• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyền Nhân Thiên Y (2 Viewers)

  • Chương 166-170

Chương 166: Múa thoát y

Ồ!

Đám người lại xôn xao lần nữa, nhanh chóng dừng lại chuyện đang làm để hóng hớt.

Tất cả đều ngạc nhiên nhìn Cung Vũ, được thiếu đông gia của truyền thông Thiên Ngu ưu ái, đối với tất cả mọi người ở đây mà nói là chuyện có thể gặp chứ không thể cầu.

Nhưng Cung Vũ thì tốt rồi, không biết quý trọng còn chưa tính, vậy mà còn dám liên tục từ chối người ta trước mặt bao nhiêu người ở đây?

Đây là tiết tấu muốn tìm đường chết sao?

Biểu cảm trên mặt Vương Tiểu Lỗi chợt cứng lại, bàn tay đang giơ lên cũng chậm rãi hạ xuống.

"A..."

"Cung Vũ, có phải tôi nể mặt cô nhiều quá rồi phải không?"

Cung Vũ thấy mình và đối phương không còn nói chuyện được nữa, tuy cô cũng không muốn như vậy, nhưng cũng không còn cách nào khác.

Nhận được sự giáo dục từ sớm khiến cô và người khác giới luôn duy trì khoảng cách nhất định.

"Vương tổng, thực xin lỗi."

"Trong nhà tôi còn có chút việc, tôi phải về trước, mọi người ở lại uống rượu vui vẻ." Nói xong cô ấy xoay người rời đi.

Nhưng vừa mới xoay người, Vương Tiểu Lỗi đã tiến lên một bước, bắt lấy cổ tay trắng như ngọc của cô.

"Nơi này là địa bàn của tôi, nếu cô muốn đi thì ít nhất cũng phải có sự đồng ý của tôi mới được đi chứ?"

"Anh, anh muốn làm gì!"

Cung Vũ kinh hoảng kêu lên một tiếng, muốn tránh thoát khỏi bàn tay của Vương Tiểu Lỗi, nhưng càng dùng sức thì đối phương lại siết càng chặt, cuối cùng còn nắm mạnh đến mức cô đau đớn kêu lên thành tiếng.

"Thả tôi ra!"

Vương Tiểu Lỗi hừ lạnh một tiếng, vung tay ném mạnh Cung Vũ vào sàn nhảy, làm cô ngã ngồi trên mặt đất.

"Năm lần bảy lượt đánh thẳng vào mặt tôi như vậy, là do cô nghĩ tôi không làm gì được cô đúng không?"

Ông chủ của truyền thông Thất Tinh thấy thế thì trong lòng hơi trùng xuống.

Nếu vì Cung Vũ mà làm cho Vương Tiểu Lỗi giận chó đánh mèo với minh, hoặc là hủy bỏ chuyện thu mua, đến lúc đó chỉ sợ mình muốn khóc cũng không có chỗ để khóc đâu!

Vì thế ông ta lập tức đứng ra tỏ rõ thái độ, chỉ vào Cung Vũ đang ngồi bệt trên sàn nhảy lớn tiếng nói: "Cung Vũ, cô đúng là đồ không biết tốt xấu!”

"Vương thiếu mời cô khiêu vũ là đã nể mặt cô lắm rồi, đáng ra cô nên vui mừng đồng ý, đi thay ngay một bộ váy xinh đẹp đến nhảy cùng Vương thiếu mới đúng!"

"Còn nếu Vương thiếu có để ý tới cô, muốn cô bạn gái bạn gái của ngài ấy thì cô nên chủ động nhảy vào lồng ngực ngài ấy, tận lực moi tim móc phổi đi lấy lòng Vương thiếu mới đúng!"

"Có một chút chuyện vậy cũng không biết làm? Còn cần tôi đến dạy cô sống sao mới được à? Còn vậy nữa thì cô đừng hòng sống sót được trong giới giải trí!”

Sau khi quát mắng một trận, thấy Cung Vũ còn chưa có hành động nào, chỉ lo ôm lấy cổ tay đỏ bừng kia, hai mắt rưng rưng trưng ra vẻ mặt ủy khuất thì ông chủ truyền thông Thất Tinh lập tức tức giận đến dậm chân.

"Tôi đã nói rõ như vậy rồi mà cô còn sững sờ ở đó làm gì? Nhanh đứng dậy đi!”

"Trong phòng thay đồ có chuẩn bị váy cho cô rồi, mau đi thay rồi ra ngoài khiêu vũ với Vương thiếu!"

Nghe vậy, Cung Vũ cắn răng đứng lên, lau khô nước mắt, nhưng cô không đi về phía phòng thay đồ, mà là đi về phía cửa lớn, muốn rời khỏi nơi đây.

Này!

Ánh mắt Vương Tiểu Lỗi đột nhiên phát lạnh, hai tên vệ sĩ của anh ta thấy thế thì lập tức tiến lên áp giải Cung Vũ, dưới ánh mắt ra hiệu của Vương Tiểu Lỗi, kéo cô trở về sàn nhảy.

"Anh, các anh muốn làm gì!"

"Buông tôi ra!"

"Buông cô ấy ra."

Vương Tiểu Lỗi phất tay nhẹ giọng nói một câu, đợi hai tên vệ sĩ buông tay ra cho Cung Vũ đứng lên, mới nói tiếp: "Xem ra, cô đã quyết tâm không muốn khiêu vũ với tôi rồi.”

"Ừm, thôi được rồi, nếu cô không muốn nhảy với tôi thì cô cứ tự nhảy đi."

Nói xong, anh ta cầm lấy một cái micro, nhếch miệng cười hỏi: "Nào, các vị ở đây hãy lớn tiếng nói cho tôi biết, các vị muốn xem nữ thần của chúng ta nhảy cái gì nào!"

Vương Tiểu Lỗi vừa hỏi xong, toàn hiện trường lại lâm vào im lặng, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không ai rõ Vương Tiểu Lỗi có ý gì.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Một lát sau.

Thấy chưa có ai trả lời, Vương Tiểu Lỗi thầm mắng một tiếng, lúc này chỉ về phía một nam minh tinh vừa mới nổi lên.

"Cậu nói xem, cậu muốn xem Cung Vũ múa cái gì?"

"A?"

Nam minh tinh kia sửng sốt một chút, sau khi cúi đầu suy nghĩ một chút thì dè dặt trả lời: "Múa ba lê?”

"Tôi nghe nói Cung Vũ đã học múa ba lê từ nhỏ, chắc chắn kĩ năng cũng không tệ đâu, nếu cô ấy múa như vậy thì chắc chắn..."

"Chắc chắn mọi người sẽ rất thích!"

Vương Tiểu Lỗi đen mặt mắng một câu, nói: "Cậu có phải là đàn ông không vậy? Đã tới đây rồi mà còn giả vờ ngay thẳng gì nữa? Ngày thường mấy người đến hộp đêm để xem các vũ công múa ba lê sao?”

Hộp đêm?

Vũ công?

Vừa nghe đến đây, mọi người lập tức hiểu ra, lại bắt đầu ồn ào lần nữa.

"Múa cột!"

"Tôi muốn xem nữ thần múa cột! Chỉ cần khiêu vũ xung quanh cột thôi cũng được!"

"Múa bụng, tôi muốn xem người đẹp Cung Vũ lắc bụng!"

"Múa bụng rắm, múa bụng có cái gì đẹp, không đã riềng gì cả, đã múa thì phải múa thoát y!"

Không biết là ai nói ra một câu như vậy, câu nói vừa vang lên đã được mọi người ở đây hưởng ứng nhiệt tình.

"Đúng, vậy thì múa thoát y đi!"

"Múa thoát y!"

"Múa thoát y!"

Tiếng la hét càng lúc càng lớn, lúc này Vương Tiểu Lỗi nhếch miệng nở nụ cười, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cung Vũ đang dần trắng bệch, nói: "Nữ thần Cung Vũ, cô nghe thấy chưa?"

"Nếu mọi người đều muốn xem cô múa thoát y, vậy thì cô cứ múa một màn cho mọi người vui đi."

Nói xong, Vương Tiểu Lỗi ngồi xuống, ung dung phất phất tay.

"Nào, ai có máy ảnh thì mở hết lên cho tôi!"

"Những người không có máy ảnh thì lấy điện thoại ra, bật nút quay video đi!"

"Cảnh tượng nữ thần Cung Vũ nhảy thoát y là cảnh ngàn năm có một, sau khi quay được để dành lại sau này lén chui vào chăn xem cũng được, hoặc là khi cần hâm nóng tình cảm lấy ra xem cũng được, tôi cam đoan đến lúc đó tình thú giữa hai người sẽ được nâng lên một đẳng cấp mới!"

Nói xong, Vương Tiểu Lỗi liền cười rộ lên.

Cung Vũ đứng trên sàn nhảy, cảm nhận hàng loạt ánh mắt trêu tức đang tập trung trên người mình, nghe từng câu từng chữ châm chọc của mọi người, những giọt nước mắt kiên cường cuối cùng cũng nhịn không được nữa mà lăn dài trên hai má.

"Vương Tiểu Lỗi, tôi và anh xưa nay không thù không oán, chỉ vừa mới quen biết đây, vì sao anh lại phải làm khó tôi như vậy chứ!"

"Tôi chỉ muốn về nhà mà thôi, anh đừng có quá đáng!”

"Quá đáng?"

Vương Tiểu Lỗi lại nhếch miệng cười, nói: "Mới nhiêu đây đã chịu không nổi? Mấy chuyện này còn chưa là gì đâu, chuyện quá đáng hơn còn ở phía sau.”
Chương 167: Kịch bản hoàn hảo

Bốp!

Hai tay Vương Tiểu Lỗi vỗ nhẹ một cái rồi chỉ vào hai chai rượu vodka nằm trên bàn cách đó không xa và gật đầu ra hiệu.

“Nào, mau mở hai chai rượu trên bàn rồi đem lại đây mời đại minh tinh Cung Vũ của chúng ta nhanh nào!”

“Vâng.”

Hai vệ sĩ nhanh chóng đáp lại một tiếng, sau khi mở nắp chai liền đi tới trước mặt Cung Vũ.

"Lúc nãy tôi thấy tửu lượng của cô cũng không tệ nên chúng ta uống rượu trước đã, chờ sau khi uống hết hai chai rượu này rồi mới bắt đầu khiêu vũ thoát y chắc chắn sẽ càng kích thích hơn.”

Chân mày Vương Tiểu Lỗi nhếch lên cười nói, thấy thế không ít người trong phòng không khỏi giật giật khóe miệng.

Dù tửu lượng tốt đến đâu cũng không thể uống kiểu này được!

Nếu thật sự uống hết hai chai vodka đó, không phải sẽ say đến mức ngay cả mình là ai cũng không nhớ rõ sao?

Còn nếu vẫn chưa say đến mức nằm dài thì nói không chừng thật sự sẽ có cảnh thoát y rất đặc sắc!

Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều bắt đầu có chút chờ mong.

Nghe trong phòng lại bắt đầu vang lên tiếng ồn ào, vẻ mặt Cung Vũ càng bất lực, chỉ biết lắc đầu lui về phía sau, cuối cùng dán sát vào tường, trong đầu tràn đầy hình ảnh Lương Siêu.

"Hừ.”

"Đại minh tinh Cung Vũ, cô muốn tự mình uống hay là muốn tôi sai người ép cô uống?”

Vương Tiểu Lỗi hừ một tiếng rồi nói, Cung Vũ không đáp lời chỉ cắn chặt môi mỏng không nói gì, phản ứng đầu tiên chính là nhanh chóng lấy điện thoại di động ra nhấn gọi cho Lương Siêu.

"Ôi?”

"Muốn gọi người đến cứu?”

Sau khi sai người giật lấy điện thoại di động của cô đem qua, hai mắt Vương Tiểu Lỗi híp lại.

"Lúc trước cô nói mình đã có vị hôn phu, chính là tên Lương Siêu này?”

"Đúng vậy.”

Môi Cung Vũ mím chặt gật gật đầu, sắc mặt Vương Tiểu Lỗi bỗng trở nên âm trầm, mắng một tiếng tiện nhân sau đó đi đến cầm điện thoại gọi vào số của Lương Siêu đồng thời còn lên mở loa ngoài rồi mới đưa đến bên tai Cung Vũ.

"Tít tít..."

Sau hai tiếng chuông vang lên, điện thoại đã được kết nối.

Bên này Lương Siêu vừa đến nhà họ Cung không bao lâu, trước tiên là nở nụ cười, sau đó nói:

"Tiệc tối đã kết thúc rồi sao? Vừa rồi Nghiên Nghiên còn nói muốn cô kể chuyện cho con bé nghe.”

Hơn mười giây sau.

Lương Siêu thấy vẫn không ai trả lời, bất giác chân mày nhíu lại: "Alo?”

"Cung Vũ cô có đang nghe tôi nói không?”

"Cô đang ở đâu vậy? Cô có muốn tôi đến đón cô không?”

Thấy Cung Vũ còn không nói lời nào, đương nhiên Vương Tiểu Lỗi cũng biết suy nghĩ của cô, cô đang lo lắng vị hôn phu kia của mình chạy tới cứu cô ấy sẽ bị bắt chung!

"Mẹ kiếp, bản thân đã khó bảo toàn mà còn suy nghĩ đến an nguy của người khác?”

"Cô quả nhiên là một tiện nhân!”

Sau khi mắng một câu, Vương Tiểu Lỗi vung tay tát Cung Vũ một cái.

"Ah!”

Cung Vũ đau đến kêu một tiếng, làm Lương Siêu ở đầu dây bên kia không khỏi trầm mặt xuống.

"Cung Vũ cô có sao không?”

"Bây giờ cô đang ở đâu? Mau nói đi!”

Cung Vũ vẫn cắn chặt răng bật khóc nhìn chằm chằm Vương Tiểu Lỗi không nói một lời.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Tuy nói ngay từ đầu thật sự cô rất muốn Lương Siêu đến cứu mình, cũng biết rõ Lương Siêu cũng có năng lực này.

Nhưng đột nhiên sau khi ý thức được thân phận của Vương Tiểu Lỗi, trong đầu liền bắt đầu trống rỗng.

Anh ta là Thiếu đông gia của truyền thông Thiên Ngu, vả lại nghe nói gia tộc của anh ta cũng thuộc hàng nhất nhì ở Đế Kinh!

Cô biết Lương Siêu đã đắc tội Võ Minh nếu lại vì mình mà đắt tội thêm Vương Tiểu Lỗi này, sau đó lỡ bị truyền thông Thiên Ngu điên cuồng trả thù thì rất khó sống.

Đến lúc đó một bên là Võ Minh, một bên là nhà họ Vương, cho dù Lương Siêu có mạnh mẽ hơn nữa thì cũng khó có thể ứng phó.

Mà cô càng suy nghĩ cho Lương Siêu như vậy, lửa giận trong lòng Vương Tiểu Lỗi càng thêm tăng cao, lại tát cô thêm một cái mắng tiện nhân sau đó cầm lấy điện thoại di động.

"Cậu chính là vị hôn phu của Cung Vũ?”

"Cậu yên tâm hiện tại Cung Vũ vẫn rất tốt, chỉ là vừa nãy bị tôi tát hai cái mà thôi, nhưng mà chỉ sợ là kế tiếp sẽ không tốt như vậy nữa.”

Lương Siêu nhất thời trầm xuống: "Anh là ai?”

Vương Tiểu Lỗi cười cười nhưng không trả lời câu hỏi của hắn, tiếp tục nói: "Biết tình tiết tiếp theo sẽ như thế nào không? Tôi có thể từ từ nói cho cậu nghe.”

"Tiếp theo, người của tôi sẽ cho cô ấy uống rượu trước.”

"Sau khi cô ấy uống hết hai chai vodka sẽ để cho cô ấy biểu diễn một điệu múa thoát y trước mặt tất cả mọi người, nếu cô ấy đứng không vững tôi sẽ đỡ cô ấy giúp cô ấy nhảy tiếp.”

"Sau đó, khi quần áo đã cởi hết đương nhiên phải vui vẻ cùng nhau một chút rồi.”

"Đợi bổn thiếu gia chơi chán cô ta rồi thì cậu cũng đừng tưởng như vậy là đã xong, cuối cùng tôi sẽ thực hiện hiện ước mơ cho những người có mặt ở đây.”

"Đàn ông ở đây nhiều như vậy, mặc kệ bình thường họ nghiêm túc đến cỡ nào thì chắc chắn trong lòng từ lâu đã muốn chơi đùa với vị hôn thê của cậu, cho nên đêm nay bổn thiếu gia sẽ đứng ra làm chủ để cho tất cả đàn ông ở đây đều có thể thực hiện giấc mơ đẹp đẽ này, lần lượt làm chú rể của đại minh tinh Cung Vũ một đêm.”

Tất cả đàn ông ở đấy nghe vậy thì bắt đầu cảm thấy máu trong người mình đang sôi trào.

Núp dưới bóng Vương Tiểu Lỗi để được vui vẻ một đêm với nữ thần trong lòng của mình, làm xong còn không cần gánh vác bất kỳ trách nhiệm gì!

Cảm giác sảng khoái này còn vui hơn vạn lần so với việc mỗi ngày kiếm được một đống tiền hay được tiếp đón trên thảm đỏ!

Sau đó, Vương Tiểu Lỗi lại cười khà khà nói: "Nói chút cảm giác của cậu sau khi nghe kịch bản do chính bổn thiếu gia thiết kế đi, cậu cảm thấy như thế nào? Có phải nó rất hoàn hảo không?”

"Rất hay đúng không?”

Lương Siêu không nói nhiều chuyện nhảm nhí khác, chỉ hỏi một câu.

"Các người đang ở đâu?”

"Ha ha… tôi đang ở khách sạn Đế Vân phòng khiêu vũ trên lầu ba.”

"Cậu có thể làm được gì chứ? Bây giờ bổn thiếu gia sẽ cho cậu tận mắt nhìn thấy vị hôn thê bảo bối của mình, nữ thần quốc dân băng thanh ngọc khiết trở thành đồ chơi của mọi người.”

"Đương nhiên cậu cũng có thể lựa chọn ngồi im đợi đến sáng ngày mai, à không là chiều mai tới đây đón vị hôn thê của mình về, dù sao hiện trường có quá nhiều người đến sáng cũng không nhất định sẽ chơi xong.”

Vương Tiểu Lỗi càng nói càng cảm thấy thú vị, lại bắt đầu cười ha ha, hỏi: "Cậu có thể nói cho bổn thiếu gia biết cậu chuẩn bị đến đây vào lúc nào không?”

"Tút tút..."

Nghe âm thanh tút tút trong điện thoại vang lên, Vương Tiểu Lỗi sửng sốt một chút rồi vung tay ném điện thoại di động sang một bên, sau đó lại bắt lấy tóc Cung Vũ.

"Vị hôn phu của cô không nói một lời nào đã trực tiếp cúp điện thoại của tôi?”

"Cậu ta có ý gì?”

"Không biết.”

Cung Vũ lạnh lùng nói, Vương Tiểu Lỗi nghe vậy liền bật cười haha sau đó nhếch miệng tiến đến bên tai Cung Vũ: "Biết không, loại người không chiếm được liền phá hoại này trong mắt tôi quá đỗi tầm thường, cảnh giới quá thấp.”

"Đối với bổn thiếu gia mà nói, muốn cướp đoạt món đồ bào đó thì quá dễ dàng rồi nhưng thứ đó không chịu an phận nằm trong tay bổn thiếu thì nó chắc chắn sẽ bị hủy diệt.”

"Cô chính là một ví dụ sống.”

"Không!”

Cung Vũ tức giận phun một ngụm nước miếng lên mặt anh ta, khuôn mặt Vương Tiểu Lỗi co rút giận dữ lại tát cô ngã xuống đất.

"Tiện nhân, đúng là thứ không biết xấu hổ!”

"Ép cô ta uống rượu cho tôi!”

"Mau ép cô ta uống hết hai chai rượu này cho tôi! Một giọt cũng không được để lại!"
Chương 168: Lương Siêu đến

"Vâng!”

Hai vệ sĩ đáp một tiếng, sau đó một người đè Cung Vũ cưỡng ép mở miệng cô ra, người còn lại bắt đầu rót rượu.

Tốc độ rót rượu cực kỳ chậm chạp, nghiêm túc làm theo yêu cầu của Vương Tiểu Lỗi bảo đảm một giọt cũng không còn và một giọt cũng không rơi ra ngoài.

Trong khoảng thời gian này mỗi khi Cung Vũ nhịn không được bắt đầu nôn mửa, bọn họ liền ngừng rót rượu cùng che chặt miệng cô, làm cô không được nôn ra một giọt rượu nào.

Tóm lại toàn bộ quá trình rất tàn nhẫn làm cho không ít người ở đây đều âm thầm líu lưỡi, trong lòng cũng khó tránh khỏi dâng lên chút đồng tình.

Vài phút sau.

Chai rượu đầu tiên đã được rót xong, một nữ minh tinh bình thường có quan hệ không tệ với Cung Vũ thấy cô bị hai tên kia ép quỳ trên mặt đất bắt đầu rót rượu tiếp nữa thì cuối cùng cô ta cũng không xem nổi cảnh này nữa, do dự một hồi liền đứng lên.

Sợ hãi nói: "Vương thiếu, ngài chỉ cần gật đầu một cái đã có thể khiến người khác chết ngay lập tức, nhưng ngài làm vậy với một cô gái có phải hơi quá đáng rồi không?”

"Hiện tại Cung Vũ đã nhận được một bài học rồi, ngài..."

"Ngài có thể tha cho cô ấy lần này được không?”

Cô ta vừa dứt lời cựu giám đốc tập đoàn Thất Tinh liền cười nhạo một tiếng, thầm mắng một câu ngu xuẩn.

Đầu Vương Tiểu Lỗi chậm rãi quay về hướng vừa phát ra tiếng nói, có chút hứng thú nhìn nữ diễn viên đứng lên kia, cười tủm tỉm nói: "Cô..."

"Đang dạy tôi cách làm việc?”

"Không có không có!”

"Tôi chỉ... ôi! ”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Nữ diễn viên kia vừa xua tay liền kêu lên thảm thiết, chỉ thấy Vương Tiểu Lỗi hung hăng ném chai rượu về phía cô ta, "Bốp" một tiếng.

Chai rượu ấy đã đập trúng mặt cô ta.

Trong phút chốc máu tươi trộn lẫn với rượu theo gương mặt cô ta chậm rãi chảy xuống, chỉ có thể dùng từ nhìn thấy mà giật mình để miêu tả.

Nhìn khuôn mặt nữ diễn viên kia bị hủy hoại hoàn toàn, trong lòng mọi người đều thầm thương hại cô ấy.

Tiền đồ sau này của người phụ nữ này xem như hoàn toàn bị hủy rồi.

Nếu lúc trước lăn lộn trong giới còn chưa tích góp được bao nhiêu tiền vậy cuộc sống sau này sợ là sẽ vô cùng thê thảm.

Thấy hai vệ sĩ của mình dừng lại xem náo nhiệt, Vương Tiểu Lỗi tiện tay cầm mấy khối điểm tâm ném qua.

"Mẹ kiếp, một nữ nhân không biết sống chết có cái gì để xem?”

"Tiếp tục rót rượu cho bổn thiếu gia!”

Hai người vội vàng gật gật đầu, lại tiếp tục cầm chai thứ hai lên rót xuống mà lúc này mặt Cung Vũ đã đỏ bừng, ánh mắt có chút mê ly bộ dáng cực kỳ thống khổ.

Nôn mửa càng kịch liệt hơn khiến chai rượu thứ hai càng khó rót hơn chai thứ nhất.

Qua khoảng 20 phút thì chai rượu thứ hai mới rót được hơn phân nửa.

"Ầm!”

Đột nhiên một tiếng nổ vang lên làm cho tất cả mọi người đều hoảng sợ.

Nhao nhao quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh chỉ thấy cánh cửa lớn nặng tầm trăm ký của phòng dạ hội ầm ầm sụp đổ, ngay sau đó là một thanh niên tướng mạo tuấn tú dáng người cao gầy đạp lên cánh cửa lớn chậm rãi bước vào.

Chính là Lương Siêu.

"Làm càn!”

Cựu Giám đốc Thất Tinh lấy lại tinh thần đầu tiên, nhưng vừa mới giận dữ quát một tiếng đã bị Vương Tiểu Lỗi giơ tay lên cắt ngang.

Mắt Vương Tiểu Lỗi nheo nheo nhìn chằm chằm Lương Siêu, cười lạnh hỏi: "Cậu chính là vị hôn phu của Cung Vũ?”

Lương Siêu không trả lời anh ta, mà nhìn về phía Cung Vũ trên sàn nhảy đầu tiên.

Giờ phút này đầu Cung Vũ đang cúi xuống cực lực nôn mửa nhưng vẫn bị hai tên vệ sĩ kia gắt gao che miệng, vẻ mặt thống khổ vô cùng hơn nữa đôi mắt đã có chút tan rã...

Đây chính là biểu hiện của người ngộ độc rượu.

Hơn nữa tình trạng ngộ độc này thật sự đã rất nghiêm trọng!

Ầm ầm!

Lửa giận trong lòng Lương Siêu nháy mắt bị dấy lên, tuy trước đó hắn cùng Cung Vũ không có tình cảm gì nhưng hắn không ngốc, hoàn toàn hiểu được tâm tư của Cung Vũ.

Thà rằng bản thân chịu khổ thậm chí là bị nhục hy sinh danh tiết xưa nay mình xem trọng nhất cũng không muốn hắn bị liên lụy!

Thấy Lương Siêu đi lại gần, hai tên vệ sĩ dừng lại nhìn về phía Vương Tiểu Lỗi xin chỉ thị.

Không đợi Vương Tiểu Lỗi ra lệnh, Lương Siêu tiện tay liền vung ra hai kim châm.

Vèo vèo!

Sau khi tiếng xé gió vang lên, hai tên vệ sĩ lập tức không còn động tĩnh nữa, cả hai đồng thời ngã xuống đất, cảnh này làm hiện trường lập tức lâm vào yên lặng.

"Hả?”

Lúc này ông lão vẫn luôn ngồi một góc uống rượu khẽ cất tiếng, chậm rãi đứng dậy đi qua nhìn.

Khi thấy hai chấm đỏ rất nhỏ ở mi tâm hai tên vệ sĩ thì lắc đầu nói với Vương Tiểu Lỗi.

"Chết rồi.”

"Thằng nhãi này là cao thủ, thực lực hẳn là không dưới lão nhân.”

Vương Tiểu Lỗi nghe vậy thì nhíu mày, thầm nghĩ xúi quẩy rồi.

Lúc này anh ta lập tức chắp tay hướng ông lão kia, nói: "Tưởng lão, làm phiền ngài.”

"Không cần giết cậu ta, chỉ cần đánh tàn phế là được khiến cậu ta nằm liệt trên mặt đất để bổn thiếu gia vui vẻ chơi đùa một chút.”

"Vâng.”

Ông lão hờ hững gật đầu liếc Lương Siêu một cái rồi bước về phía trước vài bước.

Mà theo sau mỗi một bước chân của ông ta đều sẽ có một mảnh gạch sứ nổ tung, thấy vậy tất cả mọi người ở đây đều xuýt xoa tán thưởng.

Trông y như mấy cao nhân trong phim truyền hình vậy, thật quá mạnh mẽ!

Bước chân dừng lại, nhưng ông ta vẫn làm bộ làm tịch giả vờ để tay ra sau lưng bày ra tư thế của cao nhân đang chỉ dạy tiểu bối.

"Niệm tình cậu tuổi còn trẻ, tôi sẽ cho cậu cơ hội ra tay trước.”

Miệng Lương Siêu cong lên, lười dây dưa với ông ta, phóng thích ra khí tức của Thiên Tượng Cảnh trung kỳ, làm sắc mặt ông lão kia đột nhiên biến đổi!

"Trời, Thiên Tượng Cảnh!”

Ông lão kinh hãi kêu lên tiếng, lời còn chưa dứt đã cảm nhận được một trận kình phong đập vào mặt, thổi đến ông ta cũng miễn cưỡng lắm mới mở mắt được.

Tiếp đó là một trận đau nhức truyền khắp toàn thân, vả lại còn nghe được một tiếng nghiền nát phát ra từ cơ thể ông ta.

Mà thứ bị nghiền nát kia là đan điền của chính chính ông ta...

"Phụt!”

Một ngụm máu tươi xen lẫn mảnh vụn nội tạng cuồng cuộng phun ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ông lão vừa xuất hiện khí thế kia bị bay ngược ra ngoài cuối cùng cả người đều lún sâu vào trong tường, cúi đầu không biết sống chết.

"Nhường cho tôi ra tay trước thì ông sẽ không có cơ hội ra tay nữa.”

Vừa nói ánh mắt Lương Siêu vừa chuyển về phía Vương Tiểu Lỗi, sắc mặt trầm xuống.

"Nghe nói cậu viết kịch bản rất giỏi?”

"Vậy không biết tình tiết này có nằm trong vở kịch cậu viết không?”
Chương 169: Càng điên cuồng càng tàn nhẫn!

Tất cả mọi người đều há hốc mồm vì ngạc nhiên, nhìn cảnh tượng khó tin trước mắt.

Vương Tiểu Lỗi nhất thời chưa kịp khôi phục tinh thần, đầu tiên là liếc mắt nhìn lão già cắm sâu ở trong tường, sau đó nhìn Lương Siêu trầm mặc một hồi lâu, sau đó sắc mặt trở nên âm trầm xuống.

"Lão già vô dụng, đồ phế vật!"

Trong lòng anh ta thầm mắng, nếu sớm biết có chuyện này, ít nhất anh ta cũng sẽ chọn một trong số cao thủ được Vương gia tôn sùng để anh ta mang ra ngoài.

Bây giờ thì tốt rồi, ở trước mặt mọi người bị người ta hung hăng đánh vào mặt!

"Được rồi, không hổ danh là vị hôn phu của con tiện nhân Cung Vũ kia, cô ấy cũng có chút năng lực, nhưng mà..."

Ngay khi giọng nói thay đổi, Vương Tiểu Lỗi tiếp tục nói: "Cậu có nghe qua tên của Truyền thông Thiên Ngu và đại danh của đế kinh Vương gia không?"

Lương Siêu không để ý tới anh ta, mà đi thẳng đến sàn nhảy, bế Cung Vũ đang nằm trên mặt đất say đến biến thành vũng bùn nhão, nhẹ nhàng ấn vài huyệt trên lưng cô.

Nhìn thấy điều này, Vương Tiểu Lỗi ngay lập tức cảm thấy bị phớt lờ.

"Hừ, không cần lo lắng đâu, chỉ là tôi uống nhiều rượu mà thôi, không chết được đâu."

Xoạc!

Đột nhiên Lương Siêu ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh như dao găm của hắn bắn thẳng vào người Vương Tiểu Lỗi, khiến anh ta ngay lập tức cảm thấy bị áp bức.

Trong lúc nhất thời, Vương Tiểu Lỗi cảm thấy như thể mình đang bị thần chết nhìn chằm chằm, lưng mọc đầy lông và toàn thân lạnh toát!

"Ai có thể nói cho tôi biết, trước kia người này đã làm cái gì với Cung Vũ?"

Mọi người nghe xong, đối mặt nhìn nhau một hồi, không ai dám nói chuyện.

Người thanh niên này dù có quyền lực đến đâu, người trong buổi tiệc màu đều là người trong ngành giải trí, ai dám đắc tội với Vương Tiểu Lỗi?

Vương Tiểu Lỗi trông có vẻ tự mãn, nhưng chưa được vài giây, nữ diễn viên bị anh ta hủy dung nhan trước đó đột nhiên đứng dậy.

Thấy vậy, sắc mặt Vương Tiểu Lỗi nhất thời trầm xuống.

"Tôi vừa mới dạy cô một bài học còn chưa đủ sao, mau cút đi!"

Nữ diễn viên cười khổ một tiếng: "Tôi đã bị anh hủy hết rồi, còn có cái gì để sợ chứ!"

"Chỉ cần có thể dạy cho anh một bài học nhớ đời, tôi có chết cũng không thành vấn đề!"

Sau khi cao giọng hét lên vài câu, cô ta nói với vẻ đau buồn và phẫn nộ: "Đầu tiên anh ta ép Cung Vũ múa thoát y, nhưng bị Cung Vũ từ chối, anh ta lại bắt đầu uống rượu cùng với Cung Vũ, rót hết chai rượu vodka mạnh! Muốn để Cung Vũ uống say, sau đó muốn khi dễ cô ấy! "Sau đó, anh muốn làm nhục Cung Vũ, không chỉ có anh ta, còn muốn để cho tất cả nam nhân ở đây, mỗi một người đều giở trò đồi bại với Cung Vũ!"

Răng rắc..răng rắc!

Lương Siêu nắm chặt tay thành quyền, lửa giận càng ngày càng lớn!

Lúc trước khi gọi điện, hắn chỉ cho rằng đối phương chỉ nói đùa mà thôi, chỉ vì để khích tướng mình, không nghĩ tới anh ta thật sự muốn chơi đùa vui vẻ thật!

Hắn lại lấy ra vài cây kim châm, đâm vào huyệt đạo của Cung Vũ, nhìn cô khẽ nhíu mày phun ra một ít rượu, lại nhìn chằm chằm vào Vương Tiểu Lỗi.

"Có thể thấy rằng anh là một người rất biết cách chơi đùa."

"Đã như vậy, thì đêm nay tôi sẽ cùng anh chơi, để cho anh chơi một cách vui vẻ."

Lời nói vừa dứt, Lương Siêu chậm rãi đứng lên, nhất thời Vương Tiểu Lỗi càng thêm áp lực!

Thấy vậy, tất cả mọi người ở trên khán đài đều nín thở, tập trung nhìn mà không lấy hơi.

Bất cứ ai cũng có thể thấy rằng Lương Siêu rất nghiêm túc.

Vương Tiểu Lỗi cũng không ngốc, thấy thằng nhãi này là một thanh niên tài giỏi, hơn nữa thân phận của anh ta dường như không dọa được hắn, cho rằng anh hùng sẽ không bị chịu thiệt ngay lập tức, liền quay đầu rời đi không nói một lời bất cứ điều gì.

Nhưng mới đi được hai bước, bên cạnh anh ta liền có một trận gió mạnh thổi qua, sau đó trước mắt anh ta mơ hồ, sau khi tỉnh lại, Lương Siêu vượt qua khoảng cách mấy chục mét, giống như quỷ liền xuất hiện ở trước mặt anh ta.

"Anh……"

"Đừng nói những điều vô nghĩa."

Lương Siêu ngắt lời anh ta và nói: "Anh không phải rất thích nhảy sao? Được rồi, lên sân khấu, múa bụng, múa cột, múa thoát y và nhảy đường phố. Lần lượt nhảy hết cho tôi."

"Sau khi nhảy xong, tôi sẽ yêu cầu mọi người có mặt tại đây cho điểm anh. Tổng điểm là 10 điểm. Nếu điểm trung bình dưới 6 điểm, nếu thiếu vài điểm, tôi sẽ bẻ gãy chân anh."

"Anh hiểu không?"

Xoạc!

Vương Tiểu Lỗi sắc mặt trở nên lạnh lùng, trầm giọng nói: "Thằng nhãi, tôi biết cậu có một chút năng lực, nhưng cậu phải hiểu rằng năng lực của cậu trước mặt Đế Kinh Vương gia tôi không đáng giá nhắc tới!"

"Bổn thiếu gia đã thu tay lại rồi, anh tốt nhất là vừa thấy liền nhận lấy đi, nếu không. . . "

Bùm!

Anh ta còn chưa kịp nói xong, một đạo âm thanh trầm thấp đột nhiên vang lên, Lương Siêu một quyền đấm vào bụng anh ta, đồng thời cắm một cây kim châm vào trong cơ thể anh ta, phong ấn giọng nói lại.

Trong nháy mắt Vương Tiểu Lỗi cong thắt lưng như con tôm, dưới sự kích thích kịch liệt đau đớn, anh ta muốn hét lên một tiếng, nhưng lại phát hiện cho dù kéo cổ họng như thế nào, anh ta cũng không có cách nào phát ra âm thanh được!

Anh ta không thể không chỉ vào Lương Siêu với sự phẫn nộ trên khuôn mặt, ấp úng không biết anh ta đang nói gì.

"Anh đang muốn nhảy phải không? Không thành vấn đề."

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Khi nói xong, Lương Siêu nhìn khán giả xung quanh, rất nhanh, ánh mắt của hắn đã dán chặt vào hai tháp rượu cao vài mét cách đó không xa.

"Đi, cho tôi toàn bộ rượu trong hai tháp rượu kia."

"Không chừa một giọt, một giọt cũng không được đổ.”

Mọi người đều mở to mắt khi nghe những lời đó, ngay cả Vương Tiểu Lỗi cũng nuốt nước bọt một cách khó khăn.

Mỗi tháp rượu được tạo thành từ hàng trăm ly rượu xếp chồng lên nhau, thoạt nhìn số lượng ly có vẻ không nhiều nhưng thể uống hết hàng trăm ly rượu.

Đại khái ước tính, một tháp rượu ít nhất phải có bốn, năm ly rượu!

Hai tháp, cũng gần chục chai!

Tất cả toàn là rượu Rum siêu mạnh mạnh, mạnh hơn rượu vodka nhiều!

Từ điểm này, không khó để nhận ra rằng vị hôn phu của Cung Vũ, chàng trai trẻ tên Lương Siêu này, có vẻ còn biết ăn chơi hơn cả Vương Tiểu Lỗi!

Còn chơi điên cuồng hơn nữa!

Chơi ác hơn!
Chương 170: Vương tiểu Niên

Vương Tiểu Lỗi sợ tới mức không thèm để ý việc bụng đang đau, vừa định bỏ chạy, lại bị Lương Siêu kẹp lại như gà con khi mới chạy được hai bước.

Khiêng anh ta đến tháp rượu, Lương Siêu lấy một ly rượu và rót vào người anh.

"Phụt!"

Dưới sự kích thích mãnh liệt của rượu nồng độ cao, Vương Tiểu Lỗi đã bị sặc phun ra một ngụm!

Thấy vậy, Lương Siêu lắc đầu.

"Ồ, xem ra là anh không nghe lời rồi ."

"Nhưng không sao, tôi có cách."

Vừa nói, hắn vừa lật tay lấy ra một cây kim châm khác, Vương Tiểu Lỗi vốn đã không nói nên lời, sợ hãi lắc đầu điên cuồng, sau khi kim châm đâm vào cơ thể anh ta, y như rằng anh ta đã bất động không thể di chuyển được chút nào.

Sau đó, Lương Siêu lại mở miệng anh ta ra và bắt đầu rót hết ly này đến ly khác vào.

Có Lương Siêu ở bên cạnh, anh ta không có khả năng nôn ra, mỗi khi có dấu hiệu muốn nôn, đều sẽ bịt chặt miệng lại, nôn ra nhiều hay ít, thì đến lúc đổ vào cũng bấy nhiêu!

Cuối cùng cũng học được thông minh, bắt đầu giãy dự để trì hoãn tiến độ uống rượu.

Hai tháp rượu này cho tôi uống cũng được, nhưng nhất định phải cho tôi uống từ từ đúng không?

Nhưng điều này không có tác dụng, bất cứ khi nào anh ta muốn trì hoãn tiến độ, Lương Siêu sẽ cho anh ta một mũi châm, kích thích anh ta nuốt hết rượu trong miệng rồi mới rót rượu mới.

Cứ như vậy uống hết ly này đến ly khác, trong thời gian ngắn đã uống gần hết một tháp rượu.

Nhìn thấy ánh mắt Vương Tiểu Lỗi càng ngày càng mờ mịt, nhưng vẫn còn để lại một tia tỉnh táo, Lương Siêu gật đầu cười nói.

"Được, tửu lượng của anh tốt thế."

"Uống nhiều như vậy cũng sắp hết rồi, xem ra hai tháp rượu này không để cho anh tự mình thưởng thức rồi, nếu đã như vậy thì rượu trên trên khán đài thì anh cũng nên uống hết đi."

Không thể cử động cũng không thể nói nên lời, Vương Tiểu Lỗi nghe đến đây thì trợn tròn mắt, chỉ có thể dùng ánh mắt bày tỏ sự phản đối kịch liệt của mình.

Nếu thật sự làm theo cách uống như vậy của Lương Siêu, không nôn ra được chỉ có thể uống, huống chi là rượu trên khán đài, cho dù uống hết rượu trong hai tháp rượu này, đừng nói đến việc có bị trúng độc chết hay không. Nhưng rượu chắc chắn sẽ uống hết!

"Cái gì, anh có ý kiến sao?"

Nói xong, Lương Siêu lấy một cây kim châm từ trong người ra rồi lắc đầu với anh ta.

"Cho anh một cơ hội nói."

"Nói cho tôi biết, ý kiến của bạn là gì?"

Vương Tiểu Lỗi thở hổn hển mấy hơi, đối mặt với ánh mắt hờ hững của Lương Siêu, anh ta biết hôm nay đối phương không có ý định thay đổi nhịp điệu của mình, nói ra bao nhiêu lời cay nghiệt cũng chẳng có ích lợi gì!

