cho hắn, có lúc đấm bóp cho hắn công việc nào anh ta đều làm, hoàn toàn trở thành nô lệ.

Thấy vậy, Tôn Giai Giai ở cách đó không xa, kinh ngạc nhìn Lương Siêu ánh mắt bắt đầu trở nên nóng rực.

Đẹp trai, giàu có và quyền lực!

Người như vậy, nếu xảy ra chuyện gì với hắn, dù chỉ là một lần cũng có thể thu được rất nhiều lợi ích, đúng không?

Ngay cả khi không có lợi ích, có vẻ như ...

Cũng không lỗ?

Muộn, khoảng sáu giờ.

Sau khi Lương Siêu trở lại lều sau một ngày bận rộn, sau khi ngồi thiền và ổn định lại hơi thở một lúc Liễu Băng Khanh đã gửi một yêu cầu call video.

Sau khi chấp nhận nó, nhìn Liễu Băng Khanh trong video đang mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu xanh da trời, Lương Siêu cười toe toét.

"Tôi đột nhiên phát hiện, sau khi cô bình phục, tính tình có chút thay đổi."

"Ồ?"

"Biến thành bộ dạng gì?"

"Trước đây tính tình tương đối lạnh lùng, nhưng bây giờ trong lạnh có chút ấm áp."

Cô ta vừa dứt lời, Lưu Băng Loan lại thò đầu vào, cô ta mặc váy ngủ ngắn màu hồng xoay người lại trước ống kính: "Anh rể, anh thấy em đã thay đổi chưa?"

"Cô..."

Lương Siêu đang nghĩ nên nói như thế nào, đột nhiên lều vải từ từ bị vén lên.

Lương Siêu quay đầu lại, và thấy rằng Tôn Giai Giai đã tiến vào một cách duyên dáng, với một chút trang điểm và khuôn mặt dễ thương.

Ngay sau đó, hai đầu gối quỳ xuống, đáng thương nói: "Lương thiếu gia, ban ngày đã đắc tội với ngài nhiều như vậy, chỉ cần ngài có thể tha thứ cho tôi, đêm nay ngài muốn trừng phạt tôi như thế nào cũng được... "

Ah…á…ah.

Cùng với bộ trang phục hầu gái bằng lụa trắng trong mờ, chiếc còng tay nhỏ ở tay trái và chiếc roi da nhỏ ở tay phải, bầu không khí trong lều lập tức trở nên quyến rũ...

Sau vài giây.

"Mẹ kiếp!"

Lương Siêu đột nhiên nhớ rằng video vẫn đang được bật, sau khi chửi thề, hắn lập tức đẩy Tôn Giai ra ngoài!

Sau khi trở về, nhìn thấy trong video hai chị em bọn họ vẫn nhìn mình không nói lời nào, liền cười nói: "Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm..."

"Băng Thanh, cô gái đó và tôi..."

"Được, không cần giải thích."

Liễu Băng Khanh trợn mắt nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Tôi tin tưởng anh, nhãn lực của anh chắc chắn không tệ như vậy."

Liễu Băng Khanh ở một bên bĩu môi nói: "Anh rể nhãn lực không tệ, nhưng nếu hôm nay chúng ta không call video, chị, chị cảm thấy anh rể sẽ giải quyết nhu cầu sinh lý hay không?"

Lương Siêu: "..."

Cô gái này, nếu không thêu dệt chuyện sẽ chết?

Ngay sau đó, Liễu Băng Khanh gật đầu và nói: "Tôi nhớ Nghiên Nghiên, ngày mai tôi sẽ đi tìm cô ấy, nhân tiện sẽ chờ anh quay lại."

Trong lòng Lương Siêu cười khổ.

Ở nơi này mà đòi tìm Nghiên Nghiên, rõ ràng cô ấy tới đây để kiểm tra công việc của mình...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom