Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 176-180
Chương 176: Tìm tới tận cửa
Ngày hôm sau, tại sân bay uyên Nam,
Sau khi có vài người bước ra khỏi sân bay, ông già đứng đầu nhìn quanh và nói: "Oắt con tên Lương Siêu đó ở đâu?”
Một người đàn ông trung niên vội càng tiến lên một bước rồi nói: “Thuộc hạ đã phân phó Võ Thiên Tích của phân bộ Nam Xuyên phái người đi âm thầm giám sát hành tung của tên tiểu tử đó rồi, bây giờ thuộc hạ sẽ gọi điện thoại hỏi ngay đây."
Vừa nói, ông ta vừa nhanh chóng bấm số điện thoại của Võ Thiên Tích.
Nhưng sau khi Võ Thiên Tích biết được chuyện người ở bên tổng bộ của Võ Minh đã đến đây, mà mục đích đến là để bắt giết Lương Siêu, ông ta liền kích động đến nỗi tiếu chút nữa ngã bệnh trên giường.
"Đỗ chấp sự, tiểu tử họ Lương kia đã bước tới cảnh giới Thiên Tượng, hơn nữa lực chiến đấu của hắn cũng không hề kém, hai người….”
Đỗ Bình cau mày thầm mắng ông ta một tiếng ý lải nhải nhiều lời, gương mặt sau đó cung kính nhìn ông lão trước mặt một hồi rồi nói: “Người đứng ra dẫn đội lần này chính là Cam trưởng lão, Cam Mâu.”
Nghe xong lời giới thiệu này, biểu cảm đầu tiên của Võ Thiên Tích là sửng sốt một chút, sau đó ông ta vui mừng khôn xiết!
Bởi vì có rất nhiều trưởng lão ở trong trụ sở của Võ Minh. Mặc dù ban đầu ông ta không nhận ra người này chính là Cam Mâu, nhưng ông ta biết rằng nếu ai đó muốn trở thành trưởng lão của Võ Minh thì trước tiên người đó phải đáp ứng một điều kiện khó khăn.
Đó là tu vi phải đột phá được Thiên Tượng, có thể thành công ngưng tụ được Kim đan thuộc về bản thân ở trong đan điền!
Có một cao nhân mạnh mẽ thuộc cảnh giới Kim Đan như này giúp đỡ, cái này đừng nói là một Lương Siêu, bây giờ cho 8, 10 Lương Siêu kết hợp với nhau thì cũng không thoát được số phận bị ngược cho đầu rơi máu chảy!
Ông ta thực không ngờ rằng một nhiệm vụ nhỏ như vậy mà lại kinh động đến một cao thủ ở cấp độ Kim Đan đến tận đây giúp đỡ!
Nếu như vậy, cái cục diện Lương Siêu bị bắt giết rõ ràng như ván đã đóng thuyền, nắm chắc được 8, 9 phần rồi.
“Đỗ chấp sự, tên tiểu tử Lương Siêu kia mấy ngày nay vẫn luôn ở Cung gia, nhưng theo tin tức báo về từ người của chúng ta nói rằng tối qua sau khi hắn đưa Cung VŨ về Cung gia xong thì đi đâu đó tiếp, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa nghe thấy tung tích gì.”
“Đồ phế vật!”
Đỗ Bình tức giận mắng một tiếng, thầm nghĩ cái tên đứng đầu phân bộ này đúng là đồ vô dụng, quá rác.
Bản thân bị một tên vắt mũi chưa sạch đánh cho gãy hết tứ chi, bị phế tu vi thì cũng đành đi, đằng này đến cái chuyện đơn giản như theo dõi hành tung của người ra cũng không làm cho rõ ràng được.
“Đỗ chấp sự, ngài đừng nóng vội.”
“Theo tôi biết, tên tiểu tử kia sớm muộn gì cũng sẽ về Cung gia, hơn nữa em gái của hắn, hôn thê của hắn, cùng cha vợ nhà hắn, cả đám già trẻ lão ấu đấy đều là người của Cung gia.”
“Ngài có thể bắt chúng lại rồi ngồi đợi tên tiểu tử Lương Siêu kia tự chui đầu vào lưới.”
Đỗ Bình hừ một tiếng rồi cúp điện thoại, sau đó ông ta hỏi ý kiến của Hạ Cam Mâu.
"Đi thôi."
Vẻ mặt Cam Mâu bình tĩnh nói: "Tránh được hòa thượng chứ không tránh được miếu, ta cứ ở cái Cung gia gì gì kia đợi nó về đi.”
“Vâng.”
Bốn mươi phút sau.
Bên ngoài biệt thự Cung gia.
Đám người Cam Mâu vừa đến liền trực tiếp đạp của mà vào, Cung Bình lúc này đang ngồi trong phòng khách thấy cảnh này liền tức giận đứng dậy, nhưng vừa mới mở mồm nói được một chữ liền bị người tát cho một cái bay ra ngoài!
Cam Mâu liền ngồi xuống, Đỗ Bình và những người khác đứng phía sau ông ta, ra lệnh cho Cung Bình, cái người hiện giờ mồm miệng đầy máu và có mấy cái răng đã bị rụng ra nói: “Gọi điện thoại cho Lương Siêu, bảo hắn trở về ngay lập tức.”
“Nói cho hắn biết, người của tổng bộ Võ Minh đã đến, nếu như không muốn liên lụy tới người khác thì mau chóng về để đền tội!
Cùng lúc đó, Cung Vũ, người vẫn còn hơi choáng váng ở cầu thang trên tầng hai, sau khi nghe lén đã loạng choạng quay trở lại phòng, nhìn Lương Nghiên đang ngồi trên giường, với vẻ mặt không có huyết sắc.
“Chị dâu Cung Vũ, vừa rồi có âm thanh gì vậy?”
“Có chuyện gì sao?”
Lương Nghiên chớp đôi mắt to hỏi, Cung Vũ miễn cưỡng cười, lập tức bế Lương Nghiên đến phòng an toàn của cô.
Căn phòng bí mật an toàn này được Cung gia sử dụng để cất giữ những vật phẩm cực kỳ giá trị. Riêng cánh cửa an toàn vừa đi vào kia cũng được làm bằng thép không gỉ nặng vài nghìn cân, nghe nói bom nổ cũng không thể mở được.
"Nghiên Nghiên, em ở trong này trốn đi, lát nữa cho dù có chuyện gì xảy ra thì ngàn vạn lần cũng đừng ra ngoài, biết chưa?”
Lương Nghiên ngây thơ gật đầu.
Cung Vũ đi ra ngoài và khóa trái cửa lại, sau đó cô chạy lon ton xuống lầu.
Lúc này nhìn thấy mấy người Cam Mâu đến kia không phải những người tốt đẹp gì, Cung Bình nhất quyết gằng không gọi cho Lương Siêu.
Mặc dù ông ta không phải là Huyền Vũ Giả, nhưng cũng biết tới đại danh của tổng bộ Võ Minh.
Tuy Lương Siêu rất mạnh, nhưng theo ông ta thấy, thì Lương Siêu không phải là đối thủ của những người này.
Nhưng việc ông ta cứ khăng khăng không chịu mở lời, đồng nghĩa với việc bị ăn liên tiếp những đòn hiểm của đám người kia.
Mà những người đó cũng chẳng phải ai khác mà chính là Bạch Vân Hi.
Giây phút nhìn thấy hắn ta giơ tay muốn tiếp tục đấm vào gương mặt đã bị đánh cho tơi tả của Cung Bình, Cung Vũ không nhịn được nữa mà hét lớn một tiếng.
"Dừng tay!"
“Anh, anh dựa vào cái gì mà đánh cha tôi!”
“Cha ư?"
Bạch Vân Hi quay đầu lại nhìn, lập tức nhếch miệng cười lạnh: "Nói vậy có nghĩa cô là vị hôn thê của tên Lương Siêu kia sao?”
“Đúng.”
Thấy Cung Vũ thừa nhận, Bạch Vân Hi lại gật đầu nói: “Nếu đã như vậy thì dễ rồi.”
Nói xong, trước tiên hắn ta dùng một cước đá văng Cung Bình ra, sau đó sải bước đi tới trước mặt Cung Vũ, đột nhiên vươn tay túm tóc cô, lôi cô lên lầu y như kéo một con súc vật.
"Muốn bớt đau đớn về thể xác thì ngoan ngoãn nghe lời tôi, trước tiên mau đi xách đứa em gái của Lương Siêu kia đến đây cho tôi.”
“Anh, anh…đừng mơ tưởng nữa.”
“Lương Siêu và em gái của anh ấy đã rời khỏi thành phố Xuyên Nam rồi, anh đã đến muộn!"
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Bạch Vân Hi dừng bước, cúi đầu và nheo mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cung Vũ, sau khi nhìn thấy bộ dạng kiên quyết mạnh miệng kia của cô thì tức tới nỗi không biết đánh vào đâu để phát tiết.
“Vì sao chứ?”
“Rốt cuộc tên tiểu tử Lương Siêu kia tốt ở chỗ nào, hắn có tài đức gì đặc biệt mà mỹ nữ hạng nhất vây quanh hắn lại nhiều như vậy? Nhiều thôi thì không thèm nói, đằng này ai lấy đều một lòng một dạ khăng khít hết mực đối với hắn?”
"Nói cho tôi biết, là vì sao?"
Nghe xong lời này, trong đầu Cung Vũ đột nhiên hiện lên hình bóng của Lương Siêu, mặc dù lúc này cô ấy đang bị hành hạ đau đớn nhưng vẫn nở một nụ cười nói: "Bởi vì, anh ấy luôn có thể bảo vệ tôi vào những thời khắc quan trọng nhất."
"Cho nên, anh ấy xứng đáng để tôi bảo vệ, cho dù phải liều mạng."
"Thật sao?"
"Đúng."
Cũng Vũ rất chắc chắn gật đầu, lại nói: "Cho nên anh không cần uổng phí công tìm anh ấy, anh ấy vĩnh viễn sẽ không trở lại."
Chương 177: Thử xem sao?
Bành!
Bạch Vân Hi giơ một chân trực tiếp đá Cung Vũ từ cầu thang xuống, trên trán bị thủng một lỗ hổng lớn, lập tức máu chảy ồ ạt.
"Tiện nhân."
Mắng xong một câu thì anh ta bắt đầu tìm kiếm trong mỗi một gian phòng, anh ta cũng coi là đã từng qua lại nhiều lần với Lương Siêu, tất nhiên biết hắn cưng chiều em gái đến mức nào.
Hơn nữa anh ta thấy Lương Siêu có không ít đàn bà, nhưng em thì chỉ có một, cho nên nếu làm gì em gái hắn thì chắc chắn kích thích hơn đối phó với đám đàn bà của hắn.
Trong phòng khách, nghe trên lầu truyền tới từng tiếng đạp cửa, âm thanh lục tung, Đỗ Bình không khỏi nhíu nhíu mày, cúi đầu tiến đến bên tai nói với Cam Mâu còn đang ngồi bình chân như vại.
"Cam trưởng lão, Bạch Vân Hi làm như vậy có không ổn quá không? Võ Minh chúng ta cũng không phải thế lực ngang ngược vô lý, lần này đến đây chỉ vì bắt giết Lương Siêu kia, bởi vì có câu gọi là hoạ không liên luỵ người nhà, hắn..."
"Không sao."
Cam Mâu khoát khoát tay cắt ngang, nói: "Thù hận giữa Vân Hi và Lương Siêu kia không cạn, thậm chí trước đó trong lòng còn bị Lương Siêu gieo tâm ma."
"Bây giờ nếu có thể nhân cơ hội này xoá đi tâm ma trong lòng nó, để nó hả giận một lần cũng coi như đáng giá, huống chi trong lòng lão hủ hiểu rõ, chỉ cần không gây ra mạng người là được rồi."
Nghe Cam Mâu cũng nói như vậy, Đỗ Bình thầm than trong lòng, cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Nhìn ra được, Cam trưởng lão rất quý người đệ tử cuối cùng vừa mới thu nhận, thậm chí đều đã đến trình độ cưng chiều.
Một lát sau, Bạch Vân Hi đã phát hiện ra lối thoát hiểm đã khóa trái kia, đi lên lập tức dùng hết sức đánh vào liên tục!
Bành!
Bành bành bành!
Bành bành...
Trong phòng an toàn, Lương Nghiên bị dọa đến cuộn mình lại, hai mắt không chớp mà nhìn chằm chằm mấy màn hình TV phía trước, trên đó đều là các nơi giám sát trong biệt thự.
Trong đó có camera ở phòng khách đang chiếu ra hình ảnh Cung Vũ ngồi dưới đất, được Cung Bình trợ giúp xử lý vết thương đang chảy máu trên trán của cô.
"Chị dâu Cung Vũ..."
Sau khi liên tục dùng hết sức đánh đấm lại chưa thể mở cửa ra, anh ta lại hung ác trở lại phòng khách tìm hai cha con Cung Bình, Cung Vũ muốn lấy chìa khoá.
"Ha ha, ha ha ha!" Cung Bình lập tức cười to lên, nói: "Vận mệnh của Cung gia đều cột trên người con rể cưng! Dù là chuyện gì gây bất lợi cho con rể thì tôi cũng không làm!"
"Cậu cảm thấy tôi sẽ đưa chìa khóa cho cậu? Mơ cái rắm đi!"
Bành!
Bạch Vân Hi nghe vậy thì giận dữ, lại dùng một chân đá ông ấy bay ra ngoài, ngã xuống đất rồi liên tục ọe ra mấy ngụm máu...
"Cha!" Cung Vũ kinh hô một tiếng muốn đi qua, nhưng lại bị Bạch Vân Hi nắm chặt lấy tóc.
Anh ta ngồi xổm xuống, nhếch môi bật ra tiếng cười âm hiểm rồi quơ lấy một một con dao gọt trái cây trên bàn trà, bắt đầu chậm rãi di chuyển trên khuôn mặt cô.
"Cô nói xem, nếu tôi rach nát cái mặt xinh đẹp này, trực tiếp huỷ dung cô, vậy Lương Siêu còn thích cô hay không? Còn tiếp tục bảo vệ cô hay không? Nếu như bây giờ cô giao chìa khoá lối thoát hiểm ra, lại gọi điện thoại cho Lương Siêu, vậy chí ít cô có thể..."
Nói được một nửa thì anh ta không nói được nữa, bởi vì phát hiện Cung Vũ đã nhắm nghiền hai mắt, mím chặt môi lộ ra vẻ mặt kiên quyết!
"Mẹ nó!" Bạch Vân Hi tức giận mắng một tiếng, sau đó lại suy nghĩ một lát, lưỡi đao trực tiếp quay lại nhắm ngay vào Cung Bình đang ngọ nguậy trên mặt đất mà không thể đứng lên.
Chát!
Anh ta tát Cung Vũ một cái để cô mở mắt ra rồi nói: "Hiện tại tôi rất hiếu kỳ, nếu để cô lựa chọn giữa Lương Siêu và cha mình thì cô sẽ chọn ai?"
Soạt!
Cung Vũ biến sắc, nghiêng đầu sang căm tức trừng Bạch Vân Hi.
"Anh đê tiện!"
Không chỉ cô cảm thấy như vậy, cả những người trong tổng bộ Võ Minh cũng cho rằng lần này Bạch Vân Hi chơi hơi quá trớn.
"Cam trưởng lão." Đỗ Bình nhịn không được lại nói: "Hiện tại Bạch Vân Hi đã mất khống chế, tiếp tục như vậy thì sẽ chơi chết người, ngài xem có phải nên ra mặt ngăn cản một chút không?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Cam Mâu liếc nhìn ông ta một cái, lại nhìn Bạch Vân Hi, suy nghĩ một lát rồi hừ lạnh, nói: "Kẻ ngăn cản Võ Minh làm việc đáng chém giết."
Sắc mặt đám người Đỗ Bình lập tức biến đổi, mà Bạch Vân Hi kia thấy Cung Vũ còn cứng đầu thì nâng dao gọt trái cây lên.
"Thật cảm thấy tôi không dám, phải không? Tốt, vậy tôi làm thử cho cô xem, cắt cánh tay trái của cha cô xuống trước nhé."
"Không, đừng!" Cung Vũ đau đớn kêu to, nhưng Bạch Vân Hi không những không thương hại dừng tay, ngược lại còn bệnh hoạn mà cười ha hả, cảm thấy rất thoải mái.
Nhưng ngay khi anh ta muốn chém ra một dao thì một cô gái mặc áo da đột nhiên đi đến.
"Đây là Cung gia? Có phải Lương Siêu ở đây không?"
Động tác của Bạch Vân Hi khựng lại, nghe giọng nói này thì lập tức lộ ra một nụ cười rất hứng thú.
Người đến không phải ai khác, mà là người quen ở Trấn Giang, một trong những mỹ nữ bên cạnh Lương Siêu, Hạ Tử Yên.
"Cô cũng tới tìm Lương Siêu? Trùng hợp thật, chúng tôi cũng đang tìm hắn, vậy làm phiền cô gọi điện thoại cho hắn trước, tốt nhất là gọi video call ấy, thế nào?"
Hạ Tử Yên cũng không ngốc, nhìn thấy tình cảnh lộn xộn bừa bộn trước mắt, cho dù còn không biết cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng cũng cảm thấy chắc chắn đám người Bạch Vân Hi là đến gây chuyện với Lương Siêu.
Thế là cô không nói hai lời, cũng giống như hai cha con Cung Bình, Cung Vũ lúc nãy, cô lập tức lấy điện thoại ra hung hăng đập nát bấy, còn nhặt sim điện thoại lên bẻ gãy thành hai mãnh ngay trước mặt Bạch Vân Hi!
"Bạch Vân Hi, nhìn anh như vậy là không phục đúng không? Còn muốn ôn lại cảm giác thảm bại trong tay Lương Siêu à?
Soạt!
Nổi đau ngày xưa bị nhắc đến, sắc mặt Bạch Vân Hi lại trở nên âm trầm, chậm rãi nói: "Ban đầu nể tình tôi và cô coi như người quen biết cũ, hơn nữa còn nể mặt ông nội cô nên không muốn làm khó dễ. Nhưng cũng tiếc, cô càng muốn tự rước khó chịu."
"Hừ." Hạ Tử Yên khinh thường nhếch miệng, cô vừa đột phá đến cảnh giới Tông Sư, đang trong giai đoạn hăng hái, cô lập tức hoạt động cổ tay, còn khiêu khích mà hất hất cằm về hướng Bạch Vân Hi.
"Muốn làm bà đây khó chịu? Được!"
"Đừng chỉ nói suông thôi, đến, thử xem sao?"
Chương 178: Anh, mau trở lại cứu chị dâu!
"Cô?"
"Thử với tôi?"
Bạch Vân Hi lập tức có chút kinh ngạc, sau đó bắt đầu cười ha hả, trong tiếng cười còn mang theo ý mỉa mai sâu sắc, Hạ Tử Yên nghe thấy càng khó chịu.
Sau khi cô hừ lạnh một tiếng thì bỗng giậm chân cấp tốc vọt tới.
"Xem chiêu!"
Bành!
Hai người lập tức va chạm một chưởng, sau khi Bạch Vân Hi cảm nhận được chưởng lực của đối phương thì không khỏi hơi ngơ ra.
"Sao cô lại đột phá đến cảnh giới Tông Sư rồi? Còn là trung kỳ?"
Anh ta cảm thấy rất kinh ngạc, annh ta và Hạ Tử Yên mới không gặp một tháng, không ngờ đối phương lại liên tục đột phá nhiều cảnh giới trong thời gian ngắn ngủi như thế!
Hơi suy nghĩ một chút thì hiểu được, chắc chắn là lúc trước Lương Siêu từng cho cô không ít thứ tốt.
"Xem ra trong đông đảo mỹ nữ bên cạnh Lương Siêu thì cô cũng coi như tương đối được yêu chiều, thứ hắn từng cho cô nhất định rất quý giá đúng không?"
Hạ Tử Yên không đáp lời, đồng thời công kích còn trở nên càng sắc bén, nhưng rất nhanh đã phát hiện cho dù mình dùng hết vốn liếng cũng không làm gì được đối phương.
Lại qua vài giây đồng hồ, Bạch Vân Hi cảm thấy chơi đủ rồi, lúc này lập tức phóng khí tức Thiên Tượng Cảnh trung kỳ của mình ra.
Chỉ dựa vào uy áp khí tức này, Hạ Tử Yên đã bị ép tới khó động đậy, sau đó anh ta lại đột nhiên vung tay lên, một Huyền khí xen lẫn sức mạnh thiên địa giáng thẳng lên người cô.
"A!" Hạ Tử Yên kêu thảm một tiếng rồi trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, còn phun ra một ngụm máu tươi ở giữa không trung.
Nhìn Hạ Tử Yên bay giữa không trung, Bạch Vân Hi đột nhiên nghĩ đến trước đó cảnh tượng bi thảm mình bị Lương Siêu hung ác đánh một trận, thù hận mãnh liệt như giếng phun bùng nổ.
"Lương Siêu, nếu mày không có mặt, vậy tao chỉ có thể làm con đàn bà của mày thay mày chịu đựng trước vậy."
"Trước kia mày hành hạ tao thế nào thì hiện tại tao sẽ làm trầm trọng thêm toàn báo ứng tại ngươi nữ nhân trên người!"
Trong lòng nghĩ như vậy, Bạch Vân Hi lập tức giẫm một cái lên mặt đất, trực tiếp đuổi kịp Hạ Tử Yên còn ở giữa không trung, một chân đá thẳng vào phần eo cô, lại làm cô bị văng lên cao...
Sau đó, thân thể Bạch Vân Hi không ngừng lấp lóe, tiếng kêu thảm thiết của Hạ Tử Yên càng lúc càng lớn, về sau lại trở nên càng yếu ớt.
"Anh, anh dừng tay!"
"Súc sinh!"
Dù là Cung Vũ ngày thường tính tình rất tốt, rất có tu dưỡng cũng triệt để không nhìn được, bắt đầu lớn tiếng mắng.
Về phần bọn người Đỗ Bình, thấy Cam Mâu không những không có ý ngăn cản, ngược lại còn thỉnh thoảng mở miệng chỉ điểm thân pháp trên không trung của Bạch Vân Hi, ai cũng đành lắc đầu âm thầm thở dài.
Trong phòng an toàn, nhìn thấy hình ảnh trong đại sảnh, Hạ Tử Yên như trái bóng da bị người ta không ngừng đá tới đá lui, bây giờ đã không còn sức lực để kêu to, thậm chí cả người đã mềm oặt xuống, Lương Nghiên sớm khóc không thành tiếng.
Cuối cùng cô bé thực sự nhìn không được, lập tức bấm điện thoại cho Lương Siêu.
Giờ phút này, Lương Siêu đang châm cứu thêm một lần cho Lăng Vũ ở khách sạn, thấy Lương Nghiên gọi điện thoại đến thì cười cười, ngay lập tức bấm nghe.
"Nghiên Nghiên, có chuyện gì sao?"
"Hức hức..." Lương Nghiên vừa nghe máy đã khóc lớn tiếng, Lương Siêu nghe vậy thì trái tim căng thẳng.
"Làm sao vậy Nghiên Nghiên? Khóc cái gì? Có người ức hiếp em à?"
"Không, không có."
"Không phải em, anh ơi, anh mau trở lại đi, hai chị dâu vì bảo vệ em mà sắp bị người ta, sắp bị người ta đánh chết!"
"Nhưng trước đó chị dâu Cung Vũ không cho tôi rời khỏi phòng an toàn, cũng, cũng không cho em gọi cho anh, nhưng hiện tại Nghiên Nghiên thực sự không biết làm sao bây giờ, hức hức..."
Nghe vậy, Lương Siêu lập tức nhíu chặt mày
"Nghiên Nghiên, tạm thời em đừng khóc. Nói rõ mọi chuyện trước đã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lương Nghiên gật gật đầu, đứt quãng mà nói ngắn gọn mọi chuyện lại, sau đó cúp điện thoại, lại gửi cho Lương Siêu một cái video, để hắn xem tình cảnh lúc này trong phòng khách.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Lương Siêu lập tức hiểu ra.
Là người của tổng bộ Võ Minh tìm tới cửa, mà tên Bạch Vân Hi kia lại xuất hiện, lúc này đang điên cuồng trả thù! Trút hết lửa giận của gã lên hai người phụ nữ của mình!
"Anh ơi..."
"Anh mau trở lại cứu hai chị dâu đi!"
Nghe vậy, Lương Siêu đột nhiên có cảm giác hối hận cực độ.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Hối hận lúc trước quá xem thường Bạch Vân Hi, dễ dàng thả tên đó đi như vậy! Sớm biết như thế thì trước đó nên một tay chụp chết tai hoạ này!
Không nói hai lời, hắn khoác áo lên rồi xoay người rời đi.
Lăng Vũ nhìn ra hắn không thích hợp, ngăn hắn lại để hỏi một câu, đã nghênh đón một ánh mắt lạnh lùng của Lương Siêu.
"Lăng Lão, xem ra trước đó sư phụ tôi nói không sai, Võ Minh thật không phải tốt lành gì. Nếu tiếp theo ngài còn muốn tôi trị liệu cho thì mau rời khỏi Võ Minh đi, thế lực như vậy thật là làm người ta buồn nôn."
Lăng Vũ lập tức nhíu mày lại, sau khi hỏi rõ nguyên do còn nói không có khả năng, nhưng khi nhìn thấy một đoạn video Lương Siêu đưa ra thì lập tức không nói nên lời.
Thành viên của Võ Minh dùng thủ đoạn ti tiện uy hiếp một người vô tội. Người dẫn đầu là cấp bậc trưởng lão, không những không ngăn cản, trừng phạt, mà còn hoàn toàn mang thái độ dung túng, ngầm đồng ý, thậm chí còn chỉ điểm không ít cho đối phương!
Trong nhất thời, Lăng Vũ cũng tức giận tột độ, đứng đó bắt đầu mắng đậu má.
"Con mẹ nó lão già Cam Mâu này, thật là mẹ nó thiếu giáo dục!"
"Lần này ông đây không đánh cái mông của lão ta thành mười tám cánh thì không ngừng! Không được, lão ta làm bại hoại danh dự Võ Minh trước mặt người khác như vậy, đánh thành mười tám cánh còn xem như có lời cho lão, nhất định phải..."
"Sư phụ ơi." Lúc này, Khương Nhu khẽ nói một tiếng cắt ngang lời ông ta, chỉ chỉ cánh cửa đã bị đẩy ra kia: "Lương Siêu cũng đã đi rồi, chúng ta có nên đi theo hay không?"
"Hiện tại cảm xúc của anh ta rất không ổn định, mà Cam Mâu trưởng lão là một vị cao thủ Kim Đan kỳ, đến lúc đó con sợ..."
Lăng Vũ nghe vậy thì vỗ trán một cái, lập tức lôi kéo Khương Nhu xông ra ngoài.
Nửa giờ sau, biệt thự Cung gia, Lương Siêu đạp lên cánh cửa đã bị đánh sập trên mặt đất mà đi vào, đầu tiên là liếc nhìn Hạ Tử Yên đã ngất đi.
Hôm qua cô xuất quan thì lập tức liên hệ với hắn, muốn tới đưa cho hắn phần hôn thư kia. Nhưng hôm nay, cô máu me bê bết mà nằm trên đất, không biết chết sống ra sao.
Hắn lại nhìn Cung Vũ còn bị Bạch Vân Hi hung ác giật tóc, không ngừng ép hỏi.
Hôm qua cô bị chuốc rượu đến trúng độc cồn là vì hắn, bây giờ bị người ta tra tấn như thế, bị thương nghiêm trọng như vậy, lại là vì hắn và em gái...
Những chuyện này làm Lương Siêu đã đến sát ranh giới phát cuồng, ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú vào Bạch Vân Hi, sát ý trào dâng!
Chương 179: Làm mày thoải mái đến chết!
"Đánh thoải mái rồi sao?"
Bạch Vân Hi quay đầu nhìn hắn cười hì hì, buông tay ra đứng lên lại tùy ý đá Cung Vũ qua một bên, giễu cợt mà nói: "Tao còn tưởng rằng con rùa đen như mày muốn rụt đầu mãi trong mai chứ."
"Còn về câu hỏi của mày à..." Bạch Vân Hi làm bộ suy nghĩ một chút về sau, khẽ thở dài: "Tất nhiên là khá thoải mái, nhưng còn chưa đủ. Chẳng qua món chính là mày đã lên bàn thì tao nghĩ tiếp theo sẽ thoải mái hơn."
"À." Lương Siêu khã gật gật đầu, nói: "Yên tâm, mày sẽ được như nguyện vọng. Hôm nay tao bảo đảm sẽ làm mày... Thoải mái đến chết."
Vừa dứt lời, thân thể hắn bỗng lóe lên như một cơn gió mạnh vọt tới, giáng một chưởng về hướng Bạch Vân Hi đối diện!
Cảm nhận được sức gió mạnh lao tới trước mặt, Bạch Vân Hi híp mắt lại, trong lòng chẳng những không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn cười lạnh. Bây giờ anh ta đã khác xưa, càng tự tin hơn về thực lực của bản thân.
Thiên phú của Lương Siêu yêu nghiệt đến mấy thì chẳng qua chỉ mới vào Thiên Tượng, nhưng anh ta thì sao?
Đã là cao thủ Thiên Tượng trung kỳ rồi!
Nếu như vậy còn không thể hung ác đánh bại đối phương, rửa sạch nhục nhã, vậy thật sự không có thiên lý.
Thế là Bạch Vân Hi rất tự tin nghênh đón một chưởng qua, còn ôm tâm tính bỡn cợt chơi đùa mà giữ lại mấy phần thực lực. Bởi vì trong mắt anh ta, hiện tại Lương Siêu đã không phải đối thủ của mình, thậm chí còn không xứng để mình ra tay hết sức.
Nhưng khi hai chưởng va chạm vào nhau, Bạch Vân Hi đột nhiên biến sắc!
Hắn phát hiện sự thật hoàn toàn khác với tưởng tượng của mình!
Dưới chưởng lực mãnh liệt, mạnh mẽ của Lương Siêu, cả cánh tay Bạch Vân Hi bị chấn động đến đau nhức kịch liệt, ngay sau đó lại bắt đầu run lên thậm chí đã mất đi tri giác!
Soạt soạt soạt!
Bạch Vân Hi liên tục lùi lại, đồng thời kinh hãi mà nhìn Lương Siêu đấm một quyền tới.
Chung quy anh ta vẫn đánh giá thấp thực lực của người này, có cảm giác đau đớn như mỗi lần mình cho rằng nắm chắc thắng lợi trong tay thì thực lực của đối phương lại đổi mới nhận thức của mình, khiến tinh thần sa sút trong lòng tăng vọt!
Đối phương như một ngọn núi cao, mong muốn lại vĩnh viễn không thể thành, đừng nói chi là vượt qua...
"Không cam tâm..."
"Tôi không cam tâm!"
"Họ Lương, con mẹ nó tao đã chịu nhiều đau khổ như vậy, trả giá đắt như vậy! Tao không tin thực lực của mình còn không bằng mày! Tao không tin!"
Bạch Vân Hi gào thét trong lòng, tiếp theo toàn lực ra tay đánh vào Lương Siêu.
Nhưng kết quả lại không có gì thay đổi, vẫn luôn bị đối phương đè xuống mà đánh!
Anh ta sốt ruột, Cam Mâu đứng xem càng sốt ruột hơn.
"Vân Hi, đừng nương tay. Kẻ này không phải tâm ma của con, vi sư cho phép con trực tiếp giết hắn! Toàn lực ra tay đi!"
Bạch Vân Hi: "..."
Nghe xong anh ta càng đau đớn, còn thầm mắng ông ta mắt mờ, con mắt nào nhìn thấy mình giữ lại thực lực kia chứ?
Con mẹ nó bây giờ tôi đang phát huy hơn mức bình thường đấy!
Ngay một khắc sau, Lương Siêu nhân lúc anh ta sửng sốt mất tập trung, lập tức quay người đấm một quyền vào ngực, anh ta ngửa đầu phun ra một ngụm máu tươi, trong nhất thời khí thế hoàn toàn tan biến.
Lương Siêu thu tay lại, mang vẻ mặt khinh miệt nhìn Bạch Vân Hi đang che ngực quỳ một chân trên đất.
"Tuy không biết rốt cục thân thể mày xảy ra chuyện gì, có thể đột phá tông sư, thăng cấp lên Thiên Tượng trong thời gian ngắn ngủi, còn trực tiếp đến Thiên Tượng trung kỳ, nhưng…"
Hắn đổi giọng, lại nói: "Chỉ dựa vào điều này thì vẫn chẳng đáng gì trước mặt tao."
"Mày!" Bạch Vân Hi vừa gầm thét một tiếng, sau đó thấy hoa mắt, khi lấy lại tinh thần thì phát hiện Lương Siêu đã thuấn di xuất hiện trước mặt rồi nện một quyền lên mặt mình.
Trong nhất thời, nửa gương mặt anh ta lập tức bị đánh lõm xuống, thậm chí con mắt cũng bị đánh vỡ, làm mắt anh ta biến thành một màu máu tươi...
"A!" Một tiếng quỷ khóc sói tru vang lên, Bạch Vân Hi quỳ trên mặt đất kêu rên, trong lòng lại bị sợ hãi do Lương Siêu mang đến chiếm hết.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Mà khác với lần trước chính là, lần này sau khi bị Lương Siêu hung ác đánh bại, anh ta đã không cầu xin tha thứ, bởi vì anh ta biết lần này mình chơi quá lớn. Mặc kệ cầu xin như thế nào thì cũng trốn không thoát chữ “Chế”".
"Sư, sư phụ!"
"Cứu con, cứu con với!"
Đồng thời, Lương Siêu đã nhặt con dao gọt trái cây trên mặt đất lên.
Lúc nãy hắn đã xem video, Bạch Vân Hi đã dùng con dao này uy hiếp Cung Vũ, vậy bây giờ...
Phốc phốc!
Hắn lập tức đâm một dao vào ngực phải anh ta, nắm bắt độ sâu cực kì đúng mực, vừa không trí mạng, lại có thể gây ra đau đớn mãnh liệt cho Bạch Vân Hi.
"Cảm giác bây giờ thoải mái không?"
"Không, không..."
"Sư phụ..." Bạch Vân Hi điên cuồng lắc đầu rên rỉ, khiến bọn người Đỗ Bình ngơ ra.
Đây chính là ngôi sao mới trong Võ Minh à?
Đây là đệ tử cuối cùng mà Cam Mâu trưởng lão coi như trân bảo, thậm chí còn truyền y bát cho đối phương?
Nhưng khi gặp thanh niên còn nhỏ tuổi hơn anh ta thì dường như chỉ có nước bị đánh đập đến chết...
Nghĩ được như vậy, bọn người Đỗ Bình không khỏi nhìn về phía Cam Mâu đang lộ ra vẻ mặt khó lường kia.
Từng ánh mắt chất vấn còn kèm theo châm chọc như những cú tát hung ác quất vào mặt Cam Mâu, hơn nữa còn là dạng phát ra tiếng chát chát chát!
"Thằng nhãi ranh! Dừng tay cho lão hủ!"
Cam Mâu dùng giọng ra lệnh gầm thét một tiếng, nhưng Lương Siêu căn bản không thèm nhìn ông ta lấy một cái.
"Tao từng nói hôm nay nhất định sẽ làm mày thoải mái đến chết. Hiện tại chỉ là món ăn khai vị, tiếp theo chính là món đầu tiên."
Nói xong, Lương Siêu đột nhiên giơ tay chém xuống, trực tiếp chém tay trái của Bạch Vân Hi xuống dưới ánh mắt hoảng sợ đến cực điểm của anh ta!
Chương 180: Trưởng lão cái mông
"A!" Bạch Vân Hi đỏ mắt quát to một tiếng, gân xanh trên cổ và trán đều nổi lên, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Con mẹ nó chặt tay mà chỉ là món đầu tiên... Sau đó còn có món chính, món hậu, món phụ...
Nếu thật sự tiếp tục như vậy thì quả thực chính là địa ngục trần gian!
Cam Mâu thấy thế thì sắc mặt triệt để âm trầm xuống, bỗng đứng phắt dậy: "Tôi bảo cậu dừng tay!"
Lương Siêu quay lại nhìn ông ta một cái, nói: "Tôi làm việc còn chưa tới phiên ông đứng bên cạnh khoa tay múa chân?"
"Ngậm miệng!"
Cam Mâu: "..."
Bọn người Đỗ Bình: "..."
Một thằng nhãi Thiên Tượng Cảnh mà lại lộ ra khí thế của cường giả Nguyên Anh mới có, dám giận dữ mắng mỏ cả Cam Mâu trưởng lão Kim Đan kỳ?
Can đảm này...
Ngay sau đó, khi mọi người còn chưa lấy lại tinh thần thì Lương Siêu lại chém một dao xuống, trực tiếp chặt tay còn lại của Bạch Vân Hi xuống.
Trong nhất thời, máu chảy ồ ạt!
"A!"
Bạch Vân Hi lại gào lên thê thảm, thét lên: "Sư phụ, mau, mau cứu con a!"
"Làm càn!" Cam Mâu phản ứng lại thì giận dữ quát lên một tiếng.
"Vụt!"
Ông ta đứng bật dậy từ mặt đất, phóng khí tức Kim Đan kỳ đến giới hạn cao nhất, nghiền áp thẳng vào Lương Siêu.
Nhưng trước đó hắn đã chịu qua sức nén của cường giả cấp bậc như Lăng Vũ, chút khí thế kia của Cam Mâu thật sự chẳng đáng chú ý. Lương Siêu khinh thường nhếch miệng, lập tức đối đầu trực diện với áp lực của Cam Mâu, không vội không nóng nảy mà tiếp tục
đâm một dao vào bụng Bạch Vân Hi, nhấn một cái rồi lại gọt, trực tiếp cắt xuống một miếng thịt!
"Tiếp theo chính là món chính. Thời cổ có một loại tra tấn tên là tùng xẻo, muốn thử không?"
Bạch Vân Hi bị dọa đến nói không ra lời, mà đối với hành vi mang tính khiêu khích của Lương Siêu, Cam Mâu tức giận đến mặt đỏ lên, hai tay bắt đầu nhanh chóng kết ấn.
Ngay lập tức, một chưởng ấn Huyền khí màu tím nhạt chậm rãi thành hình, khiến cả biệt thự bắt đầu đung đưa nhè nhẹ, giống như gặp phải động đất cấp bốn cấp năm, dẫn tới hai cha con Cung Bình, Cung Vũ cũng khủng hoảng trong lòng.
"Tiểu Lương, cẩn thận!" Cung Bình hô lên một tiếng, Lương Siêu quay đầu liếc nhìn, sau đó hít sâu một hơi tạm thời bỏ qua cho Bạch Vân Hi, chậm rãi đứng lên.
"Được, hôm nay tôi sẽ lĩnh giáo rốt cục cao thủ Kim Đan kỳ có chỗ nào khó lường!"
Bọn người Đỗ Bình nghe vậy thì nhìn lại Lương Siêu nhanh chóng khép hai tay lại, Huyền khí tràn ra như thật sự muốn đối đầu trực diện với Cam Mâu thì không khỏi hít sâu một hơi.
Lấy Thiên Tượng mà chiến đấu với Kim Đan?
Thằng nhãi này thật sự quá điên cuồng!
Sự ngông cuồng này chỉ sợ cũng không thua kém yêu nghiệt đứng đầu bảng Long Đường Võ Minh bao nhiêu?
"Tốt! Rất can đảm!" Cam Mâu cười giận dữ một tiếng: "Hôm nay lão hủ nói ngay tại nơi này, nếu một chưởng này không đập chết cậu, lão hủ..."
Lời còn chưa nói hết, một tiếng quát nhẹ xen lẫn giận dữ đột nhiên truyền vào biệt thự: "Hôm nay, hễ một chưởng này của ông dám chụp xuống thì cái mạng chó của ông cũng coi như kết thúc."
Nghe vậy, Cam Mâu nhìn chăm chú nhìn lên, nhưng không thấy bên ngoài biệt thự có bóng người nào, trong lòng không khỏi run lên.
Người chưa đến mà tiếng đã tới trước?
Đây là một thủ đoạn cực kỳ cao minh, cả ông ta không thể làm được.
"Ai! Giả thần giả quỷ, cút ra đây!"
Mấy giây sau, nương theo một cơn gió mạnh, một ông lão thân hình cao lớn tựa như ma quỷ đột nhiên xuất hiện trong đại sảnh biệt thự.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Mà khi nhìn thấy gương mặt ông ấy, Cam Mâu bị dọa đến lập tức tan mất thủ ấn Huyền khí, bất giác kẹt chặt mông y như bọn người Đỗ Bình, vội vàng quỳ rạp xg đất.
"Chúng tôi tham kiến Lăng Lão!"
Lăng Vũ cũng là người có thân phận rất cao trong tất cả trưởng lão Võ Minh, từng lập ra chiến công hiển hách cho Võ Minh và toàn bộ Viêm Hạ. Tuy mấy năm gần đây tu vi có thụt lùi, thực lực càng ngày càng giảm, nhưng dạng trưởng lão tầng dưới chót như Cam Mâu cũng không có khả năng sánh bằng.
Làm người sợ hãi nhất vẫn là tính tình của Lăng Lão, có thể nói rất xấu tính, còn có một sở thích khó mà diễn tả bằng lời.
Đánh mông người ta!
Không nói những chuyện khác, chỉ bàn đến Long Đường mà ông ta quản lý, từ Tam Tiểu Vương đứng hàng top ba đến người đứng hạng chót, tất cả đều đã từng bị ông ấy đánh đòn!
Có người mông bị đánh thành bốn cánh, có người bị đánh thành tám cánh.
Mà người đứng đầu bảng từng làm ầm ĩ nhất, cuồng nhất trong Long Đường cũng thảm nhất, cái mông từng bị Lăng Lão đánh thành mười sáu cánh, nằm bò trên giường tận ba tháng.
Từ đó, thằng ranh xưa nay không biết lớn nhỏ, chống đối trưởng lão là chuyện thường ngày chỉ phục tùng một mình Lăng Lão.
Bởi vậy Lăng Lão còn có biệt danh là trưởng lão cái mông trong Võ Minh.
Mà ông ta thì sao? Trước đó còn bảo trưởng lão cái mông tính tình rất xấu này cút ra đây?
Nghĩ vậy, Cam Mâu lại run lên lập cập, lập tức hung ác dập đầu xuống đất.
"Lăng Lão, tôi, tôi thật không phải cố ý, thật sự không biết là ngài! Vừa rồi vì bắt giết cuồng đồ này, trong lúc nhất thời cảm xúc có chút kích động, cho nên mới nói sai..."
Lời còn chưa dứt thì Cam Mâu đã thấy Lăng Vũ vỗ nhẹ lên bả vai Lương Siêu, lần đầu tiên bày ra dáng vẻ hiền lành, quả thật có thể coi là hiền từ.
"Tiểu Lương, thả lỏng."
"Lão hủ đã tới, thân là trưởng lão Võ Minh, vậy nhất định sẽ làm chủ cho cậu chuyện này."
Cam Mâu vô thức há to miệng, nhưng lại không nói ra lời.
Ngay sau đó, lại thấy Lăng Vũ chỉ chỉ mình, cười nói: "Con chó già này chẳng qua là con sâu làm rầu nồi canh trong Võ Minh chúng tôi, như vậy đi, hôm nay lão hủ để cậu làm chủ một lần. Muốn đánh cái mông ông ta thành mấy cánh thì cậu định đoạt, thế nào?"
Ngày hôm sau, tại sân bay uyên Nam,
Sau khi có vài người bước ra khỏi sân bay, ông già đứng đầu nhìn quanh và nói: "Oắt con tên Lương Siêu đó ở đâu?”
Một người đàn ông trung niên vội càng tiến lên một bước rồi nói: “Thuộc hạ đã phân phó Võ Thiên Tích của phân bộ Nam Xuyên phái người đi âm thầm giám sát hành tung của tên tiểu tử đó rồi, bây giờ thuộc hạ sẽ gọi điện thoại hỏi ngay đây."
Vừa nói, ông ta vừa nhanh chóng bấm số điện thoại của Võ Thiên Tích.
Nhưng sau khi Võ Thiên Tích biết được chuyện người ở bên tổng bộ của Võ Minh đã đến đây, mà mục đích đến là để bắt giết Lương Siêu, ông ta liền kích động đến nỗi tiếu chút nữa ngã bệnh trên giường.
"Đỗ chấp sự, tiểu tử họ Lương kia đã bước tới cảnh giới Thiên Tượng, hơn nữa lực chiến đấu của hắn cũng không hề kém, hai người….”
Đỗ Bình cau mày thầm mắng ông ta một tiếng ý lải nhải nhiều lời, gương mặt sau đó cung kính nhìn ông lão trước mặt một hồi rồi nói: “Người đứng ra dẫn đội lần này chính là Cam trưởng lão, Cam Mâu.”
Nghe xong lời giới thiệu này, biểu cảm đầu tiên của Võ Thiên Tích là sửng sốt một chút, sau đó ông ta vui mừng khôn xiết!
Bởi vì có rất nhiều trưởng lão ở trong trụ sở của Võ Minh. Mặc dù ban đầu ông ta không nhận ra người này chính là Cam Mâu, nhưng ông ta biết rằng nếu ai đó muốn trở thành trưởng lão của Võ Minh thì trước tiên người đó phải đáp ứng một điều kiện khó khăn.
Đó là tu vi phải đột phá được Thiên Tượng, có thể thành công ngưng tụ được Kim đan thuộc về bản thân ở trong đan điền!
Có một cao nhân mạnh mẽ thuộc cảnh giới Kim Đan như này giúp đỡ, cái này đừng nói là một Lương Siêu, bây giờ cho 8, 10 Lương Siêu kết hợp với nhau thì cũng không thoát được số phận bị ngược cho đầu rơi máu chảy!
Ông ta thực không ngờ rằng một nhiệm vụ nhỏ như vậy mà lại kinh động đến một cao thủ ở cấp độ Kim Đan đến tận đây giúp đỡ!
Nếu như vậy, cái cục diện Lương Siêu bị bắt giết rõ ràng như ván đã đóng thuyền, nắm chắc được 8, 9 phần rồi.
“Đỗ chấp sự, tên tiểu tử Lương Siêu kia mấy ngày nay vẫn luôn ở Cung gia, nhưng theo tin tức báo về từ người của chúng ta nói rằng tối qua sau khi hắn đưa Cung VŨ về Cung gia xong thì đi đâu đó tiếp, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa nghe thấy tung tích gì.”
“Đồ phế vật!”
Đỗ Bình tức giận mắng một tiếng, thầm nghĩ cái tên đứng đầu phân bộ này đúng là đồ vô dụng, quá rác.
Bản thân bị một tên vắt mũi chưa sạch đánh cho gãy hết tứ chi, bị phế tu vi thì cũng đành đi, đằng này đến cái chuyện đơn giản như theo dõi hành tung của người ra cũng không làm cho rõ ràng được.
“Đỗ chấp sự, ngài đừng nóng vội.”
“Theo tôi biết, tên tiểu tử kia sớm muộn gì cũng sẽ về Cung gia, hơn nữa em gái của hắn, hôn thê của hắn, cùng cha vợ nhà hắn, cả đám già trẻ lão ấu đấy đều là người của Cung gia.”
“Ngài có thể bắt chúng lại rồi ngồi đợi tên tiểu tử Lương Siêu kia tự chui đầu vào lưới.”
Đỗ Bình hừ một tiếng rồi cúp điện thoại, sau đó ông ta hỏi ý kiến của Hạ Cam Mâu.
"Đi thôi."
Vẻ mặt Cam Mâu bình tĩnh nói: "Tránh được hòa thượng chứ không tránh được miếu, ta cứ ở cái Cung gia gì gì kia đợi nó về đi.”
“Vâng.”
Bốn mươi phút sau.
Bên ngoài biệt thự Cung gia.
Đám người Cam Mâu vừa đến liền trực tiếp đạp của mà vào, Cung Bình lúc này đang ngồi trong phòng khách thấy cảnh này liền tức giận đứng dậy, nhưng vừa mới mở mồm nói được một chữ liền bị người tát cho một cái bay ra ngoài!
Cam Mâu liền ngồi xuống, Đỗ Bình và những người khác đứng phía sau ông ta, ra lệnh cho Cung Bình, cái người hiện giờ mồm miệng đầy máu và có mấy cái răng đã bị rụng ra nói: “Gọi điện thoại cho Lương Siêu, bảo hắn trở về ngay lập tức.”
“Nói cho hắn biết, người của tổng bộ Võ Minh đã đến, nếu như không muốn liên lụy tới người khác thì mau chóng về để đền tội!
Cùng lúc đó, Cung Vũ, người vẫn còn hơi choáng váng ở cầu thang trên tầng hai, sau khi nghe lén đã loạng choạng quay trở lại phòng, nhìn Lương Nghiên đang ngồi trên giường, với vẻ mặt không có huyết sắc.
“Chị dâu Cung Vũ, vừa rồi có âm thanh gì vậy?”
“Có chuyện gì sao?”
Lương Nghiên chớp đôi mắt to hỏi, Cung Vũ miễn cưỡng cười, lập tức bế Lương Nghiên đến phòng an toàn của cô.
Căn phòng bí mật an toàn này được Cung gia sử dụng để cất giữ những vật phẩm cực kỳ giá trị. Riêng cánh cửa an toàn vừa đi vào kia cũng được làm bằng thép không gỉ nặng vài nghìn cân, nghe nói bom nổ cũng không thể mở được.
"Nghiên Nghiên, em ở trong này trốn đi, lát nữa cho dù có chuyện gì xảy ra thì ngàn vạn lần cũng đừng ra ngoài, biết chưa?”
Lương Nghiên ngây thơ gật đầu.
Cung Vũ đi ra ngoài và khóa trái cửa lại, sau đó cô chạy lon ton xuống lầu.
Lúc này nhìn thấy mấy người Cam Mâu đến kia không phải những người tốt đẹp gì, Cung Bình nhất quyết gằng không gọi cho Lương Siêu.
Mặc dù ông ta không phải là Huyền Vũ Giả, nhưng cũng biết tới đại danh của tổng bộ Võ Minh.
Tuy Lương Siêu rất mạnh, nhưng theo ông ta thấy, thì Lương Siêu không phải là đối thủ của những người này.
Nhưng việc ông ta cứ khăng khăng không chịu mở lời, đồng nghĩa với việc bị ăn liên tiếp những đòn hiểm của đám người kia.
Mà những người đó cũng chẳng phải ai khác mà chính là Bạch Vân Hi.
Giây phút nhìn thấy hắn ta giơ tay muốn tiếp tục đấm vào gương mặt đã bị đánh cho tơi tả của Cung Bình, Cung Vũ không nhịn được nữa mà hét lớn một tiếng.
"Dừng tay!"
“Anh, anh dựa vào cái gì mà đánh cha tôi!”
“Cha ư?"
Bạch Vân Hi quay đầu lại nhìn, lập tức nhếch miệng cười lạnh: "Nói vậy có nghĩa cô là vị hôn thê của tên Lương Siêu kia sao?”
“Đúng.”
Thấy Cung Vũ thừa nhận, Bạch Vân Hi lại gật đầu nói: “Nếu đã như vậy thì dễ rồi.”
Nói xong, trước tiên hắn ta dùng một cước đá văng Cung Bình ra, sau đó sải bước đi tới trước mặt Cung Vũ, đột nhiên vươn tay túm tóc cô, lôi cô lên lầu y như kéo một con súc vật.
"Muốn bớt đau đớn về thể xác thì ngoan ngoãn nghe lời tôi, trước tiên mau đi xách đứa em gái của Lương Siêu kia đến đây cho tôi.”
“Anh, anh…đừng mơ tưởng nữa.”
“Lương Siêu và em gái của anh ấy đã rời khỏi thành phố Xuyên Nam rồi, anh đã đến muộn!"
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Bạch Vân Hi dừng bước, cúi đầu và nheo mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cung Vũ, sau khi nhìn thấy bộ dạng kiên quyết mạnh miệng kia của cô thì tức tới nỗi không biết đánh vào đâu để phát tiết.
“Vì sao chứ?”
“Rốt cuộc tên tiểu tử Lương Siêu kia tốt ở chỗ nào, hắn có tài đức gì đặc biệt mà mỹ nữ hạng nhất vây quanh hắn lại nhiều như vậy? Nhiều thôi thì không thèm nói, đằng này ai lấy đều một lòng một dạ khăng khít hết mực đối với hắn?”
"Nói cho tôi biết, là vì sao?"
Nghe xong lời này, trong đầu Cung Vũ đột nhiên hiện lên hình bóng của Lương Siêu, mặc dù lúc này cô ấy đang bị hành hạ đau đớn nhưng vẫn nở một nụ cười nói: "Bởi vì, anh ấy luôn có thể bảo vệ tôi vào những thời khắc quan trọng nhất."
"Cho nên, anh ấy xứng đáng để tôi bảo vệ, cho dù phải liều mạng."
"Thật sao?"
"Đúng."
Cũng Vũ rất chắc chắn gật đầu, lại nói: "Cho nên anh không cần uổng phí công tìm anh ấy, anh ấy vĩnh viễn sẽ không trở lại."
Chương 177: Thử xem sao?
Bành!
Bạch Vân Hi giơ một chân trực tiếp đá Cung Vũ từ cầu thang xuống, trên trán bị thủng một lỗ hổng lớn, lập tức máu chảy ồ ạt.
"Tiện nhân."
Mắng xong một câu thì anh ta bắt đầu tìm kiếm trong mỗi một gian phòng, anh ta cũng coi là đã từng qua lại nhiều lần với Lương Siêu, tất nhiên biết hắn cưng chiều em gái đến mức nào.
Hơn nữa anh ta thấy Lương Siêu có không ít đàn bà, nhưng em thì chỉ có một, cho nên nếu làm gì em gái hắn thì chắc chắn kích thích hơn đối phó với đám đàn bà của hắn.
Trong phòng khách, nghe trên lầu truyền tới từng tiếng đạp cửa, âm thanh lục tung, Đỗ Bình không khỏi nhíu nhíu mày, cúi đầu tiến đến bên tai nói với Cam Mâu còn đang ngồi bình chân như vại.
"Cam trưởng lão, Bạch Vân Hi làm như vậy có không ổn quá không? Võ Minh chúng ta cũng không phải thế lực ngang ngược vô lý, lần này đến đây chỉ vì bắt giết Lương Siêu kia, bởi vì có câu gọi là hoạ không liên luỵ người nhà, hắn..."
"Không sao."
Cam Mâu khoát khoát tay cắt ngang, nói: "Thù hận giữa Vân Hi và Lương Siêu kia không cạn, thậm chí trước đó trong lòng còn bị Lương Siêu gieo tâm ma."
"Bây giờ nếu có thể nhân cơ hội này xoá đi tâm ma trong lòng nó, để nó hả giận một lần cũng coi như đáng giá, huống chi trong lòng lão hủ hiểu rõ, chỉ cần không gây ra mạng người là được rồi."
Nghe Cam Mâu cũng nói như vậy, Đỗ Bình thầm than trong lòng, cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Nhìn ra được, Cam trưởng lão rất quý người đệ tử cuối cùng vừa mới thu nhận, thậm chí đều đã đến trình độ cưng chiều.
Một lát sau, Bạch Vân Hi đã phát hiện ra lối thoát hiểm đã khóa trái kia, đi lên lập tức dùng hết sức đánh vào liên tục!
Bành!
Bành bành bành!
Bành bành...
Trong phòng an toàn, Lương Nghiên bị dọa đến cuộn mình lại, hai mắt không chớp mà nhìn chằm chằm mấy màn hình TV phía trước, trên đó đều là các nơi giám sát trong biệt thự.
Trong đó có camera ở phòng khách đang chiếu ra hình ảnh Cung Vũ ngồi dưới đất, được Cung Bình trợ giúp xử lý vết thương đang chảy máu trên trán của cô.
"Chị dâu Cung Vũ..."
Sau khi liên tục dùng hết sức đánh đấm lại chưa thể mở cửa ra, anh ta lại hung ác trở lại phòng khách tìm hai cha con Cung Bình, Cung Vũ muốn lấy chìa khoá.
"Ha ha, ha ha ha!" Cung Bình lập tức cười to lên, nói: "Vận mệnh của Cung gia đều cột trên người con rể cưng! Dù là chuyện gì gây bất lợi cho con rể thì tôi cũng không làm!"
"Cậu cảm thấy tôi sẽ đưa chìa khóa cho cậu? Mơ cái rắm đi!"
Bành!
Bạch Vân Hi nghe vậy thì giận dữ, lại dùng một chân đá ông ấy bay ra ngoài, ngã xuống đất rồi liên tục ọe ra mấy ngụm máu...
"Cha!" Cung Vũ kinh hô một tiếng muốn đi qua, nhưng lại bị Bạch Vân Hi nắm chặt lấy tóc.
Anh ta ngồi xổm xuống, nhếch môi bật ra tiếng cười âm hiểm rồi quơ lấy một một con dao gọt trái cây trên bàn trà, bắt đầu chậm rãi di chuyển trên khuôn mặt cô.
"Cô nói xem, nếu tôi rach nát cái mặt xinh đẹp này, trực tiếp huỷ dung cô, vậy Lương Siêu còn thích cô hay không? Còn tiếp tục bảo vệ cô hay không? Nếu như bây giờ cô giao chìa khoá lối thoát hiểm ra, lại gọi điện thoại cho Lương Siêu, vậy chí ít cô có thể..."
Nói được một nửa thì anh ta không nói được nữa, bởi vì phát hiện Cung Vũ đã nhắm nghiền hai mắt, mím chặt môi lộ ra vẻ mặt kiên quyết!
"Mẹ nó!" Bạch Vân Hi tức giận mắng một tiếng, sau đó lại suy nghĩ một lát, lưỡi đao trực tiếp quay lại nhắm ngay vào Cung Bình đang ngọ nguậy trên mặt đất mà không thể đứng lên.
Chát!
Anh ta tát Cung Vũ một cái để cô mở mắt ra rồi nói: "Hiện tại tôi rất hiếu kỳ, nếu để cô lựa chọn giữa Lương Siêu và cha mình thì cô sẽ chọn ai?"
Soạt!
Cung Vũ biến sắc, nghiêng đầu sang căm tức trừng Bạch Vân Hi.
"Anh đê tiện!"
Không chỉ cô cảm thấy như vậy, cả những người trong tổng bộ Võ Minh cũng cho rằng lần này Bạch Vân Hi chơi hơi quá trớn.
"Cam trưởng lão." Đỗ Bình nhịn không được lại nói: "Hiện tại Bạch Vân Hi đã mất khống chế, tiếp tục như vậy thì sẽ chơi chết người, ngài xem có phải nên ra mặt ngăn cản một chút không?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Cam Mâu liếc nhìn ông ta một cái, lại nhìn Bạch Vân Hi, suy nghĩ một lát rồi hừ lạnh, nói: "Kẻ ngăn cản Võ Minh làm việc đáng chém giết."
Sắc mặt đám người Đỗ Bình lập tức biến đổi, mà Bạch Vân Hi kia thấy Cung Vũ còn cứng đầu thì nâng dao gọt trái cây lên.
"Thật cảm thấy tôi không dám, phải không? Tốt, vậy tôi làm thử cho cô xem, cắt cánh tay trái của cha cô xuống trước nhé."
"Không, đừng!" Cung Vũ đau đớn kêu to, nhưng Bạch Vân Hi không những không thương hại dừng tay, ngược lại còn bệnh hoạn mà cười ha hả, cảm thấy rất thoải mái.
Nhưng ngay khi anh ta muốn chém ra một dao thì một cô gái mặc áo da đột nhiên đi đến.
"Đây là Cung gia? Có phải Lương Siêu ở đây không?"
Động tác của Bạch Vân Hi khựng lại, nghe giọng nói này thì lập tức lộ ra một nụ cười rất hứng thú.
Người đến không phải ai khác, mà là người quen ở Trấn Giang, một trong những mỹ nữ bên cạnh Lương Siêu, Hạ Tử Yên.
"Cô cũng tới tìm Lương Siêu? Trùng hợp thật, chúng tôi cũng đang tìm hắn, vậy làm phiền cô gọi điện thoại cho hắn trước, tốt nhất là gọi video call ấy, thế nào?"
Hạ Tử Yên cũng không ngốc, nhìn thấy tình cảnh lộn xộn bừa bộn trước mắt, cho dù còn không biết cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng cũng cảm thấy chắc chắn đám người Bạch Vân Hi là đến gây chuyện với Lương Siêu.
Thế là cô không nói hai lời, cũng giống như hai cha con Cung Bình, Cung Vũ lúc nãy, cô lập tức lấy điện thoại ra hung hăng đập nát bấy, còn nhặt sim điện thoại lên bẻ gãy thành hai mãnh ngay trước mặt Bạch Vân Hi!
"Bạch Vân Hi, nhìn anh như vậy là không phục đúng không? Còn muốn ôn lại cảm giác thảm bại trong tay Lương Siêu à?
Soạt!
Nổi đau ngày xưa bị nhắc đến, sắc mặt Bạch Vân Hi lại trở nên âm trầm, chậm rãi nói: "Ban đầu nể tình tôi và cô coi như người quen biết cũ, hơn nữa còn nể mặt ông nội cô nên không muốn làm khó dễ. Nhưng cũng tiếc, cô càng muốn tự rước khó chịu."
"Hừ." Hạ Tử Yên khinh thường nhếch miệng, cô vừa đột phá đến cảnh giới Tông Sư, đang trong giai đoạn hăng hái, cô lập tức hoạt động cổ tay, còn khiêu khích mà hất hất cằm về hướng Bạch Vân Hi.
"Muốn làm bà đây khó chịu? Được!"
"Đừng chỉ nói suông thôi, đến, thử xem sao?"
Chương 178: Anh, mau trở lại cứu chị dâu!
"Cô?"
"Thử với tôi?"
Bạch Vân Hi lập tức có chút kinh ngạc, sau đó bắt đầu cười ha hả, trong tiếng cười còn mang theo ý mỉa mai sâu sắc, Hạ Tử Yên nghe thấy càng khó chịu.
Sau khi cô hừ lạnh một tiếng thì bỗng giậm chân cấp tốc vọt tới.
"Xem chiêu!"
Bành!
Hai người lập tức va chạm một chưởng, sau khi Bạch Vân Hi cảm nhận được chưởng lực của đối phương thì không khỏi hơi ngơ ra.
"Sao cô lại đột phá đến cảnh giới Tông Sư rồi? Còn là trung kỳ?"
Anh ta cảm thấy rất kinh ngạc, annh ta và Hạ Tử Yên mới không gặp một tháng, không ngờ đối phương lại liên tục đột phá nhiều cảnh giới trong thời gian ngắn ngủi như thế!
Hơi suy nghĩ một chút thì hiểu được, chắc chắn là lúc trước Lương Siêu từng cho cô không ít thứ tốt.
"Xem ra trong đông đảo mỹ nữ bên cạnh Lương Siêu thì cô cũng coi như tương đối được yêu chiều, thứ hắn từng cho cô nhất định rất quý giá đúng không?"
Hạ Tử Yên không đáp lời, đồng thời công kích còn trở nên càng sắc bén, nhưng rất nhanh đã phát hiện cho dù mình dùng hết vốn liếng cũng không làm gì được đối phương.
Lại qua vài giây đồng hồ, Bạch Vân Hi cảm thấy chơi đủ rồi, lúc này lập tức phóng khí tức Thiên Tượng Cảnh trung kỳ của mình ra.
Chỉ dựa vào uy áp khí tức này, Hạ Tử Yên đã bị ép tới khó động đậy, sau đó anh ta lại đột nhiên vung tay lên, một Huyền khí xen lẫn sức mạnh thiên địa giáng thẳng lên người cô.
"A!" Hạ Tử Yên kêu thảm một tiếng rồi trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, còn phun ra một ngụm máu tươi ở giữa không trung.
Nhìn Hạ Tử Yên bay giữa không trung, Bạch Vân Hi đột nhiên nghĩ đến trước đó cảnh tượng bi thảm mình bị Lương Siêu hung ác đánh một trận, thù hận mãnh liệt như giếng phun bùng nổ.
"Lương Siêu, nếu mày không có mặt, vậy tao chỉ có thể làm con đàn bà của mày thay mày chịu đựng trước vậy."
"Trước kia mày hành hạ tao thế nào thì hiện tại tao sẽ làm trầm trọng thêm toàn báo ứng tại ngươi nữ nhân trên người!"
Trong lòng nghĩ như vậy, Bạch Vân Hi lập tức giẫm một cái lên mặt đất, trực tiếp đuổi kịp Hạ Tử Yên còn ở giữa không trung, một chân đá thẳng vào phần eo cô, lại làm cô bị văng lên cao...
Sau đó, thân thể Bạch Vân Hi không ngừng lấp lóe, tiếng kêu thảm thiết của Hạ Tử Yên càng lúc càng lớn, về sau lại trở nên càng yếu ớt.
"Anh, anh dừng tay!"
"Súc sinh!"
Dù là Cung Vũ ngày thường tính tình rất tốt, rất có tu dưỡng cũng triệt để không nhìn được, bắt đầu lớn tiếng mắng.
Về phần bọn người Đỗ Bình, thấy Cam Mâu không những không có ý ngăn cản, ngược lại còn thỉnh thoảng mở miệng chỉ điểm thân pháp trên không trung của Bạch Vân Hi, ai cũng đành lắc đầu âm thầm thở dài.
Trong phòng an toàn, nhìn thấy hình ảnh trong đại sảnh, Hạ Tử Yên như trái bóng da bị người ta không ngừng đá tới đá lui, bây giờ đã không còn sức lực để kêu to, thậm chí cả người đã mềm oặt xuống, Lương Nghiên sớm khóc không thành tiếng.
Cuối cùng cô bé thực sự nhìn không được, lập tức bấm điện thoại cho Lương Siêu.
Giờ phút này, Lương Siêu đang châm cứu thêm một lần cho Lăng Vũ ở khách sạn, thấy Lương Nghiên gọi điện thoại đến thì cười cười, ngay lập tức bấm nghe.
"Nghiên Nghiên, có chuyện gì sao?"
"Hức hức..." Lương Nghiên vừa nghe máy đã khóc lớn tiếng, Lương Siêu nghe vậy thì trái tim căng thẳng.
"Làm sao vậy Nghiên Nghiên? Khóc cái gì? Có người ức hiếp em à?"
"Không, không có."
"Không phải em, anh ơi, anh mau trở lại đi, hai chị dâu vì bảo vệ em mà sắp bị người ta, sắp bị người ta đánh chết!"
"Nhưng trước đó chị dâu Cung Vũ không cho tôi rời khỏi phòng an toàn, cũng, cũng không cho em gọi cho anh, nhưng hiện tại Nghiên Nghiên thực sự không biết làm sao bây giờ, hức hức..."
Nghe vậy, Lương Siêu lập tức nhíu chặt mày
"Nghiên Nghiên, tạm thời em đừng khóc. Nói rõ mọi chuyện trước đã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lương Nghiên gật gật đầu, đứt quãng mà nói ngắn gọn mọi chuyện lại, sau đó cúp điện thoại, lại gửi cho Lương Siêu một cái video, để hắn xem tình cảnh lúc này trong phòng khách.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Lương Siêu lập tức hiểu ra.
Là người của tổng bộ Võ Minh tìm tới cửa, mà tên Bạch Vân Hi kia lại xuất hiện, lúc này đang điên cuồng trả thù! Trút hết lửa giận của gã lên hai người phụ nữ của mình!
"Anh ơi..."
"Anh mau trở lại cứu hai chị dâu đi!"
Nghe vậy, Lương Siêu đột nhiên có cảm giác hối hận cực độ.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Hối hận lúc trước quá xem thường Bạch Vân Hi, dễ dàng thả tên đó đi như vậy! Sớm biết như thế thì trước đó nên một tay chụp chết tai hoạ này!
Không nói hai lời, hắn khoác áo lên rồi xoay người rời đi.
Lăng Vũ nhìn ra hắn không thích hợp, ngăn hắn lại để hỏi một câu, đã nghênh đón một ánh mắt lạnh lùng của Lương Siêu.
"Lăng Lão, xem ra trước đó sư phụ tôi nói không sai, Võ Minh thật không phải tốt lành gì. Nếu tiếp theo ngài còn muốn tôi trị liệu cho thì mau rời khỏi Võ Minh đi, thế lực như vậy thật là làm người ta buồn nôn."
Lăng Vũ lập tức nhíu mày lại, sau khi hỏi rõ nguyên do còn nói không có khả năng, nhưng khi nhìn thấy một đoạn video Lương Siêu đưa ra thì lập tức không nói nên lời.
Thành viên của Võ Minh dùng thủ đoạn ti tiện uy hiếp một người vô tội. Người dẫn đầu là cấp bậc trưởng lão, không những không ngăn cản, trừng phạt, mà còn hoàn toàn mang thái độ dung túng, ngầm đồng ý, thậm chí còn chỉ điểm không ít cho đối phương!
Trong nhất thời, Lăng Vũ cũng tức giận tột độ, đứng đó bắt đầu mắng đậu má.
"Con mẹ nó lão già Cam Mâu này, thật là mẹ nó thiếu giáo dục!"
"Lần này ông đây không đánh cái mông của lão ta thành mười tám cánh thì không ngừng! Không được, lão ta làm bại hoại danh dự Võ Minh trước mặt người khác như vậy, đánh thành mười tám cánh còn xem như có lời cho lão, nhất định phải..."
"Sư phụ ơi." Lúc này, Khương Nhu khẽ nói một tiếng cắt ngang lời ông ta, chỉ chỉ cánh cửa đã bị đẩy ra kia: "Lương Siêu cũng đã đi rồi, chúng ta có nên đi theo hay không?"
"Hiện tại cảm xúc của anh ta rất không ổn định, mà Cam Mâu trưởng lão là một vị cao thủ Kim Đan kỳ, đến lúc đó con sợ..."
Lăng Vũ nghe vậy thì vỗ trán một cái, lập tức lôi kéo Khương Nhu xông ra ngoài.
Nửa giờ sau, biệt thự Cung gia, Lương Siêu đạp lên cánh cửa đã bị đánh sập trên mặt đất mà đi vào, đầu tiên là liếc nhìn Hạ Tử Yên đã ngất đi.
Hôm qua cô xuất quan thì lập tức liên hệ với hắn, muốn tới đưa cho hắn phần hôn thư kia. Nhưng hôm nay, cô máu me bê bết mà nằm trên đất, không biết chết sống ra sao.
Hắn lại nhìn Cung Vũ còn bị Bạch Vân Hi hung ác giật tóc, không ngừng ép hỏi.
Hôm qua cô bị chuốc rượu đến trúng độc cồn là vì hắn, bây giờ bị người ta tra tấn như thế, bị thương nghiêm trọng như vậy, lại là vì hắn và em gái...
Những chuyện này làm Lương Siêu đã đến sát ranh giới phát cuồng, ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú vào Bạch Vân Hi, sát ý trào dâng!
Chương 179: Làm mày thoải mái đến chết!
"Đánh thoải mái rồi sao?"
Bạch Vân Hi quay đầu nhìn hắn cười hì hì, buông tay ra đứng lên lại tùy ý đá Cung Vũ qua một bên, giễu cợt mà nói: "Tao còn tưởng rằng con rùa đen như mày muốn rụt đầu mãi trong mai chứ."
"Còn về câu hỏi của mày à..." Bạch Vân Hi làm bộ suy nghĩ một chút về sau, khẽ thở dài: "Tất nhiên là khá thoải mái, nhưng còn chưa đủ. Chẳng qua món chính là mày đã lên bàn thì tao nghĩ tiếp theo sẽ thoải mái hơn."
"À." Lương Siêu khã gật gật đầu, nói: "Yên tâm, mày sẽ được như nguyện vọng. Hôm nay tao bảo đảm sẽ làm mày... Thoải mái đến chết."
Vừa dứt lời, thân thể hắn bỗng lóe lên như một cơn gió mạnh vọt tới, giáng một chưởng về hướng Bạch Vân Hi đối diện!
Cảm nhận được sức gió mạnh lao tới trước mặt, Bạch Vân Hi híp mắt lại, trong lòng chẳng những không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn cười lạnh. Bây giờ anh ta đã khác xưa, càng tự tin hơn về thực lực của bản thân.
Thiên phú của Lương Siêu yêu nghiệt đến mấy thì chẳng qua chỉ mới vào Thiên Tượng, nhưng anh ta thì sao?
Đã là cao thủ Thiên Tượng trung kỳ rồi!
Nếu như vậy còn không thể hung ác đánh bại đối phương, rửa sạch nhục nhã, vậy thật sự không có thiên lý.
Thế là Bạch Vân Hi rất tự tin nghênh đón một chưởng qua, còn ôm tâm tính bỡn cợt chơi đùa mà giữ lại mấy phần thực lực. Bởi vì trong mắt anh ta, hiện tại Lương Siêu đã không phải đối thủ của mình, thậm chí còn không xứng để mình ra tay hết sức.
Nhưng khi hai chưởng va chạm vào nhau, Bạch Vân Hi đột nhiên biến sắc!
Hắn phát hiện sự thật hoàn toàn khác với tưởng tượng của mình!
Dưới chưởng lực mãnh liệt, mạnh mẽ của Lương Siêu, cả cánh tay Bạch Vân Hi bị chấn động đến đau nhức kịch liệt, ngay sau đó lại bắt đầu run lên thậm chí đã mất đi tri giác!
Soạt soạt soạt!
Bạch Vân Hi liên tục lùi lại, đồng thời kinh hãi mà nhìn Lương Siêu đấm một quyền tới.
Chung quy anh ta vẫn đánh giá thấp thực lực của người này, có cảm giác đau đớn như mỗi lần mình cho rằng nắm chắc thắng lợi trong tay thì thực lực của đối phương lại đổi mới nhận thức của mình, khiến tinh thần sa sút trong lòng tăng vọt!
Đối phương như một ngọn núi cao, mong muốn lại vĩnh viễn không thể thành, đừng nói chi là vượt qua...
"Không cam tâm..."
"Tôi không cam tâm!"
"Họ Lương, con mẹ nó tao đã chịu nhiều đau khổ như vậy, trả giá đắt như vậy! Tao không tin thực lực của mình còn không bằng mày! Tao không tin!"
Bạch Vân Hi gào thét trong lòng, tiếp theo toàn lực ra tay đánh vào Lương Siêu.
Nhưng kết quả lại không có gì thay đổi, vẫn luôn bị đối phương đè xuống mà đánh!
Anh ta sốt ruột, Cam Mâu đứng xem càng sốt ruột hơn.
"Vân Hi, đừng nương tay. Kẻ này không phải tâm ma của con, vi sư cho phép con trực tiếp giết hắn! Toàn lực ra tay đi!"
Bạch Vân Hi: "..."
Nghe xong anh ta càng đau đớn, còn thầm mắng ông ta mắt mờ, con mắt nào nhìn thấy mình giữ lại thực lực kia chứ?
Con mẹ nó bây giờ tôi đang phát huy hơn mức bình thường đấy!
Ngay một khắc sau, Lương Siêu nhân lúc anh ta sửng sốt mất tập trung, lập tức quay người đấm một quyền vào ngực, anh ta ngửa đầu phun ra một ngụm máu tươi, trong nhất thời khí thế hoàn toàn tan biến.
Lương Siêu thu tay lại, mang vẻ mặt khinh miệt nhìn Bạch Vân Hi đang che ngực quỳ một chân trên đất.
"Tuy không biết rốt cục thân thể mày xảy ra chuyện gì, có thể đột phá tông sư, thăng cấp lên Thiên Tượng trong thời gian ngắn ngủi, còn trực tiếp đến Thiên Tượng trung kỳ, nhưng…"
Hắn đổi giọng, lại nói: "Chỉ dựa vào điều này thì vẫn chẳng đáng gì trước mặt tao."
"Mày!" Bạch Vân Hi vừa gầm thét một tiếng, sau đó thấy hoa mắt, khi lấy lại tinh thần thì phát hiện Lương Siêu đã thuấn di xuất hiện trước mặt rồi nện một quyền lên mặt mình.
Trong nhất thời, nửa gương mặt anh ta lập tức bị đánh lõm xuống, thậm chí con mắt cũng bị đánh vỡ, làm mắt anh ta biến thành một màu máu tươi...
"A!" Một tiếng quỷ khóc sói tru vang lên, Bạch Vân Hi quỳ trên mặt đất kêu rên, trong lòng lại bị sợ hãi do Lương Siêu mang đến chiếm hết.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Mà khác với lần trước chính là, lần này sau khi bị Lương Siêu hung ác đánh bại, anh ta đã không cầu xin tha thứ, bởi vì anh ta biết lần này mình chơi quá lớn. Mặc kệ cầu xin như thế nào thì cũng trốn không thoát chữ “Chế”".
"Sư, sư phụ!"
"Cứu con, cứu con với!"
Đồng thời, Lương Siêu đã nhặt con dao gọt trái cây trên mặt đất lên.
Lúc nãy hắn đã xem video, Bạch Vân Hi đã dùng con dao này uy hiếp Cung Vũ, vậy bây giờ...
Phốc phốc!
Hắn lập tức đâm một dao vào ngực phải anh ta, nắm bắt độ sâu cực kì đúng mực, vừa không trí mạng, lại có thể gây ra đau đớn mãnh liệt cho Bạch Vân Hi.
"Cảm giác bây giờ thoải mái không?"
"Không, không..."
"Sư phụ..." Bạch Vân Hi điên cuồng lắc đầu rên rỉ, khiến bọn người Đỗ Bình ngơ ra.
Đây chính là ngôi sao mới trong Võ Minh à?
Đây là đệ tử cuối cùng mà Cam Mâu trưởng lão coi như trân bảo, thậm chí còn truyền y bát cho đối phương?
Nhưng khi gặp thanh niên còn nhỏ tuổi hơn anh ta thì dường như chỉ có nước bị đánh đập đến chết...
Nghĩ được như vậy, bọn người Đỗ Bình không khỏi nhìn về phía Cam Mâu đang lộ ra vẻ mặt khó lường kia.
Từng ánh mắt chất vấn còn kèm theo châm chọc như những cú tát hung ác quất vào mặt Cam Mâu, hơn nữa còn là dạng phát ra tiếng chát chát chát!
"Thằng nhãi ranh! Dừng tay cho lão hủ!"
Cam Mâu dùng giọng ra lệnh gầm thét một tiếng, nhưng Lương Siêu căn bản không thèm nhìn ông ta lấy một cái.
"Tao từng nói hôm nay nhất định sẽ làm mày thoải mái đến chết. Hiện tại chỉ là món ăn khai vị, tiếp theo chính là món đầu tiên."
Nói xong, Lương Siêu đột nhiên giơ tay chém xuống, trực tiếp chém tay trái của Bạch Vân Hi xuống dưới ánh mắt hoảng sợ đến cực điểm của anh ta!
Chương 180: Trưởng lão cái mông
"A!" Bạch Vân Hi đỏ mắt quát to một tiếng, gân xanh trên cổ và trán đều nổi lên, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Con mẹ nó chặt tay mà chỉ là món đầu tiên... Sau đó còn có món chính, món hậu, món phụ...
Nếu thật sự tiếp tục như vậy thì quả thực chính là địa ngục trần gian!
Cam Mâu thấy thế thì sắc mặt triệt để âm trầm xuống, bỗng đứng phắt dậy: "Tôi bảo cậu dừng tay!"
Lương Siêu quay lại nhìn ông ta một cái, nói: "Tôi làm việc còn chưa tới phiên ông đứng bên cạnh khoa tay múa chân?"
"Ngậm miệng!"
Cam Mâu: "..."
Bọn người Đỗ Bình: "..."
Một thằng nhãi Thiên Tượng Cảnh mà lại lộ ra khí thế của cường giả Nguyên Anh mới có, dám giận dữ mắng mỏ cả Cam Mâu trưởng lão Kim Đan kỳ?
Can đảm này...
Ngay sau đó, khi mọi người còn chưa lấy lại tinh thần thì Lương Siêu lại chém một dao xuống, trực tiếp chặt tay còn lại của Bạch Vân Hi xuống.
Trong nhất thời, máu chảy ồ ạt!
"A!"
Bạch Vân Hi lại gào lên thê thảm, thét lên: "Sư phụ, mau, mau cứu con a!"
"Làm càn!" Cam Mâu phản ứng lại thì giận dữ quát lên một tiếng.
"Vụt!"
Ông ta đứng bật dậy từ mặt đất, phóng khí tức Kim Đan kỳ đến giới hạn cao nhất, nghiền áp thẳng vào Lương Siêu.
Nhưng trước đó hắn đã chịu qua sức nén của cường giả cấp bậc như Lăng Vũ, chút khí thế kia của Cam Mâu thật sự chẳng đáng chú ý. Lương Siêu khinh thường nhếch miệng, lập tức đối đầu trực diện với áp lực của Cam Mâu, không vội không nóng nảy mà tiếp tục
đâm một dao vào bụng Bạch Vân Hi, nhấn một cái rồi lại gọt, trực tiếp cắt xuống một miếng thịt!
"Tiếp theo chính là món chính. Thời cổ có một loại tra tấn tên là tùng xẻo, muốn thử không?"
Bạch Vân Hi bị dọa đến nói không ra lời, mà đối với hành vi mang tính khiêu khích của Lương Siêu, Cam Mâu tức giận đến mặt đỏ lên, hai tay bắt đầu nhanh chóng kết ấn.
Ngay lập tức, một chưởng ấn Huyền khí màu tím nhạt chậm rãi thành hình, khiến cả biệt thự bắt đầu đung đưa nhè nhẹ, giống như gặp phải động đất cấp bốn cấp năm, dẫn tới hai cha con Cung Bình, Cung Vũ cũng khủng hoảng trong lòng.
"Tiểu Lương, cẩn thận!" Cung Bình hô lên một tiếng, Lương Siêu quay đầu liếc nhìn, sau đó hít sâu một hơi tạm thời bỏ qua cho Bạch Vân Hi, chậm rãi đứng lên.
"Được, hôm nay tôi sẽ lĩnh giáo rốt cục cao thủ Kim Đan kỳ có chỗ nào khó lường!"
Bọn người Đỗ Bình nghe vậy thì nhìn lại Lương Siêu nhanh chóng khép hai tay lại, Huyền khí tràn ra như thật sự muốn đối đầu trực diện với Cam Mâu thì không khỏi hít sâu một hơi.
Lấy Thiên Tượng mà chiến đấu với Kim Đan?
Thằng nhãi này thật sự quá điên cuồng!
Sự ngông cuồng này chỉ sợ cũng không thua kém yêu nghiệt đứng đầu bảng Long Đường Võ Minh bao nhiêu?
"Tốt! Rất can đảm!" Cam Mâu cười giận dữ một tiếng: "Hôm nay lão hủ nói ngay tại nơi này, nếu một chưởng này không đập chết cậu, lão hủ..."
Lời còn chưa nói hết, một tiếng quát nhẹ xen lẫn giận dữ đột nhiên truyền vào biệt thự: "Hôm nay, hễ một chưởng này của ông dám chụp xuống thì cái mạng chó của ông cũng coi như kết thúc."
Nghe vậy, Cam Mâu nhìn chăm chú nhìn lên, nhưng không thấy bên ngoài biệt thự có bóng người nào, trong lòng không khỏi run lên.
Người chưa đến mà tiếng đã tới trước?
Đây là một thủ đoạn cực kỳ cao minh, cả ông ta không thể làm được.
"Ai! Giả thần giả quỷ, cút ra đây!"
Mấy giây sau, nương theo một cơn gió mạnh, một ông lão thân hình cao lớn tựa như ma quỷ đột nhiên xuất hiện trong đại sảnh biệt thự.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Mà khi nhìn thấy gương mặt ông ấy, Cam Mâu bị dọa đến lập tức tan mất thủ ấn Huyền khí, bất giác kẹt chặt mông y như bọn người Đỗ Bình, vội vàng quỳ rạp xg đất.
"Chúng tôi tham kiến Lăng Lão!"
Lăng Vũ cũng là người có thân phận rất cao trong tất cả trưởng lão Võ Minh, từng lập ra chiến công hiển hách cho Võ Minh và toàn bộ Viêm Hạ. Tuy mấy năm gần đây tu vi có thụt lùi, thực lực càng ngày càng giảm, nhưng dạng trưởng lão tầng dưới chót như Cam Mâu cũng không có khả năng sánh bằng.
Làm người sợ hãi nhất vẫn là tính tình của Lăng Lão, có thể nói rất xấu tính, còn có một sở thích khó mà diễn tả bằng lời.
Đánh mông người ta!
Không nói những chuyện khác, chỉ bàn đến Long Đường mà ông ta quản lý, từ Tam Tiểu Vương đứng hàng top ba đến người đứng hạng chót, tất cả đều đã từng bị ông ấy đánh đòn!
Có người mông bị đánh thành bốn cánh, có người bị đánh thành tám cánh.
Mà người đứng đầu bảng từng làm ầm ĩ nhất, cuồng nhất trong Long Đường cũng thảm nhất, cái mông từng bị Lăng Lão đánh thành mười sáu cánh, nằm bò trên giường tận ba tháng.
Từ đó, thằng ranh xưa nay không biết lớn nhỏ, chống đối trưởng lão là chuyện thường ngày chỉ phục tùng một mình Lăng Lão.
Bởi vậy Lăng Lão còn có biệt danh là trưởng lão cái mông trong Võ Minh.
Mà ông ta thì sao? Trước đó còn bảo trưởng lão cái mông tính tình rất xấu này cút ra đây?
Nghĩ vậy, Cam Mâu lại run lên lập cập, lập tức hung ác dập đầu xuống đất.
"Lăng Lão, tôi, tôi thật không phải cố ý, thật sự không biết là ngài! Vừa rồi vì bắt giết cuồng đồ này, trong lúc nhất thời cảm xúc có chút kích động, cho nên mới nói sai..."
Lời còn chưa dứt thì Cam Mâu đã thấy Lăng Vũ vỗ nhẹ lên bả vai Lương Siêu, lần đầu tiên bày ra dáng vẻ hiền lành, quả thật có thể coi là hiền từ.
"Tiểu Lương, thả lỏng."
"Lão hủ đã tới, thân là trưởng lão Võ Minh, vậy nhất định sẽ làm chủ cho cậu chuyện này."
Cam Mâu vô thức há to miệng, nhưng lại không nói ra lời.
Ngay sau đó, lại thấy Lăng Vũ chỉ chỉ mình, cười nói: "Con chó già này chẳng qua là con sâu làm rầu nồi canh trong Võ Minh chúng tôi, như vậy đi, hôm nay lão hủ để cậu làm chủ một lần. Muốn đánh cái mông ông ta thành mấy cánh thì cậu định đoạt, thế nào?"
Bình luận facebook