Cho dù anh ta có nói lời cay nghiệt như thế nào, cùng sẽ bị hành hạ nhiều hơn nữa!

Vì sẽ bị tên này chơi đến chết, Vương Tiểu Lỗi suy nghĩ một chút lập tức đưa ra quyết định: "Tôi nghe lời, tôi phối hợp. . . "

"Tôi có thể nhảy, miễn là tôi không uống rượu..."

"Được, được."

Lương Siêu chỉ chỉ sàn nhảy: "Đi, bắt đầu nhảy hip-hop đi."

Vương Tiểu Lỗi loạng choạng đi đến sàn nhảy và chậm rãi bắt đầu nhảy, cùng lúc đó, Lương Siêu liếc nhìn khán giả: "Tại sao tất cả các người đều chỉ biết nhìn chằm chằm? Tay của các người có bị tàn tật không?" "Mặc dù anh ta nhảy không được đẹp lắm nhưng ít nhất cũng nên cho người khác chút mặt mũi chứ? Mau mở camera lên, giơ điện thoại lên ghi hình nhanh lên."

Mọi người nghe xong lời này, lần lượt nhìn anh ta, anh ta nhìn hắn, đều có chút do dự.

Ghi lại trò hề của Vương Thiếu Gia?

Ai dám?

Dựa vào tính tình của Vương Thiếu Gia, nhất định sẽ bắt về tính sổ, đến lúc đó cho anh ta biết ai có ảnh hoặc video xấu xí của anh ta, nhất định sẽ bị phải trừng phạt cho đến chết sao?

Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo.

"Lời nói của tôi không có tác dụng, phải không?"

"Ghi lại!"

Lời này vừa dứt, Lương Siêu giậm chân, trong nháy mắt khí tức của chính mình quét sạch toàn trường!

Bùm!

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều cảm thấy bên tai "Ầm" một tiếng, dường như cảm giác giống như bị một ngọn núi đè xuống, đều có chút thở dốc!

Thậm chí có không ít người có sức khỏe không tốt, vừa ngã xuống đất trợn mắt hốc mồm, sợ tới mức những người khác cũng không dám chần chừ nữa, đồng loạt rút điện thoại ra và bắt đầu ghi hình lại...

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Thà bị bắt về tính sổ, còn hơn bị tên ác tinh này chơi đến chết ngay tại chỗ...

Rất nhanh, Vương Tiểu Lỗi đã hoàn thành một màn nhảy hip hop, thấy anh ta lại muốn rời đi, Lương Siêu lập tức nói: "Tiếp tục, múa cột."

"Sau đó còn múa bụng, nhảy thoát y là điệu nhảy cuối cùng. Đừng bắt tôi phải nhắc nhở anh mọi lúc. Hãy tự giác đi và nhảy."

Vương Tiểu Lỗi: "..."

Giờ phút này, trong lòng đã có ngàn vạn câu F*ck your mom xuất hiện, nhưng bây giờ biết làm sao?

Chỉ có thể nhảy...

Mọi người nhìn điệu nhảy ma quỷ kia cũng đành phải nhịn cười.

Việc ghi hình vẫn đang diễn ra.

Tuy nhiên, cũng có một số người thông minh, chẳng hạn như cựu giám đốc của Thất Tinh đã bí mật gọi một số điện thoại.

Cuộc gọi được thực hiện là cho anh trai của Vương Tiểu Lỗi là Vương Tiểu Niên, và có cùng cha và mẹ của anh ta.

Và Vương Tiểu Niên này là thiếu gia thực sự của nhà họ Vương, là Thiếu Đông Gia của Truyền thông Thiên Ngu, chiếm tỷ lệ cổ phần trong Truyền thông Thiên Ngu cao hơn Vương Tiểu Lỗi!

Phải mất một lúc lâu mới nghe được điện thoại, cựu giám đốc của Thất Tinh đã bí mật nói vài câu, sau khi giải thích rõ ràng sự việc, Vương Tiểu Lỗi vừa mới hoàn thành một màn múa cột.

Đã đến lúc nhảy thoát y là khó khăn nhất.

Thấy vậy, Vương Tiểu Lỗi lại bắt đầu co quắp, dù sao anh ta cũng là thiếu gia đường hoàng của Vương gia, cho dù có thể tha thứ, một khi vũ điệu này được thực hiện, thật sự xấu hổ ném cho nhà bà ngoại!

Và nếu nó được lan truyền một lần nữa trong tương lai, với tốc độ truyền bá trên internet như hiện tại, chỉ mất vài phút để mọi người biết về nó! Khi đó, bất kể tôi đúng hay sai, cha tôi nhất định sẽ đánh tôi trước, xét đến ảnh hưởng xấu của tôi, thậm chí có thể đi trốn trong tuyết.

Theo cách này, thì cả đời của tôi sẽ không có tương lai!

Khi đang loay hoay, cựu giám đốc của Truyền thông Thất Tinh bất ngờ đứng dậy.

"Vương thiếu gia!"

"Điện thoại của anh trai ngài!"

Nghe xong lời này, hai mắt Vương Tiểu Lỗi lập tức sáng lên, anh ta lập tức cảm thấy cựu tổng giám đốc của Truyền thông Thất Tinh nhất định là người tốt, vì vậy anh ta vội vàng chạy tới lấy điện thoại và bắt đầu khóc.

"Anh trai!"

"Cứu em, cứu em.! Có người muốn bức em..."

"Được chứ!"

"Đồ vô dụng, bình thường ở nhà mất mặt còn chưa đủ, nhưng giờ mày lại đem mặt mũi ném ra ngoài! Lần này trở về xem tao xử lý mày như thế nào!"

Tiếng quát mắng của Vương Tiểu Niên phát ra từ micrô, mọi người có thể nghe thấy sự quan tâm và yêu thương của anh trai anh ta dành cho anh ta.

Sau vài giây.

Vương Tiểu Niên dần dần bình tĩnh lại, trầm giọng nói: "Đưa điện thoại cho vị hôn phu của Cung Vũ, anh sẽ đích thân nói chuyện với anh ấy."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom