Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 181: Dân chuyên nghiệp hố sư phụ
Thấy Lương Siêu vẫn không nói lời nào, Lăng Vũ lại nói: "Thông thường thì lão hủ đánh mông người ta chia làm sáu cấp, từ nhẹ đến nặng theo thứ tự là hai cánh, bốn cánh, sáu cánh, tám cánh, mười sáu cánh và mười tám cánh."
"Cậu có thể từ đó..."
"Được, vậy thì mười tám cánh đi." Lương Siêu mở miệng, dọa cho Cam Mâu quỳ rạp trên đất sợ hãi.
Lúc trước, cả tên yêu nghiệt tràn đầy khí huyết đứng đầu Long Đường cũng chỉ bị đánh thành mười sáu cánh mà đã nằm trên giường hơn ba tháng. Tuy ông ta là Huyền Võ giả Kim Đan kỳ, nhưng chung quy cũng chỉ còn lại một bộ xương già, nếu cái mông thật sự bị đánh thành mười tám cánh thì con mẹ nó còn sống hay không?
"Lăng Lão thứ tội, Lăng Lão tha mạng! Thằng nhãi này vốn là hung đồ, tôi chẳng qua là nhận nhiệm vụ từ tổng bộ Võ Minh đến bắt giết hắn, ngài không thể..."
"Cái đệt cút đi!" Lăng Vũ tức giận phất tay một cái, một luồn gió Huyền khí đánh vào người Cam Mâu, khiến cuống họng lão ngòn ngọt nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.
"Tôi, tôi không phục! Lăng Lão, cho dù ngài có địa vị tôn quý trong tổng bộ, nhưng, nhưng cũng không thể..."
Bành!
Không nghe ông ta nói xong, Lăng Vũ đã vọt tới bên cạnh Cam Mâu quất mạnh một bàn tay vào mông ông ta, âm thanh đó làm mọi người tại đây cảm thấy màng nhĩ đau nhức.
Lớp quần trên mông Cam Mâu trực tiếp vỡ vụn thành cặn bã, mà cái mông của ông ta cũng nhuốm máu, lập tức bị đánh thành sáu cánh, không khỏi kinh ngạc nhìn Lăng Vũ trừng trừng.
Lão già này đánh mông người ta thật quá chuyên nghiệp!
Không để ý đến tiếng rú thảm của Cam Mâu, Lăng Vũ vừa mắng, vừa vung bàn tay qua.
"Ông còn có lý à? Còn không phục à? Tiểu Lương là ân nhân cứu mạng tôi, còn là người trẻ tuổi ông đây xem trọng! Tôi sẽ lập nói chuyện với đám lão già trong điện Nhiệm Vụ, xem bọn họ có nể mặt ông đây không!"
Chát!
Cam Mâu lại kéo gân cổ gào lên đau đớn một tiếng, trong lòng cực kỳ hối hận. Lấy tính tình của Lăng Vũ, cho dù là nhân vật cao tầng trung tâm như phó bộ chủ cấp muốn động vào người ông ấy nhìn trúng thì còn phải ước lượng một chút, mình đã là cọng lông gì?
Không phải muốn ăn đòn thì là gì nữa!
"Lăng, Lăng Lão, tha mạng! Thật sự không thể đánh nữa, bộ, bộ xương già này..."
"A!"
Chát!
Lăng Vũ lại quất một bàn tay vào mông ông ta, trực tiếp đánh thành mười sáu cánh!
Rất nhanh Lương Siêu đã nhìn ra cách thức Lăng Vũ đánh mông người ta, tuy huyệt đạo trên mông người không nhiều, nhưng cũng có vài điểm tương đối mấu chốt. Mà mỗi một bàn tay giáng xuống, không chỉ đánh cho mông đối phương máu thịt be bét, còn dùng sức mạnh của mình truyền khắp cơ thể đối phương thông qua những huyệt đạo mấu chốt kia.
Tương đương với toàn thân đối phương, thậm chí mỗi một tế bào đều phải chịu lực đánh của Lăng Vũ.
Cảm giác kia dù không phải tùng xẻo, nhưng còn hơn cả tùng xẻo!
"Chậc chậc..."
Lương Siêu không khỏi chậc lưỡi, thầm nói lão già Lăng Vũ này lúc còn trẻ không hổ là tình địch của ông già, thật con mẹ nó biết chơi!
Mà sau khi cái mông Cam Mâu bị đánh thành mười sáu cánh, cả người gần như rơi vào trạng thái nửa hôn mê, miễn cưỡng có chút ý thức cũng kêu không ra tiếng được.
Bạch Vân Hi cách đó không xa nhìn thấy tất cả, con mẹ nó cả mình chỗ dựa cuối cùng của mình cũng bị người dễ dàng đánh bại như vậy, vậy cho dù mình không cam tâm đến mấy, biết xin tha cũng vô dụng, cũng chỉ có thể làm thử.
"Lương, Lương Siêu..."
"Chuyện này không liên quan gì nhiều đến tôi, tôi, tôi, những chuyện tôi làm với người phụ nữ, cô em gái và cha vợ của anh đều là do lão già chết tiệt này xúi giục!" Bạch Vân Hi chỉ vào Cam Mâu nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích như heo chết, căm hận nói: "Đầu tiên là thu tôi làm đồ đệ, sau đó lại điều khiển khống chế tôi."
"Mỗi lần dẫn tôi làm nhiệm vụ thì tôi như một con rối, ông ta bắt tôi làm cái gì thì tôi phải làm cái đó, thật ra ân oán giữa tôi và anh đã sớm thanh toán xong, tôi vốn không muốn kết oán với anh nữa..."
"Tất cả đều do bị ép! Cho nên tôi thật sự vô tội!"
Cam Mâu nghe vậy, tuy không thể nói chuyện không thể động đậy, nhưng cũng lộ ra vẻ mặt bi thương.
Ông ta từng xem Bạch Vân Hi như truyền nhân y bát của mình, yêu thương và coi trọng anh ta hết mực, dù lần này bị vạ lây bởi Bạch Vân Hi, nhưng ông ta cũng chưa từng có tâm tư trách cứ.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Nhưng kết quả thì sao?
Lại bị thứ vô ơn này giội ngược nước bẩn lại, sao mà bi ai đến vậy?
"Ha ha..." Lương Siêu không khỏi cười một tiếng: "Lời bịa đặt của mày cũng chẳng cao minh gì lắm. Chắc mày là dân chuyên nghiệp hố sư phụ trong truyền thuyết đúng không? Đầu tiên nói thử xem, tu vi đột nhiên tăng vọt lên của mày đến từ đâu thế?"
"Cái này, tôi..."
Bạch Vân Hi lập tức bắt đầu úp úp mở mở lên, Lương Siêu thấy thế lại cười cười, nheo mắt lại và nói: "Rất khó mở miệng phải không? Vậy tao giúp mày hồi tưởng lại."
"Lần trước, tao tha cho hai sư đồ tụi mày, nhưng sau khi trở về mày lại lén luyện một bộ công pháp tà môn, năng lực là hút sạch tu vi, Huyền khí của người khác để biến nó thành của chính mình."
"Mày hố chết sư phụ trước kia của mình, hiện tại vì mạng sống còn muốn xuống tay với sư phụ thứ hai?"
"Mày như thế mà cũng coi là người? Còn có mặt mũi sống chui nhủi trên thế gian?"
"Tao nói không sai đúng không?"
"Tôi, tôi..."
Bí mật lớn nhất bị nói toạc, Lăng Vũ cũng đột nhiên đưa mắt tới, Bạch Vân Hi trở nên càng hoảng sợ.
"Má nó, thằng nhãi này còn là tà tu? Giấu cũng kín thật đấy! Chờ lấy, lát nữa ông đây trừng trị sư phụ mày xong thì lại đến đánh mông mày mười tám cánh, xem đến lúc đó mày còn dám mạnh miệng hay không!"
Nói xong, Lăng Vũ lại giơ tay lên muốn cho Cam Mâu một tát vào mông.
Nhưng nhìn lấy trong mắt ông ta đã dâng lên sát khí mãnh liệt, Khương Nhu đứng bên cạnh không đành lòng nên ngăn lại, còn quỳ xuống cầu xin cho Cam Mâu.
"Sư phụ, chuyện này cũng đã rõ ràng. Cam Mâu trưởng lão chỉ bị tiểu nhân xúi giục, cho dù cũng tội không thể tha thứ, nhưng ngài đã trừng phạt đủ nặng, xin hãy bỏ qua cho ông ta đi."
Nói một hồi vẫn thấy Lăng Vũ thờ ơ, trong lòng Khương Nhu quýnh lên, biết tính tình cứng đầu của ông ta, dưới tình thế cấp bách đành phải nhìn về phía Lương Siêu.
Bởi vì tấm lòng thầy thuốc, hắn đã có thành tựu cao như thế ở phương diện y đạo, chắc hẳn không phải người có tâm địa tàn nhẫn đúng không?
"Cậu có thể từ đó..."
"Được, vậy thì mười tám cánh đi." Lương Siêu mở miệng, dọa cho Cam Mâu quỳ rạp trên đất sợ hãi.
Lúc trước, cả tên yêu nghiệt tràn đầy khí huyết đứng đầu Long Đường cũng chỉ bị đánh thành mười sáu cánh mà đã nằm trên giường hơn ba tháng. Tuy ông ta là Huyền Võ giả Kim Đan kỳ, nhưng chung quy cũng chỉ còn lại một bộ xương già, nếu cái mông thật sự bị đánh thành mười tám cánh thì con mẹ nó còn sống hay không?
"Lăng Lão thứ tội, Lăng Lão tha mạng! Thằng nhãi này vốn là hung đồ, tôi chẳng qua là nhận nhiệm vụ từ tổng bộ Võ Minh đến bắt giết hắn, ngài không thể..."
"Cái đệt cút đi!" Lăng Vũ tức giận phất tay một cái, một luồn gió Huyền khí đánh vào người Cam Mâu, khiến cuống họng lão ngòn ngọt nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.
"Tôi, tôi không phục! Lăng Lão, cho dù ngài có địa vị tôn quý trong tổng bộ, nhưng, nhưng cũng không thể..."
Bành!
Không nghe ông ta nói xong, Lăng Vũ đã vọt tới bên cạnh Cam Mâu quất mạnh một bàn tay vào mông ông ta, âm thanh đó làm mọi người tại đây cảm thấy màng nhĩ đau nhức.
Lớp quần trên mông Cam Mâu trực tiếp vỡ vụn thành cặn bã, mà cái mông của ông ta cũng nhuốm máu, lập tức bị đánh thành sáu cánh, không khỏi kinh ngạc nhìn Lăng Vũ trừng trừng.
Lão già này đánh mông người ta thật quá chuyên nghiệp!
Không để ý đến tiếng rú thảm của Cam Mâu, Lăng Vũ vừa mắng, vừa vung bàn tay qua.
"Ông còn có lý à? Còn không phục à? Tiểu Lương là ân nhân cứu mạng tôi, còn là người trẻ tuổi ông đây xem trọng! Tôi sẽ lập nói chuyện với đám lão già trong điện Nhiệm Vụ, xem bọn họ có nể mặt ông đây không!"
Chát!
Cam Mâu lại kéo gân cổ gào lên đau đớn một tiếng, trong lòng cực kỳ hối hận. Lấy tính tình của Lăng Vũ, cho dù là nhân vật cao tầng trung tâm như phó bộ chủ cấp muốn động vào người ông ấy nhìn trúng thì còn phải ước lượng một chút, mình đã là cọng lông gì?
Không phải muốn ăn đòn thì là gì nữa!
"Lăng, Lăng Lão, tha mạng! Thật sự không thể đánh nữa, bộ, bộ xương già này..."
"A!"
Chát!
Lăng Vũ lại quất một bàn tay vào mông ông ta, trực tiếp đánh thành mười sáu cánh!
Rất nhanh Lương Siêu đã nhìn ra cách thức Lăng Vũ đánh mông người ta, tuy huyệt đạo trên mông người không nhiều, nhưng cũng có vài điểm tương đối mấu chốt. Mà mỗi một bàn tay giáng xuống, không chỉ đánh cho mông đối phương máu thịt be bét, còn dùng sức mạnh của mình truyền khắp cơ thể đối phương thông qua những huyệt đạo mấu chốt kia.
Tương đương với toàn thân đối phương, thậm chí mỗi một tế bào đều phải chịu lực đánh của Lăng Vũ.
Cảm giác kia dù không phải tùng xẻo, nhưng còn hơn cả tùng xẻo!
"Chậc chậc..."
Lương Siêu không khỏi chậc lưỡi, thầm nói lão già Lăng Vũ này lúc còn trẻ không hổ là tình địch của ông già, thật con mẹ nó biết chơi!
Mà sau khi cái mông Cam Mâu bị đánh thành mười sáu cánh, cả người gần như rơi vào trạng thái nửa hôn mê, miễn cưỡng có chút ý thức cũng kêu không ra tiếng được.
Bạch Vân Hi cách đó không xa nhìn thấy tất cả, con mẹ nó cả mình chỗ dựa cuối cùng của mình cũng bị người dễ dàng đánh bại như vậy, vậy cho dù mình không cam tâm đến mấy, biết xin tha cũng vô dụng, cũng chỉ có thể làm thử.
"Lương, Lương Siêu..."
"Chuyện này không liên quan gì nhiều đến tôi, tôi, tôi, những chuyện tôi làm với người phụ nữ, cô em gái và cha vợ của anh đều là do lão già chết tiệt này xúi giục!" Bạch Vân Hi chỉ vào Cam Mâu nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích như heo chết, căm hận nói: "Đầu tiên là thu tôi làm đồ đệ, sau đó lại điều khiển khống chế tôi."
"Mỗi lần dẫn tôi làm nhiệm vụ thì tôi như một con rối, ông ta bắt tôi làm cái gì thì tôi phải làm cái đó, thật ra ân oán giữa tôi và anh đã sớm thanh toán xong, tôi vốn không muốn kết oán với anh nữa..."
"Tất cả đều do bị ép! Cho nên tôi thật sự vô tội!"
Cam Mâu nghe vậy, tuy không thể nói chuyện không thể động đậy, nhưng cũng lộ ra vẻ mặt bi thương.
Ông ta từng xem Bạch Vân Hi như truyền nhân y bát của mình, yêu thương và coi trọng anh ta hết mực, dù lần này bị vạ lây bởi Bạch Vân Hi, nhưng ông ta cũng chưa từng có tâm tư trách cứ.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Nhưng kết quả thì sao?
Lại bị thứ vô ơn này giội ngược nước bẩn lại, sao mà bi ai đến vậy?
"Ha ha..." Lương Siêu không khỏi cười một tiếng: "Lời bịa đặt của mày cũng chẳng cao minh gì lắm. Chắc mày là dân chuyên nghiệp hố sư phụ trong truyền thuyết đúng không? Đầu tiên nói thử xem, tu vi đột nhiên tăng vọt lên của mày đến từ đâu thế?"
"Cái này, tôi..."
Bạch Vân Hi lập tức bắt đầu úp úp mở mở lên, Lương Siêu thấy thế lại cười cười, nheo mắt lại và nói: "Rất khó mở miệng phải không? Vậy tao giúp mày hồi tưởng lại."
"Lần trước, tao tha cho hai sư đồ tụi mày, nhưng sau khi trở về mày lại lén luyện một bộ công pháp tà môn, năng lực là hút sạch tu vi, Huyền khí của người khác để biến nó thành của chính mình."
"Mày hố chết sư phụ trước kia của mình, hiện tại vì mạng sống còn muốn xuống tay với sư phụ thứ hai?"
"Mày như thế mà cũng coi là người? Còn có mặt mũi sống chui nhủi trên thế gian?"
"Tao nói không sai đúng không?"
"Tôi, tôi..."
Bí mật lớn nhất bị nói toạc, Lăng Vũ cũng đột nhiên đưa mắt tới, Bạch Vân Hi trở nên càng hoảng sợ.
"Má nó, thằng nhãi này còn là tà tu? Giấu cũng kín thật đấy! Chờ lấy, lát nữa ông đây trừng trị sư phụ mày xong thì lại đến đánh mông mày mười tám cánh, xem đến lúc đó mày còn dám mạnh miệng hay không!"
Nói xong, Lăng Vũ lại giơ tay lên muốn cho Cam Mâu một tát vào mông.
Nhưng nhìn lấy trong mắt ông ta đã dâng lên sát khí mãnh liệt, Khương Nhu đứng bên cạnh không đành lòng nên ngăn lại, còn quỳ xuống cầu xin cho Cam Mâu.
"Sư phụ, chuyện này cũng đã rõ ràng. Cam Mâu trưởng lão chỉ bị tiểu nhân xúi giục, cho dù cũng tội không thể tha thứ, nhưng ngài đã trừng phạt đủ nặng, xin hãy bỏ qua cho ông ta đi."
Nói một hồi vẫn thấy Lăng Vũ thờ ơ, trong lòng Khương Nhu quýnh lên, biết tính tình cứng đầu của ông ta, dưới tình thế cấp bách đành phải nhìn về phía Lương Siêu.
Bởi vì tấm lòng thầy thuốc, hắn đã có thành tựu cao như thế ở phương diện y đạo, chắc hẳn không phải người có tâm địa tàn nhẫn đúng không?
Bình luận facebook